Spoiler Chương 27: Vô song
Mộ Dung Bác và Mộ Dung Lệ triệu tập quân đội, hiện tại, phía Tây Đại Kế Thành do quân của Mộ Dung Lệ đóng chiếm, còn phía Đông vẫn là thế lực của Thái tử. Tấn Dương vẫn không hề có tin tức gì của Yến Vương, nếu bên nào khinh cử vọng động, nội chiến chắc chắn sẽ xảy ra.
Mỗi ngày, Mộ Dung Lệ đều thao luyện quân đội, cũng cầm bản đồ thành Tấn Dương nhìn vô số lần. Còn Mộ Dung Bác phụ trách chuẩn bị quản lý quân lương và khí giới. Hai người phối hợp rất ăn ý.
Buổi tối, Mộ Dung Lệ, Mộ Dung Bác cũng như người bình thường, cùng các tướng lĩnh trong quân đội ăn cơm.
Biên thành vạn dặm cát vàng, hàn nguyệt như câu.
Ở giữa doanh trại nổi lửa, các tướng quân ngồi xung quanh đống lửa cùng hát hò uống rượu, nguyên một con dê được nướng vàng óng ánh đang quay trên xiên. Mỡ nhỏ từng giọt xuống đống lửa vang lên những âm thanh xì xèo. Có binh sĩ rắc các hương vị lên trên thịt dê, hương thơm lan tỏa ra khắp doanh trại khiến ai cũng phải chảy nước miếng.
Mộ Dung Bác ngồi ở vị trí chủ vị, Tô Tinh cũng ngồi bên cạnh hắn. Ngồi bên cạnh Mộ Dung Lệ là Hương Hương, nếu theo như phân vị của nàng thì chắc chắn sẽ không có tư cách này, nhưng ở đây cũng chẳng ai có tư cách là người phụ nữ ngồi bên cạnh Mộ Dung Lệ hơn nàng cả.
Hương Hương biết hôm nay ăn thịt nướng nên đã sớm chuẩn bị đầy đủ các gia vị, dao sắc, quét gia vị đều đặn lên miếng đùi dê để ướp cho thật ngấm. Nàng thích tự mình nấu đồ ăn, với lại rảnh rỗi cũng không có chuyện gì làm cả.
Lúc này nàng đem đùi dê đã ngấm gia vị ra, xiên thành một chuỗi, rồi vừa nướng vừa quét mật ong lên. Đám người Mộ Dung Lệ thật không có tí kiên nhẫn nào, vừa uống rượu, vừa lấy dao nhỏ cắt thịt dê ra.
Hương Hương nướng được một lúc, mật ong đã lên màu, toàn bộ đùi dê tỏa ra một màu vàng óng ánh đẹp mắt. Hàn Tục không biết mình bị gì, vẫn luôn vô tình hay cố ý đều chú ý đến nàng. Nhìn thấy nàng ở bên cạnh đống lửa ấm áp, tay trắng nõn quét gia vị, kiên nhẫn tỉ mỉ không nói nên lời.
Nhiễm Vân Chu chuẩn bị trang phục cho nàng, tất cả đều lộng lẫy không gì sánh được. Nhưng đồ trang sức có vô giá cỡ nào cũng không sánh bằng cái chớp mắt khi cúi đầu xuống, hay lọn tóc đang mơn trớn gò má hồng kia.
Hương Hương bất chợt ngẩng đầu lên, đột nhiên không kịp đề phòng chạm phải ánh mắt của hắn. Trong lòng Hàn Tục như bị lửa thiêu đốt, đột ngột dời ánh mắt đi, uống một ngụm rượu, quay qua cùng Chu Trác nói chuyện.
Hương Hương mặt đỏ tim đập. Hắn vừa rồi….là đang nhìn nàng sao?
Nàng cầm miếng đùi dê đã nướng vàng óng, sáng bóng lên, dùng dao nhỏ cắt ra, đưa cho Mộ Dung Lệ một phần. Mộ Dung Lệ không để ý, bên cạnh Hương Hương chính là Hàn Tục. Nàng lại cẩn thận cắt một miếng, mím mím môi, đưa đến bên cạnh hắn.
Hàn Tục vội vàng cầm lấy, đầu ngón tay khẽ chạm vào đầu ngón tay nàng. Hai người đều ngẩn ra, sau đó liền xem như không có chuyện gì xảy ra thu tay về.
Miếng thịt thực sự được nướng rất ngon, cắt cũng khéo. Không phải cắt thành từng lát mỏng, mà cắt thành những miếng nhỏ. Lúc ướp thịt dê có cho thêm chút rượu, nhưng tuyệt không có chút mùi vị nào của rượu, cắn một miếng chỉ cảm thấy vị ngọt của mật ong cùng với sự mềm mại của miếng thịt dê ở trong miệng.
Hàn Tục chậm rãi thưởng thức, cho nàng một ánh mắt tán thưởng, Hương Hương hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười với hắn.
