Spoiler Chương 75: Thư nhà
Mộ Dung Lệ có giây lát im lặng, dĩ nhiên không biết ứng đối nàng ra sao. Đôi mắt của nàng vẫn trầm tĩnh như lúc ban đầu, cũng không phải kiểu tùy hứng giận dỗi của nữ nhân, mà là đắn đo suy nghĩ.
Mộ Dung Lệ hỏi: “Con thì sao?” Đây mới là điều mà nàng thực sự quan tâm, hắn biết. Thì ra nữ nhân vẫn luôn ở trong vương phủ của hắn trồng hoa cất rượu, thêu thùa làm cơm ấy, chưa từng chân chính yêu hắn. Mà hắn dĩ nhiên vẫn luôn biết điều đó.
Chờ đợi và được chờ đợi đều chỉ là ảo giác, nàng chưa từng chờ đợi hắn trở về. Không… Có thể đã từng có một lần, hắn hứa cho nàng vị trí trắc phi, hứa hẹn sau này trong phủ sẽ không có thêm một nữ nhân nào khác. Trong nháy mắt ấy, nàng cũng không phải là không động lòng nghĩ thầm muốn bên nhau tới già.
Sau đó hắn liền mang hai mẹ con Lam Dụ về.
Phải đáng thương thế nào, đến cuối cùng lại muốn dùng hai đứa bé để cứu vãn.
Hương Hương trong lòng còn ôm con trai đang ngủ say, nghe vậy khẽnói: “Bọn trẻ là của Vương gia, không thể theo ta lưu lạc phố phường, Vương gia hãy mang chúng về đi.” Nhũ mẫu sẽ cố gắng chăm sóc bọn chúng, thậm chí so với nàng còn cẩn thận hơn. Còn có Cẩm Bình, cũng sẽ coi chừng hai người bọn chúng. Không có mẫu thân, bọn họ sẽ bớt được rất nhiều thị phi.
Mộ Dung Lệ chỉ cảm thấy lồng ngực như bị người trước mặt cho một đòn: “Nàng không cần bọn chúng?!”
Hương Hương nói: “Không được. Có điều bé con còn quá nhỏ, nếu như Vương gia đồng ý… ở lại bên cạnh ta một thời gian, đương nhiên là tốt nhất.”
Mộ Dung Lệ không biết mình đang suy nghĩ gì, lâm trận đối địch thì đầu óc cực kỳ thanh tỉnh, đột nhiên lại bị những mảnh vỡ không quá quan trọng tràn ngập. Vẻ mặt hắn từ từ trở nên lạnh lùng, nói: “Nàng biết rõ ràng bản thân đang nói gì không?”
Hương Hương nói: “Đúng, nô tỳ rõ ràng chính mình đang nói cái gì. Ta đã suy nghĩ rất lâu, trước đây… E ngại Vương gia, cũng không dám nói. Thế nhưng hiện tại, ta biết Vương gia kỳ thực là một người rất tốt, hẳn sẽ không cưỡng ép một nữ nhân…”
Mộ Dung Lệ chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ kiều diễm ướt át của nàng mở ra đóng lại, hắn thậm chí không thể hít sâu, hắn chầm chậm nói: “Tùy nàng.”
Không, lão tử bị một nữ nhân từ chối. Trong lòng gần như điên cuồng rít gào, nhưng vẻ mặt vẫn âm lãnh. Hắn cầm giấy bút trên bàn, viết thư thả thiếp. Viết chữ như rồng bay phượng múa, nhưng hắn vốn không biết mình đã viết những gì.
Không, lão tử phải kiên trì, lão tử không thể để cho một nữ nhân chê cười được. Hắn viết thư thả thiếp xong, ném bút lông sói xuống bàn rồi xoay người ra khỏi cửa.
Lúc bước qua ngưỡng cửa, tốc độ của hắn hơi chậm lại. Nếu như, nếu như thời khắc này nàng thay đổi tâm ý…
Nhưng nàng không làm thế. Mộ Dung Lệ bước qua cái ngưỡng cửa kia, mơ hồ, có một loại ảo giác như tâm can bị xé ra từng mảnh. Từ sau lần hỗn loạn ở Tấn Dương, hắn vẫn hành quân đánh trận, dãi gió dầm sương chưa bao giờ cảm thấy khổ cực. Lật núi tìm kiếm nàng nhiều ngày, sau đó lập tức chạy tới Ngọc Hầu quan, truy kích người Hồ, bắt về Thái tử. Hầu như chưa từng ngừng nghỉ trong chốc lát, tức tốc phò tá Mộ Dung Bác trở thành tân Thái tử.
Chiếu thư dịch trữ (đổi ngôi thái tử) của Yến vương vừa được ban xuống, hắn liền đi thẳng đến Lệnh Chi. Nhưng thứ mà nàng muốn, dĩ nhiên lại là một tờ thư thả thiếp, vĩnh viễn cắt đứt mọi liên hệ.
Hắn ra khỏi Quách gia, vẫn đi như gió cuốn, chỉ không biết tại sao, nhớ tới mười năm chinh chiến. Mười năm chiến trường, lưu lại vô số chiến thương, đổi được sự kính ngưỡng của bách tính Đại Yến. Nhưng trên thực tế, hắn chưa từng in dấu trong lòng bất luận kẻ nào.
Hắn nhảy lên chiến mã, nhớ tới năm đó dưới Tấn Dương thành, thiếu niên mười lăm tuổi mặc giáp cầm thương, chí khí dâng trào. Yến Vương cười hỏi: “Con trai, vì sao con lại tòng quân?”
Hắn vung roi thúc ngựa, chạy băng băng trên đường.
Mười hai năm sau, vị chiến tướng hai mươi bảy tuổi, Tốn Vương gia quân công trác tuyệt, nhìn thẳng vào những người trẻ tuổi đứng xếp thành hàng kia, cũng thường xuyên hỏi: “Chư quân vì sao lại tòng quân?”
Vì sao lại tòng quân?
Hương Hương nhìn hắn rời đi, hắn không mang đứa bé đi. Cửa gỗ trạm trổ vang lên một tiếng động, Quách Trần Thị đi vào, cười nói: “Thật vất vả gặp mặt một lần, sao Vương gia đã vội vã đi ngay thế?”
Hương Hương miễn cưỡng cười nói: “Có việc, ngài ấy vẫn bận rộn bên ngoài.”
