Chương 36: Cảnh ngộ của một cựu quân nhân
Tiền Cẩm Lâm thẹn quá thành giận.
Thế là cô ta hét ầm lên.
"Thù nhà chưa báo, tôi sẽ bám anh suốt đời, đến khi giết được anh mới thôi!"
Bước đi của Trần Thiên Hạo rất nhanh.
Nhịp tim anh rộn ràng lạ thường.
Đôi bàn tay từng rướm máu hàng triệu quân địch lúc này đây lại có hơi run run.
Tỉnh táo lại coi!
Tại ngân hàng Đế Phong.
Lưu Tiểu Nguyệt ở phòng chờ của đại sảnh, nét mặt cô trông không được ổn cho lắm.
"Tiểu Nguyệt, em sao thế?"
Trần Thiên Hạo lại gần cô, hỏi.
Vẻ mặt của Lưu Tiểu Nguyệt vẫn chưa tốt hơn chút nào.
Cô chỉ vào người đang làm việc ở phía trước.
"Lưu Phong kìa".
"Sao?"
Trần Thiên Hạo nhìn thoáng qua, quả đúng là anh ta.
"Lưu Phong cũng ở đây, chắc chắn là sắp xếp của ông nội rồi", Lưu Tiểu Nguyệt cắn môi dưới, cảm thấy không chấp nhận nổi.
Cô đã cầu xin ông đến thế mà lão ta cũng không chịu giúp, giờ thì cho phép Lưu Phong đăng ký tài khoản.
Chẳng lẽ Lưu Bá Thiên muốn ra riêng?
Trần Thiên Hạo trông khá thoải mái.
Anh khẽ bật cười, an ủi cô: "Không sao đâu, mình cứ làm việc của mình, mặc kệ họ".
"Nhưng có họ tham dự thì lời nói của em sẽ không còn trọng lượng nữa", Lưu Tiểu Nguyệt thở dài.
"Em quên chúng ta mới là người đại diện nhà họ Lưu tham gia buổi tuyên truyền đấu giá ở khách sạn Oron rồi à? Phải tin vào bản thân chứ".
Trần Thiên Hạo động viên cô.
Đúng lúc này.
Một bóng người màu hồng quen thuộc xuất hiện ở bên cạnh ghế sofa.
Trần Thiên Hạo liếc nhìn.
Lại là Lý Kiệt.
Lưu Tiểu Nguyệt tức thì căm ghét ra mặt.
"Lý Kiệt, cậu thích bị hành hay sao đấy? Biết mình không đánh lại Thiên Hạo rồi mà cứ sấn lại gần bọn tôi là sao?"
Lý Kiệt thấp tha thấp thỏm lén nhìn Trần Thiên Hạo bên cạnh Lưu Tiểu Nguyệt rồi cười làm lành.
"Tiểu Nguyệt à, dù gì chúng ta cũng từng là bạn học, sao cậu ghét tôi dữ vậy".
"Chuyện ghê tởm nhất trong đời tôi là học chung trường với cậu đấy", Lưu Tiểu Nguyệt nói với giọng khó chịu.
"Đâu đến nỗi đó!"
"Phải rồi, Tiểu Nguyệt này, hai người muốn làm thẻ phải không? Cơ mà tôi nhớ nhà họ Lưu cậu nợ mấy chục tỉ luôn thì phải, làm thẻ nổi không đấy?"
"Ngân hàng Đế Phong toàn làm việc với các tập đoàn doanh nghiệp lớn thôi đấy. Không phải tôi đây khinh thường gì cậu đâu, chỉ là doanh nghiệp của gia đình mà không có vốn một trăm tỉ thì ở đây người ta sẽ không tiếp đãi cậu đâu".
Nói xong, Lý Kiệt lại liếc Trần Thiên Hạo, giương mặt vênh lên đắc ý rồi tới quầy làm việc.
"Thiên Hạo, cậu ta nói thật không?"
Lưu Tiểu Nguyệt thấp thỏm hỏi.
Nhà họ Lưu họ còn nợ hơn mười tỉ, làm gì có nổi trăm tỉ nào chứ.
Giờ đi làm thẻ mà nhân viên từ chối họ ngay trước mặt nhiều người thế này thì bẽ mặt chết mất.
"Cậu ta muốn chọc giận em đấy, cứ vào đăng ký thôi".
Trần Thiên Hạo đứng dậy, đi theo Lý Kiệt đến quầy.
Lý Kiệt không để ý Trần Thiên Hạo đang đi sau lưng mình, nhướng mày cười với cô nhân viên ở quầy giao dịch rồi ngồi lên ghế xoay.
Lúc anh ta sắp sửa ngồi xuống thì Trần Thiên Hạo kéo ghế lại ngay.
Lý Kiệt rơi xuống đất cái bịch.
Mông anh ta dập mạnh xuống nền đất, đau đến nở hoa.
"Ui da!"
Lý Kiệt che mông kêu gào thảm thiết.
Những người khác lập tức nhìn sang.
Ai nấy cũng cười phá lên.
Lưu Phong thấy có chuyện bèn nhìn sang.