Hàn Tục vô lực mỉm cười, trong miệng vô cùng mềm ngọt, nơi nào đó trong lòng lại như tan ra. Người con gái như vậy, cho dù phải gả vào một nhà nghèo khó, nhất định vẫn có thể sống tốt đúng không?
Mỹ nhân chân chính, vốn không cần lấy minh châu để khoe thân. Tự hữu vi tiếu địch trần, phương tâm thịnh hoa. (Đại ý là tâm tư khéo léo không nhiễm bụi trần, trái tim sánh với hoa nở nộ)
Thì ra nữ tử ta vẫn luôn ái mộ, chờ đợi ở Tấn Dương thành năm đó không có ở trong thơ. Nhiều năm sau, nàng tươi cười duyên dáng xuất hiện trước mặt ta.
Hương Hương cúi đầu, dùng một con dao nhỏ xiên lấy một miếng thịt dê, môi đỏ mọng khẽ nhếch, đưa vào trong miệng. Mộ Dung Lệ không nhìn qua bên nàng, hắn đang cùng huynh trưởng nói gì đó. Ở trong ánh lửa bập bùng, toàn bộ thế gian dường như đều vặn vẹo, đung đưa theo nó.
Hương Hương không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng có người ở bên cạnh thưởng thức tay nghề của nàng, lại còn khen ngợi không ngớt, khiến nàng cảm thấy rất vui.
Ở quá gần đống lửa trại, gò má trắng mềm của nàng đã ửng hồng rực rỡ, Hàn Tục rất muốn đưa tay ra thử chạm vào một chút. Xem có phải chỉ cần đưa tay ra thì sẽ biết ngay đó có phải là cánh hoa trắng hồng hay không.
Không….như vậy quá nguy hiểm.
Hắn không thể nào làm được.
Hắn muốn đứng dậy, đi bất cứ đâu, miễn sao không phải ở lại đây nữa. Không muốn lại ngửi thấy hương thơm như hương hoa ở trên người nàng, không muốn nghe giọng nói của nàng, không muốn nhìn thấy nụ cười của nàng, lại càng không muốn đắm chìm vào trong khuôn mặt động lòng người của nàng nữa.
Thế nhưng hắn vẫn chỉ ngồi như vậy, thì ra hắn cũng biết luyến tiếc. Vì sao….lại phải quyến luyến một người như thế này cơ chứ? Rõ ràng cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Hắn hít một hơi thật sâu, mùi rượu và thịt tràn ngập chóp mũi cũng không thể làm cho người ta cảm thấy vui vẻ hơn.
Cũng là Hương Hương đứng dậy trước hắn, nàng ngồi quét gia vị cả một buổi, lúc này muốn ra ngoài rửa tay một chút. Chiếc váy thêu tinh mỹ khẽ quét qua mu bàn tay hắn, hắn gắng sức nắm quyền lại, mới chịu đựng được không nắm lấy nó trong tay.
Thật đáng sợ, nàng rõ ràng đã rời đi, nhưng tóc dài kia, vạt áo tinh tế kia, cứ bay tùy tiện trong đầu hắn, không cách nào gạt đi được.
Giữa nam nữ, rốt cuộc vì sao lại hấp dẫn lẫn nhau?
Biển người mênh mông, cũng từng đi qua vô số thuyền, vì cái gì lại tự dưng lưu luyến nàng như vậy?
Ta sống ở nơi phường chợ, truy tìm danh lợi, tài phú, tất cả mọi thứ để có thể cho ta một cuộc sống an nhàn, sung túc. Ta đau, ta buồn, ta vui, chưa lúc nào lại rõ ràng như vậy.
Vì sao nàng lại có thể chi phối được chúng chỉ bằng một ánh mắt? Khiến cho toàn bộ linh hồn ta đều đuổi theo nàng, vì nàng mà buồn, vì nàng mà vui?
Mộ Dung Lệ không hề nhìn theo hướng Hương Hương rời đi một chút nào, có lẽ đối với hắn, Hương Hương có ở bên cạnh hay không cũng không có gì khác biệt. Lần đầu tiên trong đời, Hàn Tục cực kỳ hâm mộ hắn, vốn tưởng rằng, ở trên đời này, chỉ cần cố gắng thì tất cả mọi thứ đều có thể đạt được.
Nhưng có một số thứ ngươi sẽ không chiếm được, mãi mãi đều không chiếm được.
Ví dụ như nàng.
Hàn Tục cảm thấy mình nhất định đã uống say rồi, đột nhiên hắn rất muốn nữ nhân. Lấy nàng về nhà, có thể làm canh, cũng có thể như một nữ nhân nào đó, dùng ánh mắt mọng nước nhìn hắn chăm chú, nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt cong cong.
Lần này trở về, nếu như vẫn còn suy nghĩ này thì lấy một nữ nhân đi, hắn nghĩ vậy.
Không, thực sự hắn không thể lại nghĩ nữa. Hắn lặng lẽ uống rượu, lơ đãng quay đầu, lại nhìn thấy dao nhỏ nàng để trong đĩa, lại nhớ tới bàn tay trắng kia cầm dao, nhẹ nhàng cắt từng khối từng khối thịt vàng óng.
