Sau vài tháng tĩnh dưỡng, rốt cuộc Matabe Kazuha có thể thuận lợi vận động. Cô lười biếng duỗi thân, khẽ híp mắt lại.
Hiện tại vì thuận theo cô, Matabe mụ mụ đã đưa cô trở lại Nhật Bản. Nhìn cảnh tượng tươi đẹp xa lạ mà quen thuộc này, Kazuha lâm vào trầm tư.
Cuộc sống trước đây...là như thế nào nhỉ?
Đứng dậy mặc trên người bộ quần áo bóng rổ quen thuộc, cô cầm điện thoại lên, không có mục đích đi ra ngoài.
Sáng sớm tinh mơ không khí rất trong lành, dựa theo bản đồ một đường thẳng tiến tới công viên, Kazuha xem như dành thời gian buổi sáng cho việc đi dạo.
"Cốp!"
"Cốp!"
"Cốp!"
Nghe âm thanh giòn giã này, bất tri bất giác Kazuha đã dừng chân lại. Cô quay đầu đi về phía phát ra âm thanh, cuối cùng tìm thấy một cậu bé đội mũ đang tập chơi tennis một mình.
Echizen Ryoma chú ý tới phía sau có người nhưng không mấy quan tâm, chỉ tập trung vào việc đánh tennis. Kazuha cũng không để ý đến việc cậu lạnh lùng mà cứ ngây ra nhìn chằm chằm vào nó.
Tennis...
Đầu ngón tay giật giật, không hiểu vì sao trong lòng có âm thanh giục giã cô phải cầm lên vợt bóng. Hơi mím môi, Kazuha khoanh tay lại dựa vào thân cây, nói:
"Đấu một ván không?"
Lúc này Echizen mới dừng lại. Hắn quay đầu, khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Kazuha. Đó không phải là người nửa năm trước hắn gặp ở Mĩ sao? Không phải là trí nhớ của hắn tốt mà là cô ta chính là kiểu người đã gặp khiến cho người khác khó quên.
"Hm...Mada mada dane."
Hắn đặt vợt lên vai kiêu ngạo nói một câu như vậy. Kazuha xem như hắn đồng ý, hơi liếm môi, cười tít mắt nói:
"Cho chị mượn một cái vợt đi, nhóc."
Echizen nghe cách xưng hô đó khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói gì. Thuận tay ném cho cô một chiếc vợt, hắn quay đầu tới sân bóng.
Kazuha ước lượng độ nặng của chiếc vợt này, khẽ nhướng mi. Hình như nhẹ hơn cái cũ...
Vợt của cô rốt cục như thế nào nhỉ?
Mân môi tiến vào sân bóng, Kazuha thật kiêu ngạo nhường hắn phát bóng.
"Thiết..." Echizen bất mãn thiết một tiếng xong cũng không lại nói gì. Hắn nện bóng xuống mặt đất vài cái rồi tung lên cao, bản thân cũng bật người lên vung vợt đánh ra một cú thật mạnh. Nếu có người ở đây nhất định sẽ hô lên thật kinh ngạc, bởi đó là chiêu 'twiste serve'.
Cứ việc mất trí nhớ, cầm lại vợt khiến cho Kazuha cảm thấy thật xa lạ nhưng tất cả đều giống như bản năng vậy, căn bản là không cần làm ra bất kì suy nghĩ nào. Đồng tử co rụt lại, thân thể làm ra trước phản ứng tiến lên hung hăng đập xuống.
Bóng đi quá nhanh, ngay tại lúc Echizen chưa kịp phản ứng lại đã sượt qua má hắn bắn về hàng rào phía sau.
'Rầm!' Một tiếng, có vẻ như phá lệ chói tai.
Echizen Ryoma vươn tay đè ép vành mũ, bắt đầu nghiêm túc.
Thời gian trôi qua nhất nhanh, khi tỉ số là 6:5 nghiêng về phía Kazuha, một đám người mặc đồng phục xanh cũng tiến lên.
"A! Tiểu bất điểm hẹn hò!" Kikumaru thập phần không bình tĩnh nhảy cẫng lên.
"Nào nào Eiji, Echizen đang thi đấu mà..." Oishi đau đầu khuyên bảo.
"Eh..." Inui nâng kính, khoé miệng cười quỷ dị: "Lần đầu tiên gặp thì phải..."
Không, dường như hắn đã gặp qua ở đâu rồi...
Echizen có chút chật vật khi đấu với cô, không cam lòng một lần nữa đánh trở về. Kazuha cũng không chút khách khí đánh bóng bay thẳng lên cao rồi bật người vung vợt.
"—40:15"
Khoé miệng cong lên tạo thành một nụ cười kiêu ngạo, một Matabe Kazuha chỉnh chỉnh xuất hiênh trước mặt hắn. Ánh mắt màu đỏ như máu thẳng tắp nhìn về phía hắn, miệng cười như không cười, tràn đầy ý vị.
"——Nụ cười thật quen thuộc!" Kikumaru lại xoát tồn tại cảm.
"Xác thực." Tezuka cũng gật đầu.
"Như vậy...Để cho nhóc thua tâm phục khẩu phục đi.." Cô chờ đợi quả bóng màu vàng đang vọt lại từ phía trước, nụ cười càng mở rộng. Thân hình cô giống như một con báo thoắt cái đã xuất hiện ở phía trên, vung vợt lên, giống như ma thuật đánh ra một cú đánh trả bất khả tư nghị:
"——Hắc ám vũ khúc."
Bóng bị đánh trở lại, tốc độ nhanh đến không thể nhìn thấy. Echizen đang muốn đánh trả lại ngoài ý muốn không nhìn thấy gì cả. Thị giác giống như bị che lại, tất cả bị một màu đen chi phối.
"Cốp!"
Bóng bị đánh xuống đất rồi lại bật lên đâm thủng lưới sắt, Kazuha thu hồi tư thế đập bóng, cười đến kiêu ngạo:
"7:5, game by Matabe."
"Thiết...Mada mada dane!"
Echizen ngẩng đầu nhìn quả bóng trên đầu lại nhìn thiếu nữ phía trước, bĩu môi không nói.
"——A! Matabe Kazuha!"
Một thanh âm kinh hô vang lên cắt đứt không khí đang diễn ra. Kazuha quay đầu lại, đó là một thanh niên cô không quen biết.
Hayama Kotaro kinh hách chỉ tay vào cô, làm rơi quả bóng trên tay.
"Ừ?"
"Đừng có lạnh nhạt như thế mà!" Kotaro phi lên, cười cười khoác vai cô: "Uy, về nước từ bao giờ vậy? Lâu lắm không làm một trận, chúng ta oneonone đi!"
Kazuha hắc tuyến.
"Cậu là ai vậy?"
Kotaro rõ ràng cứng đờ, sau đó mới gãi đầu cười to để lộ ra chiếc răng năng:
"Đừng có đùa như vậy, chẳng hài hước gì!"
"Tôi không có đùa." Cô thật nghiêm cẩn tách Kotaro ra: "Tôi bị mất trí nhớ."
Hayama Kotaro: "..."