Spoiler Chương 21: Lựa chọn
Cứ chạy liền một mạch như vậy, sắc trời cũng đã đứng bóng, Mộ Dung Bác điều khiển cỗ xe đến một nhà nông dân thì dừng lại. Hắn đã sớm trù tính đường chạy trốn thuận lợi, thực ra dọc đường đi đều đã có chuẩn bị hết.
Sau khi đi vào, những người dân ở đây hầu như đều không hỏi nhiều, chỉ chuẩn bị nước nóng cho bọn họ tắm rửa.
Hương Hương tắm rửa, thay quần áo xong, trong lòng vẫn lo lắng mãi cho con, tuy nhiên cũng chẳng có ai để mà hỏi tin tức cả. Nông phụ đang bận rộn chuẩn bị cơm trưa, mặc dù Mộ Dung Bác đã sớm sắp xếp đường chạy trốn, tuy nhiên đến lúc này vẫn không thể đoán trước được điều gì.
Nông phụ đang nấu ăn trong bếp, Hương Hương đi vào, khẽ nói: “Để tôi giúp một chút.”
Nông phụ kinh ngạc, sau lại vô cùng thụ sủng nhược kinh nói: “Nương nương, không được đâu ạ. Người là quý nhân, không thể vào những chỗ như thế này đâu ạ. Tôi tự làm một mình là được rồi, xin người chờ một chút.”
Thực sự Hương Hương cảm thấy không có vấn đề gì cả, cho dù là trước hay sau khi gả cho Mộ Dung Lệ, nàng vẫn không có phân biệt quý nhân hay hạ nhân gì. Nàng tiến đến cầm lấy bó rau, nhặt rất nhanh rồi đem rửa sạch.
Nông phụ thấy nàng chân tay nhanh nhẹn, cũng không ngăn trở gì nữa, chỉ nói: “Ở vương phủ, chắc hẳn nương nương thường xuống bếp.”
Hương Hương cười, “Lúc còn ở nhà mẹ đẻ thì ngày nào cũng giúp mẹ nấu ăn, cũng đã quen rồi.”
Nông phụ thấy nàng thân thiết như vậy, cũng không khỏi nói nhiều thêm mấy câu, “Nương nương có biết rõ các vương gia thích ăn cái gì không? Những đồ ăn này, cũng không biết có hợp khẩu vị của mấy ngài đó không.”
Mặc dù biết đám người Mộ Dung Bác sẽ trốn ở nơi này, nhưng cũng không thể nào không biết kiêng dè mà đi mua đồ ăn được. Nếu Thái tử đuổi đến sít sao, những thứ này rất dễ để lộ ra chân tướng.
Hương Hương cười ——kỳ thực bình thường đám người Mộ Dung Lệ thích ăn cái gì, nàng cũng không biết. Khẩu vị Mộ Dung Lệ cũng rất dễ chịu, thường ăn sơn hào hải vị như vậy, nhưng những lúc cần thiết thì đến cả cọng cỏ cũng có thể nuốt được.
Hai người ở trong phòng bếp bận rộn nấu ăn, Mộ Dung Lệ và Mộ Dung Bác, Vương phi Tô Tinh tắm rửa xong, liền đi nghỉ ngơi một chút.
Tô Tinh vô cùng mệt mỏi, trước kia là thiên kim thế gia, sau này gả vào Khang vương phủ cũng được sống an nhàn sung sướng, có khi nào phải trải qua kiểu bôn ba trên xe ngựa như thế này? Tựa người lên giường thấp, hai mí mắt liền trực tiếp đánh nhau. Cũng may nhà này đã chuẩn bị sẵn phòng ngủ, vội vàng dẫn nàng vào bên trong nghỉ ngơi.
Mộ Dung Lệ và Mộ Dung Bác ngồi bên cạnh bàn, vừa nhìn xuống bản đồ, vừa khoanh tròn vị trí hiện tài của Hàn Tục, Nghiêm Thanh.
Đang nói chuyện, cơm đã được làm xong xuôi.
Món thứ nhất đem lên là thịt sườn dưa hấu, hay chính là thịt sườn heo sau khi rửa sạch được cắt thành khối, rồi ướp với nước dưa hấu. Giã tỏi thật nhuyễn, khi dầu sôi cho tỏi đã giã vào cho dậy hương thơm, lại vớt thịt sườn ra cho ráo nước. Tách lòng đỏ trứng với lòng trắng ra, đem thịt nhúng vào lòng trắng trứng cho đều.