Quách Trần Thị tới ôm lấy cháu ngoại, nói: “Ngài không nói… Khi nào đón con hồi phủ à?”
Quách Dương kỳ thực đã nói với bọn họ, vợ chồng hai ước chừng cũng biết trong phủ xảy ra chuyện gì. Chỉ là sợ khiến nàng thương tâm, vẫn không hỏi han gì.
Hương Hương nói: “Nương, con không muốn trở về vương phủ, có được không?”
Quách Trần Thị ngẩn ra, hỏi: “Ngài ấy không chịu lại… đón con vào phủ ”
Quách Điền cũng tiến vào, nghe vậy nói: “Hương Hương, vốn là trước đây, cha cũng không nói gì, nhưng bây giờ con không suy nghĩ cho bản thân, thì cũng phải vì hai đứa bé mà cân nhắc.”
Hương Hương nói: “Con đã cân nhắc rồi, cha, con không muốn tở về vương phủ. Đứa bé còn ở bên cạnh con một ngày, con liền cố gắng dưỡng dục một ngày. Nếu đến tuổi, đi theo ngài ấy, bất kể là học văn hay là tập võ, chung quy cũng tốt hơn đi theo con.”
“Nhưng… Nhưng cứ như thế, con sẽ trở thành người bị ruồng bỏ…” Quách Trần Thị do dự nói, Quách Điền cắt ngang lời bà, nói: “Cha tin tưởng con quyết định như vậy nhất định có đạo lý của mình.”
Hương Hương gật đầu, nói ra được thành lời, đột nhiên cảm thấy ung dung trước nay chưa từng có.
Hư danh và hâm mộ vẫn đè trên người suốt mấy năm qua, làm cho nàng gần như không đứng lên nổi. Mà hiện tại, có cảm giác như trút được gánh nặng.
Quách Điền nhìn biểu hiện của nàng, không khỏi thở dài một hơi, hỏi: “Vương gia đồng ý rồi à?”
Hương Hương lấy ra tờ thư thả thiếp Mộ Dung Lệ để lại, hắn là người kiêu ngạo như vậy, đã lưu lại thư, tất nhiên sẽ không đổi ý.
Hắn cũng chắc chắn sẽ không vì vậy mà làm khó dễ người nhà của mình, hắn kỳ thực là một đại trượng phu trọng tình trọng nghĩa.
Nhưng một nam nhân như vậy, không phải nữ nhân nào cũng yêu nổi.
Hương Hương vốn không muốn ở cùng với nhà Quách Điền, chỉ sợ bị kẻ khác chê trách chỉ trỏ. Dù sao Quách gia dựa vào Mộ Dung Lệ, một thời gian quá mức phong quang. Bây giờ đột nhiên truyền ra tin tức nàng bị ruồng bỏ, e rằng mạ vàng loang lổ, sơn son thưa thớt, người lại rơi xuống trần ai, xem tình đời lạnh bạc.
Thế nhưng Quách Điền và Quách Trần Thị không để nàng đi. Quách Điền nói: “Con là con gái của chúng ta, dù cho người bên ngoài vì con lên xuống mà nhân tình nóng lạnh, cha mẹ chỉ có thể cùng con vinh nhục. Đứa ngốc, thời điểm gian nan nhất người một nhà chúng ta cũng trải qua rồi, bây giờ có là gì, chỉ là đi qua kính mỏng mà thôi.”
Hương Hương ôm cha mẹ, nước mắt chảy xuống, giây phút ấy trái tim cực kỳ an ổn.
Quách Điền là một chính nhân quân tử, nếu Vương gia đã lập thả thiếp thư, đương nhiên Quách gia không thể tiếp tục dính lấy quan hệ, lấy danh nghĩa của hắn để hưởng phú quý.
Hắn sai người đem sính lễ lúc trước Mộ Dung Lệ mang đến gửi về Tấn Dương, tính toán những chỗ tiêu dùng bù vào. Cùng con số ban đầu cũng xấp xỉ.
Sau đó tự mình cầm thư thả thiếp tới quan phủ đăng ký.
Lúc Mộ Dung Lệ nhận được rương châu báu, quả thực giận đến phổi cũng nổ. Sau đó lại nhận được thư của quan chức Lệnh Chi đưa tới, hắn nghiến răng, đi qua đi lại ở thư phòng.
Đồ hỗn trướng này, cả nhà hỗn trướng này!
Sau đó liền không nợ nần gì, cũng không tiếp tục gặp lại sao?
.
Không được, con trai lão tử vẫn còn ở trong tay nàng! Hắn suy nghĩ một chút, nắm bút viết ba chữ “Mộ Dung Kiệt”, dùng phong thư gấp vào, ấn lên dấu hiệu của Tốn Vương phủ, để tiểu sứ truyền tin mang về Lệnh Chi.
Hương Hương nhận được thư, biết đây là tên của con trai, cũng không có ý kiến gì. Chuyện Tốn Vương phủ thả thiếp truyền tới, Quách gia dần ít đi những kẻ đón đưa. Thế nhưng cũng không ai dám bắt nạt, dù sao Tiểu vương gia vẫn còn do Quách gia nuôi nấng đấy.
Tuy rằng có người cũng âm thầm nghị luận có phải là con gái Quách gia không tuân thủ nữ tắc (chuẩn mực đạo đức phụ nữ), bị Vương gia ruồng bỏ liền cùng người khác sinh con rồi chạy về nhà đến. Thế nhưng ngẫm lại cũng không có khả năng lắm —— nếu quả thật là thiếp thất của Vương gia, đã không tuân thủ nữ tắc thậm chí sinh ra con hoang, há chỉ đơn giản là ruồng bỏ thôi sao?
Châu quan cũng sợ có người thừa cơ bắt nạt Quách gia, cá tính của vị Vương gia này là cực kì bao che khuyết điểm. Coi như hắn vứt đồ trên mặt đất, ngươi đi qua giẫm một cước, không phải là chuyện đơn giản. Lập tức vội vàng sai người lan truyền tin Vương gia tự mình ban tên cho Tiểu vương gia. Trong lời nói đều ẩn chứa ý từ đừng mù mắt mà đi trêu chọc Quách gia, một thời gian ngắn, mọi người đều không dám nghĩ nhiều.
