Sáng sớm hôm sau, Thiên Nhan đã chuẩn bị xong xuôi, cùng Vân Ẩn, Hoa Thiên Cốt và Đường Bảo rời khỏi Trường Lưu, tiến về Mao Sơn. Ài…thực ra là nói chuẩn bị cho oai vậy thôi chứ tực ra nàng chỉ lấy một vài hũ trúc nước ao Tam Sinh mà thôi. Nàng bắt buộc phải hứng từ miệng của 3 con thú chừ không thì bẩn lắm lắm.
Chính vì Nam Cung Thiên Nhan là thần nên khi uồng loại nước này sẽ làm cho thần lực của nàng trở nên tinh khiết và nhiều hơn. Đây chính là phát hiện cực lớn và vô cùng vĩ đại của nàng.
Nam Cung Thiên Nhan cùng mấy người đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến chân núi Mao Sơn. Nghỉ ngơi một ngày, sau hôm chính thức nhận chức chưởng môn Mao Sơn thì như thường lệ, nàng đem theo chiếc cổ cầm mượn được của Vân Ẩn tìm đến một khu rừng đẹp ở sau núi. Trong lúc Thiên Nhan đang đàn thì từ đâu có một sợi huyết chỉ bay đến.
Thiên Nhan nhíu mày. Nàng hiện giờ tuy là thần lực yếu kém nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể bắt nạt nhá! Tức giận, nàng khẽ gẩy, thanh âm trong không khí tràn ra, cắt phăng từng chỉ huyết. Nàng ngẩng đầu lên, cười như không cười:
“Phản đồ Mao Sơn, còn không mau xuất hiện?”
“Hừ, tân chưởng môn của Mao Sơn cũng có chút bản lãnh đó chứ?”
Từ sau gốc cây, một bóng dáng thong dong bước ra. Nàng mày đẹp khẽ nhíu, kẻ kia tuy là đeo mặt nạ quỷ dị nhưng dựa vào vóc dáng lẫn lời nói, quả là giống nhau như đúc với Vân Ẩn. Im lặng một hồi, Thiên Nhan liền nở nụ cười dễ thương:
“Ủa? Vân Ẩn, ngươi đeo mặt nạ làm cái gì? Mau lại đây đưa ta đi chơi”
Móa! Vân Ế muốn ngất. Tại sao nàng ta lại có thể thay đổi thái độ nhanh như thế? Rõ ràng ban nãy vẫn còn lãnh ngạo lạnh lùng, cao quý mà nghiêm thét hắn, bây giờ lại ngây thơ vô đối. mắt nàng chơm chớp, long lanh hút hồn người ta, nũng nịu đòi hắn đưa nàng ta đi chơi là sao?
Vân Ế cười đến dữ tợn:
“Đừng có mà nói cái tên ghê tởm đó với ta. Ta là Vân Ế, chính là người đã dẫn yêu ma đến diệt Mao Sơn, giết Thanh Hư đạo trưởng đấy!!”
Nam Cung Thiên Nhan hừ mũi, ai chẳng biết chứ! Nhưng bà đây đang muốn xoay ngươi vòng vòng đấy! nàng cười càng đến dễ thương:
“Vân Ẩn, huynh đừng đùa nữa!”
“Hừ! ai muốn đùa với ngươi?...”
Nói xong, Vân Ế lại tiếp tục cắn ngón tay, vô số sợi huyết chỉ bay ra, đan vào nhau, thập phần xinh đẹp mà vô cùng nguy hiểm. Thiên Nhan nhìn thấy, nhanh chóng bay lên, cả người uốn lượn, tránh từng sợi chỉ. Một cảnh tượng mĩ như vậy đột nhiên phải dừng lại. Mấy sợi máu kia lại bị ai đó dùng khí tước làm cho đứt đoạn, rơi xuống đất hóa thành mấy cũng máu loãng.
Nam Cung Thiên Nhan ngẩng đầu trông lên, xa xa lại là một bóng tím xinh đẹp đang đứng trên cành cây. Thấy rõ mặt người tới, Thiên Nhan liền mừng ra mặt, nàng vô cùng yêu thích Sát tỷ tỷ nga, đây là một sự si mê, cuồng luyến với tính cách của nhân vật này.
