Spoiler Chương 31: Ân nghĩa
Mộ Dung Lệ thực sự ngủ lại Doanh Nghuyệt quán nguyên một ngày một đêm, ai cũng không để ý tới. Sáng ngày hôm sau, Hàn Tục an bài cho tất cả thương binh thật tốt, muốn xin chỉ thị xử lý tù binh như thế nào, đợi một canh giờ ở Doanh Nguyệt quán cũng không gặp được hắn.
Lúc Nhiễm Vân Chu tới, chỉ thấy hắn vẫn đang đứng ở bên ngoài. Hàn tục hỏi: "Ngài ấy vẫn ngủ như vậy sao? Dù sao cũng phải ăn chút gì chứ."
Nhiễm Vân Chu nhìn hắn một cái, nói:" Ngài ấy hình như có chút gì đó lạ lạ, người tự cầu phúc cho mình đi."
Thực ra Hàn Tục cũng không để ý, đã nhiều năm như vậy, có khi nào Mộ Dung Lệ thoải mái đâu!
Lại qua nửa canh giờ, Mộ Dung Lệ rốt cuộc cũng rời giường. Vân Nương tự mình tới chăm sóc, mới thấy bên sườn hắn có một vết thương. Cũng may có giáp nặng bảo vệ, thương thế cũng không nghiêm trọng lắm. Vân Nương vội nói: “Để ta gọi người bôi thuốc cho Vương gia.”
Mộ Dung Lệ tùy tiện lấy rượu rửa qua một chút, liền mặc kệ, mặc xong quần áo trực tiế[ đi ra ngoài. Hàn Tục vội vàng nghênh đón, “Vương gia, quân ta bắt được bốn trăm binh sĩ Tây Tĩnh, nên xử trí thế nào ạ?”
Mộ Dung Lệ hỏi: “Cái gì cũng để ta phải dạy ngươi, ngươi làm ăn kiểu gì vậy?”
Hàn Tục ngẩn ra - -cái này…Ngài không nói, thần cũng không dám tự mình chủ trương!
Mộ Dung Lệ hừ lạnh, “Giết hết!”
Hàn Tục vội vàng cúi đầu, “Dạ.”
Bình Độ Quan phát chiến báo đến Đại Kế thành, Mộ Dung Bác biết hắn đại thắng thì vô cùng vui mừng, lại gửi tới một bức thư động viên khích lệ. Mộ Dung Lệ vốn không mở ra xem, hắn phải chạy về Đại Kế thành. Hôm nay Tây Tĩnh đại bại, phỏng chừng trong một thời gian ngắn sẽ không dám dụng binh với Đại Yến. Vừa vặn tập trung được lực lượng đối phó với Thái Tử.
Vân nương của Doanh Nguyệt quán bưng điểm tâm lên, Hàn Tục và Nhiễm Văn Chu cũng không muốn cùng Mộ Dung Lệ ăn cơm. Nhưng lúc này không có cách nào khác, chỉ đành phải ngồi xuống. Mộ Dung Lệ ăn qua loa một chút, lập tức đứng dậy. Hàn Tục và Nhiễm Vân Chu cũng buộc lòng lập tức đứng lên, hắn nói: “Chuẩn bị ngựa, để cho các huynh đệ Thần Cơ, Thần Võ đi theo ta.”
Cùng ra khỏi Doanh Nguyệt quán, bọn họ quay về doanh trại điểm binh, chuẩn bị xuất phát. Trên mặt Nhiễm Văn Chu mang theo hoài nghi - - cứ như vậy….trực tiếp rời đi sao? Không tới thăm phu nhân một chút sao>
Nhưng hắn cũng không dám hỏi. Tính tình của vị Gia kia, vẫn không nên tự rước họa vào thân thì hơn.
Lúc Mộ Dung Lệ rời đi mang theo Hàn Tục, để Nghiêm Thanh lại trấn thủ Bình Độ Quan. Tính tình Nghiêm Thanh thiên về thận trọng, giỏi thủ thành. Chu Trác thì giống như một chiếc mâu nhọn, thiên về chủ động tấn công. Hàn Tục can đảm cẩn trọng, biết tiến biết lui. Bây giờ biên giới Tây Tĩnh đã hơi ổn định, để Nghiêm Thanh ở lại trấn thủ thích hợp hơn.
Đội quân một đường tiến về thành Đại Kế, Hương Hương nghe được tin tức, hỏi Nhiễm Vân Chu: “Vương gia với mọi người không sao chứ?”
Nhiễm Vân Chu cũng không tiện nói với nàng điều gì, chỉ nói: “Vương gia rất tốt, phu nhân cứ yên tâm.”
Đến đầu tháng chín, trước đêm đại chiến, lúc Mộ Dung Bác chuyển quân hàm. Cũng gửi cho Tô Tinh một bức thư nhà. Không biết trên đó viết gì, Tô Tinh cầm bức thư mà vừa khóc vừa cười. Sau đó nàng nhấc bút, viết lưu loát hơn mười mấy trang thư, giao cho tín sứ mang về Đại Kế thành.
