Đông Phong Ác

Chương 37+38




Spoiler Chương 37: Thọ yến

Buổi tối, sau khi dỗ Huyên Huyên xong, Hương Hương quay lại Thính Phong Uyển, ngủ trên chiếc giường nhỏ ở gian phòng bên ngoài. Vừa mới nằm xuống, nàng chợt nghe Mộ Dung Lệ nói: “Vào đây.”

Hương Hương ngẩn ra, nàng còn tưởng hắn muốn uống nước, vội vàng đi vào trong, “Vương gia có việc gì vậy?” Vừa nói vừa chuẩn bị rót nước.

Mộ Dung Lệ nói: “Đến đây.” Hương Hương đành phải đi tới, Mộ Dung Lệ nói: “Đến đây ngủ.”

Hương Hương khẽ run, nói: “Nhưng mà….” Thính Phong Uyển không phải là chỗ của Lam Dụ sao? Cái giường này, không phải là nơi ngài và nàng ấy cùng ngủ sao? Ta….có thể ngủ ở đây được sao?

Do dự một chút, Mộ Dung Lệ lại không nhịn được, “Nghe không hiểu hả?” Lời hắn nói rất khó hiểu sao?

Hương Hương không thể làm gì khác hơn là đành phải lên nằm bên cạnh hắn, hắn trợn mắt, “Cởi quần áo ra!” Trời rất lạnh, nàng ngủ như vậy không thấy khó chịu à?

Hương Hương cởi áo ngoài ra, trèo lên giường. Mộ Dung Lệ cảm thấy như vậy tốt hơn nhiều, có người bên cạnh, mới không cảm thấy nhàm chán nữa.

Hương Hương không quá vững tâm, chỉ sợ hắn lại làm chuyện gì đó khiến mình lúng túng. Hiện tại, hắn có thể phân biệt rõ ai là người đang ngủ bên cạnh mình hay không?

Mộ Dung Lệ nói: “Sao nàng không nói gì với ta?”

Hương Hương sửng sốt, đương nhiên trước kia bọn họ cũng đã từng ngủ chung một giường, nhưng lúc đó, mục đích của Mộ Dung Lệ đến cũng chỉ có một——giải tỏa sự đòi hỏi của cơ thể. Sau đó là ngủ.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn nghe nàng nói gì đó. Lúc này đột nhiên bị hỏi như vậy, Hương Hương hơi luống cuống, khẽ hỏi: “Vương gia….muốn nghe chuyện gì?” Chuyện đàn bà vụn vặt, chắc hắn sẽ không có hứng thú đâu nhỉ?

Mộ Dung Lệ nhíu mày, cái này nói cũng đúng, trước giờ hắn rất ít khi nghe người ta nói chuyện. Đám Chu Trác, Hàn Tục và hắn, ngoại trừ báo cáo quân tình, ừm, thỉnh thoảng cũng cùng uống rượu. Trước đây rất lâu, hình như cũng có nói chuyệnvề nữ nhân.

Thế nhưng bất luận là quân tình, quốc sự hay là rượu, nữ nhân, thì trước giờ hắn vẫn chưa từng trò chuyện cùng với nữ nhân của mình.

Hắn nhíu mày, “Bình thường lúc nàng nói chuyện với cha mẹ mình, à ừm, hay còn tình nhân cũ đấy, nàng thường nói những chuyện gì?”

Mặt Hương Hương đỏ rần, nói: “Với Khánh ca ca ư? Bọn thiếp….nói chuyện con chó Đại Bạch bên nhà hàng xóm, nói về tửu lâu mới mở bên cạnh phường đậu hũ, về gánh hát kịch trong thành….ừm, đúng rồi, còn có….”

Lời còn chưa dứt, Mộ Dung Lệ đã nói: “Ngủ đi.”

Mẹ nó, ăn no rửng mỡ, nhàm chán lại tăng thêm một bậc!

Hương Hương không biết vì sao đột nhiên hắn lại mất hứng, đành phải ngừng nói. Mới vừa nhắm mắt lại, tay Mộ Dung Lệ liền với qua, tự do tìm tòi qua lớp y phục.

Hương Hương dù bất mãn cũng không dám nói, chỉ đành phải âm thầm nghĩ, chúng ta nhàm chán, ngoài trừ việc này, ở trên giường ngài còn làm được cái gì chứ hả!

Lẽ nào trong mắt ngài, chuyện này rất cao cấp à!

Đang oán thầm trong lòng, Mộ Dung Lệ nói: “Sát lại đây.”

Hương Hương lại đành phải tiến sát lại, Mộ Dung Lệ khẽ ngậm vành tai nàng, đầu lưỡi như linh xà, chậm rãi trêu đùa. Hương Hương chỉ cảm thấy một luồng điện xẹt qua tai, kim quang chợt lóe trước mắt, dường như cả tim cũng đều run rẩy theo.

Nàng run rẩy nắm lấy ống tay áo Mộ Dung Lệ, Mộ Dung Lệ không có động tác nào kịch liệt hơn, chỉ khe khẽ hôn nàng như vậy, từ vành tai đến rái tai, từ từ hôn qua gò má nàng.

Cơ thể Hương Hương run rẩy dữ dội, Mộ Dung Lệ ôm nàng nằm ghé lên người mình. Thậm chí còn không cởi y phục của mình, chỉ nhẹ nhàng hôn từng chút từng chút một như vậy.

Hương Hương không khống chế được khẽ rên lên, hai tay Mộ Dung Lệ nắm lấy hông của nàng, chống đỡ thân thể nàng để nàng không đè lên vết thương của mình, đôi môi khẽ đẩy hàm răng của nàng ra.

Thấy gò má nàng phiếm hồng, đôi mắt dần trở nên mê say, khẽ hừ một tiếng, tên khốn Hàn Tục kia, nhớ năm đó chỉ là một tên côn đồ đầu đường xó chợ, làm sao mà có kỹ thuật tốt như lão tử được? Chỉ có mình nàng coi hắn là báu vật thôi.

Hương Hương không rõ vì sao hắn đột nhiên lại thưởng thức nàng như vậy. Ngược lại hắn cũng rất khắc chế, không có làm loạn, chỉ là cứ hôn môi như vậy, khiến cho nàng thở không nổi.

Mộ Dung Lệ thấy nàng đổ mồ hôi đầm đìa, cũng cảm thấy hình như mình bình thường đã quá trực tiếp với nàng ư? Nàng vẫn còn ngây ngô như thế này.