‘Mái tóc tím như thác phiêu diêu trong gió, bộ y phục tím uốn lượn tựa ảo mộng. Làn da trắng nõn trong suốt dưới ánh mặt trời, khẽ ẩn hiện đường cong duyên dáng của xương quai xanh. Mi tâm hắn có ấn ký đỏ sẫm lộng lẫy như hoa, đôi mắt màu đỏ trong veo không chút vẩn đục, bầu trời đầy sao cũng không thể sánh bằng.’**
Vân Ế mày nhíu chặt, đột nhiên biến mất. Thiên Nhan nhìn thấy người đó tao nhã bay từ trên cây xuống, đến bước đi cũng nhẹ nhàng, vòng eo uyển chuyển, nhanh nhẹn tới gần, vạt lụa màu tím lay động theo gió, mỗi hành động đều vô cùng quyến rũ, mị hoặc đảo điên, khiến người ta mất hồn mất vía. Nàng thì thầm:
‘Đúng là xinh đẹp hút hồn người ta, thảo nào mà…. Lại nhầm… là tỷ tỷ…. hazz, đẹp hơn cả Cửu Thiên tiên nữ như thế này cơ mà!!!!!!’
Sát Thiên Mạch nghe thấy nàng lẩm bẩm, cười đến khuynh đảo nhân tâm. Hắn vừa mới xuất quan, nghe tin Mao Sơn bị hại, vì Thanh Hư đạo trưởng có ân với hắn nên hắn mới tới xem xem. Không ngờ, tới chân núi, hắn lại nhìn thấy một cô bé tầm 15~16 tuổi, đẹp ừm… coi như bằng hắn đi. Có chết hắn cũng không thừa nhận nàng xinh đẹp hơn cả nàng đâu nhé !!!! (Thật sự là Sát tỷ không chấp nhận được ai đẹp hơn mình). Ai đẹp hơn hắn, hắn sẽ tìm cách giết người đó, mà nàng lại vô cùng dễ thương, hắn mới không muốn giết nàng đâu! Hừ, kể cả cái tên đệ nhất Tiên giới kia cũng thua hắn cơ mà!
Nàng ngồi đó đánh đàn, thanh tao mà u nhã. Khi có người tấn công thì nàng tỏ vẻ cao quý lãnh diễm, lúc sau nàng lại vô cùng ngây thơ đáng yêu. Giờ nàng còn lẩm bẩm cái gì ấy nhỉ? Ha ha, đã khen hắn đẹp còn nói nhầm hắn là tỷ tỷ nữa chứ?..
Sát Thiên Mạch tiến đến gần Nam Cung Thiên Nhan, đưa tay xoa xoa đầu nàng, vui vẻ hỏi:
“Tiểu nhóc con, tại sao lại nói ta là tỷ tỷ?”
Nam Cung Thiên Nhan làm như chột dạ, quay đầu đi, phồng miệng trả lời mà không ai biết trong mắt nàng đang hiện lên một tia ranh mãnh:
“A đâu có… đâu? Người ta mới không nhầm ca ca là tỷ tỷ”
Sát Thiên Mạch cười đến mị hoặc, hắn chưa từng thấy ai dễ thương như nàng vậy. Yêu thích nàng, lại cũng thích giọng nói mê hoặc của nàng gọi hắn. hắn hỏi:
“A… nhóc, biết ta là ai không?”
“Không có biết a~~ nhưng ca ca còn đẹp hơn cả tiên nữ á!!”
“Ha…ha…ha. Ta chính là Ma Quân Sát Thiên Mạch đó, nhóc có sợ hay không?”
Thiên Nhan nghiêm túc lắc đầu, nàng hâm mộ còn không hết lấy đâu ra sợ hãi cơ chứ? Nàng cười tươi rói:
“Vậy muội gọi người là A Mạch ca ca… được không nào? Muội tên là Nam Cung Thiên Nhan, aid a, nếu A Mạch không phiền, cứ gọi muôi là Thiên Nhan, Nhan Nhan, Nhan nhi, Tiểu Nhan đều được….”