Sau đó cho thịt vào nồi, để lửa nhỏ chiên cho chín. Lại lấy thêm mấy quả trứng đánh cho đều, đem chiên lên. Lấy vỏ dưa hấu cùng với phần ruột mềm nhất màu xanh lục nhạt ở ngoài ướp với muối.
Lúc trang trí khay thì lấy phần vỏ giữa của dưa hấu cắt thành từng miếng cỡ cục thịt sườn, đệm ở phía dưới, thịt sườn để ở giữa, ở trên để một miếng trứng tráng. Dùng một ít nước dưa hấu khuấy cho đều, sau khi cho vào nồi đun sôi, rót ở bên mặt ngoài món ăn. Hương Hương dùng dao cũng không tệ, còn dùng thịt dưa hấu khắc thành một hình búp bê mập mạp trang trí ở bên cạnh.
Mộ Dung Bác nhìn thoáng qua, liền cười, “Lão Ngũ, nữ nhân này đệ lấy không sai đâu.”
Mộ Dung Lệ hừ một tiếng, Mộ Dung Bác đứng dậy đi gọi Tô Tinh đến dùng cơm, Mộ Dung Lệ liền lấy một khối thịt lên, trực tiếp cho vào trong miệng. Đúng là không tệ.
Mấy người đi đến bàn ăn, Tô Tinh giật mình, khen ngợi, “Mặc dù ở đây là chốn sơn dã, nhưng tay nghề của nông phụ quả thật rất khéo léo.”
Mộ Dung Bác cười, “Là do nữ nhân của Lão Ngũ làm đó.”
Tô Tinh ngẩn ra, lập tức che miệng cười, “Ánh mắt nhìn người của Ngũ đệ thật chuẩn.”
Dù thế nào Mộ Dung Lệ vẫn cứ cúi đầu ăn cơm, không để ý gì đến hai người kia. Đang chạy trốn đó, còn tưởng là ra ngoài du ngoạn sao?
Món ăn thứ hai mang lên là bánh bò vừng, bên ngoài bánh vừng vàng dính đầy hạt vừng, bên trong là thịt bò băm được chiên thơm phức. Mỗi cái đều được chiên đến vàng giòn.
Những thứ này thật là tốt, bọn họ đang chạy trốn đương nhiên phải ăn nhiều thịt một chút, để đảm bảo sức khỏe. Bánh thịt bò vừng không chỉ mùi vị không tệ, quan trọng nhất là ăn không hết còn có thể đem đi.
Món thứ ba là gà quay khoai tây, thứ nhất là đơn giản, thứ hai là dầu mỡ đầy đủ. Món này đàn ông chắc chắn sẽ thích.
Sau đó là đến nước cơm, nông phụ cũng không dám cứ để nguyên nồi nước vậy đem lên. Hương Hương liền mượn lấy cái chậu, đổ nước cơm vào, trực tiếp bưng lên bàn.
Tô Tinh cũng cảm thấy cái này rất không có tính thẩm mỹ cho lắm.
Thế nhưng bữa cơm này ăn thật là no a, nàng ở trong vương phủ, hay thậm chí là ở nhà mẹ đẻ, cũng chưa bao giờ được nếm thử loại thức ăn có cảm giác thỏa mãn, ấm áp tràn đầy trong dạ dày như vậy.
Đợi đến khi nước cơm được bưng lên, Hương Hương đến ngồi bên cạnh Mộ Dung Lệ, vừa mới ăn được hai cái, đã thấy Mộ Dung Lệ đặt đũa xuống. Sau đó cầm lấy khăn ướt lau tay, rửa mặt, nói: “Lên đường thôi.”
Chủ nhà tiến lên giúp bọn họ thay nước, mang theo chút rượu. Mộ Dung Lệ đã ngồi sẵn trên xe ngựa, Mộ Dung Bác khẽ nói: “Lão Ngũ! Nữ nhân của đệ còn chưa có ăn đâu!”
Mộ Dung Lệ nhíu mày, Hương Hương đã đi ra ngoài, nàng không dám để hắn phải chờ lâu.
Lên xe, Tô Tinh cũng cảm thấy có chút áy náy, đem lương khô đưa cho Hương Hương, “Ăn thêm một chút đi.”
