Spoiler Chương 33: Thương bệnh
Tốn Vương không phải là người thích hao tổn tâm trí, có một số việc không nghĩ ra, hắn liền không muốn nghĩ nữa.
Thái y Chương Văn Hiển đưa thuốc vào, thấy Hương Hương ở đó thì không khỏi ngẩn ra. Nhưng rất nhanh đã hiểu được ——Tốn Vương gia chỉ có một thị thiếp. Ông thi lễ với Hương Hương: “Hương phu nhân, Vương gia phải uống thuốc rồi.”
Hương Hương tiếp nhận chén thuốc từ trong tay ông, “Để ta làm cho.”
Chương Văn Hiển đương nhiên không có ý kiến gì ——ai muốn cho bá vương long uống thuốc chứ! Ông cũng không muốn lấy thân hầu cọp. Dù sao ông vẫn luôn buồn bực vì bị phái đến Tốn Vương phủ, hiện tại coi như đã có cứu tinh rồi!
Lập tức cảm động đến rơi nước mắt đưa chén thuốc qua.
Hương Hương cầm chén thuốc thổi cho nguội bớt, tự mình nếm thử một ngụm, cảm thấy quả thật rất đắng! Thế gian này chẳng lẽ lại không có loại thuốc nào dễ uống hơn một chút sao!
Nàng bưng chén thuốc đến trước giường, Mộ Dung Lệ đưa tay ra đón, Hương Hương sợ hắn động đến vết thương, nói: “Để thiếp bón cho vương gia.”
Mộ Dung Lệ không nhiều lời với nàng, trực tiếp đưa tay nhận lấy, uống như uống rượu, một hơi cạn sạch. Sau đó đem chén thuốc đưa cho nàng, “Cút!”
Không muốn gặp nàng, dám quyến rũ huynh đệ của ta, hừ!
Hương Hương đã quen với thái độ bất hảo của hắn, nhưng thực sự thái y Chương Văn Hiển đã cảm động đến mức rơi lệ đầy mặt ——nếu như là do ông đưa thuốc qua thì không chừng chén thuốc đã đội lên đầu rồi.
Thật ra nam nhân này vẫn hơi mất tự nhiên khi ở trước mặt nữ nhân. Vì thế hắn sẽ cố gắng kiềm chế tính tình của mình. Tỷ như lúc ở trong cung mọi người không có cách xử lý hắn, Thư phi chỉ cần khóc vài tiếng, hắn sẽ thu liễm lại một chút.
Nhưng mà cũng chính bởi vì như vậy, ở trước mặt nữ nhân, hắn vẫn luôn tỏ vẻ lãnh đạm và mạnh mẽ. Ngoại trừ kẻ có da mặt dày như tường thành là Lam Dụ, không thèm quan tâm tới tính khí thối hoắc của hắn, những nữ nhân khác phỏng chừng sẽ khó mà chịu được?
A đúng rồi, còn có nữ nhân trước mắt này nữa. Xuất thân từ gia đình nhỏ, tính cách cũng nhu thuận. Chương Văn Hiển nhìn nhìn Hương Hương, nghĩ thầm lúc này chắc không phải lo cho cái đầu nữa rồi.
Chương Văn Hiển đi ra ngoài, Hương Hương vẫn chưa đi, nàng mang nước đến cho hắn súc miệng. Mộ Dung Lệ cũng cảm thấy vị đắng trong miệng thực sự làm cho người ta buồn bực, lấy nước uống một ngụm, nhổ vào trong ống nhổ.
Lúc này Hương Hương mới đi ra ngoài, muốn tới thăm Huyên Huyên một chút. Chương Văn Hiển ngăn nàng lại, “Phu nhân! Vương gia còn chưa ăn gì, người xem….”
Hương Hương thấy ông thực sự hoảng hốt bất an, cũng thấy hơi sợ hãi. Ta sợ hắn thì thôi, ông đường đường là một thái y tuổi tác già dặn, sao cũng sợ như vậy chứ hả! Nàng liền nói: “Chương Thái y yên tâm, ta đi thăm tiểu quận chúa một chút sẽ trở lại liền. Đồ ăn của Vương gia lát nữa ta sẽ mang sang. Cần phải kiêng ăn cái gì, xin Chương Thái y hãy liệt kê ra một danh sách giúp ta.”
