Đông Phương Bất Bại Chi Đông Quân Quy Điền

Chương 42: Nguyền rủa phong thanh dương




Ninh Trung Tắc thở dài, thu chén đĩa ra ngoài, thấy Ninh Trung Tắc vừa ra khỏi cửa, hắn vội chạy ra cài chặt then cửa, sau đó vui vẻ chạy tới cửa sổ, mở cửa ra nhìn.

Lại không nhìn thấy thân ảnh màu đỏ trên cây, trong lòng bất giác thất vọng, hai tai như cụp xuống.

“Đồ ngốc.” Đông Phương nhìn Hàn Duyệt như vậy, cười ra tiếng, trầm mặc trong lòng đã hóa thành hư không.

Hàn Duyệt quay đầu, thấy Đông Phương đã ngồi trong phòng, hai chân bắt chéo, động tác vốn bất nhã lại mang theo chút tiêu sái tự nhiên, khí thế hồn nhiên thiên thành.

Hàn Duyệt nhất thời vui sướng, chạy đến trước mặt Đông Phương, lại nhớ tới những tiểu thiếp trước đây của y, môi cong xuống, nhưng vẫn ngồi xổm bên chân Đông Phương.

Giống một con chó nhỏ bị ủy khuất, “Đông Phương, ngươi vào lúc nào?”

Đông Phương vươn tay vuốt đầu Hàn Duyệt, thanh âm ôn nhu, mở miệng nói, “Vừa rồi, lúc ngươi đang tiễn khách nhân.”

Nói đến hai chữ khách nhân, Đông Phương trong mắt lóe lên hàn quang, Đông Phương võ công cao cường, trong phòng nói gì tự nhiên đều vào tai y, Hàn Duyệt không rõ nhưng Đông Phương lại nhất thanh nhị sở.

Ninh Trung Tắc sợ tướng công mình thay lòng đổi dạ, cho nên mới nói trắng ra như vậy.

“Nàng không phải khách nhân.” Hàn Duyệt bắt lấy tay Đông Phương, in một nụ hôn vào lòng bàn tay, cố ý nói, bởi vì Hàn Duyệt bây giờ còn tức giận chuyện Đông Phương từng có nhiều tiểu thiếp.

Tuy biết đó là chuyện trước kia, nhưng hắn vẫn thấy khó chịu, dù sao Hàn Duyệt kỳ thật có chút thích tình cảm thuần khiết.

Đông Phương cứng người, nụ cười trên môi rũ xuống, đôi mắt đen thâm trầm, “Không phải khách nhân? Vậy chẳng lẽ là chủ nhân?”

Hàn Duyệt gật đầu, “Ninh Trung Tắc vốn là chủ nhân.” Mặc dù có chút uất ức, nhưng Hàn Duyệt cũng không muốn Đông Phương thương tâm, giải thích, “Ta mới là khách nhân, không phải sao?”

Đây là lời thật tâm của Hàn Duyệt, Hàn Duyệt vẫn thấy mình là khách nhân của Hoa Sơn phái, mà nhà chân chính của hắn chính là ở bên cạnh Đông Phương bên.

Đông Phương trong lòng vui sướng, lại thấy Hàn Duyệt cố ý trêu đùa mình, “Cao hứng?”

Hàn Duyệt vùi mặt vào bụng Đông Phương, dùng sức cọ vài cái, than thở nói, “Mất hứng.”

“Sao vậy?” Mặc cho Đông Phương có thông minh tới đâu, cũng nghĩ không ra, Hàn Duyệt ghen tị đám tiểu thiếp đã sớm thành bạch cốt của mình.

“Đông Phương từng thích tiểu thiếp nào của mình chưa?” Hàn Duyệt không muốn lừa Đông Phương, trực tiếp mở miệng hỏi. Dù sao hắn không sợ Đông Phương biết mình đang ghen.

