...
Đoàn người không màng nguy hiểm dồn dập chạy về phía trước, mặc cho Titan Thiết Giáp ở đằng sau liên tục ném mấy con Titan khác đến chặn đường hạ.
Katherine trầm mặc nắm dây cương, vừa thúc ngựa vừa hỏi:" Tam U, vừa nãy ngươi có nghe thấy gì không?"
" Tai gia vẫn còn tốt phết." Cá nhỏ trong không gian ờ một tiếng đáp lại cô.
Katherine nhạt nhẽo cười:" Vậy sao ngày trước ngươi lại nói Halle là người của phân gia?"
Đây là Thiên Đạo!
Là Thiên Đạo đó!
Tam U gượng gạo mở miệng:" Tại khí tức cô ta không giống với người của thế giới này, đã vậy còn mạnh mẽ nữa chứ, trường hợp tương tự thế thì ta chỉ biết đến thành viên vượt qua ngàn vị diện của phân gia, chứ có gặp mặt Thiên Đạo bao giờ đâu."
Thấy nó thành thật khai hết như thế, cô cũng chẳng muốn nói thêm làm gì.
Chỉ là sai lầm lần này của nó có chút lớn rồi.
Người mình tâm tâm niệm niệm muốn đánh từ lâu đã xuất hiện trước mặt, thế mà cô lại chẳng biết.
Đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Katherine chán nản tặc lưỡi một cái, sau đó cũng chẳng thèm để ý đến Halle nữa, biết được chân tướng vào lúc này cực kì không đúng lúc, tiếc là biết cũng biết rồi, còn có thể làm được gì.
Cô tức giận tự đánh vào tay mình một cái.
Cho mi tò mò này, đáng đời mà!
" Ầm!"
Tiếng va đập mạnh mẽ vang lên đột ngột cắt ngang suy nghĩ, Katherine day day thái dương quay ngựa chạy về phía ngược lại.
Đừng hỏi vì sao cô làm vậy, đơn giản là tia hi vọng của nhân loại đang ở đó.
Thế thôi.
Quả nhiên sau khi chạy về phía đám khói trắng mù mịt, thanh âm kinh hãi của Armin dần rõ ràng vang lên:" Mikasa! Eren!"
" Các cậu đâu rồi?! Nhanh trả lời tớ đi!"
Tiến gần hơn, Katherine bị đống bụi bặm che khuất tầm mắt, cô nhíu mày quơ tay muốn chúng tản bớt.
Thị lực vốn dĩ đã không được tốt, còn bị loại đồ vật này cản đường.
Còn ai xui xẻo hơn cô đâu.
Laser thận trọng luồn qua từng gốc cây to, khói mù trong rừng đã phân tán bớt, Katherine siết dây cương trong tay lại, tự mình điều khiển Thiết bị cơ động Lập thể phóng lên cây cao, thuận tiện quan sát xung quanh.
Thân ảnh một con khổng lồ nhỏ khác bất ngờ lọt vào tầm mắt, nếu cô nhớ không lầm thì đó là dạng Titan của Ymir.
Nó cắp theo Christa trên vai, không biết là có ý định gì.
Đôi con ngươi màu đen đậm khẽ sượt qua người Katherine, sau đó cực nhanh rời đi.
Ymir điêu luyện cắn nát những con khổng lồ cản đường, cùng Christa bên cạnh tự nhiên cũng yểm hộ vô cùng ăn ý.
Một trước một sau tiêu diệt được phần lớn Titan.
Katherine để ý hai người bọn họ một lát rồi cũng quay lưng phóng đi.
Nhiệm vụ hiện tại của cô là phải tìm được Eren và Mikasa đã.
Khó khăn bao nhiêu mới đoạt lại người, không thể để sự hi sinh của Quân Trinh Sát uổng phí được.
" Đội trưởng!"
Petra từ đằng sau phi người lên ngang hàng với Katherine, kề cạnh còn có Oluo, thanh âm gấp gáp:" Đám Titan bị Thiết Giáp quăng đến càng ngày càng nhiều! Trinh Sát Quân không thể xử lí nổi!"
