Mắt sắc nhìn dấu vết trên cổ Asisu, biểu tình cười mỉm chi của Menfuisu đột nhiên thu liễm. Trong mắt lóe ra một tia nguy hiểm: “Izumin, ngươi nói xem, ta làm sao có thể hận ngươi như vậy đâu?”
Ta lập tức che lại cổ mình. Đáng chết, quần áo nơi này vừa nhẹ lại là màu trắng, đều không che được cái gì.
Vẫy vẫy tay, mặt Izumin không chút thay đổi phái thị vệ vây quanh Menfuisu.”Hoàng đế Menfuisu, thị vệ của ngươi cầm kiếm là muốn làm cái gì?”
Menfuisu nhìn thoáng qua trái phải, bọn thị vệ lập tức thu lại kiếm: “À, thấy tiểu thị vệ này muốn công kích ta, bọn họ bất đắc dĩ, chỉ có thể bảo vệ ta.” Khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh, dễ dàng đem bạch biến thành hắc.
Kail ôm miệng vết thương, mang theo kiếm, hung tợn nhìn chằm chằm Menfuisu.”Ngươi nói bậy!”
“Kail! Trở về!” Ta quát lạnh. Đứa trẻ ngốc, giờ thì cần tranh luận vấn đề này làm gì.
Âm thầm tránh thoát bàn tay to của Izumin, ta chân thành đi lên phía trước.”Menfuisu, thứ này ngươi không nên động.” Nói rất thản nhiên, ta cách Menfuisu càng ngày càng gần.
Trong mắt Menfuisu không hề che dấu nóng cháy.”Tỷ tỷ, nàng rất muốn nó?”
Quơ quơ bản chú thuật trước mặt ta, Menfuisu đợi ta đến gần rồi, mới cố ý lui về phía sau từng bước.
Ta cắn môi dưới, ngẩng đầu cười với hắn: “Đúng vậy! Ngươi cho ta được không?”
“Khó mà làm được!” Menfuisu lắc lắc đầu, khóe miệng đột nhiên hiện lên một tia cười giảo hoạt: “Ta nghe Carol nói, trước khi nàng ta đến Ai Cập, tựa hồ nàng từng đã xuất hiện bên cạnh Carol. Carol còn nhớ rõ lúc ấy, bản chú thuật này và nàng đồng thời bị phát hiện.” Nhẹ nhàng lắc lắc bản chú thuật, trong mắt hắn chứa một tia ánh sáng lạ.
“Lúc ấy, ta nghĩ. Bản chú thuật này nếu không chỉ dùng đến nguyền rủa người trộm mộ, còn có liên quan tới tỷ tỷ. Nàng nói, ta đoán đúng sao?”
Vui sướng nhìn thấy mặt ta thay đổi. Menfuisu cười đến càng vui vẻ: “Ta quả nhiên đoán đúng rồi. Trước khi nàng xuất giá, ta cho người chiếu theo trí nhớ của Carol để làm bản chú thuật này, rồi lén nhét đi vào. Nguyên tưởng rằng nó có thể có chút tác dụng. Ít nhất có thể để tỷ tỷ tỉnh táo lại, hiểu ra Ai Cập mới hẳn là nơi nàng ở, mà không phải là Hitaito nơi băng hàn đan xen này.”
Chán ghét đánh giá xung quanh. Menfuisu ôn nhu cười cười với ta: “Tỷ tỷ, loại nơi này nàng thế nào quen nổi đây? Chúng ta vẫn là nên trở về đi.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Asisu là hoàng tử phi của Hitaito ta, sớm đã không còn là nữ hoàng Ai Cập của ngươi.” Izumin lạnh lẽo, nắm chặt nắm đấm. Dai dẳng lâu như vậy, ngày này vẫn là tới. Asisu, vì sao chúng ta không thể yêu ổn ở bên nhau? Trong mắt hiện lên một tia bi thống, ngực bị đau xót nồng đậm khiến cho thanh âm đều không được trôi chảy.
Không được, còn chưa thua. Menfuisu chỉ biết là bản chú thuật này có tổn hại tới Asisu, không biết tác dụng cụ thể. Izumin cắn răng, hắn còn có cơ hội.
“Thần sẽ trừng phạt kẻ nào dám quấy rầy giấc ngủ của hoàng đế!” trong mắt Menfuisu có nghi hoặc, “Nguyên bản, ta chỉ là muốn thử. Nào biết Izumin lại bảo vệ khối bản chú thuật này quá chặt chẽ. Ngay cả thám tử của ta cũng không tìm thấy nó. Asisu, vì sao các ngươi lại sợ hãi khối bản chú thuật này đâu? Nó không phải là thứ bảo hộ vương mộ sao? Nàng vì sao lại sợ hãi nó đâu? Không đạo lí a?” chút không quan tâm mình bị vệ binh trùng trùng vây quanh. Menfuisu cứ đứng đó đánh giá bản chú thuật.
