Ngày hôm sau, ngay khi Hoa Mãn Lâu đã hồi phục một chút khí lực liền thay Lệnh Hồ Xung bắt mạch, mà hắn lại cũng bị tám cổ chân khí kỳ quái trong người đối phương làm cho nhíu mày. Lệnh Hồ Xung thấy vậy thì cười khổ nói: “Hoa tiên sinh, không cần miễn cưỡng.”
Hoa Mãn Lâu thở dài một cái nói: “Hiện tại tám cổ chân khí này còn kiềm chế lẫn nhau, nếu một ngày sự cân bằng vi diệu này có chút mất thăng bằng, kinh mạch của Lệnh Hồ huynh đệ nhất định sẽ thác loạn, dẫn đến kết cục khí huyết phản phệ vong thân. Nếu sau một thời gian nữa những cổ nội lực này vẫn không suy yếu, cho dù nội công của ta hoàn toàn khôi phục cũng không có cách nào tương trợ.”
Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói: “Hoa tiên sinh chiếu cố tiểu đệ như vậy, Lệnh Hồ Xung ghi khắc trong lòng. Vết thương trên người ta chỉ sợ không thể khỏi được.”
Hoa Mãn Lâu ôn nhu nói: “Đừng nghĩ như vậy, cứ để ta suy nghĩ thêm chút đã.”
“Đa tạ hoa tiên sinh!” Lệnh Hồ Xung vừa dứt lời, Đông Phương Bất Bại đã bước vào phòng.
Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Lệnh Hồ Xung một chút rồi mới đi đến bên cạnh Hoa Mãn Lâu, nhẹ giọng hỏi: “Sao rồi? Có mệt không?”
Hoa Mãn Lâu vỗ nhẹ vào tay y, khẽ than một tiếng: “Ta không có gì đáng ngại, nhưng thương thế của Lệnh Hồ huynh đệ thật ra lại phiền toái không ít.”
Đông Phương Bất Bại hơi liếc nhìn Lệnh Hồ Xung, giống như muốn nói cái gì, lại thủy chung vẫn không mở miệng.
Lúc này Lệnh Hồ Xung đang ngồi ở bên cạnh Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu, chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp đều ko biết nên làm thế nào mới tốt, nếu Đông Phương cô nương thật sự là nữ nhân thì cũng thôi đi, nói một câu thật lòng, gã thực sự vẫn rất muốn hỏi xem Hoa Mãn Lâu có biết thân thế chân thật của Đông Phương cô nương không. Gã và Đông Phương cô nương chung đụng nửa năm, Lệnh Hồ Xung có trì độn thế nào đi nửa cũng có thể nhìn ra bọn họ vẫn chưa phải phu thê chân chính, nếu có một ngày Hoa tiên sinh biết Đông Phương cô nương lại là một nam nhân không hơn không kém… liệu hắn có còn đối xử với Đông Phương cô nương như bây giờ sao?
Lệnh Hồ Xung trơ mắt nhìn không khí ôn nhu giữa Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu, ánh mắt của hai người nhìn nhau hàm tình ẩn ẩn, mà lại không kém phần ôn nhu dung túng. Gã càng nhìn càng cảm thấy trong lòng tràn đầy mâu thuẫn, dung mạo của Đông Phương cô nương đủ cho thế nhân quên đi việc y đeén tột cùng là nam hay nữ, mà sau khi tận mắt thấy được một màn Đông Phương cô nương luận võ với Phong Thanh Dương, Lệnh Hồ Xung lại càng hãm sâu vào phong tư xuất trần của y lúc đó, chỉ là người kia nhất quyết lại là một nam nhân! Lệnh Hồ Xung tự hỏi một câu, nếu Đông Phương cô nương không cùng Hoa tiên sinh là một đôi, vậy liệu gã lại có cái dũng khí như Hoa tiên sinh, một lòng đối đã với Đông Phương cô nương? Lệnh Hồ Xung hoàn toàn không có đáp án.
