[Đồng Nhân Hoa Thiên Cốt] Thần Ma Chi Tranh

Quyển 2 - Chương 11: Thức tỉnh




Nam Cung Thiên Nhan nhìn qua cung mộ bằng thủy tinh và ngàn năm hàn ngọc tạo thành, moi ngọc khẽ nhếch, váy áo thuớt tha, trâm vàng leng keng, chân trần lướt qua muôn hoa tiến vào cung mộ. Nàng nhìn những quan tài băng, hoặc nam hoặc nữ, đều có khí thế kinh thiên, thần khí cuồn cuộn, long uy khôn cùng, nàng khẽ bật cười:

“Hóa ra là thần mộ nha!”

Vạn năm trước, chúng thần gặp thiên kiếp mệnh kiệt thọ luân, không còn cách nào mới bất đắc dĩ phong ấn cả tộc vào Thiên băng ngàn năm, duy trì thể xác, Thiên Nhan vừa nhín tử khí ngay lập tức bao trùm, cười đến khuynh đảo chúng sanh:

“Thần mộ khai, chỉ sợ ngày các ngươi tỉnh dậy đã rất gần nha!”

Không cần nói cũng biết, người làm ra thù đoạn vô song, kéo dài hơi tàn này của thần tộc chính là chủ thần, một khi chủ thần thức tỉnh thì chúng thần cũng quy vị, nàng đưa tay vuốt mi mắt, ánh mắt diễm lệ thoáng chốc dữ tợn, nàng gằn từng tiếng tuy rất nhỏ nhưng cũng làm cho người ta thấy lạnh thấu tim gan:

“Là các ngươi bức ta vào đường này, cớ gì ta lại để cho Thần tộc hiện hữu ở Lục giới một lần nữa, các ngươi, phải như phật giới, vĩnh diệt luân lương đi!”

Nói xong, nàng cất tiếng cười trong như ngộc, tú mục dữ tợn biến mất, chỉ còn nét quý khí trong con ngươi, nàng khẽ phất tay, quay người bay đi.

*********************

Trường Lưu sơn thủ hộ nhân giới gần vạn năm, chấp chưởng càn khôn, ảo vệ nhân giới cùng tiên giới khỏi ma, yêu lưỡng giới nhưng giờ như gặp đại địch. Tiêu Dao tiên, người được Ngọc Hoàng tin tưởng là tiên nhân tuyệt thế được thiên gia phái xuống cứu cớt chùng sanh hiện giờ đang chấp chưởng Trường Lưu sơn.

Quả thực, Trường Lưu không còn là Trường Lưu của ngày trước, Nho tôn không rỏ làm soa mà mất tích, Bạch Trưởng Môn không hiểu sao một lần đi vào Hắc Ám sâm lâm, quay trở về bế quan không ra. Thế tôn làm chủ đại cục là người cương trực, vốn không muốn nhưng ý chỉ của Ngọc hoàng vừa xuống, lại thêm chư phái hiệp trợ, hắn không thể làm gì hơn là thỏa hiệp một ít, đi tới giờ, Trường Lưu đã rất rối loạn rồi!

Mà người có thể chủ trì đại cục, Bạch Tử Họa, lại đang bế quan không ra ở Tuyệt Tình điện. Quả thực không phải hắn trốn tránh trách nhiệm gì mà là hắn đang bị trọng thương, lần hắn vào Hắc Ám Sâm lâm đó đã bị Ma thần đả thương nặng nề, hắn không thể nào không bế quan trị thương.

Vốn dĩ vết thương ít phải một năm, nhiều phải 3 năm mới khỏi, không ngờ chưa tới 1 tháng hắn đã xuất quan, mà không chỉ thế, hắn còn ngay lập tức chạy tới tiên lao của trường lưu.

Nơi này, tăm tối, u ám khác thường, Thủy lao Trường Lưu thường dùng để giam giữ trọng phạm hiện trong đó đang giam một nam tử trẻ tuổi, đầu tóc bù xù nhưng nhìn kĩ sẽ thấy vẻ tuấn lãng khác người của hắn. Hắn ngồi đó như không quản thiên địa, quả thực nếu như không gặp, không ai nghĩ Nho tôn của Trường Lưu đang bị giam giữ ở nơi này.

Bạch Tử Họa mím chạt đôi môi không chút huyết sắc, hắn vôn thâm mang trọng thương lại không điều trị tận gốc nên nhìn thực đáng thương, nhìn nam tử trong lao một lát, hắn cất giọng khàn khàn:

“Sênh Tiêu Mặc, đệ biết tội của mình chưa?”

Sênh Tiêu Mặc vừa nghe xong, liền cười điên cuồng, một lúc sau, hắn mới ngừng cười, nói:

“Dốt cục không an tâm nữa?”

Bạch Tử Họa yên lặng một lúc, sau mới trầm giọng nói:

“Sênh Tiêu Mặc, đệ tùy ý trộm cung vũ trưởng môn, ý đồ mở ra cánh cổng thông tới Man Hoang, bị ta nhốt tại đây, đệ còn không biết hối lỗi?”

