Đông Lạnh

Chương 80




Đêm ngày tiếp diễn. Nàng không thể thức cùng trời đất nhưng bây giờ mỗi ngày chỉ được ngủ 4 tiếng. Vẫn là quá bận rộn. Nàng ngồi trong phòng từ sáng tới trưa, không có thời gian ngẩng mặt khỏi giấy tờ sổ sách. Cái gì mà nhàn dỗi, cũng là lừa mấy cô cậu sinh viên...

James từ ngoài bước vào. Nàng đã cho phép cậu ta không cần gõ cửa. Như thế bớt được chút thời gian phiền phức. Nàng cũng không ngẩng mặt lên, vẫn đọc tài liệu. Nhìn nàng kí xong ở phía cuối trang, gấp lại. James mới lên tiếng:

- Trưa này sếp có hẹn với bà Thảo tại quán trà. Ngài nên đi thôi.

Nàng nhìn đồng hồ. Lại nhìn số tài liệu cũng đã giải quyết được nửa già. Đứng dậy sau khi ngồi lâu khiến nàng hơi khó chịu, đôi chân kéo tới một hồi tê dại. James vội vã đi tới đỡ nàng.

- Ngài không sao chứ?_ James hỏi. Cậu ta có chút không thuận miệng lắm. Nhưng vẫn là nàng vừa được bổ nhiệm vào một vị trí mới. Tuy nhiên công việc ở đây lại không có ai tiếp quản. Cho nên một thân kiêm hai trọng trách.

Nàng xua xua tay. James cũng bỏ tay ra khỏi tay nàng. Hai người cùng rời đi.

- Chuyện kia thế nào rồi?_ Nàng chầm chậm hỏi.

- Không khả thi lắm. Đầu mối đều nói những gì không có ích. Người biết nhiều thì nhất quyết ngậm miệng. CHúng ta không có chứng cứ xác định không thể thẩm tra hay bắt giữ công khai. _ James mở cửa xe cho nàng.

Hai người lên xe. Chiếc xe cũng nhanh chóng đi ngay.

- Tìm một đối tượng cụ thể đi. Phải chắc chắn người này biết nhiều thông tin. Phần còn lại cứ để tôi lo._ Nàng vừa nói, mắt cũng nhắm lại. Quầng thâm dưới mắt mơ hồ hiện lên dưới ánh nắng phía ngoài cửa sổ.

Thời tiết bây giờ vẫn còn chưa được mát mẻ gì. Nàng mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng tay lỡ kết hợp với chân váy công sở bó màu đen, đôi giày cao gót màu sữa. Mái tóc nàng cũng đã dài qua vai.

Nàng rời xe, vào phòng trà nhanh chóng, bên ngoài cửa phòng có hai vệ sĩ đứng canh. Là người của nàng.

Bên trong phòng bà Thảo đã tới. Cũng lâu rồi nàng chưa gặp bà ta. Gần đây có lẽ công việc bận rộn, nhìn bà ta cũng đã có dấu vết của thời gian rồi.

- Xin chào._ Bà Thảo đưa tay ra.

Nàng cũng đưa tay bắt lấy. Chén trà nhanh chóng được bà ta đưa tới trước mặt sau đó.

- Gần đây công việc có bận rộn quá độ. Để bà chờ lâu rồi._ Nàng nhẹ nhàng nói.

- Không sao. Tôi đến là chuyện công việc, đâu phải bắt lỗi._ Bà Thảo nói.

- Có chuyện gì xin bà cứ nói._ Nàng nhấp một ngụm trà thanh mát.

- Chuyện là....

Hai người cơ hồ là ở bên trong nói khoảng một tiếng gì đó mới rời đi. Nàng rời đi trước. Cả quãng đường ở trên xe đều không nói câu gì. Lúc dừng xe trước đại sảnh công ty, nàng mới mở miệng.

- James, cậu có muốn làm cục trưởng không?_ Giọng nàng trong xe vang lên.

