(Đồng Nhân Kuroko No Basket) Tia Chớp Thứ Bảy

Chương 62: Trốn thoát




"Có người theo dõi chúng ta?" Murasakibara nâng mắt, dáng vẻ không chút tinh thần nói. Kuroko cau mày, hắn liếc nhìn Murasakibara với vẻ mặt không đồng ý: "Mọi người nên cẩn thận hơn mới phải."

"Được được." Hắn mệt mỏi trả lời. Sau khi ăn hết miếng snack cuối cùng, hắn đặt ngón tay lên miệng liếm sạch cặn rồi đứng dậy. "Tớ lên chơi với Kazuchin đây."

...

Nếu như có một người nói với bạn "Tớ thích cậu.", bạn sẽ làm gì?

Nếu như có người yêu bạn đến mất đi lí trí, bạn sẽ làm gì?

Nếu là tôi, tôi sẽ cười nhạt. Nói: "Làm gì có tình yêu thực sự khi mà bạn còn quá non trẻ."

Phải rồi, nhìn lại đi. Bọn họ mới chỉ 18 tuổi...

Làm sao mà lại có được thứ tình yêu gọi là mất đi lí trí? Buồn cười!

Có bệnh thì đi gặp bác sĩ đi! Tại sao...lại phải lấy tôi ra làm cái cớ?

Tại sao phải cố bắt tôi lại, để mà thoả mãn sự biến thái của các người!

Cho dù các người có là bạn thân của tôi đi chăng nữa...

Cho dù là vậy, cho dù là vậy...

Tôi cũng sẽ không tha thứ!

Tiếng guitar toát lên sự phẫn hận và đau thương tột cùng. Một con chim hoàng yến ngu ngốc tin rằng bản thân đã có được những người bạn tốt, để rồi bị nhốt lại trong lồng, để rồi mất đi tự do.

"Bay lên đi!"

Phải rồi, phải rồi... Rời khỏi nơi này, phải trốn thoát, phải trốn thoát, phải trốn thoát...

"Dù là thức hay khi ngủ, tôi chẳng là gì ngoài một con chim hoàng yến."

Một con chim bị nhốt trong lồng vàng hoa lệ...

"Bên trong cái lồng ngọt ngào lấp lánh ý tưởng."

"Tớ thích cậu.", "tớ yêu cậu." , "Đừng rời xa tớ", "trở về đi", "đừng đi mà!", "tớ ở đây", "đừng sợ."...

"Dù là khi thức hay khi ngủ, tôi đều chẳng thể rời khỏi lồng. Mỗi khi thức dậy đều là ở đó."

【Thả tôi ra đi.】

【Không được đâu...】

【Chúng tớ sẽ không để Kazuha trốn thoát đâu.】

"Khi hét lên, chỉ mình điều đó cũng khiến tôi bất bại. Thế nên đừng mở lồng ra. Tôi sẽ rơi thẳng xuống dưới."

"Dù cho hoàn toàn trần trụi tôi cũng chẳng còn sợ! Tôi sẽ tiếp tục hát như một..."

"Con chim hoàng yến!"

Ngón tay liên tục chuyển động trên dây đàn, Kazuha khép mắt lại, đắm chìm trong thế giới mà chính cô tạo ra. Ngón tay chậm dần, chậm dần, nhịp thở dồn dập của cô cũng dần bình ổn lại, cô nhẹ nhàng hít một hơi, mí mắt nhúc nhích.

"Thế nên đừng mở lồng ra."

"Nếu không tôi sẽ..." Kazuha khẽ mở mắt, khi nhìn đến người đứng trước cửa, ngón tay khẽ run lên một thoáng: "...Rơi."

"Đã lâu rồi không có nghe Kazuchin hát." Hắn thuận tay đóng cửa lại, mị mị mắt: "Hay quá."

Kazuha cúi đầu chỉnh dây đàn, hiển nhiên là không có ý định nói chuyện với hắn. Murasakibara cũng không để ý, hắn ngồi xuống bên cạnh cô một cách tự nhiên.

Tính cách lười biếng khiến hắn không thích nói chuyện, cũng sẽ không vì cô là người hắn thích mà nhiều lời. Sau khi nói cho cô hiện tại những người kia đang làm gì, hắn ngã người ra giường, dần dần chìm vào giấc ngủ say.