Đông Phương sửng sốt, liền hiểu được tâm tư Hàn Duyệt, nói thật, nếu không phải Hàn Duyệt nhắc, Đông Phương đã sớm quên đám nữ nhân đó.

“Nữ nhi của của ngươi đáng yêu không?” Đông Phương không trả lời, mà hỏi ngược lại.

Hàn Duyệt sửng sốt, hiểu ý Đông Phương, đây đã là chuyện trước kia, họ bây giờ chỉ có lẫn nhau, thấy có chút nượng, làm nũng nói, “Ta chỉ cần Đông Phương là đủ rồi, nữ nhi gì đó đều là mây bay mây bay a.”

Bất giác nói ra vài từ hiện đại, Đông Phương vừa lòng câu trả lời của Hàn Duyệt, “Vì sao lại nói là mây bay? Có nghĩa gì?”

Hàn Duyệt ho khan một tiếng, suy nghĩ một chút rồi đáp, “Ý là mây chỉ cần một cơn gió là tiêu tán, bay lượn bên ngoài, không quan hệ tới chúng ta.”

Hắn không biết mình có giải thích đúng không, vì trước kia hắn có bao giờ đi tìm hiểu ý nghĩ của đống từ ngữ lộn xộn này làm gì.

Đông Phương gật đầu, xem như đã biết, “Nữ nhân trước kia cũng là mây bay.” Nhắc đi nhắc lại từ mây bay, Đông Phương thấy có chút mất tự nhiên, rồi lại thấy từ ngữ hiện đại này rất có ý nghĩa.

Hàn Duyệt đầu tiên là vui vẻ, sau lại thấy không được tự nhiên, dù sao y cũng từng là một thành viên của đám mây bay đó.

Lại có chút buồn cho những nữ tử đó, hai loại cảm xúc rối vào một chỗ, Hàn Duyệt trong gió hỗn độn, biểu tình 囧.

Hàn Duyệt là một người biết tận sức hưởng lạc, tuy sẽ để ý những chuyện đã qua, nhưng lại không đi buồn rầu vì nó, hiện tại với tương lai mới quan trọng nhất.

Hàn Duyệt bắt lấy tay Đông Phương, ngồi ngồi lên ghế, ngón tay Đông Phương thon dài trắng nõn, móng tay mượt mà đáng yêu, Hàn Duyệt nhịn không được khẽ cắn một cái.

“Đói bụng?” Đông Phương cười khẽ ra tiếng, nói Hàn Duyệt cắn, thì không bằng nói hắn như động vật làm nũng, không biết làm cách nào để biểu đạt sự thích thú của mình.

“Không có đói.” Hàn Duyệt vừa nói xong, lại thấy Đông Phương móc ra một bọc điểm tâm nhỏ, cái mũi hít hít vài hơi, hình như ngửi được mùi điểm tâm thơm ngát, nước miếng tràn ra.

“Đói bụng............” Hàn Duyệt kéo dài tiếng ra, nhìn chằm chằm Đông Phương, chờ Đông Phương đút ăn.

Đông Phương lại trực tiếp cất điểm tâm đi, đứng lên đi vào phòng trong, “Ngươi ăn quá nhiều, đây là của sáng mai.”

Hàn Duyệt vui vẻ đi theo sau Đông Phương, dịu hiền nhận lấy áo khoác Đông Phương cởi ra treo lên, trơ mắt nhìn Đông Phương đặt điểm tâm lên cái bàn nhỏ cạnh giường, không dám vươn tay lấy.

Đông Phương mặc một thân bạch trù nội sam, ngồi trên giường, tựa như y vốn là chủ nhân căn phòng, nên ngồi ở đó.

Hàn Duyệt nhìn Đông Phương thanh thản như vậy, không có vẻ ngạo nghễ trước mặt thuộc hạ, không có vẻ đàm tiếu trước mặt địch nhân, chỉ lặng lẳng ngồi đó, tựa như một phong cảnh, đằng sau y không phải là chiếc giường cổ xưa trong khách ***.

