*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Fudge gửi mấy vé hàng cao nhất*." Lucius ngồi lười biếng trên sô pha bên cửa sổ, tư thái ưu nhã thả lỏng thân thể, gia tinh lập tức nâng lên tẩu thuốc mạ vàng.
*Vé Quidditch
"Ồ, vị trí rất tốt, tầm nhìn chắc sẽ rất trống trải." Draco đứng thẳng tắp một bên, mãi đến khi Lucius ra hiệu anh ngồi xuống.
Lucius nheo mắt, vuốt ve hoa văn đỗ quyên thủ công trên tẩu thuốc Ðức, hững hờ nói: "Xem ra có lời muốn nói?"
"Ðúng vậy. Chúng ta có thể đi phòng sách đàm luận."
Từ xưa tới nay, phòng sách đều là nơi nói chuyện chính sự. Phòng sách trang viên Malfoy tự nhiên cũng là nơi được các đời chủ nhà đặc biệt coi trọng, bảo mật đầy đủ.
Trong nháy mắt Lucius rõ ý tứ của con trai, lập tức đứng dậy vào phòng sách.
"Nói đi." Lucius vẫy lui gia tinh đang xếp bàn trà, ngồi xuống trước bàn gỗ hoa lê.
Draco cân nhắc một hồi: "Cha còn nhớ trước khai giảng năm hai con đề nghị để mặc Dobby trợ giúp Ðấng Cứu Thế chứ?"
Lucius đặt tay trên mặt bàn, theo bản năng gõ nhẹ tiết tấu: "Có thể phát hiện đúng lúc gia tinh bất thường, đồng thời có thể đưa ra phương pháp giải quyết có lợi, cha hết sức hài lòng biểu hiện của con năm ðó. Như vậy, nó lại có vấn đề gì sao?"
"Không, nó hoàn thành nhiệm vụ rất tốt." Draco lắc đầu: "Con nghĩ cha sẽ nguyện ý nghe thứ nó phát hiện lúc theo dõi Peter Pettigrew."
"Peter Pettigrew?" Nghe được cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ, Lucius rõ ràng sửng sốt, có điều ông rất nhanh nghĩ tới gã là ai, trong giọng nói mang theo châm chọc và mỉa mai: "Có người nói "anh hùng" năm đó vì truy sát kẻ phản bội bạn tốt... Sirius Black mà chịu khổ bị sát hại?"
"Vậy tại sao người đã chết nhiều năm này còn có thể xuất hiện trong câu chuyện của chúng ta? Thậm chí còn có thể bị theo dõi?"
Draco nhìn cha mình chăm chú: "Sirius Black vốn không gia nhập trận doanh của kẻ không thể nhắc tên kia. Ông ta, không phải Tử thần thực tử."
Lucius thay đổi tư thế ngồi, ông dựa vào lưng ghế, chậm rãi nói: "Cha chưa từng thấy gã ở gần Chúa tể hắc ám. Narcissa lén lút đi thăm, phát hiện gã căn bản không bị ký hiệu. Nhưng gã từ chối giải thích bất cứ lời nào với Narcissa."
Draco sáng tỏ, cha mẹ nói vậy đã sớm hoài nghi vấn đề này, nhưng bị vướng bởi thân phận mẫn cảm, không thể tiếp xúc quá nhiều với "phạm nhân" phản bội cả gia ðình Ðấng Cứu Thế. Sirius Black trong ngục giam vì chuộc tội, lại không chịu để thân là Tử thần thực tử như cha cứu viện, liền mẹ chỉ có thể trơ mắt nhìn người thừa kế cuối cùng nhà Black vào Azkaban trải qua tháng ngày cuối cùng của cuộc đời.
Draco hắng giọng, nói tổng quát bí mật Dobby nhìn lén lúc năm ba kết thúc.
"Hừ, cha rốt cuộc biết cái tên vóc dáng hèn mọn kia là ai!" Lucius hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên ông từng thấy bóng Peter Pettigrew bên cạnh Chúa tể hắc ám: "Tên đó biến thành con chuột trốn? Dobby..."
"Con để Dobby lần theo Peter Pettigrew." Draco lập tức tiếp lời: "Khi biết con chuột là... Người của hắn."
Mặt Lucius không thay đổi nhìn con trai mình, lẳng lặng chờ anh giải thích.
"Phụ thân*" Draco dùng tôn xưng, hỏi thận trọng: "Người không thể nhắc tên kia chưa thực sự chết phải không?"
*Trong tiếng anh bình thường thì gọi dad mom, nhấn mạnh mới dùng father mother. Trong tiếng Trung người ta bình thường gọi papa, mama thì phải, phụ thân nghe kì kì ha:3 có thể hiểu phụ thân là father cho nghe đỡ Trung Quốc
Mặt Lucius vặn vẹo trong nháy mắt, sau đó ông rất nhanh khống chế lại, im lặng không lên tiếng.