Hắn cũng không tiến thêm bước nữa, cứ để răng môi gần gũi như vậy, hơi thở giao nhau, động tác cũng tạm coi là dịu dàng.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Hương Hương hôn môi với hắn, nhưng lại có cảm giác như một nụ hôn đầu. Dịu dàng triền miên, sâu sắc. Hắn cho phép nàng tinh tế thưởng thức đôi môi của hắn, lưỡi hắn, hơi thở của hắn cứ như thế bao bọc lấy nàng, khiến cho nàng thấy thở không nổi.

Cơ thể con người cũng thật kỳ lạ, cho dù đồ ăn ngươi thích nhất là tôm, nhưng vẫn luôn có những món khác không phải là tôm, cũng có thể khiến cho ngươi cảm thấy vui vẻ như vậy.

Hương Hương biết, thân thể của nàng vui sướng khi ở cạnh Mộ Dung Lệ. Nàng cũng không hề chống cự, dù sao đây cũng là trượng phu của nàng, là người duy nhất cả đời này nàng phải đi theo.

Nàng vẫn luôn luôn biết rõ.

Nàng cúi xuống, cúi xuống để có thể nhìn rõ ánh sáng đang lưu chuyển trong mắt hắn. Mộ Dung Lệ không phải là một người đàn ông quá anh tuấn, trên người hắn cũng không có loại khí chất nho nhã như Hàn Tục, chỉ là một người tay vượn lưng ong, vạm vỡ, mạnh mẽ, là một quân nhân rất điển hình.

Bởi vì ít khi cười nói nên đường nét khuôn mặt có phần lãnh ngạnh, bất kể lúc nào nói chuyện cũng như đang giáo huấn người khác. Thỉnh thoảng chau mày, trợn mắt, dọa trẻ con khóc cũng là chuyện rất bình thường.

Cũng giống như lúc này, trên mặt hắn không hề có chút dịu dàng nào. Hương Hương không biết, những vẻ mềm mại dịu dàng này của hắn là dành cho mình, hay là dành cho Lam Dứu trong ký ức đây?

Vì vậy nàng cũng không ôm hy vọng, tránh cho sau này thất vọng lại càng đau đớn.

Nàng bất quá chỉ là con gái của một thường dân, không hề có xuất thân phú quý, không có cái gì gọi là hậu thuẫn. Nàng ở trong vương phủ, mãi cũng không thể nào kéo dài gốc rễ của mình được.

Vì vậy nàng chỉ có thể cẩn thận từng chút từng chút một như đang phải bước trên lớp băng mỏng, đi về phía trước. Những thứ nàng có được trong phủ đều nhờ Mộ Dung Lệ, mất đi tất cả mọi thứ cùng lắm cũng chỉ là do hắn thay lòng chuyển ý mà thôi.

Hắn không cần tình cảm của nàng, vì vậy nàng liền khép lòng lại. Hắn cần nàng chăm sóc, nàng liền dịu dàng ngoan ngoãn chăm sóc hầu hạ hắn.

Nàng không ghét Mộ Dung Lệ, thậm chí hơi tôn kính hắn, cho nên những thứ hắn cho nàng, nàng đều nhận lấy.

Không ghét, nhưng cũng không thương hắn.

Mộ Dung Lệ trêu đùa nàng một hồi, thấy nàng mồ hôi đầm đìa, rốt cuộc cũng buông tha cho nàng, ôm nàng chìm vào giấc ngủ. Hương Hương thấy hắn cũng không có ý đuổi mình xuống giường, cũng nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đã lặng lẽ chìm vào giấc mộng.

Với thương thế của Mộ Dung Lệ, Chương thái y dự đoán, nếu là người bình thường thì ít nhất cũng phải nghỉ mất một năm rưỡi. Đương nhiên, nếu là người bình thường thì cũng khó mà sống nổi ấy chứ. Vị Vương gia này dù sao cũng là con cháu hoàng tộc, hết lần này đến lần khác, mệnh dai như con gián đập mãi không chết vậy.

Mộ Dung Lệ nghỉ ngơi hơn một tháng, tất cả đều do Hương Hương chăm sóc. Lúc trước chỉ là đề phòng người của Thái tử qua đây ám sát, kỳ thực sau khi thương thế tốt hơn, đã hoàn toàn có thể giao cho hạ nhân làm thay. Số hạ nhân ra vào Thính Phong Uyển cũng nhiều hơn trước.

Thế nhưng Hương Hương vẫn thích tự mình làm hơn. Nàng là một người rất tỉ mỉ, có nàng ở đó, bọn hạ nhân cũng không biết mình phải làm cái gì nữa.

Từ khi Mộ Dung Lệ phát hiện mình đã có thể cử động được, hắn liền kiên quyết tự mình đi vệ sinh. Để cho một nữ nhân hầu hạ chuyện tiểu tiện mà nói, thật sự….thật sự rất mất tôn nghiêm! Lúc này hắn đã có thể động đậy, không chỉ biết giương nanh múa vuốt gầm rống như trước kia nữa, Hương Hương cũng không dám tranh cãi với hắn, chỉ đành phải đỡ hắn đi.

Mùa đông ở Tấn Dương đã tới, khí trời ngày càng lạnh. Trong đêm rét không có ánh trăng sao, nàng mặc cho hắn áo lông thật dày, cẩn thận chậm rãi đỡ hắn đi đến nhà xí.

Chỗ kia đương nhiên không quá xa, nhưng cũng chỉ gần đối với một người có thể di chuyển bình thường. Với khả năng đi lại của Mộ Dung Lệ hiện giờ, chỗ đó cũng không được coi là gần.

Lúc nào Hương Hương cũng một tay cầm đèn, một tay đỡ lấy hắn. Hắn dựa vào vai nàng, một đường đi đến nhà xí. Bờ vai nàng đương nhiên không dày rộng, nhưng có một sức lực rất ổn định. Thật buồn cười, một nữ nhân, lại có thể khiến cho một nam nhân như hắn cảm thấy vững tâm như vậy.

Đến nhà xí, Hương Hương cũng không thể làm gì khác, chỉ đành phải theo vào.

Nhà xí Tốn vương dùng đương nhiên kém hơn so với trong Yến Vương cung, nhưng cũng tương đối sạch sẽ. Hương Hương cẩn thận đỡ lấy hắn, cũng không kịp xấu hổ, chỉ không dám rời chút nào. Thậm chí nàng còn giúp hắn cởi quần, tháo đai lưng. Lúc này, hắn cúi đầu liền có thể nhìn thấy gò má của nàng, có một loại đường nét rất dịu dàng, nhã nhặn, trầm tĩnh.

Có đôi khi gặp phải mưa tuyết, nàng cố hết sức đỡ lấy hắn, tránh những vũng nước trên đất. Ánh sáng đèn lồng có chút tối tối,phản chiếu trên mặt nước, hiện ra màu vàng ấm áp như vỏ quýt.

