Đông Hoang Thần Vương

Chương 47-49




Chương 47: Triệu Thiên Đạo trở về

“Thật ra đàn ông gặp những chuyện như thế này cũng rất bình thường. Nhưng mà con phải ghi nhớ, không được phụ lòng Tiểu Nguyệt. Con xem bố của Tiểu Nguyệt đi, mẹ còn nhớ nhà họ Tiền có một cô con gái ngoài giá thú bị bỏ mặc đấy”.

Bà Trần thở dài thườn thượt.

“Mẹ còn biết nhà họ Tiền có con gái ngoài giá thú sao?”

Trần Thiên Hạo ngạc nhiên hỏi.

Người đó không ai khác chính là Tiền Cẩm Lâm.

“Mẹ biết chứ, mẹ còn nhớ mười mấy năm trước từng gặp hai mẹ con không nơi nương tựa đi xin ăn ở ngoài đường. Cô bé con gầy còm, tay chân như que củi, bà mẹ thì yếu ớt, mặt mũi trắng bệch. Lúc đó nhà chúng ta chưa có sản nghiệp lớn như bây giờ đâu, nhưng mẹ vẫn dẫn hai người họ về nhà mình”.

“Mặc dù mẹ biết được thân phận của bọn họ nhưng cũng không làm gì được. Cuối cùng sau khi ở lại nhà mình một tuần, bà mẹ đã dẫn theo cô con gái bỏ đi. Sau này mẹ có thăm dò được, chẳng bao lâu sau khi rời đi thì bà mẹ qua đời. Hình như cô con gái được đưa đến trại trẻ mồ côi thì phải”.

“Cái lão Tiền Quán Thần đáng giết trăm ngàn lần kia lại không làm gì hết”.

Bà Trần tức giận gõ gậy chống xuống sàn nhà.

Tuy đã nghe được một vài tin tức từ phía Tiền Cẩm Lâm.

Nhưng sau khi nghe thấy mẹ kể về những khổ sở mà cô ta từng phải chịu, Trần Thiên Hạo vẫn không kìm được buông tiếng thở dài.

Từ khi bà Trần bị bắt đi, anh đã giao toàn bộ quyền quản lý công ty cho Trần Vĩnh Khang.

Bà Trần đã đến tuổi này rồi, nên để bà an nhàn hưởng phúc mới phải.

Ban đầu bà không hài lòng về chuyện này, phải đến khi anh quỳ ngoài sân suốt đêm mới thuyết phục được bà đồng ý.

“Mẹ ơi, chiều nay con phải đi đấu giá với Tiểu Nguyệt, mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi”.

“Được rồi, con cứ đi đi”.

“Hai đứa dành thời gian đi chụp ảnh cưới đi, ngày cưới sắp tới gần rồi”.

Trong giọng nói của bà Trần tràn ngập vẻ chờ mong.

Trần Thiên Hạo khẽ gật đầu.

Nhưng trong lòng anh lại khác hoàn toàn.

Anh vẫn luôn bận rộn với công việc không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn không thể không đối mặt với hiện thực.

Vậy là anh thực sự sắp kết hôn rồi sao?

Tại thành Đông.

Bên trong tòa nhà Tứ Hợp Viện cổ xưa xa hoa.

Nơi đây là địa bàn của nhà họ Triệu, gia tộc lớn nhất Nam Thành.

Bọn họ tự lập một thôn ở thành Đông, đặt tên là thôn Triệu Gia.

Ở bờ biển phía Đông xây nên một tòa biệt thự rộng lớn, chính là chỗ ở của chủ nhà họ Triệu, Triệu Vô Cực.

Lúc này bên trong đại viện của căn biệt thự đó.

Triệu Vô Cực đang lẳng lặng đứng giữa sân.

Trước mặt ông ta là một ông già đầu tóc hoa râm, toát lên khí chất hơn người. Đó chính là Triệu Thiên Đạo.

Cũng là bố của Triệu Vô Cực, cựu phó thống lĩnh quân đội Nam Cương Bắc Thành, Thiên Đạo chân nhân của Ngũ Đài Sơn.

Lão ta vốn đã ở ẩn từ lâu không màng chuyện thế tục lại bị Triệu Vô Cực mời về bàn bạc chuyện đấu giá tại thành Tây.

“Vô Cực, hai em của con đâu?”

