(Đồng Nhân Kuroko No Basket) Tia Chớp Thứ Bảy

Chương 72: Thật xin lỗi




Alice giương ánh mắt lên nhìn hắn, thật kiêu ngạo bước xuống vương toạ của bản thân. Thiếu nữ đứng lên, nhìn xuống hắn, cười:

"Tôi vô lực, cậu cõng tôi ra khỏi đây."

"Được..." Hắn ôm lấy thiếu nữ, ôm thật chặt. Cảm nhận được hơi ấm mà thiếu nữ đem lại, hắn có loại xúc động muốn khóc.

——Khi mà hắn quyết định muốn chạm vào cô gái, cũng là lúc mà hắn tự tay đẩy cô ra xa.

Thật bi ai làm sao, thật đau đớn làm sao, nhưng cũng thật...

Hạnh phúc làm sao.

"Kazuha." Cho tới khi ra đến cửa, hắn run rẩy nói, không mang theo bất cứ hi vọng gì: "...Thật xin lỗi."

"Thật xin lỗi."

"Thật xin lỗi."

Alice lạnh nhạt liếc nhìn hắn, không hề trả lời. Ánh mặt trời ánh vào mi mắt khiến cô phải nhắm chặt mắt lại. Một chiếc áo khoác dài phủ lên trên người cô, che khuất dung nhan quen thuộc.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo mùi hương nhàn nhạt bay xa..

Aomine đã sớm cho lui hết tất cả nữ hầu, hiện tại chỉ còn một mình hắn đứng tại đại sảnh. Hắn hít một hơi thật sâu, nặng nề ôm cô gái cất bước.

Mỗi bước chân, giống như nặng ngàn cân.

Mỗi bước chân, trái tim càng thêm nặng nề.

Mỗi bước chân, lồng ngực hắn càng thắt lại.

Hắn bước đi, bước đi trong ánh sáng chói mắt của mặt trời rọi xuống. Hắn ôm thật chặt người con gái mà hắn yêu với quyết tâm giải thoát cho cô khỏi nỗi đau hiện tại.

"Tạm biệt cậu." Hắn dừng lại ở cửa, tại nơi cô gái không nhìn thấy, khoé mắt đỏ hoe. "Xin đừng quên tôi."

"Tôi sẽ không quên các người." Alice được đặt xuống, cô vươn tay phủi phủi quần áo, lãnh ngạo liếc nhìn hắn: "Tôi sẽ không quên những gì các người đem lại."

"Alice!" Kagami chạy vụt lại, hắn thở hào hển, vội vã đem cô ôm vào lòng. Alice không phản kháng, mặc cho hắn đem cô bế lên.

Ánh mắt chua xót của Aomine vẫn dán chặt vào bóng dáng hai người họ. Thật lâu thật lâu, mãi cho đến khi khuất bóng.

Hắn mỏi mệt bắt taxi tới một sân bóng rổ phát tiết, giống như một tên điên, mãi chẳng ngừng lại.

.

.

.

"Alice, cậu không sao chứ?" Kagami lo lắng nhìn các vết bầm tím và dấu hôn trên người cô, đáy mắt một mảnh băng hàn.

"Không sao...." Alice cảm nhận được sự vui sướng khi được giải thoát của Kazuha mang lại, nhanh chóng liếc nhìn Kagami một cái. Cô biết...bản thân mình sắp biến mất.

"Tạm biệt...." Kagami sửng sốt nhìn cô gái dần cụp mắt lại, không hiểu vì sao lại nói lời tạm biệt với hắn.

Alice không để tâm tới nghi vấn của hắn, mà là nhếch miệng cười.

Có chút đáng tiếc...

Nếu như...cô gặp lại hắn một lần nữa thì thật tốt quá...

Khoé mắt miết đến một bóng dáng cao lớn quen thuộc, Alice vội vã mở mắt. Thế nhưng khi nhìn lại, tất cả đều là trống rỗng. Không có hắn, không có bất kì dấu hiệu nào, tất cả...chỉ là do cô huyễn tưởng mà ra.

Muốn...

Được gặp lại anh...

"Tai-chan." Kazuha mịt mờ mở mắt, đáy mắt nhiễm lên một tia u sầu, phủ định mọi vui sướng ban nãy.

Alice...biến mất.

"Đừng sợ, Alice." Kagami nói: "Tớ sẽ không để cậu phải chịu khổ như bọn họ đã làm đâu."

"Vậy...sao.."

Cô nhìn hắn, nhịn xuống rét lạnh trong lòng.

【Kazuha, ngoại trừ 'hắn', không được tin bất kì ai.】

Kagami Taiga...cậu có thể khiến cho tôi tin tưởng hay không? Hay là...

Tôi, chỉ nên nghe theo Alice là tốt rồi?

Tin vào hắn...

Nhưng...

'Hắn', là ai?

Trong trí óc của cô, đột nhiên xoẹt qua một bóng dáng kiêu ngạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.