Trời ơi, vì sao hắn lại đang suy nghĩ đến nàng rồi?
Quỷ thần xui khiến hắn đưa tay ra, cầm lấy chiếc dao nhỏ trong tay.
Cứ âm thầm như vậy.
Nhiều năm qua, Nhiễm Vân Chu vẫn luôn đào tạo ngựa chiến cho Đại Yến, cha của hắn là người Hồ, mẹ là người Yến. Mộ Dung Lệ lại vô cùng coi trọng hắn, bình thường đều giao phó những nhiệm vụ quan trọng.
Lúc này hắn đến ngồi bên cạnh Hàn Tục, vỗ vỗ vai hắn, “Đến đây, uống rượu nào.”
Hàn Tục không hề khước từ, cầm chén đổ rượu vào, đụng vào chén của Nhiễm Vân Chu, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Nhiễm Vân Chu lại cùng hắn làm thêm mấy chén, sau đó ôm lấy hắn, “Ở trong Mã thành có mấycô nương rất đuọc, có muốn đến xem một chút không?”
Hàn Tục mang theo một chút men say, “Đi chứ, gọi cả Chu Trác và Nghiêm Thanh luôn đi.”
Bốn người cùng đi ra khỏi quân doanh, nơi đây vốn là ở bên ngoài Mã Ấp thành, cưỡi ngựa quay lại cũng không quá một khắc. Hàn Tục ngồi trên lưng ngựa, được gió thổi khiến cho thanh tỉnh không ít.
Nhiễm Vân Chu cùng hắn sóng vai mà đi, “Tỉnh rượu chút nào chưa?”
Hàn Tục lau mặt một cái, hừ lạnh: “Lúc này mới một chút? Ta vốn không say!”
Nhiễm Vân Chu hời hợt nói: “Ta thấy ngươi đã say quá rồi!”
Hàn Tục ngẩn ra, xoay sang nhìn hắn, nhưng không nói lời nào.
Quan hệ giữa Hàn Tục và Nhiễm Vân Chu, so với Chu Trác có chút khác biệt. Trước đây Nhiễm Vân Chu lưu lạc ở Tấn Dương thành, nguyên nhân bởi vì Đại Yến và Đông Hồ vẫn luôn không hòa hợp với nhau, hắn sinh ra lại có mắt sâu mũi cao, vừa nhìn đã nhận ra ngay là người có huyết thống Đông Hồ, không ai muốn thuê hắn, luôn phải sống trong cảnh cơm không đủ ăn.
Lúc đó Hàn Tục vốn chỉ là một cận vệ của thủ hạ Mộ Dung Lệ, thấy hắn có thể có hiểu biết về ngựa, bèn giới thiệu hắn với Quản Giác. Quản Giác biết rõ Mộ Dung Lệ là một người thích ngựa, lại đưa hắn tới tiến cử cho Mộ Dung Lệ.
Mộ Dung Lệ nói chuyện với hắn một lúc, tiện tay mua nguyên một trại ngựa ở Bình Độ Quan cho hắn.
Ngày đó hắn đi, trong người không có đồng nào, cũng không nói với Quản Giác. Tính tình Mộ Dung Lệ như vậy, đương nhiên không chú ý đến những điều này. Đang trong lúc quẫn bách, Hàn Tục cẩn thận, đưa cho hắn một lượng bạc làm lộ phí đi đường.
Nhiễm Vân Chu khiến trại ngựa phát triển ngày càng lớn mạnh, phần lớn ngựa chiến ở Đại Yến đều xuất phát từ nơi này. Ngày hôm nay hắn lên như diều gặp gió, đi ở Bình Độ Quan, ai lại không phải khom lưng cúi đầu gọi một tiếng Nhiễm Gia?!
Tuy nhiên đối với Hàn Tục, từ đầu đến cuối tình cảm vẫn thân thiết như vậy.
Mấy người đi một đường vào trong Mã Ấp thành, cửa thành đã đóng, vì Mộ Dung Lệ, đám người canh cổng không dám tùy ý mở cửa thành. Nhưng bọn hắn có thể leo tường, binh lính thủ thành ở trên tường thành thả một sợi dây xuống, bọn họ nắm lấy, nháy mắt đã đi trên tường thành.
Mã Ấp thành là một thành gần biên giới, bão cát rất nhiều, nói về độ phồn hoa thì chắc chắn không thể nào bì kịp được thành Tấn Dương. Thế nhưng nó cũng có những nét đặc sắc riêng biệt. Lúc này sắc trời đã tối, chỉ còn Doanh Nguyệt Quán là có lồng đèn hồng nhạt treo cao.
Đám người Hàn Tục đi vào, có cường hào Nhiễm Vân Chu ở đây, mọi người đều không khách khí.
Bên trong có người diễn tấu đàn không, các nữ nhân trang điểm đậm diễm lệ, mang mạng che mặt dệt kim tuyến, thân thể mềm mại được ẩn dưới tà áo lụa mỏng. Lò sưởi tường cháy rừng rực, trong không khí tràn đầy hương thơm ngọt ngào.
