Spoiler Chương 57: Viên phòng
Mộ Dung Lệ dẫn Hương Hương trở về, ở lại huyện Lệnh Chi đã khoảng mười ngày. Hắn không thể ở lại lâu hơn được, mắt thấy Hương Hương đã tốt hơn nhiều, ban đêm ngủ cũng ngon giấc, liền khởi hành trở về thành Tấn Dương.
Quách Điền, Quách Trần thị, Quách Dương đều đồng loạt đưa tiễn đến cửa thành huyện Lệnh Chi, Hương Hương không quay đầu nhìn lại, sợ sẽ không nỡ, cuối cùng cũng phải biệt ly. Lúc chia tay lệ thấm ướt khăn, chỉ khiến cho cha nương càng buồn thêm mà thôi. Bích Châu nhấc màn xe lên, nàng bước vào trong.
Vợ chồng Quách Điền cũng không dặn dò gì nhiều. Mấy ngày nay mặc dù Mộ Dung Lệ lúc nào cũng trong tư thái cách người ngoài ngàn dặm, nhưng mà thực sự hắn rất tốt với Hương Hương, hai người đều nhìn thấy được. Chỉ cần con gái được sống tốt, còn cái gì mà nói nữa?
Hai vợ chồng đứng tại chỗ, nhìn xe ngựa xa dần, theo nghi thức của Tốn Vương đi ra khỏi huyện Lệnh Chi, trở về Tấn Dương thành.
Nháy mắt xe ngựa đã ra khỏi thành, Hương Hương rốt cuộc vẫn nước mắt lưng tròng, nàng vén màn cửa sổ lên, nhưng mà rốt cuộc cũng không nhìn thấy được thân ảnh cha nương. Mộ Dung Lệ cưỡi ngựa ngoài xe, thoáng nhìn qua ánh mắt nàng, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hương Hương nói: “Không có việc gì ạ.” Nàng rụt người lại vào trong xe.
Ly nhân tiệm viễn, hồi đầu vô hương. (Người đi càng lúc càng xa, quay đầu lại không thấy cố hương)
Dọc đường đi, Mộ Dung Lệ vẫn làm việc và nghỉ ngơi như thường, lúc về đến Tấn Dương thành, đã là nửa tháng sau.
Quản Giác đích thân dẫn hạ nhân ra đón tiếp, Hương Hương rất nhớ tiểu Huyên Huyên, lúc này cũng không chú ý điều gì khác, trực tiếp vào trong phủ.
Mộ Dung Lệ không đi vào cùng, dọc đường đi còn đang nghe Quản Giác hồi báo lại tình hình trong phủ.
Trong Tẩy Kiếm Các, tất cả mọi thứ vẫn như cũ. Hoa cỏ xanh tốt vô cùng, nhũ mẫu Thôi thị đang dẫn tiểu Huyên Huyên chỉ từng bước đi. Tiểu Huyên Huyên đã được mười một tháng tuổi, lúc này bước đi đã khá vững vàng, bé học đi rất nhanh.
Hương Hương mới vừa đi tới cửa viện, bé đã nhìn thấy, thân hình nhỏ bé dang hai tay ra liền chạy lại. Hương Hương lệ đã lưng tròng, khi tiến đến chợt nghe được bé ngượng nghịu gọi: “Nương….”
Hương Hương ôm nàng vào lòng, tiểu Huyên Huyên gặm gặm nàng, trên cằm dính mảng nước miếng.
Thôi thị đi qua hành lễ, Hương Hương thân thiết đỡ lấy bà, lại hỏi: “Trong phủ vẫn tốt cả chứ? Vương phi đâu rồi?”
Thôi thị vừa dẫn nàng vào phòng vừa nói: “Mọi chuyện vẫn đều tốt hết ạ, chỉ là thường ngày Vương phi hay qua đây chơi với tiểu quận chúa, than rất nhàm chán thôi ạ.”
Hương Hương cười: “Tính tình của nàng, không cẩn thận lại buồn thảm mất thôi.” Sau đó lại kêu Hàm Lộ đi mời Bệ Cẩm Bình qua. Nhưng Hàm Lộ vẫn chưa đi, Hương Hương để cho Bích Châu lấy những món quà của Quách Trần thị và Quách Dung Dung ra, chỉ còn chờ Bệ Cẩm Bình qua mà chọn nữa thôi.
Không bao lâu, chỉ thấy Bệ Cẩm Bình đang ngó dáo dác ở bên ngoài. Hương Hương không nhịn được cười, nói: “Vương gia không có ở đây đâu, mau vào đi!”
Lúc này Bệ Cẩm Bình mới đi vào, thấy Quách Trần thị thêu không ít thứ, còn có chút cá khô, quả khô cho nàng. Bệ Cẩm Bình vui đến không kiềm chế được, tiện tay liền lấy một quả mai khô ngậm vào trong miệng. Còn chưa nuốt xuống, chợt nghe Mộ Dung Lệ ở sau lưng nói: “Lớn như vậy rồi sao?” Tay hắn lướt nhẹ qua gò má mịn màng của Tiểu Huyên Huyên, Bệ Cẩm Bình giật mình, quá sợ hãi, quả khô liền mắc trong cổ họng!
Nhất thời lại một hồi ho khan kinh thiên động địa!
Mộ Dung Lệ giữ nàng lại, hơi dùng lực vỗ nhẹ sau lưng. Cũng vô cùng tức giận, hắn cả giận quát: “Cút!”
Chỉ biết có ăn thôi, kiếp trước ngươi là quỷ chết đói hay sao hả!
Lúc đầu Hương Hương cũng rất sợ hãi, xong sau thấy cũng không có việc gì, vừa bực mình lại vừa buồn cười. Vương phi như thế này thì sao được đây?
Mắt thấy qua năm, Bệ Cẩm Bình cũng đã mười ba tuổi. Ở nước Đại Yến, cô nương mười ba tuổi là đã có thể động phòng. Chỉ là Mộ Dung Lệ lại hoàn toàn không có cái ý này, Bệ Cẩm Bình lại càng giống như rùa rụt đầu. Hương Hương thở dài, hai người này…
Đợi đến khi Mộ Dung Lệ đi ra ngoài, Hương Hương lại sai nhóc giúp việc mang đồ sang Mãn Tinh Lâu cho Bệ Cẩm Bình. Thấy trong phòng có chút bừa bộn, nhũ mẫu cũng không chút để ý, lúc này thật sự hơi mất hứng. Lúc mới tới nói mọi chuyện vội vàng hấp tấp thì thôi bỏ đi. Nhưng giờ Vương phi ở trong phủ cũng đã được mấy tháng rồi, lại vẫn còn lười biếng như vậy?
