Đông Lạnh

Chương 52




Chả biết ngoài trời thế nào. Chỉ biết trong phòng một mực thê lương. Ánh đèn sáng nhạt nhòa trong bóng tối của cả căn phòng. Chiếc rèm cửa sổ màu trắng dày đã che đi khung cảnh phía ngoài. Một hai chú gấu bông rơi xuống đất, lăn khỏi chiếc giường. Tay vẫn nắm chặt quyển sổ, mi tâm nhắm chặt. Nhưng nước mắt vẫn một mực chảy xuống. Tiếng nhạc từ chiếc máy tính lẳng lặng hát lên một bài hát lặp đi lặp lại...

...

"

Tỉnh mộng mới biết, sương ươn ướt trên gối, là lệ vương trong giấc mơ.

Hoảng loạn nhìn ra chẳng thấy ai, làm người muốn tìm về với giấc mơ.

Đèn sáng rừng trúc, ngồi trong đình thủy tạ, nghe tiếng đàn thâu đêm

Gió đêm vội vã thổi bay rèm lụa trắng, nhẹ lướt qua mặt

Mượn ánh trăng non, đọc được câu "bên dòng nước"

Chân váy đượm hương cây cỏ, mơ màng rơi vào chốn hồng trần

Ánh mắt đó làm thời gian ngừng đọng, thề sinh tử có nhau cũng có sao?

Bóng đêm tan, trách năm tháng quá vội vàng, làm sao quên nỗi tương tư?

Ngơ ngác nghe khúc nhạc tàn cuộc dạo chơi

Nhung nhung nhớ nhớ tựa cửa sổ, nàng chẳng buồn ngâm thơ trang điểm

Rầu rầu rĩ rĩ ca múa, mối thâm tình cũng trải dài theo tiếng hát

Lưu lạc chân trời, từ biệt rồi mới hiểu mênh mang là gì

Biển rộng trời cao, bao nhiêu phong cảnh cũng ngăn không nổi hồi ức

Ánh mắt đó in hai bóng người, giấu vào trong đáy mắt, đáy lòng

Dùng cả đời để vẽ lại hình bóng chàng, muốn quên, có quên được chăng?

Nắm tay đến già, tưởng tầm thường mà lại xa vời...

Lâu không gặp, niềm vui, nỗi đau đọng lại chương nào đó của câu chuyện

Viết cái tên quen thuộc lên trang giấy ố vàng lạnh lẽo..."

......

Chẳng biết bao lâu, chỉ là thời gian cứ chầm chậm trôi...

"Cốc cốc cốc"

Tiếng gõ cửa phòng vang lên. Không có ai đáp trả.

- Uyển Nhi, Uyển Nhi..._ Tiếng một chàng trai vang lên vẻ sốt ruột.

Sau đó không đợi nổi, cậu ta liền đẩy cửa xông vào. Vừa vào phòng liền có một cảm giác bức bối tới thê thảm. Cậu vội vàng kéo rèm, mở toang cửa sổ. Lại một mạch tắt nhạc, tắt đèn, bật điện phòng lên. Nhặt mấy con gấu bông đặt gọn một chỗ.Ngồi xuống giường... Cậu từ tốn gỡ từng ngón tay cô ra, lấy quyển sổ. Giở bừa vài trang...

"Hôm nay nắng đẹp quá. Tuy nhiên anh lại thấy em đứng ngược nắng còn xinh đẹp hơn. Hóa ra khiến một người hạnh phúc rất đơn giản. Đó là chỉ cần có em xuất hiện ở cạnh anh."

"Tại sao em lại sợ tiếng mưa chứ? Thôi được rồi, anh sẽ ở cạnh em mỗi khi mưa lớn. Mà nếu không có anh thì em cũng phải ngủ đi, thức khuya hoài. Anh thương."

"Uyển Nhi à, có khi nào bố mẹ em không thích anh không? Cả anh trai em nữa. Bởi vì em chả chịu về thăm nhà gì cả, toàn ở lại đi chơi cùng anh. Dù sao anh cũng rất vui."

