Việc Khúc Phi Yên tới tìm Nhậm Doanh Doanh cùng đi xem Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng có chút ngoài dự đoán của hai người. Khúc Dương vốn là nhận lệnh Đông Phương Bất Bại thăm dò nơi Hướng Vấn Thiên rơi xuống, không biết từ lúc nào cháu gái người này quen Nhậm Doanh Doanh. Hơn nữa, Khúc Phi Yên nửa đêm đến đây, Đông Phương Bất Bại liền hiểu được con nhóc lén gạt Khúc Dương, vụng trộm đi xem náo nhiệt thôi.
Đông Phương Bất Bại đối chuyện này tự nhiên là lười quản, liếc nhìn Hoa Mãn Lâu. Chỉ là không hiểu Hoa Mãn Lâu đang suy nghĩ gì, bộ dáng trầm tư ngẫm nghĩ. Y thấy kỳ quái, liền hỏi:“Làm sao vậy?”
Hoa Mãn Lâu than thở:“Doanh Doanh bỏ nhà không biết đi nơi nào…… Mà Lưu Chính Phong……”
Đông Phương Bất Bại vốn là rất nhạy bén, nghe vậy liền hiểu ý Hoa Mãn Lâu. Hắn đang lo cho Nhậm Doanh Doanh đi? Ngoài miệng Hoa Mãn Lâu không giữ Nhậm Doanh Doanh … Nhưng với tính tình hắn, thế nào có thể thờ ơ? Đông Phương Bất Bại nghĩ đến đây, lạnh nhạt nói:“Ngươi lo lắng, không bằng đi một chuyến cũng tốt.”
Hoa Mãn Lâu có điểm kinh ngạc, nhìn Đông Phương Bất Bại nói:“Vậy còn ngươi một mình ở tiểu lâu……?”
Đông Phương Bất Bại nhíu mày, đáp:“Ngươi là không muốn ta cùng đi?”
Hoa Mãn Lâu sửng sốt, nhẹ giọng nói:“Ngươi cùng đi, ta tất nhiên là cầu còn không được.”
Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ một tiếng:“Ngươi đã nói mọi chuyện sẽ cùng ta lo. Tin ngươi một lần ta mất gì?”
Nói xong, y cũng không thèm nhìn Hoa Mãn Lâu cùng Khúc Phi Yên ngạc nhiên sững sờ, đi thẳng về phòng, giọng nói từ xa còn vọng lại:“Đêm đã khuya, đừng quên ngươi còn bị thương.”
Hoa Mãn Lâu đầu tiên là kinh ngạc rồi lại vui vẻ cười đối với Khúc Phi Yên nói:“Tiểu muội muội, đã khuya lắm rồi. Nếu ngươi không về nhà thì ở lại nhà ta một đêm. Ngày mai, chúng ta cùng đi tìm Doanh Doanh, được chứ?”
Khúc Phi Yên vốn lén ra ngoài, hiện tại nào dám trở về. Nghe Hoa Mãn Lâu nói như vậy, đương nhiên là đồng ý liền ở lại tiểu lâu. Sắp xếp phòng sau, Hoa Mãn Lâu trở lại phòng mình. Chân hắn rất đau, vết thương vì cử động mạnh hình như còn rỉ máu. Dù vậy tâm tình hắn vô cùng tốt liền thả lỏng ngủ một giấc tới bình minh.
Sáng hôm sau, Khúc Phi Yên đã sớm ở ngoài tiểu lâu thúc giục trước Hoa Mãn Lâu nhanh đi. Đông Phương Bất Bại một tay giữ lấy con nhóc ngoài cửa, thản nhiên nói:“Gấp cái gì?” Sau đó liền vào phòng Hoa Mãn Lâu.