Nàng giúp Bệ Cẩm Bình dọn dẹp lại phòng, quay qua nói với Quản Giác: “Tiên sinh, ta thấy mấy nha hoàn trong phòng của Vương phi không tận tâm chút nào, ông có thể đưa mấy người biết nghe lời qua đây có được không ạ?”
Kỳ thực nàng chỉ là thuận miệng nói một chút, không ngờ Quản Giác nghe xong, liền lập tức đuổi mấy nha hoàn nhũ mẫu về lại phủ Bệ Thiệu Thành! Hương Hương giật mình, nha hoàn của hồi môn được đưa tới giờ lại cho về, đây chính là chuyện rất nghiêm trọng a. Mấy nha hoàn nhũ mẫu này chỉ sợ sẽ bị Phái quốc công tùy ý bán đi mà thôi.
Quản Giác không dám không nghiêm trị, nếu như Hương Hương về nói lại với Mộ Dung Lệ, chỉ sợ ông lại phải ăn thêm một bữa hèo. Này không được, chân trước Hương Hương vừa mới nói xong, chân sau ông đã lập tức đổi lại những người thành thật nghe lời đi vào.
Bệ Cẩm Bình thấy bên cạnh mình đột nhiên đổi người, cũng không cảm thấy kỳ quái. Chỉ là nghĩ——ô, gần đây hạ nhân rất hiểu chuyện nha.
Hương Hương thấy không thể để nàng cứ tùy ý khờ khạo như vậy được nữa, liền nói: “Vương phi….”
Lời còn chưa nói hết ra khỏi miệng, Bệ Cẩm Bình đã tỏ thái độ không vui trước, “Hương Hương tỷ, không phải đã nói là đừng gọi muội là vương phi nữa mà! Nghe không tự nhiên chút nào!”
Hương Hương thở dài nói: “Nhưng muội xác thực là Tốn vương phi, nữ chủ nhân của vương phủ này. Cẩm Bình, muội cũng đã mười ba tuổi rồi.”
Bệ Cẩm Bình không hiểu, hỏi: “Đúng vậy a, hai ngày trước là sinh nhật của muội, tiếc là lúc đó tỷ còn chưa về. Nhưng mà sao vậy ạ?”
Hương Hương nói: “Vậy muội đã bao giờ nghĩ tới, bây giờ muội và vương gia hẳn là nên….” Hương Hương đỏ mặt, “Động phòng rồi”
Bệ Cẩm Bình vừa nghe, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên. Trước khi nàng xuất giá, nương mặc dù không vui, nhưng ít nhiều gì cũng đã dạy nàng một chút. Nhưng vừa nghĩ tới dáng dấp hùng hùng hổ hổ kia của Mộ Dung Lệ, nước mắt đều rơi xuống, “Hương Hương tỷ, muội….muội còn nhỏ lắm! Hơn nữa hắn cũngchưa từng nhắc đến mà! Hơn nữa, không phải vẫn còn tỷ đó sao, muội không muốn! Muội không muốn đâu!”
Vừa nói chuyện vừa nắm lấy tay áo Hương Hương, “Hương Hương tỷ!”
Hương Hương nhẹ nhàng nói: “Cẩm Bình, thực ra thì chuyện này…cũng không đáng sợ như vậy đâu….”
Mặt nàng đỏ vô cùng, thực sự là cũng không thể nói tiếp được nữa.
Bệ Cẩm Bình đâu chịu nghe lọt, chính mình cũng tự bực mình với mình. Sao ta lại lớn lên chứ! Không lớn vẫn tốt hơn!
Ban đêm, Mộ Dung Lệ về lại phủ. Tiểu Huyên Huyên đang bi bi bô bô gọi nương, tiếng gọi cha nhiều lúc lại nghe không ra. Hắn thật sự rất thích chơi đùa với bé. Hương Hương cũng biết không thể trực tiếp khuyên hắn, tính tình này của hắn, vuốt phải lông cái nhất định rất buồn bực. Cũng chỉ là rất uyển chuyển nói: “Vương gia, vương phi cũng đã mười ba tuổi rồi.”
Mộ Dung Lệ ừm một tiếng, căn bản không hề nghĩ đến phương diện kia——tự nhiên nói đến tiểu nha đầu kia làm gì?
Ở trong mắt hắn, từ trước đến giờ, Bệ Cẩm Bình chưa bao giờ được coi là nữ nhân!
Hương Hương cũng không dám nói nhiều.
Mộ Dung Lệ chơi cùng Tiểu Huyên Huyên một hồi, thấy bé mệt rồi mới để cho Thôi thị ôm bé xuống đi nghỉ ngơi. Hương Hương hầu hạ hắn thay y phục, hắn hỏi: “Nàng đã khỏe chưa?”
Hương Hương hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn, đỏ mặt nói: “Được rồi ạ.”
Lúc này Mộ Dung Lệ mới ôm lấy nàng, nắm chặt lấy cái eo nhỏ nhắn yêu kiều không thể tả được kia, hắn có chút kích động ——kể từ khi Hương Hương bị bệnh đến nay, một thời gian rồi hai người chưa từng thân mật. Hương Hương đỏ mặt, nhớ tới cuộc nói chuyện với Bệ Cẩm Bình lúc sáng, không khỏi có chút buồn cười, nhẹ giọng nói: “Hôm nay cùng Vương phi nói đến chuyện này….vương phi sợ sệt vô cùng.”
Mộ Dung Lệ hôn cơ thể mềm mại của nàng, hỏi: “Bổn vương cùng nha đầu đó có viên phòng hay không, liên quan gì tới nàng?”
Hương Hương ngẩn ra, biết rõ hắn là đang tức giận, vội vàng thả mềm ngữ điệu: “Chỉ là chuyện riêng tư nữ nhân nói với nhau thôi, nô tì cũng không có ý can thiệp vào chuyện của vương gia đâu ạ.”
Mộ Dung Lệ hừ lạnh, “Sau này chuyện gì không liên quan đến nàng, ít bận tâm lại đi!”
Được mấy ngày hắn không nói một lời nặng nhẹ nào, sắc mặt Hương Hương hơi đỏ lên, khẽ nói: “Dạ vâng ạ.”
