Đông Phong Ác

Chương 15+16




Spoiler Chương 15: Ấm lạnh

Ba ngày sau, xa giá trong cung tới, đón Hương Hương vào cung.

Ngưng Thúy và Bích Châu thu dọn cho nàng một chút, rồi đưa nàng lên xe ngựa. Quản Giác dẫn nô bộc đến trước cửa, cũng lấy lễ nghi dành cho chủ nhân để đưa tiễn nàng. Biết phu nhân hơi sợ sệt, ông đến trấn an nàng: “Thư Phi là dưỡng mẫu của Vương gia nhà chúng ta, tình cảm ruột thịt sâu nặng, phu nhân có thể yên tâm.”

Hương Hương gật gật đầu, hạ màn che xuống, lại chỉ cảm thấy một trận khó chịu.

Xa giá đi một đường vào cung, đến điện Chương Văn của Thư Phi. Thư Phi đã sớm thu thập ra khỏi tịnh thất, lúc này đã chờ sẵn ở cửa cung. Hương Hương được ma ma đỡ xuống xa giá, thi lễ theo đúng như quy củ. Thư Phi lại mỉm cười đưa tay ra đỡ lấy nàng, “Được rồi, con đang có thai, để ý những nghi lễ xã giao này làm cái gì?”

Hương Hương vẫn còn đang căng thẳng, không biết phải nên ứng đối như thế nào. Thư Phi dẫn nàng một đường vào trong nội viện. “Ở đây người của Bổn cung đã thu dọn một chút rồi, con xem còn thiếu gì nữa không để Bổn cung dặn người chuẩn bị thêm.”

Hương Hương vội vàng nắm lấy vạt áo hơi cúi xuống,y theo lễ nghi nói: “Hồi Thư Phi nương nương, ở đây đã rất tốt rồi ạ, không cần làm phiền nương nương nữa đâu.”

Thư Phi dẫn nàng vào trong cùng ngồi xuống, trước kia bà đã nghe nói Mộ Dung Lệ nạp một người con gái của phường đậu hũ làm thiếp. Bây giờ lại càng rõ ràng, là con gái của một gia đình nghèo. Bất quá dáng vẻ cũng không tệ, da thịt mịn màng, mặt mày thùy mị, tính tình cũng rất nhu thuận.

So với Lam Dụ trước kia hoàn toàn là hai kiểu người khác biệt. Nếu mà đem ra so sánh thì Thư Phi lại thích nha đầu này hơn, tính tình Lam Dụ kia đến thái tử cũng có thể đá mông, thật sự là gây tổn hại đến uy nghi hoàng gia. Trong nhà có một con trâu hoang đã đủ nhức đầu lắm rồi, nếu lại thêm một con nữa thì….

Bà càng nhìn càng thích, dù sao cũng chỉ là một người thiếp, gia thế hay gì gì đó cũng không cần phải quá để ý, gia đình trong sạch là tốt rồi——Mộ Dung Lệ cũng chẳng phàn nàn gì. Những người khác, ai còn dám nhiều lời?

Nhìn dung sắc của nhà đầu này, sau này hài tử chắc chắn cũng chẳng kém tí nào.

Ở trước mặt bà, Hương Hương lúc nào cũng khẩn trương, toàn thân đều cảm thấy thật căng thẳng, hỏi một câu lại trả lời một câu thưa nương nương. Rất cẩn trọng.

Thư Phi đi ra, chỉ dặn dò hai ma ma lớn tuổi chiếu cố cho nàng thật tốt, liền để cho nàng nghỉ ngơi.

Sau khi Thư Phi đi, Hương Hương cảm thấy được buông lỏng một chút, hai ma ma đều là những lão nhân bên cạnh nương nương, chiếu cố chăm sóc phụ nữ có thai là sở trường của họ, Thư Phi cũng yên tâm.

Thư Phi vừa mới đi không lâu, Hoàng Hậu đã đến điện Chương Văn. Thư Phi không có cách nào, đành phải phụng bồi Hoàng Hậu cùng đến thăm Hương Hương. Hương Hương vừa mới ngủ thiếp đi, lại phải lập tức ngồi dậy chỉnh trang y phục, quỳ xuống nghênh đón Hoàng Hậu nương nương.

Hoàng Hậu nương nương ngồi xuống trên ghế trên, lúc này mới nói: “Đứng lên đi, người đang có thai, phải chú ý. Những nghi thức xã giao này đều miễn hết đi.”

