Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 11




Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

“Con có phải là con gái của mẹ hay không? Chẳng phải trước kia đã bảo con không được liên lạc với tên đàn ông phụ bạc đó sao!” Mễ Doanh Tĩnh xông tới kéo cánh tay của Du Thanh Quỳ, dùng sức đánh hai cái lên lưng cô. Đợi đến lúc đánh cái thứ ba thì bàn tay giơ lên cao lại buông thõng xuống.

Mễ Doanh Tĩnh đẩy Du Thanh Quỳ ra, vừa khóc vừa nói: “Ông ấy nhẫn tâm bỏ mẹ con chúng ta, mẹ chỉ có con… Tại sao con còn nhớ ông ấy chứ! Con không sợ làm mẹ… thất vọng sao? Mẹ biết… Bởi vì tiền! Bởi vì ông ấy có tiền, dùng tiền mua chuộc con!”

Mễ Doanh Tĩnh nhìn xung quanh căn phòng, gương mặt dữ tợn.

“Không phải vậy! Không phải như thế! Mẹ!” Du Thanh Quỳ nắm lấy tay mẹ mình, nước mắt thi nhau rơi xuống khỏi vành mắt.

“Cũng bởi vì tiền!” Mễ Doanh Tĩnh hất tay Du Thanh Quỳ ra rồi chạy tới trước bàn dài, hất máy may, bàn ủi, kéo, hộp đựng hạt châu xuống đất. Bà lại xông tới trước giá tủ, ném toàn bộ băng dán, giấy dán, cọ màu trong tay xuống.

Du Thanh Quỳ đứng trong góc tường, không ngừng rơi nước mắt.

Lúc Mễ Doanh Tĩnh định chạy tới trước chiếc tủ đối diện, muốn lấy búp bê của cô ném đi, rốt cuộc Du Thanh Quỳ cũng chạy tới ngăn trước người bà.

“Mẹ, con cầu xin mẹ, đừng đụng vào cái này, đừng…” Du Thanh Quỳ khóc lóc kéo tay mẹ, siết thật chặt không chịu buông ra.

“Con thả ra cho mẹ!” Mễ Doanh Tĩnh dùng sức giãy dụa.

“Mẹ. Con xin mẹ đừng vứt những thứ này… Mẹ không muốn thấy thì con cất đi là được…”

Chúc Hương Lan vội vàng khoác áo choàng rồi chạy tới, bà liếc mắt nhìn đống lộn xộn dưới đất thì hỏi: “Là chuyện gì?”

“Lòng của con đặt tại người đàn ông phụ bạc kia, mẹ nuôi con vô ích rồi!” Sắc mặt Mễ Doanh Tĩnh tái nhợt.

“Mẹ…” Du Thanh Quỳ ôm Mễ Doanh Tĩnh, “Con sai rồi, mẹ đừng giận nữa! Đừng khóc! Con không bao giờ… liên lạc với ba nữa…”

Lúc này Mễ Doanh Tĩnh mới tỉnh táo lại một chút, bà lạnh giọng cảnh cáo: “Sau này con không được gọi tên đàn ông đó là ba nữa!”

Du Thanh Quỳ cắn môi cúi đầu, vẫn không ngừng khóc.

Nhìn con gái khóc thành như vậy, trong lòng Mễ Doanh Tĩnh lại càng khó chịu, dường như nỗi đau khổ trong lòng lại lớn hơn gấp đôi.

“Con giận chó đánh mèo con bé làm gì chứ!” Chúc Hương Lan thở dài, vừa càu nhàu vừa đẩy Mễ Doanh Tĩnh đi ra ngoài. Chúc Hương Lan đi tới cửa, quay đầu nhìn về phía Du Thanh Quỳ nói: “Quỳ Quỳ đừng khóc, rửa mặt rồi ngủ sớm một chút!”

Du Thanh Quỳ lau nước mắt, cúi đầu nói: “Con biết rồi, bà ngoại.”

Chờ bà ngoại đưa mẹ ra ngoài, Du Thanh Quỳ quay đầu lại nhìn sau lưng mình. Búp bê trên giá đỡ cười với cô, nháy mắt với cô. Nhìn bọn chúng, Du Thanh Quỳ lại cảm thấy ngượng ngùng nếu cứ tiếp tục khóc nữa. Cô đưa tay lên qua loa lau nước mặt trên mặt.

Vốn là ba bé búp bê đứng cùng nhau, bây giờ đồng loạt bị ngã siêu vẹo trong ô đứng.

