[Đồng Nhân] [Harry Potter] Sánh Bước Cùng Người

Chương 2: Jessica Jones. THƯ NHẬP HỌC (2)




"Sự việc đại khái chính là như vậy. Nếu hai người đồng ý cho Jones tiểu thư đến Hogwarts thì hãy kí tên lên thư nhập học. Ta sẽ đem nó về trường."Horace Slughorn nhấp môi uống ly rượu, cười tủm tỉm nhìn vợ chồng Jones sớm đã động tâm.

Johann cùng Elise nhìn nhau, thông qua ánh mắt tìm được đáp án giống nhau. Ngay khi Johann cầm chiếc bút máy chuẩn bị kí tên lên, Jessica ngồi bên cạnh túm ông lại.

"Ba, chờ một chút."

Jessica trước ánh mắt nghi hoặc của Johann, cô quỳ gối trước mặt giáo sư Slughorn, âm thầm cầu nguyện lễ tiết cô học trộm được từ lớp học lễ nghi của nữ sĩ Thomas không sai.

"Giáo sư, có thể xin phép ngài cho con mạo muội hỏi một câu được không? Cho con hỏi là khoản học phí của Hogwarts trong một năm là bao nhiêu ạ?"

"Học phí??" Trên mặt giáo sư Slughorn hiện lên nét kinh ngạc. Hiển nhiên, ông chưa từng nghĩ tới một đứa trẻ sẽ hỏi chuyện này. Tuy nhiên, lát sau, ông liền lộ ra biểu tình như đã hiểu rõ.

"Học phí ở Hogwart cũng không tính là rẻ. Dù sao nơi đó cũng phụ trách vấn đề giáo dục cho các phù thủy nhỏ Anh quốc."

"Như vậy,... con nghĩ con không thể đi Hogwarts được." Jessica thật mất mát nhưng vẫn kiên định giữ nguyên suy nghĩ của mình.

"Con nghĩ ngài cũng nhận thấy rồi đấy. Gia đình con cũng không quá khá giả. Con không muốn bởi vì việc đến trường của con sẽ trở thành gánh nặng cho cả gia đình."

"Con nói điều ngu ngốc gì vậy Jessica. Con sẽ đến Hogwart học." Elise mắng Jessica. Người phụ nữ thường ngày luôn hiền lành này, hiện tại lại lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

"Jessica, con thuộc về thế giới Phù thủy. Nhớ lại thì trên người ngươi cũng có nhiều chuyện kì quái đi. Chúng ta không thể khiến con hao phí thiên phú cả đời được, con không thể hoang phí cả đời sống với người bình thường chúng ta được."

"Jessica, mẹ con nói đúng đấy, con cứ đi học ở Hogwarts đi. Còn về vấn đề học phí chắc chắn sẽ có biện pháp mà."

Như để chứng minh lời mình nói là thật Johann liền nói tiếp: "Xưởng dệt thủ công vẫn muốn mua xe nhà chúng ta. Có lẽ, lần này ta sẽ đồng ý với lời đề nghị của hắn."

"Không! Ba, ngươi không thể bán ông bạn già!" Jessica lập tức bác bỏ ý khiến này.

"Ông bạn già ở nhà chúng ta đã hơn 5 năm. Huống chi, nếu không có ông bạn già ba định đi làm kiểu gì?"

Johann đứng lên, ôm Jessica vào trong lòng, tiếp tục nói "Mặc kệ như thế nào, ba sẽ cho con đến Hogwarts học, Jessica. Ba nghĩ, nếu ông bạn già có thể giúp ngươi chắc hắn cũng sẽ rất vui vẻ. Về phần ba, ba có thể đi bộ đi làm mà. Không phải con nói vận động nhiều sẽ giúp thân thể khỏe mạnh sao?"

"Không được! Con sẽ không đi trường Hogwarts, con có thể đến giáo hội trường học. Không thì, con cũng có thể tự học ở nhà. Dù sao thì ba đừng bán ông bạn già được không! Chủ xưởng dệt là người điên, hắn ta sẽ phá hủy ông bạn già mất!"Jessica chôn đầu trong lòng ba, giọng nói có chút rầu rĩ.

Johann còn muốn nói điều gì đó lại bị vài tiếng ho khan của giáo sư Slughorn đánh gãy.

"Thật xin lỗi, hình như ta nói không rõ ràng làm mọi người hiểu lầm. Tuy nhiên, Jones tiên sinh cùng Jones tiểu thư có thể yên tâm. Hogwarts không giống các trường bình thường khác. Đối với những học sinh gia cảnh nghèo khó, không những được miễn trừ học phí mà còn có khoản tiền trợ giúp... Đương nhiên, khoản tiền không quá nhiều."

