[Đồng Nhân Harry Potter] Trở Lại 1977

Chương 27: Ông Kẹ




Khi Severus và Narcissa ra đến phòng khách thì Lucius và Regulus cũng lần lượt tỉnh dậy, ngạc nhiên khi thấy hai người kia ngồi ung dung trên ghế và xấu hổ vì mình đã uống quá chén.

Nhanh chóng chia tay hai vợ chồng nhà Malfoy, Severus cùng Regulus độn thổ đến bìa rừng Cấm. Hai người băng qua ruộng bí ngô khổng lồ của Hagrid, nhìn thấy cái bóng to đồ sộ của lão gác cổng lai khổng lồ trong căn chòi còn sáng lửa. Băng qua khoảng sân về tới lâu đài, Severus vẫy tay ra hiệu cho Regulus về phòng sinh hoạt chung trước.

- Anh còn đi đâu vậy?

- Tôi có chút việc riêng.

Severus nói rồi băng nhanh qua hành lang về hướng cầu thang lên tầng. Anh cần phải đến Phòng Cần Thiết. Một báu vật của nhà Ravenclaw được giấu trong Phòng Cần Thiết. Báu vật khỉ gì của nhà Ravenclaw cơ chứ?

Sự phấn khích tràn dâng trong người Severus. Những ý nghĩ quay mòng mòng trong đầu anh làm Severus tí nữa thì va phải một thằng bé đi ngược chiều. Thằng bé kêu lên một tiếng bất bình chói tai, đưa tay rũ vạt áo chùng một cách rất điệu như thể việc anh tí nữa chồ phải nó làm áo chùng của nó bị bám bụi bẩn hay gì gì đó.

- Anh đi đứng kiểu gì đó?

Severus nhận ra thằng bé này là Gideroy Lockart - dù mới chỉ đang học năm thứ tư nhưng đã có đầy đủ tố chất của “người giành giải nụ cười đẹp nhất của năm” tương lai. Môi Severus cong lên thành một nụ cười ranh mãnh.

- Lockart. Nhà Ravenclaw có báu vật gì?

- Báu vật ư? - Lockart nhíu mày, tay nó mân mê lọn tóc quăn được uốn cẩn thận. - Tại sao anh lại hỏi tôi điều đó?

- Thế không phải cậu là học sinh thông thái nhất nhà Ravenclaw sao? - Severus nheo mắt, nói giọng tỉnh bơ. - Chẳng lẽ cậu không biết chuyện này?

- À phải! - Mặt Lockart trở nên tươi tỉnh. Nó nở nụ cười rạng rỡ sẽ nổi tiếng khắp giới phù thủy chừng chục năm tới, nói bằng giọng phấn khởi. - Thực ra anh nói chưa được đúng lắm. Phải là học sinh thông thái nhất trường mới phải. Và tôi biết nhà Ravenclaw có báu vật gì. Vật đó vốn là của Rowena Ravenclaw - người sáng lập ra nhà của chúng tôi. Nhưng đáng tiếc, vật báu đó đã mất lâu rồi.

Tuyệt! Rất khớp. Severus cố kìm nén vẻ phấn khích.

- Tiếc thật nhỉ! - Anh nói bằng giọng bình thản nhất có thể. - Thế đó chính xác là vật gì?

- Chiếc vương miện của bà ấy. Bây giờ trong phòng sinh hoạt chung của nhà Ravenclaw vẫn có bức tượng của bà ấy đội chiếc vương miện ấy. Mà tất nhiên anh chưa nhìn thấy, đúng không?

- Ờ... phải... Cảm ơn cậu nhé, Lockart. Cậu đúng là một nhà thông thái.

- Tất nhiên rồi. 

Lockart mỉm cười điệu đàng. Nó đi như lướt qua người Severus, khẽ nghiêng đầu quay lại và vẫy tay điệu bộ với anh trước khi biến đi hẳn. Severus tin rằng nó thậm chí còn chẳng thèm biết mình vừa nói chuyện với ai.

Tim đập thình thịch vì xúc động, Severus đi gần như chạy lên Phòng Cần Thiết.

***

Lily đang ở trong buổi luyện tập lần thứ tư của Hội Chim Lửa. Buổi họp đã kết thúc nhưng một số người vẫn lưu lại để luyện tập lại phép gọi Thần Hộ Mệnh.

Buổi luyện tập hôm nay, đã có nhiều thành viên của hội gọi được Thần Hộ Mệnh hữu hình và một vài người đã gọi được khi đứng trước một Giám Ngục Azkaban. 

