Chương 11: Tâm tư của Bánh Bao Nhỏ.
Chương 11: Tâm tư của Bánh Bao Nhỏ.
Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, đấu thắng tiểu tam, đánh bạc ăn tiền, chủ yếu nhất là, ừm, còn có thể sinh được thần đồng nhé, ví dụ như…cậu!
Khụ khụ, có chút khoe khoang rồi, khiêm tốn một chút nào!
Thực ra, cưới về làm vợ thì tốt vô cùng, toàn bộ Hải Thành này cũng chỉ có người nào có phúc mới được thôi.
Cậu bé vừa đi vừa gặm khoai tây chiên trong túi, đầu óc vẫn còn đang lạc trôi, nghĩ làm sao để cho cha mẹ ruột của cậu “trùng hợp gặp nhau”!
Cậu hồn nhiên đến mức không biết những nơi mà cậu bước tới đã tạo ra một vụ ồn ào nho nhỏ.
Hoặc có thể nói là cậu cố ý làm vậy.
Cậu nhóc thản nhiên bước đi, tuân thủ theo nguyên tắc nếu có việc thì làm nếu không có việc thì đi dạo. Từ tầng 35, cậu chầm chậm leo lên từng tầng, từng tầng một. Đến khi tới tầng 60 thì cậu thực sự nổi danh trong tòa nhà văn phòng này.
Phòng trà nước, toilet, khu nghỉ ngơi, chỉ cần gặp qua cậu thì trên cơ bản đều sẽ thảo luận sôi nổi.
Tại sao lại bàn luận?
Lý do rất đơn giản, vẻ ngoài của cậu bé thực sự quá mức bắt mắt.
Một nhóc con có thân hình nho nhỏ, khuôn mặt nho nhỏ, khi thế nho nhỏ, thực sự là đẹp trai tới mức 360 độ không góc chết.
Cậu bé khiến bọn họ nghĩ tới Nam Cung Diệp, vị tổng giám đốc có vẻ ngoài như một vị thần của họ.
Ừm, nói tới đây thì một lớn một nhỏ này không đứng cạnh nhau đã thấy giống rồi, nếu mà đứng cạnh thì không biết sẽ thế nào nhỉ?
Đi liền một mạch 25 tầng, nói thế nào nhỉ? Có hơi mệt chút…
Cậu nhóc dừng bước, ngồi ở bậc cầu thang uống nước. Cậu móc mọt viên kẹo Alps từ trong túi ra, xé vỏ, ngậm ở trong miệng.
Lúc đứng dậy, nhíu nhíu mày, vỗ trán một cái, hình như cậu quên mất là còn có thang máy nữa…
Haizzz, quả thật là gen di truyền hại người mà, cậu lại di truyền khoản “thần kinh” thôi từ mẹ mình rồi.
Giờ nghĩ tới thì ừm, đúng là đi thang máy thoải mái hơn.
Hai mắt cậu liếc nhanh bốn phía…
Con ngươi dán vào một chỗ cách đó không xa, a, tìm được rồi.
Nhưng mà, trên đỉnh lại khắc năm chữ “Tổng Giám Đốc Chuyên Dụng”.
Cậu nhóc nhíu mày, mắt đảo tròn, tiện đà cười thần bí.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của vô số quản lý cấp cao trên tầng này, nghênh ngang đi lên trước, nhấn mũi tên. Thang máy đang ở tầng một nhanh chóng đi lên…
1…
2…
3…
…
Nhìn con số màu đỏ không ngừng loé sáng, có người tốt bụng tiến lên nhắc nhở, “Cậu bạn nhỏ, đây là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, nếu như cháu muốn đi thang máy thì đi thang máy chung ở phía đối diện kia.”
Diệp Bình An nhìn người phụ nữ vừa nói chuyện, khẽ nhếch miệng rồi móc một chiếc kẹo ra đưa cho người phụ nữ, còn cố ý ra vẻ luyến tiếc mà nói, “Kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp, cháu tin tưởng tổng giám đốc của quý công ty sẽ không làm khó một đứa trẻ như cháu.”
Cậu vừa nói xong thì đúng lúc thang máy dừng ở trước mặt.
“Hẹn gặp lại, cô xinh đẹp!”
Sau khi nói cảm ơn xong, cậu không chờ đối phương phản ứng đã lắc mình một cái, chui tọt vào trong thang máy.
“Này, cậu bạn nhỏ, không được…”
Nhưng, lời còn chưa nói hết thì cửa thang máy đột nhiên khép lại ngay trước mặt cô ta.
Người phụ nữ cúi đầu nhìn chiếc kẹo vị sữa trong tay, có chút dở khóc dở cười!
…
Dưới bãi đỗ xe của tập đoàn tài chính Nam Cung, một chiếc xe hơi đắt tiền từ từ tiến vào, là một chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn.
Trên ghế lái, tài xế chăm chú nhìn phía trước.
Ngồi tại ghế phó lái là một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang màu đen, trên khuôn mặt tuấn tú là cặp kính gọng nhỏ, khí chất nho nhã lộ rõ.