Du Thanh Quỳ chỉnh lại tóc cùng quần áo cho chúng, sau đó giúp chúng đứng ngay ngắn trong ô, hơn nữa còn nâng tay của búp bê lên, bày ra tư thế “đỉnh”.*

*Nguyên văn là “tối cao”, mà thấy như thế không hay, nên mình chuyển thành “đỉnh”.

Du Thanh Quỳ nhặt băng dán, giấy dán rơi đầy đất lên, lại phân loại theo phong cách, màu sắc, to nhỏ rồi đặt trên giá một lần nữa. Đợi đến lúc cô sắp xếp căn phòng trở lại như lúc trước thì đã đến mười hai giờ. Du Thanh Quỳ đã vất vả cả ngày, đến bây giờ cả người đều có cảm giác mệt mỏi.

Cô lấy điện thoại đi động ra, nhìn thấy tin nhắn mình chưa đọc:

Ba ba con yêu nhất: Tiểu Quỳ, mấy ngày nữa ba ba về nước thăm con.

Đầu ngón tay Du Thanh Quỳ chậm chạp gõ một chữ “Dạ”, ngón cái dừng lại ở phía trên nút gửi. Qua một lúc lâu, cô lại xóa chữ “dạ” kia mất.

Thoát khỏi mục tin nhắn, cô lại mở trang Weibo của Hắc Diệu ra xem. Dường như nhìn tranh minh họa của người ấy, cô lại có thêm năng lượng cho bản thân.

Cập nhật mới nhất trên Weibo của Hắc Diệu không phải là tranh minh họa chú rùa kia, mà là một dòng trạng thái, câu nói rất đơn giản:

--- Cô ấy nhìn rất được.

Du Thanh Quỳ ngây ngẩn cả người. Cô ngẩn ngơ, có chút không tin vào mắt mình, cô load* lại trang, dòng trạng thái kia đã không còn nữa.

*ở đây ý chỉ tải lại trang, làm mới trang Weibo.

Ách… Bị xóa rồi?

Du Thanh Quỳ là học sinh giỏi dịu dàng điềm đạm, trường học cho nghỉ lễ bảy ngày cô cũng không đi đâu cả.

Du Thanh Quỳ ngồi trước cửa sổ, nghiêm túc làm một cuốn sổ tay. Hiện tại cuốn sổ kia đã bị cô dùng hết một nửa một cách nhanh chóng, cô phải làm tiếp một cuốn sổ tay xinh xắn nữa để làm lưu bút cho lớp. Cô mua rất nhiều sổ tay, nhưng vẫn luôn không hài lòng với bề ngoài của chúng. Suy nghĩ một chút, cô quyết định tự mình làm.

Sáng sớm cô đã bắt đầu bận rộn, buổi trưa chỉ ăn đơn giản hai chén cơm rồi trở lại tiếp tục làm.

Cô chọn một chiếc kẹp trong suốt, sau đó lựa loại vải thích hợp bọc chiếc kẹp đó lại. Chỉ là công đoạn lựa vải đã tiêu tốn khá nhiều thời gian, cuối cùng cô chọn màu lam nhạt cùng màu xanh, ghép hai loại vải này lại.

Làm kẹp sổ, băng quấn, khoảng cách của kẹp sổ,… Những công việc này lại chiếm nhiều thời gian hơn.

Nhìn thành phẩm, Du Thanh Quỳ cau mày, tại sao lại cảm thấy hơi đơn giản nhỉ?

Cô ngẩng đầu lên, nhìn hai chậu hoa trên cửa sổ rồi suy nghĩ. Một chậu Thược Dược, một chậu Tiên Nhân Cầu. Hoa Thược Dược đã qua đợt ra hoa, mà chậu cây Tiên Nhân Cầu lại nở ra một đóa hoa nhỏ màu đỏ tươi. Lúc Du Thanh Quỳ mua chậu hoa này về thì nó liền nở hoa, mà hôm nay đã nửa năm trôi qua, bông hoa nhỏ màu đỏ kia vẫn chưa rụng đi.

Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, lại tháo bìa sổ ra, cầm hộp kim chỉ tới, dựa theo cây Tiên Nhân Cầu trên cửa sổ, bắt đầu thêu lên da bên ngoài bìa sổ. Cô thêu rất nghiêm túc, mỗi một đường may cũng không dám cẩu thả. Cho đến lúc sẩm tối thì cô mới thêu xong cây Tiên Nhân Cầu ở bên phải bìa sổ. Cô cười cười sờ vào đường thêu, vô cùng hài lòng.

Cô ghép bìa vào sổ, lại lấy một tờ giấy thật đẹp lót ở bên trong. Dán lại xong xuôi, thành công!