Thư Phi ngồi tiếp ở phía dưới, theo như lễ thì Hương Hương chỉ có thể đứng, cũng may là Hoàng Hậu vẫn cho ngồi xuống.

Sau khi Mộ Dung Lệ nạp nàng vào cửa, chẳng qua là cũng chỉ có thêm mấy người quân nhân ở bên hồ chơi đùa, căn bản là không biết gì đến cấp bậc lễ nghi. Vì vậy cũng không nói rõ là nạp nàng vào làm trắc phi hay thị thiếp. Nhưng hắn không báo lên Tông Nhân phủ, vậy thì chỉ là thị thiếp mà thôi.

Hạ nhân trong phủ cũng không để ý——dù sao cũng là một chủ tử, ai quản người ta là phu nhân hay là trắc phi?

Nhưng ở trong cung, hai vị thế này lại phân biệt rất rõ ràng. Theo lý mà nói, khi một người thị thiếp có thai, dù thế nào thì cũng không cần đích thân Hoàng Hậu phải tới thăm. Nhưng Mộ Dung Lệ đã tòng quân mười năm, từ năm mười bảy tuổi đã bắt đầu cầm binh khí, cho đến bây giờ đã gây dựng được uy tín ngày càng to lớn trong quân đội.

Mà Hoàng Hậu, với tư cách là mẹ đẻ của Thái tử Mộ Dung Thận, bất kể thế nào thì cũng phải lung lạc được người này.

Hoàng Hậu cảm thấy có chút thiếu sót, năm đó mẫu phi Mộ Dung Lệ mất sớm, một mình đứa bé ở trong cung không có nơi nương tựa. Bà vốn muốn mang về nuôi, dù sao cũng không thiếu một miếng cơm nào. Lớn lên còn có chỗ mà dựa vào.

Ai biết được Yến Vương lại không đồng ý, trong lòng bà vẫn có chút cảm thấy không vui.

Sau này lại có lời đồn đại rằng Yến Vương có ý định để Mộ Dung Lệ cho Thư Phi nuôi, bà lại càng cảm thấy không thoải mái hơn. Con trai của Thư Phi, Mộ Dung Bác là trưởng tử, lại là một người tài cao trí mẫn, đối nhân xử thế khoan dung rộng lượng. Ở trong triều vẫn luôn có hiền danh vang xa.

Nếu không phải xuất thân từ con vợ lẽ, chỉ sợ khả năng hắn làm Thái tử còn xa hơn cả Mộ Dung Thận. Bây giờ Thư Phi lại có cả đứa bé Mộ Dung Lệ này, không phải là càng như hổ mọc thêm cánh sao?

Trong lúc nhất thời bà còn chưa nghĩ đến, liền thừa dịp sự tình còn chưa ổn định, tìm một tên thái giám đẩy Mộ Dung Lệ vào trong hồ Thanh Lương. Mộ Dung Lệ lúc đó mới bốn tuổi, suýt chút nữa chết đuối ở trong hồ.

May mắn Mộ Dung Bác kịp thời phát hiện, cũng không ngại mùa đông giá rét mà nhảy vào trong hồ lạnh lẽo cứu Mộ Dung Lệ lên. Lúc này mới bảo vệ được một mạng của hắn.

Yến Vương ở bên cạnh Mộ Dung Lệ mấy ngày, chờ hắn tỉnh lại, liền ban lệnh xuống sau này Ngũ Hoàng tử sẽ ở lại điện Chương Văn, do Thư Phi nuôi dưỡng, chăm sóc.

Mặc dù chuyện này vẫn chưa tra ra được ai là kẻ chủ mưu, nhưng Hoàng Hậu làm sao lại có thể không biết?

Bây giờ Mộ Dung Lệ tay cầm trọng binh, đã trở thành một cây đại thụ. Nếu Mộ Dung Thận muốn thuận lợi đăng cơ, việc cây đại thụ này muốn làm cái thang hay vật cản đường, vô cùng quan trọng.

Cũng may hắn và Mộ Dung Bác không hợp nhau, Hoàng Hậu cũng cảm thấy Mộ Dung Bác rất ngu xuẩn. Có đệ đệ như vậy lại không biết quý trọng.

Trận chiến ở thành Mặc Dương tám năm trước, Yến Vương lệnh cho hắn đem viện binh tới chi viện cho Mặc Dương, hắn lại vì dân chúng của một thôn làng nhỏ mà đến chậm mất năm ngày. Mộ Dung Lệ dẫn quân tử thủ, thiếu chút nữa đã chết ở Mặc Dương rồi.