Hương Hương gật đầu, cầm lấy hai miếng bánh vừng, với nước, miễn cưỡng nuốt xuống.
Chờ đến ban đêm, chỉ lát nữa thôi là phải ra khỏi kinh thành. Ở Cổ đạo Tấn Kế có một trạm gác, hiện tại không nghi ngờ chút nào là do người của Thái tử canh gác.
Mộ Dung Lệ bố trí Hàn Tục chờ ở bên ngoài trạm gác, nếu như bị phát hiện có thể kịp thời tới chi viện.
Lúc băng qua sườn núi, Mộ Dung Lệ đột nhiên cất tiếng nói: “Có mai phục.”
Mộ Dung Bác “Ừ” một tiếng, lúc này vừa đúng lúc mặt trời lặn ở phía Tây, đáng lẽ trăm chim trong rừng phải đang quay về tổ. Nhưng ở đây, rừng rậm lại yên tĩnh đến quỷ dị, không hề thấy một con chim đậu lại nào.
Dùng lá rụng để ẩn náu, cố tình che giấu đi vết tích. Mộ Dung Bác nói: “Mục tiêu của Thái tử là ta, chúng ta chia binh thành hai đường. Đệ mang theo nữ nhân của đệ với Tinh Tinh đi trước đi, ta sẽ cưỡi ngựa đi đường khác. Bọn họ nhất định sẽ phân đội nhân mã chính đuổi theo ta. Một mặt dẫn bọn chúng ra khỏi nơi mai phục, mặt khác phân tán lực lượng của bọn chúng.”
Mộ Dung Lệ không có ý kiến, “Tự mình cẩn thận.”
Mộ Dung Bác cười, “Yên tâm đi, đại ca của đệ không có yếu ớt như vậy đâu.”
Mộ Dung Lệ đương nhiên vẫn không yên lòng, “Nơi này là một chỗ tốt để mai phục, trước đó huynh có sắp xếp gì không?”
Mộ Dung Bác gật đầu, “Nơi này có hai con đường đi thông đến thành Đại Kế, một con đường lớn, bằng phẳng dễ đi, một con đường khác thì nhỏ hơn, ngoằn ngoèo khúc khuỷu. Trước đó người của Thái tử chắc cũng không biết chúng ta sẽ đi con đường này. Bây giờ thấy rõ chúng ta một đường ngồi xe ngựa, chắc sẽ bố trí mai phục ở đường lớn. Ta đi đường nhỏ, dẫn bọn chúng đi, đệ tiếp tục lái xe đi về phía trước.”
Huynh đệ hai người nhìn nhau, một lúc lâu sau Mộ Dung Lệ gật đầu. Mộ Dung Bác quay đầu vào trong xe nói một tiếng, Tô Tinh chỉ là “Vâng” một tiếng. Mộ Dung Bác xuống xe, cởi dây buộc một trong hai con tuấn mã kéo xe, phóng người lên ngựa, nói với Mộ Dung Lệ, “Đại ca đi trước một bước!Ở thành Đại Kế, không gặp không về!”
Mộ Dung Lệ không nhịn được, phất tay một cái, “Mau cút.”
Mộ Dung Bác còn cười, “Lễ nghi kiểu này của đệ….năm đó Thái phó tại sao lại không tức chết được cơ chứ….”
Vừa nói chuyện, hắn vừa đánh ngựa đi về hướng Tây. Cung tiễn thủ mai phục trong rừng nhất thời sửng sốt!
Mục tiêu chính của Thái tử Mộ Dung Thận là Mộ Dung Bác, đương nhiên không thể thả hắn đi! Người trong rừng lập tức đi ra đuổi theo. Mộ Dung Lệ lái xe, men theo con đường bằng phẳng đã nói trước đó mà đi.
Tài cưỡi ngựa của Mộ Dung Bác cũng không phải hạng tầm thường nên đương nhiên những cung tiễn thủ phía sau đuổi theo không kịp. Nhưng tướng lĩnh cầm đầu cũng không phải kẻ vô dụng, đuổi theo một hồi, quay lại nói: “Lý Lâm, ngươi lập tức mang theo một đội người, đuổi theo xe ngựa!”
Tốc độ đi của xe ngựa chậm hơn rất nhiều so với cưỡi ngựa bình thường. Huống chi bây giờ chỉ có một con ngựa kéo xe.