Tất nhiên là không ai có thể bắt cóc được một Giám Ngục Azkaban để thả vào Phòng Cần Thiết cho một đám học sinh thực hành môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Thế nên là James đã nghĩ ra cách mượn thầy Kipple một Ông Kẹ. Và bởi vì Ông Kẹ của James là Giám Ngục nên mọi người có thể thực hành thần chú gọi Thần Hộ Mệnh thoải mái miễn là James đứng trước mặt Ông Kẹ cho nó dọa.

Lúc này, James đang đứng trước cái hòm đựng Ông Kẹ, tất cả mọi người trong phòng - còn lại chừng hơn chục người - đều nín thở. James vẫy cây đũa phép tắt hết, chỉ để lại một cây nến trong phòng, khiến cho căn phòng chỉ còn một ánh sáng mờ ảo. “Để tăng hiệu ứng.” Cậu nói.

Nắp hòm bật mở, một Ông Kẹ bung ra và nhanh chóng biến thành một Giám Ngục Azkaban bay lơ lửng trên không trung.

Trong phòng bất chợt trở nên im lặng như tờ. Dù chỉ là một Giám Ngục giả nhưng hiệu ứng của nó cũng không dễ chịu gì. Lily cảm thấy như căn phòng trở nên lạnh lẽo, chết chóc hơn hẳn. Cô giơ cây đũa phép, sẵn sàng đọc câu thần chú Expecto Patronum.

Đúng lúc đó, trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, cửa phòng bật mở và một bóng người lao vào như cơn lốc.

Anh ta sau đó nhận ra không phải chỉ có mình mình trong phòng và đứng chết lặng trên đường đi, nhìn chằm chằm vào Ông Kẹ - lúc này, thật ngẫu nhiên ở ngay trước mặt anh ta.

Ông Kẹ - Giám Ngục Azkaban ngay lập tức biến mất. Mất vài cái chớp mắt, Lily mới nhận ra một hình thù mới dần dần hiện ra ở trên sàn nhà.

Một người phụ nữ. Cô ta mặc bộ đồ ở nhà, bất động không có chút xíu nào dấu hiệu của sự sống. Dù mái tóc rủ xuống che phủ gần một nửa khuôn mặt, cũng không thể che giấu được vẻ kinh hoàng trong đôi mắt vô hồn và khuôn mặt cứng đờ, tái ngắt của cô ta.

Một xác chết, đang nằm sõng soài trên sàn.

Có những tiếng kêu hoảng sợ từ một số đứa xung quanh. Nhưng Lily nhận thấy, ánh mắt của những người trong phòng đang nhanh chóng chuyển từ xác chết của người phụ nữ sang người thanh niên mới chạy vào phòng.

Đó là Severus Snape. 

Nhưng chính những biểu hiện trên gương mặt cậu ta mới làm cho Lily không thể nói lên lời. Khuôn mặt cậu ta xoắn vặn lại thể hiện một nỗi đau cùng cực, đôi mắt đen tối như thể hai đường hầm không có lối ra. Toàn thân cậu ta run lẩy bẩy khi quỳ sụp xuống bên cái xác.

- Không... Mẹ kiếp! Không thể... một lần nữa...

Nước mắt Severus tuôn ra ướt nhèm khuôn mặt và ướt cả xuống tấm áo chùng cũ kĩ. Trông cậu ta như thể đã mất trí.

Cả gian phòng trở nên lặng ngắt như tờ. Ngay cả James cũng đứng sững, há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt như một bức tượng.

Rồi Lily nghe thấy tiếng ai đó thì thào.

- Kì cà kì cục.

Xác chết trên sàn nhà biến mất. Ai đó đóng nắp hòm nhốt Ông Kẹ lại bên trong. Còn Severus Snape, sau vài giây nhận ra được điều gì thực sự vừa xảy ra, quay đầu chạy ào khỏi phòng nhanh như lúc đến.

***

Phải mất mấy giây sau khi xác chết của Lily biến mất, Severus mới nhận ra mình vừa đối mặt với một Ông Kẹ. Anh chưa từng bị một Ông Kẹ đánh bại thế này trước kia, khi mà Ông Kẹ của anh mang dáng dấp của Chúa tể Hắc ám.