Tín sứ trước khi đi thì hỏi Hương Hương: “Phu nhân có gì cần tiểu nhân mang cho Vương gia không ạ?” Hắn là người thuộc đội tư quân của Mộ Dung Lệ, không có danh hiệu mà cũng không có phong hào.
Hương Hương đem mấy bộ y phục mình tự may cho Mộ Dung Lệ đưa hết cho hắn, tín sứ hỏi: “Vương phi nương nương cũng viết một phong thư dày như vậy, phu nhân không viết gì cho Vương gia sao>?
Hương Hương mỉm cười lắc đầu, nói tiếng cám ơn. Tín sứ đành phải đi.
Viết cái gì chứ, từ trước đến nay hắn vốn chẳng thèm đọc.
Đại Kế thành, Mộ Dung Bác và Mộ Dung Lệ kề vai thúc ngựa, phía sau là hơn mười mấy vạn tướng sĩ, trước mặt là kinh đô Đại Yến. Trên tường thành, Thái úy Chu Ức cả giận nói:
“Mộ Dung Bác! Ngươi là trưởng tử của Yến Vương, Yến Vương chẳng qua chỉ lâm trọng bệnh, ngươi lại tính đến chuyện mưu phản sao?!”
Chuyện đấu võ mồm, Mộ Dung Lệ không thông thạo. Theo ý của hắn, ra lệnh một tiến trực tiếp tấn công thành. Dài dòng với ngươi làm chi, mặt mũi ngươi lớn nhỉ!
Mộ Dung Bác thúc ngựa tiến lên mấy bước, nhìn lên cổng thành, “Chu Thái úy, xin hãy nói một câu thật lòng, phụ vương của ta rốt cuộc như thế nào rồi?”
Chu Ức trầm mặt, nói: “Bệ hạ bệnh nặng, tạm thời không đủ sức để xử lý chính sự.”
Mộ Dung Bác nói: “Phụ vương bệnh nặng, mấy lần ta vào trong cung thăm hỏi, đều bị người của Thái tử cản trở. Đến tột cùng là chứng bệnh gì, ngay cả trưởng tử cũng không có quyền hỏi thăm sao? Thái tử giám quốc xử lý chính sự, ta cũng không phản đối. Thế nhưng lại phái người bao vây phủ ta, không cho ta tự ý ra vào, đây là đạo lý gì vậy? Xung quanh vương phủ của Ngũ đệ ta lại đầy tai mắt của Thái tử, lại là đạo lý nào nữa đây?”
Chu Ức không nói lời nào, Mộ Dung Bác lại nói: “Thế gian này có tam cương ngũ thường, nói thẳng ra thì cũng chỉ là phụ phụ tử tử, quân quân thần thần. Nhưng mà hôm nay quân không ra quân, thần dựa vào cái gì mà phải làm thần?”
Chu Ức rốt cuộc cũng thở dài, “Yến vương đột phát trọng bệnh. Thái tử cẩn thận một chút cũng là chuyện không chê trách được. Chẳng phải bây giờ hai vị vương gia vẫn bình yên vô sự đó sao?”
Mộ Dung Bác nói: “Người cần phải tự cứu mới không bị mất mang.”
Chu Ức vuốt vuốt chòm râu, lại hỏi Mộ Dung Lệ: “Tốn Vương gia, Bệ hạ đối với ngài xưa nay thương yêu hết mực. Bây giờ ngài lại theo Khanhg Vương gia phản loạn, quay lưng với triều cương Đại Yến! Lẽ nào ngài không sợ muôn dân chửi rủa sao? Ngài không sợ một ngày nào đó sách sử lưu truyền, phải gánh tội loạn thần tặc tử, lưu tiếng xấu thiên cổ sao?!”
Mộ Dung Lệ trừng mắt, nói: “Bổn Vương còn sống trên đời, ai muốn mắng chửi ta liền rút lưỡi hắn, khâu miệng lại, khiến cho hăn không thể chửi cũng không thể rủa được nữa. Nếu ta chết rồi, chê khen gì cũng thành vô ích. Người khác cười mắng, liên quan gì đến ta?”
“…” Chu Ức tức giận đến nỗi cả chòm râu đều run hết lên! Mẹ nó, còn lừa hoang! Con trâu hoang! Nói không thông được!
Mộ Dung Lệ giơ tay về phía sau, muốn hạ lệnh công thành, độit nhiên có người nhào tới. Mọi người định thần nhìn lại, chính là Thành vương Mộ Dung Khiêm!
Mộ Dung Khiêm leo lên đầu tường thành, thở gấp đến mức muốn tắt thở, nhưng vẫn cao giọng nói:”Đại ca! Lão Ngũ! Phụ vương đã tỉnh lại, lệnh hai người lập tức vào cung kiến giá!”
Đội quân im lặng, Mộ Dung Bác lại có chút do dự. Lúc này ai dám vào cung?”
Mộ Dung Lệ hừ lạnh, “Dựa vào đau mà nói?”
Mộ Dung Khiêm rơi lệ: “Lão Ngũ! Phụ vương bệnh nặng mới tỉnh, chẳng lẽ đệ muốn lão nhân gia mang thân thể bệnh tật, dưới tiết hè nóng bức treo lên trên tường thành, đệ mới chịu tin saao?”
