Đông Lạnh

Chương 93




- Anh có chuyện này cần nói với em..._ giọng Tú trầm ấm vang lên.

- Cứ nói đi._ Nàng gật đầu.

Tú lấy điện thoại ra, mở một video camera đưa tới trước mặt nàng. Nàng cầm điện thoại lên xem... Bên trong màn hình là thư phòng, có người chầm chậm tiến vào...

- Đó là buổi đêm hôm sinh thần ông nội...

"Căn phòng được sắp xếp theo kiểu phương tây với gam màu trầm. Cánh cửa màu nâu gỗ mở ra, một người đàn ông đeo kính bước vào. Sau đó lại thêm một người đàn ông nữa. Một người là ông nội Tú, một người là Lưu Hoài Mẫn. Họ ngồi xuống ghế sopha. Ông nội châm trà cho lão già kia. hai người trò chuyện rất khiêm tốn.

- A, dạo này ông bận việc gì thế? Hôm trước có người chính phủ tìm ông đấy?_ Ông nội nói.

- Tôi cũng ngờ tới cuối đời lại bị người ta theo sát. _ Lão già kia khẽ nói.

- Ai mà dám theo ông chứ đại tướng?_ Ông nội hơi cười.

- Là một đứa con gái, đang tuổi cháu ông và tôi. Cũng chỉ là một đứa trẻ._ Lão già cười khinh.

- Người này lại tài giỏi vậy sao..._ Ông nội nói vu vơ.

- Giỏi gì chứ? Cũng bị tôi quay cho chóng cả mặt. Ván cờ này tôi và nó chơi với nhau, chung quy vẫn là nó không dám ăn con nào của tôi..._ Dường như lão già rất đắc ý.

- Hai người đấu với nhau lâu rồi à?_ Ông nội lại hỏi, dường như vô cùng thích thú với việc có người đối đầu với lão già.

- Mấy năm rồi...Chuyện này mà nói ra thì dài lắm. Vừa hay tôi đang rảnh rỗi, sẽ kể cho ông nghe._ Lão già thở dài.

Ông nội cũng gật đầu, im lặng chờ nghe lại câu chuyện này, ông ta trong lòng thực muốn gặp mặt đứa trẻ kia mà khen nó một câu làm tốt lắm...

- Con nhỏ đó, có một người bạn trai, nó yêu cậu ta vô cùng. Nhưng mà hai đứa nó sớm chia tay nhau. 1 năm trước khi con nhỏ lên đại học, tôi liền tìm cậu bạn trai kia, mượn danh nghĩa cấp học bổng, để cậu ta có cơ hội ra nước ngoài học tập. ĐƯơng nhiên, cậu ta tin mọi chuyện rồi, chỉ là sau đó tôi yêu cầu cậu ta phải đổi học tên theo một gia đình việt kiều bên đó để nhận nuôi, tiện cho việc ăn ở. Cậu ta cũng đồng ý. Tôi lại sắp xếp cho cậu ta đi ngay, rồi nói rằng chuyện ba mẹ cứ để tôi nói. Sau đó, tôi đem về một chàng trai khác, người này mồ côi, được huấn luyện làm sát thủ, nhìn cậu ta có vài nét tương đồng với người kia, nên tôi sắp xếp cậu ta tới ở nhà người kia, gọi ba mẹ người kia là ba mẹ mình. CŨng lấy luôn cái tên người kia là Hoàng Đông Lâm.

- Tôi lại lôi một đứa em trai thất lạc của cậu ta ra làm con tin. Thế là yên tâm sai khiến cậu ta làm theo ý mình. Mục tiêu của cậu ta chính giả làm người yêu của con nhỏ đó năm nó lên đại học... Ấy vậy là con nhỏ đó chả hề biết gì cả, cắn câu cái bẫy của tôi.