Triệu Thiên Đạo chắp tay sau lưng, sắc mặt hồng hào, trông như thần tiên đắc đạo.

“Dạo này em hai toàn ra ngoài học hỏi, nhưng con đã báo tin cho nó bố trở về rồi. Chắc là chẳng bao lâu nữa nó sẽ chạy về thôi”.

Triệu Vô Cực nói xong, nét mặt hiện lên vẻ do dự.

“Còn về em ba, nó…”

“Có phải nó lại chạy ra ngoài chơi bời lêu lổng rồi không? Thằng nhóc này không có chí tiến thủ, suốt ngày chỉ ham mê gái đẹp, sớm muộn gì cũng có ngày chết vì gái”.

Triệu Thiên Đạo tức giận mắng.

“Em ba chết rồi”.

Triệu Vô Cực đau khổ thông báo.

“Cái gì?”

Triệu Thiên Đạo ngoay ngoắt sang, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm ông ta.

Mặt đỏ phừng phừng, trán nổi đầy gân xanh.

“Sao nó lại chết được?”

“Bố còn nhớ Bạch Chính Xuân không?”

“Nghe tên quen quen”, Triệu Thiên Đạo gật đầu đáp.

“Không biết từ bao giờ em ba lại qua lại với con dâu của ông Bạch. Lúc nó ngủ qua đêm ở nhà con dâu nhà họ Bạch kia đã bị chết cháy”.

Triệu Vô Cực bất lực nói.

Nghe thấy thế, Triệu Thiên Đạo thở dài một tiếng.

Mặc dù Triệu Thành Phi là con ngoài giá thú của lão ta nhưng từ sau khi biết đến sự tồn tại của đứa con rơi này, lão ta đã lập tức đón về nhà nuôi dưỡng, yêu thương hết mực.

Chỉ có điều đứa con này của lão ta lăn lộn ở bên ngoài nhiều năm, tính cách côn đồ khó dạy. Lão ta cũng đã từng cố gắng dạy dỗ ông ta, để ông ta tham gia vào việc kinh doanh của gia tộc.

Nhưng đột nhiên trở nên giàu có khiến Triệu Thành Phi cả ngày chìm đắm trong ăn chơi hưởng lạc, cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì.

Nào ngờ, một lần chìm đắm này lại không dứt ra được, thậm chí còn gặp kết cục xấu số.

“Thôi bỏ đi, có lẽ đây chính là số mệnh của nó”.

Triệu Thiên Đạo bất đắc dĩ nói.

“Tình hình mảnh đất làm dự án Vịnh Lam ở ngoài thôn Triệu Gia thế nào rồi?”

“Em hai đã xin được giấy phép khai thác rồi. Chỉ có điều trước mắt chúng ta vẫn chưa dám khởi công quy mô lớn”, Triệu Vô Cực nghĩ ngợi một hồi rồi đáp.

“Hả? Ở trong Nam Thành này còn có chuyện mà nhà họ Triệu không dám làm sao?”

Triệu Thiên Đạo nghe xong không khỏi sững sờ, bực bội thở hắt ra.

“Không phải tại con nhát gan, mà là do dạo này ở Nam Thành có nhiều thay đổi lớn quá”.

Tiếp đó, Triệu Vô Cực kể lại toàn bộ chuyện Trần Thiên Hạo trở về và những chuyện đã xảy ra giữa ông ta và anh trong hơn chục ngày ngắn ngủi gần đây cho Triệu Thiên Đạo nghe.

Lão ta tặc lưỡi nhíu mày, vuốt râu suy tư.

“Có vẻ như thằng nhóc họ Trần này không đơn giản đâu. Nó có thể tùy tiện hủy diệt cả nhà họ Tiền thì bố sợ nó có thế lực lớn nào đó chống lưng đằng sau rồi”.

“Đương nhiên, sản nghiệp mấy chục năm nay của nhà họ Triệu chúng ta không thể bị một thằng oắt con uy hiếp tới được”.

“Vô Cực, việc khai thác mỏ ở mảnh đất đó con cứ yên tâm mà làm. Lần này trở về, bố sẽ ở lại đây một khoảng thời gian”.

Triệu Thiên Đạo lạnh lùng lên tiếng.

Triệu Vô Cực lập tức mừng rỡ.

