Chương 14: Con ngoan, con có thể biết điều hơn một chút được không?
Chương 14: Con ngoan, con có thể biết điều hơn một chút được không?
Bầu không khí bên trong thang máy có chút yên lặng.
Từ Trạch nhíu mày, quay đầu lại hỏi, “Phó giám đốc Vương, hôm nay công ty xảy ra chuyện gì à?”
Phó giám đốc Vương ngây người, không hiểu gì, hỏi, “Ý của trợ lý Từ là sao?”
Từ Trạch nâng kính, “Vừa rồi ở bãi đỗ xe, chúng tôi định đi thang máy nhưng lúc ấn thì nó đang di chuyển từ trên xuống, cứ tới tầng nào đó nó sẽ dừng lại một lát, khi tới tầng 35 thì nó dừng lại luôn, không nhúc nhích. Tôi có kiểm tra thì phát hiện nó bị khóa.”
Đáy lòng phó giám đốc Vương chợt reo lên chuông cảnh báo, ánh mắt chợt lóe.
Từ Trạch là người khôn khéo, rất giỏi trong việc xem mặt đoán ý nên vừa thấy ánh mắt lóe lên kia của anh ta liền biết chắc chắn có chuyện gì đó.
“Ngay trước mặt tổng giám đốc mà anh còn định giấu diếm sao?”
Giọng của Từ Trạch lạnh thêm vài phần, khí thế khiếp người tản ra.
Từ Trạch được công nhận là trợ lý đặc biệt số một ở Hải Thành, có biệt thự, có xe sang, lương một tháng của anh ta thậm chí còn cao gấp mấy lần lương của các quản lý cấp cao của tập đoàn.
Anh ta là trợ lý do một tay Nam Cung Diệp bồi dưỡng ra, sao có thể là hạng người bình thường được?
Phó giám đốc Vương rùng mình, run rẩy nói, “Tôi cũng vừa mới biết được việc này. Nghe nói, có một nhân viên bên tổ thiết kế trang sức đưa con trai đến công ty, tên nhóc đó rảnh rỗi nên chạy khắp các tầng như đi dạo trong công viên. Đến cuối cùng thì thằng bé đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, hiện tại có khi cả công ty đều biết chuyện này. Mọi người còn nói đùa, nói đùa là tên nhóc này trông giống… giống tổng giám đốc!”
Từ Trạch giật mình, giống Nam Cung Diệp?
Không thể nào, sau năm qua, người này chưa từng chạm vào phụ nữ, lấy đâu ra con trai chứ?
“Tới đó xem sao.”
Nam Cung Diệp mở miệng, giọng nói lạnh đến tận xương khiến công nhân viên bên trong thang máy sợ đến mức không dám thở mạnh.
Thang máy dừng ở tầng 35, người nào đó cất bước ra ngoài đầu tiên, vừa bước ra liền đi về phía tổ thiết kế trang sức.
Từ Trạch quay đầu lại nhìn phó giám đốc Vương đang đứng sau lưng mình, “Anh đi theo chúng tôi, nói cho chúng tôi biết ai là mẹ của đứa bé đó.”
Phó giám đốc Vương sững người, thấy đã không thể trốn được, đành phải căn răng cung kính nhận lệnh.
Vừa bước vào phòng, phòng làm việc vốn khá nào nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh.
Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, đến khi nhìn thấy người được giám đốc bộ phận, phó giám đốc, trợ lý đặc biệt vây ở bên trong kia là ai thì đều rũ mắt.
Cả phòng làm việc chỉ có duy nhất một người không sợ chết,đó chính là tiểu ác ma đang ngồi lắc lư trên bàn làm việc của mẹ mình, vừa cắn hạt dưa vừa chơi điện thoại kia.
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông quét đến, liếc mắt về góc này.
Con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu nhóc đang cúi đầu chơi game tới quên mình kia, hai chân không ngừng bước về phía trước. Được lắm, tên nhóc này có vài phần quyết đoán đấy.
Diệp Thiên Lạc sắp khóc đến nơi, con ngoan à, con có thể biết điều hơn một chút được không?
Nhìn thân ảnh thon dài từng bước ép sát, cô kéo góc áo của con trai, cảnh cáo, “Con đừng gây chú ý nữa.”
Diệp Bình An hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi tò mò hỏi, “Làm sao mới được cho là không gây chú ý ạ? Hiện tại con đâu có gây chú ý gì đâu, con còn không nói chuyện nữa là. Ồ, sao tự nhiên phòng làm việc lại yên tĩnh thế?”
Diệp Thiên Lạc muốn hộc máu, tên nhóc thối này để mắt đi đâu rồi. Người ta đứng lù lù trước mặt mà lại không nhìn thấy?