Ngày hôm sau, Mộ Dung Lệ vừa tỉnh ngủ, liền nghe bên ngoài nói có người cầu kiến, là Phái quốc công Bệ Thiệu Thành.
Mộ Dung Lệ vừa đi ra ngoài gặp khách, Bệ Cẩm Bình đã qua đây chơi. Hương Hương ngạc nhiên, “Phái quốc công tới rồi, sao muội không ra ngoài gặp một chút đi?”
Bệ Cẩm Bình khinh thường, “Ai thèm để ý tới ông ta cơ chứ! Ông ấy chỉ thích tỷ tỷ của muội thôi, chứ không ưa muội chút nào đâu!”
Hương Hương thấy nàng mới sáng sớm đã chạy tới, ăn mặc lại mỏng manh, vội vàng múc cho nàng một chén cháo thịt của Huyên Huyên. Sau đó vừa nhìn nàng ăn cháo vừa nghĩ, lần này Phái Quốc công qua đây, chắc cũng là vì chuyện của vương phi.
Lần trước Quản Giác đem đầy tớ nha hoàn bên mình của Bệ Cẩm Bình đuổi về lại Bệ phủ, trong lòng ông ta khẳng định không nỡ, dù sao cũng muốn tới xem một chút.
Nếu như có ông ta tạo áp lực, có lẽ Mộ Dung Lệ sẽ viên phòng với Bệ Cẩm Bình chứ?
Trong lòng cũng không hề có cảm giác quá khó khăn hay chua xót gì cả. Rốt cuộc cũng chỉ là đón ý nói hùa mà thôi, đâu phải là yêu. Ghen tuông gì gì đó, thật tình không hề có.
Từ lúc gả cho hắn đến giờ, có giây phút nào nàng lại quên đi thân phận của mình đâu?
Chung quy cũng là nhìn sắc mặt hắn mà sống qua ngày thôi. Thật sự có thể mong hắn thủ thân như ngọc sao?
Hơn nữa, Bệ Cẩm Bình còn nhỏ tuổi như vậy đã gả qua đây, người ta là Vương phi đúng nghĩa, cũng không thể cứ tiếp tục mãi như vậy được?
Nàng hẳn là nên chúc phúc cho nàng ấy, cũng thấy may mắn, có một vị vương phi như vậy, cuộc sống của nàng và Huyên Huyên cũng không phải quá khó khăn. Tốt nhất vẫn là không nên sinh con trai đi. Cứ sinh thêm mấy con gái, dễ thương như Huyên Huyên vậy, sau này cũng đều rời vương phủ mà đi, bản thân có một nơi để về. Thật tốt biết bao!
Nàng vừa nghĩ, khóe miệng lại lộ ra ý cười.
Bên kia, Mộ Dung Lệ đang không vui, lão già Bệ Thiệu Thành này, gan thật lớn, dám vào phủ của lão tử nói đến chuyện viên phòng sao! Lỗ mũi phổng lên đương nhiên cũng dám đề cao bản thân!
Ngay cả khách hắn cũng không thèm tiễn, nghe cách nói có mục đích của Bệ Thiệu Thánh liền đứng dậy rời đi. Trực tiếp bỏ rơi lão đầu tử ở lại trong đại sảnh. Vẫn là Quản Giác cẩn thận tiễn khách.
Xế chiều hôm đó, Mộ Dung Bác lại tới. Mộ Dung Lệ cùng hắn ở trong thư phòng nói chuyện hơn nửa ngày, lúc đi ra, sắc mặt rõ ràng rất khó coi. Hương Hương cũng không dám hỏi nhiều, biết rõ hắn buổi tối sẽ không đến nữa. Mộ Dung Bác không cần nói nhiều đã có thể thuyết phục hắn rồi.
Ban đêm, nàng đi ngủ từ sớm. Biết được trượng phu của mình đang ngủ cùng một nữ nhân khác ở một nơi nào đó là cảm giác gì đây?
Nàng không biết. Có lẽ là quá tự mình hiểu mình, nên nàng cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng trong lòng lại đang lặng lẽ hỏi, nếu như tối nay là Hàn Tục thành thân, thì mình lại có tâm tư gì đây?
Thầm tưởng tượng một chút cảnh tượng kia, vậy mà cũng từ từ bộc lộ ra chút chua xót. Đối với người mình thầm mến, rốt cuộc cũng không thể nào thản nhiên được. Càng kiềm chế lại càng không thể nào kiểm soát nổi. Nàng không nghĩ nữa, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Lúc Mộ Dung Lệ tới, không biết vì sao lại nổi giận!
Trời mới tối như vậy, con mẹ nó, sao nàng lại có thể ngủ sớm được như thế chứ hả!
Bổn vương thấy rõ ràng là nàng muốn chết mà!!
----------------------
Chương 58: Cam kết
Hương Hương đang ngủ thật say, đột nhiên bị người lay dạy, nàng mở mắt ra đã nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng phẫn nộ của Mộ Dung Lệ. Nàng cả kinh, vội vàng ngồi dạy, “Vương gia?” Trời cũng đã khuya lắm rồi, đây là làm sao?
Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Nàng càng lúc càng to gan nhỉ, nhìn thấy Bổn vương về, lại còn dám tiếp tục giả vờ ngủ?!” Mẹ nó, không thể cho rằng bởi vì nàng đang ngủ, mà tỏ ra như lão tử đang rất quan tâm nàng như vậy được! Hừ!
Hương Hương vội vàng dậy, vốn định tìm y phục hầu hạ hắn thay đồ, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Tối nay, không phải vương gia…”
Thấy sắc mặt Mộ Dung Lệ càng lúc càng khó coi, nàng cũng không dám nói thêm nữa.
Mộ Dung Lệ nói: “Nàng bất quá chỉ là một thị thiếp của bổn vương mà thôi, lại còn dám quản chuyện của bổn vương với vương phi nữa sao?”
Hương Hương giúp hắn thay áo, nghe vậy cũng không tức giận, nhẹ nhàng nói: “Nô tì không dám, vương gia có muốn tắm một chút không ạ?”
Mộ Dung Lệ giống như đấm một quyền vào chăn bông, toàn bộ sức lực đều rơi vào khoảng không. Hắn thực sự cũng không thể tính toán với một nữ nhân được, huống hồ lại còn là có con gái mình. Lúc này tức giận hừ một tiếng, ôm lấy Hương Hương mà nhấm nháp cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Hương Hương tùy ý để hắn hôn, trông lòng thầm nghĩ, chẳng lệc Bệ Cẩm Bình lại làm cho hắn mất hừng nữa sao?