Lúc này Chương thái y mới thở phào nhẹ nhõm, đem những thứ Mộ Dung Lệ phải kiêng kỵ liệt kê hết ra. Hắn bị ngoại thương, kỵ nhất là ăn các loại thức ăn kích thích như tôm cua.
Hương Hương vừa quay về Tẩy Kiếm Các vừa nghiêm túc xem, thật ra nàng cũng nhận biết được không ít mặt chữ. Lúc nhỏ nhàn rỗi không có chuyện gì, Quách Điền sẽ dạy nàng đọc sách. Dĩ nhiên, việc ngâm thơ đối câu nàng không thể làm, nhưng trong nhà cũng mở phường đậu hũ, biết chút ít chữ nghĩa, dù sao cũng dễ dàng hơn.
Trở lại Tẩy Kiếm Các, Quản Giác đã phái người qua. Hắn là một đại tổng quản chu đáo, lần trước lúc Mộ Dung Lệ rời khỏi thành Tấn Dương, toàn bộ hạ nhân trong phủ đều đã nghỉ việc.
Lần này Mộ Dung Lệ trở về chưa bao lâu, Quản Giác gần như đã tập hợp đầy đủ toàn bộ hạ nhân, hơn nữa phần lớn đều là những gương mặt quen thuộc.
Bây giờ nghe nói Vương gia cần phải ăn gì đó, lại đem nguyên liệu thức ăn đưa qua Tẩy Kiếm Các như dây chuyền.
Hương Hương vừa mới tiến vào tiểu viện đã gấp gáp tìm kiếm bóng dáng của con gái. Tẩy Kiếm Các không thay đổi gì, cây ngô đồng đang bắt đầu rụng lá, hoa cúc đang độ nở rất đẹp.
Mỗi một bụi hoa ở đây đều do nàng tự tay trồng, thấy chúng vẫn khỏe mạnh, nàng không kìm được sinh ra một loại cảm giác thân thuộc..
Thật ra vì sao con người lại lưu luyến cố hương cơ chứ? Cố hương cũng đâu phải là một nơi phong cảnh đẹp tuyệt trần, địa linh nhân kiệt?
Nơi đó có những người và sự vật ta quen thuộc nhất, có cái ổ nhỏ bù xù làm cho con chó, có hòn đá nhỏ nhặt bên ngoài về, có căn phòng ta chứng kiến nó được xây lên, còn có dòng sông nơi ta từng bắt cua bắt cá.
Thế giới to lớn, nhưng lại không có một nơi nào khác tận mắt nhìn ta lớn lên. Cho nên ta lưu luyến cố hương, đơn giản bởi lẽ đó là nơi quen thuộc nhất với mình.
Mà toàn bộ thành Tấn Dương, cũng chỉ có Tẩy Kiếm Các nho nhỏ này là nơi Hương Hương quen thuộc nhất.
Trước đây cảm thấy nơi này là nơi đất khách quê người, hiện tại lánh nạn một lần, về lại đây lại cảm thấy như được trở về nhà.
Đột nhiên cảm thấy tâm tình không tệ, Hương Hương vội vàng vào phòng, chỉ thấy một nông phụ khỏe mạnh đang trông chừng bé con trên giường, cứ một hồi một hồi lại phe phẩy quạt.
Nhìn thấy Hương Hương đi vào, bà cũng đã từng gặp qua Hương Hương một lần, vẫn còn chút ấn tượng, vội vàng đứng dậy, nói: “Phu nhân!”
Trước kia bà không biết thân phận Hương Hương, bây giờ vào vương phủ, Quản Giác đương nhiên đã dạy dỗ kỹ càng. Hương Hương gật đầu, bất chấp đa lễ, mấy bước đã đi tới trước giường.
Tiểu Huyên Huyên đang ngủ ngon giấc, nước miếng từ khóe miệng chảy ra. Một cái tay nhỏ cứ bắt bắt trước ngực, không biết mơ thấy cái gì.