Còn làm mất đi ái thiếp của hắn là Lam Dụ. Từ đó, huynh đệ hai người này lúc nào cũng như nước với lửa.

Lúc này Hoàng Hậu mới lại cảm giác được mình còn có chút hy vọng, bắt đầu không ngừng lôi kéo Tốn Vương. Con nuôi cuối cùng cũng chỉ là con nuôi, muốn lôi kéo được hẳn không phải là việc khó.

Chẳng qua tính tình của Mộ Dung Lệ kia, cho dù là người thông minh sáng suốt cỡ nào cũng phải chân tay luống cuống.

Bây giờ, vất vả lắm thị thiếp của hắn mới mang thai, Hoàng Hậu đương nhiên phải cố hết sức tỏ vẻ thân thiết. Thuốc bổ cứ không ngừng mà đưa sang, Thư Phi làm sao lại không hiểu được tâm ý của bà ta?

Nhưng mà dù sao thì bà ta mới là người đứng đầu hậu cung, mình làm sao có dũng khí nói gì? Chỉ đành phải tận lực chăm sóc thôi..

Hương Hương ở trong điện Chương Văn, lại có một người đặc biệt không vui. Cô ta tên là Ngân Chi, là con gái của một lão cung nữ bên cạnh Thư Phi. Sau khi lão cung nữ kia chết, Thư Phi niệm tình xưa, để cho nàng lớn lên bên cạnh mình. Tuy là thị nữ, nhưng lại xem như con gái ruột của mình vậy.

Khi còn bé Ngân Chi thường đi theo sau Mộ Dung Bác và Mộ Dung Lệ, nàng ta vốn rất có ý đối với Mộ Dung Lệ. Ngay cả Thư Phi cũng đã từng nói qua, nếu Lệ Nhi có tình ý, thì cưới nàng ta làm trắc phi.

Lúc Mộ Dung Lệ ra khỏi cung xây phủ, thậm chí Thư Phi còn phái nàng ta đến làm chủ sự mọi việc trong phủ. Nàng ta cũng đã từng xem mình như là nữ chủ nhân chân chính của Tốn Vương phủ vậy.

Ai biết là Mộ Dung Lệ đã có Lam Dụ, không thèm để tâm đến mọi nữ tử bên cạnh.

Nàng ta không thể nào nhìn Lam Dụ vừa mắt nổi, liền ảo tưởng muốn khiêu khích một phen, nói Lam Dụ mãi không sinh được đứa con nào, chỉ biết học làm gà mái cục tác thôi. Lam Dụ sao có thể chịu nổi những lời này? Liền tiến đến đánh cho một bạt tai, nhân tiện đá luôn cho một cước.

Ngân Chi che nửa bên mặt, tức giận đến phát khóc, đi tìm Mộ Dung Lệ kể khổ. Mộ Dung Lệ vừa nghe xong, nói: “Nếu ngươi cảm thấy Vương phủ không tốt, thì quay về bên cạnh mẫu phi đi.”

Nói xong, cũng không thèm để ý nàng ta khóc lóc cầu xin ra sao, trực tiếp đuổi về điện Chương Văn.

Sau khi Lam Dụ chết, Ngân Chi cũng đã từng mở lời với Thư Phi, tỏ ý mình muốn về Tốn Vương phủ, chăm sóc cho Mộ Dung Lệ. Thư Phi cũng đã nói với Mộ Dung Lệ, Mộ Dung Lệ lại nói: “Lần trước nể mặt mẫu phi mới được sống sót trở về. Lần sau không chắc được như vậy nữa đâu.”

Thư Phi liền không dám nói gì nữa.

Bây giờ, cô ta vẫn còn đang ở bên cạnh hầu hạ Thư Phi, đã mười chín tuổi rồi mà vẫn chưa gả cho nhà nào. Nhưng Mộ Dung Lệ lại nạp thêm một tiểu thiếp, lại là một người đang mang thai, làm sao cô ta có thể cam tâm được?

Hương Hương ở trong điện Chương Văn, nguyên một ngày phải lo ứng phó hết nương nương này lại đến quý phi kia, mệt mỏi vô cùng. Cơm chiều cũng chỉ ăn được vài miếng, ma ma thấy khẩu vị của nàng thật sự không được tốt, chỉ đành phải cho nàng dùng nước trà ngâm với mai khô.