Mộ Dung Lệ cũng im lặng. Mộ Dung Bác trầm tư một lúc, quay đầu lại nói với Mộ Dung Lệ: “Để ta vào cung một chuyến.”
Mộ Dung Lệ nổi giận: “Huynh đây là muốn đưa dê vào miệng cọp đó!”
Mộ Dung Bác giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, “Lão Ngũ, nếu như trước giờ Dậu, ta còn chưa ra khỏi thành tập hợp cùng đệ, chứng tỏ rằng ta đã gặp bất trắc. Đệ hãy lập tức mang binh công thành, không cần phải vì ta mà suy nghĩ.”
Mộ Dung Lệ gầm lên: “Mộ Dung Bác! Huynh điên rồi?! Lúc này vào thành, ai biết bên trong có bao nhiêu quân mai phục đây? Lão tử phái bao nhiêu người cũng không che chở được huynh!”
Mộ Dung Bác cúi đầu, hồi lâu nói: “Lão Ngũ, ta còn nhớ rõ năm đó, dáng vẻ phụ vương nắm tay ta dạy ta viết chữ, nhớ rõ ông ấy ôm ta lên lưng ngựa, nói tôn tử của Mộ Dung gia, đều là ngồi trên lưng ngựa bình định giang sơn. Ta còn nhớ rõ ông dạy ta bắn cung, bảo ta không được cầm lấy lông chim…” Mộ Dung Lệ ngơ ngẩn, Mộ Dung Bác nói: “Ta tuy là trưởng tử, nhưng lại do thiếp sinh ra. Từ nhỏ đến lớn, ta luôn biết ta là chướng ngại vật lớn nhất đối với Thái tử. Ta ra sức đọc sách, liều mình tập võ, kỳ thực ta vốn chỉ là một người bình thường, từ lâu những thứ kia đã vượt ra ngoài khả năng của ta. Nhưng ta cũng chỉ biết làm như vậy, bởi vì ta biết rõ sau lưng ta đang có sói truy đuổi.”
Hắn nhìn Mộ Dung Lệ mỉm cười, “Cuộc sống như thế thực sự rất khổ, thế nhưng ta có một phụ vương rất từ ái, có một mẫu phi luôn ân cần hỏi han, lại có một huynh đệ đối xử chân thành. Lão Ngũ, ta nhớ quãng thời gian trước kia. Nếu như phụ vương thực sự tỉnh dậy, cho dù chỉ có một tia hy vọng, ta cũng quyết quay về nhìn một chút.”
Mộ Dung Lệ đón lấy ánh mắt của hắn, đúng vậy, hắn cũng nhớ rõ sau khi hắn rơi xuống nước, phụ Vương trông coi hắn mấy tối liền, không ngủ, không nghỉ. Hắn cũng nhớ rõ lần đầu tiên hắn cưỡi ngựa, nhị ca Mộ Dung Thận ở bên cạnh cười nghiêng ngả, nhưng lúc chạy ngựa qua chỗ hắn lại ghìm hàm thiếc và dây cương giúp.
Có thể thật sự có một quãng thời gian vĩnh viễn không bao giờ tách rời, cố nhân đều là thiếu niên, hòa thuận vui vẻ, gối đầu hàn huyên? Mộ Dung Bác giục ngựa vào thành, Mộ Dung Lệ đánh ngữa đuổi theo hai bước, rốt cuộc cũng phải dừng lại. Sau đó hắn cất giọng nói: “Nói cho Thái tử, nếu như Khang vương gia có bất kỳ điều gì bất trắc, hắn nhất định phải đền bù gấp trăm lần!”
Mộ Dung Bác rốt cuộc vẫn vào thành, Mộ Dung Lệ không phái một ai tới bảo vệ - - bảo vệ không được. Nếu quả thật Thái tử muốn giết hắn, hắn vào thành, bao nhiêu người cũng không bảo vệ được.
Mộ Dung Lệ và Hàn Tục, Chu Tracs cùng với tướng sĩ ba quân cùng nhau chờ ở ngoài thành. Thời tiết hôm đó rất khắc nghiệt, hắn cũng lo lắng đây chỉ là mưu kế của Thái tử, lệnh cho quân đội lui về phía sau ba mươi dặm, tạm thời đóng quân nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sau khi đội quân rút lui, đột nhiên của thành Tấn Dương mở ra, một đội tinh binh tuôn ra ngoài thành. Bất chấp tất cả, phát một loạt tiễn hướng về phía Mộ Dung Lệ!
Chu Trác và Hàn Tục nổi giận gầm lên một tiếng, liều mình xông lên ngăn cản mũi tên. Lúc này thuẫn binh mới phục hồi lại tinh thần, phóng lên cầm chắc khiên bảo vệ cho chủ soái.
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ nghe thấy tiếng gầm thét vang lên liên tục không dứt!
Mưu kế của Thái tử tính toán vô cùng tốt, hắn hy vọng người vào thành sẽ là Mộ Dung Lệ. Bình thường Yến Vương rất cưng chiều Mộ Dung Lệ, nghe nói phụ vương tỉnh lại, đương nhiên khả năng hắn vào thành sẽ lớn nhất. Bất kể như thế nào, chỉ cần Mộ Dung Lệ vào thành, nhất định phải phục kích bắn chết! Cho dù bị phụ bương trách phạt thì cũng phải làm như vậy.