Hương Hương càng nhìn càng yêu, lúc này mới nhớ tới ——lánh nạn hơn ba tháng, Tiểu Huyên Huyên đều được nông phụ trước mặt này chiếu cố. Thân thể Huyên Huyên vốn không tốt, bé con nhỏ như vậy, bà chắc chắn tốn không ít tâm huyết. Hương Hương chắp tay với nông phụ, thật tâm cảm kích, “Đã làm phiền bà rồi.”
Nông phụ nào dám chịu lễ của nàng, vội vàng đỡ lấy, “Đều là phận sự của nô tỳ, có thể chăm sóc tiểu quận chúa, cũng là phúc tu được mấy đời của nô tỳ. Phu nhân không cần đa lễ, tổn thọ nô tỳ mất!”
Hương Hương tiến lên, muốn ôm con vào lòng nhưng lại sợ đánh thức con. Cuối cùng chỉ khẽ vuốt ve tay nhỏ nắm trước ngực của con. Bé con đã lớn hơn rất nhiều, cũng đã hơn năm tháng rồi.
Hương Hương cúi người hôn nhẹ lên trán con, bé con chẹp miệng một cái, khuôn mặt nho nhỏ, hai tay nho nhỏ, đều khiến cho lòng người ta tan thành nước.
Hương Hương cắn cắn tay của bé con, ngửi được hương sữa thơm trên người con, nhưng ngại nông phụ còn đang ở đây, không dám khóc lên. Trong lòng chỉ không ngừng nghĩ ——ta nhớ con muốn chết, con có nhớ đến nương không? Chắc không nhớ đâu, thật là xấu!
Bất kể như thế nào, con gái vẫn rất tốt. Lúc này nàng mới nhớ tới Mộ Dung Lệ còn chưa ăn gì, nàng vội vàng đứng dậy, để cho nông phụ chăm sóc bé con, tự mình vào trong phòng bếp nhỏ.
Nha đầu trước kia, Ngưng Thúy đã xuất giá, Bích Châu vẫn còn ở đây. Vừa trông thấy Hương Hương liền nhào tới, Hương Hương vội vàng đỡ lấy, hai người gặp nhau, đương nhiên có một phen vui buồn.
Hương Hương làm đồ ăn, Bích Châu trợ giúp một tay.
Trên danh sách Chương thái y liệt kê, có rất nhiều thứ Mộ Dung Lệ phải kiêng kỵ, cá, trứng, hành băm, gừng, đậu phộng gì gì đó, toàn bộ đều không thể ăn.
Hương Hương chọn một con gà đen mập mạp, ướp cùng với đương quy, thục địa, bạch chỉ, đại tảo, dùng lửa nhỏ hầm cách thủy, trực tiếp làm một bát canh gà đương quy.
Nàng vừa đem thịt gà lọc xương, vừa quay qua chỉ Bích Châu đem hạt vừng đen, a giao, đại tảo, quả hạch đào nghiền thành bột, cho thêm cẩu kỷ và đường miếng, dùng rượu vàng hòa bột.
Lo Mộ Dung Lệ đói bụng chờ không được, liền mang canh gà qua trước.
Mộ Dung Lệ cũng đã sắp ngủ thiếp đi, thấy nữ nhân này lại tới nữa! Hắn hơi bực dọc, nhưng mùi vị canh gà trong tay nàng lại rất hấp dẫn. Trong bụng hắn chẳng có gì, nói chung là rất đói bụng.
Hương Hương rón rén đỡ hắn ngồi dậy, dùng gối đệm ở sau lưng hắn. Mộ Dung Lệ không nhịn được, khi Hương Hương ngồi xuống bên mép giường, cho hắn uống canh, hắn muốn tự mình nhận lấy nhưng không động đậy nổi, cứ uống như vậy.
Mùi vị quá thanh đạm, hắn không quá yêu thích.
Hương Hương biết rõ, nhưng lúc này không được ăn thịt cá, coi như vờ không biết vậy.