Nhìn bộ dáng không thể tin được của vợ chồng Jones, cùng biểu tình nghi hoặc của Jessica, giáo sư Slughorn nhấp một ngụm rượu, cười tủm tỉm giải thích: "Mỗi một phù thủy trưởng thành đều có nghĩa vụ giúp phù thủy nhỏ được đi học, huống chi là trường học cho phù thủy. Là trường học ma pháp duy nhất ở Anh quốc, Hogwarts có đủ khả năng giúp mỗi phù thủy đến trường... Phải biết rằng, thế giới phù thủy rất thưa thớt. Chúng ta không thể ngồi xem đồng loại của mình vì bần cùng mà không thể nhận được giáo dục chính quy."

Trải qua một phen giải thích của giáo sư Slughorn, vợ chồng Jones cùng Jessica mới nhẹ nhàng thở ra. Bọn họ cũng không tin thiên hạ có bữa cơm miễn phí nhưng nếu nói bảo vệ dòng dõi trân quý cũng không phải là không thể chấp nhận được.

"Như vậy, hai người hãy kí tên vào bức thư này. Việc xin trợ giúp, ta sẽ báo lại với hiệu trưởng Dumbledore."

Giáo sư Slughorn nhìn Johann ký xong liền cẫn thận thu lại thư thông tri nhập học. Ông từ trên sofa đứng dậy tiếp tục nói "Ta xin phép cáo từ trước, vẫn còn một số chuyện ta cần xử lý. Chín giờ sáng cuối tuần sau, ta sẽ đến đưa Jones tiểu thư đi Hẻm xéo mua đồ dùng học tập."

Ở lúc một nhà Jones vui vẻ tiễn khách, giáo sư Slughorn như chợt nhớ ra điều gì đó liền quay đầu lại nói với Jessica:"Jones tiểu thư, ta có lời khuyên muốn tặng cho trò, muốn mua sách vở hay áo choàng ngươi có thể đến tiệm Junk mua lại nhưng muốn mua đũa phép ngươi chỉ có thể đến tiệm Ollivander."

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của giáo sư Slughorn, Jessica có chút nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ đã nhớ.

"Cửa hàng Ollivander là cửa hàng đũa phép duy nhất ở Anh quốc. Cây đũa phép rẻ nhất giá 5 galleons. Mà tiền trợ cấp của Hogwarts cũng không nhiều, đã có rất nhiều tân sinh vì thể diện nên mua áo choàng mới mà xem nhẹ đũa phép."

Nhìn bộ dáng ngây thơ, chưa hiểu gì của Jessica, giáo sư Slughorn quyết định cung cấp cho cô một chút thông tin hữu ích coi như là trả ơn cốc hồng rượu nho vị không tồi kia đi.

"Những phù thủy nhỏ đó không hiểu được điều nay, mà người trợ giúp của chúng cũng không nói rõ ràng. Nhưng một cây đũa phép là đồ vật rất quan trọng đối với phù thủy, mỗi phù thủy đều có một đũa phép riêng. Ta hi vọng Jones tiểu thư không quá qua loa trong việc chọn đũa phép, cũng không nên lãng phí chút tiền trợ giúp kia vào việc vô bổ. Đương nhiên, nếu trò muốn bảo trì chút thể diện thì có thể dự phòng chút tiền."

"Cảm ơn ngài, giáo sư Slughorn." Jessica nhìn về phía giáo sư tỏ lòng chân thành biết ơn. Hiện tại xung quanh nhà Jones không có ai nên họ có thể tận mắt thấy giáo sư Slughorn biến mất rời đi.

Sau này, Jessica mới biết đó gọi là "ảo ảnh di hình" hay còn gọi là "độn thổ". Còn hiện tại lúc này, cô chỉ cảm thấy rất kinh ngạc cùng chờ mong được nhanh chóng đến Hogwarts học tập.

"Thân ái Elise, nhà chúng ta còn bao nhiêu tiền?" Buổi tối, sau khi đảm bảo bọn trẻ đều đã ngủ, Johann mới cùng Elise thảo luận về vấn đề này.

"Anh nghĩ rằng ta nên cố gắng đưa cho Jessica một chút tiền. Nghe giáo sư kia nói ta nghĩ hình như đũa phép là vật gì đó vô cùng quan trọng."

"Hiện tại, chúng ta có 25 bảng Anh, giữ lại 5 bảng Anh cho Antony cùng Winny, còn lại thì đưa cho Jessica. Anh nghĩ thế nào?"