Du Thanh Quỳ ngẩng đầu nhìn cây Tiên Nhân Cầu trên cửa sổ một lần nữa, trong lòng mơ hồ cảm thấy kỳ lạ. Hoa gì mà có thể nửa năm không rụng được như thế? Hơn nữa một chút biến hóa cũng không có…

Cô nhíu mày lại, bắt đầu hoài nghi có phải mình bị gạt hay khôn. Trong lòng đấu tranh chốc lát, cuối cùng đứng lên, cầm lấy bông hoa rồi mở ra xem, lôi lôi kéo kéo…

Du Thanh Quỳ kinh ngạc nhìn thanh sắt được giấu ở bên trong.

Cô muốn khóc thét lên rồi!

Nửa năm nay, cô nghiêm chỉnh làm theo lời người bán, mỗi ngày tưới một lần, lượng nước cũng phải đong đo cho chính xác, không được nhiều hay ít dù chỉ một chút. Lúc cô dọn nhà cũng mang chậu hoa Tiên Nhâu Cầu bên người, bây giờ sự thật nó chỉ là bông hoa giả có gắn sắt bên trong.

Một lòng nhiệt huyết bị dập tắt một cách thô bạo.

Du Thanh Quỳ gục đầu nhỏ xuống, tóc quăn đen cũng rũ xuống theo, khó che giấu được thái độ như đưa đám.

Cô mím môi liếc về phía chiếc sổ tay vừa làm xong, sau đó cắm bông hoa Tiên Nhân Cầu giả kia ở hàng khuy của cổ.

Dường như dễ nhìn hơn rất nhiều!

Du Thanh Quỳ vui lên, tất cả nét đưa đám kia không cánh mà bay. Cô cầm điện thoại di động lên chụp lại thành quả lao động của mình, sau đó chuẩn bị đăng trạng thái đầu tiên của mình lên Weibo (ý chỉ đây là lần đầu chị ấy đăng weibo)

“Tiểu Quỳ Quỳ ra tay, có cả thiên hạ!

[Thêm ảnh]”

Ách… Không được, đổi câu nói!

“Ghi chép cuộc sống.

[Thêm ảnh]”

Quá… nhàm chán, đổi lại!

“Được nghỉ ^^ ha ha! Hao tâm tốn sức cả ngày để làm thủ công! Vặn vặn tay~~~

[Thêm ảnh]”

Dường như… cũng gần giống với phong cách ngày thường của mình? Nhưng mà…

Du Thanh Quỳ nhớ tới cho tới bây giờ Hắc Diệu đăng Weibo cũng chỉ đăng hình không kèm chữ. Ách… Trừ tối hôm qua, đột nhiên đăng dòng trạng thái kia cũng chẳng giải thích được.

Cho nên, Du Thanh Quỳ xóa toàn bộ mấy chữ mà mình đã vắt óc suy nghĩ ra. Cô mở hình ảnh ra, nhìn tấm hình kia rồi cười hì hì một lúc, tiếp đến lấy cuốn sổ tay cũ, chọn mấy tờ nhìn đẹp mắt rồi chụp hình lại, đăng hết lên!

Vui vẻ xong, cô mở sổ tay ra bắt đầu lập kế hoạch. Đầu ngón tay xẹt qua tờ lịch, cô “a” lên một tiếng.

Ngày mai là ngày năm, sinh nhật của Lục Vũ Toàn.

“Vũ Toàn, sinh nhật vui vẻ!” Du Thanh Quỳ ôm bánh sinh nhật trong ngực, ngượng ngùng cười cười: “Đây là bánh kem mình tự làm, hy vọng cậu sẽ không ghét nó…”

“Oa! Cậu tự làm sao?” Lục Vũ Toàn kinh ngạc đặt bánh kem Du Thanh Quỳ đưa tới lên bàn, mấy nữ sinh trong lớp cũng đều nhìn thấy nên đi tới.

Mở hộp đựng bánh, bánh trái cây bên trong liền lộ ra. Chính giữa bốn màu nước trái cây là chiếc bánh quy được nặn thành hình người, trong tay bánh hình người ấy lại cầm tấm bảng, trên đó viết: Tôi là Lục Vũ Toàn.

Bánh quy hình người cười vô cùng rạng rỡ.

“Trời ơi! Thanh Quỳ, cậu đừng nói với mình bánh quy đây là do cậu tự nướng đấy nhé!” Lục Vũ Toàn trợn to hai mắt, mặt tràn đầy khiếp sợ.

“Đúng vậy, là mình nướng. Nhưng không thể làm thành hình người đẹp giống như cậu được!” Du Thanh Quỳ liếc mắt, khe khẽ cười.