Mộ Dung Lệ nói: “Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa.”
Hương Hương nhỏ giọng nói: “Thái y nói vết thương của Vương gia vẫn chưa thể chạm nước được.”
Mộ Dung Lệ trừng mắt ——sau khi hắn bị thương còn chưa được tắm lần nào đâu. Hương Hương đem thịt gà được lọc xương cẩn thẩn cho hắn ăn, “Chờ thiếp múc nước lau người cho Vương gia,được không?”
Mộ Dung Lệ hừ một tiếng, không nói chuyện.
Chuyện hắn bị thương nghiêm trọng, không thể nói với người ngoài. Vì vậy những người bên cạnh phục vụ chỉ có Quản Giác và hai vị Thái y. Nhưng mà hắn cũng không thể để cho những người này lau người cho hắn đi?
Nghĩ đến việc phải cởi hết y phục để cho bọn họ nhìn sạch sành sanh, còn không bằng để hắn chết đi!
Hơn nữa những người kia cũng không dám ——nếu thật như vậy, chờ hắn tắm xong còn không móc hết mắt bọn họ ra?
Ừm, cởi trước mặt nữ nhân này còn có thể chấp nhận được. Mộ Dung Lệ suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy người mình dính nhớp nháp rất khó chịu, liền không muốn ăn gì nữa, “Đi múc nước.”
Hương Hương thấy hắn vẫn ăn chưa được bao nhiêu, nói: “Vương gia ăn những món này trước đã.”
Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Nàng điếc à?” Nghe không hiểu lời lão tử nói hả?
Hương Hương thấy hắn thực sự nổi giận, cũng sợ đến mức hai tay khẽ run, nhưng vẫn kiên trì nói: “Vương gia ăn thêm một chút đi.”
Mộ Dung Lệ thật sự giận dữ —— Nàng muốn tạo phản đúng không! Hắn gượng ép muốn đứng lên, bất đắc dĩ động đến vết thương, nhất thời liền hít một hơi. Hương Hương lui về sau mấy bước, thấy hắn thực sự không dậy được, cũng yên tâm chút ít.
Dáng vẻ hắn vừa rồi như định đánh nàng vậy, quả thật rất đang sợ!
Nàng lại bưng chén canh đi tới, trán Mộ Dung Lệ nổi gân xanh, nàng múc một miếng thịt gà cho hắn ăn. Thịt gà bên trong đều đã được bỏ xương, dùng dao bạc cắt thành từng khối nhỏ. Mộ Dung Lệ vung tay lên một cái, Hương Hương vội vàng lui ra, thiếu chút nữa đánh rơi chén xuống đất.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Hương Hương mặc dù sợ hãi nhưng lập trường vô cùng kiên định, không có ý định nuông chiều ——ăn có một chút như thế này, vết thương bao giờ mới khá lên được? Mộ Dung Lệ vô lực——mẹ nó, thật dám làm phản! Chờ đến khi lão tử động đậy được đi, xem lão tử có giết nàng không, dâm phụ, tiện nhân!!
Hương Hương thấy hắn vẫn chưa dậy được, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra thực sự bị thương rất nghiêm trọng. Ừm, tạm thời an toàn.
Nàng cẩn thận đi qua, lại múc thịt gà cho hắn ăn. Mộ Dung Lệ mở miệng ăn, lúc này Hương Hương mới ngồi ở mép giường, đem thịt gà, canh gà đút cho hắn ăn hơn nửa chén. Thấy ăn được không ít, lúc này mới cho người dọn đi. Lại tìm người đi nấu nước nóng.
Mộ Dung Lệ cảm thấy trong bụng rất ấm, thức ăn quả thật tốt hơn nhiều so với mấy thứ thảo dược chết tiệt kia. Hắn thở dài một hơi, mấy ngày qua vẫn không ăn gì, ngửi thấy mùi thuốc là đã thấy no rồi.
Hạ nhân đưa nước nóng vào, trong lòng run sợ mà lui xuống. Mộ Dung Lệ bị thương nặng, tính khí lại càng tệ hơn, không ai muốn tới đây nhảy vào chỗ nước đục ——thật sự bị hắn giết chết, đấy mới gọi là oan uổng, lúc đó biết tìm ai nói lý đây…..