Mộ Dung Lệ ở trong vương phủ mấy hôm, ngày ngày mang tiểu Huyên Huyên và Mộ Dung Kha đi cưỡi ngựa, bắn tên. Bệ Cẩm Bình có hỏi mấy lần chuyện của Hương Hương, Quách Dương biết, ngầm nói cho nàng về thư thả thiếp.
Bệ Cẩm Bình vừa nghe, mặt xụ xuống: “Hương Hương tỷ cứ đi như thế sao?”
Quách Dương nói: “Hừm, tỷ của thần chỉ là thiếp, có thư là được.”
Bệ Cẩm Bình lôi kéo tay áo của hắn, đôi mắt to chớp chớp: “Quách Dương, chúng ta được xem như bạn bè có đúng không?”
Quách Dương dời ánh mắt, nói: “Không dám, tại hạ chỉ là một hạ nhân trong phủ, sao dám cùng Vương phi đàm luận giao tình.”
Bệ Cẩm Bình nói: “Ta mặc kệ! Ngươi xem, Hương Hương tỷ xin một tờ hưu thư thật dễ dàng. Ngươi bảo tỷ ấy xin cho ta một tờ với!”
Quách Dương cười ngất.
Mộ Dung Lệ mỗi đêm hồi phủ, đều sẽ đến Tẩy Kiếm các ở một lúc. Thời gian không ngắn. Tẩy Kiếm các mất đi chủ nhân, bây giờ tất cả đều do hạ nhân xử lý. Hoa cỏ tuy rằng cắt tỉa dụng tâm, nhưng cũng đã mất vẻ phong lưu kì thú lúc trước.
Mộ Dung Lệ biết dưới gốc ngô đồng kia chôn rất nhiều rượu trái cây. Bên dưới bồn hoa cũng có các loại tương ủ trong bình. Hắn nhiều lần muốn đào lên, cũng không hề động tay.
Những chuyện thấy vật nhớ người như thế này, hắn thật sự không muốn làm.
Hắn ngồi trên lan can đá trắng cạnh ao Tẩy Kiếm một lúc, nhưng thấy trăng tròn trong vắt, phản chiếu ở trong nước, hơi nước lững lờ. Đúng rồi, có người nói lúc nàng mang bầu Huyên Huyên, từng viết thư cho lão tử.
Hắn đi đến thư phòng, lục tung tùng phèo lên tìm kiếm. Bên cạnh có thư đồng hỏi: “Vương gia, ngài đang tìm cái gì? Tiểu nhân giúp người tìm.”
Mộ Dung Lệ lườm hắn một cái, khiến thư đồng sợ đến mức vội vàng lùi ra cửa, không dám tiếp tục hé răng. Hắn vùi đầu tiếp tục tìm —— mẹ, chuyện mất mặt như tìm thư nhà nữ nhân của ta viết, làm sao lão tử dám nói ra?!
Tìm một vòng, không tìm được. Mẹ nhà hắn chứ, hai lão già Lục Kính Hi và Trịnh Nghiễm Thành này, để thư ở chỗ nào rồi?! Vứt là chắc chắn sẽ không vứt, mỗi phong thư đều phải lưu trữ.
Hắn tìm một lúc, cuối cùng cả giận nói: “Trói hai lão già Lục Kính Hi, Trịnh Nghiễm Thành đến đây cho bản vương!”
Hai người Lục, Trịnh nửa đêm canh ba bị lôi từ trong chăn ra trói lại, một đường giải tới Tốn Vương phủ, suýt chút nữa bị dọa sợ vỡ mật!
Hai cái bánh tét bị ném vào trong thư phòng, ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt thịnh nộ của Mộ Dung Lệ! Hai người sợ đến mức trực tiếp dập đầu xin tha, không biết đã đắc tội ôn thần này chỗ nào rồi.
Mộ Dung Lệ hỏi: “Thư hàm được gửi tới quân doanh, để ở đâu?”
Hai người vừa nghe, nhất thời sắc mặt như màu đất —— không, không phải thiếu mất phong nào chứ? Dù sao nhiều thư như thế, thiếu một hai phong cũng không ai biết được!
Lúc này Trịnh Nghiễm Thành nhanh chóng bò lên, để thư đồng cởi trói cho mình, lập tức đi tới ngăn bí mật trong thư phòng của Mộ Dung Lệ, lấy ra mấy cái hộp gỗ lớn. Mộ Dung Lệ vừa nhìn, phản ứng đầu tiên là —— ồ, thì ra trong thư phòng của lão tử lại có ngăn bí mật!
Hai là… Nhiều thư như vậy?! Mẹ, thế này phải tìm đến ngày tháng năm nào chứ!
May là lúc này Trịnh Nghiễm Thành đã mở mục lục ra, nói: “Vương gia cần tìm quân hàm gửi vào thời điểm nào, gửi từ đâu ạ?”
Mộ Dung Lệ trầm giọng nói: “Hai năm trước, lúc Bình Độ quan thay quân, Tấn Dương thành gửi tới.”
Trịnh Nghiễm Thành cởi trói cho Lục Kính Hi, hai người chốc lát đã tìm được thư ——tất cả đều là quân hàm!
Vẻ mặt Mộ Dung Lệ không hòa hoãn: “Chỉ có những thứ này?”
Hai người liếc nhìn nhau: “Vương gia, xác thực tất cả đều ở chỗ này!”
Mộ Dung Lệ vỗ bàn đùng một cái, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Thư nhà!”
Hai người thở phào nhẹ nhõm thật to—— ông nội của ta ơi, sao ngài không nói sớm chứ! Quân hàm thần còn sợ làm mất. Thư nhà lại càng không mất được. Hai người rất nhanh lấy mấy phong thư trong một cái hộp nhỏ khác ra, bên trên đều là niêm phong của Tốn Vương phủ, chưa từng được mở ra.
Mộ Dung Lệ đón lấy, hừ lạnh: “Cút!”
Hai người như được đại xá, không chút do dự mà cút.
Mộ Dung Lệ chờ bọn họ đi cả rồi, mới mở thư ra.
Phong thư đầu tiên được gửi đi vào tháng mười một. Nữ nhân kia chỉ biết chữ, đương nhiên không viết được văn chương hoa mỹ gì. Số lượng từ cũng không nhiều, chỉ viết —— Dặn người mang theo chút quần áo tới, đều do nô tỳ tự may, tay nghề không tốt như tú nữ được, không biết Vương gia có thể mặc hay không. Nghe nói biên quan trời lạnh cát nhiều, xin Vương gia bảo trọng.
