Phượng Tư về đến Hỉ Thước Hiên thì liền ngâm mình trong hồ tắm. Những lời hắn nói với năm vị phu nhân không phải là lừa gạt. Trẻ con Bắc Dịch rất thích chơi với côn trùng, tuy nhiên, hắn là ngoại lệ. Khi nãy chạm vào lũ rắn, dù hắn không sợ hãi nhưng bị sự trơn bóng của da thịt chúng quấn lấy cũng cảm thấy rất khó chịu. Việt Nhi rải hoa khắp mặt nước, nhìn hắn nghĩ ngợi mông lung nên hỏi:
“Vương phi, quản lý một đám nữ nhân như vậy làm khó người rồi phải không?”
“Không khó. Đều là những nữ nhân chân yếu tay mềm, chỉ giỏi nói miệng nên cũng dễ dọa. Nếu là nhị hoàng tỷ của ta thì chưa chừng còn bóp nát con rắn trong tay rồi quăng lại ta.”
Việt Nhi bật cười ha hả: “Nhị công chúa đúng là to gan còn hơn nam nhân.”
Phượng Tư thở dài: “Việt Nhi, ta rât nhớ nhà.”
“Vậy người có hối hận khi gả đến Đại Yến không?”
“Chuyện đã làm, hối hận thì được gì? Ta sẽ không bao giờ nói hối hận.”
Việt Nhi rải hết hoa thì ôm cái khay rỗng nói: “Theo Việt Nhi thấy, người nên cải thiện quan hệ với vương gia đi. Người cứ luôn làm vương gia phật ý thật không tốt chút nào.”
“Nào phải ta cố tình làm vương gia phật ý? Chỉ bởi cái mà ta muốn có, vương gia cho không nổi. Cái mà vương gia muốn có, ta lại thiếu hụt vạn phần.”
“Vương phi, người nói thẳng ra được không? Việt Nhi không hiểu gì hết.”
“Ta không phải người trong lòng của vương gia, dù có cố gắng cách mấy, cũng không đến cạnh người được. Về phần vương gia, người có thể cho ta mọi thứ vật chất, lại không thể trao ra chân tình của một trượng phu bình thường. Ta muốn phu quân của ta trong mắt chỉ tồn tại mỗi ta. Ta muốn chàng là chỗ dựa khi ta yếu đuối. Ta muốn giữa bọn ta chỉ có thành thật và tin tưởng. Ta không cần phải diễn kịch trước mắt chàng, cũng không cần phải sợ hãi nghĩ xem chàng đang có tâm tư gì. Dù ta có làm sai thì vẫn muốn ích kỷ được chàng bao che. Ngươi nói, những thứ này vương gia cho ta nổi sao?”
Việt Nhi lắc đầu, lại nói: “Việt Nhi nghe Tô quản gia nói vốn từ đầu hoàng thượng muốn tìm vương phi cho ngũ vương gia, nhưng ngũ vương gia phản đối. Ngài ấy nói rằng sẽ chỉ lấy người mà đích thân ngài ấy chọn. Vì sự cố chấp của ngũ vương gia, hoàng thượng đành đổi sang chỉ hôn cho vương gia của chúng ta. Vương phi, người nói xem, nếu ngũ vương gia không phản đối, có khi nào giờ người đang là vương phi của ngài ấy không?”
Sẽ không. Bởi vì người hắn thích không phải Yến Tần. Nếu là Yến Tần tuyển phi, hắn tuyệt không cầu khẩn phụ vương để được gả sang đây.
Phượng Tư đang định nhắc nhở Việt Nhi rằng lời này không nói bậy được, bỗng từ sau bức màn ngăn cách giữa hồ tắm và tẩm thất truyền đến thanh âm giận dữ cực độ: “To gan!”
Việt Nhi vừa thấy Yến Hàn thì liền khúm núm quỳ xuống, ngậm chặt miệng không dám hó hé gì nữa. Phượng Tư thất sắc, bộ dạng này của Yến Hàn hẳn là đang muốn giết người. Hắn vội gom đại một tầng áo mỏng khoác lên người, đến cả dây thắt lưng cũng chưa kịp buộc vào thì lại nghe Yến Hàn rít qua kẽ răng: “Một nô tài nhỏ bé mà dám nghị luận chuyện của chủ nhân, đúng là coi trời bằng vung. Ngươi nghĩ vương phủ này là chỗ để cho ngươi tùy tiện muốn nói gì thì nói?”