Ông ta cung kính giơ tay vái một cái.

“Có bố ở đây, mọi chuyện đều dễ hơn nhiều rồi”.

“Lộ Bình đâu?”

Triệu Thiên Đạo thản nhiên hỏi.

Triệu Lộ Bình đã đi theo lão ta đến Ngũ Đài Sơn tu hành từ nhỏ, võ nghệ siêu phàm, sau khi về nhà vô số lần truyền tin tốt đến cho lão ta, có thể nói đây là người khiến lão ta hài lòng nhất.

“Mấy ngày nay Lộ Bình khá bận rộn. Việc đấu giá ở khu công nghiệp thành Tây do nó phụ trách, cả việc khai thác dự án Vịnh Lam ngoài thôn cũng giao cho nó”.

“Đứa bé này được bố dạy dỗ nên tính tình rất ổn trọng, thủ đoạn phi phàm, cũng có tài năng trong lĩnh vực kinh doanh”.

Khi nhắc đến Triệu Lộ Bình, Triệu Vô Cực khó nén nổi thái độ tán thưởng.

“Ừ, bố hiểu tính cách của Lộ Bình. Thằng bé này không nói nhiều, nhưng năng lực rất tốt. Lúc đầu bố không định cho nó về đâu, nhưng nhà họ Triệu cần người nối nghiệp, cho nó về sớm rèn luyện cũng tốt cho tương lai của nó hơn”.

Triệu Thiên Đạo cũng rất coi trọng đứa cháu trai này.

Trong lúc hai người đang say sưa trò chuyện.

Người giúp việc hớt hải chạy vào báo tin.

“Dạ thưa, Lưu Bá Thiên nhà họ Lưu đến xin gặp”.

“Lưu Bá Thiên?”

Cả hai đều cảm thấy rất bất ngờ.

Triệu Thiên Đạo đã nghe Triệu Vô Cực kể về chuyện Lưu Bá Thiên đã mất đi địa vị gia chủ nhà họ Lưu. Bây giờ có lẽ lão ta sống ở nhà họ Lưu cũng không dễ chịu gì cho cam.

Lúc này lão ta đến gặp chắc chắn là muốn xin sự trợ giúp.

Đương nhiên, lão ta từng là đàn em đi theo Triệu Thiên Đạo, nghe tin chủ cũ trở về đến thăm hỏi một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Triệu Thiên Đạo phất tay ra hiệu.

“Cho ông ta vào đây”.

Triệu Vô Cực suy ngẫm một hồi rồi lẳng lặng lùi sang bên cạnh.

Lưu Bá Thiên thở hổn hển chạy vào.

Chương 48: Chiến thần không hề ngạo mạn

Trong tay Lưu Bá Thiên cầm một chiếc túi lưới đựng món quà được gói bằng giấy thiếc màu vàng.

Khi nhìn thấy dáng vẻ như thần tiên của Triệu Thiên Đạo, lão ta sợ sệt rung cả râu.

Vẻ mặt tỏ ra kích động.

“Cựu thủ trưởng”.

Nói rồi lão ta tiến đến ôm chặt Triệu Thiên Đạo một lúc.

Hai người bắt tay nhau.

Lão ta kích động nói.

“Cũng phải ít nhất chục năm rồi chúng ta chưa được gặp nhau. Cựu thủ trưởng đúng là ngày càng trẻ ra”.

“Ha ha ha ha, Tiểu Lưu giờ thành Lão Lưu rồi, nhưng mà cái miệng dẻo của ông vẫn còn trơn tru lắm”, Triệu Thiên Đạo cười khà khà.

“Nào nào nào, ngồi xuống nói chuyện đi”.

Hai người sóng vai đi vào bên trong, đồng loạt ngồi xuống băng ghế đá giữa sân.

Người giúp việc thấy có khách đến định chạy đi chuẩn bị trà nước lại bị Lưu Bá Thiên giơ tay gọi lại.

“Lại đây lấy trà tôi mang mà pha”.

Người giúp việc nhận lấy trà, nhanh nhẹn chạy đi pha một ấm trà nóng hổi.

“Cựu thủ trưởng, đây là trà nhài mà ông thích nhất. Tôi đã cho người đến tận vùng trồng đặc sản để mua đấy”, Lưu Bá Thiên khẽ cười cất giọng nói.