Nhiễm Vân Chu vừa tiến lên, lập tức có người tới chào đón. Mấy người được đưa vào trong một nhã gian, bà chủ vẻ mặt tươi cười rất nhanh đã dẫn theo mấy cô nương qua.
Chu Trác, Nghiêm Thanh, mỗi người chọn một người, Nhiễm Vân Chu đang nhìn Hàn Tục, Hàn Tục cau mày. Nhiễm Vân Chu cười, hỏi bà chủ: “Không có cô nương nào nhà lành một chút sao?”
Bà chủ lập tức che miệng cười, phóng cho hắn một ánh mắt quyến rũ rồi đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, đã dẫn một cô nương tiến vào.
Một cô nương thanh thuần tinh khiết, không hề trang điểm, cúi thấp đầu, hai tay nắm lấy nhau, rất có ý tứ thẹn thùng. Nhiễm Vân Chu cười một tiếng, vẫy tay nói: “Tới đây, đến hầu hạ Hàn Gia đi.”
Cô nương kia khẽ run, nhẹ nhàng bước liên tục đi tới bên cạnh Hàn Tục, do dự ngồi xuống. Hàn Tục quay sang nhìn nàng, nàng cúi thấp đầu, rót rượu cho hắn, “Xin mời Hàn gia dùng.”
Chu Trác nhìn thoáng qua, chỉ vào cô nương kia, “Vân nương, bà có ý gì! Tại sao lại xinh đẹp hơn hẳn vậy?!”
Bà chủ chính là Vân nương, nghe vậy ngẩn ra, lại cười nói: “Chu gia, đó là người còn chưa lộ diện ở đây….”
Chu Trác lập tức nổi giận, “Bà sợ ta không trả nổi tiền sao?”
Vân nương biết rõ mấy vị này ai cũng không thể đắc tội, chỉ đành phải liên tục cười trừ. Trong lòng cũng thầm thấy khó hiểu, người như bọn họ, làm đã lâu, mùi vị thưởng thức thường rất dung tục.
Nữ nhân càng lẳng lơ càng đủ vị. Hôm nay vì sao lại đột nhiên thích kiểu con gái nhà lành thế….
Chu Trác vẫn còn đang tức giận, bên kia Hàn Tục khẽ nói: “Ồn ào cái gì vậy, đổi cho ngươi là được chứ gì?”
Lúc này Chu Trác mới thỏa mãn, đem nữ nhân bên cạnh đẩy qua cho Hàn Tục. Nhiễm Vân Chu không kìm được thở dài. Hàn Tục cùng cô nương trang điểm đậm kia uống rượu, cứ một ly lại một ly.
Nữ nhân khẽ cọ xát vào thân thể cường tráng của hắn, hắn lại hơi nghiêng người né ra.
Không, tất cả bọn họ đều không phải nữ nhân kia, cho dù có giống cũng không phải.
Không ai có thể nói rõ tình yêu rốt cuộc là cái gì, thế nhưng một khi đã yêu, người kia….
Nàng chính là thiên hạ vô song.
----------------------
Chương 28. Huynh đệ
Chu Trác và Nghiêm Thanh đều tìm một cô nương để chơi bời, Nhiễm Vân Chu cũng ở lại, nhưng Hàn Tục không muốn nán lại chỗ này. Đám Chu Trác cũng tán thành: “Vậy ngươi về sớm một chút, giúp chúng ta điểm danh buổi sáng.”
Hàn Tục ra khỏi Doanh Nguyệt Quán, đến khi lên ngựa mới phát hiện dường như mình hơi say rồi. Hắn không cưỡi ngựa nữa, dắt ngựa mà đi, gió lạnh như đao, quất rát hai má. Mùi rượu bị đè xuống, người rốt cục cũng tỉnh táo hơn một chút. Hắn cứ một đường đi tới cổng thành, rồi lại leo tường ra khỏi thành.
Các tướng lãnh thủ thành đều biết thừa, hỏi cũng không hỏi một câu.
Hàn Tục trở lại quân doanh, Mộ Dung Bác đã nghỉ ngơi. Nhiều năm qua hắn đã quen ngủ sớm dậy sớm, tạo thành đồng hồ sinh học cho mình, không giống như đám võ nhân này, kẻ nào cũng tinh lực dồi dào như trâu nước. Ngồi yên thì không sống nổi.
Mộ Dung Lệ tự mình đi tuần tra doanh trại một chuyến, vừa khéo bắt Hàn Tục trở về muộn, vi phạm quân kỉ. Dưới cơn nóng giận, liền ra lệnh cho hắn cầm thương chấp kích, canh gác trướng bồng cho mình!
Hàn Tục bất đắc dĩ, đành phải canh giữ bên ngoài lều trướng của hắn, cũng may Mộ Dung Lệ không hỏi đến bọn Chu Trác. Hai thân vệ gác trướng của Mộ Dung Lệ cũng chỉ cúi đầu cười trộm. Hắn trợn mắt lên giận dữ nhìn bọn họ một cái, hai người đều nghiêng đầu sang chỗ khác, bắt đầu đàng hoàng trịnh trọng ngắm trời.