Nếu như người vào thành là Mộ Dung Bác, trước hết cũng phải giết chết Mộ Dung Lệ! Mặc dù Mộ Dung Bác rất đáng ghét, nhưng mà hắn cũng đủ tỉnh táo, có lý trí. Hắn chính là sợi dây thừng trói lấy Mộ Dung Lệ. Có một người như vậy kiềm chế Mộ Dung Lệ, mới không sinh ra đại loạn.
Nếu như Mộ Dung Bác còn sống, mà Mộ Dung Lệ đã chết, lúc đó hắn cũng chỉ như một con sói không nanh vuốt mà thôi, trong tay không nắm giữ binh quyền, chỉ bằng những văn thần hay qua lại thân thiết kia không đủ để gây song gió gì. Mà nếu kết quả là Mộ Dung Lệ sống, còn Mộ Dung Bác chết, toàn bộ Đại Yến này sẽ không còn ai có thể kiểm soát được kể điên ngang ngược vô lý này. Lúc đó sẽ thực sự thành cởi cương cho hổ!
Trong loạn tiễn, hai bên căn bản đều không thấy rõ mục tiếu trúng tên. Mộ Dung Lệ dưới sự che chở của chư tướng lui về phía sau! Hàn túc xông thẳng che chắn ở trước mặt, hắn đã có lỗi với Mộ Dung Lệ, tuyệt đối không thể để cho ngày ấy bị tổn thất gì dù chỉ một chút vào lúc này.
Loạn tiễn như mưa, chấn động khiến hai tay người tê dại. Các binh lĩnh cũng đang lớn tiếng hô lên: “Bảo vệ Vương gia! Bảo vệ Vương gia!”
Mộ Dung Lệ tức giận, lạnh lùng nói: “Câm miệng! Dừng rút lui, tấn công thành Tấn Dương cho lão tử!”
Hơn mười mấy vạn tướng sĩ nhất thời xoay người công thành!
Chu Ức đang đứng ở trên đầu tường thành, thấy vậy cũng vô cùng kinh sợ, “Ai cho phép các ngươi ra khỏi thành?! Ai con mẹ nó cho phép các ngươi bắn tên! Khốn nạn! Khốn nạn!”
Lúc công thành, Hàn Tục xông lên trước nhất, không ai nhắc nhở Mộ Dung Bác vẫn còn đang ở bên trong. Kỳ thực mọi người đều có chút tư tâm - - Nếu như Mộ Dung Bác chết ở thành Tấn Dương, Mộ Dung Lệ có thể sẽ có cơ hội lên ngôi báu Yến Vương, khi đó….Mộ Dung Lệ tách quân mà đi, một mình một thương, đâm chết tất cả những binh lính bắn tên. Hàn Tục vẫn luôn ở bên cạnh hắn, vừa giết địch, vừa che chắn cho hắn.
Đang tiến công đến phía dưới cổng thành, Mộ Dung Leej chỉ nghe thấy một tiếng gió sắc nhọn. Hắn ngẩng đầu lên, thấy bên trái tường thành, có người đưa ra một cái cung cỡ lớn, sáu người cùng hợp lực bắn tên. Mũi tên của cây cung kia, lớn như một cây thương bình thường vậy. Nói đó rõ ràng đã sớm có người nhắm ngay hắn, hắn vừa mới ngẩng lên, mũi tên to đã phóng tới!
Mộ Dung Lệ có thể tránh được nhưng hắn không tránh. Hàn Tục ở sau lưng hắn, lúc này đã không kịp nhắc nhở, một khi hắn tránh ra, người ở phía sau không hề có chút phòng bị nào, một thương này chắc chắn sẽ bắn chết Hàn Tục!
Trong nháy mắt ánh lửa bắn ra, hắn đưa ra một lựa chọn. Thời gian quá ngắn, hắn cũng chỉ kịp hơi nghiêng thân, tránh những chỗ hiểm, sau đó dùng hai tay đón lấy. Mũi tên to đi qua tay hắn, đột nhiên đâm vào cơ thể, hắn chỉ cảm thấy cơ thể trống rỗng, giống như bị dục một cái lỗ to vậy. Cả người bị dư lực quật xuống, hay tay đều là máu, căn bản không biết rõ bị thương thế nào.
“Vương gia” Bên taic ó tiếng người kêu sợ hãi, gầm thét. Cái gì Mộ Dung Lệ cũng đều không nghe rõ. Hàn Tục đỡ lấy hắn, người trên tường thành đã chuẩn bị tốt mũi tên thứ hai. Nhưng vật kia quá lớn, nhắm trúng không dễ, momij người đều đã có phòng bị, dùng không còn hiệu quả như trước nữa.
Mộ Dung Lệ chỉ cảm thấy trong miệng đều là mùi máu tanh khiến cho người khác nôn mửa, vừa định ho khan, liền cảm thấy như phổi cũng không hề tồn tại vậy. Hàn Tục xuống ngựa, muốn đỡ lấy hắn.