Tẻ nhạt. Hắn để lá thư qua một bên.
Phong thư thứ hai cũng là tháng mười một, hạ tuần. Trên thư chỉ viết: “Nghe nói trong doanh trại thức ăn rất thô sơ, nô tỳ làm cho Vương gia chút mứt sấy, thịt khô. Nếu ăn cơm muộn, cũng có thể dùng để lấp bụng. Không biết Vương gia thích ăn loại nào, nên đành sấy mỗi loại một chút. Vương gia nếm thử, thích loại nào thì nói một câu, lần sau nô tỳ sẽ sấy nhiều hơn, gửi đến cho ngài.”
Lắm mồm! Lại để qua một bên.
Phong thư thứ ba là tháng mười hai, thư viết: “Đại phu nói nô tỳ mang thai, có điều chỉ thấy hơi mệt, không có cảm giác gì khác, không biết có phải chẩn đoán lầm hay không. Nếu như không phải chẩn lầm, Vương gia thích con trai hay con gái?”
Mẹ nhà nó, có người báo tin vui như nàng sao!! Lại để qua một bên.
Phong thư thứ tư vẫn là tháng mười hai, trung tuần. Thư viết: “Thư Phi nương nương muốn đón nô tỳ vào trong cung dưỡng thai. Nhưng… Nô tỳ có thể ở lại trong phủ không? Trong cung rất nhiều quy củ, học rất khó khăn.”
Phong thư thứ năm là hạ tuần tháng mười hai, nói: “Trong cung nhiều quy củ quá, nô tỳ không ở quen. Vương gia có thể sai Quản tiên sinh đón thiếp hồi phủ không?”
Phong thứ sáu viết: “Đón thiếp trở về đi, thiếp sẽ cố gắng dưỡng thai.”
Thì ra, cô gái mười bảy tuổi kia, đã từng tuyệt vọng mà bất lực vươn tay về phía hắn, cầu xin sự thương xót của hắn.
Không còn gì cả, sau đó không còn một lá thư nào.
Hắn vuốt phẳng từng lá thư một. Đó là những lá thư nhà duy nhất mấy năm nay hắn nhận được, chưa từng chậm trễ.
Nhưng ta đã bỏ qua, bỏ qua nữ nhân từng khát vọng ta quay đầu yêu thương dù chỉ một chút kia.
Mộ Dung Lệ ngồi bất động trong thư phòng cả một đêm. Ngày thứ hai, hắn gọi Lục Kính Hi, Trịnh Nghiễm Thành đến, hỏi: “Hương phu nhân chạy mất, các ngươi đều biết chứ?”
Lục Kính Hi cùng Trịnh Nghiễm Thành liếc nhìn nhau —— này, cách nói này cũng không đúng lắm nhỉ? Hương phu nhân không phải chạy mất, chính Vương gia ngài viết thư thả thiếp, đây là giấy trắng mực đen, không thể nào chống chế mà.
Huống hồ ngài thân phận quyền cao chức trọng thân phận như vậy, muốn lật lọng, cũng quá mất thể diện rồi?
Uyển chuyển bày tỏ ý tưởng với hắn, Mộ Dung Lệ quả nhiên giận dữ: “Nói láo!” Nữ nhân lão tử chạy mất rồi, còn thể diện cái gì nữa chứ!
Hai người Lục, Trịnh đều rụt cổ một cái, dần dần minh bạch tính khí táo bạo mấy ngày qua của Vương gia nhà mình xuất phát từ đâu. Mộ Dung Lệ nói: “Ta muốn mang nàng về.”
Lục Kính Hi nói: “Cái này dễ thôi! Ty chức lập tức phái một nhánh binh sĩ đi tới huyện Lệnh Chi, trói Hương phu nhân ném vào xe ngựa, mang theo Tiểu vương gia, không dừng không nghỉ, khoảng ba, năm ngày chắc chắn sẽ về đến vương phủ!”
Mộ Dung Lệ nhìn chằm chằm ông ta, nhìn đến mức cả người ông nổi gai ốc, mới nói: “Ngươi ngứa cổ hả?” Đầu đặt phía trên phát chán rồi sao?
Trịnh Nghiễm Thành vội vàng nói: “Thưa Vương gia, ý của ngài… Là muốn để Hương phu nhân tự mình đồng ý cùng ngài hồi phủ sao?”
Mộ Dung Lệ không nói câu nào, phí lời. Muốn bắt người thì cần gọi các ngươi tới sao?
Trịnh Nghiễm Thành thở dài một hơi, chuyện này sợ là khó đây. Nữ nhân kia bọn họ đã gặp rồi, nàng ta vốn quan tâm nhất đến con cái. Bây giờ ngay cả con cũng không cần, có thể nói là tâm ý đã quyết.
Mộ Dung Lệ nói: “Đối sách!”
Hai người đều rất khó khăn, vẫn chà chà, cái này chúng thần đều không thông thạo lắm.
Vẫn là Lục Kính Hi nói: “Nếu không, Vương gia, chúng ta thay đổi hướng suy nghĩ để giải quyết vấn đề.” Mộ Dung Lệ nhìn về phía ông ta, ông ta bày sa bàn ra, nói: “Chúng ta muốn để Vương gia thắng được sự tình nguyện của Hương phu nhân, cuối cùng đánh tan chướng ngại, giành lấy giai nhân! Đây là cha nàng, đây là mẫu thân nàng, đây là đệ đệ của nàng, ừm, còn có một tỷ tỷ.”
Ông ta vừa nói chuyện, vừa lấy đủ loại cờ nhỏ cắm trên sa bàn: “Đây là tiểu Quận chúa, Tiểu vương gia…”
Sau đó cắm một cái cờ trắng ở cách xa mười vạn tám ngàn dặm: “Đây là Vương gia ngài!”
Lời nói chưa dứt, Mộ Dung Lệ nói: “Lôi ra ngoài đánh một trăm trượng!”
Đồ hỗn trướng, lão tử con cũng sinh hai đứa rồi, còn cách mục tiêu xa như vậy à? Ta thấy ngươi muốn chếtrồi!
Hừ, có điều nói thế này cũng có lí. Trực tiếp phá thành mà vào, không thể chém đầu giặc được. Vừa đánh vừa lùi… Ồ, ưu thế của lão tử là cái gì?