Lệnh Hồ Xung ở bên cạnh đột nhiên trầm mặc, Hoa Mãn Lâu không khỏi có chút kỳ quái, còn tưởng rằng đã đang thất vọng với thương thế của mình, liền ôn nhu nói: “Lệnh Hồ huynh đệ? Lệnh Hồ huynh đệ! Chớ nghĩ quá nhiều, ta và Đông Phương sẽ thay ngươi nghĩ biện pháp.”
Lệnh Hồ Xung xốc lại tinh thần, nghĩ đến tính tình của Đông Phương cô nương, chỉ cười khổ nói: “Đông Phương cô nương từ trước đến giờ, ngoại trừ quan tâm Hoa tiên sinh thì nào để người khác trong lòng?” Lời này vừa thốt ra, Lệnh Hồ Xung liền ý thức được không tốt, giọng điệu của gã như vậy nghe thế nào cũng giống như đang ghen tuôgn sâu đậm.
Quả nhiên, Hoa Mãn Lâu nghe được lời này thì có chút sửng sốt, cái gì gọi là ‘từ trước đến giờ’? Hơn nữa, dựa theo ngữ điệu của Lệnh Hồ Xung, tựa hồ gã đối với Đông Phương Bất Bại lý giải không ít. Thế nhưng Hoa Mãn Lâu nhớ rõ hắn và Đông Phương bất quá chỉ gặp Lệnh Hồ Xung một lần sau chuyện của Lưu Chính Phong… như thế nào lại…?
Lúc này trái tim của Đông Phương Bất Bại cũng là không ngừng đập loạn, cái tên Lệnh Hồ Xung kia vì sao lại nói ra những lời cổ quái như vậy chứ. Hoa Mãn Lâu là người cực kỳ thông minh, sao lại không nghe ra được sai biệt? Nếu như Hoa Mãn Lâu biết được trước kia y đã cùng Lệnh Hồ Xung ở cùng thật lâu, mặc dù cái gì cũng chưa phát sinh, thế nhưng nhất định cũng sẽ không thể nào cao hứng được…. Đặc biệt là vừa lúc trong loại tình huống này… cho dù muốn nói, cũng là Đông Phương Bất Bại y tự mình nói với Hoa Mãn Lâu mới đúng, không phải sao?
Nhất thời, Đông Phương Bất Bại gấp giọng chen lời, nói: “Lệnh Hồ Xung! Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”
Lệnh Hồ Xung nghe được sự cảnh cáo trong giọng nói của Đông Phương Bất Bại liền biết mình đã lỡ lời, lập tức cười lên ha hả chuyển đề tài đi, lại hỏi Hoa Mãn Lâu vì sao lại có y thuật cao minh như vậy. Mà Đông Phương Bất Bại ở bên cạnh cũng thỉnh thoảng hưởng ứng vào câu.
Hoa Mãn Lâu lẳng lặng lắng nghe, trên mặt lộ ra tiếu ý ôn hòa, phảng phất việc vừa xảy ra hắn không hề để tâm chút nào. Sau đó, Nhậm Doanh Doanh cũng tới, bắt đầu quấn quýt lấy Hoa Mãn Lâu nói muốn tập đàn, Hoa Mãn Lâu tất nhiên là đáp ứng, liền dẫn Nhậm Doanh Doanh đi về phía cầm thất. Đông Phương Bất Bại vốn cũng định đi theo, thế nhưng lại nghĩ đến mình còn phải căn dặn Lệnh Hồ Xung không được tiết lộ nửa điểm chuyện trước đây, bởi vậy không thể làm gì khác hơn là giận dữ nhin fhml và Nhậm Doanh Doanh rời đi.
Mà Nhậm Doanh Doanh, sau khi nhìn thấy một màn hôm qua thì ánh mắt nhìn Đông Phương Bất Bại lại càng âm u. Còn Hoa Mãn Lâu, hắn lại dường như chẳng biết những sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, thậm chí lại còn có vẻ rất khoái trá.
