[Đồng Nhân Hokage] Lão Bản Nương! Thượng Ngưu Lưỡi

Chương 23: Ký hiệp nghị & trở về Làng Cát…




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+Beta: Lã Thiên Di

***********************************

—— nếu không phải cô biết trước tình tiết vở kịch, cô thật sự có lẽ đã cho rằng người con trai mười hai tuổi đang ở trước mắt này đã là sa ẩn ảnh.

************************************

Lại nói tiếp, thật muốn cảm tạ thôn Konoha đầy cây xanh um tùm.

Nếu không phải nơi này rậm rạp chằng chịt, cành cây, nhánh cây xanh tum tùm. Từ nơi cao như vậy ngã xuống dưới, trước không nói đến Gaara, mạng nhỏ của Haruhisa nhất định không có đủ khả năng sống sót.

Sao có thể giống như bây giờ, êm đẹp nằm ở trong bệnh viện. Ngoại trừ trên đầu có miệng vết thương vô cùng sâu cùng với chấn động não rất nhỏ, còn thừa lại đều chính là trầy da.

Khi đó, chú che mặt kịp thời cứu Naruto nên cũng không cần lo ngại. Ngoại trừ có vài vết thương, chỉ có chút mất sức lực.

Đồng thời, chiến tranh xảy ra trên thôn Konoha cũng bởi vì Ochimaru thất bại mà căn bản đã kết thúc. Trong thôn phái ra một bộ phận Ninja đến tìm kiếm tung tích của những người khác.

Trong đó, một tiểu đội Konoha phát hiện ra Gaara cùng Haruhisa đã lâm vào tình trạng hôn mê. Dựa trên nguyên tắc về chủ nghĩa nhân đạo, tinh thần giúp đỡ, nhóm Ninja Konoha đem hai người kia đang ở cùng một chỗ đưa vào bệnh viện…

Bởi vì cuộc chiến ác liệt vừa kết thúc.

Bởi vì số lượng người bị thương rất khổng lồ.

Bởi vì khi tiểu đội Konoha phát hiện ra hai người kia, tư thế của hai người đó vô cùng ái muội.

Haruhisa cùng Gaara được bố trí ở trong cùng một phòng bệnh —— hai giường.

Thời điểm vào hai ngày trước, Haruhisa bị bác sĩ tuyên bố lệnh cấm không được xuống giường, cô cũng hòa thuận nghe theo nằm ở trên giường. Nhưng vấn đề là, một khi tứ chi của một người bắt đầu “ham muốn hoạt động”, bộ não sẽ bắt đầu phát triển mạnh mẽ.

Haruhisa ở tại đây được hai ngày, suy nghĩ rõ ràng một vấn đề, một cái vấn đề rất quan trọng.

Cô tỉ mỉ nhớ lại toàn bộ những chi tiết nhỏ nhặt có liên quan tới Gaara. Bao gồm cả lần đầu tiên gặp nhau, mãi cho đến hai ngày mới đây thôi.

Cô nhớ lại, cô từ trong tay Gaara nhận lấy bao cát, Gaara từ trong tay cô nhận lấy kẹo. Nhớ tới đêm Yashamaru tự sát, cô nhìn thấy Gaara ngồi quỳ ở giữa đống cát, thì lòng của cô vô cùng đau buốt cùng thương tiếc. Nhớ tới lúc cô nhìn bóng lưng của Gaara khi bắt đầu được huấn luyện, nhịn không được khóe môi hơi cong lên. Nhớ tới hai ngày trước, khi Gaara ở trước mắt cô rơi xuống, trong lòng cô tràn đầy tuyệt vọng cùng sợ hãi.

Cô nghĩ… cô nghĩ, cuối cùng rốt cuộc rút ra một kết luận, đó chính là cô đã té từ trên cao xuống, té ngã ở trên cao, da dẻ coi như tiêu luôn, ánh mắt to, bên mình thì có gấu mèo ngoan nhưng không nói nhiều lắm. Hơn nữa, so sánh tình trạng trước mắt đã xảy ra… Haruhisa nhìn cách vách, Gaara đang nằm ở trên giường bệnh, hình như chỉ trong thời gian ngắn, sẽ không có cái gì thay đổi chứ.

Như vậy, thì cô liền nhận tội đi.