Có hai đứa nhóc con, có điều đều quá nhỏ, không thể sử dụng được. Quách… Ồ, quách Dương, lão tử có nội ứng mà! Đúng, còn có Quách Dung Dung? Tướng công của nàng ta và Thái tử lén lút hợp mưu tính toán lão tử, ta còn chưa tính sổ với hắn!
Ba mươi sáu kế, nữ nhân kia thích mềm không thích cứng.
Thích mềm không thích cứng…
Ồ, lão tử có thể dùng khổ nhục kế!!
Hắn gọi hai vị quân sư trở về, nói sơ qua mưu kế của hắn, hai người đều vỗ đùi —— diệu kế!
Ách, chỉ là hơi không biết xấu hổ… Có điều khi đối mặt với nữ nhân, thật sự chỉ có thể chọn một trong hai. Mà cái chuyện này cũng nhỏ nhặt, không đáng kể.
Hai ngày sau, huyện Lệnh Chi huyện liền truyền đến tin tức —— Mộ Dung Lệ mang Quách Dương tới Liêu Tây tiễu phỉ, bị lũ phỉ khấu ám hại!
Hương Hương sợ đến hồn cũng rụng mất, cùng ngày liền muốn chạy tới Tấn Dương, may mà binh lính truyền lệnh kéo nàng lại, nói: “Vương gia một đường đều nhớ tới Hương phu nhân, Khang Vương gia liền sai người đưa ngài ấy đến đây. Chỉ là không thể đi xa, kính xin Hương phu nhân mau chóng thu dọn, tới gặp Vương gia một lần. Nếu chậm trễ chỉ sợ… Chỉ sợ…”
Hương Hương nắm lấy người tiểu binh kia, liên thanh hỏi: “Quách Dương đâu? Quách Dương thì thế nào?!”
Tiểu binh ngẩn ngơ, thấy nàng thật sự cuống lên, nhanh nhẹn nói: “Quách, Quách… Tiểu công tử rất tốt, tiểu công tử không bị thương.”
Hương Hương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thu dọn quần áo của Mộ Dung Kiệt. Nếu như thật sự bị thương nặng, bất luận thế nào cũng phải gặp mặt con trai một lần.
Nàng ngồi lên xe ngựa, một đường chăm sóc đứa bé, dưới ánh mắt lo lắng của phụ mẫu Quách gia rời khỏi huyện Lệnh Chi.
Nhưng xe ngựa lại không trở về Tấn Dương thành mà là đi tới Tiểu Kế Thành, một đường hướng về trấn Ích Thủy trấn.
Hương Hương cảm thấy hơi kỳ quái, xe ngựa cũng đã đứng ở đầu hẻm. Phu xe đỡ nàng xuống xe, chính là thiếp thân thị vệ Phù Phong của Mộ Dung Lệ. Hương Hương bước nhanh đi vào, đây chính là phòng nhỏ mà lúc trước nàng thuê của Dương lục nương.
Bước ra đón đầu tiên là hai con chó mực, vừa nhìn thấy nàng, chúng nó đã ô ô chạy tới liếm. Hương Hương sờ sờ đầu chúng nó, vẫn lo lắng cho Mộ Dung Lệ nên nhanh chóng đi vào trong phòng.
Bàn ghế bên trong đều là đồ mới, vách tường, mặt đất đều được quét tước vô cùng sạch sẽ. Trang trí vẫn giống như lúc trước.
Hương Hương nhanh chân đi vào, chỉ thấy Mộ Dung Lệ nằm ở trên giường, trong phòng quả nhiên có mùi thuốc cay đắng cực đậm. Nàng vén màn sa lên, Mộ Dung Lệ còn đang ngủ, sắc mặt rất kém. Hương Hương đặt con lên giường, cẩn thận vén chăn, xem vết thương trên người hắn.
Ngực hắn quả thật được băng lại, không biết vết thương thế nào. Phía sau có người nói: “Hương phu nhân, thương thế của Vương gia rất nặng, chỉ e vẫn cần phu nhân nhọc lòng.”
Hương Hương kỳ quái: “Bị thương thế nào? Ta cũng không tinh thông y lý.”
Kẻ phía sau có lẽ là một đại phu, nghe vậy chỉ là nói: “Tại hạ sẽ sắc thuốc mỗi ngày, tính khí của Vương gia, cũng chỉ nhờ phu nhân khuyên nhủ một, hai. Bây giờ không quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi, tại hạ xin được cáo lui trước.”
Dứt lời, hắn liền lùi ra.
Chốc lát, trong phòng chỉ còn lại Mộ Dung Lệ, Hương Hương và bé con. Hương Hương cảm thấy hơi luống cuống —— lần trước xem Mộ Dung Lệ tiễu phỉ, hình như rất dễ dàng. Làm sao lần này lại bị thương nặng như vậy? Đại phu cũng không nhắc đến những điều cố kị, ta làm sao chăm sóc được.
Hơn nữa dưỡng thương không dưỡng trong vương phủ, chạy tới đây làm cái gì?
Nàng đưa tay đặt lên trán Mộ Dung Lệ, nóng bỏng vô cùng. Hô hấp cũng trầm nặng. Hương Hương hơi nóng nảy —— người bệnh thành thế này, các ngươi đi đâu hết rồi!!
Mộ Dung Lệ không mở mắt ra, cảm giác được nhiệt độ bàn tay nàng trên trán, so với nhiệt độ người hắn lại càng thêm hừng hực. Tuy rằng tên cẩu vật Chương Văn Hiển kia kê thuốc rất khó uống, thế nhưng bệnh này quả thật rất đáng giá.
Bất kể như thế nào, lão tử sẽ không bỏ cuộc. Thư thả thiếp?
Nàng dám lấy ra, lão tử sẽ xé nát nó!
Thể diện? Thể diện cút sang một bên đi!
Cái gì mà lời hứa đáng giá nghìn vàng, lão tử muốn nữ nhân!!
----------------------------
Chương 76: Tín nghĩa
Lúc Mộ Dung Kiệt tỉnh lại, trời đã tối đen. Mở mắt ra không nhìn thấy mẫu thân, nó oa một tiếng rồi khóc to. Mộ Dung Lệ ôm lấy nó, vụng vệ dỗ dành. Nó vẫn không thèm cảm kích, càng khóc lớn tiếng hơn. Mộ Dung Lệ liền cảm thấy, mẹ nó, cại vụ dỗ trẻ con này còn khó hơn hành quân đánh trận nhiều.