“Bạch Tử Họa, ta tại đây thay nàng hỏi ngươi một câu, nàng có vị trí gì trong lòng ngươi? Ngươi coi nàng là cái gì??”

Ánh mắt sắc lạnh của Sênh Tiêu Mặc chiếu thẳng vào người Bạch Tử Họa, như muốn đâm xuyên người hắn. Bạch Tử Họa yên tĩnh một lát mới khẽ nói:

“Nàng là tính mạng của ta!”

“Hahahha, tính mạng của ngươi, tính mạng mà ngươi vứt bỏ để đi lên đại đạo ư? Ngươi nghĩ bỏ quên nàng thì ngươi có thể đi lên đại đạo vĩnh sinh bất diệt, thủ hộ tam giới sao? Đạo tâm của ngươi thật buồn cười, ngươi từ bỏ nàng, cũng tự từ bò chính mình, chấp niệm này của ngươi, vạn năm không đổi, vạn kiếp bất phục, ngươi không những làm cho nàng đau khổ mà còn làm cho ta vô cùng thất vọng về ngươi!”

Không biết từ bao giờ, Sênh Tiêu Mặc không thề nào gọi hắn một tiếng sư huynh thân thiết như xưa, không biết từ bao giờ, nàng lại có vị trí quan trọng như vậy trong tim hắn, đế tìm nàng, hắn trái môn quy, trái đạo tâm của mình. nhưng mà, hắn không hối hận, nàng chính là điểm sáng duy nhất trong cuộc dời tưởng như làn gió thoảng qua của Sênh Tiêu Mặc hắn. Hắn muốn bảo vệ nàng, nhưng chỉ trách hắn không đủ mạnh.

Bạch Tử Họa im lặng, lúc lâu sau mới từ từ nói:

“Nàng là một cổ thần!”

Sênh Tiêu Mặc cười ha hả:

“Nàng xuất đạo hơn trăm năm, nào đâu thiên hỏa, nào đâu lôi kiếp? Chỉ là ngụy biện, nàng đâu có cản trở đại đạo của ngươi? Ngươi làm như vậy là muốn hủy hoại nàng hay hủy hoại nàng?”

Bạch Tử Họa gian nan quay người đi, gươn mặt vốn tái mét của hắn lại càng xanh thêm, từ tríc tiên không nhiêm bịu trần trở thành một ma gian diệt chúng. Đây chính là đạo tâm ma lưu lại khi hắn tấn giai thần vị, quả thực, hắn luôn áp chế nhưng không ngờ nó ngày một mạnh, tới ngày hôm ấy lại phá tâm li nh4 của hắn mà ra.

Hắn vốn không nhận mình sinh tâm ma, lại mang ý nghĩ xấu xa!!!!!!!!

Hai tâm của hắn tranh chấp cơ thể, Sênh Tiêu Mặc lại không nhận ra, nhưng lúc này lại có tiếng chuông ba khắc vang lên. Tiếng chuông này ngàn năm không vang một lần, thể hiện Trường Lưu gặp nguy. Bạch Tử Họa lấy lại tâm trí, nanh chóng để lại một đạo thiên nhãn của mình cho Sênh Tiêu Mặc, nhằm cho hắn biết rõ tình hình bên ngoài.

Là nàng! Tại sao nàng lại tới được đây? Sao nàng thoát khỏi Man Hoang được?

Nam Cung Thiên Nhan thân đầy ma khí đứng trên không trung Trường Lưu, nàng nhìn xuống thế gian bàng bạc sương mù, hoa đào từng cánh phấp phới, nơi này từng để cho nàng những kỉ niệm vui nhất, cung có thể là ấm áp nhất, có xấu hổ, có giận giữ, có vui vẻ, có ấm áp, nàng nheo mắt thì thầm:

“Nơi đáng nhớ như vậy,.... các ngươi không nên hưởng!”

Vừa nhù xong, sát ý của nàng động, ngay lập tức từng đạo khám bay xuống biển trường Lưu, toàn sơn môn trấn động, lúc này một thân ảnh thướt tha bay lên, kiêu ngạo nhìn nàng, hét:

“Ma nữ, Trường Lưu không phải nơi ngươi có thể tác quái!”

Người này chính là Nguyệt Thiên Tình, áo trắng nàng ta phấp phới, tiên khí quẩn quay, hệt như một tiên tử tuyệt thế, đối lập với cô ta là Nam Cung Thiên Nhan vũ mị tận xương, quý khí bức ngời. Nam Cung Thiên Nhan cười nhạt nhìn cây kiếm sắc của cô ta, khẽ nói:

“Hừ, tiểu yêu mà thôi, cút!”

Nói xong, tay nàng khẽ kết thủ ấn, thả xuống biển, lúc này từ biển Trường Lưu, thần khí ngập tràn, sóng biển dậy lên, một đóa hoa sen từ dưới nước bay lên. Đóa hoa có 9 cánh, quanh thân lấp lánh diện quang, bay đến bên cạnh nàng, nàng đảo chân ngộc, đứng trên thân hoa, cười nói:

“Bạch Tử Họa, ngươi còn ở đó làm gì?”

