Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 57




Editor: Voicoi08

Thời Diệu đóng nắp bồn cầu lại, ngồi lên trên, cậu nhìn Du Thanh Quỳ còn đang thét chói tai, nói: “Đừng kêu, anh không nhìn thấy gì.”

Du Thanh Quỳ ngân ngẩn cả người.

Thật ra chỗ vòi hoa sen có kính thủy tinh vây quanh. Bức tường thủy tinh này rất cao, vốn là thủy tinh công nghiệp trong suốt, ở giữ kính có chút mờ, vừa vặn che khuất mắt cá chân cùng chỗ dưới.

Cũng vì không nhìn thấy gì nên Thời Diệu mới tiến vào cố ý dọa cô.

Du Thanh Quỳ vẫn ôm ngực như cũ, có chút xấu hổ trừng mắt lườm Thời Diệu. Cô muốn khóa cửa thủy tinh lại nhưng cô lại phát hiện ra nó không có khóa. . .

“Anh đi ra ngoài.” Du Thanh Quỳ phả đối.

“Làm sai rồi sao?” Thời Diệu không đi, cậu bắt chéo chân ngồi bên kia, nhìn mái tóc ướt sũng của Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ nhìn chằm chằm gương mặt của Thời Diệu, không thể không nói: “Em làm sai rồi, thật sự sai rồi, anh tha thứ cho em lần này đi. Lần sau em không dám làm vậy nữa.”

Thời Diệu đùa nghịch chùm chìa khóa trong tay, hỏi: “Em nói xem anh nên trừng phạt em như thế nào đây?”

“Tí nữa em giúp anh rửa.”

Thời Diệu lắc đầu.

“Tí nữa em cũng để anh vẽ tranh lên mặt em.”

Thời Diệu vẫn lắc đầu.

Du Thanh Quỳ nổi lên dũng khí, nói: “Anh thích em như vậy, ang sẽ không lỡ phạt em. . .”

“Ha ha.” Thời Diệu cười một tiếng, cậu quơ quơ ngón trỏ: “Du Thanh Quỳ không được chơi xấu.”

“Vậy anh muốn thế nào?” Du Thanh Quỳ kêu lên.

“Không biết, bởi vì anh không biết nên mới tiến vào hỏi em.” Thời Diệu cầm một cái gương nhỏ của Du Thanh Quỳ ở trên giá soi mặt mình, càng nhìn lông mày càng nhíu chặt: “Anh phạt em đứng ở đằng kia không được ra đây.”

Du Thanh Quỳ đứng ở đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Thời Diệu một lúc lâu, mới đáng thương nói: “Thời Diệu, em lạnh. . .”

“Nói dối tội nặng thêm một bậc.” Thời Diệu cũng không ngẩng đầu lên.

Du Thanh Quỳ ‘hừ’ một cái, nói: “Em muốn tức giận.”

Cô bày ra vẻ mặt nghiêm trang nhìn Thời Diệu nói đạo lí: “Thời Diệu, anh làm vậy là không đúng. Anh không thế cứ thế này làm em sợ, hơn nữa anh nhân lúc con gái tắm rửa lấy chìa khóa mở vào càng không đúng. Anh không thể không nói đạo lí như vậy. Em vẽ tranh lên mặt anh là làm việc ác, nếu anh không thích thì em có thể nghiêm túc xin lỗi anh. Nhưng anh cứ xông vào như vậy thì thật sự có chút quá đáng rồi. . .”

Tiểu Quỳ là mở lớp dạy học rồi.

Thời Diệu ngáp một cái, bất đắc dĩ nhìn cô: “Du Thanh Quỳ, anh mới chỉ tiến vào mà em đã nói anh quá đáng hả? Vậy. . . Nếu anh muốn đi vào trong phòng thủy tinh thì thế nào?”

Nói xong, cậu lập tức đứng lên.

“Không được, anh không được lại gần đây.” Du Thanh Quỳ ôm ngực nhíu mày lùi về đằng sau, cô trượt chân một cái: “A a.” một tiếng, đặt mông ngồi xuống đất. Cô còn chưa kịp đứng lên, lập tức vội vàng hô to: “Thời Diệu, anh là đồ đại lưu manh không được giậu đổ bìm leo mượn cơ hội tiến vào. Em không cần anh đỡ, em có thể tự đứng lên.”

Thời Diệu bị cô chọc nở nụ cười.

“Được rồi, trên đất lạnh, em mau đứng lên.” Thời Diệu bất đắc dĩ lắc đầu, cậu không đến đỡ cô mà xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Du Thanh Quỳ đứng lên, cô kiễng chân vươn cổ nhìn xung quanh. Cô đóng vòi hoa sen, cẩn thận nghe ngóng, giống như nghe thấy tiếng bước chân đi xa của Thời Diệu. Cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng không dám khinh thường, vội vội vàng vàng tắm sạch, chạy chậm ra ngoài lấy áo ngủ vào phòng kính tắm rửa, cô sợ Thời Diệu đại lưu manh lại tiến vào.