Hương Hương chạy tới, thấy hắn ôm thằng bé, sợ đè vào vết thương của hắn liền vội vàng đón lấy bé con. Nàng đổi tả lót trước, rồi mới cởi quần áo bắt đầu cho bé bú sữa.
Mộ Dung Lệ quay đầu liếc mắt nhìn, thấy bầu ngực nàng trắng trẻo non nớt, không nhịn được cũng nuốt một ngụm nước miếng.
Hương Hương chờ thằng bé ăn no, vẫn thả nó bên cạnh Mộ Dung Lệ, khẽ nói: “Vương gia ngủ trước đi, thiếp đi giặt quần áo.”
Mộ Dung Lệ ừ một tiếng, dĩ nhiên cũng không biết nên nói gì! Chết tiệt, thời điểm như thế này thì phải nói cái gì?!
Chờ Hương Hương ra giếng giặt quần áo, Mộ Dung Lệ gọi nhỏ: “Lục Kính Hi!”
Lục Kính Hi và Trịnh Nghiễm Thành nhanh nhẹn chạy tới, nhưng tiểu Kiệt vốn đang mơ màng ngủ, lại bị đánh thức, nó mở to đôi mắt trong vo rưng rưng định khiếu nại. Mộ Dung Lệ sợ nó khóc, vội ôm nó vào trong ngực lắc qua lắc lại. Vừa lắc vừa nói: “Lúc này đến cùng phải nói gì đây?”
Lục Kính HI rung đùi đắc ý nói: “Lúc này ngài phải nói những lời âu yếm mà nữ nhân thường thích nghe ấy.”
Mộ Dung Lệ chau mày, lời âu yếm - - là cái quỷ gì thế?!
Trịnh Nghiễm Thành móc trong lòng ra một tờ giấy viết thư: “May mắn thuộc hạ có chuẩn bị sẵn! Vương gia mời xem!”
Mộ Dung Lệ mở tờ giấy ra, bên trên viết:
”Cao lâu trùng trùng bế minh nguyệt,
Trường đoạn tiên lang cách niên biệt.
Tử tiêu hoành địch tịch vô thanh,
Độc hướng dao song tọa sầu tuyệt.
Ngư trầm nhạn diểu thiên nhai lộ,
Thủy tín nhân gian biệt ly khổ….”
(Tương tư khúc – Đới Thúc Luân
Lầu cao lớp lớp che trăng sáng,
Đau lòng vì suốt năm xa cách chàng.
Tiêu im sáo lặng không nghe tiếng,
Một mình ngồi buồn nhìn ra song cửa ngọc (ngóng chàng).
Cá lặn chim bay chân trời góc biển,
Biệt ly không được tin thư thật khổ.)
Mộ Dung Lệ vừa lắc đứa bé vừa hỏi: “Ngươi xác định nàng đọc hiểu cái này không?”
Trịnh Nghiễm Thành vội vàng lấy trong lòng ngực ra một tờ giấy viết thư khác: “Không quan trọng lắm không quan trọng lắm, ty chức còn có một bản diễn giải. Đảm bảo phu nhân có thể đọc hiểu…”
Mộ Dung Lệ đáp lại cho hai người bọn họ một chứ: “Cút!”
Hai người đang muốn lăn, hắn lại hỏi: “Tại sao lại chọn nơi này?” Biệt uyển cung tốt hơn nơi này nhiều! Nàng lại mang theo con nữa.
Lục Kính HI vội vàng nói:” Vương gia ngài không biết chứ, ngoại trừ nơi này, còn có chỗ nào là chỉ có một cái giường đây?”
Mộ Dung Lệ vốn định cho hai người bọn họ tí sắc mặt, nghe nói như thế, lại cảm thấy hai tên tòng quân này của mình vẫn thực sự không phải một điểm tác dụng cũng không có. Liền nói: “Cút đi, có lệnh thì tới.”
Hương Hương đi đến nhà bếp, nhìn thấy bên trong củi gạo dầu muối, đủ loại nguyên liệu nấu ăn đều chuẩn bị rất đầy đủ. Trong thùng gỗ còn có đậu tương đã ngâm tốt. Bên trong khu nhà nhỏ cũng được dọn dẹp kĩ càng, ngay cả thớt đều cọ đến sạch sành sanh.
Hai con chó mực đi theo nàng, trong lỗ mũi phun khí, Hương Hương vuốt đầu chúng nó nói: “Hiện tại bên ngoài không biết có thể mua được gà hay không, để ta đi xem thử.”
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy trong đống nguyên liệu nấu ăn còn có vài con chim trĩ, thỏ rừng tươi. Nàng bèn nhặt vài con cho hai con chó lấp bụng trước. Khi ra cửa, thấy hai bên đã có một số bách tính trở lại quê cũ. Thế nhưng người rõ ràng đã ít hơn nhiều.
Thời gian bốn tháng, cũng không thể để gạt đi được nổi khủng hoảng vì chiến loạn và bi thương khi mất đi người thân của dân chúng. Những khuôn mặt quen thuộc đều không còn đây. Hương Hương đi qua chỗ lúc trước bày sạp, thấy lều trà không mở cửa. Nàng đến hỏi thăm vài câu, mới biết vợ chồng Trần bá tuổi già sức yếu, đi đứng cũng chậm, không thể chạy trốn. Bị người Hồ giết chết ở nhà.
Thư sinh vẫn còn tốt, hắn luôn luôn mong muốn thi đậu trạng nguyên, bây giờ cũng xếp bút nghiên theo việc binh đao, hiện tại đang làm lính dưới trướng Chu Trác.
Dương lục nương đã được người nhà đón đi, tới giờ vẫn chưa về. Cũng không biết sâu này có trở lại nữa hay không.
Trấn Ích Thủy giờ đây có một cảm giác cảnh còn người mất.
Càng đáng sợ hơn, giờ đang vào ngày đông giá rét, bách tính trở lại quê cũ cũng là thời kì giáp hạt. May mà Mộ Dung Bác sớm đoán được tình huống như thế, lệnh cho quan phủ phát cho mỗi hộ gia đình ít nhất một cái chăn bông. Mỗi người ít nhất một cái áo ấm.