Tiếng vó ngựa sau lưng càng lúc càng gần, Mộ Dung Lệ để xe ngựa tự đi chạy nhanh về phía trước, còn mình cầm lấy mũi tên giương cung lên, đem binh lính đuổi theo bắn chết ngay tại chỗ. Lý Lâm vội vàng để cho thuộc hạ khai cung, tuy nhiên chiếc xe ngựa này của Mộ Dung Lệ, bốn phía đều là huyền thiết, nhất thời khó có thể bị bắn thủng.
Hương Hương và Tô Tinh ở trong xe, nghe bên ngoài có tiếng mưa tên như châu chấu đang bay, lúc lại có tiếng người trúng tên ngã xuống ngựa kêu lên thảm thiết. Hai người đã sớm mặt mày trắng bệch ra rồi. Lúc này Tô Tinh cũng không còn chú ý thân phận gì, siết chặt lấy tay của Hương Hương.
Xe ngựa đi quá nhanh, khó tránh khỏi không được ổn định. Hai người thỉnh thoảng lại bị đụng vào vách xe.
Mộ Dung Lệ không ngừng chú ý tình hình ở phía sau, một mình hắn một cây cung, nhưng lại không có bất kỳ một truy binh nào lại có thể đến gần. Liên tiếp bắn chết mười mấy người, truy binh đã có chút sợ hãi, thật không dám đuổi đến gần.
Mộ Dung Lệ liều mạng đánh ngựa, con ngựa kia đã chạy như bay rồi. Tuy nhiên đi không được bao lâu, xe ngựa đụng phải vách đá, thân xe bị lệch, càng xe cắm vào khe hở ở giữa vách đá, đã có vết nứt rạn. Không được, cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ bị đuổi kịp.
Truy binh đuổi tới chẳng qua chỉ là một nhóm quân nhỏ, một mình hắn có lẽ còn có đường sống. Nhưng nếu như phải bảo vệ hai nữ nhân này….
Không có thời gian do dự, hắn nhất định phải đưa ra lựa chọn!
Hắn xoay người vào trong xe, một tay kéo Tô Tinh, sau đó khua đao chặt đứt dây thừng buộc ngựa với xe. Xe ngựa còn chưa dừng lại, hắn đã ôm Tô Tinh lên ngựa.
Hương Hương bám lấy xe ngựa, thật vất vả mới xuống được xe. Mộ Dung Lệ quay mặt sang chỗ khác, thậm chí không thèm nhìn đến nàng, sắt đá bỏ lại một câu: “Nếu không muốn chết thì chạy vào trong rừng sâu đi!”
Hương Hương ngây người, đuổi hai bước về phía trước, sau đó liền hiểu được điều hắn nói, nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn dừng lại. Mộ Dung Lệ giơ roi đánh ngựa, tuấn mã như tên rời cung xông ra, tung lên bụi mù như sương.
Ánh chiều tà đỏ tươi như thổ cẩm, Hương Hương thảng thốt đứng giữa sơn đạo âm u.
Tô Tinh sợ hãi không thôi, lúc này dường như mới hiểu ra, nắm chặt chéo áo của hắn, giọng nói mang theo tiếng khóc gọi: “Ngũ đệ!”
Mộ Dung Lệ không quay đầu lại, trong khóe mắt thấy nàng chỉ đứng ngẩn ngơ trong chốc lát, lập tức hai tay nhấc ống quần lên, lảo đảo trốn vào trong rừng.
Đau đớn giống như bị một cái gai đâm vào, trong lúc không phòng bị, đột nhiên bị đâm vào da, đi sâu vào trong máu thịt.
Hương Hương liều mạng chạy vào trong rừng, lá cỏ hẹp dài mà sắc, cào lên làn da mịn màng của nàng mấy vết thương.
Nhưng nàng lại không cảm thấy đau, tiếng vó ngựa sau lưng dần dần tới gần, trong đầu nàng trống rỗng, chỉ biết chạy trốn về phía trước. Nàng nghĩ mình không nên đau lòng, so sánh giữa mình và Vương phi, ai quan trọng hơn, chuyện này vốn dĩ đâu cần phải chọn lựa gì.