Cuối cùng cũng mặc xong quần áo, Du Thanh Quỳ lúc này mới triệt để yên tâm. Cô ngó đầu ra nhìn tìm xem Thời Diệu đang ở đâu.

Thời Diệu đang tắm.

Du Thanh Quỳ lại về phòng ngủ của cô, đá dép trèo lên giường, lại tắt đèn.

Không ngủ được cũng phải giả vờ ngủ.

Một lát say, Thời Diệu tắm rửa xong đi ra. Cậu đi thẳng đến phòng ngủ của Du Thanh Quỳ, không bật đèn, dựa vào cảm giác đi đến cạnh giường của cô, ngồi xuống bên người Du Thanh Quỳ.

Trong phòng ngủ tối đen, Thời Diệu không lên tiếng, nhìn dáng vẻ cuộn tròn người lại của Du Thanh Quỳ, cậu nhìn rất rõ ràng.

Du Thanh Quỳ luôn giả bộ ngủ, cô nhắm mắt lại nên không nhìn thấy biểu cảm của Thời Diệu, cũng không biết cậu muốn làm gì, trong lòng có chút không yên. Cô mong Thời Diệu đi ra ngoài, nhưng đợi rồi lại đợi, Thời Diệu không chỉ không ra ngoài mà còn bỏ dép nằm xuống bên cạnh Du Thanh Quỳ.

Thời Diệu kéo chăn trên người Du Thanh Quỳ.

“Thời Diệu.” Du Thanh Quỳ không thể tiếp tục giả bộ ngủ được, bỗng nhiên cô ngồi dậy, mở đèn lên.

“Em không giả bộ ngủ nữa à?” Thời Diệu lười biếng nằm lên gối đầu của Du Thanh Quỳ, chiếm chỗ của cô.

“Anh phải về phòng anh đi chứ?” Du Thanh Quỳ vươn tay đẩy Thời Diệu.

Thời Diệu nhẹ nhàng kéo một cái đã kéo được Du Thanh Quỳ vào ngực cậu, nói: “Anh muốn ôm em ngủ.” diễn_đàn_lê_quý_đôn

“Không được.” Du Thanh Quỳ không chút nghĩ ngơi đã trực tiếp lớn giọng từ chối.

Thời Diệu chọc chọc đầu, cô, cười hỏi: “Du Thanh Quỳ, trong cái đầu nhỏ của em đang nghĩ cái gì thế hả?”

Du Thanh Quỳ không để ý đến lời nói của Thời Diệu, cô đẩy thì anh nằm im, cô lại nhấc chân đá anh, muốn đạp anh xuống.

Thời Diệu vừa nhấc chân dài lên kẹp chặt lấy đôi chân đang không ngừng đá loạn của Du Thanh Quỳ, tránh việc cô lộn xộn khi ngủ, hỏi: “Du Thanh Quỳ, em phòng bị anh làm gì? Em không tin tưởng anh đến vậy sao?”

Du Thanh Quỳ hơi ngạc nhiên một chút, sau đó mới chậm rì rì nói: “Không, em không đề phòng anh cũng không phải là không tin tưởng anh. . .”

Nếu cô không tin tưởng Thời Diệu thì làm sao cô có thể một mình chạy đến nước ngoài tìm cậu được. . .

“Ngủ.” Thời Diệu ôm đầu Du Thanh Quỳ vào ngực cậu.

Du Thanh Quỳ cố hai lần vẫn không thể tránh thoát, cô chậm rãi buông bàn tay đang đặt trên ngực Thời Diệu xuống.

Thời Diệu nhếch khóe miệng tạo thành nụ cười như ý.

Sáng sớm, Du Thanh Quỳ mơ màng mở to mắt.

“Anh đánh thức em à?” Thời Diệu tắt điện thoại di động.

Điện thoại đặt ở đầu giường vừa kêu lên một tiếng Thời Diệu lập tức vội vàng cầm lấy nhưng vẫn đánh thức Du Thanh Quỳ. Du Thanh Quỳ dụi dụi mắt, cô phát hiện cô đang gối lên tay Thời Diệu, một chân còn gác lên đùi anh. Du Thanh Quỳ buồn bực ngồi dậy, cúi gằm đầu, có chút không vui.

“Làm sao thế?” Thời Diệu hỏi.

“Không có gì?” Du Thanh Quỳ đứng dậy, đi dép vào phòng tắm rửa mặt.

Thời Diệu nhíu mày nhìn cô một cái.