"..."
Cô nhíu mày quay đầu đối mặt với thần sắc hốt hoảng của Petra, nói:" Chúng ta hết thời gian rồi, hiện tại dù chỉ còn một mạng người cũng phải tìm thấy Eren."
Ngữ khí cô gái đều đều không nghe ra bất kì chập trùng nào, tựa như liều thuốc an thần trấn tĩnh bọn họ, Oluo quan sát sắc mặt một hồi cũng không nhịn được lên tiếng:" Đội trưởng... nói rất đúng, việc ưu tiên hiện tại chính là tìm được Eren, đi thôi Petra."
" Vụt!"
Con khổng lồ biến dị đột ngột phi người tới từ đằng sau ngậm chặt lấy Katherine, tác động mạnh khiến cả Petra và Oluo bên cạnh cũng bị hất bay xuống dưới.
" Đội trưởng!!"
Katherine cũng bị kinh hỉ này làm ngạc nhiên không kém, cô nhanh chóng rút kiếm đâm vào khóe miệng nó, quay sang nói với Petra:" Đừng lo cho tôi! Rời đi ngay!"
Vừa dứt lời, cô cũng chẳng thèm để ý xem đám Petra có chịu nghe không, rút ra một lưỡi kiếm khác cắt đứt một đường cơ hàm con Titan bên trên.
Phát hiện thứ cắn chặt mình hơi nới lỏng, Katherine càng dùng sức muốn xé miệng nó làm hai.
" Phập!"
Máu từ vùng bụng thấm qua bộ quân phục, cô đau đớn than thở một tiếng.
Mẹ nó từ khi nào mà thứ này còn biết lấy đà để ăn vậy?!
Katherine tức giận vung kiếm đâm mù hai mắt nó rồi cắn răng kéo một đường dài xuống khóe miệng.
Con khổng lồ rốt cuộc cũng buông tha cho cô, Katherine chậm chạp ngã người xuống gốc cây lớn bên bìa rừng, khó khăn thở dốc:" Tam U, mau pgiúp cầm máu."
Thật lâu không có bất kì tiếng trả lời nào, đợi đến lúc cô định hỏi lại lần nữa thì thanh âm bất lực của nó vang lên:" Không được rồi, có vẻ như trước đó gia đã can thiệp quá nhiều nên hiện tại quy tắc nơi này không cho phép nữa."
Cô nhíu mày, gắng gượng nuốt huyết tương trong cổ họng trở về:" Tại sao lại là lúc này chứ!"
Tam U trong không gian lắc đầu không biết nói gì hơn:" Lần này có lẽ gia không giúp được cô đâu, cố gắng tìm vật gì đó cầm máu trước đi."
Nó đã nói đến như vậy, Katherine ngoại trừ chấp nhận cũng không thể bắt ép được, cô cắn răng dựng người dậy, đưa tay lên miệng huýt một tiếng.
Laser lật đật từ đằng sau tán cây rộng chạy đến đỡ lấy thân ảnh lung lây sắp ngã của cô, phi ngược trở về đoàn đội bên kia.
Trên đường may mắn gặp phải Isabel, Katherine âm thầm thả lỏng cơ thể, cùng nhau tìm một chỗ an toàn sơ cứu vết thương.
Nghĩ đến nghịch cảnh ban nãy của mình, cô tức giận mắng trong lòng một tiếng.
Mẹ!
Nếu không phải bởi vì tưởng nó đã buông lỏng thì còn lâu cô mới bị thương!
Bực thật!
Mà tình trạng vừa nãy cũng đủ nguy hiểm, phần mềm hack Tam U hiện tại đã không còn tác dụng gì nữa, về sau cô phải cẩn thận hơn mới được.
Tam U:"..."
Làm như nó muốn lắm vậy không bằng.
Katherine nào có thời gian để ý đến cá nhỏ phun tào, chờ Isabel băng bó xong liền lập tức đứng dậy, máu từ vết thương tạm thời đông lại nhưng vẫn có một chút thấm đến vải trắng bên ngoài.