Chờ hạ nhân lui hết, Hương Hương nhẹ nhàng xốc chăn mền của hắn lên. Thân trên hắn để trần, nhưng ở dưới có mặc một chiếc quần.
Hương Hương đỏ ửng mặt, cởi đai lưng ra, thay hắn cởi quần.
Ban ngày ban mặt như vậy, Mộ Dung Lệ cũng hơi mất tự nhiên. Mẹ nhà nó, đúng là người không thể bị bệnh được! Mặc kệ ngươi là anh hùng hảo hán vang danh cỡ nào, vừa bị bệnh thì nửa điểm tôn nghiêm cũng chẳng còn. Ngay cả một nữ nhân cũng có thể chống hông mà nói với ngươi ——không ăn hết chén cơm này, đừng có hòng con mẹ nó muốn tắm rửa!
Lúc này đây ngay cả một cái khố cuối cùng cũng không giữ được!
Hương Hương cởi quần hắn ra, lấy khăn trắng thấm nước, sau đó lại vắt khô, nhẹ nhàng lau người cho hắn. Cơ thể thấm khăn lông nóng, có một loại thư thái kỳ lạ.
Vết thương lớn của hắn được băng thuốc lại, Hương Hương nhẹ nhàng bắt đầu từ mặt của hắn, chạy dọc theo cổ, lau sạch từng chút từng chút một.
Cho đến khi qua thắt lưng, cơ thể Mộ Dung Lệ căng thẳng, Hương Hương ngẩng đầu lên, thấy khí nóng lượn lờ xung quanh, nam nhân này….
Hắn lại có thể đỏ mặt.
--------------------
Chương 34: Quần
Trong phòng không xông hương liệu, mùi thuốc Đông y không cách nào tản đi. Hương Hương cúi đầu, đây là lần đầu tiên nàng ngắm nhìn kỹ thân thể này giữa ban ngày.
Thân thể của nam tử trưởng thành, trải qua muôn vàn thử thách nơi sa trường, mỗi một bắp thịt đều tráng kiện rắn chắc. Màu da không trắng trẻo mà hơi hiện lên màu vàng lúa mạch, lại càng có vẻ mạnh mẽ.
Hương Hương sợ hắn bị lạnh, không đợi khăn nguội đi đã tiếp tục ngâm vào nước nóng.
Đến khi lau bộ phận giữa hai chân, Hương Hương nhắm mắt lại không dám nhìn. Mộ Dung Lệ cũng hơi động tình, muốn làm chuyện xấu, Hương Hương lui về phía sau, khẽ nói: “Sẽ động đến vết thương mất.”
Mộ Dung Lệ quả thật có ý định muốn bóp chết nàng, mẹ nó, nàng khiến lão tử dựng đứng như thế này, giờ lại quan tâm tới vết thương lão tử à?
Hắn làm bộ muốn nhỏm dậy, Hương Hương liền quay đầu lại chạy ra khỏi phòng. Chương Văn Hiển vốn đang định hỏi thăm Hương Hương một chút về tình hình ăn uống của Mộ Dung Lệ, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng Mộ Dung Lệ gào thét truyền ra từ trong phòng.
Ông ta rụt cổ một cái, tự động biến mất.
Hương Hương chạy về Tẩy Kiếm các, Tiểu Huyên Huyên đã tỉnh rồi, nó đang được nông phụ Thôi thị bế. Nàng đi tới, đang định ôm con thì đột nhiên nhớ ra tay mình vẫn còn nhớp nháp… lại vội vàng đi rửa tay súc miệng.
Chờ rửa tay xong mới ôm lấy Tiểu Huyên Huyên. Đứa bé nặng hơn không ít, trong lòng Hương Hương vô cùng ngọt ngào. Đây là cốt nhục của nàng, thật thần kỳ.
Tiểu Huyên Huyên không hoạt bát lắm, nó yên lặng nằm trong lòng nàng, mở to đôi mắt đen thẫm, đôi khi với tay giật tóc của nàng.