Nhưng vừa chạy nhanh như vậy, nước mắt lại không biết từ đâu mà cứ chảy ra. Đối với nam nhân quyền cao chức trọng mà nói, thiếp cũng chỉ là một người để tiêu khiển lúc nhàn rỗi mà thôi.
Không có gì là oan ức cả.
Ngày xưa có một con dê, nó ra sức ăn cỏ, ra sức lớn lên. Nó sinh ra một chú dê con, để cho ông chủ vắt sữa, cắt lông. Nó không cảm thấy đây là một cái giá gì cả, chỉ cảm thấy đây là một loại trưởng thành, là một điều hạnh phúc.
Thế nhưng nếu như có một ngày, nó biết một cân thịt dê chỉ có giá mười bốn đồng, dù cho kiên cường cỡ nào cũng không thể không đau lòng được.
---------------------------
Chương 22: Giải cứu
Toàn bộ khu rừng rậm như vậy, rốt cuộc nơi nào mới an toàn?
Hương Hương không biết, nàng tiếp tục thay đổi một chỗ trốn khác. Lý Lâm cũng không thừa bao nhiêu nhân thủ để đuổi theo nàng, chỉ phái hai tên lính đi vào rừng cây xem xét một chút. Người này cũng không phải kẻ đáng để truy lùng —— một thiếp thất Mộ Dung Lệ tiện tay vứt bỏ, cho dù bắt được thì có ích lợi gì?
Hai tên lính tiến vào rừng, chỉ bằng sức của bọn họ mà phải tìm cả một mảnh rừng rậm, quả thực là chuyện khó như lên trời. Thế nhưng muốn tìm kiếm một nữ nhân, một kẻ không hề có kinh nghiệm chạy trốn lại là một chuyện rất đơn giản.
Sau khi Hương Hương sinh con, thân thể vốn không tốt. Nàng không thể chịu nổi cuộc chạy trốn liên tục này. Giờ nàng có thể chạy đến chỗ nào chứ?
Huống hồ ven đường lại không kịp xóa đi dấu vết.
Hai tên lính nhanh chóng càng lúc càng tiến lại gần, toàn thân Hương Hương đều run rẩy, những tháng ngày tưởng chừng như đã bị quên lãng ở Y Lư Sơn đột nhiên trồi lên.
Không, không thể quá sợ sệt. Nàng ép buộc bản thân bình tĩnh lại, ngẫm lại bọn họ vì sao lại như vậy trực tiếp đuổi tới. Đúng, nhất định là lúc chạy trốn quá bất cẩn, để lộ hành tung.
Nàng bắt đầu chậm bước chân lại, rón rén đi qua rừng rậm. Những vết chân mình để lại cũng cố ý che giấu.
Quả nhiên tốc độ truy kích của hai kẻ phía sau chậm lại, Hương Hương cắn vào tay, không để cho mình khóc thành tiếng. Nước mắt theo mu bàn tay chảy xuống, đọng tại lá khô.
Nàng trốn trong một khe núi, nghe thấy giọng nói của hai người kia mơ hồ truyền đến, rồi dần dần biến mất. Nàng không dám ra khỏi đây, không biết có người nấp trong bóng tối, chỉ vì chờ nàng tự chui đầu vào lưới không?
Nàng không để cho mình run rẩy, để tránh làm cây cỏ xung quanh rung động, hàm răng cắn vào bàn tay để lại dấu vết thật sâu.
Ánh tà dương xuyên thấu qua lá cây của rừng rậm, tinh tế rải xuống trên người nàng. Nàng nức nở ôm đầu gối mà ngồi, tóc dài từ lâu đã xõa tung, phủ lên đôi vai nhỏ bé.
Muốn về nhà quá, nhưng nàng không có nhà.
Huyện Lệnh chi đã không còn là nhà của nàng nữa, có những ngày, khi tất cả mọi người đều cho rằng bạn đang sống vô cùng hạnh phúc, bạn chỉ có thể hạnh phúc, chỉ có thể hạnh phúc mà thôi. Bạn không thể nói cho bọn họ biết nỗi thống khổ của bản thân, không thể để bọn họ nhìn thấy vết thương của mình.
Bởi vì vết thương trên người bạn chỉ có thể khiến người yêu thương bạn khổ sở, kẻ căm ghét bạn được dịp cười trên sự đau khổ của người khác mà thôi.
Nói ra không có tác dụng.
