Đông Lạnh

Chương 58




Ngoài đường, phố đã lên đèn, vẻ đẹp lung linh hiện lên như mọi ngày. Trong phòng khách, mỗi người một góc, mỗi người một việc.

- Cậu không về đi?_ Thiên ném cái gối nhỏ về phía Nam một cách bất ngờ.

Nam nhanh chóng bắt được.

- Tại sao tôi phải về?_ Cậu ta hỏi ngược lại.

- Vậy cậu muốn ngủ ở sô pha chứ gì? Cứ việc tự nhiên._ Thiên tiếp tục cầm điều khiển chuyển kênh.

- Nhi ở đây à?_ Thiên nhìn sang cô.

Nhi đang ngồi nghịch rubic của Thiên, ngẩng mặt lên nhìn Nam.

- Ừ._ Cô gật đầu.

- CHưa tìm được à?_ Thiên cũng nhìn em gái. Tất nhiên câu này chỉ có cô và Thiên hiểu.

-..._ Cô thở dài lắc đầu.

- Tìm gì?_ Nam nhìn sang Thiên.

- Nhà._ Thiên nhàn nhạt đáp.

- Em qua chỗ nhà anh đi. Dù sao em ở đây cũng không tiện. Anh sẽ ở lại với Thiên. _ Nam chầm chậm nói.

Thiên vẻ mặt mỉa mai nhìn cậu ta. Cái gì mà tiện chứ. ĐƯờng hoàng là anh trai...

- Như vậy có ổn không?_ Cô hỏi.

- Đều là chỗ quen biết, cứ tự nhiên như ở nhà thôi._ Nam đưa khuân mặt gọi mời bày ra.

- Giá thuê một tháng là bao nhiêu?

Cô vừa nói ra câu này liền nhận được ánh nhìn từ cả hai người đàn ông. Cô nói gì sai sao.

- Trời ạ, chỗ cậu ta em ở miễn phí, không phải lo..._ Thiên nhìn em gái nhỏ gật nhẹ đầu.

- Anh nghĩ mặt em dày cỡ nào? Miễn phí thì khỏi đi._ Cô lườm Thiên một cái đầy sâu sắc.

Khóe miệng Thiên giật giật. Đưa mắt qua trao đổi với Nam.

- Cậu cứ ra đại một cái giá cho nó hài lòng. Nó là đại gia mà..._ Thiên vừa nói vừa nhìn ngó sang xem em gái có lườm mình không..._ Nó nhiều tiền lắm, tiêu nửa đời không hết, thích cái gì mua cái nấy...

Vừa nói đến đây, một cái gối đập vào đầu. Thiên hốt hoảng nhìn cô rồi vẫn chưa chịu ngậm miệng.

- Anh có nói sai đâu mà mày ném anh. Anh kiện mày tội hành hung người._ Thiên nâng mặt lên nhìn cô em.

- "Thích cái gì mua cái nấy". Thế mà ra giá cái lưỡi của anh bao lâu, chưa có ai bán đâu..._ Cô lạnh lùng đáp trả.

- Đừng có tưởng có tiền là có thiên hạ nhé. _ Dường như cảm thấy chọc tực em gái thì nó sẽ có tâm trạng tốt hơn vẻ thường ngày, nên cậu ra sức công kích.

- Có giỏi thì kiện đi, anh nói em nhiều tiền phải không? Kiện đi rồi em dùng tiền đập chết anh._ Cô bật dậy, đứng nghiến răng nghiến lợi nói. "Đòi kiện à? Giỏi lắm..."

Thiên ngước mắt nhìn đứa em. "Chết rồi, nó tạo phản rồi. Đúng là quá nuông chiều rồi..."

- Mày...Không nói với mày nữa... Tức chết anh mà...

Thiên vứt điều khiển lên ghế, bỏ vào phòng. Tiếng đóng cửa chỉ nhè nhẹ vang lên. Cô thầm hài lòng với kết quả vừa rồi. Một bầu không khí yên tĩnh hơn.

- Anh ra giá đi._ Cô nhìn qua Nam.

Nam suy tư vài giây, nhanh chóng trả lời, sợ cô đổi ý.

- Năm trăm một tháng._ Dù sao anh cũng không có ý định kiếm tiền.

- Được, thành giao. Hai ngày nữa em sẽ chuyển vào. EM đi ngủ trước._ Cô hơi hơi mỉm cười nhẹ rồi bước về phòng mình.

Nam nhìn theo bóng dáng cô cho tới khi cái cửa phòng khép lại. Đáng lý ra đấy là phòng của anh mới đúng. Ngồi suy tư vài điều, không lâu sau thì vào phòng Thiên ngủ....

.......

Sáng hôm sau cô rời khỏi nhà từ lúc 6 giờ. Cả Thiên và Nam đều không hề hay biết cô đi lúc nào. Cô mặc quần da, áo len cao cổ màu trắng, đeo túi chéo màu đen, đi boots cổ thấp. Hòa vào dòng người ít ỏi lúc sáng sớm, không quá nổi bật. Tới ngã tư lớn của thành phố, có sẵn một chiếc ô tô đen ở đó đợi.