Phượng Tư cũng quỳ xuống, van xin: “Vương gia, Việt Nhi vẫn còn nhỏ, khó tránh nói năng có phần khinh suất. Ta nhất định sẽ nghiêm trị, cầu xin vương gia tha cho Việt Nhi một con đường sống.”
Yến Hàn trừng hắn: “Nhỏ mà không dạy, lớn ắt hẳn sẽ thành đại họa. Vương phi định nghiêm trị thế nào?”
Bị ánh mắt đáng sợ của Yến Hàn quét qua, Phượng Tư còn phải giật thót cả người chứ đừng nói là Việt Nhi. Hắn do dự: “Vương gia dạy bảo chí phải. Việt Nhi đã nói sai, vậy thì phạt vả miệng mười cái.”
Yến Hàn gằn giọng cười nhỏ: “Vương phi thật khéo đùa bản vương.” Rồi hướng đến Việt Nhi nghiêm nghị nói: “Ngươi ra ngoài nhận một trăm cái vả miệng. Nếu còn có lần sau, đừng nghĩ vương phi vẫn cứu nổi cái mạng của ngươi.”
Việt Nhi nhìn Phượng Tư lo lắng nhưng lại không cách nào ở lại cùng hắn. Sau khi Việt Nhi đi rồi, Phượng Tư cũng tự biết số phận của mình chẳng khá khẩm hơn nó là bao. Yến Hàn để tâm hỏi: “Ngươi có muốn gả cho ngũ đệ?”
Phượng Tư khôn khéo đáp: “Vương gia, ta là thê tử của người, tuyệt không dám nghĩ đến chuyện hai lòng.”
Ánh mắt Yến Hàn càng thâm sâu mờ mịt: “Khi nãy chỉ có ngươi và Việt Nhi ở riêng, lại không nghe ngươi nói vậy? Muốn diễn kịch với bản vương sao?”
“Vương gia, ta không dám.”
“Không dám nào có nghĩa là không muốn? Bản vương chỉ hỏi ngươi muốn hay không?”
“Lòng ta đối với người có trời đất soi xét, trung trinh không đổi.” Phượng Tư khẳng định. Nếu như Yến Hàn biết hắn đã từng yêu y đến mức tự sát, thì y sẽ hiểu cho dù y có giết hắn, trong lòng hắn cũng không chứa được người nam nhân nào khác.
Yến Hàn nhếch môi nhưng thần sắc lãnh đạm, cứ như cho rằng những lời của Phượng Tư đều là dối trá: “Ngũ đệ từ nhỏ đã ôn nhuận như ngọc, ai gặp cũng quý mến. Ngươi chẳng phải bảo là bản vương tàn nhẫn sao? Vậy cho ngươi ở cạnh người ôn nhuận như vậy, hẳn là ngươi sẽ rất thích. Bản vương vẫn chưa làm gì ngươi cả. Chúng ta chỉ là phu thê hữu danh vô thực. Nếu bản vương cho ngươi một tờ hữu thư, ngươi vẫn trong sạch chạy đến bên đệ ấy được.”
Phượng Tư từng xin Yến Hàn thả hắn rời đi, Yến Hàn còn không cho, nói gì đến việc y rộng lượng để hắn ở cạnh nam nhân khác. Phượng Tư không ngốc. Hắn hiểu Yến Hàn đang thử lòng hắn.
“Vương gia, ta đã gả vào vương phủ, đời này dù sống dù chết cũng là người của vương gia. Chỉ có vương gia từ bỏ ta, chứ ta không dám phản bội vương gia.”
Chung quy vẫn là không dám. Yến Hàn cười khắc nghiệt, đưa tay vờn quanh khoé môi hắn, miết nhẹ: “Sao bản vương đến giờ mới nhận ra nhỉ? Miệng lưỡi của vương phi thật không thể xem thường.”
Yến Hàn bỗng bế sốc Phượng Tư lên. Phượng Tư hoảng hốt hỏi: “Vương gia, người muốn làm gì?”
Vừa hỏi xong đã thấy bị đặt vào giường. Mùi hương nam tính mạnh mẽ xông thẳng lên mũi hắn, đánh thức sự sợ hãi tiềm ẩn. Yến Hàn đè một bên tay hắn xuống, cúi người định hôn nhưng bị hắn dùng tay còn lại chặn ngang. Hắn không cần hỏi nữa cũng đã hiểu mục đích của y.
“Vương gia, hôm nay cơ thể ta có chút bất tiện, hay là lần khác…”
“Lần khác để vương phi lại viện cớ ứng phó với bản vương sao? Vương phi thông minh, nhưng bản vương càng thông minh hơn.”