"Hôm nay em dỗi anh đấy. Anh chỉ là thanh niên tình nguyện thôi mà. Cái em đó hỏi anh đường, chứ anh có bắt chuyện đâu. Tha thứ cho anh đi, tới bắt nạt anh là được rồi..."

....

Đọc thêm vài dòng nữa, Thiên gấp cuốn sổ lại, đặt lên kệ bàn bên cạnh. Lại nhìn em gái mình, đều là một bộ dạng lụy tình. Hôm nay mới được mấy ngày... Cậu nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt em gái. Đặt gọn tay cô xuống dưới chăn, rồi kéo cao chăn lên cho cô. Đang định nói gì đó thì điện thoại cậu kêu lên. Sợ em gái tỉnh giấc cậu đành ra khỏi phòng.

- Có việc gì?_ Cậu lạnh giọng nói.

- Thư kí gọi điện sang bên này xin chỉ thị. Cậu ở đó làm cảnh sao?_ Giọng bên kia còn cao vút hơn.

Thiên đưa tay day day trán.

- Chắc tôi phải xin nghỉ phép dài dài thôi. _ Giọng Thiên trở nên mệt mỏi.

- Cậu bị bệnh nan y sao?_ Bên kia lập tức châm chọc.

- Hư, tôi bị bệnh nan y thì tốt, rất tiếc không phải tôi._ Thiên to tiếng nói sau đó nhớ ra đang ở cạnh phòng em, liền đi xa thêm một đoạn.

- Có người thật sự mắc bệnh nan y?_ Bên kia tỏ vẻ bất ngờ.

- CÓ, hơn nữa còn là...còn là em gái tôi..._Thiên thở dài.

Bên kia bỗng dưng im lặng đến lạ thường, cả thở cũng không thấy tiếng.

- Alo...Nam?_ Thiên chờ một lúc thì lên tiếng tìm người đầu kia.

Cảm tưởng bên kia hít một ngụm khí lạnh.

- Uyển Nhi bị làm sao?_ Giọng nói vô cùng vội vang, lại chứa đựng một loại cảm xúc như mới tìm lại.

- Người yêu nó... đi rồi. Hôm nay là ngày thứ 3..._ Thiên cũng là nghe bố mình nói, sau đó đi nghe ngóng mới biết được.

- Đi rồi? Thì tìm...

- Tôi tưởng cậu thông minh lắm. Chết rồi.

Bên kia lại chìm vào im lặng.

- NHi thế nào rồi?_ Sau đó lại hỏi.

- Mọi chuyện đều miễn cưỡng làm cho qua. Ngủ say mà vẫn khóc ướt gối. Cầm di vật của người ta cả đi ngủ.Nghỉ cả những buổi học vàng bạc về nhà. Chưa có hành động tiêu cực. Bác sĩ, anh có cách chữa không?_ Thiên nhàn nhạt nói.

- Có._ Bên kia đáp một tiếng sau đó tiếng tút tút vang lên.

Thiên nhìn cái điện thoại một cách khinh bỉ

- Có cái con khỉ.

Sau đó cậu ta xuống nhà, tự tay nấu một bữa trưa thịnh soạn. Đã hơn 12 giờ trưa. Cô em gái vẫn chưa dậy. Cậu đành phải lên phòng coi sao. Kết quả vừa mở cửa ra liền được một phen hốt hoảng. Chiếc rèm cửa trắng tung bay nhẹ nhẹ. Cô em gái của cậu mặc cái áo len trắng dáng dài, quần tất đen, tóc xõa ra. Một thân ảnh đó đứng ở trước cửa sổ lớn. Chưa bao giờ cậu nhìn thấy cái cảnh oan nghiệt như thế. Vội vã chạy lại kéo lấy cô vào. Vội vàng đóng cái cửa sổ lại.

Quay lại thì con em gái đang nhìn cậu bằng ánh mắt người ngoài hành tinh.

- Anh làm cái gì thế?_ cô lạnh lùng cất tiếng, cái giọng khản đục.

Cậu nhìn cô dò xét rồi mới trả lời.

