Chương 8: Con nghi là con không phải từ trong bụng mẹ mà ra.
Chương 8: Con nghi là con không phải từ trong bụng mẹ mà ra.
Diệp Bình An sợ tới mức lùi ra sau mấy bước, hét lớn, “Mẹ đừng có sàm sỡ con nữa. Dừng lại… Nếu cái đĩa trong tay con mà rơi xuống thì mẹ sẽ đau lòng tới mấy ngày liền đấy.”
Diệp Thiên Lạc nghiến răng, đoạt lấy đĩa thức ăn trong tay cậu bé, bước tới phòng ăn, hỏi, “Hôm nay là thứ bảy, công ty phải tăng ca, con ở nhà một mình có vấn đề gì hay không?”
Diệp Bình An hừ hừ hai tiếng, nhướng mày nói, “Vậy mẹ đóng gói con mang theo bên người? Con sợ con mà ở một mình sẽ không ổn được đâu.”
Nói xong cậu thành công nhận được ánh mắt lạnh của mẹ mình!
Cậu sờ mũi, liếc xung quanh, đi theo cô vào phòng ăn, ngồi xuống, tiếp tục nói, “Chị Lạc à, mẹ dẫn con tới công ty dạo hai vòng đi. Trụ sở chính của tập đoàn tài chính Nam Cung, tòa nhà văn phòng 98 tầng, kiến trúc nổi bật của Hải Thành, là tượng trưng của quyền lợi và tài phú, ôi trời ơi, nghĩ thôi đã thấy có hứng thú rồi.”
Diệp Thiên Lạc gắp một miếng trứng gà nhét vào miệng cậu, nói, “Không ổn cũng không sao.”
Diệp Bình An xị mặt, khuôn mặt kia, một giây trước còn là trời trong nắng ấm nay đã sấm vang chớp giật rồi.
Diệp Thiên Lạc vươn tay véo má cậu, hỏi, “Thực sự muốn đi chơi?”
Ánh mắt Diệp Bình An chợt lóe, tròng mắt xoay chuyển, rất thành khẩn gật đầu, nuốt trứng gà trong miệng, mở miệng nói, “Nhanh lên nhanh lên, ăn xong mẹ phải chăm chút cho con đấy, con đây sẽ hớp hồn của tất cả các nữ quản lý cấp cao của tập đoàn tài chính Nam Cung.”
Diệp Thiên Lạc gõ đũa vào đầu cậu bé.đọc full liên hệ : [email protected]
Cô lười tranh cãi với cậu nữa, cô đặt ly sữa bò trong tay tới trước mặt cậu, cảnh cáo, “Câm miệng, ăn cơm đi!”
“Phát xít…” Diệp Bình An lẩm bẩm.
Sau khi ăn sáng và sửa soạn xong, Diệp Thiên Lạc chuẩn bị rời khỏi, nhưng cậu nhóc nào đó đã đứng chắn ngay trước cửa.
“Hình như mẹ quên mất con rồi!”
Diệp Thiên Lạc ngạc nhiên, cô nhìn cậu bé từ trên xuống dưới vài lần mới hiểu ý cậu, nhíu mày, hỏi, “Con thực sự định cùng mẹ tới trụ sở chính của tập đoàn Nam Cung?”
Diệp Bình An chỉ tay xuống dưới chân, lúc này cậu đã đeo giày xong, ý gì thì không cần nói cũng biết.
Diệp Thiên Lạc bóp trán, có chút đau đầu, “Bình An, trò đùa này của con chẳng buồn cười chút nào.”
“Con có đùa đâu.”
Khóe miệng Diệp Thiên Lạc giật giật, “Mẹ đồng ý cho con tới công ty nhưng chỉ có thể ở khu mẹ làm, không được đi lung tung mà gây họa. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không được nói con là con của mẹ, con có làm được không?”
“Diệp Thiên Lạc, sau khi tan tầm, mẹ và con tới bệnh viện làm xét nghiệm DNA đi, con sẽ trả tiền phí luôn.”
Diệp Thiên Lạc híp mắt, hỏi, “Ý con là sao?”
Diệp Bình An giả vờ đỡ trán, vô tội nói, “Chúng ta cần làm rõ mọi chuyện, con nghi là con không phải từ trong bụng mẹ mà ra.”
Nói xong, cậu không đợi Diệp Thiên Lạc kịp phản ứng mà kéo luôn cửa phòng ra, chạy tới cửa thang máy.
Thông thường trước khi cọp mẹ tức giận thì cách càng xa càng tốt.đọc full liên hệ : [email protected]
Diệp Thiên Lạc ngây người, lúc phản ứng lại muốn đánh cậu bé một cái thì nào còn nhìn thấy thân ảnh bé nhỏ đấy đâu.
Cô hít sâu mấy lần mới ngăn chặn được lửa giận trong lòng. Trong nhà nuôi một tiểu ác ma còn khó hơn nuôi mười con sói con.
Rốt cuộc thằng nhóc này là con của ai mà lại di truyền cái tính xấu xa này?
Dù sao thì cô chắc chắn từ khuôn mặt tới tính tình của thằng bé chẳng có điểm nào giống cô cả.
Vậy nên chỉ có thể là di truyền từ tên cặn bã kia thôi!