Càng nhiều lần, Mộ Dung Lệ càng cảm thấy thản nhiên hơn.

Đến hạ tuần tháng mười hai, là lễ mừng thọ của Yến vương. Vì năm trước bị bệnh nặng nên lần này không tránh khỏi chú trọng phô trương một chút, làm một bữa yến tiệc nghìn lão nhân trong ngự hoa viên. Thứ nhất là để mừng thọ, thứ hai là để ổn định lòng của các đại thần cũng như bách tính.

Trong bữa tiệc, ngoại trừ chín trăm chín mươi chín vị lão nhân đức cao vọng trọng trong dân gian ra, toàn bộ văn võ bá quan cũng đều được dự tiệc. Đại sử biên giới các nơi, dâng quà tặng lễ, tham triều bái kiến. Mộ Dung Lệ đã có thể xuống giường đi lại, liền để cho Quản Giác chuẩn bị lễ vật mừng thọ, chuẩn bị vào cung. Mặc dù Thái y Chương Văn Hiển vẫn không tán thành việc hắn đi ra ngoài, nhưng cũng không thể làm gì khác được——có nói hắn cũng không nghe.

Tối hôm đó, tiết trời cũng không xấu lắm. Mộ Dung Lệ dẫn theo Hương Hương vào cung, đáng lẽ nếu lấy thân phận của nàng thì sẽ không được đến dự thọ yến của Yến vương. Chỉ có điều Mộ Dung Lệ dẫn nàng đi, ai lại dám đuổi nàng về đây?

Nội thị bên trong rất có mắt nhìn, sắp xếp một cái án kỷ bên cạnh chỗ ngồi của Mộ Dung Lệ, Hương Hương ngồi vào chỗ bên cạnh hắn, cũng thuận tiện chăm sóc hắn.

Yến tiệc do Hoàng hậu và tổng quản nội vụ Khang Tận cùng nhau chuẩn bị, mặc dù Mộ Dung Lệ và Thái tử đã như nước với lửa, nhưng bàn thức ăn này vẫn rất chú ý tránh những món ăn kích thích.

Hoàng hậu không phải là một người thừa nước đục thả câu.

Mộ Dung Lệ không để cho Hương Hương đỡ, tự mình đi vào ngự hoa viên. Trời đã bắt đầu lạnh, nhưng ngự hoa viên có treo màn gấm, bên trong có đốt lò sưởi, ngọc đài khói bay, hàn mai tranh nhau đua sắc, sức sống dạt dào.

Hương Hương đi theo phía sau hắn, có chút câu nệ, đến cùng là xuất thân thấp hèn, không quen những nơi người cao sang phú quý tụ tập như thế này. Lời ăn tiếng nói lại không trang nhã như các tiểu thư khuê các ở đây. Người bên cạnh đi ngang qua, phần lớn đều là những người nàng không biết, Mộ Dung Lệ đương nhiên cũng sẽ không giới thiệu cho nàng. Đối phương bên kia, bất luận là ai, đều tươi cười đến ân cần hỏi han Mộ Dung Lệ mấy câu, sau đó tỏ ý cười mỉm với nàng.

Cũng không cần phải giới thiệu, mặc dù những người đã từng gặp qua nàng không nhiều, nhưng Mộ Dung Lệ chỉ có duy nhất một thị thiếp, lại còn rất nổi danh.

Hai người một đường đi về phía trước, đột nhiên gặp phải một người, người này mặc cẩm bào thêu tứ long ngũ trảo, lưng thắt đai ngọc, ngũ quan cũng có hai phần tương tự như Mộ Dung Lệ. Tránh không kịp, hai người mặt đối mặt, mặt người kia có chút trắng. Mặt Mộ Dung Lệ dâng lên một màn sương lạnh, người kia miễn cưỡng cười nói: “Lão Ngũ, đệ có khỏe không?”

Đó chính là Thái tử Mộ Dung Thận. Mộ Dung Lệ cười lạnh, “Nhờ có Nhị ca quan tâm, đã tốt hơn nhiều rồi.”

Mộ Dung Thận muốn đi, nhắm mắt nói: “Vậy thì tốt, đệ nghỉ ngơi thong thả nha.” Thị vệ đâu?! Các ngươi đều mù hết rồi à?!

Mộ Dung Lệ tiến lên hai bước, Mộ Dung Thận xoay người bỏ chạy. Hắn có mấy thị vệ đi theo võ công cũng không tệ, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của Mộ Dung Lệ ——hổ chết, hùng phong vẫn còn, nhìn mấy tên vô dụng kia đang phát run hết lên rồi kìa!

Mặc dù quay đầu bỏ chạy rất tổn hại đến uy nghiêm của Thái tử, nhưng mà bị đánh một trận trước mặt nhiều người thì rất đẹp mặt sao?! Đây là chốn đông người, nếu như thực sự bị hắn đánh cho một trận, phụ vương cùng lắm chỉ mắng hắn một trận mà thôi. Nhìn thấy vết thương của hắn, nói không chừng mắng cũng còn không nỡ nữa là.

Phạt bổng lộc thì có thể, nhưng mà hắn là kẻ thiếu bạc sao? Tốn vương phủ, ngay cả tiền lương của hạ nhân cũng cao hơn so với các phủ khác, không chừng hắn còn đi mua nguyệt phiếu gì gì đó…. Có kẻ ngu mới không chạy đấy!

Trên người Mộ Dung Lệ bị thương, nhưng nếu như so với trước kia, chỉ cần không chết, hắn chắc chắn sẽ đuổi theo. Hắn là một con chó điên, đối với những vật chuyển động mà nói hắn rất nhạy cảm. Vừa thấy vật gì chuyển động nhanh, hắn liền phản xạ có điều kiện——là gì, bắt nhìn xem một chút?

Nhưng lúc này hắn không đuổi kịp, Mộ Dung Thận cảm thấy kỳ quái. Hắn xoay người nhìn lại, chỉ thấy một nữ nhân điềm đạm đáng yêu đang kéo Mộ Dung Lệ lại, cả người đều giữ lấy tay hắn, “Vương gia, ngài đang bị thương còn chưa khỏe, Chương thái y nói….”

Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Buông tay!!”

Nữ nhân kia đương nhiên là Hương Hương, lúc đi Chương thái y đã dặn đi dặn lại, tuyệt đối không được để Vương gia hoạt động quá nhiều. Nếu như vết thương bị rách ra, độ hồi phục lại càng chậm hơn. Nàng như sắp khóc, “Vương gia….”

Mộ Dung Lệ dùng sức kéo tay nàng ra, Hương Hương đã an vị trên mặt đất.

