Đông Lạnh

Chương 95




Ngày đó nàng không dám khóc nữa. Nàng dùng mọi quyền lực đã có tìm cho ra thân thế của chàng. Cao Yên Quân cũng âm thầm chuẩn bị mọi chuyện chu đáo giống như muốn kể sự thật cho nàng vậy. Chàng mua một căn biệt thự ở ngoại ô, phía tên sổ đất là đứng tên nàng. Chìa khóa trong hộp quà kia chính là của ngôi nhà ấy. Trong ngôi nhà còn có một người giúp việc dọn dẹp thường xuyên. Nàng thăm quan căn nhà mới không khỏi xúc động. Từ màu sắc, cách bày trí, đồ vật đều theo sở thích của nàng. Ngạc nhiên hơn còn có riêng một căn phòng, bên trong có đủ đồ để họa. Một giá sách to lớn đựng tất cả đều là ngôn tình. Sau nhà còn có một vườn hoa a, đủ các loại hoa, rực rỡ yêu kiều. Rất tiếc chàng lại chả thể chờ được tới ngày tự miệng nói với nàng tất cả...

Nàng đã chuyển tới đây ở. Nàng quyết định hưởng thụ tất cả những thứ này bởi vì nó được chuẩn bị vì nàng, bởi vì điều đó sẽ làm cho Yên Quân trên trời hạnh phúc. Căn nhà mà Nam cho nàng thuê kia cũng đã chuyển sang tên nàng, nàng không có cách nào từ chối đành để đó.

Còn Nam, Vừa vặn đầu mùa đông đã bị người nhà cưỡng chế đưa về quê nội - Nước A. Nghe Thiên nói thì là xem mắt cưới vợ. Dù sao cậu ta cũng có ơn với nàng, đã giúp nàng rất nhiều việc. Nhưng mà nàng chỉ có thể nói hai tiếng "xin lỗi". Là vì nàng mãi mãi đặt Cao Yên Quân ở trong tim. Một hình bóng thôi nhưng đã chiếm trọn con tim rồi.

Về phần Tú, nàng ngàn lần áy náy. Vì nàng, hắn ta chủ động dùng quan hệ của mình giúp nàng. Mặc cho nàng từ lần đó chưa hề nhìn hắn. Nàng cũng không thể gặp mặt hắn được nữa, nàng không muốn đối phương ảo tưởng vị trí của bản thân. Cái cảm giác ấy chính là thống khổ nhất của sự kì vọng...

Nàng từng ngày, từng giờ ra quân lệnh truy sát Lưu Hoài Mẫn. Còn Lưu Hoài Mẫn vẫn cứ nhởn nhơ trêu tức con ngươi nàng. Hết dùng tính mạng tạo quân tình giả thì lại một bộ dạng đáng thương tới trước mặt chính phủ cấp cao. Không ngừng mua chuộc quan chức làm khó nàng.

Tháng đầu tiên, nàng nhẫn...

Tháng thứ hai, nàng đưa lời cảnh cáo...

Tháng thứ ba, cũng tức là tháng này, nàng thẳng tay loại bỏ...

Không quá một tuần đầu, đã có vài chủ tử chức vụ lớn bị nàng "đánh dập đầu". Một số người biết co biết duỗi thì ngừng ra tay. Một số lại cố tình tiếp tục ngáng chân nàng. Nàng một lần nữa quyết tâm phá hủy cái bộ máy thối nát ấy.

.....

Tiếng gõ cửa phòng nhẹ nhàng vang lên, có âm điệu lần lượt. Trong phòng một mảnh tĩnh lặng. Tiếng gõ cửa vang lên lần ba.

- Vào đi._ Nàng nằm trên giường, mắt vẫn nhắm nghiền, chăn đắp trên người nguyên vẹn.

Từ ngoài cửa, một thân ảnh cao lớn, một thân y phục đơn giản bước vào. Gương mặt anh tuấn có vài phần lãnh ý. Đứng nghiêm chỉnh nhìn người nằm trên giường an nhiên kia.

- Chuyện Minh tổng đã giải quyết xong rồi thưa ngài. Chỉ là..._ Đôi lông mày cậu ta thoáng cau lại. Giọng nói trầm ấm cũng dừng lại, hơi ấm nhanh chóng tan biến trong gian phòng.

- Cứ nói đi..._ Giọng nàng như có như không vang lên giữa tĩnh mịch.

- Phía trên bắt đầu đưa tới cho chúng ta nhiều vấn đề hơn. Giống như cố tình làm ngài bận rộn không kịp trở tay với ông ta..._ Giọng của cậu thiếu niên rõ ràng nói lên.

Một nụ cười khinh thường hiện lên trên môi nàng. Căn phòng có chút âm u không rõ biểu cảm nàng. Nàng mở mắt chậm rãi nhìn chàng trai trước mắt.

- Có công việc đưa tới thì giải quyết. Chẳng lẽ các người không giải quyết được?_ Lãnh ý trong giọng nói của nàng vô cùng rõ ràng.