Ngược lại như đứng trên đầu cầu vùng sông nước Giang Nam mưa bụi lất phất rơi, mang theo chút lành lạnh trầm mặc chờ đợi ái nhân của mình.

Trong uyển chuyển mang theo một loại khí chất độc đáo, như tách rời khỏi thế giới, trong mắt chỉ có người là đủ rồi, ý nghĩ của cuộc sống chính là người.

Mà Hàn Duyệt chính là người trong mắt y, cái loại chuyên chú này làm Hàn Duyệt muốn khóc, Hàn Duyệt bỗng nhiên muốn mở miệng nói gì đó, mà hắn cũng thật sự nói, “Điểm tâm kia nhất định phải để mai ăn?”

Đông Phương nhất thời cứng lại, trực tiếp bị chọc cười, hỏi ngược lại, “Ngươi thấy thế nào?”

Hàn Duyệt không dám lên tiếng nữa, ngoan ngoãn cởi áo ngồi cạnh Đông Phương, lấy lòng ôm thắt lưng Đông Phương, khẽ hôn mặt Đông Phương, đôi môi mềm mại mang theo tình yêu đắm say.

Đông Phương trong lòng thở dài, với Hàn Duyệt bất luận thế nào, y cũng không tức giận nổi, ôm cổ Hàn Duyệt ngã xuống giường.

Cam tâm tình nguyện nằm dưới thân hắn, cam tâm tình nguyện cưng chiều che chở, hao hết tâm tư chỉ muốn hắn giữ mãi nụ cười, những chuyện dơ bẩn này, y không hề muốn để hắn biết.

Đông Phương chỉ muốn làm một tiểu nữ nhân được người bảo hộ, kỳ thật Hàn Duyệt vốn không hề phụ hợp hình tượng trong lòng Đông Phương, không nói tính cách, chỉ nói ở bề ngoài, Dương Liên Đình cũng phù hợp hơn Hàn Duyệt.

Hơn nữa Hàn Duyệt hơi chút trẻ con, tính cách có chút yếu đuối, càng dễ mềm lòng, những điều này Đông Phương biết, nhưng............

Đông Phương trầm mặc nhìn đôi mắt hắc nhuận của Hàn Duyệt, hồi lâu mới lộ ra một nụ cười, nhưng, người trong lý tưởng là hư ảo, mà Hàn Duyệt mới chính là hiện thực.

Một người có thể vì y mà chết, vì y mà rơi lệ, có thể ở bên y, thật tâm đối xử với y, mới có thể làm bạn với y, Hàn Duyệt tuy trẻ con, nhưng lúc nguy hiểm hắn sẽ không tránh ở sau lưng y. Dù có yếu đuối, cũng sẽ chịu vì y mà dâng lên sinh mệnh của mình.

Huống chi, Hàn Duyệt biết mình muốn thứ gì, cho dù có mềm lòng cũng sẽ không do dự bất định, tựa như thái dộ của hắn với Ninh Trung Tắc với Hoa Sơn phái.

Hai tay ôm cổ Hàn Duyệt, Đông Phương khẽ hôn lên môi hắn, dẫn lưỡi Hàn Duyệt vào miệng mình, hai đầu lưỡi không còn sự cách trở của môi, nhiệt liệt giao triền.

Hàn Duyệt dù không biết Đông Phương sao lại như thế, lại vui sướng dị thường, môi Đông Phương rất mềm, khoang miệng lành lạnh, khiến người khác say lòng.

Hàn Duyệt chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu thương một ai đó, mà ngay cả khi chưa đi vào thế giới này, mười chín năm sống đó, không phải chưa từng có người chẳng ngại bi thúc mà thổ lộ với hắn, nhưng hắn vẫn chưa từng nhận lấy một lần, vì hắn không có cảm giác với họ.

Hắn vẫn cho là mình cuối cùng sẽ kết hôn với một đối tượng cha mẹ chọn sẵn, sau đó bình thản sống cả đời.

