[Đồng Nhân Nhac] Asisu Dưỡng Bảo Bảo

Chương 10




Minuê sững sờ, nàng bảo hắn cười? Làm sao mà cười? Mặt hắn cứng nhắc. Nhược Thiên càng trêu càng thấy vui vẻ, thấy hắn không hành động gì thì giọng ra lệnh, khí thế cao ngạo:

- Ta bảo ngươi cười!

Tay nàng vẫn nâng cằm Minuê khiến hắn không thể cúi đầu được nữa. Hắn thấy nàng tỏ vẻ tức giận thì lo lắng. Hắn đâu thể cãi lệnh nàng. Hắn nghĩ thế nào cũng giống ác bá trêu chọc thiếu nữ vậy? Nhưng tại sao có cái gì không đúng.

Mặt Minuê cố gắng mới run rẩy nhếch được môi lên, nhìn còn khó coi hơn khóc nhiều. Nhược Thiên nén cười nhìn hắn. Nàng đành buông tay, quay lưng bước đi thật phũ phàng. Nhưng ai biết nàng đang nghẹn cười đến khổ sở.

Nhược Thiên bước đi khuất mới phá lên cười, nàng thực vui vẻ. Minuê khi nghe thấy tiếng cười của nàng mới chợt nhận ra, Hắn bị nữ hoàng trêu đùa??? Mặt hắn xoát đỏ bừng, chạy vội đi.

++++++++++++++++++++++++++++++

Nàng trở về tẩm cung thì khóe miệng vẫn nhếch lên rất vui vẻ.

Ari thấy nàng như vậy thì tò mò hỏi:

- Nữ Hoàng, người gặp chuyện gì vui sao?

Ari bước đến chỗ nàng, tay bưng đĩa hoa qủa. Nàng lấy tay với quả nho, bỏ vào miệng rồi nói:

- Ta vừa chọc Minuê, hắn thật đáng yêu.

Ari gật đầu, nhìn nàng hứng thú bừng bừng liền vui vẻ theo. Nhược Thiên sức ăn thật lớn, thoáng chút đã ăn xong đĩa hoa quả, lười biếng nghỉ ngơi. Gió nhè nhẹ mang hương hoa sen, nhàn nhạt quanh quẩn mũi nàng.

++++++++++++++++++++++++++++++

Lúc này, Menfuisu mới trở về đại điện, lông mày mới dãn ra. Thở dài một hơi, Carol nói muốn hắn hãy suy nghĩ kỹ, nàng ấy chờ hắn.

Lúc này Minuê cúi đầu bước vào, mặt hắn rất đỏ. Menfuisu ngạc nhiên, hỏi:

- Minuê mặt ngươi sao vậy?

Menfuisu nói làm hắn nhớ lại khi nãy. Mặt càng thêm đỏ. Giọng giảm âm lượng, cung kính trả lời:

- Thần bị chút dị ứng!

Menfuisu nghe tới đây cũng không để ý nữa. Minuê liền tiếp tục đứng sau hắn, làm nhiệm vụ thị vệ.

+++++++++++++++++++++++++++++

Ban đêm, khi những vì sao thức giấc. Ánh trăng xanh mờ nhạt soi bóng.

Nhược Thiên nằm mơ thấy cha mẹ nàng, hai người họ trở về không thấy nàng thì rất đau khổ. Họ tự trách bản thân không chăm sóc tốt nàng. Nhược Thiên trong mơ cũng xúc động, liên tục nói với họ. Nhưng họ không nghe thấy...

Nàng tỉnh dậy, nước mắt tràn khóe mi. Nàng có lẽ do mang thai mà tâm trạng dễ thay đổi, Nàng thấy rất nhớ cha mẹ nàng. Tuy họ rất hay làm việc xa nhà, nhưng nàng biết. Họ rất yêu thương nàng.

Nàng đứng dậy, bước ra ngoài hành lang ngắm nhìn mặt trăng. Nàng tự hỏi, bầu trời sao kia chỉ làm nền cho mặt trăng thôi sao???