Hàn Tục nắm trường kích, đứng thẳng tắp trước cửa lều trại. Bóng người của hắn rất dài, chênh chếch hắt vào trong lều. Hương Hương nằm lỳ trên giường, ngoẹo cổ ngắm nhìn cái bóng màu xám kia, dường như trong lòng được ngâm mật ong, bỗng nhiên cảm thấy có chút ngọt ngào.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Mộ Dung Lệ hất tấm trướng bước vào, Hương Hương đứng dậy thay y phục cho hắn. Mộ Dung Lệ cúi đầu, phát hiện ánh mắt của nàng không rơi vào người mình. Hừ, nữ nhân này mấy ngày nay, hình như không giống trước đây lắm. Cụ thể là không giống nhau chỗ nào, hắn cũng không nói rõ được.
Nàng cũng may vá quần áo cho hắn, đôi khi cũng nấu cơm, thậm chí lúc hắn trở về, nàng sẽ đứng dậy thay y phục cho hắn. Thế nhưng rốt cuộc vẫn có chút là lạ. Tỷ như khi nàng may vá quần áo, sẽ không cố gắng thêu hoa văn lên vết rách để che giấu nó đi, để hoa văn càng đẹp đẽ. Tỷ như khi nàng làm cơm, sẽ không trang trí đồ ăn đẹp mắt, cũng không khắc rau củ thành những hình dạng kì lạ nữa.
Thậm chí, trước đây lúc nàng ở trong lều của hắn, đều thích hái chút hoa cỏ lạ về, chỉ cần hắn vừa bước và là sẽ ngửi được mùi thơm của hoa dại nở mùa này. Nhưng tất cả những thứ này, hiện giờ đều không còn nữa.
Mộ Dung Lệ là người tính khí táo bạo, nhưng hắn cũng không ngốc. Một nữ nhân đang suy nghĩ gì thì hắn không biết, hắn cũng không thèm để ý. Thế nhưng một người mất tập trung, hắn vẫn có thể nhìn ra được.
“Đang nhớ con sao?” Ngoại trừ việc này, còn cái gì có thể khiến nàng hồn vía lên mây như thế?
Hương Hương hơi run, một lúc lâu sau mới ừ một tiếng. Mộ Dung Lệ cũng chẳng còn hứng thú, nói chuyện này có tác dụng gì chứ? Hừ, con của hắn, không biết tiểu sinh vật nhỏ như nắm gạo nếp kia đã lớn thế nào rồi. Không biết lúc nào có thể gặp lại được nó. Khi ấy, có lẽ hắn có thể ôm nó vào trong lòng chứ?
Hắn cởi áo ngồi lên giường, Hương Hương pha nước nóng, cởi giày cho hắn rồi hầu hạ hắn rửa chân. Mộ Dung Lệ để mặc nàng nhẹ nhàng xoa nắn chân của mình, khi đó nàng đã thay bộ quần áo hoa lệ ra, chỉ còn một thân áo mỏng màu trúc xanh. Mái tóc dài tiện tay búi sau sau gáy, trên trán có vài lọn tóc không nghe lời rủ xuống, vừa vặn che khuất nửa khuôn mặt. Bên dưới lớp áo xanh, đôi tay ấy trắng non, như sương như tuyết.
Mộ Dung Lệ nói: “Mấy ngày nữa, ta sẽ cùng đại ca đi một chuyến tới Đại Kế Thành, phải ở bên kia một thời gian, nàng ở lại đây.”
Hương Hương ồ một tiếng, đột nhiên nghĩ, Hàn Tục cũng sẽ đi sao? Đương nhiên, nàng không dám hỏi. Nàng nói: “Sắp… khai chiến với Thái tử ư?”
Mộ Dung Lệ trầm mặt xuống: “Không được hỏi đến chuyện trong quân.”
Hương Hương cúi đầu, quả nhiên không hỏi nữa. Mộ Dung Lệ nói: “Con sẽ không sao, chớ lo lắng.”
Những gì hắn có thể nói ra được, chỉ là lời an ủi có hạn. Hương Hương nói: “Vương gia xác định con sẽ không sao ư?” Mộ Dung Lệ nhíu mày, nàng nói: “Thân thể Huyên Huyên rất yếu ớt, lúc ở nhà đã ốm đau nhiều. Bây giờ đi tới một nơi xa lạ, không có bà vú hiểu biết, không có đại phu từng xem bệnh cho nó. Thậm chí ngay cả thiếp cũng không ở bên cạnh. Nàng thật sự sẽ không sao ư?”
Mộ Dung Lệ nghẹn lời, sau đó nổi giận: “Nàng đang trách ta sao?!” Lời ngon tiếng ngọt muốn an ủi nàng hai câu, nàng lại dám được đà lấn tới! Nó bị bệnh thì làm sao ta quản được?!