“Vương gia, người nói gì ta không hiểu.” Phượng Tư kiên quyết phủ nhận. Nếu hắn nhận, đây chính là tội lớn.
“Ngươi có thể không hiểu, nhưng chắc vẫn nhớ rõ thân phận của mình. Ngươi là do bản vương danh chính ngôn thuận cưới về, không phải là cưỡng đoạt vô lý. Bản vương muốn ngươi, ngươi có quyền từ chối sao?”
Yến Hàn nhìn vào cánh tay đang chặn lại của Phượng Tư. Phượng Tư đờ đẫn ra. Phải! Hắn là vương phi của y. Đây chính là bổn phận của hắn. Chẳng qua, đời trước Yến Hàn chưa từng chạm vào hắn, hắn đã quá quen với việc chăn đơn gối chiếc. Đời này, hắn chẳng dám cầu mong gì, cũng không còn tâm tình cùng y thân cận. Thế mà, giờ y bỗng dưng lại đòi hỏi chuyện này. Đầu óc hắn nhất thời vẫn chưa kịp thích ứng.
Phượng Tư buông xuôi cánh tay xuống, vô vọng quay mặt hướng ra ngoài giường. Cái gì nên đến thì sẽ phải đến thôi. Hắn đã trốn được ba lần, chắc không còn may mắn nào nữa mà trốn đến lần thứ tư.
Yến Hàn hôn lên yết hầu của Phượng Tư, trong khi bàn tay lại luồn phía dưới lưng hắn mà vuốt ve. Cách một lớp y phục mỏng, sự thơm mát của da thịt vừa tắm rửa qua vẫn đủ sức khiến cho lòng người dao động mạnh. Yến Hàn vừa dịch nụ hôn thấp đến khung xương ngực, vừa từ từ kéo mớ vải nhăn nhúm trong tay xuống. Động tác rất chậm nhưng thuần thục.
Phượng Tư một tay che miệng, tay còn lại bấu vào chăn giường. Cơ thể hắn trước giờ luôn rất nhạy cảm, chỉ bị chút rắn bò lên người đã nhồn nhột không chịu nổi, nói gì đến việc bị một nam nhân khác chạm vào. Yến Hàn mới rà lưỡi lên đầu nhũ hắn, hắn đã muốn chống cự, vươn cánh tay cố đẩy vai y ra xa, lại như không dám mà ngừng giữa chừng, cuối cùng đành đặt lại giường.
Yến Hàn hơi cong vành môi, nhìn vẻ bất khả kháng của Phượng Tư mà có chút đắc ý. Bàn tay phía sau lưng hắn trượt thấp hơn nữa, đem tầng y phục duy nhất bỏ xuống sàn. Y nâng hông hắn lên, hôn đến cuống rốn, ngón tay thoăn thoắt tìm đến mật đạo chưa từng có ai khai phá qua mà tiến vào.
“A!” Phượng Tư rên lên một tiếng, chợt thấy ngượng nên che miệng tiếp. Yến Hàn thụt lưỡi ra vào cuống rốn hắn, cũng đồng nhịp với độ móc xoay những ngón tay trong mật đạo chật kín. Phượng Tư bắt đầu cảm thấy bên dưới ẩm ướt trào ra, má đỏ ửng lên, vùi nửa mặt vào trong gối nấc nhỏ.
Đúng lúc này, ngoài cửa chợt có tiếng gõ nhẹ, Đoàn Hưng ngượng ngùng nói vọng vào: “Từ phu nhân và Lý phu nhân đang tranh cãi dữ dội, lại còn kéo tóc nắm áo nhau nên không ai dám lao vào ngăn cản. Các nhũ mẫu thỉnh vương gia đến phân xử.”
Ánh mắt của Phượng Tư tức thời lóe lên tia hy vọng. Hắn quay sang Yến Hàn: “Vương gia, người mau đi đi, nếu để lâu sẽ xảy ra đổ máu mất.”
Yến Hàn bấu vào vành thịt non khiến hắn đau điếng, cơ mặt nhăn nhúm lại không nói được gì nữa. Y nhíu mày châm biếm: “Vương phi thật biết lo nghĩ cho người khác.” Rồi nói với Đoàn Hưng: “Họ muốn đánh, cứ để họ đánh. Nếu có người chết, bản vương sẽ mai táng thật hậu.”
“Thuộc hạ đã hiểu.” Đoàn Hưng cáo lui.