Xung quanh rất nhiều người nhìn sang, cũng không có ai dám đứng ra khuyên can, trên trán mỗi người đều viết——ngươi không nhìn thấy ta, ngươi không nhìn thấy ta, ngươi không nhìn thấy ta, điều quan trọng phải nhắc lại ba lần! Có người nhanh trí, đã vội chạy đi bẩm báo cho Yến Vương. Nhưng Yến Vương lại rất bình tĩnh, hỏi Mộ Dung Bác bên cạnh, “Con trai, con xem công trạng lần trước của lão Ngũ, có thể chống đỡ được bao nhiêu roi nhỉ? Hiện tại ở thành Tấn Dương chỉ có mình Chu Trác, đánh nặng sợ hắn không chịu nổi …. Đến lúc đó, Chu Ức lại tìm đến Cô trút oán niệm, lão già này dài dòng thế nào, chắc con cũng biết đấy….”

Mộ Dung Bác cúi đầu, người thông thái nhã nhặn cũng cảm thấy——con mẹ nó, đến nay mà văn võ bá quan Đại Yến đến còn chưa tạo phản sao, đúng là quá chó má….

Bên kia Hương Hương vừa đặt mông xuống đất, Mộ Dung Lệ cũng ngẩn ngơ——mẹ nó, lão tử rút tay thì ngươi không có chân chạy sao? Vậy mà cũng có thể ngã ngay xuống đấy.

Hắn liếc nhìn qua Mộ Dung Thận,cuối cùng đưa tay ra, xách Hương Hương từ dưới đất lên. Thấy bộ dáng nàng như sắp khóc đến nơi, đã nghĩ, thôi quên đi, Thái tử ngày nào cũng ở trong cung, lúc nào cũng có thể đánh được. Vì vậy liền nói: “Đi thôi, phiền phức!”

Hương Hương nghe hắn nói không đuổi theo, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cúi thấp đầu giống như tiểu tức phụ, đi theo sau lưng hắn. Hai người đi một đường đến bàn tiệc.

Mộ Dung Thận vẫn còn đứng tại chỗ——lúc này một đống người đi lên bảo vệ Thái tử, hắn tức giận, sao các ngươi không đợi lão tử chết đi rồi hãy trở lại hả!

Bên kia Yến Vương đang trông chờ được nhìn thấy khuôn mặt sưng húp của đứa con thứ hai, sau đó đem công trạng của Mộ Dung Lệ ra để chống đỡ. Nhưng vừa nhìn qua bàn tiệc của Thái tử, phát hiện khuôn mặt con trai thứ hai của mình vẫn trắng nõn mượt mà, không khỏi sửng sốt. Hỏi Mộ Dung Bác bên cạnh, “Rốt cuộc lão Ngũ học được cách đánh người không làm mất mặt rồi sao?”

Mộ Dung Bác nín cười, khẽ nói: “Hình như là được thị thiếp của lão Ngũ khuyên.”

“Hả?” Yến Vương nhìn thoáng qua chỗ ngồi bên cạnh Mộ Dung Lệ, cách hơi xa một chút, chỉ nhìn thấy một nữ nhân mặc y phục màu trắng giản dị ngồi bên cạnh Mộ Dung Lệ. Ông gật gật đầu, nói: “Nữ nhân tốt hiếm có đó.” Mộ Dung Bác gật gật đầu, lại nghe ông nói tiếp: “Hạ hỏa.”

Phụ vương bực này….rốt cuộc ngài có biết bốn chữ già mà không kính viết như thế nào không vậy hả! Mộ Dung Bác đỏ mặt.

Mộ Dung Tuyên cười cười, chợt hỏi: “Tử Hi, dùng cái gì để trị vì thiên hạ hả?”

Tử Hi là tên tự của hắn, Yến Vương chưa từng gọi như vậy bao giờ, Mộ Dung Bác ngẩn ra, nói: “Ban ân cho mọi người, lấy nhân đức ân huệ, khiến cho thiên hạ theo mình.”

Mộ Dung Tuyên nói: “Đấy chỉ là một điều thôi, làm một người quân chủ, tay vừa phải cầm kiếm sắc, trong lòng cũng phải có nhân đức. Tử Hi, bậc vương giả sau lưng mọc hai cánh, một cánh trắng, một cánh đen. Lúc hiểm nguy thì dùng cánh đen, lấy giết để dừng giết. Lúc an khang thì dùng cánh trắng, ban ân huệ cho chúng sinh.”

Mộ Dung Bác khẽ run, Mộ Dung Tuyên nói: “Phải bảo vệ tốt thanh kiếm sắc của con, có đức vô năng, nước há có thể là nước.”

Mộ Dung Bác khiếp sợ ngụ ý trong lời nói——phụ hoàng đây là….cho phép hắn tham gia tranh ngôi báu ư?

Hắn không dám hỏi nhiều, chỉ khom người nói: “Nhi thần ghi nhớ.”

Mộ Dung Tuyên phất tay một cái, nói: “Lui ra đi, để cho Thái tử qua đây phò giá.”

Mộ Dung Thận mới vừa rồi nhìn thấy phụ vương cùng đại ca nói chuyện, lúc này đi tới, khó tránh khỏi có chút thấp thỏm không yên. Vị phụ vương này, lúc nào cũng không nghiêm túc được. Có đôi khi trong triều liền nói về chuyện cười thô tục, khiến cho một đám thần tử dở khóc dở cười.

Ông cũng chưa bao giờ bàn luận sách lược cùng các võ tướng của mình, ví dụ như có người tấu trình lão Thừa tướng nhận riêng năm ngàn lượng bạc hối lộ. Ông liền trực tiếp nói với Thừa tướng Bệ Thiệu Thành: “Ngươi tham một chút thôi, để tránh cho ngày nào đó Cô nhìn thấy ngươi nhà cao cửa rộng, lại nổi lòng tham…. Ngươi thân bại danh liệt thì có hề gì, quan trọng là làm bẩn hiền danh của Cô, đó mới là tội đáng chết.”

Bệ Thiệu Thành dở khóc dở cười, thế nhưng từ đó về sau, cũng không dám làm chuyện gì quá giới hạn nữa.

Ông lại nói với Thái úy Chu Ức: “Trong quân ngươi có uy vọng cao, dẫn dắt con ta một chút nhé, sau này nếu như con trai ta vô dụng hơn con trai ngươi, nhất định sẽ rất sợ. Hắn mà sợ hãi, còn không giết chết con trai ngươi sao? Con ta muốn giết con trai ngươi, ta không giúp hắn đã coi như là thấu tình đạt lý rồi, chẳng lẽ ngươi còn trông chờ ta sẽ giúp ngươi sao?”