Hương Hương khẽ nói: “Vương gia cho rằng nó sẽ tuyệt đối an toàn, là bởi vì Vương gia tin tưởng Khang Vương gia. Tin tưởng ngài ấy nhất định sẽ tận tâm tận lực địa bảo vệ những thứ thuộc về ngài. Thiếp lo lắng cho Huyên Huyên, là bởi vì nó là con gái của thiếp. Chỉ cần nó nằm ngoài tầm mắt của thiếp, thiếp đều lo lắng. Mặc kệ vị trí của nó an toàn thế nào, thiếp vẫn lo lắng nó không sống quen, quần áo cơm nước, phong hàn cảm lạnh. Thôi, Vương gia sẽ không hiểu đâu.”
Đối với ngài, nó vốn không phải điều quan trọng. Ngài không yêu nó, thì làm sao hiểu được nỗi nhớ nhung của ta?
Có điều, ngài vốn dĩ cũng chẳng cần hiểu? Ngài sẽ có chính phi, sẽ có trắc phi, sẽ có rất rất nhiều con cái. Cho dù có đau lòng, cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Nàng lấy khăn mềm lau khô chân cho Mộ Dung Lệ rồi bưng chậu nước bẩn ra ngoài. Tấm mành lều vừa hất lên, bất thình lình đã thấy Hàn Tục đứng thẳng tắp trước cửa.
Hàn Tục nhìn nàng một cái, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười vô cùng xinh đẹp. Sau đó xoay người đổ chậu nước đi. Ánh mắt Hàn Tục vẫn đuổi theo nàng, bên ngoài trời rất lạnh, quần áo của nàng mỏng manh. Chỉ nhanh chóng đi vài bước, chờ đổ nước xong lại vội vã trở về doanh trướng.
Nàng vén rèm đi vào, mang theo một trận gió lạnh. Mộ Dung Lệ giương mắt, nhìn thấy ánh sáng khác lạ trong mắt nàng. Đôi mắt như ngậm nước, ánh sáng lấp lánh như sao trời. Nàng đã nhìn thấy điều gì?
Buổi tối, Mộ Dung Lệ theo thói quen ngủ ở mé ngoài giường, Hương Hương lại hơi mất ngủ, nàng nghiêng người, ánh mắt nhìn ra ngoài. Hàn Tục vẫn đứng thẳng tắp ở đó, dáng người của hắn rất anh tuấn. Hương Hương chỉ nhìn thấy cái bóng dáng kia, đã có thể nghĩ đến đôi mắt của hắn, nét cười của hắn.
Hồi ức là một thứ rất kì lạ, nếu là có tâm, ta có thể tưởng tượng ra một câu nói, một ánh mắt, một nét mặt dù nhỏ bé nhất của bất kỳ người, để ta cảm nhận, nghiền ngẫm dư vị, một đời thơm ngọt. Nếu là vô tâm, sinh ly tử biệt chung quy cũng chỉ là một hồi mây khói.
Mộ Dung Lệ cũng đang nghĩ ngợi —— lần này tới Đại Kế Thành, nên điều người nào qua đó? Bình Độ quan nên để ai trấn thủ?
Tây tĩnh sẽ không tham gia vào cuộc nội chiến của Đại Yến chứ? Nếu như lúc đó, Tây Tĩnh tiến vào Bình Độ quan, Đông Hồ nhất định sẽ quấy nhiễu Ngọc Hầu quan. Lúc đó sẽ không còn là cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế giữa hai vị hoàng tử của Đại Yến nữa. Bì chi bất tồn, mao tương yên phụ?
(*Bì chi bất tồn, mao tương yên phụ [ 皮之不存毛將安傅]: Da đã chẳng còn, lông bám vào đâu, ý chỉ sự vật mất đi nền tảng thì không thể tồn tại)
Hắn cúi đầu, phát hiện Hương Hương cũng không ngủ. Ánh mắt nàng nhìn vào vách trướng, chỉ đờ ra. Hắn dõi theo ánh mắt của nàng, trên vách trướng chẳng hề có gì. Không biết thứ gì, cũng đáng khiến nàng nhìn ngây người như thế.
Hi vọng chiến tranh sớm kết thúc một chút, đương nhiên, hắn càng hi vọng lúc ấy mình còn sống sót, còn có thể một nhà ba người, có ngày cốt nhục đoàn tụ. Trận chiến này, vốn chẳng có thắng bại, gà nhà đá nhau, ai thương ai chết, thứ bị chặt gãy đều là cánh tay mình.
Ngày thứ hai, đám người Chu Trác trở về đúng giờ, dẫn bộ hạ ra ngoài huấn luyện buổi sáng. Mộ Dung Lệ cũng tự mình đi, một đám người mang theo quân trang binh khí cần thiết, bước đi vùn vụt như bay.
Hỏa đầu binh đang học nấu ăn với Hương Hương, tuy rằng thức ăn cho nhiều người không thể quá kỹ lưỡng, nhưng tất nhiên mùi vị ngon vẫn tốt hơn. Hương Hương đi theo mẹ nàng học được không ít món ăn, từ nhỏ đến lớn cũng thích tự tay làm bếp, lúc có hứng thì làm món mới. Nhưng đây là khẩu phần cơm của rất nhiều người, nàng vẫn chỉ có thể trợn mắt há mồm.