Khúc Phi Yên bị hồng y nữ tử xinh đẹp kinh người chấn nhiếp, không khí lạnh băng xung quanh cô ta khiến nàng rợn người. Khúc Phi Yên trước giờ là một vị cô nương ngang tàng không biết sợ là gì, nay gặp người này liền bị áp chế mãnh liệt. Trong lòng nàng thầm nghĩ kỳ quái, tại sao Nhậm tỷ tỷ không nói gì về vị hồng y tỷ tỷ này? Hơn nữa, Hoa tiên sinh đối với vị cô nương đó …. Nhưng Nhậm tỷ tỷ không phải thích Hoa tiên sinh sao?
Lúc Đông Phương Bất Bại đi vào, Hoa Mãn Lâu đang cố sức đứng lên chuẩn bị rửa mặt. Y tiến lên đỡ hắn một tay, thấy hắn đi vất vả, đôi mày xinh đẹp liền nhíu lại. Làm cho Hoa Mãn Lâu ngồi xuống ghế, y múc nước vào chậu, để khăn mặt bên cạnh đưa cho hắn. Hoa Mãn Lâu thụ sủng nhược kinh, hắn chưa từng nghĩ có một ngày Đông Phương Bất Bại sẽ làm việc này. Đông Phương Bất Bại bình thản lạnh lùng liền giải thích:“Ngươi đang bị thương.”
Hoa Mãn Lâu rửa mặt xong liền cảm ơn Đông Phương Bất Bại. Y cũng không khách khí, chỉ khẽ hừ một tiếng.
Mà lúc này lại nghe Khúc Phi Yên bên ngoài gọi í ới.
Đông Phương Bất Bại nhíu mày, nói:“Vạn nhất Thánh cô không ở đó thì làm sao giờ?”
Hoa Mãn Lâu thở dài:“Hiện tại ta không rõ tin Nhậm Doanh Doanh, đi thủ một lần cũng tốt. Nàng nếu không ở đó, ta cũng hết cách.”
Đông Phương Bất Bại ngập ngừng, y định bảo hắn để cho giáo chúng Nhật guyệt thần giáo đi tìm là được. Tuy nhiên y cũng thấy không có khả năng, Hoa Mãn Lâu đối với Doanh Doanh là quan tâm thật tình, trong lòng y vì thế mà khó chịu nhức nhối. Tối hôm qua, tuy người nói vô tâm nhưng người nghe là y liền hiểu rõ. Khúc Phi Yên luôn miệng nói Nhậm Doanh Doanh thường nhắc đến Hoa Mãn Lâu, câu này khiến y tức giận. Biết rõ điều này là không nên…… Nhưng là……
Hoa Mãn Lâu nhìn không thấy biểu tình Đông Phương Bất Bại, không biết trong lòng y giờ này loạn thất bát tao, liền quyết định xuất phát. Đông Phương Bất Bại liền giúp đỡ Hoa Mãn Lâu bước đi. Xa phu tiểu Trì úy chờ sẵn cũng sớm đem xe ngựa chuẩn bị tốt. Cứ như vậy bốn người hướng về phía trước.
Dọc đường đi nhờ có Khúc Phi Yên thành ra náo nhiệt không ít. Nàng hoàn toàn không sợ Hoa Mãn Lâu, nói chuyện với hắn lúc đầu xưng hô Hoa tiên sinh – Khúc muội muội biến thành Hoa đại ca cùng Phi Yên. Sau đó, nàng không có việc gì còn trêu đùa Trì Úy, riêng đối với Đông Phương Bất Bại, nàng hoàn toàn không dám nói chuyện.
Hoa Mãn Lâu sợ Đông Phương Bất Bại nhàm chán, chỉ lo y bị vắng vẻ rảnh rỗi lại nói chuyện linh tinh với y. Đông Phương Bất Bại đối với Hoa Mãn Lâu biểu tình có chút bất đắc dĩ, người này cho y là tiểu hài tử sao? Suy nghĩ này của hắn, y đã sớm nhìn thấu. Nhưng lại dụng tâm của hắn, Đông Phương Bất Bại thật ra cảm thấy rất cao hứng, tâm tình vì thế cũng tốt.
