Đông Phương Bất Bại Là Mẹ Ta

Chương 10




Lúc được mười hai tháng, Kí An cũng giống như những đứa nhỏ bình thường khác, đã học được đi lại và nói chuyện. Hôm nay, Đông Phương Bất Bại đang luyện công bên ngoài, Kí An kéo cái ghế nhỏ, đi đến chỗ cách Đông Phương Bất Bại không xa ngồi xuống, xem Đông Phương Bất Bại luyện công. Tuy rằng hắn quyết định phải làm một người bình thường, nhưng hắn cũng chưa từng quên. Lúc trước hắn không thể báo thù cho Kí gia, là vì hắn không có năng lực. Bất luận như thế nào, chính mình nhất định phải trở nên cường đại, để phòng ngừa có chuyện bất trắc gì xảy ra. Đương nhiên, hắn sẽ che giấu chính mình, bày ra một mặt bình thường là được rồi, Kí An chặt chẽ ghi nhớ chiêu thức của Đông Phương Bất Bại vào trong lòng, sau này nếu có cơ hội, cần phải luyện tập thêm.

Lúc Dương Liên Đình trở về, liền nhìn thấy Kí An giống như một búp bê sứ hai tay chống đầu, im lặng ngồi một bên xem Đông Phương Bất Bại luyện công. Một tay ôm lấy Kí An vào lòng:

– An nhi muốn học võ công à?

Kí An nhíu mày suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu. Đông Phương Bất Bại đi tới:

– Nếu An nhi không muốn học vậy thì không cần học. Chỉ cần bình an là tốt rồi. – Đông Phương Bất Bại rất sủng Kí An, tự nhiên sẽ không bắt buộc hắn làm chuyện hắn không muốn. Đông Phương Bất Bại quay qua Dương Liên Đình. – Liên đệ, vì sao hôm nay lại trở về sớm vậy?

– Gần đây trong giáo không có chuyện quan trọng gì, hay là chúng ta dẫn An nhi xuống núi ở một thời gian?

– Tốt. – Đông Phương Bất Bại gật đầu đồng ý. Chuyện Liên đệ nhà bọn họ muốn làm, hắn tuyệt đối sẽ không không đồng ý.

Ba người thu dọn xong liền xuống núi. Dọc theo đường đi Kí An càng không ngừng nhìn ra bên ngoài, Đông Phương Bất Bại liền trực tiếp ôm Kí An đến bên cửa sổ. Kí An cũng không phải bị ảnh hưởng thiên tính của hài tử, chỉ là phong cảnh tuyệt đẹp dọc trên đường đi, ở hiện đại không thể nhìn thấy được. Hiện đại a! Kí An phiền muộn vạn phần!

Làm lúc bốn chữ “Phi Húc sơn trang” ánh vào mi mắt Kí An, Kí An liền biết, đây là trang viện do Dương Liên Đình làm xây dựng. Trên giang hồ Dương Liên Đình còn có một thân phận khác, đó là trang chủ của Phi Húc sơn trang này, phạm vi buôn bán đủ các loại ngành nghề. Là một thương nhân đủ tiêu chuẩn.

Xe ngựa trực tiếp đi vào trang viện, trang viện này rộng lớn cơ hồ bằng phân nữa Cố cung, đình thai lầu các, tiểu kiều lưu thuỷ, đều có trong đó. Xe ngựa dừng lại trước một loạt bậc thang, Dương Liên Đình xuống xe trước. Kí An vẫn còn ở trong liền nghe được một giọng nói hùng hậu tang thương vang lên bên ngoài:

– Trang chủ, ngài đã trở lại.

– Ân, Vương quản gia, khoảng thời gian ta không ở đây vất vả cho ngươi. – Dương Liên Đình gật gật đầu.

– Trang chủ nói quá lời, đây là công việc bổn bận của lão hủ. Sao lại không thấy phu nhân đâu?

Đông Phương Bất Bại ôm Kí An từ trong xe ngựa chậm rãi đi ra. Vương quản gia ngây ngốc nhìn Kí An trong lòng Đông Phương Bất Bại. Vương quản gia là bị dung mạo của Kí An làm kinh nhạc. Vốn tưởng rằng dung mạo của trang chủ cùng phu nhân đã là hiếm có trên đời, nhưng đứa nhỏ này mặc dù có thể thấy được vài phần bóng dáng của trang chủ cùng phu nhân, nhưng còn hơn hai người nhiều. Tuy tuổi còn nhỏ, trên người đã có một cỗ ngạo khí tự nhiên mà thành, khó được là, không cho người cảm thấy cao cao tại thượng khó có thể ở chung. Nếu mà lớn lên, không biết lại là nhân vậy hô gió gọi mưa như thế nào. Dương Liên Đình ho nhẹ hai tiếng, Vương quản gia lập tức hoàn hồn, trên mặt hiện lên nụ cười:

– Phu nhân mạnh khoẻ, vị này là?

– Thiếu trang chủ. – Dương Liên Đình cười ôm lấy Kí An, giúp đỡ Đông Phương Bất Bại xuống xe.

– Thiếu trang chủ mạnh khoẻ. – Tuy rằng Kí An tuổi còn nhỏ, nhưng lễ nghi chủ tớ là không thể thiếu. Vương quản gia tuổi đã cao như vậy, người gặp qua nhiều đếm không xuể, đối với Kí An, cái lễ này, hắn cũng là cam tâm tình nguyện làm.

– Vương quản gia mạnh khoẻ. – Kí An mềm mềm trẻ con nói, Kí An thấy phản ứng của Vương quản gia, cũng đoán được một chút. Trước kia ở trong viện nhỏ bí ẩn, chỉ có Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình, hắn cũng không có chú ý, dù sao khí tràng của hai người này cũng không ở dưới hắn. Hiện tại ở bên ngoài, tự nhiên là phải thu liễm một chút.

– Ha ha, An nhi thật ngoan. – Dương Liên Đình vui mừng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Kí An. Đông Phương Bất Bại ở một bên mỉm cười nhìn. Trong lòng Vương quản gia vui vẻ, quả nhiên chính mình không nhìn lầm.

Dưới yêu cầu của Kí An, hắn được đồng ý ngủ một mình, bất quá phòng của hắn ngay tại cách vách Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình. Thủ vệ cũng rất sâm nghiêm, còn tìm cho Kí An một nhũ mẫu, vài nha hoàn cùng tên sai vặt, lúc Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình không ở đây, Kí An liền vẫy lui tất cả hạ nhân, một mình ở trong phòng luyện công. Tư chất của Kí An tốt vô cùng, luyện công một tháng tương đương với người khác một năm.

Không lâu sau, Kí An nghênh đón tiệc sinh nhật một tuổi của hắn. Từ trên xuống dưới Phi Húc sơn trang có vẻ náo nhiệt vô cùng, người đến sơn trang chúc mừng nối liền không dứt. Dương trang chủ tuổi còn trẻ, lúc đi tham gia các yến hội, chỉ đi cùng phu nhân, mọi người còn không hiểu vì sao đến nay Dương trang chủ còn chưa có con nối dòng. Nay nhận được thư mời của Dương trang chủ mới biết được con của Dương trang chủ đã được một tuổi. Mọi người đương nhiên là sẽ nắm chắt cơ hội đi nịnh bợ.

Thật ra này cũng không trách Dương Liên Đình. Một là Kí An không thích đi ra ngoài, hai là có rất nhiều người có chủ ý với Phi Húc sơn trang, hắn sợ Kí An có gì ngoài ý muốn. Cho nên Kí An mới chậm chạp không lộ diện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.