Từ khi trở lại, Severus không còn phải sống trong nỗi sợ hãi thường trực bị Chúa tể Hắc ám phát hiện ra mình là gián điệp hai mang nữa, mà nỗi lo duy nhất của anh là lại để mất Lily một lần nữa, không thể bảo vệ được cô. Dẫu vậy anh không ngờ được rằng Ông Kẹ của anh lại biến đổi thành xác chết của Lily - giống y hệt như khung cảnh anh nhìn thấy vào cái đêm định mệnh năm 1981. Anh cảm thấy suy sụp, như thể mình chết một lần nữa khi nhìn thấy thi thể bất động vô hồn của cô lúc nãy.

Dù Severus không nhìn lên, nhưng anh cảm thấy mọi con mắt trong phòng đều đang dồn tất vào anh. Cười ư? Thương hại ư?Hay là khinh bỉ anh vì đã dám mơ đến cô gái vàng của nhà Gryffindor? Anh mặc kệ chúng nó. Anh biết anh vừa trình diễn một sô diễn ngu ngốc. Anh cần biến khỏi đây ngay lập tức.

Severus đứng dậy và chạy ra khỏi phòng nhanh hơn cả lúc đến.

Khi trở về phòng ngủ của mình trong tầng hầm nhà Slytherin, anh yểm bùa chú Ù Tai (Mufliato), và cười như điên dại.

***

- Severus, anh nói cho tôi nghe xem tin đồn ở ngoài kia có thật không đấy?

Regulus ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Severus trong giờ ăn tối tại đại sảnh đường.

- Cậu hãy im mồm và ăn tối đi. - Severus cáu kỉnh.

Đám người có mặt trong Phòng Cần Thiết tối hôm đó đã buôn chuyện y như những người đứng đắn chân chính - tức là không cần phải nói sau lưng Severus và chỉ nội buổi sáng hôm sau là câu chuyện về Ông Kẹ của Severus đã lan ra khắp toàn trường.

#Nhớ lại

- Nhìn Snape kìa, nghe chuyện về Ông Kẹ của nó chưa?

- Gì thế? Kể cho bọn tớ nghe với.

- Ông Kẹ của nó là một người phụ nữ chết. Adela nói người đó có tóc đỏ. Các cậu có nghĩ là Claire Peppers hay là Lily Evans không?

- Nếu có thì chỉ là Lily Evans, chứ Snape có nói chuyện với Peppers bao giờ đâu. Evans thì còn thấy vài lần. Tina, cậu cũng có mặt ở đó, cậu có nhìn thấy đó là ai không? 

- Ơ, mình không chắc đó là một học sinh nữa, hình như cô ta già hơn. Mình cũng không chắc là tóc đỏ, có thể là nâu. Chuyện xảy ra nhanh, mà mặt người chết thì trông kinh quá.

***

- Mày nghĩ Ông Kẹ của Snape là ai, Stanley?

- Mẹ nó, hay người yêu nó. Chắc vậy!

- Hí hí. Snape mà có người yêu á? Tao nghĩ nó yêu đơn phương trong tuyệt vọng đứa nào đó thôi. Thế mày có nhìn rõ mặt cô ta không?

- Không, tao thấy mỗi mái tóc lòa xòa. Ai mà thèm nhìn mặt xác chết, phát kinh!

- Thế hả? Thế tóc màu gì?Mày có nghĩ là đứa nào đó trong trường này không?

- Tao cũng đếch biết nữa. James Potter tắt gần hết nến, mà tao thì đứng ở xa.

#Hết nhớ lại

Regulus cắm dĩa vào miếng bít tết, và nói.

- Tôi nghe có đứa nói Ông Kẹ của anh trông giống Lily Evans. Tôi nghĩ chắc nó chỉ nói nhảm thôi. Ngày xưa tôi có thấy anh hay chơi với cô ta, nhưng tôi không nghĩ anh lại có tình cảm sâu nặng đến thế với một con Máu Bùn.

Giọng nói của Regulus nghe thản nhiên nhưng đôi mắt cậu ta lại có vẻ quan tâm.

- Cậu im đi và đừng nói về cô ấy như thế.

- Này, anh định nói với tôi đó chính là cô ta đấy hả? - Regulus hạ thấp giọng xuống. - Severus, tôi biết Evans rất đẹp và tài năng, tôi thậm chí cũng đánh giá cô ta cao hơn cả một số đứa ngu độn thuần chủng. Nhưng để chọn bạn đời cho mình, anh vẫn cần để ý đến nguồn gốc thấp hèn của cô ta. Dù cô ta có xuất sắc thế nào đi nữa thì vẫn chỉ là Máu Bùn - những kẻ ở dưới chúng ta.