" Vẫn chưa tìm thấy Eren sao?" Cô cẩn thận quay qua hỏi.
Isabel dọn dẹp lại dụng cụ bày ra trên nền đất, khẽ lắc đầu:" Không biết hiện tại bây giờ cậu ấy đang ở đâu nữa."
" Gia biết này, cô muốn đi không?" Tam U đột ngột ngoi lên chứng minh tác dụng của mình.
Katherine ngữ khí hơi lạnh:" Đi!"
Vừa dứt lời, cô với tay leo lên lưng Laser, đối diện với tròng mắt vừa kinh ngạc vừa lo lắng của Isabel, buông một câu:" Quay về đoàn đi, mọi chuyện còn lại tự tôi có thể lo liệu được."
Lời khuyên ngăn của cô ấy còn chưa nói ra, Katherine đã thúc ngựa chạy vào trong đám khói trắng mù mịt phía trước.
Đường rừng khô ráo thuận lợi bất ngờ khiến dự cảm xấu trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
Mọi chuyện... rồi sẽ tồi tệ đến mức nào nữa đây?
Vó ngựa hòa lẫn với tiếng la hét ai oán rầm trời của những binh sĩ đang bị ăn thịt, âm thanh đinh tai nhức óc đến thế lại không khiến cho ý chí của cô giảm đi tí nào.
Katherine theo chỉ dẫn của Tam U tìm kiếm Eren, thế mà còn chưa nhìn thấy bóng của cậu ta đâu, cô liền bắt gặp Armin đang ôm Jean nép bên gốc cây vô pháp khóc nức nở cầm kiếm quơ qua lại đuổi khổng lồ.
Mấy con Titan xung quanh tựa như bắt đầu để ý đến tụi Armin, chậm rì rì tiến tới.
Katherine nhận thấy tình hình bên phía bọn họ dần dà chuyển biến xấu, lập tức giật dây Laser đi tới vớt bọn họ lên lưng nó.
Lực tay của cô vì bị thương mà không thể dùng lực được, làm cho việc kéo cả hai người họ trở nên khó khăn hơn, Armin biết cô không đủ sức liền tự mình bò lên người Laser, sau đó cũng duỗi tay tới giúp cô kéo Jean đang bất tỉnh nhân sự lên trên.
" Cảm... Cảm ơn đội trưởng."
Sắc mặt cậu trắng bệt sau tình hình hung hiểm vừa rồi, nếu chậm chút nữa thôi, Armin nghĩ mình chắc chắn sẽ buông xuôi.
Dù có bị khổng lồ ăn đi nữa, cậu vẫn không thể làm gì khác được.
" Bộ động cơ của cậu hỏng rồi sao?" Katherine cầm chắc dây cương, thúc Laser vòng về.
" Vâng, vừa nãy bị con Titan mà Reiner quăng đến làm hỏng, ngựa của tôi và Jean cũng thế." Nói đoạn, thần sắc Armin nhợt nhạt nhìn đến người đang bất tỉnh bên cạnh:" Jean vì chạy trước mở đường cho tôi nên hứng trọn cú công phá đó."
" Reiner dùng lực như vậy, thật không sợ ném chết Eren."
"..."
Katherine trầm mặc không nói, tinh thần hi sinh vì đồng đội mãnh liệt thật.
" Tôi đưa hai cậu về trước, động cơ hỏng rồi thì không thể chiến đấu được nữa, cố gắng bảo toàn mạng của chính mình cho tốt." Cô cặn kẽ dặn dò một hơi dài, sau đó nghiêng đầu nhìn đến thần sắc phức tạp trên khuôn mặt của Armin:" Này, nghĩ cái gì vậy? Có nghe tôi nói không đấy?"
Armin hệt như bị đánh tỉnh, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, ngắc ngứ đáp:" Đ-Đã biết, binh trưởng."
Katherine:"..."
Tôi cũng đâu có nói muốn ăn thịt cậu đâu, trưng vẻ mặt sợ chết khiếp đó ra cho ai nhìn chứ.