Rốt cuộc Haruhisa đã “tháo” những phiền não, tâm sự lâu ngày xuống, bình yên ngủ tiếp…

************************************

Dù sao đi nữa, Haruhisa chẳng qua chỉ bị chấn động não rất nhỏ cộng thêm bị thương ngoài da ở nhiều chỗ, ổn định nằm một chỗ vài ngày, nhanh chóng khôi phục bộ dáng năng nổ như xưa.

Mặc dù, Gaara so với cô thì nghiêm trọng hơn nhiều, nhưng là người dễ thương như Gaara thì như vậy cũng tốt.

Hôm nay, Aki cầm theo hộp cơm. Vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy ngay cô bé ở trên giường đang đăm chiêu ủ dột, soi mói bụng.

“Này, bụng lại như thế nào?” Aki lại nhìn một chút người đầu đỏ ở trên giường bệnh khác chính là đang yên tĩnh đọc sách, cười cười vỗ đầu Haruhisa.

“Béo…” Haruhisa cau mày bấp bấp thịt mềm trên bụng. “Mỗi ngày chỉ ăn không vận động, không có tiêu hao, tạo thành quá nhiều lớp mỡ chồng chất…”

Aki sờ sờ miếng băng trắng quấn ở trên đầu Haruhisa, muốn nói lại thôi.

Lẽ ra, Haruhisa rất muốn nói “Không việc gì, đầu năm nay vết sẹo chính là tượng trưng cho xu hướng hiện nay”. Nhưng cô nhìn Gaara ở một bên, nghĩ trước nói sau, lại đem những lời này nuốt vào trong bụng, quay lại cho Aki một cái mỉm cười “Không sao đâu”.

Sợ cái gì, thật sự không được, cô còn có mái tóc dài này làm vũ khí cuối cùng đâu.

“Nhưng đó là đỉnh tinh thần.” Aki đem hộp cơm đặt chỉnh tề ở trên bàn. “Ở trong tiệm ba ba không có người giúp, chị về tiệm trước. Hộp cơm này đến buổi chiều chị sẽ quay lại lấy.”

Haruhisa khụt khịt mũi, lại gật đầu: “Em mà béo lên, toàn bộ trách nhiệm đều thuộc về chị Aki hết.”

Aki bật cười, một bên cầm lấy túi tiền, một bên chăm chú nhìn Gaara: “Béo thì làm sao, lại không sợ không có người muốn.”

Haruhisa vòng vo chuyển tròng mắt, cười tủm tỉm nhìn Aki, làm trạng thái đồng ý.

Aki đi rồi, Haruhisa liền nhảy xuống giường, ngồi xuống trên ghế bên giường Gaara:

“La La La, ăn cơm ~ “

Gaara ngẩng đầu, nhìn Haruhisa đang hưng phấn mở nắp hộp ra, ánh mắt như nhau dừng ở trên trán cô.

Đây là… Hắn làm cho.

Gaara có chút hoảng hốt, muốn chạm vào. Vừa vươn tay chạm vào nhưng lại do dự rụt trở về.

“La La La?”

Nửa ngày, Haruhisa cũng không nghe được động tĩnh của đối phương. Nghi hoặc quay đầu lại, liền thấy người nọ đang ngẩn người nhìn cô, không biết suy nghĩ cái gì.

Haruhisa nhíu mày, buông chiếc đũa xuống, nắm tay Gaara đặt ở trên trán của cô:

“Cậu xem, không đau.”

A… Kỳ thực có hơi đau. Haruhisa âm thầm nghĩ.

Ngón tay cứng ngắc của Gaara chậm rãi thả lỏng, hắn nhẹ nhàng xoa băng gạc trắng noãn đó, cuối cùng cũng mở miệng:

“… Thật xin lỗi.”

“Ừ, được rồi, không sao hết.”

Haruhisa cười tủm tỉm trả lời, lại một lần nữa cầm lấy chiếc đũa, đưa cho Gaara:

“Hiện tại có thể ăn cơm rồi chứ?”

*************************************

Haruhisa không hiểu cái mô tê gì hết. Một mặt trận lớn như vậy, tại sao lại muốn cô – người qua đường A cũng phải tham gia đóng góp vào?

Lúc đi đến cửa, người đứng ngay cửa là Kakashi, nghiêm túc đứng gần đó là Asuma cùng Kurenai.