Chu Ức thân là Thái phó, đối với các vị hoàng tử luôn là hết lòng dạy dỗ. Đồng thời còn dạy dỗ con trai mình, muốn bọn hắn lúc nào cũng phải nhớ kỹ thân phận bề tôi. Mặc dù con trai hắn căn bản hoàn toàn khôngghi nhớ …..

Yến Vương Mộ Dung Tuyên, sáu người con trai, lén lút kết bè kết phái, chuyện tranh quyền đoạt lợi cũng làm không ít. Nhưng mà không một ai lại không kính trọng ông.

Mộ Dung Bác và Mộ Dung Lệ khởi binh tạo phản, ngay cả thành Tấn Dương cũng đã đánh bại. Mà ông trong lúc bệnh nặng, chỉ cần một câu, nói rằng đều quay về hết đi.

Ba quân bỏ kiếm tháo giáp. Xung đột dưới tường thành, lập tức giống như một trò đùa khôi hài.

Thế gian này có một loại người, có thể dùng lời nói để hóa can qua.

Ông từ ái sờ sờ đầu Mộ Dung Thận, nói: “Quân vương chủ yếu dựa vào đầu óc, thứ yếu mới là nắm đấm.” Mộ Dung Thận đang muốn cung kính đáp lời, chợt nghe ông nghiêm trang nói: “Chỉ có bậc quân vương, cha ngươi là ta đây, mới có thể dựa vào mị lực được.”

Mộ Dung Thận: “….”

Mẹ nó, có phụ vương như vậy, thật sự là rất mất mặt!!

Hương Hương giúp Mộ Dung Lệ gắp đồ ăn, lại cẩn thận bỏ xương trong thịt đi. Ngồi bên cạnh Mộ Dung Lệ chính là Tứ ca Mộ Dung Kiệm. Trong sáu huynh đệ, Tứ hoàng tử là người không tranh với đời, không theo đảng phái, không có dã tâm nhất.

Đây là lần đầu tiên Hương Hương được gặp hắn, hắn khác so với những vị hoàng tử Mộ Dung thị khác, có chút văn nhược hơn. Da cũng trắng hơn mấy phần.

Lúc này hắn đang quan sát người bên cạnh mình, nhìn hồi lâu, đột nhiên hỏi một câu: “Vai vế của ngươi là gì hả?”

Tay Hương Hương đang gắp món ăn khẽ run, đồ ăn rơi lên trên án kỷ! Hắn….hắn không biết Mộ Dung Lệ sao?!

Tứ hoàng tử là một kẻ đần sao? Nhìn không giống, với lại cũng không ai nói qua!

Mộ Dung Lệ liếc nhìn hắn một cái, hừ lạnh, chẳng buồn đáp. Mộ Dung Kiệm tựa hồ như đột nhiên nhận ra, “A Lão Ngũ, lâu lắm rồi không gặp đệ, nghe nói đệ bị thương, bây giờ sao rồi?”

Mộ Dung Lệ lạnh lùng nói: “Huynh quan tâm thì có ích gì?” Ta mà chết thì ngươi thiếu đi một người huynh đệ sao?!Vô dụng!

Hương Hương nghe ngữ điệu hắn không tốt, lại rất xin lỗi mà cười cười với Tứ hoàng tử. Thật ra Mộ Dung Kiệm cũng không phật lòng chút nào, chỉ nói là: “Huynh chỉ lo lắng….”

Mộ Dung Lệ cũng lười nói, muốn vùi đầu uống rượu lại phát hiện trước mặt chỉ có mỗi canh.

Hắn trừng mắt nhìn Hương Hương, Hương Hương run rẩy lo sợ nói: “Thái y nói, Vương gia không thể uống rượu….” Hắn đã uống là uống không dứt, Chương Văn Hiển đã sớm căn dặn Hương Hương là nhất định phải coi chừng.

Mộ Dung Lệ cầm bát canh lên, vẫn thấy như vậy, lại để xuống. Hương Hương nhỏ giọng nói: “Tứ Hoàng tử….có cái gì….” Nữ nhân mà, dù cho có nhã nhặn trầm tĩnh như thế nào thì vẫn rất thích bát quái. Nhưng mà vừa nhìn đến sắc mặt không tốt của Mộ Dung Lệ, nàng lại không dám hỏi nữa. Vì vậy đành ngừng lại.

Nhưng Mộ Dung Lệ lại nói chuyện: “Hắn không phân biệt được người khác.” Một đôi mắt chó, cũng không biết mọc ra để làm gì nữa.

“Hả?” Hương Hương khó hiểu, còn có chuyện như vậy sao? Nàng thấp giọng hỏi: “Phân biệt, không phân biệt được người khác ấy hả?” Đây là có ý gì?

Mộ Dung Lệ nói: “Nghĩa là bất cứ ai đã từng gặp mặt hắn đều quên mất. Nhớ không rõ mặt mũi phụ vương, không nhận ra mấy huynh đệ chúng ta, ngay cả cung nữ thiếp thân hay nhũ mẫu cũng nhận không ra.”

Hương Hương rốt cuộc như được mở mang kiến thức, trên đời này lại còn có loại bệnh như vậy sao?!

Mộ Dung Lệ thấy nàng không ngừng quan sát Mộ Dung Kiệm thì có chút không vui, để đũa xuống. Hương Hương lại vội vàng giúp hắn gắp đồ ăn, Mộ Dung Lệ cảm thấy hai người hiếm khi mới nói được mấy câu, vì vậy bèn nói: “Trước đây trong cung hắn có một cung nữ, không cẩn thận đập vỡ đầu của hắn. Hắn từ trong nhà đuổi ra ngoài phòng, bên ngoài lại có hai cung nữ, hắn liền không biết được người nào với người nào.”

Hương Hương phì cười, thấy Mộ Dung Kiệm nhìn về phía nàng, vội vàng che miệng lại, hai vai còn rung dữ dội. Thiên hạ này thật có chuyện như vậy a…. Nàng nín cười, hỏi: “Vậy có thể nhớ được những chuyện khác không?”

Mộ Dung Lệ nói: “Có thể, hắn cũng không ngốc. Chỉ là không nhận rõ được mặt người mà thôi. Nhiều nhất có thể phân biệt được nam nhân và nữ nhân.”

Hương Hương cảm thấy rất thú vị, quay đầu lại thấy Mộ Dung Kiệm đang nhìn nàng chằm chằm, không khỏi cười càng dữ dội hơn, “Vậy lần sau hắn cũng không nhớ rõ mặt tôi sao?”

Mộ Dung Lệ nói: “Lần sau? Cô vừa đứng dậy ra ngoài một chút thôi, quay lại hắn cũng đã không nhớ rồi.”