Tốn vương phủ cũng không phải nhà của nàng. Nàng vốn đã nhận mệnh, kiếp này cẩn thận làm một thiếp thất, không tranh giành không ghen tị, sinh con dưỡng cái, hầu hạ trượng phu. Nếu cuộc đời này có thể như vậy, cũng không thể xem là không hạnh phúc.
Nhưng hóa ra kỳ thực nàng cũng không có trượng phu, người kia không phải là cây to để nàng có thể nương tựa. Cái gọi là thiếp, nhất định sẽ bị bỏ quên, bị xem thường, hoa nhan chưa thốn, người đã cơ khổ. (mặt hoa chưa tàn, người đã khổ sở)
Sắc trời dần dần trầm xuống, hoàng hôn trong rừng, sương mù dày đặc bao phủ tầng lá rụng trùng điệp. Gió mát xuyên qua quần áo, nàng hơi lạnh lạnh. Hai tay ôm chặt lấy vai, sự sợ hãi quá mức đã làm tiêu hao hết thể lực của nàng. Nàng nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Mộ Dung Lệ lao ra triền núi, lập tức thay ngựa mang theo Tô Tinh chạy trốn. Mãi đến quá nửa đêm mới chạy tới chỗ đã ước định với Hàn Tục. Lần này Hàn Tục trở về cũng không dám mang theo quá nhiều người. Bên người chỉ có chừng trăm tên lão Binh, đều là huynh đệ đã theo hắn và Mộ Dung Lệ nam chinh bắc chiến.
Bọn họ vốn đang đứng riêng lẻ thành năm bè bảy mảng, Mộ Dung Lệ vừa đến đã lập tức đứng lên đến, mỗi người đều thẳng tắp thắt lưng, mặt mày mang sát khí. Mộ Dung Lệ tung người xuống ngựa, tất cả mọi người lập tức nửa quỳ hành lễ: “Vương gia!”
Mộ Dung Lệ phất tay một cái, ra hiệu Hàn Tục đưa Tô Tinh vào trong phòng nghỉ ngơi, sau đó hỏi: “Có tin tức của Khang Vương không?”
Hàn Tục nói: “Thần đã phái người tới tiếp ứng, ước định lấy pháo khói làm tín hiệu. Hiện giờ không có tin tức gì, hẳn là đã bình an.”
Mộ Dung Lệ gật đầu: “Thay ngựa, liên lạc các tướng lĩnh có thể tin tưởng, một khi có tin tức xấu truyền ra từ thành Tấn Dương, lập tức chuẩn bị khởi sự!”
Hàn Tục đáp một tiếng, Mộ Dung Lệ ngừng lại một chút, đột nhiên nói: “Ngươi phái một huynh đệ lạ mặt, có thể tin tưởng được, bí mật quay về khu rừng rậm bên ngoài phía Đông thành Tấn Dương, tìm nữ nhân kia. Nếu như nàng còn sống sót thì cứu nàng ra.”
Hàn Tục ngẩn ra ——nữ nhân nào? Không phải Vương phi đã ở đây sao?
Hắn đột nhiên phục hồi tinh thần lại: “Quách Hương Hương?!”
Mộ Dung Lệ chậm rãi quay mặt đi, nói: “Ừm.”
Hàn Tục kinh ngạc, sau đó nhẹ giọng nói: “Gia, nàng ta lá gan nhỏ như thế, sẽ không tin tưởng huynh đệ chúng ta phái đi đâu.”
Mộ Dung Lệ ngẩn ra, đột nhiên nghĩ đến lần đầu gặp gỡ, đôi mắt sợ hãi gần chết. Nếu như Thái tử người tìm được nàng, nàng nhất định đã chết sao?
Hai bàn tay Mộ Dung Lệ chậm rãi nắm chặt, Hàn Tục nhẹ giọng nói: “Nếu như gia yên tâm, mạt tướng xin tự mình đi một chuyến. Nàng quen biết mạt tướng, biết là người của Vương gia, sẽ yên tâm theo thần tới đây.” Nếu như nàng còn sống sót.
Mộ Dung Lệ trầm mặc.
Không nên làm như thế, người biết mặt Hàn Tục ở thành Tấn Dương nhiều vô cùng, hắn tự mình qua đó cực kì nguy hiểm. Mà một khi Thái tử biết được hắn lại phái Hàn Tục đi cứu nữ nhân kia, sẽ nhận định nàng ta cực kì quan trọng đối với hắn… Cơ hội sống còn của hai người cũng không lớn.