Mấy ngày nay Hương Hương phải học tập cung quy rồi cả lúc vào cung, hầu như chưa được nghỉ ngơi tử tế lần nào, nên bây giờ vừa nằm xuống là đã ngủ ngay.

Hai ma ma vừa đi ra liền gặp được Ngân Chi. Người trong cung đều biết Thư Phi nương nương cưng chiều cô ta nên vội vàng hành lễ, “Ngân Chi cô nương.”

Ngân Chi nhìn thoáng qua bên trong một cái, hừ một tiếng: “Các ngươi hầu hạ đến đúng là chu đáo.”

Hai ma ma cũng không biết mình đã làm sai điều gì, liếc nhìn nhau, do dự nói: “Đây là thị thiếp của Tốn Vương gia, nương nương đã hạ lệnh phải hết sức chăm sóc….”

Trong mắt Ngân Chi thoáng hiện lên một tia độc ác, “Chẳng qua chỉ là một thị thiếp, có đáng để các ngươi cẩn thận như vậy không?”

Hai ma ma còn muốn nói nữa, cô ta đã xoay người đi ra ngoài.

Ngày hôm sau, Ngân Chi đặc biệt cầu khẩn Thư Phi, nói muốn đến thiền điện phụng bồi Hương Hương. Thư Phi biết rõ cô ta vẫn chưa hết hy vọng với Mộ Dung Lệ, chỉ đành phải nói: “ Đi đi, con cùng trò chuyện với nàng cũng tốt. Ta thấy mỗi lần ta qua, lúc nào nàng ấy cũng khẩn trương bất an. Dù sao cũng là lần đầu mang thai, cứ như vậy cũng không tiện. Con thay ta chăm sóc cho nàng ta nhiều một chút.”

Lòng bà nghĩ thầm, nếu như Ngân Chi có thể qua lại thân thiết với Hương Hương, Hương Hương nói vài câu trước mặt Mộ Dung Lệ, muốn vào vương phủ, chắc chắn vẫn có cơ hội. Tính tình Mộ Dung Lệ, bà cảm giác mình cũng có mấy phần hiểu rõ, nếu đã không hợp ý thì chắc chắn sẽ không dẫn vào trong phủ của mình.

Lúc Hương Hương rời giường, mặt trời đã lên rất cao rồi. Trù phòng còn chưa đem điểm tâm tới, hai ma ma liền phải đi thúc giục. Vị đầu bếp kia cũng hơi có chút khó xử, lén nói Ngân Chi cô nương đã nói, từ nay về sau, cơm ở đây do chính cô ta mang đi.

Hai vị ma ma không dám thúc giục cô ta, mãi cho đến khi gần đến giữa trưa, Ngân Chi mới đưa điểm tâm tới. Đồ ăn đã nguội hết rồi, ở trong điện cũng không có chỗ nào để hâm nóng lại. Hương Hương vốn cũng không muốn ăn, lần này lại càng nuốt không nổi.

Cho đến bữa trưa, bữa tối cũng bắt đầu đưa muộn, nàng mới cảm thấy cuộc sống có chút khó chịu. Những thứ cơm canh kia đều bị để đến lạnh ngắt, có khi còn bị khuấy đến nát bét.

Hễ ma ma có ý kiến là Ngân Chi lại trợn trừng mắt quát mắng.

Hương Hương cũng không rõ tại sao, nàng ở điện Chương Văn cũng không có một người quen nào, cũng không có ai nói cho nàng biết những điều này. Thư Phi vì muốn cho nàng nghỉ ngơi thật tốt nên cũng không đến đây nữa.

Có đôi khi Hoàng Hậu cũng phái nha hoàn chưởng sự đến xem một chút, nhưng cũng chỉ là mấy câu thăm hỏi khách sáo. Dù sao thì nàng cũng chỉ là một thị thiếp, địa vị thấp kém, cung nữ chưởng sự đi cũng là phải phép thôi.

Ai có thể nghĩ tới, người hiền từ như Thư Phi, lại có thể khắt khe với thị thiếp đang mang thai của Mộ Dung Lệ như vậy chứ?

Hai tháng trước, Hương Hương nhờ người đưa ba bức thư đến cho Mộ Dung Lệ trong doanh trại, nhưng lại không nhận được một bức thư hồi âm nào.

Nhiều lần như vậy, binh lính biết được hắn không xem thư nhà, cũng chẳng muốn đem những bức thư này đến trước mặt hắn để bị ghét nữa. Mỗi lần đều trực tiếp bỏ thư vào trong hộp.