Hắn đứng lên, một đao chém gãy mũi tên to ở bên ngoài cơ thể, nghiến rang: “Để ta vào trong thành, bắt sống Mộ Dung Thận!”
Mộ Dung Thận vẫn luôn nấp ở phía sau tường thành, chỉ thấy ở dưới thành, một người toàn thân đẫm máu nhưng chẳng những không lùi, mà lại còn giống như chiến thần kim cang lực sĩ, toàn thân đều tran đầy chiến ý lạnh thấu xương!
Đánh hổ không chết, mới là chuyện đáng sợ nhất!
Một đội quân sau nữa canh giờ đã dọn dẹp xong cửa thành Tấn Dương. Đại quân như thủy triều, dũng mãnh tiến vào thành Tấn Dương. Mộ Dung Lệ vào thành, Hàn Tục đi qua đỡ, “Vương gia! Ngài đi cầm máu trước đã!”
Mộ Dung Lệ hất hắn ra, cười lạnh, “Cầm máu cái gì? Ta chết rồi không phải là hợp với ý của ngươi sao?”
Hàn Tục ngây người, sau đó nói: “Vương gia, ân nghĩa của ngài đối với Hàn Tục, Hàn Tục suốt đời không quên! Thuộc hạ…”
Mộ Dung Lệ nhìn chằm chằm mắt hắn, nói: “Cho nên người dụ dỗ nữ nhân của ta?”
Hàn Tục chỉ cảm thấy máu trong người như đông lại, đại não luôn luôn nhạy bén nhất thời như bị lửa thiêu, chỉ còn lại một mảnh phế tích. Mộ Dung Lệ cứng rắn chống đỡ đi về phía trước, máu rơi trên mặt đất, vì chưa rút mũi tên ra nên cũng không đến nỗi dọa người như vậy.
Hàn Tục cản hắn lại, “Vương gia!”
Mộ Dung Lệ gạt tay hắn ra, “Cút đi! Ân nghĩa…hừ, ân nghĩa!” Cắn răng nghiến lợi một hồi, còn nói: “Quên đi, lão tử cạn ly, con mẹ nó người tùy ý đi.” Một năm trong thành Tấn Dướng kia, lần đầu tiên hai người cùng uống rượu. Hàn Tục cười nói ta có khả năng ngàn ly không say, Mộ Dung Lệ cũng đã từng nói vậy.
Giờ đây nhắc lại chuyện cũ, trong lòng Hàn Tục đau như dao cắt.
Mộ Dung Lệ không nhìn hắn, nhưng vẫn cố chấp đi về phía trước, thân hình kiêu hãnh mà thẳng đứng, phảng phất như chưa hề mang chút đau thương nào, nhưng lại để lại những giọt máu xếp thành hàng trên mặt đường.
-----------------------
Chương 32. Câu đố
Quốc đô của Đại Yến, thành Tấn Dương, tường thành cao dày, thế nhưng trong vòng ba canh giờ lại bị Mộ Dung Lệ phá thành tiến vào. Văn võ bá quan không ai không sợ hãi. Lúc đó Thái tử Mộ Dung Thận liền biết mình không xong rồi, toàn bộ thành Tấn Dương, chỉ duy nhất một người có thể cứu hắn!
Hắn vào trong cung, Mộ Dung Bác đã gặp được Yến vương Mộ Dung Tuyên. Mộ Dung Tuyên quả thật lâm bệnh nặng, may mắn rằng mấy đứa con trai tuy không hòa hợp nhưng vẫn rất hiếu thuận. Nội chiến là nội chiến, bộ xương già này của ông vẫn giữ được.
Mấy ngày nay ông đau ốm, vương hậu vẫn chu đáo chăm sóc thuốc thang bên cạnh.
Khi Mộ Dung Bác đi vào, Yến vương vừa mới uống thuốc. Mộ Dung Bác không nói hai lời đã quỳ xuống trước mặt ông. Yến vương nhắm mắt dưỡng thần một lúc mới từ từ nói: “Gọi Ngũ đệ của ngươi về đây. Lão tử vẫn chưa chết, các ngươi đã dám vây công thành Tấn Dương. Người ta là cha, lão tử cũng là cha, lão tử làm cha đúng là thành công, mặt mũi thật vẻ vang!”
Mộ Dung Bác vốn định nói vài lời, nghe xong mấy câu này thì thẹn đến mức không nâng nổi đầu. Yến vương nói: “Đơ như khúc gỗ ở đó làm gì? Chờ Cô tới nhận lỗi với ngươi sao?”
Mộ Dung Bác lập tức đứng dậy, thấy vẻ bệnh tật trên mặt ông, không nén nổi đau xót nói: “Phụ vương! Nhi thần chỉ vì lo lắng cho phụ vương, nhi thần cam nguyện lĩnh tội!”
Yến vương thở dài, trong số mấy đứa con trai của ông, đơn giản nhất là Mộ Dung Lệ, khiêm lương cung nhượng nhất chính là con trưởng Mộ Dung Bác. Ông đưa tay ra, Mộ Dung Bác hơi do dự, hiểu ý ông rồi ghé đầu qua. Mộ Dung nhẹ nhàng xoa đầu hắn, nói: “Lớn rồi, đôi cánh cứng cáp rồi.”