Lệnh Hồ Xung lại bởi vì Đông Phương Bất Bại lưu lại cùng mình mà có chút thụ sủng nhược kinh, thế nhưng không nghĩ đến lời nói đầu tiên của Đông Phương Bất Bại đã làm cho gã dở khóc dở cười. Chỉ nghe Đông Phương Bất Bại nói: “Lệnh Hồ Xung, ngươi nếu dám để Hoa Mãn Lâu biết được hành tung lúc trước của ta, ta nhất định phải cắt đầu lưỡi của ngươi!!”
Lệnh Hồ Xung sửng sốt một chút, nhìn thấy Đông Phương Bất Bại mở to mắt phượng trừng trừng theo dõi mình, trong nhãn thần đằng đằng sát khí, chỉ có thể cười khổ nói: “Xin lỗi, vừa rồi chỉ là ta lỡ lời.”
Đông Phương Bất Bại hừ lainhj một tiếng, nói: “Coi như ngươi còn thức thời! Ta cảnh cáo ngươi, nội thương của Hoa Mãn Lâu chưa lành, nếu ngươi dám khiến hắn trong lòng có điều không thông, ta liền bổ cho ngươi một chưởng!”
Lệnh Hồ Xung lần thứ hai cười khổ, trong ngực lại càng bất bình, vị Đông Phương cô nương này quả là xuất thân ma giáo, võ công quỷ dị, hành xử lại càng cổ quái. Lệnh Hồ Xung mình dù gì cũng đã chiếu cố y suốt nửa năm, vậy mà lúc này nói trở mặt liền trở mặt, căn bản trong lòng y chỉ quan tâm đến vị Hoa tiên sinh kia, không chút nào để ý đến sự sống chết của người khác.
Lệnh Hồ Xung cũng là người có ngạo khí, tuy rằng gã rõ ràng có mấy phần tâm tư với Đông Phương cô nương, nhưng cũng không chịu được người ta nói chuyện với mình như vậy, trong lòng cực kỳ căm giận và mâu thuẫn, tối hậu cũng hạ xuống một quyết định, nói với Đông Phương Bất Bại:: “Đông Phương cô nương! Ta biết ngươi là quan tâm Hoa tiên sinh, thế nhưng, ngươi có biết thái sư thúc của ta đã nói gì về ngươi hay không? “
Đông Phương Bất Bại nhướn mày một cái, nói: “Phong Thanh Dương đã nói những gì?”
Lệnh Hồ Xung thản nhiên nói: “Người nói ngươi là nam phẫn nữ trang!”
Lệnh Hồ Xung còn chưa dứt lời, cả người của Đông Phương Bất Bại đã lao tới, dùng tay chế trụ cổ của gã, sắc mặt tái xanh, cất giọng khàn khàn: “Ngươi nói cái gì? Ngươi lập lại lần nữa?!”
Lệnh Hồ Xung lại càng hoảng sợ, gã bị Đông Phương Bất Bại bóp chặt yết hầu khiến hít thở không thông, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại căn bản không có khả năng vận công chống lại, chỉ có thể liều mạng dùng tay muốn tách người nọ ra, đồng thời ngắt quãng nói: “Đông Phương… buông… buông ra! Ngươi… ta biết ngươi… thích …thích Hoa tiên sinh… Nhưng… hắn biết chuyện này… hay không?… Ngươi… Đông Phương… ta… thích ngươi…”
Trong lúc ma xui quỷ khiến, Lệnh Hồ Xung lại thốt những lời thật lòng này ra, gã căn bản cũng không còn lo lắng đến việc Đông Phương cô nương chỉ là một nam nhân không hơn không kém. Ngày đó, tiểu sư muội của Lệnh Hồ Xung cũng là bởi vì từ trước đến nay gã không chịu nói rõ tâm tư của mìn, cuối cùng lại bị Lâm sư đệ đoạt đi, mà giờ khắc này, Lệnh Hồ Xung lại bởi vì mấy câu nói của Đông Phương Bất Bại kích thích, càng trở nên đố kỵ với sự ôn nhu trong mối quan hệ của hai người, lại thêm việc gã cho rằng tính mạng mình sợ rằng cũng không kéo dài được lâu nữa, vì vậy mới nói ra những lời vừa rồi.