Sửng sốt hồi lâu, nàng mới quyết định thử ra tay xem. Nếu như cho thêm gạo nếp vào cơm, thêm chút muối rồi đồ chín. Thịt thái thành khối nhỏ tẩm thêm nước tương, sau đó nắm cơm thành từng nắm, bọc thịt vào bên trong. Như thế có được không?
Nàng không biết, lại cứ thử một lần xem sao. Cho dù có thất bại, những người này e ngại Mộ Dung Lệ, cũng không dám mắng nàng nhỉ?
Nàng còn đang nấu cơm, bên ngoài Mộ Dung Lệ thì tự mình mang theo binh sĩ thao luyện tám mươi dặm. Đối với tướng sĩ của hắn, đây chỉ là chuyện thường ngày. Mọi người tranh nhau chen lấn, không ai dám lạc lại phía sau —— Mộ Dung Lệ ở đằng sau đó. Trước đây lúc giao chiến với Tây Tĩnh, Đông Hồ cũng thế, không người nào dám tụt lại nửa bước —— Mộ Dung Lệ còn đáng sợ hơn chó săn Tây Tĩnh! Chúng nó nhiều nhất chỉ cắn mi một miếng, ngài ấy còn có thể biểu diễn thêm một màn quỷ xé tay nữa!
Hàn Tục, Chu Trác, Nghiêm Thanh mỗi người đều mang theo thuộc hạ của mình, tối hôm qua Hàn Tục cả đêm không ngủ, giờ lại phải tiến hành thao luyện cường độ cao nên hơi chật vật. Mộ Dung Lệ đạp cho một cước: “Chưa ăn cơm à?!”
Hàn Tục lập tức đuổi theo sát, kỳ thực tối hôm qua hắn chẳng ăn được bao nhiêu, vết thương trên người tuy đã kết vẩy, rốt cuộc vẫn chưa khỏi hắn. Nhưng lúc này hắn cũng không dám lộ ra nửa điểm bệnh trạng, cứ chạy như điên về phía trước. Mộ Dung Lệ hừ một tiếng, liền nhìn thấy bình thuốc nhỏ trên mặt đất. Vỏ bình trong suốt, bên trong chứa thuốc mỡ màu xanh nhạt trong veo.
Mộ Dung Lệ nhặt lên, luôn cảm thấy nhìn rất quen mắt, hắn đặt lên chóp mũi ngửi thử. Hừm, là thuốc chữa ngoại thương. Mấy ngày trước lúc rời khỏi thành Tấn Dương, khi ở trong xe ngựa, Hương Hương cho hắn dùng.
Hắn hừ một tiếng, cái tật xấu vứt đồ bừa bãi này của Hàn Tục. Hắn suy nghĩ một chút, lại nhặt bình thuốc lên nhét vào lồng ngực.
Hàn Tục chạy một lúc, liền cảm thấy có gì đó không đúng. Lại nhớ đến thứ vẫn nhét trong lòng, liền biết ngay lạ ở chỗ nào. Lúc trở về vẫn đi bằng con đường cũ, hắn vẫn chú ý dọc hai bên đường đi, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thấy được thứ mình muốn tìm. Mộ Dung Lệ thấy hắn nhìn đông nhìn tây, lén lén lút lút, cũng chẳng hỏi, chẳng nói.
Hàn Tục để tâm một đường cũng không tìm được.
Khi trở lại doanh trại, Mộ Dung Lệ liền phát hiện Hương Hương đang giúp đám hỏa đầu binh làm đồ ăn. Nhất thời gầm lên: “Các ngươi cụt chân hay cụt tay? Không ai giúp thì không làm được chuyện đã được giao hay sao?!”
“Vương, Vương gia… Vương gia tha mạng!!” Hỏa đầu binh sợ đến mức tóc dựng thẳng, chân mềm nhũn trực tiếp quỳ sụp trên mặt đất, dập đầu như giã tỏi. Hương Hương không đành lòng, khẽ nói: “Là thiếp nhàn rỗi… Lại đây giúp một tay. Đừng trách bọn họ.”
Mộ Dung Lệ lạnh lẽo hừ một tiếng, cũng cảm thấy nữ nhân này thật khờ. Người ta coi nàng là sức lao động miễn phí, nàng còn giúp người ta kiếm tiền. Ngốc nghếch.
Quên đi, một người muốn đánh một người muốn bị đánh, mắc mớ gì tới ta.
Nếu như nàng thật sự cảm thấy bận rộn một chút thì có thể không lo lắng nữa… Thế thì cứ tùy nàng vậy.
Đồ ăn sáng là cơm nắm nhân thịt, các binh sĩ được chia mỗi người ba cái. Cơm nắm thơm thơm mềm mềm, khi cắn ra, bên trong có nước tương thơm ngọt chảy ra, cực kỳ mê người. Thứ này không chỉ ăn đủ no, làm cũng rất đơn giản, lại chẳng cần bát đũa, trực tiếp dùng tay cầm là ăn được! Mộ Dung Lệ đứng trước nồi, ăn liền ba cái, cảm thấy mẹ nó, phải thêm ba cái nữa. Thứ đồ này ăn no được sao?!