---------------------

Chương 16. Trúng độc

Yến vương có ý định xây dựng trường thành của Đại Yến, trải dài từ Y Lư Sơn, Ngọc Hầu Quan nối liền với Đông Liêu để ngăn cản những đợt quấy rối của Đông Hồ. Vừa lúc Mộ Dung Lệ ở quân doanh, chờ việc thay đổi quân sĩ hoàn tất, liền phái hắn tới Ngọc Hầu Quan thăm dò thế núi để xác định phương vị của trường.

Cái bụng Hương Hương ngày một lớn dần, nhưng cơ thể càng suy nhược đi. Hai vị ma ma thấy không ổn, cũng ngày ngày lo lắng sợ hãi —— tính tình của Mộ Dung Lệ kia, nếu hắn thật sự nổi giận, ai mà khuyên giải được?

Hai người không thể làm gì khác ngoài việc làm lại chỗ đồ ăn. May mắn tiết trời giá rét, trong thiên điện có lò sưởi. Hai người len lén hâm lại đồ ăn bằng lò sưởi, cuối cùng cũng tạm coi như có cơm canh nóng hổi.

Nhưng sau đó bị Ngân Chi phát hiện ra, nàng ta nổi trận lôi đình, ngay cả than sưởi ấm cũng không phát nữa.

Giữa mùa đông, thiên điện lạnh như biến thành hầm băng, hai vị ma ma sợ gánh trách nhiệm, liền bảo Hương Hương cầu kiến Thư phi. Bây giờ cũng chỉ có nàng nói, Ngân Chi mới không thể làm gì được.

Ngân Chi biết chuyện, đơn giản chỉ cần phái nha đầu canh gác tại thiên điện, không cho nàng ra ngoài.

Hai vị ma ma vừa tức vừa sợ, lại không dám trêu chọc nàng. Dù sao Thư phi đối xử với nàng cũng không giống bình thường, chỉ phải nhẫn nại khuyên Ngân Chi: “Cô nương, thân thể Hương phu nhân đã nặng nề rồi, lại là thai đầu. Nếu tiếp tục như vậy thực sự là không được. Nếu quả thật có gì sơ xuất, Tốn Vương gia trách tội, chúng ta không gánh nổi hình phạt đâu.”

Ngân Chi hừ lạnh: “Nàng ta không sinh nổi con, cũng tại bản thân nàng ta không cố gắng! Các ngươi có tội tình gì chứ?!”

Ma ma nuốt giận vào bụng tiếp tục khuyên: “Ngân Chi cô nương, tính khi Tốn Vương gia chắc cô cũng biết. Vạn nhất nàng ấy thật sự xảy ra sơ xuất gì, lúc ngài ấy trở về không phải chỉ có thể bắt những kẻ làm nô tỳ như chúng ta xả giận sao? Khi đó mọi người đều không có đường sống, hà tất cô phải làm vậy?”

Một câu “kẻ làm nô tỳ như chúng ta” đã triệt để chọc giận Ngân Chi. Từ nhỏ nàng ta đã được Thư phi nuôi ở bên người, hận nhất là việc người khác đề cập đến xuất thân của mình. Thư phi đối xử với nàng vô cùng tốt, thậm chí vô số lần nàng ta đã nghĩ, nếu như mình không phải con gái của một cung tỳ, mà là con gái của Thư phi, vậy thì khác gì công chúa chứ?

Yến vương không có công chúa, nếu có, tính tình của ngài như thế, còn không sủng ái tận trời sao!

Nhưng sao mệnh trời lại an bài như thế? Dung mạo của mình vóc người, cầm kỳ thư họa, có thứ gì thua kém các đại gia khuê tú? Tại sao ta chỉ là con gái của một cung tỳ?!

Nàng cố gắng quên đi xuất thân của mình, ở bên cạnh Thư phi, toàn bộ người trong điện Chương Văn đều phải nhìn sắc mặt của nàng. Tình cờ nổi tính tình một chút, Thư phi cũng chỉ nở nụ cười, để mặc nàng quậy phá.

Thời gian lâu dần, nàng đều sắp quên thân phận của mình. Giờđột nhiên bị người ta nói tới, sao lại không giận? Một cái tát quăng qua.