Hóa ra không phải hắn không biết yêu, mà là hắn chưa gặp gỡ được đúng người, bàn tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Đông Phương, thân thể y không mềm mại như nữ nhân, lại ngập tràn vẻ đẹp của lực độ, tựa như một con báo biếng nhác, có đường cong tao nhã cùng dáng người hoàn mỹ.

Hàn Duyệt nghĩ một câu rất văn nghệ, dù thấy không được tự nhiên, nhưng nghĩ Đông Phương sẽ cao hứng, hắn vẫn nói ra, “Ta chắt chiu tình yêu cả đời mình, chỉ vì một nụ cười của ngươi.”

Đông Phương nhịn không được cười ra tiếng, “Đồ ngốc.”

Hàn Duyệt bi thúc, hắn phát hiện mình thật sự không thích hợp văn nghệ, biểu tình 囧囧 nhìn Đông Phương, “Ngươi không phải hẳn là rất cảm động, sau đó lấy thân báo đáp?”

Đông Phương sửng sốt, nhưng không nói chuyện, chỉ nhếch mi cử động thân thể, xoay người ngồi lên trên Hàn Duyệt, “Đồ ngốc, ta chẳng phải là của ngươi đó sao.”

Mái tóc dài màu đen của Đông Phương xõa tung, nội sam xộc xệch ẩn ẩn lộ ra xương quai xanh, đôi mắt ẩn tình lại che đấu không được kiêu ngạo, động tác vốn nên *** mỹ, lại mang theo một loại bá nhiên.

Đông Phương xem như đệ nhất cao thủ trong tiếu ngạo giang hồ, nhưng cũng là người bi kịch nhất, không có lớp phấn son dày đặc che phủ, không có lớp lăng la hoa lệ, Đông Phương không như những miêu tả trong tiếu ngạo, ẩn nấp trong cảnh vật tinh trí, hoa hồng yêu lệ, mùi hoa say lòng, đằng sau bức rèm gấm trong khuê phòng lộng lẫy rực rỡ, dù có vì Quỳ Hoa bảo điển mà toát ra mị khí, nam nữ khó phân, nhưng cũng là ngạo thị quần hùng, cầm tay sóng vai.

Trong mắt Hàn Duyệt mang theo mê luyến cùng kiên định, đan mười ngón tay vào tay Đông Phương, “Đông Phương, ngươi phải nuôi ta cho tốt.”

“Đồ ngốc.” Đông Phương mím môi cười khẽ, diễm lệ vô song, “Ta không nuôi ngươi, thì ai còn muốn nuôi đồ ngốc này.”

“Là ngươi nuôi ta thành ngốc.” Hàn Duyệt bắt lấy một lọn tóc của Đông Phương, ý bảo Đông Phương cúi đầu, khẽ hôn lên môi Đông Phương, “Ngươi phải chịu trách nhiệm.”

Còn định nói vài câu tâm tình, lại thấy Đông Phương bỗng nhiên xoay người xuống giường, vươn tay bắt lấy hồng y của mình, vội vàng hôn lên mặt Hàn Duyệt, “Điểm tâm ngày mai mới được ăn.” Nói xong liền nhảy cửa sổ rời đi.

Hàn Duyệt cam đoan, mọi chuyện diễn ra trong vòng mười giây, người vừa rồi còn đang nằm trên giường ôn nhu triền miên với hắn, lập tức đã biến mất, Hàn Duyệt bắt đầu nguyền rủa sự lợi hại của khinh công.

Còn đang nghi hoặc đã nghe tiếng đập cửa, “Sư chất, đến phòng ta, có việc cần thương nghị.”

Hàn Duyệt cắn răng, lần đầu tiên thấy thanh âm Phong Thanh Dương chán ghét đến thế, thấp giọng nguyền rủa, “Chia rẽ nhân duyên sẽ vị heo đá, Phong Thanh Dương Phong sư thúc, ta chúc ngươi ra đường bị heo đá.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.