Cũng không phải chuyện gì ngoài ý muốn, nha đầu kia, haizz. Chỉ có điều dù sao cũng mới mười ba tuổi, đợi lớn thêm hai năm nữa cũng không muộn. Có lẽ Mộ Dung Lệ nói đúng, sau này nàng quả thực không cần phải quan tâm đến chuyện không phải của mình nữa. Mộ Dung Bác vần cần dùng tới Bệ gia, Mộ Dung Lệ và nàng ấy, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Ngày hôm sau, Mộ Dung Lệ đã sớm rời phủ, hắn đi đâu, người trong phủ chưa bao giờ hỏi.
Hương Hương thức dạy, đầu tiên làm một chút điểm tâm cho Bệ Cẩm Bình và tiểu Huyên Huyên. Có lẽ là do rời đi ít ngày, tiểu Huyên Huyên dính nàng vô cùng. Trong phòng bếp có khói dầu, nàng để cho Thôi thị ôm con đi ra ngoài một chút. Điểm tâm là bánh trứng gà, một ít củ cải muối, lại nấu thêm chút cháo. Đang làm, đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào, nghe loáng thoáng hình như là Thôi thị đang nói gì đó, Hương Hương lấy làm kinh hãi, vội chạy ra cửa nhìn xem.
Chỉ nghe Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Bảo người trông nom hài tử, mà ngươi chỉ đứng nhìn như vậy ư?!”
Hương Hương sợ hãi, bước nhanh về phía truosc, giờ mới hiểu được là Thôi thị để cho Huyên Huyên tự đi lại một chút. Tiểu Huyên Huyên liền đi nghịch món đồ gì đó ở Thính Phong Uyển.
Lúc nàng chạy đến, vừa đúng lúc thấy Mộ Dung Lệ đoạt lấy bé con từ trong tay Thôi thị. Hương Hương kêu lên một tiếng, xông tới chặn ngang đoạt lại Tiểu Huyên Huyên từ trong tay Mộ Dung Lệ, bé con đã sớm quá sợ hãi mà khóc oa oa, lúc này nhìn thấy nàng, hai tay ôm lấy cổ nàng không chịu thả ra.
Mộ Dung Lệ vạn lần không ngờ được lại có người dám đoạt hài tử ở trong tay hắn, trong lúc sửng sốt lại để cho nàng đoạt đi. Hương Hương không nói lời nào, ôm hài tử quay đầu bỏ chạy. Mộ Dung Lệ nhìn tay mình trống không, giận dữ nói: “Đồ hỗn trướng! Mau đứng lại!”
Hương Hương chạy một mạch về Tẩy Kiếm Các, Mộ Dung Lệ thực sự nổi giận đùng đùng, lập tức đuổi theo. Hương Hương chạy ào vào phòng, đóng cửa cài then lại, Mộ Dung Lệ vừa kêu, nàng liền dùng ghế chặn ngay trước cửa, dừ thế nào cũng không chịu mở cửa.
Mộ Dung Lệ giận dữ gầm lên mấy tiếng, đã sớm kinh động đến đám người Quản Giác và Đào Ý Chi. Hương Hương đương nhiên rất sợ, tiểu Huyên Huyên vừa khóc vừa kéo nàng. Hương Hương dỗ bé, cũng thật sự hối hận mình lỗ mãng, lần này thật không biết nên làm gì. Mộ Dung Lệ cũng không biết sẽ tức giận thành cái dạng gì đây nữa.
Nhưng mà khuôn mặt tức giận của Mộ Dung Lệ lúc đó, thật giống như sẽ đem bé con ném xuống đất vậy. Nàng làm sao có thể không sợ hãi gần chết được?!
Mộ Dung Lệ trực tiếp sai người tháo cửa ra đi vào trong phòng, thấy Hương Hương đang ôm hài tử toàn thân phát run. Hắn ngẩn ra, đột nhiên phát hiện thì ra từ trước đến giờ nàng chưa hề có chút cảm giác an toàn nào.
Vì sao đột nhiên lại sợ hãi như vậy, nàng cho rằng mình sẽ làm cái gì chứ?
Lửa giận ngập trời đột nhiên chỉ còn là một nhúm tro tàn chưa xót. Nàng thật sự không có cảm giác mình là người có thể yên tâm dựa vào hay sao, nàng ôm theo nữ nhi, ở bên cạnh mình giống như chim sợ cành cong vậy. Mắt thấy thì là ôn thuận, khuất phục, không dám phản kháng, nhưng thực ra là chưa bao giờ tín nhiệm.
Hắn từng bước tiến tới gần, Hương Hương chậm rãi lùi về sau. Mộ Dung Lệ hạ âm điệu, khẽ nói: “Ta giữ lại Thính Phóng Uyến, chỉ là vì không muốn để Lam Dụ cảm thấy người đi trà lạnh. Nhưng ta sẽ không bao giờ vì Huyên Huyên động vào đồ của nàng ấy mà làm gì con bé cả. Huyên Huyên là nữ nhi của ta, với lại cho dù Lam Dụ có ở đó, cũng sẽ không làm bất cứ điều gì chỉ vì một đứa bé nghịch ngợm.”
Hương Hương ngây ngốc, Mộ Dung Lệ vươn hai tay ra bước về phía nàng, áp chế lửa giận, nói: “Tự mình qua đây đi, ta đã rất tức giận rồi, đừng có mà chọc giận ta hơn nữa.” Nàng, cái đồ nữ nhân hỗn trướng này!
Hương Hương đi tới, Mộ Dung Lệ đưa hai tay ra ôm lấy Huyên Huyên trong ngực nàng, ánh mắt nàng vẫn mang theo ngạc nhiên và nghi vấn. Mộ Dung Lệ ôm Huyên Huyên vào trong lòng, lại giơ một cái thật cao, Huyên Huyên từ từ ngừng khóc, mở to đôi mắt đen láy quan sát hắn. Mộ Dung Lệ ôm bé ra ngoài. Bên ngoài, Quản Giác và Đào Ý Chi vẫn còn đang đứng im như thóc.
Mộ Dung Lệ nói: “Còn đứng đó làm cái gì? Mau đem cửa gắn lên đi, cồn đồ gì đó cũng dọn hết đi!”