Ma ma kia tên là Linh Thu, luận về tuổi tác cũng xấp xỉ với mẹ nàng, đột nhiên bị trúng một cái tát, bà cũng vừa giận vừa sợ. Ngân Chi gầm lên: “Nương nương đã nói rồi, cái thai của con tiện nhân này do ta phụ trách, xảy ra chuyện tự có ta đảm đương. Các ngươi là cái thá gì? Cũng dám nói nhăng cuội trước mặt ta!”

Mấy người nói chuyện ở trong phòng, nhưng không ngờ bên ngoài lại có người nghe thấy. Hóa ra là chưởng sự cung nữ Hồng Lệ của vương hậu, nghe thấy tiếng người bên trong, nàng không chút biến sắc, lặng lẽ lui ra ngoài điện.

Trở lại cung của vương hậu liền bẩm báo chuyện này cho vương hậu. Vương hậu giống như nghe được chuyện cười, nửa ngày mới nói: “Thú vị.” Bà ta cười thêm một trận nữa rồi hỏi: “Ngươi nói xem, nếu như Mộ Dung Lệ trở về, nghe được chuyện ái thiếp của hắn ở cung của Thư phi nhất thi hai mệnh, sẽ có phản ứng gì?”

Hồng lệ cúi đầu, nói: “Chuyện Lam Dụ lần trước, hắn và đại điện hạ đã mâu thuẫn cực điểm. Như còn xảy ra chuyện như vậy… Chỉ sợ không thấy máu là không được.”

Vương hậu nhẹ nhàng mơn trớn trâm ngọc trên búi tóc: “Nếu vị Ngân Chi cô nương kia không thể làm theo tâm ý của Bổn cung, ngươi liền nghĩ cách giúp nàng ta một tay đi.”

Hồng lệ hơi cúi người: “Vâng.”

Ngày thứ hai, vương hậu phái người tặng một đĩa bánh hoa mai. Cung nhân đưa tới rất nhanh, bánh ngọt vẫn còn nóng hôi hổi. Chỗ Hương Hương đã rất lâu không có đồ ăn nóng sốt. Khí trời dần dần lạnh giá, đồ ăn lạnh đi lại càng khó nuốt trôi.

Bây giờ bánh ngọt được đưa tới, nàng chỉ cầm một cái, nhưng cuối cùng vẫn không có khẩu vị, ăn hai miếng rồi đặt qua một bên.

Đến ban đêm, nàng đau bụng buồn nôn. Mới đầu Ngân Chi còn không cho phép hai vị ma ma đi gọi thái y, sau đó nàng khó thở, màu sắc toàn thân đều thay đổi, Ngân Chi mới sợ, thả hai vị ma ma ra ngoài.

Vừa gọi thái y liền kinh động đến Thư phi.

Thư phi nghe nói Hương phu nhân ở Thiên điện xảy ra chuyện, không màng tới dáng vẻ, khoác tạm một bộ quần áo rồi vội vã chạy tới. Hai vị ma ma quỳ ở trong điện, Ngân Chi cũng quỳ ở bên cạnh.

Thư phi thấy vẻ mặt thái y nghiêm túc, sợ đến mức hốt hoảng, bên người cũng không có ai để thương lượng sự tình, liền phái người suốt đêm xuất cung đi tìm Mộ Dung Bác.

Thái y chẩn mạch một lúc lâu, hơi thở của Hương đã rất yếu tới, trên mặt toát ra toàn mồ hôi lạnh, cơ thể vô cùng gầy yếu.

Thái y ra hồi bẩm, một câu nói đã làm Thư phi sợ đến biến sắc: “Thư phi nương nương, Hương phu nhân bị trúng độc. Hơn nữa đây là kịch độc Ô Đầu!”

Cơ thể Thư phi đều mềm nhũn: “Sao lại thế… Này, sao lại có thể có chuyện đó?!”

Ngân Chi vừa nghe, sắc mặt cũng đại biến. Thái y vội vàng để đơn thuốc, trong điện Chương Văn điện ngày càng khủng hoảng.

Thư phi mạnh mẽ trấn định tâm thần, nói: “Lập tức cứu trị, không được nói cho Hương phu nhân biết.”

Thái y lĩnh chỉ, vội vã kê đơn nấu thuốc. Thư phi sai người đưa hai vị ma ma và Ngân Chi ra ngoài điện, nói: “Ta chỉ hỏi một lần, đã xảy ra chuyện gì. Các ngươi nghĩ kỹ rồi nói.”