Thấy bản chú thuật ở trong tay của hắn, lòng đều căng thẳng lên.
“Tỷ tỷ, nàng đang khẩn trương cái gì?” Thừa dịp ta không chú ý, Menfuisu dùng một tay rảnh kia kéo ta đến gần. Izumin nhanh chóng vọt tới trước, lại lập tức dừng lại. Hỏng bét, vốn không nên để Asisu đi qua.
Ta nhìn hắn lắc đầu. Bản chú thuật ở trên tay hắn, đằng nào ta cũng phải đến gần, không có gì khác biệt.
Ôm eo ta, Menfuisu ghé vào đỉnh đầu ta hít một hơi thật sâu, khi cấp tốc rời đi, trên mặt lại có chán ghét.” Mùi trên người tỷ tỷ sắp nhanh bị Izumin nhiễm biến mất. Nhưng không sao, sau khi nàng theo ta trở về nhà, ta sẽ làm trên người nàng một lần nữa phủ kín mùi của ta.” Cắn lỗ tai ta, hơi thở nóng của Menfuisu phảng phất như muốn tiến vào đáy lòng ta.
Ta cương thân mình, sợ hãi nhìn bản chú thuật. Cách nó càng gần, ta càng cảm thấy tim đập nhanh. Rốt cuộc là Menfuisu bảo ai làm thứ này, vì sao ta có thể cảm giác được nó có uy hiếp kinh khủng với ta.
“Izumin, ngươi hãy tuyên bố với cả nước, Asisu muốn cùng ta về nước. Nếu không chịu cũng không sao, ta không để ý lại đánh một trận chiến!” Không nhìn ra ta sợ hãi, Menfuisu kéo ta vào trong lòng, cánh tay to ôm chặt lấy ta.
“Hừ! Xem ra các ngươi thật sự rất để ý thứ này.” Thấy ta bị kèm hai bên, Izumin cũng không dám có động tác. Lòng hiếu kỳ của Menfuisu nổi lên. Không phải chỉ là một khối đất thôi sao, vì sao bọn họ lại sợ hãi?
“Là ai làm bản chú thuật?” Izumin chậm rãi hỏi. Đáy mắt hiện lên một tia sát ý. Rốt cuộc là ai muốn làm hại Asisu?
“À, Là ta bảo một vị thần quan làm. Nghe nói, hắn là thân thích của Hastuts.” Menfuisu không nhanh không chậm giải thích.” Danh vọng của tỷ tỷ ở Ai Cập ta cũng không thấp. Muốn tìm người hận nàng, cũng không dễ dàng đâu!”
Ta cắn môi dưới, thì ra là thế.
“Yên tâm đi!” Menfuisu trấn an vỗ nhẹ đầu ta, ” Ta đã giúp nàng giết kẻ hạ lưu kia. Hừ! Dám có ác ý với nàng.”
Kẻ thực sự có ác ý với ta đâu phải là cái thần quan kia. Ta lạnh lùng nở nụ cười. Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Menfuisu đuổi theo ta không tha như vậy? Tôn nghiêm của nam nhân? Tôn nghiêm của đế vương? Hay là tình yêu theo như lời hắn? Ta thật sự không rõ. Hóa thù thành bạn giúp ngươi, kéo cái liên bang cho ngươi, cũng không thể thỏa mãn dục vọng của ngươi sao? Tại sao lại cứ ép ta không thể sống yên, như thế ngươi mới vừa lòng sao?
“Ha ha ha, Menfuisu, ngươi là muốn đòi chiến tranh sao? Vậy thì khai chiến đi! Hitaito ta đâu có sợ ngươi!” Izumin nổi giận cơ hồ sắp mất đi lý trí. Luôn luôn bảo vệ lời thề, hắn buộc bản thân không được có ý niệm động tới Ai Cập. Cho dù là khi Ai Cập lung lay sắp đổ, hắn cũng chỉ cần hai tay mình có thể nắm chặt lấy cái tay kia. Lui lại lui, Menfuisu vẫn khí thế bức nhân. Izumin rút ra trường kiếm, “Asisu, thực xin lỗi, ta đành phải phá thệ!”
“Không sao, Izumin. Vô luận thiên đường hay là địa ngục, ta vẫn sẽ bồi ở bên cạnh chàng!” Kiên định nhìn Izumin, bi thương trên mặt ta không ngừng tăng lên. Ha ha, nhân sĩ xuyên qua, chỉ có ta là thảm nhất đi.