“Không thích Long Tỉnh chỉ thích trà nhài. Có lẽ cũng chỉ có ông mới còn nhớ cái thú vui rẻ tiền này của tôi”. Triệu Thiên Đạo cười nhạt đáp.

Nói tới đây, bọn họ lại nhớ tới chuyến đi Nam Cương từ mấy chục năm về trước và những sự cố xảy ra sau đó.

Lúc đấy hai người họ đều xuất thân từ con nhà nghèo, chỉ được nghe nói về lá trà chứ không có phúc uống thử.

Sau một trận chiến thắng oai hùng, họ thu giữ được một lượng lớn vật tư của quân địch làm chiến lợi phẩm. Bên trong có hai loại lá trà, một là Long Tỉnh, một là trà nhài.

Khi trông thấy chén trà đang bốc hơi nóng hổi của tướng quân kẻ thù, hai người đều không kìm lòng được mà uống thử.

Ngụm trà đầu tiên là trà Long Tỉnh, mặc dù mùi hương thanh nhẹ nhưng vị đắng rất gắt. Lúc đó Triệu Thiên Đạo đã không nhịn được nhổ hết ra.

Còn trà nhài mang theo vị ngọt nhàn nhạt và hương thơm ngào ngạt lại khiến lão ta cực kỳ yêu thích.

Bởi vậy, lão ta uống nhiều thành quen.

Không uống được trà Long Tỉnh, chỉ thích uống trà nhài.

Chỉ thoáng chốc, mùi thơm của hoa nhài đã lan ra khắp cả tòa nhà.

Hai mắt Triệu Thiên Đạo tỏa sáng rực rỡ.

Lão ta nâng chén trà lên hít hà một hơi.

Mùi hương quen thuộc.

“Thơm quá!”

“Lão Lưu, ông thật sự rất có lòng”, lão ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà rồi cười nói.

Lưu Bá Thiên cũng uống thử một ngụm.

Vẻ mặt lại có chút nhăn nhó.

“Tôi vẫn thích uống Long Tỉnh hơn”.

“Ha ha ha ha…”

Hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười.

Sau khi tiếng cười ngớt đi.

Triệu Thiên Đạo đặt chén trà trong tay xuống, hai mắt híp lại.

Không kìm được cất tiếng dò hỏi.

“Lão Lưu, tôi có nghe được chuyện của ông rồi. Tiếp theo ông có tính toán gì không?”

Sắc mặt Lưu Bá Thiên tức thì trở nên khó coi.

Lão ta mím chặt môi.

Thở dài thườn thượt.

“Cựu thủ trưởng, tôi cũng không dám giấu ông. Lần này tôi đến không chỉ để thăm ông, mà còn muốn bàn bạc với ông một chuyện”.

“Hiện giờ Nam Thành đã thay đổi rất nhiều, kể từ lúc thằng nhóc nhà họ Trần kia trở về”.

“Có lẽ ông vẫn chưa biết, đến cả phó thống lĩnh đội quân Đông Hoang là Tưởng Đại Vi cũng một lòng nghe theo thằng nhóc kia”.

“Hả? Còn có chuyện như vậy sao?”

Triệu Thiên Đạo cảm thấy khá bất ngờ.

Nếu chuyện này là thật thì chứng tỏ Trần Thiên Hạo và Tưởng Đại Vi có quan hệ không đơn giản.

Chẳng lẽ Trần Thiên Hạo chính là thuộc cấp của Tưởng Đại Vi?

“Thế cậu đã từng điều tra thân phận của Trần Thiên Hạo ở Đông Hoang chưa?”

Triệu Thiên Đạo không kìm được lên tiếng hỏi.

“Tôi chưa điều tra cặn kẽ, nhưng từ trước khi cậu ta trở về, quân đội ở chỗ chúng ta đã từng thông báo tin tức quân Đông Hoang trở về quê cũ. Trần Thiên Hạo chỉ là một đại đội phó nhỏ bé”.

“Thế nhưng cậu ta có thể dễ dàng đưa ra được tranh chữ thư pháp và thư tay của chiến thần Đông Hoang. Tôi cứ cảm thấy điều này không đơn giản”.

Lưu Bá Thiên tỏ vẻ kinh hãi nói.