"Trên tất cả các sách cũng chỉ nói hắn "biến mất", hắn "đi" rồi. Nếu năm đó ngài không nói dối vì chuyện đồn đãi, nói thẳng với con thân phận Tử thần thực tử của ngài. Như vậy, lần này xin ngài cũng thẳng thắn cho, ngài hy vọng hắn trở về không?"
Lucius như bị đánh một đòn mạnh mẽ, ông bỗng nhiên đứng lên, đi qua đi lại bồi hồi: "Nghe đi, nghe đi, con đang ở đây nói cái gì!"
"Phụ thân, trốn tránh cũng vô dụng."
"Câm miệng!" Lucius luống cuống gào thét.
Draco cũng đứng lên: "Phụ thân, tuy rằng con vẫn chưa thành niên. Nhưng con là một Malfoy!"
Trong phòng yên tĩnh lại, hai cha con đối mặt trừng nhau.
Lucius chợt phát hiện, con trai của ông đã lớn thật rồi. Con ông không còn là thằng nhóc con cười rực rỡ cưỡi chổi đồ chơi nữa rồi.
Lucius chán nản ngồi trở lại trên ghế, dùng hai ngón tay xoa sống mũi: "Nghe này, Draco. Như lúc đầu cha đã nói, ở tầm tuổi con bây giờ, lòng cha tràn đầy tự hào và kiêu ngạo với dòng họ. Cha khao khát muốn nhà Malfoy trong tay cha rực rỡ vinh quang, cha không thể chờ đợi được muốn nhiều sức mạnh hơn nữa. Cha, sùng bái vị phù thủy vĩ đại kia. Từ nhỏ cha đã nghe được tất cả mọi thứ ông con nói về người kia, hắn có thể làm dòng họ thuần huyết đi đến huy hoàng chân chính."
"Vì vậy, ta như rất nhiều người khác, tụ tập bên cạnh hắn, nhiệt huyết sôi trào vì tương lai huy hoàng của giới thuần huyết."
Draco cũng ngồi trở lại trước mặt cha mình, nỗ lực khắc chế tâm tình, không nói một lời nghe cha tự thuật, tiếp theo hơi run rẩy mở miệng hỏi ông: "Vậy phụ thân, ngài hy vọng hắn trở về?"
"Trở về?" Lucius thất thần nói lại từ ngữ: "Trở về?"
Sau đó ông thất kinh lắc ðầu: "Không! Không!"
Ông sống chết nhìn Draco: "Người đó không thể trở về. Hắn đã sớm không còn là hắn! Hơn mười năm trước, hắn cũng đã không phải hắn! Bella mụ ta căn bản làm như không thấy Chúa tể Hắc ám đã sớm thay đổi! Hắn càng ngày càng điên cuồng, càng ngày càng cố chấp, càng ngày càng không từ thủ đoạn nào!"
Tiếng ông dần dần thấp xuống: "Cha thậm chí từng cân nhắc để Narcissa ra nước ngoài sinh con, sau đó không nên quay lại. Cha lo lắng một ngày kia, sai lầm của cha sẽ liên lụy hai người. Nhưng mà không có một chỗ nào càng có khả năng bảo hai vệ mẹ con an toàn hơn trang viên Malfoy."
"Cũng may hắn đi rồi, hắn biến mất không thấy..." Lucius lẩm bẩm nói.
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe tiếng hít thở.
Lucius dù sao cũng là một quý tộc có hàm dưỡng, ông rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình của mình, đồng thời có chút lúng túng vì luống cuống trước mặt con trai.
"Cha, con rất vui vì chúng ta có nhận thức chung trên vấn đề này. Con có cha, có mẹ, đã rất thỏa mãn." Draco nhìn người cha hơn ba mươi tuổi, nhìn rất chăm chú rất tỉ mỉ, thật giống lần đầu tiên nhìn cha mình gần tới vậy, tới gần tâm linh cha mình đến vậy.
Anh không thất vọng chút nào, cái gì nương nhờ Chúa tể Hắc ám, gia nhập phe hắc ám, lúc Chúa tể Hắc ám thất bại thì cật lực chạy thoát, lúc Chúa tể Hắc ám quay lại thì quy thuận. Tất cả hết thảy, hết thảy tất cả, anh đều có thể thấu hiểu.
Nếu như đổi lại là anh, lựa chọn chắc sẽ giống như cha vậy.
Khi còn nhỏ anh đã nghe nói có một người lực lượng mạnh mẽ tràn đầy nỗ lực bảo vệ vinh quang thuần huyết. Khi anh trưởng thành với một cá nhân thế lực lớn mạnh, anh sẽ lựa chọn quy thuận cá nhân đó. Khi anh phát hiện người mình quy phục càng ngày càng điên cuồng, thậm chí có khả năng uy hiếp người nhà quan trọng của mình, anh cũng sẽ lựa chọn từ bỏ...