Hắn quay đầu, nói: “Không cần.” Xoay người đi vào trong phòng, dùng xong cơm tối liền cấp tốc chạy tới Bình Độ quan. Một mình Mộ Dung Bác không thể điều động được tướng lĩnh trong quân, hắn nhất định phải cùng đến.
Chỉ là không biết tại sao, hắn lại nghĩ tới nàng mờ mịt đứng giữa con đường đi về Tấn Kế Cổ Đạo, khi mặt trời đã ngả về tây. Như một con thỏ trắng nhỏ bé bị phóng sinh dưới móng vuốt hổ, không biết phải đi con đường nào.
Lúc Mộ Dung Lệ rửa mặt, Hàn Tục gọi phó tướng của mình là Trần Chiêu lên, giao phó: “Ta quay trở lại một chuyến, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, chậm một ngày là có thể hội họp ở thành Đại Kế với các ngươi. Chỗ Vương gia ngươi nhớ cẩn thận hầu hạ.”
Trần Chiêu ngoác mồm líu lưỡi: “Tướng, tướng, tướng, tướng…” Không phải chứ, để ta hầu hạ Vương gia?! Đầu của ta không cứng lắm đâu tướng quân!
Hàn Tục liền đạp một cước, tướng cái con khỉ!
Hắn xoay người dẫn ngựa, ra khỏi nơi này đi thẳng đến Tấn Kế Cổ Đạo mà đi.
Trời đã sắp sáng, Hàn Tục đốt một cây đuốc, tìm kiếm trong rừng rậm rất lâu. Nhưng dù sao ánh sáng của cây đuốc vẫn quá nhỏ bé, hắn tìm tới chỗ lúc trước Hương Hương hoảng hốt chạy trốn thì không còn dấu vết gì nữa.
Thấy trong rừng không có người, hắn khẽ gọi: “Hương phu nhân? Người ở đâu?”
Không có tiếng đáp lại, hắn vừa rẽ cỏ, vừa gọi: “Hương phu nhân? Quách Hương Hương!”
Hương Hương cứ ngỡ chính mình đang nằm mơ, sau tỉnh dậy thì nghe thấy có người đang gọi tên nàng. Nàng ngồi dậy, nghe không rõ là tiếng của ai. Không, không thể lọt vào tay người khác nữa!
Nàng nắm chặt trâm cài tóc trong tay, không thể lọt vào tay người khác! Xin ông trời phù hộ người đến là thuộc hạ của Mộ Dung Lệ hoặc là Mộ Dung Bác. Chỉ cần có một con đường sống, nàng không muốn chết ở nơi này.
Nếu như nàng thật sự chết đi, sẽ không còn được gặp lại cha mẹ. Huyên Huyên vẫn còn nhỏ lắm, nếu như không có mẫu thân, sau này không biết sẽ đáng thương thế nào.
Nàng hơi nức nở, vén cây cỏ bên trong nhìn ra phía ngoài.
Hầu như đồng thời, Hàn Tục cũng nhìn thấy nàng! Cám ơn trời đất, nàng vẫn còn sống sót!
Hàn Tục vừa định tiến lên thì phát hiện trong tay nàng vẫn cầm cây trâm, hơi lo lắng khẽ nói: “Hương phu nhân, là ta! người của Tốn Vương gia, người còn nhớ ta không? Ta tên Hàn Tục!”
Cả người Hương Hương tựa hồ như mất hết sức lực, mềm nhũn gục xuống khe núi. Hàn Tục tiến lên nâng nàng dậy: “Phụ cận các cửa ải ở nơi đầu tất cả đều là người của Thái tử, chúng ta nhất định phải lập tức rời đi.”
Hương Hương đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ của hắn.
Bây giờ là hạ tuần tháng, giữa mùa hè chói chang nên áo xống của nàng cũng mỏng manh. Trốn một đêm trong rừng đã sớm bị nước sương thấm ướt. Hàn Tục hơi run run, chỉ cảm thấy thân thể nhào vào trong lồng ngực vừa mềm vừa thơm.