Mỗi lần ở bên cạnh Kazuchin, hắn luôn cảm thấy...thật an tâm.

"...Atsushi." Kazuha đặt đàn guitar xuống, chậm rãi tới gần hắn: "Atsushi."

Murasakibara nằm bất động, thở đều đều. Kazuha nuốt nước bọt, từ sau lưng lấy ra một đoạn dây dài.

Đó là đoạn dây mà đêm hôm qua cô xé từ mảnh màn gió ra.

Chặt chẽ chói lại bàn tay hắn, cô không chiềm chế được nở nụ cười.

Tất cả đều đã được tính toán  rất kĩ lưỡng.

Hôm nay là ngày thứ mười tám cô ở trong này, và cũng đủ bình tĩnh để phân tích tình cảnh hiện tại. Vào cuối tuần, Murasakibara sẽ tới đây chơi và ngủ say. Ngay từ lần đầu tiên, cô đã nảy sinh ra một kế hoạch không tưởng.  Cho nên hiện tại...

Đằng nào mà chẳng bị nhốt, nếu thành công thì tốt, nếu thất bại...

Khẽ cụp mắt lại, Kazuha với tay lấy chìa khoá trong túi áo hắn, cầm thật chặt.

...Thì có làm sao?

Tiếng mở chốt cửa nhỏ bé đến không thể nghe thấy, cô khá thông thuộc với biệt thự của Akashi, cho nên lần đào tẩu này không phải không có  tính toán kĩ lưỡng.

Akashi gia không bao giờ lắp đặt camera trong nhà, không biết có phải là do họ tự tin hay không, nhưng không thể không nói điều này chính là lợi thế cho cô.

Theo thông tin mà Murasakibara vừa nói, Akashi đã đi tham gia một cuộc thi shogi ở Tokyo cùng với Kuroko, cho nên hiện tại căn biệt thự này không có ai ngoài người hầu. Thế nhưng, Kazuha vẫn chưa buông lỏng cảnh giác. Cô nín thở nhìn hành lang vắng tanh trước mắt, thân ảnh như một con báo đốm, nhanh nhẹn nhưng không tiếng động chạy ra tới ban công phòng Akashi.

Ở đây, sẽ không có bất kì một ai dám tới gần. Với tính cách tự tin một cách thái quá của Akashi, hắn...cũng sẽ không khoá cửa phòng lại.

Mạnh mẽ giật xuống rèm treo cửa, cô xé nó ra thành nhiều đoạn dây nhỏ rồi buộc lại thật chặt. Sau khi đảm bảo rằng chúng đã chắc chắn, cô mới buộc lại vào ban công, không chút do dự nhảy xuống.

Chạm đất, Kazuha nhanh chóng xoay người trốn vào một bụi cây gần đó.

"Hôm nay bạn của thiếu gia có đến không vậy?"

"Có, hình như là Murasakibara thiếu gia.."

"Nhắc mới nhớ, tại sao không thấy Murasakibara thiếu gia đâu cả?"

"Ai biết, có lẽ là ở trong phòng của Kazuha tiểu thư..."

"Kazuha tiểu thư?"

"Ai là Kazuha tiểu thư?"

"Cô là người mới nhỉ? Kazuha tiểu thư a, cô ấy..."

"Suỵt!" Một nữ hầu vội vàng bịt miệng người kia lại: "Đừng có nói lung tung! Muốn mất việc hả!"

"A!"

Kazuha không để  tâm đến những người lắm chuyện này, lẻn lẻn ra ngoài, đi tới khu vườn vắng vẻ.

Cô dừng lại, khẽ híp mắt vì lâu ngày mới tiếp xúc với ánh nắng mà cảm thấy nhói, nhìn ra bên ngoài.

Chỉ cần qua chỗ này...

"Cậu đang làm gì vậy, Kazuha?"

Thanh âm lành lạnh, cứng ngắc, đầy ẩn nhẫn vang lên, cắt đứt tia lí trí cuối cùng của cô gái nhỏ bé.

Không phải trốn thoát quá dễ, mà là chưa gặp phải chướng ngại.

【Đừng mở lồng ra nếu không tôi sẽ...rơi.】

*bài hát: Canary trong phim <Giọng hát vô danh>


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.