Hai vị ma ma do dự nhìn Ngân Chi một chút, Ngân Chi nói: “Nương nương, Con…”

Thư phi quát: “Ngươi câm miệng lại! Linh Thu, Ngữ Nhị, các ngươi nói!”

Hai vị ma ma run rẩy nửa ngày vẫn không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn Ngân Chi. Thư phi nổi giận: “Chương Văn điện của bổn cung, từ khi nào đã đến lượt một đứa con gái của cung tỳ làm chủ?!”

Sắc mặt Ngân Chi trắng bệch, từ nhỏ đến lớn, Thư phi chưa từng mắng nàng như vậy.

Cuối cùng Linh Thu ma ma nói: “Nương nương, từ khi Ngân Chi cô nương phụng mệnh tới chăm sóc Hương phu nhân, cơm nước đều bị chậm trễ. Chờ khi cơm đưa tới, cũng đã nguội lạnh, thậm chí có lúc còn hất đổ xuống mặt đất lại tiếp tục nhặt lên bày trên bàn, thật sự là… Lúc khí trời lạnh giá thậm chí còn đông kết thành băng. Khẩu vị của Hương phu nhân vốn rất kém, thân thể thìngày càng nặng nề, không ăn uống được gì.”

Ngữ Nhị cũng nhanh chóng nói: “Mấy lần nô tỳ và Linh Thu đã khuyên bảo, Hương phu nhân còn nhỏ, lại vốn là thai đầu, sao chịu nổi cuộc sống như thế? Lão nô và Linh Thu dùng than sưởi ấm trong điện để hâm nóng cơm canh cho Hương phu nhân, Ngân Chi cô nương thấy vậy bèn không phát than sưởi nữa, khí trời như vậy, phu nhân làm sao chịu được?”

Hai người tranh nhau nói ra chiến công của Ngân Chi trong mấy ngày nay, tay phải Thư phi nắm chặt, hộ giáp bảo vệ móng tay đâm vào trong thịt: “Ai là kẻ hạ độc?”

Hai vị ma ma đều lắc đầu nói không biết, Ngân Chi nhanh chóng kéo gấu quần của bà, khóc ròng nói: “Nương nương, con không hạ độc! Con không hạ độc, không phải con làm!”

Thư phi đứng dậy, dùng chân hất tay nàng ta ra: “Lệ nhi không vừa mắt ngươi, thì ra là đúng. Lòng dạ đàn bà sao lại ác độc đến mức này?”

Bà xoay người đi vào trong điện, Hương Hương đã uống xong thuốc, giờ đã ngủ thiếp đi. Thư phi chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía, đến nửa ngày mới dám mở miệng hỏi: “Sao rồi?”

Hai vị thái y một người còn đang hầu hạ trước giường của Hương Hương, một người khác quỳ xuống, đáp: “Thưa Thư phi nương nương, Hương phu nhân ăn phải không nhiều, trúng độc không sâu. Đã không còn nguy hiểm đến tình mạng.”

Thư phi thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng hỏi: “Đứa trẻ thì sao?”

Thái y dập đầu cái đầu: “Đứa trẻ tạm thời đã được bảo vệ, chỉ là cơ thể phu nhân yếu đuối, lại trúng độc, sau này… Sợ là khó nói. Còn nữa, thai nhi trong cơ thể mẹ, dù sao cũng hơi bị ảnh hưởng của độc tính. Chỉ sợ sau này cho dù sinh ra, cũng là thể nhược nhiều bệnh, không dễ chăm sóc…”

Hai tay Thư phi hơi run, một lúc lâu nói: “Mặc kệ như thế nào, đứa trẻ nhất định phải bình an sinh ra.”

Chưởng sự cung nữ Tố Như bên cạnh nàng nói: “Nương nương, theo nô tỳ thấy, hay trả người về Vương phủ đi. Phủ Vương gia có Quản Giác, ông ta là một kẻ chu đáo, thường ngày Vương gia cũng rất tin cậy người này. Để ông ấy phái người trông nom, chúng ta lại phái ma ma đến phối hợp. Khả năng sẽ khá hơn so với ở trong cung.”

Trên trán Thư phi vẫn toát ra mồ hôi lạnh, Ỷ Nguyệt bên cạnh cũng khuyên: “Nương nương, Thân thể Hương phu nhân đã suy yếu thành thế này. Nô tỳ mới vừa đi xem, trên đùi cũng không có mấy lạng thịt. Thứ cho nô tỳ nói thẳng, Vương gia và Đại điện hạ vốn đã có hiềm khích, thật sự không thể chịu nổi một lần phong ba nữa. Nếu vạn nhất có chuyện gì xảy ra, thì cũng xảy ra ở Tốn vương phủ. Dù sao cũng không liên quan lắm đến người và Đại điện hạ.”