Vẻ mặt Hương Hương biểu tình muốn thử một chút, Mộ Dung Lệ không nói gì, nàng cũng không dám. Mộ Dung Lệ đương nhiên không thể để cho nàng thử một chút——để cho nữ nhân của mình chơi đùa ca ca mình, có ý gì thế?

Với lại, Mộ Dung Kiệm cũng không phải là người xấu, trong số các huynh đệ, thực sự hắn là người phúc hậu nhất.

Thế nhưng vừa quay mặt qua nhìn thấy mắt Hương Hương sáng long lanh, hắn nói: “Đi lấy chút tương mè qua đây.”

Hương Hương đồng ý một tiếng, cực kỳ kích động đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau quay về, cố ý đi vòng qua trước mặt Mộ Dung Kiệm. Mộ Dung Kiệm quả nhiên hoàn toàn không có phản ứng.

Rốt cuộc mười bảy tuổi thì vẫn là con nít mà thôi, nàng hận không thể đến chọc chọc hắn một cái, hỏi: “Này này, ngươi thật sự không biết ta sao?!

Cũng may là không dám làm quá mức, lại quay về ngồi bên cạnh Mộ Dung Lệ.

Mộ Dung Lệ chỉ nghĩ là nàng cười lên nhìn rất đẹp. Trong đôi mắt long lanh nước, giống như có một dòng suối đang chảy ra vậy.

Còn về huynh đệ thì, ai, vui đùa một chút thôi mà, dù sao cũng không chết được….

---------------------

Chương 38: Bị đâm

Hai người đang ăn cơm, Hương Hương cảm thấy bức rèm lưu ly trong điện khẽ bị nâng lên. Nàng giương mắt nhìn qua, chỉ thấy bóng người thấp thoáng sau rèm. Không còn động tĩnh nào khác.

Nàng cũng không lưu tâm, Mộ Dung Lệ dùng một bữa cơm cũng không động tay được, ngay cả xương cũng do nàng gỡ.

Lúc rời khỏi Ngự hoa viên, Mộ Dung Bác đưa tiễn bọn họ đến tận cửa cung, nói: “Đệ còn chưa khỏe, sao đã vội vã vào cung thế?”

Mộ Dung Lệ không để ý tới hắn, đám lão già chết tiệt trong triều kia am hiểu nhất là nương theo chiều gió. Nếu như hắn không khỏe lại, e rằng nhóm người này sẽ lại nghiêng về phe Thái tử.

Mộ Dung Bác nói: “Ra ngoài cũng không mang theo thị vệ, cái tính bất cẩn của đệ đúng là không chịu được!”

Nói rồi hắn quay sang ra lệnh cho mấy thân vệ của mình: “Hộ tống Tốn vương gia hồi phủ, nhất định phải đưa người về tận phủ.” Mấy cái thân vệ khom người nói: “Tuân mệnh.”

Mộ Dung Lệ nói: “Nếu đệ mang nhiều thị về, sẽ rất bất tiện. Đệ vốn là võ nhân, nếu đi ra đi vào vài bước cũng cần người ngựa theo sau bảo vệ thì quá buồn cười rồi. Việc này mà cũng đáng để huynh lo lắng à?”

Hiếm thấy Mộ Dung Bác cứng rắn một lần: “Đừng có coi đây không phải chuyện to tát gì! Nằm lâu như vậy còn không được bài học nào sao?”

Mộ Dung Lệ trái lại cũng không phản bác hắn, chỉ để kệ Hương Hương đỡ lên xe, Hương Hương thì tự mình ngồi vào bên cạnh hắn.

Bên ngoài đã tối đen, trời đổ mưa tuyết nhỏ, đường rất trơn. Người đánh xe phải đi vô cùng cẩn thận, Mộ Dung Bác đứng sau xe, đợi đến khi xe ngựa của hắn rời khỏi cửa cung mới cùng Vương phi Tô Tinh trở về Khang Vương phủ.

Trong xe ngựa vô cùng ấm áp, nhưng lúc mới từ Ngự hoa viên trở ra, gió lạnh nhập vào cơ thể vẫn rất lạnh. Hương Hương cảm thấy tay Mộ Dung Lệ hơi đông cứng lại. Rốt cuộc hắn vẫn trọng thương chưa lành, không cường tráng như trước đây.

Nàng không kìm được nâng bàn tay của hắn lên, nhẹ nhàng hà hơi nóng, sau đó khẽ xoa xoa. Nhớ ra mình có mang theo lò sưởi tay, lại bận rộn tìm ra, cho thêm chút than bạc rồi nhét vào trong tay áo của hắn.

Mộ Dung Lệ cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn ôm cái lò sưởi tay kia, không tiếp tục nói nữa. Trời đổ mưa tuyết nhỏ, nóc xe không cao, có thể nghe được tiếng tuyết rơi lộp bộp.

Xung quanh chỉ có tiếng đi lại của phu khiêng kiệu và đám thân vệ, Mộ Dung Lệ ngoắc ngoắc tay với Hương Hương, nói: “Lại đây.”

Hương Hương đi tới, hắn vén tấm áo lông cừu lên, dang tay như dang cánh chim ôm nàng vào lòng, tiện tay nhét chiếc lò sưởi vào trong tay nàng. Một đại nam nhân, cầm cái đồ chơi này làm cái gì chứ? Hương Hương giương mắt nhìn hắn, đây là lần đâu tiên hắn biểu hiện thân mật với nàng kể từ lúc hai người kết hôn tới nay.

Mộ Dung Lệ không nhìn nàng, tự mình tự nhắm mắt dưỡng thần. Hắn quả thật không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là… Lại đây, lão tử ôm nàng.

Xe ngựa nghiến qua miếng băng mỏng, tạo nên âm thanh răng rắc, nằm trong lồng ngực của hắn quả thật rất ấm áp. Hương Hương giống như chim nhỏ nép dưới cánh mẹ, từ từ cảm thấy hơi buồn ngủ. Không lâu sau, nàng cũng nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Xe ngựa đi qua cầu, đường hơi xóc nảy. Hương Hương đang ngủ ngon lành, đột nhiên Mộ Dung Lệ đè thấp nàng xuống, cả người lật úp trên người nàng. Nàng vẫn còn không biết chuyện gì xảy ra, đã thấy mấy mũi tên màu đen vèo vèo cắm vào xe ngựa.

Bên ngoài, đám thân vệ do Mộ Dung Bác để lại chợt quát một tiếng, bắt đầu giao chiến với kẻ nào đó. Hương Hương nhất thời hơi sốt sắng, người đánh xe kia vẫn không bỏ chạy. Hắn rất bình tĩnh nói: “Vương gia, có thích khách, sáu tên.”