“Ha ha ha ha, chuyện này có gì mà không đơn giản. Chiến thần của nước nước Hoa ta làm gì có ai không coi quân lính như anh em trong nhà. Đừng nói là thư tay, chỉ cần ông cầu xin, chiến thần còn có thể đích thân đến”.

Triệu Thiên Đạo cười nói.

Lời này của lão ta cũng không phải nói dối.

Chiến thần của nước Hoa thực sự đều coi cấp dưới của mình như anh em.

Đối đãi như người thân ruột thịt.

Giết người không chớp mắt, không ai địch lại nổi.

Khiến kẻ địch chỉ mới nghe tên đã sợ mất mật, nhưng không có nghĩa là chiến thần cũng đối xử với anh em như vậy.

Chỉ là do quân lính bình thường rất ít có cơ hội được gặp chiến thần.

Nghe danh vang khắp chốn, nhưng chưa được gặp người thật bao giờ.

Dần dà, chiến thần trở thành một sự tồn tại cao quý trong truyền thuyết mà quân lính chỉ có thể ngước nhìn ngưỡng mộ từ xa.

Chương 49: Nhà họ Triệu công huân hạng nhất

“Trước kia tôi cũng chỉ nghe nói người ta nói rằng chiến thần của nước Hoa ta coi quân bính dưới quyền như anh em ruột thịt. Nhưng bây giờ nghe cựu thủ trưởng nói như vậy, tôi tin đây là thật rồi”.

Lưu Bá Thiên nhìn sang Triệu Thiên Đạo với ánh mắt kính nể.

“Ừ, thế nên ông đừng cho rằng đây là nguyên nhân to tát lắm. Có lẽ thằng nhóc Trần Thiên Hạo kia có gì đó hơn người nên mới được Tưởng Đại Vi coi trọng như vậy”.

Triệu Thiên Đạo vuốt râu nói.

“Lúc đầu tôi còn có ý định tranh đoạt. Nhưng bây giờ cựu thủ trưởng trở về rồi, tôi không nhúng tay vào nữa đâu”.

Lưu Bá Thiên tươi cười rót trà cho Triệu Thiên Đạo.

“Ông đang nói cái gì vậy hả? Nếu lần đấu giá này xét trên hạng của công huân thì có lẽ ông sẽ có cơ hội đấy. Hơn nữa ai nói không cùng hạng công huân thì không thể cạnh tranh với nhau cơ chứ?”

Triệu Thiên Đạo cao giọng nói.

Ánh mắt lão ta nheo lại liếc nhìn Lưu Bá Thiên.

Mặc dù lão ta nói vậy nhưng Lưu Bá Thiên rất rõ ràng.

“Tôi không dám giấu cựu thủ trưởng, lần này tôi định dùng danh nghĩa cá nhân để tham dự đấu giá. Thế nhưng nếu so với ông thì công huân của tôi có đáng là bao. Vậy nên tôi quyết định chủ động rút lui, đồng thời cũng hoàn toàn ủng hộ cựu thủ trưởng tham gia cuộc đấu giá lần này”.

“Ừ, biết ông có tấm lòng này, tôi thấy rất vui”.

Triệu Thiên Đạo cầm chén trà lên nhấp một ngụm, hài lòng khẽ gật đầu.

“Ông cứ yên tâm, đợi sau khi giải quyết xong chuyện mảnh đất, tôi sẽ giúp ông đoạt lại vị trí gia chủ nhà họ Lưu”, lão ta đưa ra lời hứa hẹn.

“Vậy thì tôi xin cảm ơn cựu thủ trưởng”.

Lưu Bá Thiên cung kính cúi đầu nói.

Bên trong khu nhà máy bỏ hoang ở ngoài địa phận thôn Triệu Gia.

Nhà xưởng tôn tấm được dựng lên tạm thời, bên trong có đủ các loại máy khai thác cỡ lớn đang được lắp đặt khẩn trương và thử nghiệm.

Trong phòng nghỉ dựng tạm từ một chiếc container ở ngoài nhà xưởng, Triệu Lộ Bình đang quan sát mọi chuyện diễn ra qua ô cửa sổ.

“Cậu chủ, việc lắp ráp điều chỉnh máy móc đã tiến hành đến giai đoạn cuối. Nếu không có vấn đề gì thì ngay chiều nay là có thể bắt đầu khai thác”.

Một gã công nhân đưa cho Triệu Lộ Bình xem một tập tài liệu.