Đông Phương Bất Bại bị Lệnh Hồ Xung đột nhiên thổ lộ khiến cho sửng sốt, bàn tay hơi buông lỏng thả đối phương ra, lại lui về phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn gã. Tuy rằng Đông Phương Bất Bại nhiều ít cũng cảm giác được thái độ của Lệnh Hồ Xung đối với mình, chỉ là y cũng biết Lệnh Hồ Xung rất rõ cảm tình giữa y và Hoa Mãn Lâu, vì vậy trước giờ vẫn không làm rõ việc này. Mà tính cách của Lệnh Hồ Xung cũng là một trong số ít những người y cảm thấy thuận mắt, dù sao nửa năm ở chung cũng không phải chỉ là cảm tình ngắn ngủi gì. Đông Phương Bất Bại vốn tưởng rằng Lệnh Hồ Xung sẽ không nói ra, vậy mà hiện tại gã không chỉ vạch trần than phận của y, càng là hướng y thổ lộ?
Đông Phương Bất Bại hiển nhiên có chút hoảng hốt, y chưa từng nghĩ đến ngoại trừ Hoa Mãn Lâu sẽ còn có người dưới tình huống biết rõ y là nam nhân vẫn còn nói thích y, cho dù tình cảm của người này cũng không phải việc y mong chờ…. Thế nhưng… thế nhưng, những lời này ngay cả Hoa Mãn Lâu cũng chưa từng nói với y. Không thể phủ nhân, hành động lần này của Lệnh Hồ Xung ít nhiều cũng đã khiến lòng của Đông Phương Bất Bại nổi lên gợn sóng.
Đông Phương Bất Bại không khỏi lẩm bẩm nói: “Ngươi... ngươi đang nói bậy bạ gì đó?!”
Sau khi Đông Phương Bất Bại buông tay, Lệnh Hồ Xung liền dựa vào tường thở dốc, ho khan vài tiếng, nghe được Đông Phương Bất Bại hỏi như vậy không khỏi ngượng ngùng “Ta… ta làm sao lại là nói bậy! Đông Phương… ta là thật sự… thật sự”
“… Lệnh Hồ Xung! Đừng nói nữa! Chỉ cần thương thế của ngươi vừa tốt lên liền lập tức rời khỏi nơi này! Nếu không, đừng trách ta hạ thủ bất lưu tình!” Đông Phương Bất Bại lập tức cắt dứt lời của Lệnh Hồ Xung, cố gắng tĩnh táo nói câu này xong liền xoay người chuẩn bị ly khai. Thế nhưng lúc ra khỏi cửa y lại dừng lại một chút, quay đầu về phía Lệnh Hồ Xung, nói: “Những lời ngươi nói hôm nay, toàn bộ ta đều xem như chưa nghe thấy, nếu ngươi còn dám lặp lại ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!” Sau khi nói xong liền lập tức rời đi.
Lệnh Hồ Xung vuốt ngụm máu ứ đọng ở yết hầu xuống cười khổ, ở chữ “Tình” này, trước sau gã đều là kẻ bại trận.
…….
ngày hôm nay trôi qua rất nhanh, bốn người đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cực kỳ hòa thuận dùng xong bữa tối, sau đó liền về phong fmình nghỉ ngơi.
Nhậm Doanh Doanh vốn vẫn muốn quấn quýt lấy Hoa Mãn Lâu học đàn lại bị người nọ dùng lý do thân thể không khỏe mà cự tuyệt, chỉ có thể thất vọng rời đi.
Đông Phương Bất Bại lại vì vừa nghe được lời thổ lộ của Lệnh Hồ Xung, đột nhiên cảm thấy chính mình giống như rất có lỗi với Hoa Mãn Lâu, trong lúc dùng bữa cũng không mấy yên lòng, không biết là đang suy nghĩ những gì. Trên bàn cơm, chỉ cần Hoa Mãn Lâu gắp một đũa thức ăn qua y liền lập tức nuốt vào, một bữa cơm như vậy trôi qua thật ra cũng ăn được rất no. Sau khi dùng cơm xong, y liền dìu Hoa Mãn Lâu trở về phòng, sau đó cũng vội vàng quay về phòng của mình, đóng cửa một cái liền leo lên giường trầm ngâm nghĩ ngợi.