Elise kéo ngăn kéo ra, từ trong một chiếc hòm khắc hoa cũ kỹ lấy ra một phong thư. Nàng đếm số tiền bên trong rồi tiếp tục nói "Do không có quần áo mới, Jessica thường xuyên bị bạn bè cười nhạo. Em thật sự không muốn con bé ở trường học mới bị người khác cười nhạo, bắt nạt. Mặc kệ như nào, chúng ta sẽ cho con bé có đủ thể diện ở thế giới phù thủy kia đi!"

"Thân ái Elise, chúng ta thật tâm ý tương thông."

Johann đứng ở phía sau Elise, ôm lấy thân hình có chút mập mạp của nàng, ở bên tai nàng thủ thỉ "Jessica là con gái bảo bối của chúng ta. Mà nàng chính là bảo bối của ta..."

Ngày hôm sau, cuộc sống của nhà Jones hết thảy khôi phục nình thường như trước khi bức thư nhập học Hogwarts chưa xuất hiện, mỗi người đều có công việc của riêng mình. Làm người nghèo, họ không có quyền được ngẩn người hay nghỉ ngơi. Đối với họ mà nói, mỗi một giây một phút đều rất quan trọng.

Bởi vì tuổi còn nhỏ, bọn trẻ nhà Jones vẫn chưa cần đến trường nhưng Johann và Elise vẫn phải ra ngoài làm việc. Johann là một công nhân bình thường, còn Elise thì buôn bán nhỏ lẻ.

Mà Jessica đã sớm ra khỏi nhà. Cô có nhận được công việc đưa báo, thuận tiện cùng nhóm khách của nàng thanh toán tiền. Sau này, nếu đến Hogwarts học, Jessica sẽ không có khả năng mỗi sáng làm công việc này nữa. Mà Antony và Winny do vấn đề sức khỏe căn bản không thể làm phần công việc này được.

Không giống như mọi ngày đặt báo trước thềm cửa mỗi nhà, Jessica gõ cửa từng nhà, cùng khách hàng của mình giải thích nguyên nhân không tiếp tục làm là do muốn đi học ở trường nội trú ở nơi khác.

Hầu như, người dân ở trấn nhỏ này đều hiểu biết nhau. Bọn họ hiểu được người nhà Jones lương thiện mà nghèo khó cho lên không làm khó xử Jessica. Mọi người trừ trả tiền thù lao cho Jessica còn chúc cô những lời chúc chân thành nhất. Đến khi Jessica một bên kiểm kê thù lao, một bên đi tới hướng tòa soạn báo, một tiếng cười ngả ngớn, chói tai đã làm bước chân cô dừng lại. Quay đầu về phía phát ra âm thanh, Jessica nhìn thấy đối thủ một mất một còn của cô - thằng nhóc béo Augustine. Hắn đang ôm ngực ngồi ở trên cành cây của cái cây thấp cách đó không xa, ánh mắt hắn nhìn về phía cô.

"Augustine, hôm nay tao không muốn đánh nhau với mày."

Jessica lùi lại phía sau nửa bước, đem tiền thù lao bán báo giấu vào sâu trong lòng. Jessica phải bảo vệ tốt chỗ tiền này, đây không hoàn toàn là tiền của cô, cô còn phải đưa mộ phần cho tòa soạn nữa.

"Hôm nay lỗ tai tao nghe lầm sao? Tiểu mèo hoang Jessica của chúng ta thế nhưng không muốn đánh nhau??"

Augustine từ trên cành cây nhảy xuống vừa đúng xuống trước mặt Jessica "Ê, mau lại đây nhanh đi, hôm nay chúng ta phải quyết định địa bàn này thuộc về ai."

"Tao đã nói rồi hôm nay tao không muốn đánh nhau. Nếu mày muốn địa bàn thì tốt thôi cứ cầm lấy đi."

Jessica từng bước lùi lại phía sau lại phát hiện đường lui đã bị hai tiểu đệ của Augustine chặn lại. Nhếch mi lên, Jessica không kiên nhẫn nói "Kêu đám tiểu đệ ngu xuẩn của mày tránh ra."

"Tránh ra sao!?? Đánh thắng tao trước rồi nói." Huýt sáo một tiếng, Augustine cùng hai cái tiểu đệ của hắn vọt tới. Nhăn mặt lại, Jessica nhanh nhẹn lắc mình né đi rồi không chút sợ hãi nào mà nghênh chiến trực tiếp. Jessica Jones cô cũng không phải đại tiểu thư ngọt ngào, nũng nịu gì; vì sinh tồn, đôi khi cô cũng phải động quyền cước.

- -------------------------------

Mọi người nhớ vote ⭐ cho mình nhé!! 😘😘


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.