(*Khiêm lương cung nhượng: Khiêm nhường, lương thiện, kính cẩn, nhường nhịn)
Đôi tay kia hơi lành lạnh, Mộ Dung Bác gần như rơi lệ: “Phụ vương!”
Yến vương nói: “Đi thôi, gọi lão ngũ về đây. Nếu như nó không trở lại, con thay Cô mang thứ này cho nó.”
Mộ Dung Bác đáp: “Vâng.” Thấy Yến vương không có ý như muốn lấy đồ vật gì, hắn không nhịn được hỏi: “Không biết phụ vương muốn nhi thần đưa vật gì cho Ngũ đệ?”
Yến vương hơi nghiêng người, hôn nhẹ lên trán hắn. Đôi môi lạnh lẽo chạm vào trán, lông tóc Mộ Dung Bác dựng đứng, dường như lúc này da gà cả đời hắn đều xuất trận rồi! Yến vương thấy vẻ mặt hắn như vừa nuốt phải ruồi, ông cười ha ha rồi lại nổi cơn ho nhẹ.
Mộ Dung Bác vội vàng vỗ lưng cho ông, bất thình lình Thái tử Mộ Dung Thận chạy từ bên ngoài vào, không nói hai lời, quỳ trước giường Yến vương. Yến vương thấy thần sắc hắn, nói: “Hừm, chọc họa không nhỏ nhỉ!”
Sáu đứa con trai của hắn đều rất thú vị, Mộ Dung Bác làm hỏng việc thì biết nhận sai sửa sai. Mộ Dung Thận làm hỏng việc, biết sai lại đâm lao phải theo lao. Nếu Mộ Dung Lệ làm hỏng việc —— lão tử đâu có sai? Lão tử vĩnh viễn làm đúng!
Giờ đây thấy vẻ mặt của Thái tử, ông biết chuyện đã không nhỏ. Ông hít sâu vào một hơi, vững vàng nắm lấy trụ giường, nói: “Nói đi.”
Mộ Dung Thận thưa: “Lão ngũ đứng dưới thành chửi mắng, thuộc hạ của nhi thần không nhịn được nên ra khỏi thành giao chiến. Không may bắn hắn bị thương. Giờ hắn đang truy lùng nhi thần để báo thù! Nhưng nhi thần là huynh trưởng, không thể so đo với đệ đệ đang mang thương tích! Xin phụ vương cứu mạng con!”
Mộ Dung Tuyên giận đến bật cười, nửa ngày sau mới nói với Mộ Dung Bác: “Gọi mẫu phi của con tới đây.”
Mộ Dung Bác cũng đang lo lắng cho mẫu phi, lập tức hỏi Thái tử: “Mẫu phi của ta ở đâu?”
Mộ Dung Thận đáp: “Phi tần của phụ vương cũng là mẫu phi của ta, cho dù hai người mưu đồ tạo phản, há ta có thể ngược đãi mẫu phi của mình sao? Người vẫn ở điện Chương Văn!”
Mộ Dung Bác vội vàng ra ngoài tìm Thư phi, lúc hắn vừa quay lại, Mộ Dung Lệ đã tiến vào hoàng thành. Phía sau hắn có mười mấy võ tướng đi theo, quân đội tùy tùng phía sau, trùng trùng điệp điệp xông thẳng vào Yến vương cung.
Hắn vẫn đi như sát thần Tu La tới thẳng tẩm điện của Yến vương, Yến vương đang được Thư phi hầu hạ uống canh sâm, Mộ Dung Lệ ngẩn người, thấy phụ vương, mẫu phi đều không bị bệnh, nét mặt cuối cùng cũng hòa hoãn lại một chút. Yến vương liếc hắn một cái, thấy thanh đao của hắn vẫn còn nhỏ máu, hỏi: “Con trai, ngươi mài đao soàn soạt đi tới chỗ cha mẹ là muốn làm cái gì đây?”
Bấy giờ Mộ Dung Lệ mới phát hiện mình đeo đao tiến vào điện, lập tức tháo đao đưa cho thái giám đang vội vã đuổi tới đằng sau, hắn vén vạt áo lên hành lễ bái kiến: “Phụ vương, mẫu phi!”
Thư phi đặt bát xuống, cúi đầu nhìn thấy vết thương trên người Mộ Dung Lệ, mũi tên to lớn kia vẫn chưa được rút ra. Sắc mặt bà trắng bệch: “Lệ nhi! Con…” Bà cao giọng gọi, “Các ngươi đều mù hết rồi hả, không thấy Tốn vương gia bị thương nặng như thế sao? Người của Thái y viện chết hết rồi ư!”
Thật ra cung nhân đã sớm gọi thái y, nhưng Mộ Dung Lệ đằng đằng sát khí một đường bước vào, đầu của thái y cũng mọc từ xương thịt, ai mà dám tới gần chứ!
Giờ nghe thấy Thư phi gọi mới vội vã chạy lên. Mộ Dung Lệ không nghe theo, chỉ hỏi: “Thái tử đâu rồi?!”