“Tỷ tỷ! Nàng không cần thương tâm. Ta sẽ làm nàng rất nhanh quên đi Izumin.” Menfuisu nhẹ nhàng in xuống một cái hôn ở trên mặt ta, lời nói ôn nhu. Ta không tránh, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
“Đi thôi! Ta đã chuẩn bị tốt đội ngũ. Hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau quay về Ai Cập.” Không chút để ý ta lạnh lùng, Menfuisu một tay ôm lấy ta. Dưới sự bảo vệ của thị vệ, thối lui về phía sau.
“Đưa bản chú thuật cho ta!” Ta mở miệng nói với hắn
“Tỷ tỷ!” Menfuisu hơi nhíu mày, “Cho nàng kỳ thực cũng không sao, chỉ là, thứ này có ác ý với nàng, ta sợ nó gây tổn hại với nàng.” Thứ nàng muốn có ở trong tay hắn, hắn còn phải sợ nàng sẽ chạy sao? Menfuisu giương mắt nhìn sắc mặt Izumin bình tĩnh nhưng không lại giấu được lo lắng trong lòng. Không thể cho nàng, thứ này khẳng định có tác dụng rất lớn.
Nhìn Izumin bị lâm vào thế yếu, ta cười bi ai nhìn hắn. Không sao, chỉ là đi Ai Cập, ta như thường có thể chạy về Hitaito. Không nên tranh thắng lợi nhất thời. Sắc mặt Izumin càng thêm trắng bệch, tay cầm kiếm cũng biến trắng bệch. Nếu chỉ có Asisu ở trong tay Menfuisu, thì quá đơn giản, đại chiến một hồi là được. Nhưng mà, cái bản chú thuật kia lại đang ở chỗ Menfuisu. Nếu lúc đánh nhau, bản chú thuật không cẩn thận vỡ nát… Hắn không dám nghĩ tiếp. Asisu, vì sao ta lại vô dụng như vậy!
Nhìn thấy trong mắt Izumin thống khổ, ta thảm thiết cười. Không phải tại chàng, thật sự. Là ta làm phiền chàng.
“Tỷ tỷ! Khi nàng về tới Ai Cập, ta liền tuyên cáo cả nước, trực tiếp nạp nàng làm hoàngphi!” Menfuisu đắc ý tươi cười vô cùng chói mắt.”Lần trước, ta tôn trọng nàng, tôn trọng phụ vương, lại không nghĩ rằng bị Izumin chen vào. Nếu ta trực tiếp cưới nàng. Sợ là nàng căn bản không có khả năng rời ta đi nửa năm.”
Trong đầu từng đợt mê muội. Hắn đang nói cái gì? Hắn thế nhưng muốn cưỡng bách ta? Nhìn thấy Izumin cắn răng chịu đựng lửa giận, ta mờ mịt nhìn khuôn mặt tươi cười tuấn dật của Menfuisu.
“Asisu, nàng căn bản cũng không biết nửa năm qua, ta sống như thế nào. Ta cả đêm đều không ngủ được, trong đầu hiện lên tất cả đều là nàng. Chỉ cần nghĩ tới Izumin áp nàng ở trên người tùy ý đùa bỡn, ta liền hận muốn đâm một kiếm giết chết hắn. Asisu, ta không thể kiềm được. Ta muốn nói cho mọi người, nàng là của một mình ta.”
“Ta đã là thê tử của Izumin. Như vậy ngươi cũng không để ý?” Ánh mắt đau quá, có phải đã bị thương tâm đến cực điểm, khiến ngay cả khóc đều là xa xỉ?
Menfuisu vừa nghe, trên mặt lập tức đằng đằng sát khí: “Ta đương nhiên để ý, cho nên ta nhất định phải bắt hắn trả giá đại giới, bắt Hitaito trả giá đại giới! Dám nhúng chàm thê tử của ta! Hừ!”
Trong lòng hiểu rõ, lần này nếu là quay về Ai Cập, ngay cả thân mình, ta cũng sẽ không thể bảo toàn. Menfuisu sẽ không lại cố kị cái gì. Không muốn, ta không muốn! Trừ bỏ Izumin, ta không muốn ai chạm vào ta cả! Ánh mắt nhìn chằm chằm bản chú thuật kia, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm, nếu ta cướp nó về, có phải Menfuisu sẽ không thể uy hiếp ta? Đều là tại thứ này, đều là nó làm hại ta không thể trở lại bên cạnh Izumin. Nhìn không chớp mắt khối bản niêm thổ kia, ta hận trong lòng. Ta mặc kệ bản chú thuật có làm ta bị thương hay không, ta một phen kéo xuống tay Menfuisu, thừa dịp hắn không phản ứng lại liền ôm bản chú thuật vào trong lòng.