Tay ngọc phất lên, Nguyệt Thiên Tình không khỏi chấn kinh bay đi, đập vào trụ cột trước điện, hộc máu, rơi xuống đất.Nàng ta đã bất tỉnh nhân sự. Nàng chỉ tay ra trước, khẽ cười:

“Ta không phải ác nhân, nhưng không tiên nghe cẩu sủa, nên chỉ hủy đạo căn của ngươi, mau cút cho khuất mắt ta!”

“Thiên Nhan!”

Lúc này, thân ảnh Bạch Tử Họa lao ra, nhìn nàng với ánh mắt thất vọng, hắn nâng người Nguyệt Thiên Tình lên, nói:

“Lúc trước nàng là một nữ tử trọng tình nghĩa, thông minh, lí trí, tại sao bây giờ lại không nói lí lẽ như vậy???”

Nam Cung Thiên Nhan không khỏi cười nhạt:

“Có gì đế mà thất vọng, con người Nam Cung Thiên Nhan kia đã chết từ lâu, nàng ta ngu xuẩn, chết là đáng, đâu liên quan tới ngươi? Hôm nay ta tới là để lấy đi đồ vật của ta! Còn nữa, Mị Điệp của ta đâu?”

Nam Cung thiên Nhan ngu xuẩn kia chết là đáng, nàng không quan tâm, giờ nàng tùy tâm sở dục, yêu ghét rõ ràng, thấu triệt tất cả, nàng vốn muốn vô lo ở thế giới khác, lão tặc thiên bắt nàng trở lại; nàng muốn sống làm trưởng môn Mao Sơn, dạy nên trữ quân tốt, người trong thiên hạ cản nàng; nàng muốn sống an nhàn tại Man Hoang, độc thủ không bò qua nàng. Nếu đã như vậy, lưu luyến làm gì, số phận nàng, được định từ khi mới sinh ra, nàng không kháng cự nữa, nhưng một đọa thần như nàng, còn ai muốn ở bên?

Thiểm Mị Diệp là linh sủng của nàng, nếu như nàng ấy cũng không muốn theo nàng, nàng không ép, nhưng rõ ràng khí tức của nàng ấy còn ở nơi này!

“Hahaha, chính là ở đây!”

Tiêu Dao lão giả cười cười, hắn hiện thân với một vẻ mặt nhân từ, cười hiền hậu nhưng mà Nam Cung Thiên Nhan vừa nhìn, ánh mắt lập tức lăng liệt! Nàng vốn không nhận ra Tiêu Dao tiên là ai, nhưng mà, người đằng sau lão ta thì có!

Chính là Thiểm Mị Điệp không sai, nhưng ánh mắt nàng ấy vô hồn không chút sức sống, rõ ràng một chuyện, nàng ấy bị lão già này nhiếp hồn!

“Sai, sai rồi, Hoa thần tôn quý, nàng ta không bị ta nhiếp hồn mà là bị ta rút hồn luyện tùy trở thành khôi lỗi!”

Ánh cười vẫn hiền hậu như vậy nhưng lời nói lại đáng chết, Nam Cung Thiên Nhan lúc này thực sự nổi điên! nàng không kiềm soát hủy diệt chi khí làm nó bay toán loạn, đặc biệt, mái tóc nàng bay tung, làm cho người bên dưới nhìn rõ ấn kí dài hẹp mày đen đan vào lên hoa trên trán nàng!

Lão ta dám, vậy mà dám luyện hồn Mị Điệp, ép nàng ấy thành khôi lỗi! Đáng chết, lão ta đáng chết, Trường Lưu đáng chết, cả thiên hạ đều đáng chết! Đi chết hết đi!!!!!!

“Đọa thần, nàng ta là đọa thần!”

Thiên Nhan cười lăng liệt, phẩy tay một cái, đại điện Trường Lưu rung lắc mạnh, may mà có đại trận phòng ngự nổi lên trấn giữ, nàng nheo mắt nhìn, chiếm giữ thần căn đế làm một địa trận, quả thực là giỏi, nhưng mà, ngày hôm nay ai có thế ngăn nàng đố sát?

“Lão già, chịu chết!”

Tiêu Dao tiên lấn đầu tiên mang dáng hoảng sợ, tại sao lại là đọa thần? Đừng nói chơi, đọa thần không phải là chỉ một vị thần mang ma tâm mà là một vị thần đổi mệnh lấy đạo ma, kháng với trời xanh, sức mạnh có thế hủy diệt tất cả!!!!!!

“Thiên Nhan, nên dừng tay!”

Lúc này, phía trong Trường Lưu thần khí ngập trời, chân long thét gào, phượng vũ bay cao, thế khí không thế át. Giọng nói vang vọng trăm bế, mang theo vẻ uy nghi khó lường, Nam Cung Thiên Nhan vừa nhín đã cười,

“Chủ thần, không ngờ thật sự là ngươi! Thù cũ nợ mới, chi bắng chúng ta tính một lúc đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.