Lệnh Hồ Xung lại là buồn bực không nuốt được cơm, sau khi kết thúc bửa ăn liền quay về phòng nằm trên giường trằn trọc.
Người nhàn nhã nhất có vẻ lại là Hoa Mãn Lâu, hắn thỉnh thoảng còn thay Đông Phương Bất Bại gắp thứ ăn, vì hôm qua khi ôm người này, dù chỉ một chút như vậy cũng cảm thấy y đã gầy đi rất nhiều, tự nhiên trong lòng đau xót, cũng cảm thấy hẳn là người nọ ở bên ngoài đã chịu rất nhiều cực khổ. Như vậy phải làm sao đây? Đương nhiên là bồi bổ trở về. Sau bữa cơm, hắn còn dặn dò Đông Phương phải nghỉ ngơi thật tốt mới để cho đối phương dìu mình về phòng nghỉ ngơi.
Một bữa cơm này, trong lòng bốn người có thể nói đều ôm ấp tâm tư khác biệt.
…………..
Mà vừa đến nửa đem, Lệnh Hồ Xung vốn vẫn nằm trên giường trợn to mắt nhìn trần nha lại đột nhiên nghe đến thanh âm tận lực đè thấp từ ngoài cử truyền đến. Định thần nghe lại, cư nhiên lại là Hoa Mãn Lâu?!
Lệnh Hồ Xung lập tức trở người ngồi dậy, nhẹ nhàng gõ cửa, người bên ngoài quả thật là Hoa Mãn Lâu. Dưới ánh trăng mờ, sắc mặt của Hoa Mãn Lâu có vẻ càng thêm tái nhợt, nhưng lại nhiều thêm vài phần khí chất thanh nhã xuất trần.
Lệnh Hồ Xung có chút kinh ngạc, thấp giọn hỏi: “Hoa tiên sinh... người đây là…?”
Hoa Mãn Lâu mỉm cười ôn hòa, giơ giơ vò rượu trên tay, thấp giọng nói: “Chẳng hay Lệnh Hồ huynh đệ có hứng thú uống hai chung cùng Hoa mỗ?”
Lệnh Hồ Xung vốn là một tửu quỷ, đối với rượu trước giờ vẫn là ai đến cũng không cự tuyệt. Chỉ là gã lại chợt nhớ ra, Hoa Mãn Lâu không phải là nội thương chưa lành sao? Hắn làm sao có thể uống rượu? Nếu để Đông Phương cô nương biết còn không phải là mình chết chắc rồi?
Lệnh Hồ Xung vội nói: “Hoa tiên sinh, như vậy thật sự được không? Nếu để Đông Phương cô nương biết…”
Hoa Mãn Lâu cười khẽ, nói: “Chính là không muốn cho y biết. Bất quá Hoa mỗ cũng hiểu trên người Lệnh Hồ huynh đệ có nội thương, chúng ta không ngại liền ước định chỉ uống ba chung. Thế nào?”
Trong lòng Lệnh Hồ Xung nguyên lai đang không ngừng phiền muộn, hơn nữa hồi lâu đã không uống rượu, lúc này vừa nghe đến chẳng phải đã câu con sâu rượu bò ra ngoài rồi sao? Đề nghị của Hoa Mãn Lâu thật ra rất thuận ý gã, vì vậy liền gật đầu, nói: “Tốt! Cứ quyết định như vậy đi! Chúng ta đi đâu uống?”
Hoa Mãn Lâu khẽ cười chỉ chỉ nóc nhà. Lệnh Hồ Xung không có dị nghị, theo Hoa Mãn Lâu tựu leo lên phía trên. Giữa bầu trời treo lên một mặt trăng thật lớn, ánh sáng màu bạc phủ một lớp tiên diếm lên khắp nhân gian.