Hắn ta xem qua một lượt

Gật đầu không nói lời nào.

“Không có vấn đề gì đặc biệt. Cứ định vị được vị trí khai thác cụ thể trước đã, sau đó có thể thử tiến hành khai thác”.

“Vâng”.

Sau khi gã công nhân kia rời đi, Triệu Lộ Bình lại ngồi yên vị trên ghế dựa.

Việc điều chỉnh đã bước vào giai đoạn cuối cùng, không thể xảy ra sai sót gì được.

Hắn ta nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giờ trưa.

Chiều nay sẽ diễn ra buổi đấu giá ở thành Tây.

Hắn ta nhìn lên mặt bàn, trông thấy bữa sáng vẫn còn nguyên si chưa động đũa, bụng dạ lập tức réo lên.

Hắn ta đói rồi.

Bỗng nhiên trước mặt lóe lên một bóng người.

Hắn ta híp mắt mỉm cười.

Rốt cuộc cũng đến rồi.

Trong số các thế lực và gia tộc hàng đầu tham gia đấu giá có một số bên đã mất tư cách tham dự bởi vì việc xét công huân.

Nhưng về sau, một vài gia tộc tìm ra đủ loại biện pháp, nhờ họ hàng phương xa hoặc nhanh chóng tìm đến người có công huân, dùng tiền mua chuộc đối phương gia nhập gia tộc của mình.

Cộng thêm một số gia tộc hạng hai cũng lũ lượt tham gia.

Số người tham gia đấu giá hiện giờ đã lớn hơn ban đầu rất nhiều.

Để đảm bảo cạnh tranh công bằng.

Buổi đấu giá lần này được tổ chức lại phòng họp tầng hai của văn phòng chủ tịch thành phố.

Đồng thời còn mời đại diện công chứng viên đến tham dự suốt cả quá trình để chứng thực thân phận người mang công huân là thật hay giả, cũng như xác nhận cấp bậc của công huân.

Trần Thiên Hạo và Lưu Tiểu Nguyệt vừa bước vào phòng họp có sức chứa hàng nghìn người đã thấy có phân nửa ghế ngồi được lấp đầy.

Ở chính giữa phòng họp dạng hình vòng tròn là bục phát biểu chừng mấy chục mét vuông.

Phía sau được xếp thêm hơn chục bộ bàn ghế làm chỗ ngồi cho bên công chứng viên.

“Kính thưa các vị đại biểu, tôi xin trân trọng cảm ơn quý vị đã nhiệt tình tham dự buổi đấu giá mảnh khu công nghiệp thành Tây”.

Tưởng Đại Vi khoác trên mình bộ quân phục Đông Hoang màu xám, giọng điệu cao vút vang lên trong micro.

“Tôi tin chắc những người có mặt ở đây hôm nay đều đạt đủ điều kiện tham gia đấu giá của chúng tôi. Lần này đội quân Đông Hoang chủ trì đấu giá, nhất định sẽ cố gắng đảm bảo cuộc đấu giá diễn ra trung thực, công bằng”.

“Toàn bộ tài liệu của các đại biểu đủ tư cách tham gia đấu giá trình lên đều đã được công chứng viên có chuyên môn đánh giá kỹ càng”.

“Cuối cùng, chúng ta sẽ căn cứ vào kết quả đánh giá cấp bậc công huân để chọn ra người chiến thắng cuối cùng”.

“Sau đây tôi xin thông báo các gia tộc được chọn vào vòng đánh giá công huân”.

“Nhà họ Triệu, nhà họ Lưu và nhà họ Lý ở Nam Thành. Nhà họ Châu và nhà họ Tần ở Bắc Thành. Tây Thành có nhà…”

Có rất nhiều gia tộc tưởng chừng như chắc suất lại không có tên trong danh sách đều tỏ ra tức tối, lên tiếng kháng nghị đấu giá không công bằng.

“Danh sách này đã được nội bộ đội quân Đông Hoang thảo luận và đưa ra kết luận cuối cùng. Mặt khác, tôi cũng nói luôn, các gia tộc có tư cách tham dự cuối cùng này đều có đã bỏ vốn đầu tư xây dựng dự án nhà của chiến thần”.

Tưởng Đại Vi nói tới đây thì dừng lại, giọng điệu trang nghiêm.