Hắn muốn đẩy nàng ra, nhưng nước mắt của nàng cứ rơi trên bả vai hắn, một giọt lại một giọt, cách một lớp vải mà nóng bỏng như lửa đốt. Hắn hơi đẩy tay nàng ra rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng: “Không sao rồi, đã không sao rồi.”
Hương Hương cũng không khóc lâu, sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, bị bắt, bị bán sang những bộ lạc khác, nàng không khóc nhiều nữa. Nàng lau nước mắt, cũng cảm thấy không thể cứ ôm Hàn Tục như vậy, thấp giọng nói: “Xin lỗi, cảm tạ.”
Hàn Tục cười cười: “Chúng ta đi thôi.”
Hương Hương đi chậm rãi, trời chỉ tờ mờ sáng, cây cỏ trong rừng đều để lại những cái bóng đậm nhạt khác nhau. Nàng chậm rãi bước từng bước, đi rất vất vả. Y phục trên người ướt át, bị gió thổi khiến hơi lạnh ngấm vào cơ thể. Nàng hơi hơi co vai lại, Hàn Tục thở dài, nói một tiếng đắc tội rồi xoay người lại ôm nàng lên, vác lên vai đi ra ngoài.
Đến ngoài bìa rừng, sắc trời cũng đã sáng choang.
Từ ngày hôm qua khi Mộ Dung Bác và Mộ Dung Lệ chạy trốn, cửa ải nơi này đã bị giới nghiêm. Quan binh lui tới kiểm tra vô cùng cẩn thận. Người trong quân đội thường xuyên lộ diện như Hàn Tục chắc chắn không thể trà trộn được.
Hắn mang theo Hương Hương vào một quán rượu, chủ quán rượu nhìn thấy hắn thì không chút biến sắc, mang hắn vào trong.
Trong quán rõ ràng là chỗ ở của chính chủ nhân quán rượu, Hàn Tục cũng không nói, tìm hai bộ quần áo áo sạch sẽ đưa cho Hương Hương: “Trước tiên thay đồ đi đã.”
Sắc mặt Hương Hương đỏ lên, Hàn Tục chỉ cho rằng nàng thẹn thùng, cũng không chú ý lắm. Hắn nghiêng người đi, Hương Hương bắt đầu thay quần áo.
Ông chủ quán rượu vẫn cất rượu ở bên ngoài, đến khi hết bận mới vội vã đi vào. Hàn Tục vội hỏi: “Tình huống ra sao?”
Ông chủ đáp: “Bên ngoài kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, giáo úy Xạ Thanh đã điều binh mã tới đây, khắp nơi đều có trọng binh canh gác. Chỉ e tướng quân tạm thời không ra được.”
Hàn Tục nhíu chặt mày lên, quả nhiên những điều Mộ Dung Lệ cân nhắc là đúng. Nhưng Hương Hương tốt xấu gì cũng là mẹ đẻ của con gái ngài ấy, nếu thật sự là để nàng lạc trong núi, bị dã thú ăn thịt… Nam nhân kia,sẽ lại thế nào đây?
Lần này quay về, chắc chắn không thể không bị ngài đánh một trận, ai, đành nhận vậy.
Hai người nói xong, Hàn Tục trở lại trong phòng, phát hiện Hương Hương đã nằm lên giường nhỏ ngủ thiếp đi. Mái tóc dài rối tung xõa trên vai, trên người mặc áo vải thô màu chàm, nhưng càng tôn lên da thịt nhẵn nhụi trắng mịn. Môi đỏ tươi đẹp, hai gò má cũng mang theo màu hồng kiều diễm.
Khí sắc thế này… Hàn Tục vội vàng bước lên sờ trán của nàng, hàng lông mày nhất thời nhăn lại, nói với ông chủ quán rượu: “Tìm một đại phu tới đây.”
Hương Hương sinh bệnh, lúc đại phu tới đây nàng còn đang ngủ. Ngược lại cũng không phải bệnh nặng gì, đêm qua nàng ở trong rừng một đêm, vừa kinh hãi vừa sợ sệt nên nhiễm chút Phong Hàn.
Đại phu kê đơn thuốc rồi nói một số phương pháp điều dưỡng.
Hàn Tục tiễn đại phu ra cửa, để ông chủ quán rượu đi lấy thuốc.
Ông chủ rất nghe lời hắn —— con trai của ông ta tòng quân dưới trướng Hàn Tục. Ông cũng không dám không nghe lời.