Hai người vội vàng vâng dạ, bắt tay ngay vào làm việc. Ai cũng không dám hỏi rốt cuộc sáng nay đã xảy ra chuyện gì. Lúc trước vương gia rõ ràng đang lửa giận ngút trời, lúc này thoắt cái đã bình tâm lại. Hương Hương đi theo phía sau Mộ Dung Lệ, Mộ Dung Lệ chọc cho Huyên Huyên cười rồi mới nói: “Nàng cho rằng Bổn vương muốn làm cái gì?”
Hương Hương không nói gì, đương nhiên là cho rằng hắn sẽ đem con ném xuống đất. Tuy rằng đó cũng là hài tử của hắn, thế nhưng trong một khắc kia, ý nghĩ đầu tiên trong lòng nàng chính là điều này.
Mộ Dung Lệ nói: “Ở trong lòng nàng, ta sẽ tùy tiện làm tổn hại đến hài tử của ta sao? Thậm chí còn có thể giết nó, có phải không?”
Hương Hương cúi đầu, có lòng muốn nói vài câu dễ nghe. Nhưng lời đến bên miệng, nàng cũng không nói ra. Nàng thật sự rất sợ hãi, lức này đây cũng sợ rằng hắn chỉ là mang vẻ bình yên trước cơn bão mà thôi. Mộ Dung Lệ nói: “Không muốn nói thì đừng nói, ta chỉ là đang kìm nén để cùng nàng nói đạo lý thôi, chứ thực sự ta đang rất tức giận!” Những đau xót trong lòng, hắn cư nhiên lại có thể ở trước mặt một nữ nhân mà dễ dàng tha thứ, nhượng bộ như vậy. Ép buộc chính mình kìm nén giận dữ, dùng giọng điệu bình tĩnh để nói chuyện với nàng, người trước mặt cho dù có hỗn trướng thế nào thì vẫn chỉ là một nữ nhân. Đánh nữ nhân không phải là chuyện vẻ vang gì. Trước mặt hắn lại là nữ nhân của hắn, mà đánh nữ nhân của mình lại càng là ô nhục trong ô nhục.
Thế nhưng nữ nhân này cư nhiên lại có thể thực sự cho rằng mình sẽ ném chết nữ nhi của mình sao!
Mẹ nó!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, thấy tiểu Huyên Huyên đã không sao liền đưa con cho Thôi thị. Thôi thị rất có mắt nhìn, ôm lấy bé liền lập tức lui ra. Mộ Dung Lệ xoay người, đối mặt với Hương Hương, một lúc lâu nói: “Ta là trượng phu của nàng.”
Hương Hương cúi đầu, khẽ nói: “Nô tì biết sai rồi, nô tì chẳng qua là nhất thời cấp bách, cũng không có ý làm trái ý vương gia.”
Mộ Dung Lệ hỏi: “Nàng sẽ không bao giờ tin bổn vương nữa phải không?” Hương Hương ngẩn ra, ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt hắn. Sau khi trải qua việc bỏ hay chọn ở Cổ Đạo Kế ngày đó, nàng sẽ không bao giờ tin ta nữa có phải không?
Hai người đều trầm mặc, Mộ Dung Lệ nói” “Một con ngựa không chở nổi ba người, bọn chúng sớm muộn gì cũng sẽ đuổi theo. Trốn vào trong rừng rậm so với ở lại trên lưng ngựa, tỷ lệ sống cao hơn, ta nói như vậy, nàng có hiểu được không?” Hoặc nói là, chỉ cần ta chọn bỏ, nàng liền mất đi giá trị truy đuổi. Miễn là nàng không đứng tại chỗ bất động, cơ hội sống sẽ lớn hơn khi chạy trốn cùng ta.
Thảm thật, hắn cư nhiên lại có thể đi giải thích với một nữ nhân. Giải thích lý do hắn bỏ đi, thảm thương khi nghĩ rằng nàng đã thấu hiểu, tha thứ cho hắn?
Hắn xoay người, mà thôi, chung quy cũng là hạn trùng bất khả ngữ băng. (những điều không thể giải thích nổi)
Đang định cất bước đi, đột nhiên sau lưng có người kéo hắn, Mộ Dung Lệ quay đầu, Hương Hương chần chừ nói: “Vương gia.”
Mộ Dung Lệ bình tĩnh nhìn nàng, nữ nhân kia vẫn nhỏ bé nhu mì như thế, nhưng mà hắn biết rõ cũng không phải tất cả chỉ có như vậy. Vào đêm hắn bị ám sát, nàng cũng sẽ mạo hiểm mưa băng gió lạnh chạy đi vài dặm để tìm người cầu cứu. Nàng cũng sẽ vì con gái mình, mà nghỉ hết mọi cách chu toàn với hắn. Giả như ỷ lại, giả như tin tưởng, thậm chí còn phí hết tâm tư để chiều ý hắn.
Mộ Dung Lệ hỏi: “Bổn vương chỉ hỏi nàng một câu thôi, nàng có nguyện ý cùng Bổn vương cố gắng, hay là vẫn nghĩ đến nam nhân khác, giả tạo với Bổn vương? Nàng có con của Bổn vương, cho dù Bổn vương không thèm để ý đến một nữ nhân, nhưng cũng không thể như ý nàng mong muốn, để cho nàng và cái tên đáng chết kia rời đi. Nếu như nàng thật sự không thể quên được hắn, sau này, Bổn vương sẽ không đặt chân đến đây nữa. Nàng vĩnh viễn cũng ở lại chỗ này, hài tử cũng ở lại bên cạnh nàng, tất cả mọi thứ đều như trước cho đến khi bé con trưởng thành thì thôi.”
Hắn hỏi vô cùng nghiêm túc, Hương Hương tin một khắc kia đều là những lời hắn nói thật lòng. Nàng đột nhiên thực sự nghỉ, nếu như sau này Mộ Dung Lệ không đến Tẩy Kiếm Các nữa thì sao.
Thì ra trong lòng cũng lại có chút buồn như vậy.
Tình cảm của con người thật không thể nào phân tích một cách rõ ràng được. Mà nàng vẫn chưa tới mười tám tuổi, không có cách nào lý giải được những vấn đề phức tạp như thế.