“Thanh Quỳ của mình, cậu quá tuyệt vời! Đây là món quà tốt nhất của mình rồi!” Lục Vũ Toàn xoay người dang hai tay ra, tặng cho Du Thanh Quỳ một cái ôm thật chặt.

“Này! Vũ Toàn, cậu nói như vậy… không sợ bọn mình giận sao?”

“Đúng vậy đó, quà của ai cũng đều có tâm hết đó!”

Lục Vũ Toàn xoay người nhìn hai nữ sinh cùng lớp đang làm bộ tức giận kia.

“Mình thích, mình thích hết!” Lục Vũ Toàn lại dùng sức hôn lên mặt hai nữ sinh kia một cái, khiến hai người họ vừa tránh vừa cười duyên một trận.

Nhưng mà, Lục Vũ Toàn vẫn kéo Du Thanh Quỳ đến bên cạnh mình ngồi.

Trải qua đêm diễn nghệ thuật ngày đó, rất nhiều học sinh của trường Lục Trung biết Du Thanh Quỳ. Thời gian đầu học sinh cùng lớp của Lục Vũ Toàn không dám nói đùa với Du Thanh Quỳ, lo lắng cô là một “học sinh giỏi” kiêu ngạo.

Nhưng một lúc lâu sau, bọn họ mới phát hiện Du Thanh Quỳ không chỉ xinh đẹp, đa tài đa nghệ mà còn có tính cách khiến người ta vô cùng yêu thích. Học sinh tham gia sinh nhật của Lục Vũ Toàn đã nhanh chóng thích cô gái hay cười Du Thanh Quỳ.

Mọi người đang nói đùa, một nam sinh học cùng lớp Lục Vũ Toàn tên là Lý Hâm Dương kéo ghế, ngồi bên người Du Thanh Quỳ, cười hỏi: “Hắc, cậu có bạn trai chưa? Nếu chưa thì cậu nói xem, mình như thế nào?”

“Hả?” Du Thanh Quỳ ngẩn ra, lập tức không biết trả lời như thế nào.

“Này này này! Lý Hâm Dương, cậu đừng làm Du Thanh Quỳ sợ.”

“Đúng vậy, tâm địa cậu gian xảo như vậy, đừng có ý đồ với Du Thanh Quỳ!”

Hiển nhiên nữ sinh trong lớp Lục Vũ Toàn cũng đứng về phía Du Thanh Quỳ.

Trên mặt Lý Hâm Dương hơi lúng túng, cậu ho nhẹ một tiếng, cố gắng bình tĩnh nói: “Các cậu lo lắng gì chứ? Mình chỉ tiện hỏi vậy thôi! Đùa mà thôi!”

“Đùa giỡn không thể tùy tiện nói ra được!” Lục Vũ Toàn kéo Du Thanh Quỳ về phía mình, cắt ngang Lý Hâm Dương.

Cô còn chỉ vào cậu ta: “Cậu cũng đừng dùng đôi mắt hí đó mà nhìn Du Thanh Quỳ nhà mình nữa!”

“Mắt nào hí chứ? Cậu nói gì vậy?” Lý Hâm Dương bực tức.

Lục Vũ Toàn che miệng cười trả lời: “Nói đùa thôi mà, cậu đừng coi là thật nhé.”

“Ôi! Đó là Thời Diệu đúng không?” Đột nhiên một nữ sinh chỉ vào bên ngoài cửa sổ thủy tinh. Mọi người nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Thời Diệu đang đứng ở đầu đường chờ đèn xanh đỏ, cậu ấy vẫn bỏ tay vào túi quần như cũ, vẻ mặt mang theo vài phần lười biếng.

Nhưng mà không giống với lúc trước, có một nữ sinh đứng bên cạnh Thời Diệu.

Xe chạy rất nhiều trên đường, Thời Diệu quay đầu nói gì đó với nữ sinh kia, nữ sinh tiến lên hai bước về phía cậu. Khi đèn xanh sáng lên, nữ sinh kéo tay Thời Diệu, hai người cùng nhau đi qua đường.

“Ôi chao, chả trách Thời Diệu luôn từ chối bảo bối ta đây, thì ra cậu ta có bạn gái rồi!” Lục Vũ Toàn xoay người trở lại, vỗ vỗ ngực mình.

“Nhìn nữ sinh kia quen quen…”

“Mình nhớ rồi! Không phải là học sinh hay xin nghỉ của lớp 3 sao! Gọi là… Gọi là…”

Du Thanh Quỳ chợt nhớ tới người bạn cùng bàn mình chưa bao giờ gặp, theo bản năng mở miệng nói: “Lâm Tiểu Ngộ?”

“Đúng đúng đúng, chính là Lâm Tiểu Ngộ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.