Đông Lạnh

Chương 62




Ba người đàn ông nhìn thấy nàng cầm dao thì không có phản ứng quá bất ngờ họ cũng lấy từ thắt lưng ra một con dao găm nhỏ hơn của nàng

Nàng đứng đấy hiên ngang, gió mạnh vụt qua người. Bên này chả có mấy người. Ba người kia chầm chậm tiến lại. Người đàn ông nói lúc đầu đưa mắt sang hai bên rồi gật đầu. Hai người kia hiểu ý, hét lên một tiếng rồi xông lên một trước một sau.

Ngay khi người kia chỉ cách nàng một bước nhỏ, nàng nhanh nhẹn cúi người, để lưỡi dao của hắn trượt qua đuôi tóc ngắn ngủn của mình. Tiếp đó dùng tay trái kéo tay hắn ta lại, quật ngã trên đất. Một đế giày vuông hạ xuống mạnh mẽ trên ngực hắn. Người đàn ông này hét lên một tiếng đầy thê thảm. Đưa dao lên tính đâm vào chân nàng. Chân nàng ở trên ngực hắn liền thu lại, nàng cúi người, rạch một đường dao cắt đứt cổ tay hắn, chiếc dao rơi xuống. Hắn nằm đó kêu gào thảm thiết nhìn máu không ngừng chảy...

- A...a... Tay của tôi, tay của tôi. Còn không lên....

Nghe thấy hắn rên rỉ hai người đàn ông còn lại mới sực tỉnh. Mọi thứ vừa xảy ra nhanh như một cơn gió. Người đàn ông thứ hai lao lên kia cũng tiến lại. Không dám lao thẳng vào nàng mà chỉ dùng dao đâm dọa để tìm sơ hở. Ngay khi hắn tiến lên một bước, nàng đưa dao quét qua bề ngang cổ hắn. Hắn ngửa người ra né tránh được một dao thì dưới chân lại truyền lên một hồi đau nhức, sau đó cả sống lưng đã chạm xuống đất. Hắn cố gắng đứng dậy nhưng phát hiện cổ chân đã bị cắt, máu từ lớp quần chảy ra tạo thành vũng nhỏ trên bề mặt đất và bắt đầu lan rộng.

- Tiện nhân, mày dám....

Vừa mở miệng mắng chửi nửa câu liền bị nàng cắt cổ. Máu từ cổ hắn bắn lên mặt nàng. Đôi mắt lạnh của nàng nhìn khuân mặt hắn, mắt mở to, miệng hé ra.

Người đàn ông còn lại thấy tính thế không tốt liền quay người bỏ chạy. Nhưng vừa bước được vài bước một giọng nói lạnh lùng vang lên.

- Có muốn đọ súng với chân không?

Sống lưng hắn ta cơ hồ đang toát mồ hôi mãnh liệt. Hắn nghe thấy tiếng súng lên đạn thì quay đầu nhìn lại. Nàng cầm một khẩu súng lục chĩa về phía hắn, vẻ mặt không có nổi một tia run sợ.

- Xin tiểu thư tha mạng...tiểu thư...._ Hắn chắp tay phía trước không ngừng van xin.

- Bước lại đây._ nàng chỉ chỉ phía gần mình.

Hắn có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn bước tới phía gần nàng. Khuân mặt trắng bệch không còn giọt máu nào, khóe mắt tưởng chừng sắp rơi lệ.

- Tiểu thư muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần cô tha cho tôi mạng này. Tôi ở nhà còn có người mẹ già, dưới còn có con nhỏ...

Hắn càng nói nàng càng cảm thấy cái kịch bản này rất quen tai. Nhân lúc nàng không để ý, hắn nhặt con dao dưới đất định đâm về phía nàng.

"Đoàng"

"A...aa..."

Tên này còn chưa kịp ra tay thì tay cầm dao đã bị thủng một lỗ, chiếc dao bị nàng đá ra. Mùi thuốc súng có chút phảng phất. Nàng nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt nhìn người đàn ông không ngừng van xin nàng tha mạng phía trước.

- Muốn sống đúng không?_ Thanh âm của nàng khẽ vang lên.

- Dạ...dạ... Chỉ cần cô nói điều kiện, muốn gì cũng được.

- Có điện thoại chứ?_ Nàng hỏi.

Hắn liền móc từ trong túi ra một cái điện thoại.

- Gọi cho người thuê đi._ Nàng hơi cúi người, ánh mắt như dao sắc lại lần nữa làm đối phương giật thót.

Hắn lắp bắp dạ vâng rồi gọi điện. Bên kia bắt máy liền đưa về phía nàng. Chưa đợi nàng trả lời đầu bên kia đã hấp tấp nói một tràng.

- Thế nào? Đã xử lý được con ranh ấy chưa? ĐỪng nói với tao là chúng mày tới một con nhỏ đó cũng không xử lý được?

Cái giọng này sao lại quen thuộc đến thế. Nàng thoáng nảy ra một cái tên trong đầu. Tên này đúng là chán sống.

Nàng một tay vẫn chĩa súng về phía người đàn ông này vừa cầm điện thoại lên.

- Thịnh Tiến Tùng, đã làm nhau thất vọng rồi._ nàng trả lời mang theo một giọng điệu giễu cợt.

Bên kia nghe chừng sững lại không biết nói gì.

- Sao? Muốn tôi chết thế à? Cũng không cần sai đám phế vật này tới đâu._ Cô cười nhạy nhìn ba người đàn ông thê thảm này khẽ lắc đầu.

- Bọn nó đâu? Cô làm gì bọn nó rồi?_ Bên kia vang lại tiếng nói vội vàng.

- QUan tâm chúng sao? Không cần lo lắng thế. Nên lo cho bản thân mình trước đi._ Nàng nhẹ nhàng trả lời, bên kia lại càng không tin tưởng sự an tâm này.

- Cô định làm gì?_ Thịnh Tiến Tùng hỏi.

- Thịnh Tiến Tùng, chuẩn bị quan tài đi._ Nàng vừa nói dứt câu thì cười lên một tràng. Điệu cười này không phải của một nữ sinh, càng không phải là sắp đặt để chọc cười đối phương mà là nụ cười giết người...

Tiếng cười của nàng như được gió nâng lên. Hai người đàn ông còn sống trơ mắt nhìn nàng đầy sợ sệt. Nàng tắt máy, ném cái điện thoại lên người hắn. Sau đó từ tốn móc ở túi quần ra vài trăm ném về phía người đàn ông.

- Không có tiền cũng đừng đi làm chuyện xấu nữa.

Vứt lại câu này, nàng chẳng cần phòng bị, giắt súng vào phía trong áo bò, đeo cặp sách lên, từ tốn hướng về khu biệt thự cao cấp phía trước.

Hai người đàn ông giở khóc giở cười nhìn nhau....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.