Yến Hàn cởi áo ngoài, không nhân nhượng banh rộng hai chân hắn để thấy rõ mật đạo mà tiến vào. Một đường thẳng tắp, trượt qua những vách thịt mềm yếu, đi đến nơi sâu nhất. Phượng Tư không thở được. Cơn đau làm nước mắt hắn ứa ra, bàn tay cũng chẳng còn lực đâu mà giữ nổi trên miệng. Hắn cắn chặt răng, nửa thân trên gồng lên, gân xanh nổi đầy trán.
“Đau sao?” Yến Hàn ấn vai hắn xuống, giọng chế giễu: “Nếu vào đêm Trung Thu ngươi chịu hầu hạ bản vương, dưới tác dụng của dược liệu thì đã không đau thế này. Đây là tự làm tự chịu.”
Yến Hàn không đợi Phượng Tư kịp thích ứng đã chuyển động. Phượng Tư chới với bấu vào vai y: “A…vương gia….a…đau…a…”
Yến Hàn kéo tầm mắt nhìn vào bàn tay trên vai. Những ngón tay suôn thẳng mềm mại, móng tay dài và sạch sẽ, đúng là bàn tay tài hoa chỉ dành cho chơi nhạc. Trong số những nữ nhân mà y từng gặp qua, chưa hề có ai sở hữu được bàn tay đẹp như vậy. Y bỗng động lòng thương xót, nhịp độ hơi chậm lại, cắn nhẹ dưới cằm hắn: “Nói cho bản vương nghe, cái miệng của ngươi có bao nhiêu lời nói ra là chân thật?”
Hai hốc mắt Phượng Tư trong suốt lệ, vẫn cố thanh minh: “Vương gia, ta chưa từng lừa dối người.”
“Vậy trong cái đêm về trễ, ngươi đã đi đâu?”
“Ta…”
Đôi mắt thâm trầm của Yến Hàn lại tỏ vẻ không vui. Phượng Tư quả nhiên trả lời không được.
“Ta đi gặp…ừm…a…ngũ vương gia.”
Phượng Tư quyết định nói ra sự thật. Trong một khoảnh khắc, hắn dường như có dự cảm bất lành là Yến Hàn biết rồi. Nếu như không biết, tại sao y lại giận dữ đến mức muốn giết người chỉ vì hắn vễ trễ có một lần? Nếu như không biết, tại sao còn cố tình nhắc lại một chuyện vốn đã qua rồi?
“Ngươi và ngũ đệ thật ra là quan hệ gì?”
“Quân tử chi giao, cùng…cùng thích âm luật.”
Phượng Tư gắng gượng nói. Nào có cuộc truy hỏi nào lại diễn ra trong tình huống thế này? Hắn muốn nói cách mấy cũng không còn sức để nói, thật sự mỗi lời nói ra đều rút hết không khí trong phổi. Vừa nói liền thấy trống rỗng, lại bị Yến Hàn hung hăng đâm tới, khiến hắn càng thêm choáng váng.
“Ngươi quen biết hắn trước cả bản vương?”
Yến Hàn lại đưa eo tới. Khoang thịt chật chội xui nên mỗi sự tiếp xúc đều rất mẫn cảm. Phượng Tư có thể cảm nhận rõ ràng vật kia cứ vậy mà lớn dần, không biết còn có thể lớn hơn nữa không, nhưng chỉ lớn thế này cũng đủ để lấy mạng hắn rồi.
“Không…a…” Phượng Tư thở hổn hển, bàn tay bấu vào vai Yến Hàn càng mạnh thêm. “Ta quen biết người trước.”
Mặc dù khi hắn tới Đại Yến, người đầu tiên gặp gỡ là Yến Tần, nhưng khi đọc khúc phổ Đông Lôi Hạ Tuyết, trong lòng hắn đã sớm mặc định Yến Hàn là duyên nợ quen biết từ mấy kiếp trước của hắn. Chỉ có y, không thể là ai khác, người khiến cho hắn hiểu tình yêu sâu sắc đến khắc cốt ghi tâm là thế nào. Cũng chỉ có y, người khiến cho hắn tuyệt vọng vô cùng với tình yêu. Tuy nhiên hắn biết không thể trách cứ gì Yến Hàn. Yến Hàn chưa từng bảo yêu thích hắn, cũng không lập hứa hẹn nào với hắn, hay bắt ép hắn phải hy sinh cho y. Nói y bội bạc hắn thì chi bằng nói hắn tự mình đa tình, chuốc khổ vào thân nghe có phần đúng hơn.
“Thở đều. Thả lỏng.” Yến Hàn nhắc nhở rồi tiến công nhanh hơn. Y uy dũng phi thường, thân lại kinh qua bách chiến, đương nhiên sẽ không thỏa mãn với chút ít nhử mồi.