- Cho đến một ngày chơi đủ chán rồi, tôi kêu cậu ta giết nó. Cậu ta thế mà dám không nghe lời. CÒn xin cho nó. Lúc ấy tôi mới biết cậu ta yêu con nhỏ kia thật rồi. Tôi cũng lẳng lặng giả vờ bỏ qua, mặc kệ bọn chúng... Tới một ngày biết rằng con nhỏ kia yêu sâu đậm. Tôi âm thầm sắp xếp một vụ giao dịch, cử cậu ta tham gia... Ông biết rồi đấy, bom đạn không có mắt... Cậu ta chết, ông nói xem con nhỏ kia có đau lòng không...

- Hahaha.... Đó chính là nỗi đau của người mất đi người thân... Hơn nữa, nó có chết cũng vĩnh viễn không biết được người nó đợi từ năm cấp hai lại không phải người nó yêu lúc đại học... Nó có chết cũng không biết đối mặt với người con trai đó như thế nào...

Nghe tới đấy, sắc mặt ông nội trùng xuống. Đúng là lão hồ ly, tới một đứa nhỏ như vậy mà ông cũng tính kế nó.

- Tôi thắc mắc, tại sao ông không làm gì người nhà cô bé?_ Ông nội hỏi.

- Người trẻ, chú trọng nhất vẫn là bạn đời... một tình yêu chân thành sâu đậm... Những đứa trẻ như chúng chẳng phải mơ ước cái gì mà tình yêu viên mãn tới trọn đời sao... Đây chính là sống không bằng chết...

- Ông say rồi..._ Ông nội nghe xong, hơi lắc lắc đầu.

Trong lúc đó lão già kia mắt hơi nhắm lại, toàn thân thả lỏng...miệng lẩm bẩm gọi một cái tên...

- Kiều Uyển Nhi...mày thua rồi...thua rồi... "

Đoạn video tới đây dừng lại. Chiếc điện thoại rơi xuống chiếu. Giọt nước mặt mau lẹ nhỏ lên màn hình đã tắt. Vai nàng run lên vô thức. Nàng đưa hai tay lên bịt miệng. Tiếng nấc cũng kêu lên.

"Người đó không phải là Lâm? Người đó chết rồi?"

Tú vội vàng tới cạnh nàng, ôm lấy nàng nhẹ nhàng, tay vuốt nhẹ lưng nàng. Nàng ở trong vòng tay của cậu ta thì vẫn cứ khóc, trong đầu một mảnh hỗn loạn...

- Không....Không thể....Không phải...không phải...đúng...không?_ Nàng vừa nấc vừa nghẹn ngào hỏi.

Tú chỉ im lặng, không biết nói gì cả, không biết nên an ủi thế nào. Cũng tại cậu, cũng tại cậu đưa cho nàng xem đoạn video kia. Rõ ràng lỗi là ở cậu.

Không biết bao lâu sau đó...

Đột nhiên nàng ngừng khóc, tiếng nấc rất nhỏ dần biến mất, nàng đẩy Tú ra. Đưa tay lau đi khuân mặt ướt nhẹp đầy nước mắt. Tú giật mình nhìn nàng, đôi mắt nàng đều là một sự căm phẫn. Nàng cầm đồ, đứng dậy tính rời đi.

Tú giữ lấy tay nàng.

- Em định làm gì?_ Cậu hỏi.

- Cảm ơn anh đã cho em biết sự thật. Nhưng những chuyện sau này, anh đừng can thiệp vào nữa._ Nàng lạnh lùng nói rồi gỡ tay cậu ta ra.

Tú đứng đó, nhìn theo bóng hình nàng rất nhanh biến mất sau cánh cửa phòng. Độ ấm từ phần áo phía trước ngực vẫn còn nguyên vẹn đó. Chính là từ nước mắt của nàng thấm vào áo cậu... Cậu cầm lấy điện thoại, phía trên cũng có vài giọt nước mắt. Cậu có lẽ sẽ chẳng dám làm phiền nàng nữa. Nếu như để nàng tự tìm hiểu ra thì cũng sẽ không đau khổ như thế phải không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.