Nhàn nhạt hít sâu một hơi, cô vươn tay giao dây cương lại cho Armin, khẽ chỉ điểm:" Vòng qua phía cánh trái khu rừng sẽ là chỗ đoàn quân của chúng ta đang đi đến, các cậu cẩn thận một chút, cực lực tránh giao tranh với khổng lồ, hiện tại không có biện pháp nào khiến cho một người cùng với một động cơ bị hỏng gϊếŧ chết khổng lồ đâu, đã vậy còn vác theo cái của nợ nát nữa chứ."
Khổ thật mà.
Armin nghiêm túc gật đầu, nghiêng người cứng cỏi giao phó:" Eren với Mikasa, nhờ ngài vậy!"
" Nhất định rồi." Katherine khóe môi nhấc lên tạo thành độ cong rực rỡ, ánh sáng mặt trời từ đằng sau chiếu tới tạo nên vệt bóng dài duy mĩ.
" Chính tay tôi, sẽ đoạt lại Eren!"
Câu nói kết thúc, tiếng xé gió vụt qua.
Katherine trước đó vẫn còn ngồi vững vàn trên lưng ngựa, chớp nhoáng đã không thấy đâu.
...
" Hannes! Dừng lại! Chú định làm gì?!" Eren hãi hùng hét lên, con Titan trước mặt ngày một tiến gần, miệng nó vạch cong một mảnh làm lộ ra hàm răng đều tắp bên trong.
Giống như một khuôn mặt cười vui vẻ.
Vui vẻ đến mức quái dị.
Đối với Eren, con khổng lồ này không hề xa lạ, lần trước gặp chính là đợt thủng tường Maria, binh trưởng Katherine đã cứu mạng mẹ cậu, nhưng chân Carla đã bị dập nát, cả đời này không thể đi lại được nữa.
Đồng thời hằng đêm bà luôn phải chịu đựng cơn đau nhức từ vết thương mang đến, Carla đã nói qua với cậu, cảm giác sống không bằng chết này thật khốc liệt, có lúc mẹ mong rằng mình chết quách vào ngày hôm đó đi cho rồi, vậy thì ít ra sẽ không trở thành gánh nặng của con.
Những lúc như thế, thiếu niên chỉ biết nén đau an ủi bà.
Hiện tại, bi thống từ trong lòng trỗi dậy, Eren chỉ hận không thể đứng lên lột cho nó một tầng da.
Mikasa cứng nhắc dùng kiếm làm điểm tựa để dựng mình dậy, đem tư thế sẵn sàng chiến đấu này dọa cho Eren tái mặt.
Cậu giãy dụa trên mặt đất, giọng nói dần bị khàn đi:" Mikasa! Cậu đang bị thương mà! "
" Cứ để con khổng lồ đó cho tớ!"
Người đối diện khẽ hướng mắt về phía cậu, đáy mắt thiếu niên như ánh lên tia lửa, Eren mỉm cười, một nụ cười dị dạng:" Nhanh lên, cắt đám dây đằng sau tớ đi."
Mikasa nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng vẫn phải chào thua trước cái gọi là 'ý chí' của Eren.
" Xoạt!"
Sợi dây mà Reiner cất công buộc chặt nhẹ nhàng rơi xuống trước đường kiếm sắc lẹm của cô.
Eren li khai khống chế lập tức bò dậy, đưa tay lên khóe miệng cắn xuống.
Máu tươi chảy đầm đìa, thiếu niên chết đứng.
Chuyện gì đang xảy ra thế này...?
Đừng mà, đừng như vậy!
Nhanh biến Titan đi?! Mày còn chờ gì nữa!
Eren đỏ vành mắt liên tục cấu xé bàn tay mình, chất lỏng màu đỏ sậm liên tục trào ra, ấy vậy mà đến một chút dấu hiệu hóa Titan vẫn không có.
Mắt thấy Hannes bên kia chiến đấu với con khổng lồ, trái tim cậu khẽ siết chặt, thống khổ gào thét.
Tại sao... lại là vào lúc này chứ!
Ông trời thật trêu người mà...
" Tôi tìm cậu mệt chết rồi đây này!"