Lệnh Hồ Xung cũng là lần đầu tiên nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài tiểu lâu, không khỏi uống một hớp rượu, sảng khoái nói: “Thực sự là một nơi tốt!”
Hoa Mãn Lâu khẽ cười nói: “Đa tạ!”
Lệnh Hồ Xung có rượu uống liền quên mất vết thương trên gnf, tâm tình nhất thời cũng trở nên vui sướng hơn rất nhiều, vì vậy liền vỗ vỗ vai Hoa Mãn Lâu nói: “Hoa tiên sinh, ta thật ngưỡng mộ người!”
Hoa Mãn Lâu hơi nghiêng người tách khỏi bàn tay của Lệnh Hồ Xung, tìm một vị trí trên nóc nhà ngồi xuống, cất lời: “Hoa mỗ là một người mù, lại có chỗ nào khiến cho người khác ngưỡng mộ?”
Lệnh Hồ Xung hướng về phía Hoa Mãn Lâu cười cười, lại nghĩ tới Hoa Mãn Lâu không thể nhìn thấy, vì vậy không khỏi cảm thán: “Hoa tiên sinh, tuy rằng mắt người không tiện, thế nhưng lại có sinh hoạt tiêu dao nhất trên đời, cũng là người biết hưởng thụ nhân sinh nhất trên đời.”
Hoa Mãn Lâu cười ngượng, nói: “Lệnh Hồ huynh đệ quá lời rồi.”
Lệnh Hồ Xung lắc đầu, lại dốc thêm một ngụm rượu, mang theo một chút đắng chát nói: “Hoa tiên sinh tìm ta nói chuyện phiếm có phải là muốn hỏi, ta liệu trước đây đã từng quen biết Đông Phương cô nương hay không? “
Hoa Mãn Lâu ôn hòa cười, nói: “Lệnh Hồ huynh đệ đúng là người phóng khoáng nói chuyện cũng sảng khoái. Nếu đã là như vậy, Hoa mỗ cũng không tiếp tục dài dòng. Chẳng hay Lệnh Hồ huynh đệ là làm sao quen biết với Đông Phương?! “
Lệnh Hồ Xung cười khổ, nói: “Hôm nay ta vừa hứa với Đông Phương cô nương sẽ không nói ra.”
Hoa Mãn Lâu vẫn ngồi trên nóc nhà cười đến vân đạm phong khinh, giống như nhận rõ Lệnh Hồ Xung sẽ tuyệt đối không giấu diếm.
Lệnh Hồ Xung nhìn Hoa Mãn Lâu một hồi, sau đó mới tiếp tục nói: “Lúc ta còn ở Hoa sơn diện bích sám hối, Đông Phương cô nương từng cùng ta ở trong sơn động hết nửa năm, thẳng đến vài ngày trước đó mới rời khỏii.”
Hoa Mãn Lâu giống như có chút suy tư, thế nhưng nụ cười trên môi vẫn bất biến, ôn nhu nói: “Suốt thời gian qua… Đông Phương sống vẫn tốt chứ?”
Lệnh Hồ Xung giật mình, vốn tưởng rằng Hoa Mãn Lâu sẽ rất tức giận, bất quá hiển nhiên phản ứng của Hoa Mãn Lâu đã vượt ra khỏi tưởng tượng của gã. Lệnh Hồ Xung hơi đắng chát nói: “Vì sao người lại không hỏi giữa ta và Đông Phương đã xảy ra những gì?”
Hoa Mãn Lâu nghe vậy thì cười nhạt nói: “Trước không nói đến ta tin Lệnh Hồ huynh đệ không phải loại người trêu chọc vợ bạn, ta lại càng tin tưởng Đông Phương hoàn toàn không phải loại người đứng núi này trông núi nọ. Y đã cùng ta ước định chung thân, ta cần gì phải nghi ngờ y? “
Lệnh Hồ Xung nhất thời á khẩu không nói gì được, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Hoa Mãn Lâu, ta rốt cũng phục rồi!”