Hương Hương chơi với con gái một lúc, cơn buồn ngủ mới chậm rãi ùa tới. Nàng một đường chạy từ Bình Độ quan về thành Tấn Dương, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải bón thuốc, làm cơm canh cho Mộ Dung Lệ. Lại thêm một phen loay hoay như khi nãy, quả thực mệt muốn chết rồi. Nàng ôm con dỗ dành một lúc rồi mới vào trong phòng nghỉ ngơi.
Thính Phong uyển, Mộ Dung Lệ đang nổi trận lôi đình —— mẹ nhà nó, con cũng sinh một đứa, nàng chạy cái gì chứ?! Có gian phu rồi, lão tử liền không thể đụng vào à?!
Tiện nhân! Đợi sau này lão tử chặt gian phu của nàng thành khúc ném cho chó ăn!
Mẹ kiếp, chí ít nàng cũng phải mặc lại quần cho lão tử chứ!!
Đáng giận, nếu như mấy ngày nay tùy theo ý của nàng, nàng còn không dám mưu sát chồng à!
Hương Hương chỉ ngủ một canh giờ, sau khi thức dậy liền để Bích Châu dẫn theo hai nha đầu trong nhà bếp nhỏ tới giúp đỡ, cắt bột bánh Cố nguyên cao đã nhào xong từ lúc trưa, bỏ vào lồng hấp chưng lên.
Sau đó còn hầm một con bồ câu, Bích Châu nhìn mà đau lòng, nói: “Phu nhân, từ lúc người trở về còn chưa ăn một ngụm cơm đâu. Người cũng ăn chút gì đi!”
Bấy giờ Hương Hương mới nhớ ra, quả thật hơi đói bụng, nàng cũng cầm hai miếng Cố nguyên cao lấp đầy cái bụng. Sợ Mộ Dung Lệ chờ lâu nóng nảy, nàng mang bồ câu và Cố nguyên cao qua đó.
Chương thái y đang đứng bên ngoài viện, gấp đến mức xoa tay xoa chân. Hương Hương hỏi: “Chương thái y? Ông sao thế?”
Chương Văn Hiển khổ sở nói:” Vương gia lại không muốn uống thuốc, ngài ấy đuổi ta ra ngoài.”
Hương Hương hiểu rõ: “Để ta đem vào vậy.”
Chương Văn Hiển như được đại ân vội đáp: “Vất vả người, vất vả người rồi!” Phu nhân đúng là cứu mạng ta!
Hương Hương đem thức ăn và thuốc mang vào, Mộ Dung Lệ đang trốn trên giường nổi giận —— Làm sao hắn có thể để Chương Văn Hiển đi vào được đây! Mẹ nó, lão tử còn chưa mặc quần đâu!!
Hương Hương bước vào, vừa vặn chọc phải đầu mũi thương!
“Tiện nhân!” Hắn nghiến răng nghiến lợi mắng! Hương Hương thoáng lui về phía sau một bước, đứng xa xa chìa hai miếng Cố nguyên cao ra.
Mộ Dung Lệ tức giận —— con mẹ nó, nàng đang cho chó ăn à! Còn không mau tới mặc quần cho lão tử!
Hương Hương thấy trong mắt hắn sắp phun ra lửa, cũng không biết mình lại làm gì sai. Hai người đứng đối đầu với nhau một lúc, Mộ Dung Lệ với tay cướp lấy Cố nguyên cao —— hắn không cần nổi giận nữa, hình như nàng không dám tới gần.
Quả nhiên Hương Hương thấy hắn cầm bánh thì thở phào nhẹ nhõm. Nàng vội vã kéo băng ghế qua, đặt chỗ Cố nguyên cao còn lại trước giường hắn. Sau đó tự mình ngồi lên chiếc ghế nhỏ gỡ xương bồ câu.
Mộ Dung Lệ ăn hai miếng bánh ngọt, món này rất mềm, vừa vào miệng đã tan. Mùi vị không tệ, tâm tình của hắn cuối cùng cũng khá hơn một chút. Muốn bảo nàng mặc quần vào cho mình cũng nói không nên lời. Hắn không khỏi phẫn nộ, mẹ, đợi lát nữa tự mình mặc vậy.