Tầm mắt hai người đều rơi trên mặt ao Tẩy Kiếm, Mộ Dung Lệ đang chờ đợi lựa chọn của nàng. Im lặng như vậy, đã vượt quá phạm vi nhẫn nại của hắn, nhưng mà hắn cũng không hề rời đi. Cứ chờ chút đi, biết đâu sự lựa chọn của nàng lại khác?
Thật đau lòng, thì ra nếu từ nay về sau không đặt chân đến nơi này nữa, không thể nhìn thấy nữ nhân này nữa…trong lòng cũng chẳng dễ chịu một chút nào như vậy.
Thì ra hắn thực sự đã lưu luyến cái cảm giác ấm áp của mười ngón tay giao nhau ngày đó. Sợ một đêm nào đó đột nhiên tỉnh lại, lại nhớ tới trong đêm giá rét ấy, hình ảnh đèn lồng trong tay nàng phản chiếu trên vũng nước, ánh lên màu vàng cam dịu nhẹ.
Hương Hương cúi đầu, chậm rãi nói: “Thiếp…thiếp nguyện ý đi theo vương gia.”
Nàng không phải là người thích để tâm vào những chuyện trẻ con vụn vặt, nàng biết rõ như thế nào mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Vĩnh viễn bị giam cầm trong nơi này từ khi mười bảy tuổi đến khi già lụ khụ, mới là lựa chọn tốt nhất sao?
Đương nhiên không phải.
Người không thể quá kiểu cách, huống hồ nàng cũng không phải nhận định rằng Mộ Dung Lệ không tốt. Hắn nguyện ý thổ lộ tâm tình, mà đời này nàng cũng không thể lựa chọn, sao lại không thử tiếp nhận?
Còn về Hàn Tục…nàng lại có lập trường gì, tư cách gì mà lo lắng cho hắn đây?
Chỉ hi vọng Mộ Dung Lệ có thể hết giận, coi như ngày hôm nay không có chuyện gì.
Mộ Dung Lệ tiến đến, cầm tay nàng lên, một lúc sau mới kéo nàng tới, tùy ý dựa vào ngực mình. Hắn khẽ nói: “Sinh cho Bổn vương một nhi tử đi, Bổn vương sẽ nâng nàng lên làm trắc phi, trong phủ về sau, trừ nàng ra, sẽ không còn một nữ nhân nào khác. Đây là…lời cam kết của ta.”
Còn về phần Bệ Cẩm Bình, hắn không hề nghĩ qua - - cái nha đầu đáng chết kia cũng có thể gọi là nữ nhân được sao?!
Edit: Olivia
Beta: Tàn Tâm
Hương Hương đang ngủ thật say, đột nhiên bị người lay dạy, nàng mở mắt ra đã nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng phẫn nộ của Mộ Dung Lệ. Nàng cả kinh, vội vàng ngồi dạy, “Vương gia?” Trời cũng đã khuya lắm rồi, đây là làm sao?
Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Nàng càng lúc càng to gan nhỉ, nhìn thấy Bổn vương về, lại còn dám tiếp tục giả vờ ngủ?!” Mẹ nó, không thể cho rằng bởi vì nàng đang ngủ, mà tỏ ra như lão tử đang rất quan tâm nàng như vậy được! Hừ!
Hương Hương vội vàng dậy, vốn định tìm y phục hầu hạ hắn thay đồ, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Tối nay, không phải vương gia…”
Thấy sắc mặt Mộ Dung Lệ càng lúc càng khó coi, nàng cũng không dám nói thêm nữa.
Mộ Dung Lệ nói: “Nàng bất quá chỉ là một thị thiếp của bổn vương mà thôi, lại còn dám quản chuyện của bổn vương với vương phi nữa sao?”
Hương Hương giúp hắn thay áo, nghe vậy cũng không tức giận, nhẹ nhàng nói: “Nô tì không dám, vương gia có muốn tắm một chút không ạ?”
Mộ Dung Lệ giống như đấm một quyền vào chăn bông, toàn bộ sức lực đều rơi vào khoảng không. Hắn thực sự cũng không thể tính toán với một nữ nhân được, huống hồ lại còn là có con gái mình. Lúc này tức giận hừ một tiếng, ôm lấy Hương Hương mà nhấm nháp cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Hương Hương tùy ý để hắn hôn, trông lòng thầm nghĩ, chẳng lệc Bệ Cẩm Bình lại làm cho hắn mất hừng nữa sao?
Cũng không phải chuyện gì ngoài ý muốn, nha đầu kia, haizz. Chỉ có điều dù sao cũng mới mười ba tuổi, đợi lớn thêm hai năm nữa cũng không muộn. Có lẽ Mộ Dung Lệ nói đúng, sau này nàng quả thực không cần phải quan tâm đến chuyện không phải của mình nữa. Mộ Dung Bác vần cần dùng tới Bệ gia, Mộ Dung Lệ và nàng ấy, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Ngày hôm sau, Mộ Dung Lệ đã sớm rời phủ, hắn đi đâu, người trong phủ chưa bao giờ hỏi.
Hương Hương thức dạy, đầu tiên làm một chút điểm tâm cho Bệ Cẩm Bình và tiểu Huyên Huyên. Có lẽ là do rời đi ít ngày, tiểu Huyên Huyên dính nàng vô cùng. Trong phòng bếp có khói dầu, nàng để cho Thôi thị ôm con đi ra ngoài một chút. Điểm tâm là bánh trứng gà, một ít củ cải muối, lại nấu thêm chút cháo. Đang làm, đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào, nghe loáng thoáng hình như là Thôi thị đang nói gì đó, Hương Hương lấy làm kinh hãi, vội chạy ra cửa nhìn xem.
Chỉ nghe Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Bảo người trông nom hài tử, mà ngươi chỉ đứng nhìn như vậy ư?!”
Hương Hương sợ hãi, bước nhanh về phía truosc, giờ mới hiểu được là Thôi thị để cho Huyên Huyên tự đi lại một chút. Tiểu Huyên Huyên liền đi nghịch món đồ gì đó ở Thính Phong Uyển.
Lúc nàng chạy đến, vừa đúng lúc thấy Mộ Dung Lệ đoạt lấy bé con từ trong tay Thôi thị. Hương Hương kêu lên một tiếng, xông tới chặn ngang đoạt lại Tiểu Huyên Huyên từ trong tay Mộ Dung Lệ, bé con đã sớm quá sợ hãi mà khóc oa oa, lúc này nhìn thấy nàng, hai tay ôm lấy cổ nàng không chịu thả ra.