Quan phủ mỗi ngày đều mở lều phát cháo, tuy rằng không mong no bụng, nhưng ít ra có thể tránh khỏi đói rét mà chết. Phía trên lại thường có thủ hạ của Mộ Dung Bác đi khắp nơi tuần tra, vì thế các nơi châu phủ cũng không dám không tận tâm. Trấn Ích Thủy vẫn chưa xảy ra chuyện “Thây chết cóng ngoài đường”.
Lúc Hương Hương đi ngang qua lều cháo, nhìn thấy thùng cháo kia, trong lòng không nhịn được chút chưa xót. Đại Yến cung đang lâm vào tình cảnh khó khăn, có thể phân ra tinh lực làm những việc này, đã là cực hạn. Thứ cháo kia cũng không thể quá đặc được.
Hương Hương vừa đi vừa xem, những lều phát cháo như thế trong trấn có ba nơi, nàng thở dài, cuối cùng tìm một vòng, đương nhiên không có chỗ nào bán gà sống.
Chờ về đến nhà, nàng còn chưa tiến vào, đã có thị vệ cung kính hỏi: “Phu nhân có gì cần mua, xin hãy ra lệnh.”
Nàng vừa ra khỏi cửa liền có người đi theo, thấy nàng tay không mà về, đương nhiên là không mua được thứ nàng muốn. Lúc này Hương Hương mới nói: “Hai con chó chưa có đồ ăn.”
Thị vệ lập tức khom người nói: “Tổng quản biệt uyễn mỗi ngày đều tới đây cho chưng nó ăn, nếu như phu nhân muốn tự mình làm, thuộc hạ sẽ bảo ông ấy…”
Hương Hương vội nói: “Không cần, không cần, có người cho chúng ăn là tốt rồi.”
Nàng đi vào trong phòng, Mộ Dung Lệ đang ôm nhi tử chơi. Thằng nhóc này ngủ đến tỉnh, tỉnh rồi lại đi ngủ, lười hơn heo con. Hương Hương thấy hai cha con chơi đến vui vẻ, cũng không để ý đến bọn họ. Sai thị vệ đi ra ngoài hái rau dại. Bên cạnh Mộ Dung Lệ có mười hai thị vệ làm nhiệm vụ. Những người này đều là cao thủ trong việc hái rau dại. Hương Hương rửa sạch chỗ rau rồi cắt sợi, cho muối vào ngâm. Thịt cũng băm vụn, làm thành tương, sau đó rắc lên chỗ rau vừa ngâm.
Sau khi làm xong, thì đưa đến lều phát cháo. Lúc nhận cháo thì cho mỗi người thêm một thìa rau ngâm. Vào thời điểm nhà nhà đói rét như thế này, nàng cũng làm không được những thứ khác, chí ít cũng để mọi người nếm chút dầu mỡ.
Đến buổi tối, Hương Hương nấu một ít cháo. Rau ngâm vừa vặn có thể ăn cùng. Sợ Mộ Dung Lệ ăn không đủ no, nàng lại làm cho hắn một bát canh cá. Khi Mộ Dung Lệ ăn cơm, nàng ôm con, mớm từng chút, từng chút khoai lang nghiền cho nó ăn.
Bên ngoài sắc trời đã tối, trong phòng bắt đầu thắp nến. Ánh sáng nhàn nhạt tran đầy căn phòng, ấm áp lạ kì.
Mộ Dung Lệ đột nhiên cảm thấy, cảnh tượng này còn hơn xa khói mây đại mạc, tà dương song dài.
Đối với con người, rốt cuộc “nhà” là thứ gì?
Phong cảnh đẹp đẽ đằng xa, lại càng có núi hiểm nước xiết. Tại sao sau khi đi xa, thứ ta quyến luyến nhất vẫn là nơi ta quen thuộc tận đáy lòng, không hề mới mẻ này?
Hắn vươn ngón tay, nhẹ nhàng gãi gãi nắm tay nho nhỏ của Mộ Dung Kiệt. Đột nhiên lần đầu tiên hắn cảm thấy nếu như Huyên Huyên cũng ở đây thì tốt rồi, một nhà bốn người, cứ như vậy đoạn tụ ở đây.
Chờ cho bé con ăn xong, Hương Hương cũng phát hiện nơi này chỉ có một cái giường. Mộ Dung Lệ thấy nàng không định ngủ, liền nói: “bản vương đã bị thương thành như vậy, còn có thể làm gì nàng chứ?”
Hương Hương vẫn bất an, hắn đã viết thư thả thiếp, kỳ thực giữa hai người đã chẳng còn quan hệ gì. Nếu cứ ngủ chung một cái giường như thế thì làm thế nào? Chung quy, vẫn phải trở lại những ngày tháng trước hay sao?
Mộ Dung Lệ thấy nàng vẫn do dự, nhấn mạnh: “Lại đây.”
Hương Hương đành phải đi tới, cũng không thay y phục, để nguyên quần áo mà ngủ bên cạnh hắn. Mùi Hương quen thuộc chui vào trong lỗ mũi, Mộ Dung Lệ đột nhiên thấy hưng phấn. Hắn nỗ lực áp chế sự kích động của bản thân, mẹ nhà nó, không thể cứ thế trực tiếp làm thịt nàng được!
Thế nhưng hắn quả thật rất muốn, lần đó gần gũi nàng đã là hơn một năm trước. Hắn duỗi duỗi tay, vẫn nhịn xuống. Không, ta không thể làm như vậy.
Hắn thu tay về, ta trăm phương ngàn kế tìm nàng trở về, không phải là bởi vì lão tử muốn nữ nhân.
Mà là bởi vì lão tử nhớ nàng.
Hương Hương tuy rằng rất bất an, nhưng mà ở bên cạnh hắn cũng quen rồi. Không lâu lắm hô hấp dần trầm, từ từ ngủ say. Mộ Dung Lệ đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm đến thân thể của nàng. Mẹ nó, thật sự rất muốn.
Hắn lăn qua lộn lại trằn trọc đến tận nửa đêm, quên đi, mình tự xử một lần là được.
Tiếng hít thở bên tai, mùi thơm thoang thoảng trong mũi, tất cả đều biến thành chất dẫn lửa đốt cháy lòng hắn. Tốn Vương gia sống hai mươi tám năm, lần đầu tiên làm cái loại chuyện hèn mọn này.