Ta không tin, tự mình động thủ mặc cái quần mà cũng chết được à? Có điều quả thật con mẹ nó bức bối.
Hương Hương cầm kéo bạc, từ từ róc xương, mùi hương theo làn hơi chui vào mũi, ừm, vô cùng hấp dẫn.
Hương Hương dùng đũa gắp thịt cho hắn ăn, Mộ Dung Lệ ăn, lại uống chút canh. Tuy rằng mùi vị không thể so với các món ăn bình thường, nhưng cũng không khó ăn.
Hắn nói: “Hâm một bầu rượu!”
Hương Hương phản đối: “Không được, thái y nói không thể uống rượu.”
Mộ Dung Lệ trừng nàng: “Nàng nói cái gì?!”
Hương Hương vội lui về phía sau, nhỏ giọng nói: “Không thể uống rượu.”
Mộ Dung Lệ cầm lấy gối muốn ném qua, nhưng vừa mới hơi dùng sức, nhất thời một hơi cũng không thở ra nổi —— vết thương kia đã làm tổn thương phổi của hắn.
Hương Hương nhanh nhẹn nói: “Thiếp đi lấy, thiếp đi lấy!”
Nàng xoay người bước ra ngoài, lúc này Mộ Dung Lệ mới cố gắng mặc quần vào, nhưng thực sự không làm được. Nếu muốn mặc được một cái quần, đầu tiên, ít nhất phải lấy được cái quần đã. Nhưng Hương Hương treo quần lên móc áo, hắn không lấy được.
Nàng trở về Tẩy Kiếm các, lấy rượu mận ngâm hồi trước trong viện ra, nước cất đã vô cùng thuần ngọt. Rượu mận còn giúp máu lưu thông, uống một chút sẽ không có gì xấu chứ?
Nàng vừa lấy rượu và liếc nhìn tờ liệt kê của Chương thái y, thấy không phải kiêng loại này bèn hâm nóng một bình đem qua.
Mộ Dung Lệ uống một hớp, chỉ cảm thấy cái này mà cũng xem là rượu à? Ai, nhưng thôi, tạm chấp nhận vậy.
Hương Hương rót rượu cho hắn, lúc này mới phát hiện quần còn treo trên móc áo, nàng vén chăn lên mặc vào cho hắn. Mộ Dung Lệ hừ một tiếng, đột nhiên nói: “Dìu ta tới nhà xí!”
Nếu như cái này mà nàng dám nói không được, lão tử lập tức bóp chết nàng!
Hương Hương nói: “Không được, người vẫn chưa thể xuống giường…”
Mộ Dung Lệ thực sự đã nghe đủ hai tiếng “không được” này, ngày hôm nay hắn nghe còn nhiều hơn cả đời cộng lại! Hắn cả giận nói: “Cút! Gọi Quản Giác đến!”
Quần đã mặc lên người, hắn có thể gặp người khác rồi! Mẹ nó, nữ nhân này quá lắm miệng, vẫn là Quản Giác nghe lời!
Hương Hương lùi về sau, hai tay vịn vào bàn. Mộ Dung Lệ trừng nàng —— nghe không hiểu à?! Hương Hương không đi, nếu như Quản Giác đến, hắn không dám vi phạm mệnh lệnh của Mộ Dung Lệ, nhất định sẽ dìu hắn rời giường, khi đó lại động chạm đến vết thương.
Mộ Dung Lệ giận đến mức phần phổi còn lại cũng nổ tung, nữ nhân chết tiệt này!! Nàng muốn để lão tử giải quyết ngay trên giường à?!
Hương Hương cũng không biết nên làm gì, chuyện này —— nàng suy nghĩ một chút, nói: “Thiếp đi hỏi Chương thái y!”
Mộ Dung Lệ thật sự đầu hàng nàng! Hắn vô lực phất tay một cái: “Dưới gầm giường có cái bô, mang lên đây.”