- Đừng có làm liều. Cấm em nhảy lầu. Nhảy từ đây không chết đâu, cẩn thận hỏng chân đẹp.

- Anh điên...à...._ Cô vừa hét lên đang định mắng Thiên tiếp thì một cơn ho dữ dội ập tới.

- Sao thế?_ Thiên Vuốt vuốt lưng cô, mặt mày trắng bệch.

Cô bịt miệng ho khụ khụ, cảm giác giống như rách học ra vậy. Nhưng lại không thể ngừng ho cho tới khi một mùi vị tanh tanh sộc lên mũi. Cô nhìn vào bàn tay mình. Thiên cũng dừng tay lại. Tất cả bỗng chìm vào yên lặng...

Máu, đúng thế là một chút máu ở tay cô.

- Đi, đi rửa tay. Cái này là bị lạnh mưa gió, xong rồi đói. _ Thiên nhất mực kéo em gái vào nhà tắm, rửa tay, lau mặt cho cô.

Sau đó cô vẫn im lặng. Thiên khổ sở dắt cô xuống nhà ăn trưa. Bao nhiêu món đều là món cô thích tuy nhiên ăn lại rất hời hợt. Vừa nhìn em gái ăn cậu vừa chán nản nhắn tin cho bố:

"Nó ăn còn ít hơn mèo. Ai lấy được nó thì tiết kiệm được tiền cơm lắm."

Nhanh chóng bố cũng trả lời:

"Thì con phải dỗ em con ăn đi. Tình cảm chúng mày tốt lắm mà. Có xúc cơm đưa tận miệng cũng phải làm."

Thiên nhìn dòng tin nhắn, mặt mày đen thui. Song, lại nhìn đứa em gái mặt mày trắng bệnh, lại còn như gầy đi nữa. Rồi lại nghĩ đến lúc nãy ho... Thế là cậu xắn tay áo len cao lên, từ từ gỡ thịt gà cho cô.

- Em không ăn._ Cô khó khăn lên tiếng.

- Hôm nay ông giời đi vắng. Thử nói không ăn lần nữa xem?_ Thiên trừng mắt đe dọa.

Cô không nói gì nữa, cố gắng nuốt đồ ăn. Nhưng cô chắc chắn rằng khi mình không còn đói nữa, có một giọng nói vẳng vặng bên tai...

- Em phải ngoan ngoãn ăn hết chỗ đồ ăn này đi. Có biết là anh chưa từng gỡ đồ ăn cho ai không. Haizz đúng là ông trời không có mắt...

Tiếp đó nữa...

- Người yêu anh ngoan lắm cơ mà, hay là em không phải cô ấy? Mau ăn nào.

Rồi sau đó nữa...

- Này công chúa, sau này không có ai làm thế này thì cũng phải ăn đủ đấy. Nếu mà có người thì nhất định phải hưởng...

...

Tới đây cô ngẩng lên nhìn Thiên trước mắt. Thế rồi Thiên sững lại. Đôi mắt em gái anh long lanh như những vì sao. Rồi từng hàng, từng hàng nước mắt nối tiếp nhau lăn dài trên gương mặt bé bỏng. Cái thìa cơm trong tay em gái cũng rơi xuống. Cô mếu máo khóc lớn dần.

Thiên lau tay sạch sẽ, vội dỗ dành cô...

- Rồi, anh thương, anh thương. Không ép em ăn nữa. Nín đi, nín đi...

Mặc dù anh đã dỗ dành đủ loại nhưng cả căn nhà cũng chỉ có tiếng khóc của cô em gái. Lần đầu tiên trong đời cậu thấy bất lực như thế. Mọi khi nó khóc, cậu chỉ cần nhường nó thì nó liền cười. Nhưng hôm nay cuối cùng cậu cũng hiểu cô em gái của mình nặng tình đến mức nào. Trong lòng cậu lại nổi lên một cỗ thương xót...Nhưng lại chỉ có thể ở bên cạnh, đưa cho nó từng tờ khăn giấy, giữ mái tóc nó không bị ướt bởi những giọt nước mắt kia...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.