Vào cửa lại nghe thấy âm thanh “Bá ~ lả tả bá”. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nhất định là một đám ám nhẫn Konoha Anbu, hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn phát triển, trên mặt một người đeo mặt nạ thỏ, một người đeo mặt nạ mèo.50

(Konoha Anbu)

Đóng cửa lại, trong căn phòng to như vậy có một bàn hội nghị. Bên cạnh bàn, những người đứng đầu trong Konoha đều ngồi đầy ở đó —— A… Cha của Chouji, cha của Shikamaru, cha của Ino… Ách, còn có tộc trưởng Hyuga, etc…

Nhờ vào kiểu vẽ cao siêu của tác giả cùng với trí nhớ của bản thân, những người ngồi ở đây, cô có thể nhận ra được từ 70 – 80%…

Temari chăm chú nhìn tròng mắt không ngừng lộn xộn, một phút cũng không thể yên tĩnh – Haruhisa, âm thầm ho khan một tiếng. Mặc dù, đạt được mục đích nhắc nhở Haruhisa, nhưng cô cũng bị Gaara “hơi” liếc mắt bất mãn như đao.

Thật là, ‘cô dâu’ này còn chưa đến tay đâu. Vậy mà trước tiên dám đem chị mình, anh mình ném sang một bên không còn một mảnh…

Temari đang ở sau cái quạt, lén lút oán thầm.

Phía bên kia, Nara Shikaku bất động thanh sắc đánh giá cô bé tóc vàng mắt xanh, cao gầy duyên dáng ở nước khác. Một bên cho con mình ánh mắt vừa lòng, một bên mắng thầm “Thằng nhóc thúi này, lại còn có thể gạt bố mày.”

Trong thời gian ngắn, “mạch nước ngầm” trong hội trường cuồn cuộn dâng lên, bầu không khí trở nên quỷ dị.

Người đứng đầu tất cả rốt cục mở miệng:

“Nếu các vị ngồi đây không có ý kiến gì khác, như vậy thì xin mời mọi người ký tên trên văn kiện.”

Không sai, Kazekage đệ tứ chân chính đã bị tấn công ở sơn cốc hoang vắng, không bóng người. Khi thi thể được tìm thấy đã trở nên vô cùng thê thảm.

Ý đồ của Orochimaru chính là muốn mượn tay Làng Cát đến tiêu diệt Konoha, nhưng lại vô cùng thê thảm bị thầy của mình dùng cấm thuật cướp đi đôi tay quan trọng của một người Ninja, đánh mất khả năng kết ấn, đành phải bất đắc dĩ bỏ chạy chật vật.

Chỉ tiếc, Hokage đệ tam vĩ đại một đời anh danh, nhưng bởi vì nhất thời mềm lòng, chết ở trên tay đệ tử do chính mình dốc lòng bồi dưỡng.

Hokage đệ tam, Haruhisa chưa được nhìn thấy người thật, trong một bức tranh có thể đi chuyển, đó cũng thật là một ông lão đáng yêu.

Chúc ngài sớm ngày phi tiên đến thế giới cực lạc…

Cô ở trong lòng yên lặng nghĩ.

Một bên, bị người khác bố trí như vậy, Làng Cát đối với Làng Âm Thanh cùng Orochimaru giận đến không kiềm chế được, một bên vừa đặt quan hệ tốt với Konoha.

Y theo tình huống trước mắt, vô luận là Konoha hay là Làng Cát, đều không thích hợp để tiếp tục dính dáng tới nhau. Vì thế, hai bên lại ngồi trên bàn đàm phán, lại một lần nữa định ra khế ước đồng minh.

Temari, Kankuro cùng Gaara nhìn nhau, tiến lên theo thứ tự, ở trên khế ước ký tên của mình lên đó.

Maki đứng ở phía sau, không tự chủ được thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đến tận đây, chuyện khó giải quyết cuối cùng cũng đã kết thúc.

***********************************

Hô… Thật vất vả đi ra khỏi phòng làm việc Konoha, Haruhisa rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, dưới chân mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi ở trên đất.

Gaara kịp thời đưa tay, giúp đỡ Haruhisa một chút.

Lòng bàn tay lại lạnh, có vết chai mỏng, lúc này đây tuy lướt qua bên sườn cánh tay cô, nhưng lại mang theo một cảm giác ma sát nhè nhẹ. Haruhisa ngẩn ra, như chạm phải điện liền nhảy ra, trên mặt có vài vết đỏ ửng khả nghi, lắp bắp nói:

“Tớ, tớ đi về trước thu dọn đồ đạc, lát nữa gặp…”

Nói xong, cũng không chờ ba chị em bọn họ trả lời, nhanh như chớp chạy mất.

