Eira lần mò theo lối đi cũ, băng qua rìa rừng cấm đến bên cạnh hồ nước. Ánh trăng xanh khuất sau bìa rừng. Mặt hồ không một gợn sóng. Gió cũng lặng tờ. Không gian tĩnh lặng đến mức chỉ một tiếng vo ve thoáng nhẹ người ta cũng có thể nhận ra.
Cô gái ngó nghiêng xung quanh, im lặng chờ đợi và cố gắng kiếm tìm hình bóng của một ai đó.
Bỗng một bàn tay giữ chặt Eira lại, mặc cho sự giãy giụa mãnh liệt, kéo cô vào sâu bên trong rừng. Cô vội tìm bên hông nhưng không thấy đũa phép. Chết tiệt!
Eira hốt hoảng, dùng hết sức lực toàn thân. Cố gắng tránh thoát nhưng vô vọng. Khoảng cách giữa hai người là rất lớn. Cô liền há miệng rồi tận lực cắn mạnh nhất có thể.
Cô nghe thấy tiếng hắn kêu lên, cả cơ thể cô liền được tự do.
Eira vội vàng lao đầu chạy. Nhưng chưa đi được mấy bước, cô đã bị hắn kéo lại. Hắn đã túm lấy cơ thể bé nhỏ kéo vào trong rừng sâu.
"Hộc." Eira tỉnh dậy, thở mạnh.
Là một giấc mơ! Cả căn phòng lúc này tối như mực, nhưng không hiểu sao Eira lại rợn tóc gáy. Một cơn khủng hoảng chưa từng có bao phủ toàn thân. Cảm thấy như ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Lạch cạch."
"Là ai!" Eira quát lớn.
"Lạch cạch." Gió bên ngoài thổi mạnh khiến cánh cửa đập vào tường.
Cửa sổ mở toang, ngoài kia cũng tối đen. Gió thổi màn cửa tung bay. Eira không nhớ bản thân đã quên không đóng cửa.
Eira buồn rầu. Lần mò tìm kiếm đũa phép. Cô phất tay một cái. Cả căn phòng sáng rực.
Cô lại gần bên cửa sổ để những cơn gió thổi bay những đắn đo.
Lạnh, cái lạnh thấm sâu vào trong da thịt..
Eira niệm chú, cửa sổ đóng lại. Cô nằm lên giường, mở quyển nhật kí và bắt đầu ghi chép gì đó.
' Ngày 25/10
Tất cả mọi thứ đều bình thường. Niềm vui, hạnh phúc.. Người đó thật dịu dàng.. bàn tay êm ái.. Ngày đó đang đến dần.. Mọi chuyện sẽ ổn chứ? "
Eira đóng lại cuốn nhật kí, niệm chú, khóa kín. Ngoại trừ cô ra, sẽ không ai biết được những điều này.
Cô vuốt ve những nếp uốn trên mặt ngoài cuốn nhật kí. Rồi thiếp đi, chìm vào giấc ngủ. Cả người cô không biết vì sao mà bắt đầu rơi vào trạng thái vô thức, mê man vô định.
" Cộc! "Cửa sổ lại mở toang ra. Một bàn chân dò vào.
Hắn ta chùm kín, cả người lạnh lẽo, bước đi vững chắc giáng lên sàn nhà. Nhưng cô gái vẫn không biết gì, cả người ngập tràn trong ánh trăng chiếu từ cửa sổ. Trông cô gái như một bức họa trung cổ tuyệt đẹp, trong sáng, tinh khiết, như không thể chạm đến. Là cấm kị. Nhưng nó lại càng gợi ra trong lòng người phá hủy dục, muốn vấy bẩn, làm ô uế và kéo vào vực thẳm của tội ác.
Hắn kéo chăn lên cổ cho nàng.
Hắn đưa bàn tay chạm nhẹ vào mắt, mũi, má và dừng lại ở đôi môi đỏ hồng. Hắn mơn trớn trên nó một cách say mê và điên cuồng, tham lam nhìn ngắm.
" Eira.. "Hắn thì thầm, tiếng gọi của tình nhân.
Sáng hôm sau
Eira tỉnh dậy bình thường như mọi ngày, cô đi đến nhà ăn cùng Elena, bắt đầu bữa sáng. Suốt lăm năm qua, hành trình của cô chỉ có sự xoay chuyển ăn sáng, đi học, ăn trưa, đi học, ăn tối và đi ngủ. Nó cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn. Có thể người khác sẽ cảm thấy tẻ nhạt nhưng cô lại vô cùng tận hưởng. Cô sung sướng cảm nhận những giây phút hạnh phúc của thời gian. Khống nuối tiếc, không đau khổ, không đắn đo.
Nếu có gì khác, có lẽ là vì cô có bạn trai!
" Này! Học trưởng của cậu kìa! "Elena thúc lên người Eira.
" Thôi đi!"Eira xấu hổ.
Quyết định to gan nhất của cuộc đời cô chắc chắn là quyết định theo đuổi Tom. Ngày nào cũng vậy, cô sẽ chờ đợi ở cửa túc xá nam đưa đồ ăn sáng cho Tom, tỏ tình với anh. Nó nhiều đến mức khi anh chấp nhận, cô còn rơi vào trạng thái không chân thực.
Anh có quá nhiều người theo đuổi. Cô chỉ thử vận may mà không ngờ lại thành công.
Bao nhiêu nữ sinh đã tan nát cõi lòng. Đến giờ đã là tròn hai năm.
Tom ngồi xuống bên cạnh, gắp lấy những món ăn yêu thích của cô để lên đĩa. Cầm dao cắt nhỏ miếng thịt bò rồi đẩy đến trước mặt Eira.
Eira cảm thấy ngượng ngùng bởi những ánh mắt xung quanh. Dù cô là người mở lời để bắt đầu mối quan hệ, theo đuổi anh nhưng từ khi xác nhận, cô luôn rơi vào thế bị động.
Eira không cảm thấy điều đó có gì không tốt nhưng trong lòng cô cứ băn khoăn một nỗi không rõ. Hình như mình đã rơi vào một cái bẫy, một cái bẫy của nhu tình. Cô cảm thấy mình như sắp bị chết chìm trong sự ôn nhu của anh.
Tom là một tình nhân hoàn hảo. Anh không ngần ngại bày tỏ những cử chỉ thân mật giữa trốn đông người. Mặc dù Eira không thoải mái bởi cô không thích ai động chạm vào thân thể mình. Cô có ý thức lãnh thổ rất cao, và thậm chí có phần độc đoán, cố chấp. Song Tom hoàn toàn chấp nhận và dung thứ cho những khuyết thiếu ấy. Anh tôn trọng và dần dung nhập vào trong cuộc sống của Eira.
Eira cảm thấy vô cùng có lỗi với Tom.. Vì vậy cô cũng cố hết sức mình để phối hợp, dù đôi khi có hơi cứng đơ.