Cô gõ nhẹ cửa kính lái xe. Kính xe lập tức mở xuống.

- Thỏ con hay sói xám?_ Người phía trong ăn mặc y hệt xã hội đen nhưng giọng nói vô cùng điềm tĩnh.

Đây là mật khẩu của họ. Một cách để không bị nhầm người. Người ta nếu muốn trà trộn nhất định sẽ thử cả hai cái, tuy nhiên cả hai đều không phải câu đối còn lại. Mà cần đưa mã thẻ cho đối phương. Cô cũng đưa cho anh ta một chiếc thẻ. Người kia nhìn thẻ rồi bước xuống mở cửa cho cô vô cùng kính cẩn.

Lên xe đi được một đoạn, cả hai đều không nói gì.

- Cô là người mới à?

Nghe câu nói này của người lái xe cô mới để ý kĩ gương mặt của anh ta. Cậu ta mới là người mới. Làm gì có ai không biết cô. Cô không đáp lại. Từ trước tới nay làm công việc này, người quen cô đều hiểu cô sẽ không trả lời những câu hỏi không liên quan tới công việc.

Đi khoảng 30 phút thì xe rẽ vào một tầng hầm để xe. Phía trên là một công ty lớn, trá hình thôi. Căn cứ là ở phía dưới lòng đất. Có tất cả 5 tầng. Cô đi vào thang máy, quẹt thẻ.

Vài giây sau cửa thang máy mở ra. Phía cửa có hai người bảo vệ, họ cúi chào. Đợi cô lôi một cái thẻ ra đeo vào cổ thì họ mới tránh đường.

- Chào sếp!_ Thái độ cũng khác hẳn.

Một dãy hành lang dài. Đi qua bốn phòng, cô mở cửa bước vào phòng thứ năm. Ngày trước cô ở phòng năm tầng hai. Bây giờ thì lên đây. Đây là phòng của sếp. Phía trong là một khoảng rộng. Có một bộ bàn ghế sô pha màu trắng. Một bàn làm việc lớn với những tiếng máy in đang chầm chậm kêu. Chỉ có duy nhất hai người, một nam một nữ. Gam màu ở đây đều được để ở tông trắng - đen - xám. Hai người kia thấy cô thì đứng lên, hơi cúi người chào.

- Sếp!

Họ đều nhận được thông báo chuyển người. Đối với người này họ có biết nhưng không thân. Cô gật đầu nhẹ rồi bước vào một phòng nữa phía sau. Cửa phòng được làm bằng kính, bên trong có rèm che. Đây là nơi cô sẽ làm việc chính thức. Chỉ có một cái bàn làm việc lớn với tài liệu và máy tính các thứ cần thiết, sắp xếp gọn gàng. Có một bộ bàn ghế gỗ dùng để uống trà. Trên tường có trang trí vài bức tranh. Trong góc phòng có vài chậu hoa. Có lẽ là chủ cũ sắp xếp. Ngồi xuống cái ghế bành, cô nhìn sang phía bên tay phải. Bên này có một cửa sổ bằng kính lớn, phía bên kia là phòng làm việc của nhân viên. Tất nhiên chỉ có cô mới nhìn thấy họ.

Như đã biết, mỗi người đều có bí mật riêng, cô cũng thế. Trường đại học của cô và anh theo học là một trường nổi tiếng với những cơ hội vào nghề. Băn đầu không ai rõ cơ hội gì, sau đó họ sẽ được điều tra cẩn thận, rồi đề nghị vào một vị trí thích hợp.

Năm đó, cô có thành tích rất tốt. Được bà Thảo gặp mặt đề nghị. Cô từ chối. Sau đó nhà nước liên tục tìm tới. Cô nhận lời, điều tra vụ việc đó. Sau bốn tháng, vấn đề được giải quyết, cô dứt khoát rời đi. Lần điều tra đó cơ hồ đã đem lại một kiến thức lớn về bộ máy nhà nước cho cô...

Phải rồi, đây là cục Tư pháp Nội An S. Được sự đồng thuận của bộ trưởng bộ quốc phòng, các bộ trưởng liên quan và Thủ tướng thành lập ra căn cứ bí mật này. Công việc chính là tìm ra các "con sâu" trong nước hoặc ngoài nước. Tiến hành điều tra cẩn thận, theo dõi hành động. Sau đó căn cứ vào việc đối phương có bao nhiêu tội lỗi và có ích cho đất nước hay không rồi đưa ra quyết định xử lý. Chính vì thế, không có con người nào, từ bảo vệ cho tới mật thám, đều có một hồ sơ cá nhân ở đây. Và bây giờ cô chính là người điều hành nó.

...........

(Tình tiết hư cấu chút, mong đừng ném gạch!)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.