Lại một lần nữa nghe được “bằng hữu” hai chữ, Đông Phương Bất Bại môi run rẩy, cúi đầu kêu một tiếng: “Hoa Mãn Lâu….”….Hắn…Hắn còn đem mình làm bằng hữu sao? Chẳng lẽ hắn không có chút nào khinh thường cùng miệt thị sao?
Đông Phương Bất Bại gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Mãn Lâu, nhưng hoàn toàn không có thấy được vẻ mặt mà hắn đã nghĩ, nguoc85 lại ở Hoa Mãn Lâu hắn thấy được chân thành hòa đau lòng. Trong lòng Đông Phương Bất Bại dâng lên cổ hy vọng duy nhất trong vòng mấy năm qua, có thể…có thể người này sẽ không…..
Giọng nói yếu ớt của Đông Phương Bất Bại làm đau nhói Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Lâu than nhẹ một tiếng, đi lên phía trước, đưa tay ôm Đông Phương Bất Bại, cảm thấy người trong lòng run rẩy cùng giãy giụa, Hoa Mãn Lâu càng ôm chặc hơn, thấp giọng nói: “Đông Phương…..Ta sẽ không hỏi ngươi đã xảy ra chuyện gì, ngươi nếu không muốn nói cùng ta, ta liền tuyệt không hỏi tới. Nhưng ngươi không nên cứ trốn tránh như vậy, đối với ngươi không có bất kỳ chỗ tốt nào. Huống hồ, ngươi còn có trách nhiệm của ngươi. Nếu ngươi thật sự có chuyện gì…Ai!Như vậy….Như vậy ta sẽ lo lắng.”
Đông Phương Bất Bại nghe vậy nhất thời nắm chặt tay Hoa Mãn Lâu, hơi ngẩng đầu nhìn Hoa Mãn Lâu, trong mắt tràn đầy thần sắc không thể tin tưởng. Hoa Mãn Lâu sẽ lo lắng cho hắn sao?
Hoa Mãn Lâu mang theo chút bất đắc dĩ cười khổ, tiếp tục nói: “Ngươi a, thật là một bằng hữu khiến người phải lo lắng.”
Đông Phương Bất Bại nghe xong lời này, thùy hạ mắt, cắn răng, không tự chủ thu vào lực đạo trong tay.
Hoa Mãn Lâu phát giác hành động này của Đông Phương Bất Bại, cuối cùng cũng yên tâm, xem ra lời của hắn vẫn có chút hiệu quả. Vì vậy, nhịn không được một lần nữa nắm chặt tay, ôm người trong lòng, lúc này mới buông tay ra, vịn hai vai Đông Phương Bất Bại, hơi lộ ra tiếu ý, ôn nhu nói: “Theo ta đi đến tiểu lâu ở mấy ngày, giải sầu hà tất để ý người khác? Đừng…suy nghĩ nhiều nữa, đem Doanh Doanh hồi giáo, ngươi cũng nên làm tròn nghĩa vụ Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ. Có được không?”
Đông Phương Bất Bại nhìn Hoa Mãn Lâu mỉm cười, trong lòng liền bình tĩnh lạ thường, phần thỏi mái này đã lâu hắn chưa trải qua. Thế nhưng đối với đề nghị của Hoa Mãn Lâu tâm vẫn tồn tại điểm do dự. Dù sao, hắn bây giờ….chỉ có Hoa Mãn Lâu thì thôi, nhưng những người khác đâu?
Hoa Mãn Lâu cảm giác được Đông Phương Bất Bại do dự, hắn có thể tưởng tượng y đang lo lắng điều gì. Nói thật, ngay cả Hoa Mãn Lâu lúc này cũng không thể chắc chắn. Dù sao Đông Phương Bất Bại thay đổi quá lớn, hắn không nhìn thấy, cũng không quan tâm, nhưng những người khác sẽ nghĩ như thế nào, nói như thế nào đây? Bình tâm mà nói, Đông Phương Bất Bại lo lắng không phải là không có lý do. Hơn nữa từ nhất cử nhất động của hắn có thể thấy được, hắn như thế này cũng không phải do hắn cam tâm tình nguyện.
Thật ra ở thời điểm nghĩ đến điều này, trong lòng Hoa Mãn Lâu có điểm tức giận, hắn không rõ Đông Phương Bất Bại tại sao biến thành như vậy, nhưng là….Nếu cho hắn biết có người hại Đông Phương…Khi đó…Hoa Mãn Lâu sắc mặt âm trầm đáng sợ, nếu là những bằng hữu ở quá khứ nhìn thấy, nhất định sẽ hô to bất khả tư nghị (1). Chính là bản thân Hoa Mãn Lâu chưa ý thức được mà thôi.
Nhưng bất luận như thế nào muốn bước đi ra khỏi Đông Phương Bất Bại chỉ có thể dựa vào chính mình. Hoa Mãn Lâu hiểu rõ đọa lý này, vì vậy cũng chĩ lẳng lặng chờ Đông Phương Bất Bại trả lời, không hề thúc giục. Hoa Mãn Lâu tuy rằng nôn nóng, nhưng cũng biết đạo lý dưa hái xanh không ngọt. Thật sự không được, thì hắn cũng chỉ có thể chậm rãi khuyên nhủ.
Bất quá, hết lần này tới lần khác hai người đều có chút thời điểm trầm mặc, rừng cây nhỏ bên cạnh liên trì nhưng lại truyền đến không ít thanh âm tất tất tác tác. Chỉ nghe có người nói: “Kháo, mật đạo lên Hắc Mộc Nhai sao lại khó tìm như vậy chứ?”
(1) bất khả tư nghị: 不可思議 nghĩa là “không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được”, vượt ngoài lí luận; câu này dùng để tả một điều tuyệt đối, không thể thay đổi.