Trong bầu không khí hoang tàn, xác chết chất thành đống, thanh âm từ phía sau vẫn như vậy tiếp thêm sức mạnh cho người nghe thấy lời cô.
Thiếu niên như lấy lại tri giác ngẩng đầu, dùng ánh mắt ướt đẫm vô lực nhìn Katherine:" Binh... trưởng?"
Có vẻ như cậu vẫn chưa thể tin tưởng người đang hiện diện trước mặt mình là thật.
" Còn ngồi ở đó ca thán cái gì? Chê Trinh Sát Quân chết vì cậu chưa đủ nhiều đúng không?" Cô cau mày, vết thương trên bụng chốc lát lại nhói lên một hồi.
Katherine thần sắc bình tĩnh rút kiếm, đồng tử màu hổ phách nghiêm túc đáng sợ:" Đứng dậy, cõng Mikasa tìm một con ngựa trở về đi."
" Mọi chuyện còn lại, tôi sẽ tự lo liệu được!"
Vẫn là câu nói đó, một mình cô... vẫn có thể tiêu diệt được.
Chỉ là một con khổng lồ biến dị, không biết Katherine đã từng chém bao nhiêu con.
Eren ngơ người ra nhìn cô, trong tim bỗng nhiên bùng lên ngọn lửa hi vọng đã bị dập tắt từ lâu, ánh mắt thiếu niên lóe lên tia kiên định, cưỡng chế kéo Mikasa lên lưng:" Chúng ta đi thôi."
Tin tưởng ngài ấy... là đúng phải không?
Eren lắc đầu chạy thẳng về phía trước.
Chính cậu cũng không biết được quyết định lần này là đúng hay sai, chí ít là hiện tại rời đi thì vẫn còn hi vọng.
Mắt thấy Eren rời đi, Katherine thở nhẹ một hơi, sau đó quay đầu lại quát lên với Hannes bên kia:" Người của Đồn Trú Quân đúng không? Anh không đủ kinh nghiệm để đối đầu với nó đâu, đừng hi sinh vô ích!"
Ngay lúc câu nói kết thúc, mắt thấy Hannes sắp bị con khổng lồ bắt lại, Katherine cắn răng hừ một tiếng tức khắc phi người lên định chém đứt mấy ngón tay nó.
Sức lực hiện tại không đủ để cô nhắm đến cả bàn.
Trong lúc đường kiếm hạ xuống, chỉ cách một chút nữa là đạt được mục đích, không gian bỗng dưng yên tĩnh lại, thanh âm lạnh nhạt nhè nhẹ vang lên bên tai cô.
" Binh trưởng, ngài cứu nhiều người như vậy, có từng nghĩ đến hậu quả chưa?"
" Xáo trộn luân hồi trong một thế giới, đối với ngài thì là chuyện nhỏ, nhưng với Luật trời thì là chuyện lớn, ta không cho phép điều đó diễn ra."
" Thế nhưng cứu cũng đã cứu, chi bằng chúng ta giao dịch đi."
-- Giao dịch gì cơ?
" Một mạng đổi ngàn mạng, thế nào? Nhưng dù sao đi nữa, ngài không chấp nhận cũng phải chấp nhận."
" Đau đớn của binh trưởng trong thời khắc này, sẽ đổi lại yên bình mà ngài muốn."
Katherine nhíu mày không hiểu, thời gian ngưng đọng tuy lâu nhưng thật sự chỉ là chớp mắt thoáng qua, đợi đến khi khôi phục lại, cả kiếm lẫn người cô đều bị con khổng lồ đột biến kia nắm chặt trong tay.
Tia sáng trong mắt chợt tối lại, Katherine ngẩn người nhìn thân ảnh trắng bạc đằng xa.
Halle, là cô sao? À không, phải sửa miệng thành Thiên Đạo mới đúng.
Cái này mà gọi là giao dịch gì chứ, rõ ràng là bắt ép.
Nhưng thôi vậy, dù sao thì cái này cũng quá hời rồi.
Katherine vốn đã nằm trước miệng khổng lồ, chỉ đợi nó cắn xuống một nhát, bỗng nhiên đôi con ngươi màu hổ phách mở ra, đầu óc không nhịn được chủ động nghĩ đến người kia.