Mộ Dung Lệ vạn lần không ngờ được lại có người dám đoạt hài tử ở trong tay hắn, trong lúc sửng sốt lại để cho nàng đoạt đi. Hương Hương không nói lời nào, ôm hài tử quay đầu bỏ chạy. Mộ Dung Lệ nhìn tay mình trống không, giận dữ nói: “Đồ hỗn trướng! Mau đứng lại!”
Hương Hương chạy một mạch về Tẩy Kiếm Các, Mộ Dung Lệ thực sự nổi giận đùng đùng, lập tức đuổi theo. Hương Hương chạy ào vào phòng, đóng cửa cài then lại, Mộ Dung Lệ vừa kêu, nàng liền dùng ghế chặn ngay trước cửa, dừ thế nào cũng không chịu mở cửa.
Mộ Dung Lệ giận dữ gầm lên mấy tiếng, đã sớm kinh động đến đám người Quản Giác và Đào Ý Chi. Hương Hương đương nhiên rất sợ, tiểu Huyên Huyên vừa khóc vừa kéo nàng. Hương Hương dỗ bé, cũng thật sự hối hận mình lỗ mãng, lần này thật không biết nên làm gì. Mộ Dung Lệ cũng không biết sẽ tức giận thành cái dạng gì đây nữa.
Nhưng mà khuôn mặt tức giận của Mộ Dung Lệ lúc đó, thật giống như sẽ đem bé con ném xuống đất vậy. Nàng làm sao có thể không sợ hãi gần chết được?!
Mộ Dung Lệ trực tiếp sai người tháo cửa ra đi vào trong phòng, thấy Hương Hương đang ôm hài tử toàn thân phát run. Hắn ngẩn ra, đột nhiên phát hiện thì ra từ trước đến giờ nàng chưa hề có chút cảm giác an toàn nào.
Vì sao đột nhiên lại sợ hãi như vậy, nàng cho rằng mình sẽ làm cái gì chứ?
Lửa giận ngập trời đột nhiên chỉ còn là một nhúm tro tàn chưa xót. Nàng thật sự không có cảm giác mình là người có thể yên tâm dựa vào hay sao, nàng ôm theo nữ nhi, ở bên cạnh mình giống như chim sợ cành cong vậy. Mắt thấy thì là ôn thuận, khuất phục, không dám phản kháng, nhưng thực ra là chưa bao giờ tín nhiệm.
Hắn từng bước tiến tới gần, Hương Hương chậm rãi lùi về sau. Mộ Dung Lệ hạ âm điệu, khẽ nói: “Ta giữ lại Thính Phóng Uyến, chỉ là vì không muốn để Lam Dụ cảm thấy người đi trà lạnh. Nhưng ta sẽ không bao giờ vì Huyên Huyên động vào đồ của nàng ấy mà làm gì con bé cả. Huyên Huyên là nữ nhi của ta, với lại cho dù Lam Dụ có ở đó, cũng sẽ không làm bất cứ điều gì chỉ vì một đứa bé nghịch ngợm.”
Hương Hương ngây ngốc, Mộ Dung Lệ vươn hai tay ra bước về phía nàng, áp chế lửa giận, nói: “Tự mình qua đây đi, ta đã rất tức giận rồi, đừng có mà chọc giận ta hơn nữa.” Nàng, cái đồ nữ nhân hỗn trướng này!
Hương Hương đi tới, Mộ Dung Lệ đưa hai tay ra ôm lấy Huyên Huyên trong ngực nàng, ánh mắt nàng vẫn mang theo ngạc nhiên và nghi vấn. Mộ Dung Lệ ôm Huyên Huyên vào trong lòng, lại giơ một cái thật cao, Huyên Huyên từ từ ngừng khóc, mở to đôi mắt đen láy quan sát hắn. Mộ Dung Lệ ôm bé ra ngoài. Bên ngoài, Quản Giác và Đào Ý Chi vẫn còn đang đứng im như thóc.
Mộ Dung Lệ nói: “Còn đứng đó làm cái gì? Mau đem cửa gắn lên đi, cồn đồ gì đó cũng dọn hết đi!”
Hai người vội vàng vâng dạ, bắt tay ngay vào làm việc. Ai cũng không dám hỏi rốt cuộc sáng nay đã xảy ra chuyện gì. Lúc trước vương gia rõ ràng đang lửa giận ngút trời, lúc này thoắt cái đã bình tâm lại. Hương Hương đi theo phía sau Mộ Dung Lệ, Mộ Dung Lệ chọc cho Huyên Huyên cười rồi mới nói: “Nàng cho rằng Bổn vương muốn làm cái gì?”
Hương Hương không nói gì, đương nhiên là cho rằng hắn sẽ đem con ném xuống đất. Tuy rằng đó cũng là hài tử của hắn, thế nhưng trong một khắc kia, ý nghĩ đầu tiên trong lòng nàng chính là điều này.
Mộ Dung Lệ nói: “Ở trong lòng nàng, ta sẽ tùy tiện làm tổn hại đến hài tử của ta sao? Thậm chí còn có thể giết nó, có phải không?”
Hương Hương cúi đầu, có lòng muốn nói vài câu dễ nghe. Nhưng lời đến bên miệng, nàng cũng không nói ra. Nàng thật sự rất sợ hãi, lức này đây cũng sợ rằng hắn chỉ là mang vẻ bình yên trước cơn bão mà thôi. Mộ Dung Lệ nói: “Không muốn nói thì đừng nói, ta chỉ là đang kìm nén để cùng nàng nói đạo lý thôi, chứ thực sự ta đang rất tức giận!” Những đau xót trong lòng, hắn cư nhiên lại có thể ở trước mặt một nữ nhân mà dễ dàng tha thứ, nhượng bộ như vậy. Ép buộc chính mình kìm nén giận dữ, dùng giọng điệu bình tĩnh để nói chuyện với nàng, người trước mặt cho dù có hỗn trướng thế nào thì vẫn chỉ là một nữ nhân. Đánh nữ nhân không phải là chuyện vẻ vang gì. Trước mặt hắn lại là nữ nhân của hắn, mà đánh nữ nhân của mình lại càng là ô nhục trong ô nhục.
Thế nhưng nữ nhân này cư nhiên lại có thể thực sự cho rằng mình sẽ ném chết nữ nhi của mình sao!