Yến vương nói: “Cô vừa mới tỉnh lại, ngươi đã muốn làm Cô tức chết đúng không?”
Mộ Dung Lệ không nói lời nào, Yến vương nói: “Lại đây.”
Mộ Dung Lệ giật giật đầu gối, bước đến trước giường Yến vương. Yến Vương dang tay, bốp một tiếng, cho hắn một bạt tai thật đau. Mộ Dung Lệ vẫn bất động như núi, tiếp tục hỏi: “Thái tử đâu rồi?”
Mộ Dung Tuyên dùng khuỷu tay ôm lấy cổ của hắn, mạnh mẽ đè thấp đầu hắn xuống, Mộ Dung Lệ ngửi được mùi thuốc nồng nặc trên người ông, còn có mùi trầm hương nhè nhẹ – hương liệu chuyên dụng của Yến vương.
Mùi hương của Phụ vương.
Hắn vô cùng quen thuộc hơi thở ấy, từ khi hắn còn rất nhỏ bé, hơi thở này vẫn quanh quẩn bên hắn, dạy hắn cưỡi ngựa bắn cung, làm bạn với hắn đến tận lúc trưởng thành.
Yến vương đưa tay xoa xoa gò má hắn, nói: “Hắn là Nhị ca của ngươi, là Thái tử đương triều! Hắn giám quốc sửa sang chính sự, con mẹ nó, ngươi thân là tướng lĩnh, lại dám bỏ trốn! Còn dám mang binh vây thành! Đừng nói vết thương nhỏ này, cho dù chết cũng chết vô ích!”
Mộ Dung Lệ trợn mắt, không phục: “Hừ!”
Yến vương thở dài, mắng: “Cút xuống trị thương!”
Mộ Dung Lệ cũng không muốn làm ông tức giận, lúc này mới phẫn nộ trở về Tốn vương phủ, Mộ Dung Bác đi bố trí tướng sĩ, nhân lúc Yến vương tỉnh táo, cuộc nội loạn chấm dứt không một tiếng động. Yến vương lấy danh nghĩa Thái tử không biết cách trị quốc, Khang Vương không phục quản thúc, mỗi người đánh đòn một trăm roi.
Tội của Tốn vương lớn hơn một chút, tự ý điều Binh, Ừ, phán ba trăm quân côn, cũng may tướng lĩnh dưới quyền của hắn rất nhiều. Vốn định chọn ba người mỗi người một trăm côn, Chu Trác lại nghĩ, mẹ nó, tuy rằng một trăm côn không chết người, nhưng mà rất đau! Hắn hỏi quan hành hình có thể tìm thêm vài người nữa không?
Quan hành hình cũng không dám phản đối, công tử nhà Chu thái úy, cho dù là lúc trong núi không hổ cũng không phải kẻ dễ trêu chọc, hắn liền hàm hồ nói: “Bệ hạ cũng không nói gì, xin tùy Chu tiểu tướng quân.”
Chu Trác tùy tiện chọn hai mươi bảy người, tập hợp lại là tròn ba mươi, mỗi người đánh mười côn. Quan hành hình vừa ký biên bản, trong lòng thầm chửi má nó —— mẹ kiếp, sao ngươi không tìm luôn 300 người, mỗi người đánh một côn đi…
Sau khi phạt trượng xong xuôi, Mộ Dung Bác dâng thư xin ban thưởng cho các tướng sĩ trong trận chiến ở Bình Độ quan. Yến vương lại luận công ban thưởng một hồi, đến lượt Mộ Dung Lệ thì nói: “Phần của lão ngũ thì khỏi cần thưởng, đợi lần sau nó bị phạt đòn thì trực tiếp đem ra bù tội đi…” Chắc cũng chỉ vài ngày nữa thôi …
Đến lúc này, cuộc nội loạn triệt để chấm dứt. Sử quan Đại Yến xưng là biến Tây hoa môn.
Sức khỏe của Yến vương dần dần chuyển biến tốt, lại bắt đầu lâm triều. Nhưng vết thương của Mộ Dung Lệ lại rất nghiêm trọng.
Mộ Dung Bác phái người đón Tô Tinh và Hương Hương từ thành Mã Ấp, Bình Độ quan trở về, Nhiễm Vân Chu cũng nghe nói Mộ Dung Lệ bị trọng thương, bèn dọc đường hộ tống Vương phi, thuận tiện chạy về thành Tấn Dương thăm viếng.
Hương Hương chỉ nghe nói Mộ Dung Lệ bị thương, nhưng bị thương thế nào, nặng ra sao, nàng không hề biết. Nghe mọi người không đặc biệt nhắc tới, nàng chỉ cho rằng đó là vết thương nhỏ ngoàira.
Suốt quãng đường trở về, trong lòng Hương Hương đều tâm tâm niệm niệm con gái của mình.
Khi cánh cửa bằng đồng mạ vàng của Tốn vương phủ xuất hiện trước mắt, xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Hương Hương đã nhảy xuống. Quản Giác đã dẫn người đứng chờ đón trước cửa phủ. Hương Hương tiến lên hỏi: “Quản tiên sinh, Huyên Huyên đã được đón về chưa?”