Anh... vẫn còn đang trong tường thành đợi cô trở về.
" Levi..." Katherine thì thầm kêu lên một tiếng.
Thật không muốn thất hứa với anh tí nào.
Đã biết sự việc này không thể tránh khỏi, vốn dĩ trước đó cũng chẳng có ý định hứa làm gì, chỉ là nghĩ đến vận mệnh có hay không thương xót bọn họ, thay đổi một chút.
Thế nhưng hiện thực phũ phàng, ngay cả vinh hạnh được nhìn mặt anh lần cuối cô cũng không có.
Katherine để mặc nửa người bên dưới bị cắn nát, trong lòng bỗng chốc có sợ hãi bao vây, đồng tử dần mất đi tiêu cự nhắm lại, cảm giác đau đớn không cách nào diễn tả từ vết thương vừa bị cắn nát kia tràn lan toàn thân.
" Binh... trưởng."
Eren cõng Mikasa quay đầu nhìn về phía thân ảnh người nọ, tròng mắt thiếu niên co rụt, nước mắt từ bên trong giống như bị cái gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ liên tục chảy ra.
" Đứng dậy, cõng Mikasa tìm một con ngựa trở về đi."
" Mọi chuyện còn lại, tôi sẽ tự lo liệu được!"
Từng câu từng chữ như ăn vào trong xương máu, Eren vô lực khuỵu gối, tiếng nức nở từ trong cuống họng phát ra giống như phun trào.
Tại sao lần nào muốn vững lòng tin tưởng một người...
Là người đó sẽ cứ như vậy trút hơi thở cuối cùng trước mặt cậu?
" Aaa!!"
Mày đúng là thứ vô dụng mà!
Chẳng thay đổi được cái gì hết!!
Chết tiệt!
Chết tiệt!
Chết tiệt!!
Thiếu niên thống khổ gào thét, bỗng nhiên bàn tay đặt trên nền đất ẩm ướt của cậu bị nắm lấy, Eren hoảng hốt xoay người, tròng mắt ánh lên bi thương miên man cùng cực cứ thế lọt thõm vào đôi đồng tử ôn nhu vô bờ của Mikasa.
" Eren, cậu không vô dụng đâu."
" Cậu đã luôn ở bên cạnh tớ, trở thành niềm hi vọng của tớ."
Nói đoạn, Mikasa mềm mại chạm vào chiếc khăn quàng cổ màu đỏ trên tay, nước mắt từng giọt rơi xuống, độ cong nơi khóe môi ngày một rõ ràng:" Chiếc khăn này là chính tay cậu quàng lên cho tớ, cảm ơn cậu."
" Tớ đã rất hạnh phúc."
"..."
Eren mi mắt nóng ẩm, đối diện với nụ cười pha lẫn ảo não của Mikasa, con ngươi thiếu niên lóe lên tia dương quang, nặng nề cầm lấy tay cô, nở nụ cười còn thê thảm hơn cả khóc.
" Muốn tớ quàng khăn cho cậu thêm bao nhiêu lần cũng được."
Cánh tay cậu dùng mắt thường nhanh chóng hồi phục, Eren rời khỏi sự ôn nhu của Mikasa, đứng trước con Titan hét lớn.
" Chết đi!!"
Nắm đấm vung lên, đằng sau thiếu niên một bóng hình khổng lồ bay vọt đến.
" Grào!!"
Tiếng gầm gừ quen thuộc nghe vào tựa như thanh âm của tử thần, tất cả mọi thứ vào thời khắc này chợt dừng lại, khung cảnh yên tĩnh đến lạ, chỉ có hai con khổng lồ nơi trung tâm vẫn hì hục xâu xé lẫn nhau.
" Grào! "
" Grào!!"
Từng đợt khổng lồ như thủy triều ập đến đè nát con Titan biến dị kia, bầu không khí ngưng trệ chẳng mấy chốc bị phá hủy, Eren đơ người một trận, không hiểu gì nhanh chóng bắt lấy Mikasa leo lên lưng chạy đi.