Sau nhiều năm qua, đây là lần thứ nhất anh thật hiểu sâu cha, bọn họ là cùng loại người.
Yên tâm đi, phụ thân, con sẽ không để chúng ta tiếp tục bị động nữa.
Draco nói một tiếng "cha", Lucius nhìn anh rất lâu: "Đối với cha mà nói, có con, có Narcissa, cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Như vậy Draco, Dobby phát hiện cái gì?"
"Peter Pettigrew mượn hình dáng con chuột tìm được người kia ở Albania. Hắn xem như một đứa trẻ không thành hình, dường như những năm gần đây hắn vẫn bám thân trên mình động vật. Bọn họ còn có vẻ bắt được một nữ quan chức Bộ phép thuật. Dobby cực kì sợ người kia, không dám tới gần." Draco không chút biến sắc dung hợp tin tức kiếp trước và hồi báo của Dobby: "Con để Dobby tiếp tục theo dõi từ xa, có động tĩnh khả nghi thì lập tức rời đi."
Trải qua một phen nói chuyện, Lucius mơ hồ phát hiện chân tướng. Khi ông nghe được tin tức chính xác, trái lại tiếp nhận rất nhanh: "Coi như là cha cũng không thể làm tốt hơn, Draco."
Ông thở dài một phen: "Người kia hiểu biết về ma pháp hắc ám nhiều hơn bất cứ ai, hắn nhất định có thể nghĩ đến phương pháp trở về một lần nữa."
"Ngày hắn chân chính trở về đó, cha không thể không mang mặt nạ lần nữa, hưởng ứng hắn triệu hồi. Cha không thể làm chuyện gì làm hắn khiến hai người nguy hiểm." Lucius nói nhìn như bình tĩnh, nhưng Draco có thể phát hiện thống khổ trong mắt ông.
Draco bỗng nhiên rất muốn nói với cha mình tất cả. Nói cho ông biết, yên tâm đi, Đấng Cứu Thế sẽ giải quyết kẻ điên quấy rầy cuộc sống của chúng ta! Nhưng anh không thể, đây không phải chuyện có thể dễ dàng lý giải, dễ dàng tiếp nhận. Anh chỉ có thể tận lực giải quyết sự tình càng tốt hơn.
"Năm đó Dumbledore lập ra hội Phượng hoàng, lấy tiêu diệt Chúa tể Hắc ám và Tử thần thực tử làm nhiệm vụ. Bọn họ có vẻ đã làm được, một đứa con nít liền có thể khiến Chúa tể Hắc ám mất sức mạnh. Thời điểm đến, tổ chức này sẽ lại tới." Lucius nhìn phía con trai, chính ông tuyệt đối không hạ thấp đầu, đi đầu quân Dumbledore tìm kiếm cứu trợ. Đám sư tử Gryffindor kia không biết sẽ giễu cợt thế nào. Thế nhưng Draco... Chỉ cần lén lút biểu hiện khuynh hướng nghiêng về Dumbledore, làm một ít công tác trợ giúp. Chẳng may cuối cùng thắng lợi thuộc về hội Phượng hoàng, nhà Malfoy chí ít còn có một người thừa kế.
Ông không khỏi kiêu ngạo vì con trai của mình. Lúc trước Draco kiến nghị để Dobby giúp đỡ Potter là điều kiện có lợi cỡ nào, tương lai trước mặt Chúa tể Hắc ám cũng có thể giải thích vì giám thị Đấng Cứu Thế.
"Cha, con đã học xong Bế quan bí thuật." Draco lập tức hiểu ý tứ của Lucius, hai cha con nghĩ cùng đi xem ra có chút nguy hiểm. Thế nhưng Draco hoàn toàn có thể làm được. Malfoy đều có thể giảm mức nguy hiểm xuống thấp nhất.
"Severus là cha đỡ đầu xứng chức." Lucius cảm khái: "Có điều Draco, lời chúng ta nói không thể cho nhiều người biết, chí ít, trước khi xác định thái độ của Severus."
"Còn có Narcissa, đừng để mẹ con bận tâm vì chuyện này."
"Đúng vậy, thưa cha." Draco gật gù: "Con nghĩ, cha có thể cần cho Dobby vài mệnh lệnh cưỡng chế, để tránh nó tiết lộ bí mật."
Gia tinh bị ràng buộc bởi khế ước cổ xưa, chúng không thể làm trái mệnh lệnh chủ nhân, hiệu quả dùng tốt như Lời thề bất khả hội vậy.
Lucius nở nụ cười hài lòng lần thứ hai vì tâm tư kín đáo của con trai.