“A~ vậy, gọi muội là Tiểu Nhan nhi được không? Lại đây, ta có cái này cho muội!”
Nam Cung Thiên Nhan trợn mắt, sao lại có cái tên tiểu Nhan nhi được? giống như gọi thái giám ấy, nàng mới không chịu đâu!
Sát Thiên Mạch tươi cười mà rút lấy xương ngón tay cùng nhổ một sợi tóc tím tuyệt đẹp của mình ra. Luồn vào nhau rồi xoa đầu nàng. (Thiên Nhan kiến nghị, nàng không phải trẻ con đâu nhá!!!)
“Đây là một phần cơ thể của ta, mang theo nó thì cho dù Tiểu Nhan nhi ở đâu ta cũng biết. Khi nào gặp nguy hiểm hãy thổi nó lên, ta sẽ chạy nhanh tới cứu, hiểu chưa?”
Thiên Nhan ngây ngô nhận lấy, cười cười cảm ơn hắn, mặc dù nàng không thích cái tên tiểu Nhan nhi này chút nào. Sát Thiên Mạch nhìn thấy nụ cười ngây thơ, tuyệt mĩ của nàng thì nhanh chóng đơ người ra. Hắn khóc thầm trong lòng, nhóc con này cũng xinh đẹp quá rồi. Nghĩ là vậy, hắn lại tiếp tục xoa đầu nàng:
“Tiểu Nhan nhi là chưởng môn Mao Sơn đúng không? ồ, có người đến tìm nhóc rồi, ta không muốn xung đột với bọn chúng đâu, ta đi trước đây!”
Thiên Nhan vô cùng nhanh nhẹn, kéo lấy tay áo Sát Thiên Mạch, chu miệng:
“A Mạch, tỷ,… a.. ca ca, ta muốn tỉ đưa ta đi chơi a~~”
Nói rồi, Thiên Nhan lại làm một biểu cảm… ừm, vô cùng giống con cún con: mắt chơm chớp long lanh nước, miệng chu lên. Sát Thiên Mạch nhìn nàng như vậy, không nhịn nổi mềm lòng, cúi xuống, bế nàng lên, cười:
“Được, A Mạch đưa tiểu Nhan nhi đi chơi được không?”
“Dạ”
Thiên Nhan thấy gian kế của mình thành công, vô cùng vui vẻ ôm chặt cổ Sát Thiên Mạch. Mấy hôm nay ở Trường Lưu vô cùng chán nga. (Lo, chị ngất suất cơ mà!)
Sát Thiên Mạch ôm lấy nàng, đang định bay đi thì thấy Vân Ẩn cùng Hoa Thiên Cốt, Đường Bảo và mấy đệ tử của Mao Sơn chạy tới đây. Vân Ẩn hô to:
“Chưởng môn”
Thiên Nhan nghe vậy, quay lại tươi cười:
“Vân ẩn, ngươi an tâm, ta cùng A Mạch đi chơi một lat1~. Ngươi không cấn lo lắng, mấy ngày sau đưa Tiểu Cốt về Trường Lưu là được, ta sẽ về thẳng đó a~~”
Nói xong, nàng còn vui vẻ ôm lấy Sát Thiên Mạch, vui vẻ:
“A Mạch, chúng ta đi thôi!”
Đường Bảo bên dưới nhìn lên, la lớn:
“Nhan mụ mụ, cho con đi cùng với! hu..hu.. cha nuôi nói tối nay muốn được gặp mẹ mà, ~~ mẹ nuôi đi như vậy, cha nuôi sẽ giận con mất!!”
Nhưng mà, Thiên Nhan đã biến mất phía chân trời rồi. Hoa Thiên Cốt an ủi Đường Bảo:
“Đường Bảo ngoan, tối nay ta sẽ cùng ngươi đi gặp Đông Phương được không nào? Ta sẽ giải thích cho Đông Phương , huynh ấy sẽ không giận ngươi nữa đâu, ha?~~”
Đường Bảo vẫn vô cùng ấm ức. nó mới không muốn cha nuôi giận mình đâu! Mẹ nuôi thật đáng ghét! Đi chơi một mình đã không mang nó đi rồi mà còn làm cho cha nuôi giận nó nữa!**
Thiên Nhan bấy giờ đang vô cùng vui vẻ ôm lấy Sát Thiên Mạch, cúng bay trên pháp bảo của hắn. ừm, pháp bảo của Ma quân này nhìn qua thì giống một con phượng hoàng nhưng thực tế thì không phải. nàng hỏi hắn, hắn lại cười bí hiểm, nhất quyết không chịu nói cho nàng biết. nàng lại cô cùng tò mò hỏi hắn:
“A~~ A Mạch tu luyện pháp hành hệ gì?”
