Đông Lạnh

Chương 87




Chẳng biết phải mấy ngày sau đó, nàng mới có thể rảnh rang một chút. Hôm nay nàng thực sự rất mệt mỏi cho nên nàng nhất quyết nghỉ một ngày không đi làm, chỉ ở nhà. Nhưng cũng không thể ngủ nướng nổi nữa, nàng dậy bằng giờ mọi khi. Không đi chạy bộ.

Nàng ngồi trước cửa kính sát đất trong phòng khách ngắm nhìn thành phố phía ngoài. Bên ngoài trời chưa có nắng, chỉ mới sáng lên, nàng mơ hồ thấy cửa kính mờ nhạt. Nhìn thật kĩ mới biết đó là sương mù. Ngoài thành phố kia cũng thế, cũng quanh quẩn những làn sương mù mỏng manh. Nàng bất chợt nghĩ tới mấy ngày nay thời tiết rất hợp với nàng. Ngày thì nắng cũng nhạt, không nóng. Đến đêm thời tiết vô cùng mát mẻ, dần dần còn khiến người ta đắm chăn mỏng. Nàng lại nghi ngờ...sắp thu rồi sao?

Nàng uống cạn cốc sữa, khóe môi dính lại vầng trắng. Đúng lúc nàng đứng dậy đi rửa cốc thì cánh phòng im im bấy lâu nay mở ra. Nàng bất ngờ nhìn chằm chằm vào người bước ra. Đôi mắt to tròn, đôi lông mày nhướng lên. Trên người nàng mặc một cái áo hai dây màu đen, cùng chiếc quần short màu đen theo.

Theo ánh mắt người kia, động tác đứng dậy của nàng vừa dừng lại, một bên dây áo tự nhiên trôi tuột xuống bắt tay nàng, càng làm rõ ra bờ vai trắng ngần, xương quai xanh rõ rệt ngồn ngột. Trái tim hắn đột ngột như đập nhanh hơn. Ánh mắt chớp chớp một lúc rồi rời đi khỏi bóng dáng nàng.

Nàng chỉnh lại dáng đứng, kéo quai áo lên.

- Anh ở trong đó từ lúc nào?_ Giọng nói trong trẻo của nàng vang lên.

Hắn vừa nhấc một chân định bước đi thì khựng lại. Đây là lần đầu sau ngày hôm nàng bị bắt hai người chính thức gặp mặt nhau. Hắn cố gắng bình tĩnh lại, bước tiếp về hướng nhà bếp.

- Mới về đêm qua. _ Hắn cũng trả lời nàng rất nhẹ nhàng.

Nàng nhìn hắn bước đi mới nhớ ra mình cũng cần vào bếp rửa cốc nên cũng đi vào bếp. Hắn lấy nước hoa quả trong tủ lạnh. Nàng thì ở bên rửa cốc. Nàng chẳng biết nói gì nữa. Nàng cả ngày đều bận rộn, chả hề để ý hắn cũng về nhà...

- Hôm nay không đi chạy bộ sao?_ Hắn đang lúc tò mò, liền buột miệng hỏi nàng câu này. Hỏi xong mới phát hiện ra...

- Không...Khoan...Sao anh biết em đi chạy bộ?_ Nàng bất ngờ hỏi tiếp.

Hai người quay mặt nhìn nhau, trên mặt nàng vãn còn vệt sữa. Hắn bước lại gần, rút một tờ khăn giấy, lau đi vệt sữa trên khóe môi nàng. Nàng cũng không rõ lắm nên mặc kệ hắn. Tới lúc hắn lau xong mới biết bản thân bị làm sao.

- Thỉnh thoảng về nhà lấy đồ thì gặp em thôi._ Hắn chớp mắt nói dối bình thường giống như chỉ là ngẫu nhiên vậy.

- Ồ,.._ Nàng mỉm cười nhẹ, xoay người đi trước.

Bầu không khí lại tĩnh lặng. Sau đó hắn soạn lại đồ đạc rời đi lúc nào không hay. Nàng ngồi trong phòng thật lâu chỉ nhìn ra cửa sổ. Không khí mát lạnh phảng phất lên tâm thần gầy và gương mặt nàng.

Tiếng điện thoại lại reo lên, nàng giật mình một cái. Đúng thế, nàng giật mình. Vội vàng tìm điện thoại ở trên giường rồi nghe máy.