“Không…vương gia…a…xin người…không…” Phượng Tư chưa thể nào quen được với chuyện này. Hắn chỉ càng khó thở hơn chứ không sao thả lỏng nổi.
“Vương…gia…a…”
Câu nói chưa kịp phát ra thì Yến Hàn đã phóng thích vào người hắn. Cảm giác chớp nhoáng ào ạt, tựa như dòng lũ cuốn trôi mọi thứ nơi bụng dưới của hắn. Khi hắn tưởng mọi chuyện đã kết thúc, Yến Hàn đột ngột kéo tay hắn ngồi dậy trên người y.
“Vương…vương gia…” Phượng Tư hoảng hốt gọi. Đừng nói với hắn là Yến Hàn vẫn còn muốn?
Yến Hàn mạn bất kinh tâm cắn lên đầu nhũ hắn, phía dưới lại luật động. Vết cắn của y khiến hắn tê tê dại dại, lại có chút đau đau ngứa ngứa, ngũ vị tạp trần.
“Vương gia…a…xin nhẹ…nhẹ chút..a…a…”
“Vương phi, chút đau đớn này không chịu nổi, ngươi xứng làm người của bản vương sao? Chưa kể, sau này làm sao hầu hạ bản vương hài lòng?”
Yến Hàn kiên định vừa cắn vừa đâm. Vị trí tiếp xúc như một mồi lửa cháy lan ra cơ thể hai người. Da thịt Phượng Tư đỏ căng từng mảng, khắp nơi đều dị thường nhạy cảm, mà nhạy cảm nhất chắc chắn là địa phương bị khiêu khích không ngừng đến chảy đầy thủy dịch.
“A…không được…vương gia…a…ta nóng quá…”
Yến Hàn đại khái đã biết được điểm mềm yếu bên trong của Phượng Tư, nâng hông hắn lên một chút rồi hạ xuống, đâm chí mạng vào nơi ấy, khiến hắn thất thố kêu thành tiếng rất thảm.
Yến Hàn khoái hoạt cười nhỏ, chợt có chút sững người, cơn giận lúc đầu hình như đã bay mất. Y hôn lên xương quai xanh của hắn, kéo lên cổ, rồi lên môi, tuy ấn xuống đầy tính chiếm hữu nhưng không còn quá thô bạo như lúc đầu. Phượng Tư trên dưới đều bị áp đảo nên không chú tâm nhận ra sự khác biệt. Yến Hàn giữ đầu hắn kéo ghì vô, cho rằng là hôn vẫn chưa sâu theo ý mình.
Nụ hôn đi đến đỉnh điểm thì hạ thân hai người co giật, cùng lúc phóng thích. Phượng Tư như khối bùn nhão bị Yến Hàn thả xuống. Y ác y đem dịch thể tràn ra quệt lên môi hắn: “Vương phi, từ thời khắc này, mới có thể tính ngươi chân chân chính chính là người của bản vương.”
Phượng Tư không đáp lại. Hắn mệt mỏi nhìn Yến Hàn mặc y phục, phất tay áo bỏ đi, bất giác nhận ra dù hắn có ứng đối hoàn hảo thế nào thì Yến Hàn vẫn luôn có cách làm khó hắn. Hắn sống ở vương phủ này giống như đang đi trên từng tầng băng mỏng.
Yến Hàn đi chưa lâu thì Việt Nhi đã ôm khuôn mặt sưng húp máu me chạy vào xem Phượng Tư. Nó bị đánh đến nỗi rách cả khóe miệng, nhưng lại lo sợ cho hắn còn hơn chính mình. Hắn hiểu được đầu óc đơn giản của đứa trẻ này. Hẳn là nó đang nghĩ vì bản thân nói sai mà liên lụy tới hắn cùng chịu phạt.
Phượng Tư kéo chăn lên cao, chỉ lộ ra cánh tay xoa đầu nó: “Ta không sao. Vương gia không làm gì ta cả. Mau đi thoa thuốc. Đừng để vết thương thêm nặng.”
Việt Nhi gật đầu đi ngay. Phượng Tư đưa tay xuống dưới chăn, mò vào giữa đùi hắn, kéo ra một vệt máu tươi hòa lẫn với dịch thể. Rõ ràng là vừa được người hắn yêu ôm ấp, nhưng sao trong tâm hắn lại lạnh buốt đến cực độ? Là hắn khó hiểu, hay Yến Hàn càng khó hiểu hơn?