“Ta ư? Ừm… là Ám Hỏa, còn tiểu Ngôn nhi thì sao?”
Thiên Nhan nghĩ nghĩ, mẫu thân nàng là Thủy Thần, nàng cũng kế thừa thủy tính a~. Nhưng phụ thân nàng lại là Lôi Thần… chắc là hỏa biến dị nhỉ? Nhưng nàng lại là Hoa Thần, vì vậy, nàng dứt khoát trả lời:
“Chắc là hệ Mộc á! Nhưng mà sao lại có Ám Hỏa nhỉ? Muội tưởng chỉ có 5 loại pháp hệ: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa và Thổ a~~??”
Sát Thiên Mạch nghe vậy, lại cang cười đến yêu mị, che miệng lại duyên dáng nói:
“A… tiểu Nhan nhi ngốc! ta là Quân chủ Ma giới hia mà, đâu phải là tiên tộc như bọn muội?”
Thiên Nhan nghe xong lẩm bẩm: ‘Muội mới không phải Tiên tộc, người ta là Thần tộc đàng hoàng mà!!’
Hai người bay thêm một chút rồi dừng lại ở một hòn đảo giữa biển. Nam Cung Thiên Nhan nhìn quanh, hòn đảo này khắp nơi toàn là những kì trân dị quả, hoa thơm, bướm lượn thập phần xinh đẹp. nàng vô cùng vui vẻ ngắm nhìn, đúng là còn đẹp hơn cả Côn Luân Dao Trì nga, mọi nơi đều phảng phất có linh khí vờn quanh, dập dềnh. Thiên Nhan hô lên:
“A Mạch! Đẹp quá!....”
Sát Thiên Mạch nhìn Thiên Nhan chạy giữa biển hoa, xinh đẹp hệt như một thần nữ đang múa vũ điệu đẹp nhất Thần giới. (Khuynh:Thực ra anh đã bao giờ thấy thần nữ đâu? Chém gió vậy thôi đúng không?Mạch: ….. muốn chết!!!!)
Hắn không thể công nhận, nàng đẹp, phải nói là tuyệt đẹp mới đúng. Nàng đẹp tới mức thiên địa thất sắc, nhật nguyệt hạ phong. Thiên Nhan thấy lạ, lại quay lại hỏi Sát Thiên Mạch:
“A Mạch lấy đâu ra nhiều kì hoa dị quả quý hiếm như vậy a?”
“Hừ! nói đến lại thấy giận! lần đó ta chỉ mượn Bạch Tử Họa chiếc đàn Phục Hi để tìm hiểu sự huyền diệu trong 16 món thần khí. Hắn ta đã không cho vậy mà còn không biết thương hương tiếc ngọc, dùng Đoạn Niệm kiếm đâm ta một nhát. Tuy là ta tránh được nhưng lại bị thương ở mặt.”
Thiên Nhan nhiệt tình đáp lời:
“Đúng vậy, tên Bạch Tử Họa đúng là đáng hận!!!”
Nàng tỏ vẻ căm phẫn tột cùng làm Sát Thiên Mạch bật cười rồi đắc ý nói:
“Vì vết thương mãi không khép miệng được, ta hết lên Thiên cung rồi xuống Đông hải trộm linh dược chữa thương. Cho bọn chúng tức chết! haha~~. Sau đó, còn thừa ấy hả? ta đem tất cả trồng lại ở đây đó, muội xem có thích không?”