- Alo... Em dậy rồi... Không bận lắm... Không...Tẻ nhạt... Anh muốn em mệt chết à?... Hừm, không cần đâu.

Nàng bực dọc cúp máy. Người gọi điện tới là Tú. Cậu ta nói hôm nay là sinh thần của ông nội, ông nội cậu ta cũng là người trong quân đội được kính nể bội phần dù đã về hưu. Hôm nay nhà họ Trương tổ chức tiệc. Tú muốn nàng tới để bản thân không bị người quen của ông nhét cho người xem mắt. Kết quả là bị nàng từ chối thảm hại. Nàng nói mình mệt thì cậu ta đòi đến thăm. Còn nói tối hết mệt đến vẫn còn tiệc.

Nếu ông nội cậu ta chỉ là người bình thường rất có thể nàng sẽ tới chúc mừng. Nhưng mà không có phải thế. Cho nên nếu nàng mà tới đó thể nào cũng gặp nhiều người máu mặt. Nàng diễn với họ sâu tới nỗi không muốn diễn lại lần nữa. Cái đám người xu nịnh lắm điều ấy, nàng thực sự không thuận mắt. Mà biết đâu đến đó còn gặp người nàng ghét nữa chứ...

Nàng ở nhà ăn chơi cả ngày. Cơm thì bỏ, chỉ ăn vặt. Nàng vừa tắm táp xong, đầu tóc còn lộn xộn. Đang chậm rãi lau tóc thì Thiên gọi tới. Không nói gì nhiều chỉ nói một câu rất đơn giản:

- Qua nhà anh ăn cơm tối ngay nếu em không tới anh sẽ kêu ba mẹ tới thăm em, bắt em về nhà.

Nàng chưa kịp phản ứng lại thì ông anh đã tắt máy. Phải nói là lời đe dọa này rất hữu hiệu. Chưa đầy 30 phút sau nàng đã có mặt ở nhà Thiên. Chuyện mà nàng khổ sở dọc đường là vệ sĩ của bộ nhất quyết đi theo. Nàng đã giải thích là tới nhà anh trai thì họ cũng nói rằng họ làm việc. Nàng đi đường nàng, họ đi theo nàng. Nàng cũng đành mặc kệ.

Nhà Thiên.

Mọi thứ đều vô cùng quen thuộc. Người ra mở cửa lại là Nam. Nàng lúc này có chút nghi ngờ. Liệu vấn đề anh trai gọi tới ăn cơm có liên quan gì tới tên này không?

Trong nhà đã dọn cơm nước ra. Nàng chỉ việc ngồi vào ăn.

- Khiếp, sao mới có mấy ngày mà mày gầy thế? Ăn nhiều một chút._ Thiên nhăn mặt, gắp đầy một bát thức ăn cho nàng.

Nàng lúc đầu còn ăn. Về sau thấy càng ăn tên kia càng gắp thì bắt đầu hạch sách.

- Em ăn thịt gà rang xả này đi, ngon lắm đấy._ Thiên đẩy đĩa gà về phía nàng.

Nàng đẩy đĩa lại.

- Con gà này màu sắc nấu chín không đẹp mắt. _ Nàng chầm chậm nói.

Thiên khóe môi nhếch lên một chút. Thiên không an lòng lại gắp cho nàng một miếng nem.

- Có thịt mỡ._ Nàng cắn một ít rồi gắp ra.

Thiên vẫn nhẫn nhịn, gắp cho nàng một miếng thịt chiên. Trong lòng chắc nịch nàng sẽ không chê. Học cấp 3 nàng toàn ăn món này mà...

Nàng chậm rãi cắt một miếng, nhai chầm chậm tới Thiên cũng sốt ruột. Nam thì ánh mắt đầy trào phúng nhìn Thiên.

- Thế nào, giống hương vị ngày xưa không?_ Thiên hỏi.

Nàng ảm đạm nuốt xuống.

- Hương vị không tồi nhưng mà thịt dai quá...

Lời nàng nói ra làm nụ cười đang định hé của Thiên ngưng bặt. Nhanh chóng rụi tàn. Tiếp đó đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng.

Nàng cười tươi một cái. Vẫn chậm rãi thưởng thức cả một bàn ăn toàn món mình thích...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.