Giọng Regulus chỉ gần như thầm thì, có vẻ như cậu ta không muốn những người xung quanh nghe thấy. Severus liền giơ đũa phép ếm bùa Ù Tai (Muffilato) để họ nói chuyện được riêng tư, rồi anh nhìn thẳng vào mắt Regulus.

- Cậu có biết tôi xuất thân như thế nào không?

Tới thời điểm này thì Regulus vẫn chưa biết rằng Severus là máu lai. Chỉ có một số ít người, trong đó có Lucius là biết được điều này trước khi Severus gia nhập Tử Thần Thực Tử. Regulus ngớ người trước câu hỏi của Severus, cậu lúng túng.

- Tôi không biết. Nhưng anh là một Slytherin.

- Cha tôi là Muggle. - Severus lạnh lùng. - Mẹ tôi là một Prince, bà đã bị gia đình từ bỏ bởi vì bà lấy một Muggle. Giờ cậu cũng coi tôi thấp kém hơn cậu vì dòng máu lai giống như bà chị Bellatrix của cậu chứ?

- Chị Bella? Không, Severus. Anh thuộc gia đình Prince, dòng máu cao quý đó đã lấn át dòng máu Muggle trong người anh.

- Thật sao? Cậu tin vậy hả? - Severus nổi giận. Anh ghét phải thừa nhận dòng máu Muggle trong người mình, nhưng không phải vì cái định kiến giống như Regulus, mà vì anh ghét bố mình. - Nó vẫn ở trong người tôi. Một nửa của tôi là dòng máu Muggle đó. Cả Chúa tể Hắc ám của cậu cũng vậy.

- Anh đừng lôi Chúa tể Hắc ám vào đây. Ngài cao quý hơn bất kì phù thủy nào. Ngài là hậu duệ trực hệ của Salazar Slytherin, bất chấp người cha Muggle của ngài.

Giờ thì Regulus cũng nổi giận. Nó luôn nổi giận bất kì khi nào có ai đó động đến Chúa tể Hắc ám của nó. Thằng ngu độn. Severus không hiểu bằng cách nào mà Regulus Black tra được ra tung tích của Voldemort. Cho dù lần trước anh có nói với nó rằng Voldemort từng học ở Hogwarts, thì cũng chẳng có manh mối nào để nó có thể thấy mối liên hệ giữa Voldemort và Tom Riddle cả. Severus thấy thật ngạc nhiên. Nhưng anh lại thấy muốn tự vả cho mình một cái hơn vì đã khiến cho Regulus tìm hiểu điều này. Giờ đây thằng nhãi biết Voldemort là hậu duệ của Salazar Slytherin, và nó coi đó là một điều cao quý hơn bất kì thứ gì trên đời. Đệch!

- Cậu đã nói cho ai biết điều này chưa đấy? - Severus chột dạ hỏi.

- Không. Tôi không nói cho ai. Tôi đâu phải đứa thích buôn chuyện. Đó là bí mật của ngài, nếu ngài không muốn ai biết thì tôi cũng không nói cho ai biết. - Regulus liếm môi, nó bắt đầu bình tĩnh trở lại.

Phải. Thằng nhóc vẫn giữ những quy tắc văn hóa ứng xử thông thường bất chấp tư tưởng kì thị huyết thống được gia đình nhồi nhét cho từ khi mới đẻ ra. 

- Tốt. - Severus hừ mũi. - Giờ thì cậu nghĩ thế nào tôi mặc xác cậu. Làm ơn đừng xía vào chuyện của tôi.

Regulus thần mặt một thoáng, rồi nghĩ sao đó mà vẫn cố kiết.

- Tôi không có ý gì xấu. Tôi rất quý trọng anh nên tôi không muốn anh dính vào một đứa con gái không xứng đáng. Hãy nhớ, Severus. Một Slytherin chân chính không yêu Máu Bùn.

- Bà chị Andromeda của cậu lại chứng tỏ khác đấy. - Severus cười khẩy.

- Sao anh dám? - Regulus tức giận trở lại. - Chị Andromeda đã làm ô uế dòng họ và đã bị gia đình từ mặt vì điều đó.

- Bà ấy lại suy nghĩ sáng suốt hơn tổng tất cả những người trong dòng họ ngu độn của cậu. - Severus nhếch mép.