Hùng lái xe ngồi phía trước tuy đầy bất ngờ nhưng vẫn là đang nhẩm trong đầu, không nghe thấy gì cả. James vừa đặt tay vào quai cặp, tính chuẩn bị xuống xe, nghe câu này của nàng thì sững lại. Nàng kiên nhẫn nhìn cả quá trình cậu ta từ từ quay lại nhìn nàng bằng ánh mắt thăm dò.

Trong mắt của James không chỉ là sự thăm dò thể hiện rõ. Từ lâu con mắt cậu nhìn nàng luôn là sự kính trọng, khâm phục. Đối diện với cậu ta, nàng lúc nào cũng có một cái gọi là khí thế hừng hực, sự kiên trì, tài trí không ai có thể vượt qua. Cậu ta càng không ngờ nàng sẽ hỏi cậu ta như thế. Cậu ta đã làm sai gì sao? Hay là nàng muốn vứt bỏ cậu ta?

- Ý của ngài là gì?_ James tự ổn định tâm lý, nhìn nàng hỏi lại.

- Ý của tôi là ý trên mặt chữ._ Nàng đối diện với ánh nhìn ấy thì có chút mỉm cười.

Gần đây người ta càng khó nắm bắt được ý nghĩ cũng cảm xúc của nàng. Cho dù có là chuyện xấu tới đâu nàng đều có thể hiền hòa mà cười một cái. Nhưng mà có nhiều lúc tới một ánh nhìn nàng cũng lười vứt cho đối phương. Có lẽ chỉ con người trong nàng kia mới biết được nàng nghĩ cái gì.

- Tôi thân là một thư kí. Không hề có kinh nghiệm làm cục trưởng. Vẫn là hợp với ngài hơn._ James từ từ trả lời, ánh mắt rời đi khỏi nàng.

- Nếu tôi rời đi thì ai hợp?_ Nàng lại hỏi tiếp.

Vừa nghe câu này, lập tức bốn con mắt trong xe đều dồn về phía nàng. Kinh ngạc... Quá kinh ngạc rồi.

- Ngài định đi đâu? Chức cục trưởng này trước nay chưa có ai làm tốt hơn ngài cả. Nếu ngài rời đi, tôi cá chắc rằng người tiếp quản nó sẽ phá hỏng sự hoàn hảo hiện tại của nó._ James hốt hoảng nói.

Khóe miệng nàng nhếch lên càng sâu hơn. Nàng mới làm sếp của cậu ta bao lâu chứ...

- Ý của cậu là năng lực của tôi chỉ có thể dừng ở Cục Trưởng. CÒn Bộ trưởng thì hoàn toàn không có khả năng phải không?

Giọng nàng trong không gian phát ra như thắt chặt tâm trí hai con người trong xe vậy. Chưa đầy một phút họ liền hiểu nàng muốn nói điều gì. James cười một cái đầy hãnh diện

- Thưa ngài, tôi nguyện sẽ theo ngài đi hết con đường chính trị này... Được gặp ngài, được làm thư kí cho ngài, được phục vụ ngài... là vinh hạnh của tôi!

Nàng nhìn James đầy tư vị. Cuối cùng cuộc nói chuyện kết thúc, nàng lại nhìn ra bầu trời phía ngoài. Nắng mới băn nãy đậm màu bây giờ đã trải ra một cảnh trời râm. Càng nhìn càng khiến người ta phiền lòng...

"Em chẳng có gì để mất nữa rồi, thế thì tại sao lại không theo đến cùng... Mặc kệ anh còn sống hay đã chết, em cũng phải tìm hiểu được nguyên do. Nếu như anh còn sống, mọi chuyện của em sau này sẽ do anh quyết. Nếu như anh chết rồi, có là một người tham gia vào kế hoạch đó em cũng phải giết. Kể cả Lưu Hoài Mẫn... có chết thì mối hận này em cũng sẽ thanh toán với lão ta... Anh...chờ em!"

......

"Anh thực lòng chỉ mong thời gian quay trở lại để giải thích mọi chuyện với em. Nhìn em đi tới bước này anh cảm thấy tội lỗi của anh thật lớn. Tất cả là tại anh, tại anh ích kỉ. Giá mà khi ấy...anh nói ra sự thật này..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.