" Bọn Titan sau đột nhiên lại-- "
" Mặc kệ chúng nó, giờ này ai mà quan tâm chứ!"
"..."
Erwin nóng mắt nắm dây cương quay đầu, gằn lên từng chữ:" Rút lui!!"
" Toàn quân nghe lệnh! Lập tức trở về!"
Binh sĩ dồn dập hội tụ lại, bọn họ phóng ngựa đằng sau Erwin, giữ trọn đội hình đến phút cuối cùng.
Eren cõng Mikasa trên lưng chạy dọc theo bìa rừng, định bụng tìm một con ngựa theo đoàn đội trở về, bỗng nhiên bọn Reiner từ cánh phải chạy đến, dáng vẻ dù cho phải trả cái giá đắt đến mức nào cũng phải bắt được cậu.
Thiếu niên thần sắc tràn đầy thù hận hướng mắt về Titan Thiết Giáp quát:" Tụi khốn nạn! Tránh xa tao ra!!"
" Tao nhất định sẽ gϊếŧ chết chúng mày!!"
Tiềm thức chịu một trận xung kích không nhỏ làm Reiner trong hình hài khổng lồ chợt đứng khựng lại, đám Titan vốn đang ở bên kia hăng say cắn nuốt, tựa như đang nhìn thấy thứ đồ hấp dẫn hơn, dồn dập đứng dậy điên cuồng chạy về phía Reiner.
' Xong rồi! Cứ thế này thì không bảo vệ được Bertholdt mất! '
Chưa kịp để anh ta suy nghĩ xong, đám khổng lồ vô tri bên kia đã nhào lên tới tấp, nhiều đến độ không kịp trở tay.
" Eren! Mikasa! Nhanh lên ngựa đi!"
Armin từ xa phi ngựa tới nhanh chóng xuất hiện trước mặt Eren, hoảng loạn kêu lên.
Người bên dưới trầm mặc duỗi tay đưa Mikasa ngồi lên ngựa, thanh âm kiên định:" Đưa cậu ấy đến nơi an toàn trước đi, tớ nhất định phải quay lại."
" Làm gì?! Eren, đừng buông trò nữa, Trinh Sát Đoàn vì cậu mà đã mất đi quá nhiều rồi!" Isabel phi ngựa tới, lớn tiếng quát.
Thiếu niên cúi đầu không đáp, từng giọt một từ trong hốc mắt chảy ra, run rẩy nói:" Dù chỉ là cọng tóc nhỏ, tôi cũng phải đem về."
Nói đoạn, cậu quay người hướng về đám khói bụi mịt mù chạy đi, khung cảnh an tĩnh như chết dần xuất hiện trước mặt, thi thể bấy nhầy của con Titan nằm trên đất, cổ họng nó bị cào nát ra, máu bốc mùi tanh nồng nặc tràn ngập khắp khu rừng.
Tà áo nhỏ bụi bặm dính chút huyết tương rơi lên bả vai, Eren ngẩn người nhặt xuống, cái tên khắc trên đó đã bị mờ đi hơn nửa, chỉ còn lại vài chữ cộc lốc không thành câu.
Tiếng nức nở đau đớn của thiếu niên vang rộng, hai từ sầu thảm cũng không thể dùng để miêu tả cậu lúc này.
" Binh trưởng... em đã trả thù cho chị rồi."
Về thôi.
Chúng ta trở về đi...
Khung cảnh tăm tối im ắng đến lạ, Eren cầm mảnh áo quân phục trên tay, khóe mắt đẫm lệ hằn lên tia máu, từ sâu thẳm thâm tâm cậu, thống khổ không cách nào nguôi ngoai.
Thật tiếc nuối khi phải nói là...
Binh trưởng Katherine... không còn nữa.
...
..
.
Huhu, đừng trách ta tàn nhẫn, truyện vẫn chưa hoàn nha ⚐
Nói chứ chương này viết dài ghê hihi :)))
Bình chọn càng nhiều ta sẽ cân nhắc việc đăng chương tiếp theo sớm hơn hmi hmi.