Hỏa đầu Binh cẩn thận từng li từng tí một nói: “Đây chính là dựa theo phân lượng cơm của mọi người làm thành, ba cái vừa vặn một khẩu phần cơm bình thường.”
Mộ Dung Lệ khẽ gầm gừ một tiếng, hỏa đầu binh suýt bị dọa đến vãi ra quần, hắn lại tiện tay cầm thêm một cái, xoay người ra khỏi trướng. Quay một vòng, lại nhớ đến cái bình thuốc trong suốt kia, muốn trả lại Hàn Tục, nhưng ngó trái ngó phải vẫn không gặp được hắn. Ước chừng hai khắc sau, mới thấy Hàn Tục từ bên ngoài trở về.
Mộ Dung Lệ lạnh mặt —— tiểu tử, còn không báo cáo hành tung của ngươi à?
Hàn Tục phát hiện ra, bận bịu cười nói: “Thần rơi mất ít đồ, phải trở lại một chuyến, nhưng không tìm được.”
Mộ Dung Lệ móc bình thuốc nhỏ trong lòng ra, hơi ngắm nghía: “Cái này à?”
Sắc mặt của Hàn Tục thoắt cái đã thay đổi, định đưa tay cướp lấy, nhưng đột nhiên nhớ tới người trước mặt là ai, không dấu vết rụt tay lại. Tim đập hơi nhanh, hắn không dám nhìn vào mắt Mộ Dung Lệ.
Năm đó ở thành Tấn Dương, tên lưu manh nhãi nhép Hàn Tục, cha chết sớm, mẹ tái giá, do ông bà nội nuôi nấng lớn lên. Cả ngày trộm gà bắt chó, không làm việc đàng hoàng. Một ngày nọ, lúc đi chọi gà gặp phải môn khách của Thái tử là Trầm Duy, không may lại thắng. Hắn ta miệng lưỡi nhanh nhẹn, hạ nhục Trầm Duy một hồi. Trầm Duy kia vốn cũng có võ nghệ, mặt mũi bị mất hết liền thừa lúc hắn không chuẩn bị, kéo hắn vào trong ngõ tối đánh một trận.
Hàn Tục cũng không phải kẻ dễ trêu chọc, lúc này mới nhào tới, dùng một quyền đánh chết Trầm Duy. Lúc người thật sự chết rồi, Hàn Tục mới tỉnh táo lại! Con mẹ nhà nó, nếu Thái tử thật truy cứu, chắc chắn mình sẽ không thoát được! Nhưng Thái tử sẽ không truy cứu sao? Môn khách của mình bỗng nhiên bị người ta đánh chết, nếu như chuyện này hắn cũng chẳng quan tâm, ngày sau ai dám làm việc cho hắn?
Hàn Tục ngồi ở bên cạnh thi thể, nghĩ ngợi rất lâu. Lúc đó Mộ Dung Lệ đang an vị trên tường viện bên cạnh ngõ tối, nhìn hắn suy nghĩ. Đợi nửa ngày, thấy hắn đứng lên dự định chạy trốn, mới hỏi: “Ngươi tính toán cả đời làm một tên lưu manh sao?” Hàn Tục ngẩng đầu nhìn lên, thấy một vị công tử vương tôn quý tộc, ngồi ở trên tường cao, giống hệt như thần linh trên trời.
Hắn vào quân doanh của Mộ Dung Lệ, từ một tên binh tốt nhỏ xíu, thăng đến Bách phu trưởng, đến đình trưởng, rồi tới thân vệ của Mộ Dung Lệ. Từ từ tích lũy chiến công, giống như chậm rãi leo núi. Mộ Dung Lệ chỉ nói với hắn, nhìn chăm chú vào một mục tiêu, cắn chặt răng nỗ lực tới gần. Cuộc đời sẽ có nhiệt tình, có nhiệt huyết, có hi vọng.
Năm đó chuyện của Trầm Duy, Thái tử tuy rằng có tra xét, nhưng ai dám động tới thân vệ của Mộ Dung Lệ? Trừ phi hắn đánh chết Thái tử.
Chết một tên môn khách, hừ.
Ân cứu mạng năm đó, nửa cuộc đời tri ngộ. Mà hắn lại hồi báo ngài ấy thế nào?
Hắn thèm thuồng nữ nhân của ngài ấy!! Thèm thuồng mẹ ruột của con gái ngài ấy!
Hàn Tục cứ đứng ngây người như thế, chuyện cũ thay nhau giằng co trong đầu. Mộ Dung Lệ cầm bình thuốc nhỏ trong tay ném cho hắn, nói: “Nếu là vật rất quan trọng thì mau cất vào. Không phải thứ gì sau khi mất đi cũng có thể tìm lại được.”
Hàn Tục nhận lấy đồ, khoảnh khắc ấy hắn có cảm giác, bản thân không đất dung thân.