“Để tôi nói rõ cho mọi người biết ý nghĩa của chuyện này là gì. Đội quân Đông Hoang chúng tôi làm việc không hề thiên vị. Chỉ cần có lòng trợ giúp chúng tôi, chắc chắn chúng tôi sẽ hồi đáp lại xứng đáng. Những người cho là chúng tôi đấu giá không công bằng kia hãy tự nghĩ lại xem mình thua ở chỗ nào”.

Nghe thấy những lời này, đám người vốn còn đang thấy mình bị cướp vị trí đấu giá đều lập tức câm nín.

Đúng vậy, bọn họ đều là những người không tham gia xây dựng nhà của chiến thần.

Thấy người ta gặp nạn không cứu giúp, nhưng có lợi lộc thì tranh nhau nhảy vào.

Cho dù là ai cũng sẽ không cho những người như vậy tư cách tham gia.

“Phó thống lĩnh Tưởng đã công bố danh sách tham gia đấu giá. Vậy thì tiếp theo, bên công chứng sẽ tiến hành thẩm định điều kiện cuối cùng”.

Vị công chứng viên đang nói chuyện chợt ngừng lại, khẽ đẩy gọng kính.

“Tôi có thể chịu hoàn toàn trách nhiệm về lời nói của mình. Thủ tục đấu giá có cũng được, không có cũng chẳng sao. Giám định công huân mới là cách tốt nhất để giành được chiến thắng. Sau đây, tôi xin mời gia tộc đầu tiên lên nhận công chứng”.

“Nhà họ Triệu của Nam Thành!”

Ngay sau đó, toàn bộ mọi người trong hội trường đều nín thở.

Những gia tộc quen biết nhà họ Triệu, nhất là các thế lực của Nam Thành đều đồng loạt hít khí lạnh.

Triệu Thiên Đạo mặc áo khoác dài màu trắng, mái tóc trắng muốt cài một cây trâm bạch ngọc, sắc mặt hồng hào, trông như thần tiên sống.

Lão ta đi đến trước bục công chứng.

Đưa ra huân chương đeo trên người mình.

Nam Cương Binh Vương, công huân chiến đấu hạng nhất!

Phó thống lĩnh quân đội Nam Cương Bắc Thành!

Huân chương danh dự trong cuộc chiến chống quân xâm lược Nam Thành!

Mấy chục chiếc huân chương, huy hiệu xếp ra khiến các công chứng viên đều kinh ngạc thốt lên.

Sau khi kiểm chứng độ thật giả, tất cả nhao nhao đứng bật dậy, nghiêm trang cúi chào lão ta.

Triệu Thiên Đạo cười nhạt một tiếng, ung dung vuốt cằm.

“Triệu Thiên Đạo của nhà họ Triệu có công huân vĩ đại, kết quả giám định đạt hạng nhất đặc biệt”.

Nhân viên tuyên bố của bên công chứng hô lên, giọng run nhè nhẹ.

Ông ta đã làm công việc này được hai mươi năm, không phải chưa từng gặp người mang công huân. Thế nhưng đây là lần đầu tiên ông ta gặp được người có nhiều công huân cấp cao tới vậy.

Công huân được chia thành các cấp chí tôn, cao cấp, hạng nhất, hạng hai…. Những cấp bậc này đều rất dễ hiểu.

“Không ngờ ông cụ Triệu có nhiều công huân như vậy. May mà chúng ta không tham gia đầu tư dự án nhà của chiến thần, nếu không đúng là ném tiền như rác, không có tư cách giành chiến thắng”.

“Nói nhảm cái gì vậy? Sao lại bảo đầu tư cho nhà của chiến thần là ném tiền như rác? Ông biết mấy người đó là ai không hả? Bọn họ đều là các anh hùng đã anh dũng chiến đấu bảo vệ đất nước chúng ta từ mấy chục năm trước đấy”.

“Ông nói nghe hiên ngang lắm nhỉ? Không biết ông đã đầu tư được bao nhiêu tiền vào dự án này rồi?”

Người kia xấu hổ đỏ bừng mặt.

“Chẳng qua ông đây không có tiền thôi, nếu có ông đã quyên góp hết cho bọn họ từ lâu rồi”.

“Tôi khinh cái đồ quỷ keo kiệt nhà ông”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.