Vừa làm vừa lén lút liếc nhìn nhi tử nằm bên cạnh - - con trai ơi con trai, chuyện này không vẻ vang tí nào. Cha người đâu là hết cách rồi, sau khi lớn lên ngươi tuyệ đối đừng có học tập đấy!
Ban đêm Mộ Dung Kiệt đều tỉnh lại hai lần, Hương Hương cũng quen rồi. Mỗi lần hắn ọ ẹ vài tiếng, rõ ràng chỉ là tiếng động cực kì nhỏ, nhưng nàng đều lập tức thức dậy. Đến Mộ Dung Lệ cũng phải khâm phục loại cảnh giác này của nữ nhân, nếu như áp dụng vào lúc hành quân đánh trận, nào có chỗ cho quân địch mò tới?
Hương Hương ôm con lên, cho bú, đổi tã, lại dùng nước nóng rửa sạch sẽ cái mông nhỏ của nó. Xong xuôi mới để nó ngủ tiếp.
Mộ Dung Lệ liền lẳng lặng mà nhìn nàng, chờ thằng nhóc ngủ, hắn lại không nhịn được, vươn tay ôm gọn lấy Hương Hương. Hương Hương giật mình nhỏm dậy, cơ thể Mộ Dung Lệ nóng bỏng, có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào, hắn vươn mình đè Hương Hương lại. Trong khoảnh khắc đầu chỉ còn dư lại phản ứng theo bản năng.
Hương Hương bị hắn hôn đến không thở nổi, đầu lưỡi thô cuồng kia chiếm lấy từng tấc từng tấc khoanh miệng nàng, nàng chậm rãi biết hắn lại đổi ý. Hắn căn bản không muốn thả mình đi. Nụ hôn của Mộ Dung Lệ dần dần sâu xuống, dẫn dắt hai tay của nàng để nàng chạm đến cơ thể mình. Khi đang đưa tay cởi xiêm y của nàng, đầu lưỡi đột nhiên liếm phải một giọt nước mắt mằn mặn, mang theo cay đắng.
Hắn hơi run lên, sau đó từ từ buông nàng ra. Hương Hương dựng cổ áo bị mở rộng lên, không giãy dựa, không phản kháng, cũng không phối hợp. Mộ Dung Lệ chầm chậm rời khỏi thân thể của nàng, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “ta…”Âm thanh có chút khô khốc, giống như một con chó to xác làm chuyện xấu bị chủ nhân bắt được.
Hương Hương không nói lời nào, hắn cũng không biết nói cái gì. Ba chữ Ta xin lỗi đã đến bên mép, kẹp lại, làm thế nào cũng không chịu thoát ra.
Lặng im, trấn nhỏ tối đen, có gió thổi qua nóc nhà, quẹt xuống lá rụng vang lên tiếng sàn sạt, đêm có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Mộ Dung Lệ nói: “Tại sao nàng không chịu theo ta?”
Hương Hương quay đầu nhìn hắn, Mộ Dung Lệ nói: “Nói cho lão tử nghe, chí ít để lão tử biết được nguyên nhân.”
Hương Hương trầm mặc, nói rồi có ích lợi gì, ngươi sẽ thay đổi ư? Ngươi có thể thay đổi ư?
Mộ Dung Lệ nắm chắt bờ vai của nàng, nói: “Lão tử sẽ cố hết sức để thay đổi.”
Hương Hương né tránh ánh mắt của hắn, Mộ Dung Lệ giận: “Không phải nàng còn nhớ nhung tên cẩu vật Hàn Tục kia đấy chứ?
Hương Hương tức giận đến không nhịn được nữa, nàng đẩy hắn ra, xoay người nhắm mắt lại, chỉ chừa cho hắn một bóng lưng. Thay đổi? Thay đổi cái rắm, chó không đổi được thói ăn phân!
Mộ Dung Lệ lật nàng lại: “Đồ hỗn trướng, lão tử bảo nàng nói chuyện, nàng dám đi ngủ à!”
Hương Hương rốt cục không nhịn được, ngồi dậy, nói: “Vương gia nói không không đáng tin mà, đúng không?”
Mộ Dung Lệ nói: “Lão tử đường đường nàm tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa, lời hứa đáng giá nghìn vàng! Cái gì là nói không đáng tin chứ?!”
Hương Hương nói: “Vương gia đã lập thư thả thiếp, nói xong rồi lại…”
Câu sau còn chưa nói ra, Mộ Dung Lệ đã nói: “Câu nói lúc trước hết hiệu lực, lão tử chính là nói chuyện không đáng tin đấy, có giỏi thì nàng cắn ta!”
Hương Hương tức giận đến loạn run, vừa nghĩ, hắn vốn là con người không tín không nghĩa, cũng đáng phí công tính toán?! Lập tức ngã xuống, xoay người ngủ tiếp. Mộ Dung Lệ giận dữ, lại lật nàng lại: “Ta bảo nàng nói chuyện mà! Lá gan đúng là càng lúc càng lớn, còn dám mạnh miệng!”
Hương Hương ôm chăn xuống giường, không thèm nằm cùng giường với hắn nữa. Mộ Dung Lệ lại kéo nàng lên. Bỗng nhiên nhận rat ay nàng hơi lành lạnh, liền ôm chầm nàng áp vào trong ngực. Hương Hương giãy dụa mấy lần, biết vô dụng, đành phải bất động.
Mộ Dung Lệ nói: “Nói chuyện thì nói, trời lạnh thế này lộn xộn cái gì chứ?”
Hương Hương thực sự là lần đầu tiên hiểu cái gì gọi là tú tài gặp quân binh. Đến cùng là ai đang lộn xộn chứ! Lập tức ngậm chặt miêng, không nói lời nào.
Mộ Dung Lệ hỏi: “Nói mau, rốt cuộc lão tử không tốt ở chỗ nào!”
Hương Hương nói: “Ngài thật sự muốn nghe?!”
Mộ Dung Lệ nói: “Phí lời.”
Hương Hương nói: “Được rồi, ta nói.”
Mộ Dung Lệ nói: “Chờ đã!”
Hương Hương ngẩng đầu nhìn hắn, hắn vươn người, cầm giấy bút, giương cằm lên với nàng:
“Được rồi, nàng nói đi.”
Hương Hương: “…”
* * *