Quản Giác dẫn nàng và Nhiễm Vân Chu vào phủ, lúc này vẻ mặt của hai người mới nghiêm nghị hẳn lên. Hương Hương thấy thái độ của hai người họ hơi bất thường, đột nhiên thấy lo lắng: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Quản Giác sai hạ nhân lui hết xuống dưới, đưa Hương Hương và Nhiễm Vân Chu đi đến Thính Phong uyển, vừa dẫn đường vừa trầm giọng nói: “Vương gia bị thương rất nặng.”
Hương Hương không hề có suy nghĩ gì trong đầu —— người như hắn cũng sẽ bị thương ư? Có thể bị thương nặng đến đâu?
Nhưng khi vừa bước vào Thính Phong uyển, nàng đã ngửi được một mùi thuốc nồng nặc. Trong lòng Hương Hương khẽ nảy một cái, đây là lần đầu tiên kể từ khi vào phủ, nàng tới Thính Phong uyển.
Thính Phong uyển không hề hoa lệ như trong tưởng tượng, ở sườn viện là một mảnh trúc xanh biếc như ngọc, thậm chí góc sân còn có một cái giếng khơi, nơi này vô cùng tĩnh mịch, đẹp đẽ, hệt như một tiểu viện nhà nông bình thường.
Nội thất bên trong cũng không quá tinh mỹ, thậm chí có thể nói là hơi tùy ý. Hơn nữa có thể thấy, chủ nhân của tiểu viện không quá chú trọng vẻ đẹp. Tất cả đồ dùng đều lấy tính thực dụng làm chủ đạo, những đồ vật thường dùng đều đặt ở vị trí trong tầm tay.
Đây là viện của Lam Dụ, địa vị của Lam Dụ trong lòng Mộ Dung Lệ ra sao, Hương Hương không thể hiểu rõ hơn được nữa. Nàng cẩn thận đi tới trước giường Mộ Dung Lệ, thấy chỉ là thời gian mấy ngày ngắn ngủi mà sắc mặt Mộ Dung Lệ đã vàng như nghệ. Đôi môi khô đến bong tróc, hai gò má mang theo nét ửng hồng không bình thường.
Hương Hương đưa tay ra sờ lên trán hắn. Nàng vừa mới duỗi tay, Mộ Dung Lệ đã mở mắt ra. Hương Hương sợ đến mức suýtnữa nhảy lên, Mộ Dung Lệ lại chẳng nói gì, nặng nề nhắm mắt lại.
Hương Hương quay đầu lại nhìn Quản Giác, trên mặt ông ta hiện rõ vẻ lo lắng. Người như Mộ Dung Lệ, nếu không phải thực sự không chịu được nữa, chắc chắn sẽ không chịu nằm trên giường.
Mũi tên to lớn kia tuy không đâm vào chỗ yếu hại, nhưng hắn phải chịu đựng suốt ba canh giờ để chỉ huy tướng sĩ công thành, sau đó lại lập tức vào cung gặp Yến vương. Đầu mũi tên gãy vẫn ở trong người, tuy rằng đã cầm máu, nhưng cũng làm vết thương mở rộng thêm.
Quản Giác nói: “Thương thế của Vương gia tạm thời không thể để người khác biết, chỉ có thể khiến phu nhân vất vả.”
Hương Hương gật đầu, nói: “Tiên sinh yên tâm đi, đại phu đâu rồi?”
Quản giác nói: “Hai vị thái y đang nấu thuốc, nơi này không tiện để những người khác hầu hạ, nếu phu nhân có việc gì thì có thể trực tiếp tìm bọn họ.”
Hương Hương gật đầu, Quản Giác và Nhiễm Vân Chu cũng không quấy rầy Mộ Dung Lệ, xoay người đi ra ngoài.
Hương Hương ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh Mộ Dung Lệ, thấy môi hắn khô rát nứt nẻ bèn quay đầu rót chén nước, dùng thìa múc từng chút một đút qua. Mộ Dung Lệ nghiêng đầu đi, nhưng ngay cả sức để nổi giận cũng không có: “Nàng muốn làm gì?!”
Hương Hương nhẹ giọng hỏi: “Khát không?”
Mộ Dung Lệ hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới nàng. Nam nhân như hắn vô cùng kiêu ngạo, hắn không thể đi chất vấn nàng, rằng nàng và Hàn Tục có gian tình sao? Con mẹ nó, nàng biết rõ hắn là huynh đệ của ta, sao nàng còn dám cùng hắn cấu kết làm bậy?
Cái đêm trong lều ấy, tuy nàng đã lái câu chuyện đi, nhưng Mộ Dung Lệ không phải thằng ngốc. Nàng muốn nói… Không thể như vậy, Hàn Tục. Hắn thậm chí không thể để cho nàng nói ra cái tên này, bởi vì hắn không biết khi vợ và huynh đệ nảy sinh tình cảm vụng trộm, đến cùng thì hắn nên hận huynh đệ bất nhân bất nghĩa, hay là hận nữ nhân dâm đãng bất trinh.
Cũng giống như tướng công và tỷ muội thông gian, nữ nhân nên hận kẻ nào nhất.
Bí ẩn vĩnh viễn không thể làm rõ.