Nước mắt Thư phi sắp rơi xuống: “Ta coi Lệ nhi là con ruột của mình! Trong bụng Hương Hương cũng là cháu nội của ta! Ta đón mẹ con các nàng tới đây, lẽ nào là vì khiến Lệ nhi vui lòng sao?! Ta chỉ là không yên lòng ở vương phủ không có người quản lí, chăm sóc…”

Tố Như cũng khuyên: “Tâm tư của Nương nương, chúng nô tỳ đều hiểu. Nương nương lương thiện, nhưng dù sao chuyện này cũng xảy ra trong điện Chương Văn của chúng ta, đợi Vương gia trở về, chỉ sợ cũng chỉ có thể trách nương nương mà thôi. Huống hồ lần này có người hạ độc, ước chừng trong lòng nương nương cũng hiểu. Hương phu nhân ở trong cung thực sự không an toàn.”

Thư phi nghĩ một lúc, rốt cục vẫn nói: “Để nàng tĩnh dưỡng mấy ngày, chờ lúc người có thể di chuyển thì đưa về vương phủ. Ngươi phái người thông báo với Quản Giác một tiếng, để ông ta chuẩn bị trước.”

Lúc này mọi người mới lui xuống.

Ngân Chi và hai vị ma ma vẫn đang quỳ, Ngân Chi khóc nước mắt như mưa, nghe thấy người ta nói hai mẹ con đều không sao, trong lòng nảy lên chút hy vọng: “Nương nương, con sai rồi, không phải đứa bé của nàng vẫn còn sao? Người tha thứ cho con đi, con không dám nữa …”

Thư phi không nhìn nàng ta, chỉ nói với Linh Thu và Ngữ Nhị: “Mấy ngày nữa, hai người các ngươi cùng Hương phu nhân trở về Tốn vương phủ. Cố gắng chăm sóc. Đợi đến khi đứa trẻ được sinh ra, nếu như mẹ con bình an, coi như các ngươi lấy công chuộc tội. Nếu như có bất trắc gì, Bổn cung sẽ giết các ngươi đền tội với Hương phu nhân!”

Hai người run rẩy, liên tục vâng dạ. Thư phi liếc mắt nhìn Ngân Chi đang rơi lệ đầy mặt, nhàn nhạt nói với Tố Như nói: “Tìm một tên buôn người bán ra khỏi cung, tùy tiện gả cho một gã sai vặt nào đó.”

Tố như đáp một tiếng, Ngân Chi thảm thiết kêu: “Nương nương! Nhiều năm như vậy, người nói người vẫn coi con như con gái, thì ra chỉ là giả sao? Coi như nhìn ở người mẹ đã chết của con, xin người tha thứ cho con lần này, tha cho con lần này!!”

Thư phi nhàn nhạt nhìn nàng một cái, nói: “Ta coi ngươi như con gái ruột, vậy mà ngươi suýt nữa làm hại cháu nội của ta! Ngươi chưa từng thay suy nghĩ, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong điện của ta, ta làm sao ăn nói với Lệ nhi? Lệ nhi sẽ đối xử với ta thế nào?!

Nếu trong lòng ngươi có Lệ nhi, nó đã tám năm chưa lập gia đình thê thất, thật vất vả bây giờ mới có một cốt nhục duy nhất, sao ngươi lại nhẫn tâm đối xử với đứa con chưa chào đời của nó như thế?!

Chỉ cần vừa nghĩ ta còn định gả ngươi cho Lệ nhi, ta liền thấy sợ hãi. Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới mẹ ngươi sao, chỉ sợ nếu như mẹ ngươi còn ở trên đời, cũng không có mặt mũi nhận đứa con gái như ngươi. Thế gian này dù có thuốc tốt ngàn vàng, cũng không trị được tâm địa thối nát. Đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi thêm chút nào.”

Ngân Chi còn đang gào khóc, đã có cung nhân tới kéo nàng ta ra ngoài. Thiên điện nhất thời yên tĩnh không hề có một tiếng động, Thư phi ở cửa điện đứng một lúc, thấy Hương Hương ngủ say thì chậm rãi rời đi.

* * *


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.