Mẹ nó!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, thấy tiểu Huyên Huyên đã không sao liền đưa con cho Thôi thị. Thôi thị rất có mắt nhìn, ôm lấy bé liền lập tức lui ra. Mộ Dung Lệ xoay người, đối mặt với Hương Hương, một lúc lâu nói: “Ta là trượng phu của nàng.”
Hương Hương cúi đầu, khẽ nói: “Nô tì biết sai rồi, nô tì chẳng qua là nhất thời cấp bách, cũng không có ý làm trái ý vương gia.”
Mộ Dung Lệ hỏi: “Nàng sẽ không bao giờ tin bổn vương nữa phải không?” Hương Hương ngẩn ra, ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt hắn. Sau khi trải qua việc bỏ hay chọn ở Cổ Đạo Kế ngày đó, nàng sẽ không bao giờ tin ta nữa có phải không?
Hai người đều trầm mặc, Mộ Dung Lệ nói” “Một con ngựa không chở nổi ba người, bọn chúng sớm muộn gì cũng sẽ đuổi theo. Trốn vào trong rừng rậm so với ở lại trên lưng ngựa, tỷ lệ sống cao hơn, ta nói như vậy, nàng có hiểu được không?” Hoặc nói là, chỉ cần ta chọn bỏ, nàng liền mất đi giá trị truy đuổi. Miễn là nàng không đứng tại chỗ bất động, cơ hội sống sẽ lớn hơn khi chạy trốn cùng ta.
Thảm thật, hắn cư nhiên lại có thể đi giải thích với một nữ nhân. Giải thích lý do hắn bỏ đi, thảm thương khi nghĩ rằng nàng đã thấu hiểu, tha thứ cho hắn?
Hắn xoay người, mà thôi, chung quy cũng là hạn trùng bất khả ngữ băng. (những điều không thể giải thích nổi)
Đang định cất bước đi, đột nhiên sau lưng có người kéo hắn, Mộ Dung Lệ quay đầu, Hương Hương chần chừ nói: “Vương gia.”
Mộ Dung Lệ bình tĩnh nhìn nàng, nữ nhân kia vẫn nhỏ bé nhu mì như thế, nhưng mà hắn biết rõ cũng không phải tất cả chỉ có như vậy. Vào đêm hắn bị ám sát, nàng cũng sẽ mạo hiểm mưa băng gió lạnh chạy đi vài dặm để tìm người cầu cứu. Nàng cũng sẽ vì con gái mình, mà nghỉ hết mọi cách chu toàn với hắn. Giả như ỷ lại, giả như tin tưởng, thậm chí còn phí hết tâm tư để chiều ý hắn.
Mộ Dung Lệ hỏi: “Bổn vương chỉ hỏi nàng một câu thôi, nàng có nguyện ý cùng Bổn vương cố gắng, hay là vẫn nghĩ đến nam nhân khác, giả tạo với Bổn vương? Nàng có con của Bổn vương, cho dù Bổn vương không thèm để ý đến một nữ nhân, nhưng cũng không thể như ý nàng mong muốn, để cho nàng và cái tên đáng chết kia rời đi. Nếu như nàng thật sự không thể quên được hắn, sau này, Bổn vương sẽ không đặt chân đến đây nữa. Nàng vĩnh viễn cũng ở lại chỗ này, hài tử cũng ở lại bên cạnh nàng, tất cả mọi thứ đều như trước cho đến khi bé con trưởng thành thì thôi.”
Hắn hỏi vô cùng nghiêm túc, Hương Hương tin một khắc kia đều là những lời hắn nói thật lòng. Nàng đột nhiên thực sự nghỉ, nếu như sau này Mộ Dung Lệ không đến Tẩy Kiếm Các nữa thì sao.
Thì ra trong lòng cũng lại có chút buồn như vậy.
Tình cảm của con người thật không thể nào phân tích một cách rõ ràng được. Mà nàng vẫn chưa tới mười tám tuổi, không có cách nào lý giải được những vấn đề phức tạp như thế.
Tầm mắt hai người đều rơi trên mặt ao Tẩy Kiếm, Mộ Dung Lệ đang chờ đợi lựa chọn của nàng. Im lặng như vậy, đã vượt quá phạm vi nhẫn nại của hắn, nhưng mà hắn cũng không hề rời đi. Cứ chờ chút đi, biết đâu sự lựa chọn của nàng lại khác?
Thật đau lòng, thì ra nếu từ nay về sau không đặt chân đến nơi này nữa, không thể nhìn thấy nữ nhân này nữa…trong lòng cũng chẳng dễ chịu một chút nào như vậy.
Thì ra hắn thực sự đã lưu luyến cái cảm giác ấm áp của mười ngón tay giao nhau ngày đó. Sợ một đêm nào đó đột nhiên tỉnh lại, lại nhớ tới trong đêm giá rét ấy, hình ảnh đèn lồng trong tay nàng phản chiếu trên vũng nước, ánh lên màu vàng cam dịu nhẹ.
Hương Hương cúi đầu, chậm rãi nói: “Thiếp…thiếp nguyện ý đi theo vương gia.”
Nàng không phải là người thích để tâm vào những chuyện trẻ con vụn vặt, nàng biết rõ như thế nào mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Vĩnh viễn bị giam cầm trong nơi này từ khi mười bảy tuổi đến khi già lụ khụ, mới là lựa chọn tốt nhất sao?
Đương nhiên không phải.
Người không thể quá kiểu cách, huống hồ nàng cũng không phải nhận định rằng Mộ Dung Lệ không tốt. Hắn nguyện ý thổ lộ tâm tình, mà đời này nàng cũng không thể lựa chọn, sao lại không thử tiếp nhận?
Còn về Hàn Tục…nàng lại có lập trường gì, tư cách gì mà lo lắng cho hắn đây?
Chỉ hi vọng Mộ Dung Lệ có thể hết giận, coi như ngày hôm nay không có chuyện gì.
Mộ Dung Lệ tiến đến, cầm tay nàng lên, một lúc sau mới kéo nàng tới, tùy ý dựa vào ngực mình. Hắn khẽ nói: “Sinh cho Bổn vương một nhi tử đi, Bổn vương sẽ nâng nàng lên làm trắc phi, trong phủ về sau, trừ nàng ra, sẽ không còn một nữ nhân nào khác. Đây là…lời cam kết của ta.”
Còn về phần Bệ Cẩm Bình, hắn không hề nghĩ qua - - cái nha đầu đáng chết kia cũng có thể gọi là nữ nhân được sao?!
* * *