Mộ Dung Lệ hỏi: “Những người đại ca để lại có đối phó được không?”

Người kia vẫn đang quan sát tình hình trận chiến: “Người của Khang Vương gia đều là cao thủ, hẳn là thừa sức.”

Mộ Dung Lệ nói: “Vậy chắc chắn còn có hậu chiêu. Dưới cầu.”

Người kia đáp một tiếng, lập tức chuẩn bị đánh xe ngựa chạy tới chân cầu, đột nhiên một tiếng nổ vang lên. Trong chớp mắt, Mộ Dung Lệ kéo lấy tấm đệm giường dày lót trong xe ngựa, lập tức bao lấy hắn và Hương Hương.

Hương Hương căn bản không nhìn thấy tình huống bên ngoài, chỉ cảm thấy cơ thể đột nhiên bay lên, lướt ra một quãng như con diều đứt dây. Sau đó tấm đệm hạ xuống, vừa vặn trải trên mặt nước. Mộ Dung Lệ đang đạp lên tấm đệm mượn lực để nhảy vào bờ.

Mà cây cầu giờ đã gãy thành mấy đoạn. Xe ngựa chìm trong nước. Có lẽ dưới nước đã an bài sát thủ mai phục từ lâu, sắc mặt Hương Hương trắng bệch, nhưng vẫn xem như bình tĩnh, thậm chí cũng không kêu ra tiếng. Mộ Dung Lệ thả nàng ra, mấy thân vệ của Mộ Dung Bác vừa rơi xuống nước lập tức bị đánh lén, nhiều người đã bị thương. Nhưng những kẻ có thể quanh năm đi theo bên cạnh Khang Vương gia, thân thủ tất nhiên không tệ, rất nhanh đã xoay chuyển được tình thế.

Trong làn nước tối đen thấp thoáng những bóng người. Có kẻ rên lên một tiếng, một luồng suối máu phun ra, thân thể mềm nhũn ngã gục trong nước.

Mộ Dung Lệ định bước qua, Hương Hương khẽ nói: “Vương gia… Lúc người động thủ… nhớ cẩn thận vết thương trên người, được không?” Nàng sợ hắn có tính toán khác nên không dám ngăn cản.

Mộ Dung Lệ hiếm được lại chỉ ừ một tiếng. Không thể đứng cùng một chỗ với Hương Hương, mục tiêu của sát thủ chính là hắn. Thương thế hắn chưa khỏi hẳn, không nhất định có thể bảo vệ cho nàng. Nếu đứng cách xa nàng thì trái lại sẽ an toàn hơn. Hắn cất bước rời khỏi chỗ Hương Hương, sát thủ rất nhanh đã phát hiện ra, đội nước chui lên.

Bóng đen kia quỷ mị như tử thần bắt giết con mồi dưới đáy nước.

Hương Hương đứng trơ trọi dưới cây liễu, bốn phía đều là tầng tầng lớp lớp bóng đen. Nàng đương nhiên vô cùng sợ sệt, thế nhưng xung quanh không có ai quan tâm tới nàng. Nàng nghĩ ngợi một lúc, xoay người chạy đi. Tiệc mừng thọ của Yến vương mới vừa kết thúc, lúc này chắc chắn sẽ có những người khác đi ngang qua phụ cận.

Đêm đông ở thành Tấn Dương, trăng sao mất đi ánh sáng. Bách tính đã vùi mình vào ổ chăn ấm áp từ sớm, gió lạnh như đao, rì rào quét qua khuôn mặt, có thể khiến đôi tai người ta đông lạnh, rụng như băng.

Hương Hương chậm rãi chạy từng bước trên đường lớn, bốn phía chỉ có lạnh tuyết rơi rụng, chân cũng đã tê dại.

Nàng không dừng lại, cũng không biết đã chạy bao lâu, đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng người. Nàng đột nhiên nhớ ra, cũng không biết phe nào là người của Thái.

Nàng không quen biết nhóm người này, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn bọn họ đi xa. Lại một nhóm người nữa đi qua, nàng đã đông lạnh đến mức run lẩy bẩy, chỉ chốc lát sau, phía trước có người nhỏ giọng nói chuyện, Hương Hương nhận ra, bèn lớn tiếng gọi: “Chu tướng quân?!”

Là Chu Trác và Thái úy Chu Ức, võ tướng vốn quen cưỡi ngựa, cha con hai người họ đang sóng vai nhau, nói chuyện cùng một vị quan lại nào đó. Giờ nghe thấy tiếng gọi, Chu Trác ngẩn ra —— lão tử đang xuất hiện ảo giác à?!

Hương Hương chỉ lo hắn không nghe thấy, chạy đến nói: “Chu tướng quân, Vương gia gặp phải thích khách!”

Chu Trác và Chu Ứcc lập tức biến sắc, Chu Trác hỏi: “Ở chỗ nào?!”

Hương Hương cũng không biết cây cầu đó tên là gì, chỉ đành nói: “Ở phía trước ba, bốn dặm đường, có một cây cầu.”

Chu trác liều mạng phóng ngựa chạy tới đó, Chu Ức đương nhiên cũng dẫn người theo sau. Đoàn người vội vã lướt qua như một cơn gió, Hương Hương bị nước tuyết hắt đầy người. Đợi đến khi trước mặt đã khôi phục yên tĩnh, nàng mới phát hiện mình lại bị bỏ rơi.

Nhưng lúc này cũng không kịp nghĩ nhiều, nàng muốn xem xem có còn ai quen biết đi qua không. Đáng tiếc Khang Vương phủ và chỗ này không tiện đường, mà những người khác trong triều thì hầu như nàng không nhận ra. Nàng đang nghĩ ngợi, viên quan lại vừa mới nói chuyện cùng Chu Trác đã nheo mắt cười bước tới, hỏi: “Cô nương có phải là Hương phu nhân, thị thiếp của Vương gia không?”

Hương Hương đang định gật đầu, đột nhiên cả người bỗng giật một cái —— phủ Thái úy và Tốn vương phủ cách nhau rất gần. Con đường về nhà của Chu Ức và Chu Trác cùng Mộ Dung Lệ hầu như là tương đồng. Mà hiện tại, người này vừa đi đường vừa nói chuyện với cha con Chu Ức để làm gì?

Bởi vì hắn muốn ngăn cản cha con Chu Ức, không để bọn họ tới cây cầu kia cứu viện cho Mộ Dung Lệ.

Nàng đột nhiên cảm thấy càng lạnh hơn, thân thể run rẩy như chim cút.