Thiên Nhan dùng ánh mắt long lanh nước nhìn Sát Thiên Mạch, vui vẻ kêu:
“A Mạch thật tài giỏi a~~ Có thể xuống Đông hải trộm đồ. Muội cũng muốn xuống đó, lấy trộm pháp bảo ‘San hô lưu ly’ của Đông Hải Long Vương a~~. Đưa muội đi, đưa muội đi………”
Sát Thiên Mạch mừng rơn, hệt như gặp được tri kỉ, long lanh ánh mắt nhìn Thiên Nhan. Còn Thiên Nhan thì đang sướng rơn, tự nhủ: ‘Hazz, trước đây ta thích nhất là những vai diễn siêu trộm, lại vô cùng hâm mộ siêu trộm Kid…. Ta muốn đi trộm hết… từ Thiên Cung xuống hẳn Ma Đô luôn!!!!!!!’
Sát Thiên Mạch cười, nhìn nàng càng thêm thích ý. Ha ha, nàng cùng sở thích vặt với hắn nha. Thiên Nhan thấy hắn có vẻ đồng ý thì túm lấy áo hắn nịnh nọt:
“A Mạch có đói bụng không? Muốn ăn cá nướng không? Để muội nướng cá cho A Mạch nhé!!”
Sát Thiên Mạch híp híp mắt, sủng nịnh cười với nàng:
“Được, muội nhóm lửa để ta đi bắt cá.sau khi ăn xong, ta sẽ dẫn muội đi trộm bất cứ thứ gì muội thích được không?”
“Dạ!”
Nam Cung Thiên Nhan gật đầu thật mạnh, vậy là có thể đi học ngón nghề của Ma Quân Ma giới rồi.
*******************************
Tối hôm đó, Hoa Thiên Cốt đặt Đường Bảo vào trong lỗ tai, mò mẫm tìm con đường nhỏ hồi sáng cùng Vân Ẩn đi tìm thiên Nhan. Mãi cho tới lúc đến chỗ khu rừng hồi sáng thì mới thấy Đông Phương Úc Khanh đang ngồi tựa lưng vào một thân cây cao. Hoa Thiên Cốt mở lời:
“Đông Phương ca ca?”
“Tiểu Cốt đến rồi à? Đường Bảo, con nói xem, mẹ nuôi của con đâu rồi?”
Đường Bảo cúi người không nói, lộ rõ vẻ buồn rầu. Hoa Thiên Cốt thấy vậy, bèn bênh vực cho Đường Bảo:
“Hazz da, Đông Phương ca ca đừng giận Đường Bảo nha. Nó luôn đi theo muội, không biết gì đâu mà!”
“Vậy, nàng ấy đi cùng với ai?”
Đường Bảo vôi lấy công chuộc tội, nhanh nhảu nói:
“Cha nuôi, đừng giận con nữa mà! Con biết nè, Nhan mụ là đi cùng với Ma Quân Sát Thiên Mạch đó! Nhan mụ không cho con theo, còn nói là sẽ về thẳng Trường Lưu a~”
Sắc mặt Đông Phương Úc Khanh thoáng chốc liền xanh mét, nhưng vẫn cố mỉm cười với Hoa Thiên Cốt:
“Tiểu Cốt ngoan, nhớ ở Trường Lưu học tập thật tốt nha, còn nhớ phải chăm sóc Nhan nhi nữa, giờ trời cũng đã tối lắm rồi, muội cùng Đường Bảo nhanh chóng về đi kẻo lạnh.”
“Dạ, huynh cũng nhớ chăm sóc sức khỏe nhé, muội đi trước.”
Khi thấy Hoa Thiên Cốt đi khỏi, Đông Phương Úc Khanh nổi điên lên. Từ khi nàng về Trường Lưu, hắn không thể theo dõi nàng bằng bí thuật nữa vì ở đó có kết giới rất mạnh. Nhưng khi thấy Đường Bảo truyền tin cho mình, hắn cũng đủ phát cuồng rồi. Nàng hết ở Tiêu Hồn điện với Sênh Tiêu Mặc lại dây dưa không rõ với Bạch Tử Họa, trước còn có Mạc Băng tiên, giờ lại là Sát Thiên Mạch. Dốt cục, nàng còn muốn dây dưa, thu vào hậu cung của nàng bao nhiêu người nam nhân nữa đây?