- Đừng có sỉ nhục gia đình tôi! Thật phí lời với anh. - Mặt Regulus đỏ gay lên. - Anh có bị dính lời nguyền Độc Đoán không đấy? Tôi thấy từ đầu năm đến giờ anh thay đổi rất nhiều. Có lẽ chị Bella đã đúng, còn anh Lucius thì chỉ bị mờ mắt vì những tài năng của anh mà thôi. Tôi cũng vậy, đã sai lầm về anh.

Regulus đứng dậy đùng đùng bỏ đi khi vẫn chưa kịp ăn miếng nào. Severus không thèm ngó theo, múc một muôi thịt hầm nữa vào bát. Chả có tác dụng đếch gì. Thằng nhãi đó rồi sẽ lại gia nhập Tử Thần Thực Tử rồi chết trong hối tiếc. Anh nghĩ thầm.

Anh nhét thêm một thìa thịt hầm vào miệng một cách vô thức trong khi thìa trước vẫn còn đầy trong miệng. Bỗng anh cảm thấy một bàn tay nặng trình trịch đập mạnh xuống vai trái mình.

- Này, giờ mày là người nổi tiếng rồi đấy.

Tiếng thì thào bên tai anh chỉ vừa đủ nghe, nhưng mang đầy màu sắc đe dọa. Mulciber. Hắn ngồi xuống chiếc ghế mà Regulus vừa rời khỏi, trên môi không rời một nụ cười hiểm độc.

- Bọn nó không biết Ông Kẹ của mày là ai. Nhưng tao biết đó là Lily Evans, tao biết thừa mày mê nó từ mấy năm trước.

- Suỵt! - Mulciber đưa ngón tay trỏ lên môi. - Tao không để lộ bí mật của mày đâu. Thực ra, tao phải cảm ơn mày, Snape ạ. Nhờ vụ này mà tao biết được tao nên dùng cách nào để trừng phạt một thằng phản bội như mày. Mày biết đấy, con bé Evans đó...

Severus nắm chặt cái thìa.

-... trông nó cũng ngon lành cành đào đấy. Mày nghĩ tao có nên nếm thử nó trước khi giết nó không?

- Mày thích làm gì thì tùy mày, Mulciber ạ. Tao chả quan tâm. 

Severus cười khẩy, dù trong ngực tim đập thình thịch. Cách tốt nhất để cho Mulciber khỏi giở trò là phải làm cho hắn tin rằng anh chẳng quan tâm gì hết. Trước vẻ mặt ngớ ra của Mulciber, anh nói thêm.

- Nhưng mày thấy những gì xảy ra cho Avery rồi đấy. Mày cứ việc làm nếu mày muốn nối gót nó.

- Mày tưởng là tao sợ bị đuổi học lắm đấy à? - Mulciber hừ mũi. - Mày biết sao không, Snape? Tao đếch tin mày. Hồi trước mày đã tí nữa bỏ tao với Avery chỉ vì con Máu Bùn đó. Nên bây giờ mày bỏ bọn tao thật cũng chỉ là do nó mà thôi.

- Tao tưởng mày mới là đứa nghỉ chơi với tao trước. Đứa nào đột nhiên thích phá phách và lục lọi đồ đạc của tao? Hay tao nhớ nhầm? - Severus cười khẩy.

- Mày không nhớ nhầm. Nhưng mày biết rõ lí do tại sao. Tao nói cho mày biết... Tao đếch quan tâm đến việc Ông Kẹ của mày là xác của ai, mẹ mày hay con Máu Bùn, hay con điếm nào đi nữa, thực ra cũng không khác gì nhau lắm, đúng không? Tao sẽ vẫn cho mày một bài học. Cả con Máu Bùn ấy nữa, cho dù mày có quan tâm hay không. 

- Mày thử xem có động được vào cái lông chân của tao không.

Severus cười khẩy, rồi nhanh như chớp đứng dậy và tương một cú đấm thật mạnh vào giữa mũi hắn. Mulciber ngã bật ngửa ra sàn, mũi toe toét máu.

Severus cúi người xuống, môi nhếch lên vẻ hiểm ác.

- Cái đấy là vì cái tội dám đe dọa tao.

Mulciber chống người đứng dậy. Nó hùng hổ xông lại chỗ Severus nhưng hai học sinh nhà Slytherin gần đó đã kịp túm lấy nó ghìm lại. Máu nhỏ ròng ròng từ lỗ mũi, nó gầm gừ.

- Thằng khốn kiếp! Mày nhớ đấy. Tao không nói suông đâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.