Nàng đứng một lúc liền mệt mỏi, có gió hơi lạnh. Nàng định quay vào ngủ tiếp thì nhìn ánh vàng trong chỗ bóng tối kia.

Nàng không nhìn nhầm bởi vì ánh trăng hôm nay rất sáng, rõ ràng đó là màu tóc Carol. Nàng ta định làm gì? Nàng không suy nghĩ gì liền nhẹ nhàng đi theo.

Nhưng nàng đi theo tới một ngõ cụt thì mất dấu, Chẳng còn bóng ai.

Nhược Thiên nhíu mi, thầm nghĩ rằng có gì không ổn. Nàng quay người, định chạy quay lại. Thì bị một ai đó bịt mồm, rất nhanh liền mất ý thức.

++++++++++++++++++++++++++++++

Nhược Thiên hôm sau tỉnh lại, người mệt mỏi. Nàng duỗi tay chân cho thoải mái rồi mới để ý tới nơi này...

Đây là một căn phòng gỗ khá hoa lệ, màn trướng bằng loại vải lụa khá quý. Thêu lên những cánh hoa sống động.

Nhược Thiên giật mình. Hôm qua nàng không phải đi theo Carol sao??? Nhưng sao nàng lại ở đây?

Có tiếng sóng nước, nàng đang ở trên thuyền??? Nhược Thiên đầu đầy câu hỏi, tuy đã đoán ra một số. Nàng thầm khinh bỉ bản thân mình thật ngốc. Rõ ràng mang thai còn đi theo dõi người ta. " đi trộm gà, chẳng được gà còn mất nắm gạo ".

Nàng xem tay chân Không bị trói, còn được đặt nằm rất thoải mái. Xem ra tên bắt cóc này đối xử với nàng không tệ. Căn phòng này có một cánh cửa, nàng bước lại gần cánh cửa. Nàng dùng tay đẩy cánh cửa ra, khi nàng nghĩ nó bị khóa thì nó lại mở.

Nàng bước ra ngoài, tò mò. Chẳng lẽ tên bắt cóc quên đóng cửa?

Nhược Thiên bước đi, bỗng một tiếng nói vang lên, có chút quen thuộc:

- Asisu, ngươi đang đi dạo sao?

Nàng nhìn về phía giọng nói phát ra. Izumin? Thảo nào giọng có chút quen quen. Nàng nhíu mi, hỏi:

- Izumin, ngươi bắt cóc ta sao?

Izumin nở nụ cười hiếm gặp, chính bản thân hắn cũng chẳng biết trong nụ cười thường lạnh nhạt của hắn đã có chút hơi ấm, hắn bước tới gần nàng, giọng trêu chọc trả lời:

- Là ngươi tự nhảy vào lưới của ta...

Ta định bắt cóc Carol để nàng trở thành vợ ta... nhưng lại có một con mèo nhỏ tò mò đi theo. Ta liền dẫn nó theo, ta cũng còn nợ nó vàng nữa mà.

Izumin đánh chết cũng không nhận là do hắn cố thay đổi lộ trình, dụ nàng đi theo. Có lẽ do hắn chờ nàng quá lâu, cũng không thấy nàng gây sóng gió gì ở Ai cập. Hắn lần đầu thấy một người kỳ lạ như nàng, chẳng phải nàng mang thai con của Menfuisu. Sẽ dùng đứa bé để ép Menfuisu cho nàng một danh phận sao?

Nhưng nàng lại qúa bình thản mà trôi qua từng ngày. Nàng không nóng vội nhưng hắn nóng vội. Hắn cảm thấy nàng rất khó nắm bắt. Đôi khi hắn lại chẳng nhận ra những suy nghĩ của hắn bị nàng thay đổi.

Nhược Thiên nghe hắn nói thì xấu hổ. Đang định há miệng ra cãi thì bụng vang lên một hồi âm thanh "sùng sục". Nàng đỏ mặt, ngại ngùng nhìn Izumin, âm thanh lí nhí nói:

- Ta đói rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.