Thời Diệu lái xe đưa Du Thanh Quỳ đến phòng thí nghiệm, cả quãng đường Du Thanh Quỳ đều cúi đầu không nói chuyện, cảm xúc cũng xuống rất thấp.

Thời Diệu bẻ tay lái, dừng xe lại ven đường.

“Du Thanh Quỳ, cuối cùng là em bị làm sao?”

“Không có chuyện gì?” Du Thanh Quỳ miễn cưỡng cười.

“Em tức giận vì chuyện đêm qua sao?”

Du Thanh Quỳ lắc đầu.

Thời Diệu bày ra dáng vẻ không tin.

Du Thanh Quỳ nói: “Không phải anh còn rất nhiều chuyện phải làm sao? Chúng ta đi thôi, đừng dừng lại ở chỗ này. Em không sao.”

“Em có biết dáng vẻ bây giờ của em giống cái gì không?” Thời Diệu thở dài: “Trời tối, hoa hướng dương buồn bã ỉu xìu rũ đầu xuống.”

Du Thanh Quỳ nhíu mày phản đối: “Em không như vậy.”

Thời Diệu thuận tay vỗ một cái lên đầu cô, nói: “Vậy em nói cho anh biết có phải em vẫn tức giận vì chuyện ngày hôm qua không? Giận anh tiến vào phòng tắm dọa em? Hay là giận chuyện tối qua anh nhất định muốn lên giường ôm em ngủ?”

Cậu dùng giọng nói dịu dàng lại có phần xuống nước: “Qùy Quỳ, trước khi đính hôn anh sẽ không làm gì cả.”

Du Thanh Quỳ thong thả nháy mắt một cái lại nhanh chóng rời tầm mắt, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em biết, em đều biết. Em không giận anh. Em biết đêm qua anh cố ý, nhưng nếu em cứng rắn muốn anh đi thì anh cũng sẽ đi. . . cho nên em không giận anh. Em chỉ là. . .”

Du Thanh Quỳ phồng má, có chút nhụt chí nói: “Em tự tức giận với chính mình. Em vậy mà lại không từ chối anh. . .Em vi phạm nguyên tắc của em rồi.”

Du Thanh Quỳ vỗ vỗ cái ngực nhỏ của cô: “Tại sao em lại có thể tự bỏ qua nguyên tắc của em thế chứ? Đây cũng không phải lần đầu tiên em bỏ qua nguyên tắc của em vì anh rồi. . .”

“Vậy sao, tại sao vậy?” Thời Diệu buồn cười nhìn chằm chằm vào cắp mắt tràn đầy mâu thuẫn và nghi ngờ của Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ suy nghĩ hồi lâu , sau đó bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thời Diệu hỏi: “Có phải tại vì em rất thích anh không?”

Cô lại dùng sức lắc đầu: “Nhưng mà không thể vì thích một người mà bỏ qua nguyên tắc của mình được.”

Cuối cùng Thời Diệu cũng hiểu được Du Thanh Quỳ rối rắm vì cái gì. Cậu dở khóc dở cười xoa xoa đầu cô, nói: “Du Thanh Quỳ, bởi vì nguyên tắc của em là sai chứ sao.”

Một tay cậu nâng gáy Du Thanh Quỳ lên, từ từ đến gần, chóp mũi của hai người dần như đụng vào nhau.

“Qùy Quỳ, em có thích cảm giác anh hôn em không?”

Ánh mắt Du Thanh Quỳ có chút trốn tránh, cô hơi hơi do dự, muốn từ chối theo bản năng, nhưng nhìn con ngươi đen như mực của Thời Diệu, cô vẫn nói thật. “Thích. . .”

“Vậy em có nghĩ đến chuyện hôn anh không?” Thời Diệu vừa cười vừa hỏi.

Du Thanh Quỳ mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn Thời Diệu, anh cách cô gần như vậy, cô có thể cảm nhận được hô hấp của anh , nghe thấy tiếng tim anh đập, còn có mùi hương dễ chịu trên người anh như quanh quẩn đâu đây.

Giống như trôi qua một thế kỉ, Du Thanh Quỳ thong thả ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Thời Diệu.

Giống như, những điều hỗn loạn gì đó cũng chậm rãi sáng tỏ.

Giống như, sự sợ hãi trong lòng bỗng chốc cũng yên ổn lại, cũng đi theo bình tĩnh xuống,

Du Thanh Quỳ nâng tay đặt lên vai Thời Diệu, chậm rãi nắm chặt áo cậu,lqd lại một lần nữa hôn lên môi Thời Diệu, dần dần khiến nụ hôn càng sâu thêm, lâu dài càng thêm lưu luyến.

Có lẽ, điều cô thích chính là hương vị này.

Bất kể là phấn đầu quên mình hay vẫn là toàn tâm giao phó và trầm luân, cô chỉ muốn ở cạnh cậu, đó chính là điều vui mừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.