Á! Đau quá! Bản chú thuật truyền đến từng trận ác ý như đao, cả người ta mỗi một chỗ đều đau đớn. Cắn nát môi dưới, vẫn không thể nhịn xuống: “Á!” Hét thảm một tiếng, trấn lại đám người đang giằng co.
“Asisu!” Izumin thấy ta đau đến xoay người quỳ rạp ở trên đất, thân mình không đứng dậy nổi. Hắn đau lòng nhanh chóng chạy hướng lại đây.
“Không được tới đây!” Menfuisu rút ra trường kiếm, chỉ thẳng ngực ta.”Không được lại đây, Izumin.”
Izumin hoàn toàn dừng lại. Hắn kích động đến mức cả người căng cứng, không dám vọng động. Asisu từng nói, khi đụng tới bản chú thuật sẽ bị đau. Nhưng lúc này, nàng lại ôm bản chú thuật vào trong ngực. Rốt cuộc phải chịu bao nhiêu đau, nàng mới có thể kêu thảm thiết như vậy?
“Tỷ tỷ! Nàng làm sao vậy?” Menfuisu cũng sốt ruột. Một cái không chú ý, liền bị Asisu đoạt đi bản chú thuật. Nhưng vì sao nàng lại thế này? Chân tay có chút luống cuống nhìn Asisu đau đến sắp té xỉu, hắn muốn lấy đi bản chú thuật.
“Không được! Đừng lấy đi.” Ta suy yếu phản kháng, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Menfuisu lấy bản chú thuật trở về. Không muốn, ta không muốn quay về Ai Cập với ngươi! Bởi vì kịch liệt đau đớn, trước mắt ta một mảnh mơ hồ, chỉ nhìn thấy bản thổ chú thuật đang không ngừng chớp lên. Ta vô lực vươn tay đến gần nó.
“Ba!” Một tiếng vỡ vụn vang lên. Thanh âm rõ ràng không lớn, vì sao ta lại nghe rõ ràng như vậy. Nhìn bản chú thuật ở dưới chân bị tan thành vô số mảnh nhỏ. Nguyên bản ta bị vây ở trạng thái gần hôn mê, trong đầu đột nhiên một mảnh thanh minh. Ta mừng rỡ, chính lúc muốn tách rời khỏi Menfuisu, thình lình thân mình mềm nhũn, ngay cả một điểm khí lực cuối cùng đều tiêu thất. Ta mềm yếu ngã xuống, bị Menfuisu một phen tiếp được, khiêng lên đầu vai phóng ra bên ngoài.
Trơ mắt nhìn bản chú thuật trong tay Menfuisu rơi dập nát. Tâm Izumin gần như nát. Nhìn thấy Asisu mềm yếu ngã xuống, nháy mắt hôn mê. Mắt hắn đỏ lừ. Chuyện đáng sợ nhất vẫn xảy ra sao? “Asisu!” Hắn rống ra thống khổ sâu nhất. Thân thể nhất thời thất lực, quỳ rạp xuống đất.
“Hoàng tử! Ngài làm sao vậy?” Đám thị vệ thây chủ tử đột nhiên không khống chế được, thất kinh. Thế nhưng không có người chú ý Menfuisu chạy mất.
Nắm chặt quần áo ở ngực, Izumin hận dục liệt.”Chặn hắn lại! Nhanh lên!”
Bọn lính lúc này mới phản ứng lại, đáng tiếc đã bị Menfuisu kéo ra khoảng cách. Vội vàng đuổi theo.
“Đóng cửa thành! Không được để hắn chạy thoát!” sắc mặt Izumin xanh mét, cấp tốc hạ mệnh lệnh.
“Ngăn chặn mọi con đường quay về Ai Cập!”
“Nhìn thấy bóng dáng binh Ai Cập, giết không cần hỏi!”
Nói xong một câu cuối cùng, tâm Izumin như nặng nề mà rơi vào rồi đáy cốc. Đã muộn, chỉ cần Menfuisu bắt lấy Asisu, bản thân sẽ không dám làm gì hắn. Một thanh kiếm cũng có thể khiến bản thân không có khả năng nhúc nhích. Asisu, nàng sẽ không rời xa ta phải không! Đôi mắt nóng lên, phảng phất như có cái gì dâng lên. Lần khóc cuối cùng, là lúc rất sớm trước kia. Nguyên tưởng rằng, hắn đã quên mất khóc như thế nào. Nhưng chua xót trong lòng lại níu chặt trái tim, hung hăng kéo, đau đến mức hắn chỉ muốn gầm lên. Vuốt thứ nước ẩm nóng xa lạ trên mặt, trên mặt Izumin tràn ngập bi thương dần dần biến mất, thay thế bằng vẻ mặt hận thù. Menfuisu, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá đại giới. Cho dù có phải mất mạng, ta cũng sẽ không tiếc.