Thanh niên kia cúi mặt, đưa mắt nhìn xuống sàn nhà, lẩn tránh ánh mắt của nàng.

- Vâng... Còn có hôm nay ngài có lịch trình...

Cậu thanh niên một mực nói lịch trình, nàng một bên đã rời giường đi vào nhà vệ sinh. Tiếng nói cậu ta cứ một mực vang lên đều đều, tiếng nước cũng dừng lại. Bước ra, trên người mặc một cái áo choàng tắm. Từ tốn vào phòng quần áo thay đồ.

Cậu thanh niên im lặng đứng ở gần giường giữ nguyên vẻ mặt và tư thế. Như mọi chuyện đã vô cùng quen thuộc rồi.

Khoảng gần 15 phút sau, nàng trên người mặc một chiếc áo len màu hồng nhạt cao cổ, dáng dài, mặc quần len màu đen, khoác thêm một chiếc áo khoác dạ màu đen bên ngoài. Chân đi một đôi boots ngắn cổ màu đen. Mái tóc thả ra bồng bềnh, trên gương mặt, có trang điểm qua loa vô vàn tự nhiên.

Không nói lời nào hai người đồng loạt rời khỏi căn phòng đi xuống nhà. Tiếng giày của nàng vang lên nhè nhẹ. Dưới nhà tiếng nói từ chương trình trên ti vi rõ rệt vang lên. Bố nàng chậm rãi uống cà phê sáng. Mẹ nàng thì ở trong bếp.

- Ăn sáng đã._ Bố nhìn nàng nói.

Vừa dứt lời thì bên ngoài vệ sĩ đi vào, đưa lên một túi đồ ăn sáng tỏ vẻ: "bữa sáng của bộ trưởng đã có tôi lo." Hàng lông mày trên mặt bố nàng hơi hướng lên, nhìn nàng cười một cái.

- Con đi luôn đây. Không cần chờ cơm nữa._ Nàng cười nhẹ hướng bố mình lên tiếng.

- Hứ? Vừa mới về đã đi đâu?_ Từ trong bếp truyền ra một giọng "thanh tra".

Hàng lông mày của nàng cao hơn một chút. Đưa tay vẫy tạm biệt bố mình. Ông hòa nhã gật đầu. Nàng chầm chậm rời đi. Đợi tới khi mẹ nàng quay ra định tra khảo thì nàng đã đi mất.

Bố nàng đã nghỉ hưu, ở nhà nhàn nhã chăm sóc vườn cây, tiêu sái trông nhà. Mẹ nàng chừng hai năm nữa mới nghỉ hưu nên vẫn là bận đi làm. Anh trai yêu dấu của nàng giờ này có lẽ còn đang ngủ. Nàng cũng không thèm làm phiền.

Chiếc xe Cadillac màu đen đi ở giữa hai chiếc xe ô tô màu đen khác. Ba chiếc nối đuôi nhau trên đường. Một mực không ngừng nghỉ tới sân bay...

Trên xe nàng ngồi một mình ở ghế sau, phía trước Hùng lái xe, còn cậu thanh niên kia ngồi kế ghế lái. Mọi người mỗi việc, không ai lên tiếng. Chuông điện thoại reo lên. Nàng mắt nhìn bài diễn văn mấy lần, cuối cùng gấp lại đặt sang một bên.

- Là bà Thảo._ Cậu thanh niên đưa điện thoại tới cho nàng.

Nàng nhận lấy nghe máy. Một mức đợi bên kia nói hết sự tình vẫn không nói lời nào. Đợi tới khi bên kia im lặng hẳn, nàng mới bình tĩnh nhả ra lời vàng ý ngọc:

- Cảm ơn bà đã giúp đỡ nhưng hiện tại việc bà nên làm là đứng ở giữa chứ không phải khuyên tôi đầu hàng. Khi nào lão chưa chết thì hãng còn đổ máu.

Bên kia còn chưa ngốn trong câu từ hống hách thì nàng đã tắt máy đưa cho chàng trai kia.

- Diễn, gọi điện báo James... bắt đầu kế hoạch an toàn đi...

Nàng nói xong, hai tay khoanh trước ngực, chân vắt chéo, mắt nhắm lại, ngả lưng vào ghế.

Người tên Diễn kia lập tức thi hành mệnh lệnh. Cậu ta năm nay 22 tuổi. Là lính trong đội quân của nàng, xong lại vượt qua các bài đánh giá một cách dễ dàng. Tính tình ít nói nhưng vô cùng hiểu chuyện, xử lí vấn đề dứt khoát. Nàng vô cùng vừa mắt, vươn tay đem về bên cạnh mình làm trợ lý đi lo chuyện.

Vậy là hiện tại nàng có những bốn trợ lý, công việc dù bận rộn đến mấy thì đến tay nàng cũng chỉ còn những việc vô cùng quan trọng kèm tư mật. Nàng đối với sự tình hiện tại cực kì vừa ý. Song, duy chỉ có một chuyện chướng mắt... lão già đó chưa chết...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.