Mặc dù đã gặp dáng vẻ giết người chém đầu như cắt củ cải của Mộ Dung Lệ. Thế nhưng người như nàng, chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày sẽ có người trực tiếp giết nàng.

Người kia dần dần tới gần, Hương Hương gần như không nhịn được muốn cầu xin hắn. Không, đừng giết ta, ta còn có con gái, ta phải trở về. Huyên huyên giờ này đã sắp đi ngủ…

Nàng đột nhiên nói: “Đại nhân có thể đưa ta về vương phủ không?” Người kia hơi sửng sốt, bàn tay giấu trong tay áo của Hương Hương đã nắm chặt lại, nàng cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại. Không, cầu xin hắn cũng vô dụng.

Nàng nói: “Chu tướng quân cũng thật là người nóng tính, Vương gia đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ là xe ngựa rơi xuống sông. Ngài sai ta đến đây tìm Chu tướng quân. Nếu như ta không về kịp, chỉ sợ Chu tướng quân sẽ không tiện ăn nói.”

Người kia hạ mắt xuống, muốn giết nàng là rất chuyện dễ dàng. Nàng đang đứng ở bờ sông, chỉ cần đẩy mạnh nàng trong nước. Với tiết trời lạnh giá như ngày hôm nay, chắc chắn không còn đường sống.

Hắn tới đây ngăn cản Chu Ức, vốn dĩ Chu Ức sẽ không phủi sạch được —— ai biết là hắn có ý định kéo dài, hay là Chu Ức cố ý trì hoãn chứ? Bởi thế Chu Ức sẽ không nhắc tới hắn với Mộ Dung Lệ, bởi vì làm vậy ông ta sẽ để mình dính vào.

Mà nữ nhân này đã nhìn thấy hắn, đương nhiên là giết người bịt miệng. Thế nhưng Mộ Dung Lệ chỉ có duy nhất một thị thiếp, cũng đã sinh một đứa con gái rồi. Nếu nàng thật sự chết đi, Chu Ức sợ gánh trách nhiệm, có thể khai mình ra hay không còn chưa biết được.

Hắn đang do dự, bên kia Chu Trác đã nhớ tới nàng. Tuy Hương Hương đã chạy rất lâu, nhưng thật ra cũng chỉ được ba bốn dặm đường mà thôi. Chu Trác nhanh chóng nhớ ra nàng rồi phái thị vệ tới đón.

Móng ngựa của thị vệ đập dồn dập như mưa rào, tới hành lễ nói: “Hương phu nhân, Chu tướng quân phái tiểu nhân đến đây đưa người hồi phủ.”

Toàn thân Hương Hương như mất hết sức lực, nhìn vị đại nhân vẫn đang đứng trước mắt mình. Sát ý trong mắt hắn ta đã tan hết, hắn là quan văn, làm sao có thể sánh được với những thị vệ vốn đã quen dùng vũ lực này.

Hắn mỉm cười: “Vốn là hạ quan cũng đang định đưa Hương phu nhân hồi phủ, nếu Chu tướng quân đã phái người tới đây, hạ quan cũng yên lòng.”

Hương Hương khẽ gật gù với hắn, để thị vệ đỡ lên ngựa. Thị vệ dẫn ngựa mà đi, khó tránh khỏi hơi chậm. Hương Hương lạnh đến mức ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng đóng băng, nhưng nàng vẫn hỏi: “Vương gia sao rồi?”

Thị vệ đáp: “Thưa Hương phu nhân, tiểu nhân vẫn chưa chạy đến chỗ đó đã được Chu tướng quân phái tới đây, không rõ tình huống. Thế nhưng có Chu tướng quân ở đó, Vương gia cát nhân thiên tướng, tất nhiên sẽ không việc gì.”

Hương Hương không nói gì nữa, để thị vệ đưa về Tốn vương phủ. Tuy rằng rất lo lắng cho Mộ Dung Lệ, nhưng dù nàng cất công qua đó cũng chẳng giúp đỡ được gì.

Không bằng an phận hồi phủ.

Cây cầu đã gãy, thị vệ đành phải đưa nàng trở lại bằng đường vòng. Lúc nàng về đến nơi, Mộ Dung Lệ vẫn chưa quay lại. Hương Hương thông báo cho Quản Giác, rồi mới đi thay quần áo. Bích Châu thấy nàng toàn thân ướt đẫm, trên tóc kết thành miếng băng mỏng, vô cùng sợ hãi, vội vàng nấu canh gừng cho nàng uống để khử hàn.

Hương Hương tắm nước nóng, uống một bát canh gừng, vẫn cứ cảm thấy đau đầu. Đến cùng vẫn cảm thấy lạnh, nhưng nàng không ngủ được, vẫn muốn chờ Mộ Dung Lệ trở về.

Đến tận lúc canh ba, rốt cục bên ngoài cũng có tiếng huyên náo. Hương Hương bước ra ngoài, tình cờ nghe thấy Quản Giác hỏi Mộ Dung Lệ: “Vương gia, tới Tẩy Kiếm các ư?”

Mộ Dung Lệ nói: “Thính Phong uyển.”

Hương Hương liền không bước lên, chỉ yên lặng quay về Tẩy Kiếm các, Tiểu Huyên huyên cũng đã ngủ. Nàng đắp chăn, nhắm mắt lại, mơ một đêm ác mộng.

Ngày thứ hai khi tỉnh lại, quả nhiên bị cảm mạo. May mắn thái y Chương Văn Hiển vẫn còn ở trong phủ, Bích Châu xin ông ta kê một đơn thuốc. Hương Hương đau đầu, chảy nước mũi, cả người không hề có một chút sức lực. Uống thuốc xong, nàng vốn định gặp con gái, lại lo lắng lây bệnh cho nó bèn nằm nghỉ ngơi. Để Bích Châu làm cơm đem tới cho Mộ Dung Lệ.

Bích châu đưa cơm qua đó, không bao lâu sau đã mang về nguyên si. Hương Hương hỏi: “Làm sao thế?”

Bích Châu nói: “Vương gia đang tiếp khách, hình như là Bệ Thiệu Thành Bệ đại nhân tự mình qua thăm. Khang Vương gia cũng có ở đó.”

Hương Hương nói: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Bích Châu thuận miệng trả lời: “Chắc là thương lượng việc cưới Vương phi vào phủ, dù sao việc hôn nhân cũng đã định ra lâu như vậy rồi…”

Đột nhiên nàng ta nhớ ra điều gì, im lặng câm miệng.

Hương Hương ừ một tiếng, những đám thơ phú cổ văn kia luôn miệng nói, nắm tay người, bên người tới già.

Nhưng trên thực tế, đây là mong ước xa xỉ đến nhường nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.