Lạc Dương cách quý phủ của Lưu Chính Phong một đoạn, mọi người liền quyết định trước tìm cái nhà trọ nghỉ ngơi một đêm. Để Trì Úy cho tiểu nhị mang xe ngựa vào hậu viện quán trọ, Hoa Mãn Lâu nhờ có sự giúp đỡ của Đông Phương Bất Bại cùng Khúc Phi Yên ở đi vào nhà trọ. Vì sự kiện Lưu Chính Phong mà cả khách *** đã sớm chật kín người giang hồ. Hỏi ra chỉ còn hai gian phòng mà cũng không phải phòng hảo hạng.
Khúc Phi Yên toàn không biết chuyện, vội nói:“Ai nha! Hoàn hảo có hai gian phòng. Thật vừa lúc. Hoa đại ca, cho ta cùng Đông Phương tỷ tỷ trụ một gian, được không?” =))
Hoa Mãn Lâu cứng người, hoàn toàn kinh hãi, hắn rõ ràng cảm giác được tay Đông Phương Bất Bại nắm chặt vào tay hắn đau muốn chảy máu luôn.. Hoa Mãn Lâu đương nhiên sẽ không để Đông Phương Bất Bại cùng Khúc Phi Yên ở với nhau, nhưng nếu không như vậy, kia làm thế nào phân phòng? Dĩ nhiên không thể… không thể để Đông Phương giả trang con gái cùng hắn nằm với nhau đi? Này chẳng lẽ không phải… Chẳng lẽ không phải…….(thiên ah! … =)))
Lúc này Trì Úy cất xe xong đã tới, Khúc Phi Yên lanh mồm lanh miệng đem chuyện chỉ còn hai gian phòng cho hắn nghe. Trì Úy vội vàng chối từ, nói:“Ta ngủ ở trên mã xa là được. Sao dám cùng Hoa tiên sinh xài chung một phòng.” Nói xong không đợi Hoa Mãn Lâu trả lời, liền vội vàng đi ra ngoài.
Khúc Phi Yên thấy thế liền nói:“Nếu Trì đại ca quyết như vậy, kia Hoa đại ca ngươi liền ở một mình đi. Ta cùng Đông Phương tỷ tỷ đi trước.” Nói xong Khúc Phi Yên đã muốn tiến tới chỗ Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại sao có thể để Khúc Phi Yên lôi đi, chớp chớp đôi mắt phượng liền vọt tới sau lưng Hoa Mãn Lâu, gắt gao lôi kéo tay hắn không ngừng. Giống như muốn hỏi hắn:“Ngươi nói, mọi việc có ngươi, vậy ngươi xem làm sao giờ?”
Hoa Mãn Lâu tuy bất đắc dĩ nhưng phần nhiều cảm thấy Đông Phương Bất Bại phản ứng thật là đáng yêu không chịu được. Lập tức, Hoa Mãn Lâu vỗ nhẹ cánh tay Đông Phương Bất Bại đang sống chết bám lấy hắn, ghé bên tai y nói nhỏ:“Ngươi nhẹ nhàng chút, ta đang bị thương chân, không muốn tay cũng bị thương luôn đâu.”
Đông Phương Bất Bại nhất thời mặt nóng bừng như phát sốt, từ từ thu tay lại nhưng là vẫn bám lấy Hoa Mãn Lâu không buông.
Hoa Mãn Lâu khẽ cười ra tiếng, hướng qua Khúc Phi Yên nói:“Phi Yên, ngươi chọn một phòng riêng mà ở. Ta ở chung với Đông Phương.”
“A?” Khúc Phi Yên mở to hai mắt nhìn Hoa Mãn Lâu, nàng không có nghe nhầm đi?
Hoa Mãn Lâu thuận tay liền ôm lấy Đông Phương Bất Bại, mỉm cười nói:“Đông Phương cô nương là thê tử chưa cưới của ta, cô ấy cũng đồng ý ở chung với ta. Nên không sao cả đâu.”
“…… Chưa… Chưa… thê tử chưa cưới…? Hoa… Hoa đại ca… Ngươi đã định hôn ước?” Khúc Phi Yên kinh ngạc nhìn Hoa Mãn Lâu.