Kankuro không hiểu, xoay người hỏi Temari: “Haruhisa đột nhiên làm sao vậy?”

Trong nháy mắt Temari nhìn bóng dáng đang nhỏ dần, khóe miệng gợi lên mỉm cười bí hiểm: “Thôi ~~ ai biết được!”

Mà Gaara, thì lại tỉ mỉ nhìn bàn tay của mình, sau đó lộ ra biểu cảm nghi hoặc.

Trên đường Haruhisa chạy trở về “quán mì vui vẻ”, bộ dạng thở hổn hển dọa Goro cùng Aki giật mình.

Tay cô còn đang cầm lấy bên ngực trái của mình, dở khóc dở cười ——

Đây chẳng lẽ là ham muốn trong truyền thuyết không kìm nén được: dục | cầu bất mãn sao…

Tuy cô đã quyết định dũng cảm đối mặt, quyết không lùi bước, tìm thời gian thích hợp để chủ động “ra trận”.

Nhưng này… Cũng quá khoa trương thôi…

Gấu mèo kia không phải là động vật quý báu để bảo vệ sao…

Chẳng lẽ đối với cô có lực hấp dẫn lớn như vậy?

Nói tiếp, bản thân cô đến cùng từ khi nào đã bắt đầu thích hắn…

Goro cùng Aki nhìn Haruhisa một bên thì nhíu mày, một lát thì lại che trán, một lát lại cười ngây ngô. Hai người nhìn nhau.

Haruhisa thật ra cũng không có nhiều hành lý để thu dọn. Nhưng cho đến khi Gaara bọn họ đã tìm đến “quán mì vui vẻ”, cô còn chưa thu dọn xong đồ đạc.

Gaara nhìn Haruhisa chậm chạp, rề rà thỉnh thoảng liếc đông liếc tây một chút. Hắn cau mày suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Còn có cái gì không yên lòng?”

Haruhisa ngẩn ra, trên mặt lộ ra tươi cười ngượng ngùng, trả lời nói: “Lại chờ tớ thêm một chút, rất nhanh thôi!”

Dứt lời, cô liền đi ra khỏi phòng, tay trái ôm một xấp gì đó thật dày, gõ cửa phòng chú Goro.

“Chú!” Haruhisa cười rất rạng rỡ. “Vài ngày nay, cháu đã ghi chép lại về hương vị mới của mì, tất cả đều nằm trong những cuốn vở này. Tặng cho chú!”

Goro nhìn trên tay cô bé toàn những quyển vở chồng chất lên nhau, có chút giật mình nói: “Cái này, không nên…”

“Có gì không thích hợp sao?” Haruhisa bĩu môi, đem đồ vật cứng rắn gì đó ở trong tay để vào tay Goro. “Vốn chính là mì mới của quán mì vui vẻ.”

Nói nói tới đây, Goro cũng không lại chối từ, hắn cười hề hề nhận lấy bản chép tay, thành tâm thành ý cảm ơn. Haruhisa có chút có không biết xấu hổ gãi gãi đầu, tỏ vẻ trong khoảng thời gian ngắn cô ở Konoka cũng rất vui vẻ. Còn có, sau này nếu chú Goro cùng Aki có thời gian nhất định phải đến đến Làng Cát thăm cô, blablabla…

Trước khi xoay người, Haruhisa lại hỏi: “A, đúng rồi, chú Goro, mấy ngày nay có nhìn thấy “ngu dốt”… (Di Di: Ý Haruhisa là ‘Có nhìn thấy ông chú ngu dốt đâu không?’ ấy mà ~^^~) sư phụ của cháu không?”

Goro cười cười. “Cháu nói sư đệ à, mấy ngày hôm trước hắn đã đi trước rồi. Hắn nói bây giờ cháu đã lớn rồi, đã có thể tự mình độc lập. Hắn còn nói, bước tiếp chính là muốn đi du lịch ở khắp nước, tìm kiếm mỹ thực trong thế giới! Ai… Sự đệ này của ta, từ nhỏ đã thích chạy đi lung tung rồi…”

Nghe thế, Haruhisa không khỏi hô to: “Cái gì? Ông chú đi rồi?!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.