Đồng thời nhìn chằm chằm Hoa Mãn Lâu còn có Đông Phương Bất Bại. Tuy rằng y mặt lạnh không thể hiện chút cảm xúc nhưng đôi tay đột nhiên nắm chặt đã muốn tiết lộ rằng y khiếp sợ thế nào khi nghe thấy hắn nói.
Duy nhất chỉ có Hoa Mãn Lâu trong ba người là còn giữ được bình tĩnh. Chỉ nghe hắn yếu ớt dùng hai chữ “Đúng vậy.” trả lời vấn đề của Khúc Phi Yên. Rồi sau đó, Khúc Phi Yên không hiểu làm thế nào cứ đần độn đi đến phòng, mơ hồ gian ngoài còn nghe được của nàng lẩm bẩm quẫn bách:“Thiên a, Hoa đại ca thế nhưng đã đính ước … Kia Nhậm tỷ tỷ thì biết làm sao bây giờ?”
Đông Phương Bất Bại cùng Hoa Mãn Lâu tự nhiên đều nghe thấy rõ ràng. Hoa Mãn Lâu không thèm để ý cười cười nói:“Này Phi Yên thật ra là con nhóc quỷ, biết hình như không ít.”
Đông Phương Bất Bại thấy Hoa Mãn Lâu vẻ mặt thoải mái nhưng y trong lòng đã thấy có chút phức tạp. Y cứ im lặng, tâm tình bởi thế mà trở nên buồn bực, Nhậm Doanh Doanh đúng thật là có ý với người này. Huống hồ, Hoa Mãn Lâu trông thì có vẻ vậy nhưng Đông Phương Bất Bại tự nhiên biết hắn bất quá là giả vờ vậy thôi. Thế nhưng, lúc hắn tự nhiên nói “thê tử chưa cưới”, vài lời ấy thôi mà tim y một khắc lúc ấy muốn phi nước đại luôn. Chính là “thực đảm đương không nổi” A! Đông Phương Bất Bại trong lòng một trận co rút đau đớn.
Y đột nhiên lâm vào trầm mặc, Hoa Mãn Lâu cũng không biết hắn làm sao, hỏi y cũng không đáp, đành để y đưa hắn vào phòng trước đã. Đến phòng rồi, lại càng xấu hổ hơn. Đây không phải phòng hảo hạng tự nhiên phương tiện cũng đơn giản. Chỉ có mỗi một cái giường, làm sao ngủ bây giờ? Đông Phương Bất Bại cứng người, Hoa Mãn Lâu cũng có chút ngốc.
Một lúc sau, Hoa Mãn Lâu vuốt cái mũi nói:“Đông Phương, ngươi ngủ giường đi.” Nói như thế nào cũng không thể có lỗi với giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo đi? Chưa kể bây giờ, Đông Phương lại là một thân nữ tử thì càng…… =))
“Vậy còn ngươi?” Đông Phương Bất Bại lạnh lùng hỏi.
Hoa Mãn Lâu thầm cười khổ, này còn phải hỏi sao? Hắn nói:“Có bàn có áo, còn sợ không thể ngủ sao?”
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng “Hừ” một tiếng nữa:“Ngươi còn bị thương kìa.”
Hoa Mãn Lâu cười cười nói:“Không trở ngại. Ngươi sớm đi nghỉ đi.”
Đông Phương Bất Bại híp mắt nhìn hắn, cũng không biết y đang nghĩ gì, liền cứ thế nhả ra một câu:“Hoa Thất Đồng, ngươi thế là ghét bỏ ta?”
Hoa Mãn Lâu sửng sốt, bật thốt ra:“Làm sao có chuyện ấy? Ngươi lại miên man suy nghĩ cái gì vậy?”
Đông Phương Bất Bại tỏ ra không đồng ý lại “Hừ” một tiếng:“Nếu đã như vậy, ngươi cùng ta ngủ thì có làm sao?”