Anh ta vừa thấy Trần Thiên Hạo thì sợ đến mức bỏ mặc cả công việc, chạy trối chết.
"Này, sướng mông chưa?", Trần Thiên Hạo cười lạnh, hỏi.
Lý Kiệt từ dưới đất bò dậy, vẻ mặt như khóc tang.
Anh ta kêu gào ầm ĩ.
"Bảo vệ đâu, bảo vệ tới đây mau, tên khốn này đánh người kìa!"
Hai bảo vệ ở đây đều là lính đã giải ngũ, vóc người to con.
Hai người lập tức chạy qua nhìn Trần Thiên Hạo.
"Thưa quý khách, nơi này là ngân hàng, xin chú ý hành động của mình giúp cho".
Trần Thiên Hạo không quan tâm đến họ, chỉ quay mặt đi thẳng tới phòng chờ.
Dọc đường đi.
Anh thấy trong văn phòng đằng sau cánh cửa bên kia có rất nhiều người đang xếp hàng trông rất nhộn nhịp.
Căn phòng rộng đến hai trăm mét vuông mà chẳng có lấy một chiếc ghế nào.
Hơn nữa, ô giao dịch chỉ có hai cái đã đành, một ô trong đó còn đặt tấm bảng tạm dừng hoạt động nữa chứ.
Người ngồi trong đó thì đang nghịch điện thoại, hoàn toàn không đếm xỉa đến tâm trạng của cả dãy người đang xếp hàng ngoài kia.
Trần Thiên Hạo đã thấy những người này từ lúc còn ở ngoài ngân hàng.
Là những binh sĩ đã giải ngũ.
Người nào người nấy đều mặc đồng phục tác chiến chắp vá, đội nón lính nhăn nheo.
Họ đang trật tự đứng xếp hàng.
Ít nhất cũng phải hơn trăm người.
Trần Thiên Hạo lại nhìn ra đại sảnh.
Ghế sofa ở phòng chờ được bọc da thật mềm mại, quầy giao dịch có đến hai mươi ô, nhân viên luôn nở nụ cười thương mại kiên nhẫn làm việc với các doanh nhân nhà giàu như những nữ tiếp viên hàng không.
Trong lòng Trần Thiên Hạo bỗng thấy hụt hẫng.
Tâm trạng trở nên nặng nề, mặt hơi đỏ lên. Dữ tợn.
"Cô ơi, trong thẻ tôi còn ba trăm sáu mươi sáu đồng, phiền cô rút hết giúp tôi nhé".
Tại quầy giao dịch giành cho lính xuất ngũ, một người lính già cụt hai tay, chỉ còn một đoạn cánh tay vừa lau mồ hôi trên trán vừa hỏi.
Quá nhiều người, lại còn không có điều hòa nên hầu hết những người lính cao tuổi ở đây đều đổ mồ hôi vì nóng.
Nhân viên mải cắn hạt dưa.
Không thèm nhìn ông ấy lấy một lần.
Chương 37: Linh hồn bất khuất
Giọng điệu của nhân viên có chút không kiên nhẫn.
"Sao lại muốn rút hết ra, ông tự ra cây ATM rút ba trăm không được à?"
"Tôi, tôi muốn mua thuốc nhưng không đủ tiền, nhờ cô giúp tôi một lát thôi!"
Người lính già khẽ gật đầu, nở nụ cười lấy lòng.
"Nói linh tinh gì thế, ông nói trong người ông không có nổi mấy chục bạc, ai mà tin? Ngày nào cũng phải tiếp đãi mấy người như ông, ai cũng nói dối như nhau".
Nét mặt ông cụ hơi xấu đi nhưng ông vẫn cố gắng gượng cười.
Trần Thiên Hạo thấy hết những chi tiết nhỏ nhặt ấy.
Lòng anh đau như cắt.
Họ là ai?
Họ là những chiến sĩ bảo vệ quốc gia chúng ta.
Là những người không sợ hiểm nguy, hi sinh quá nhiều điều.
Vành mắt anh hơi đỏ.
Trần Thiên Hạo đi tới quầy giao dịch nọ.
"Nhập mật khẩu của ông vào đây".
Nhân viên quầy tỏ ra mất kiên nhẫn.
"Cô nhìn xem, tôi không có tay, cô có thể dùng thẻ căn cước của tôi rút tiền cho tôi luôn được không?"
"Ai rảnh".
Nhân viên trừng mắt nhìn người lính già.
"Sao ông lắm chuyện thế?"
"Nhập mật khẩu vào nhanh lên, ông không thấy phía sau còn nhiều người đang đợi à?"
"Nhưng mà, tôi thật sự không làm được!", đôi mắt ông cụ đỏ hoe, nước mắt chực chờ rơi xuống.
"Không làm được thì ra ngoài chờ đi, tôi không có thời gian đùa giỡn với ông đâu".
"Người tiếp theo!"
Nhân viên thản nhiên ném thẻ của người lính già xuống đất qua cửa sổ.
Ông cụ rơi nước mắt, tiến lên, ngồi xổm quơ quơ cánh tay cụt mấy lần trên sàn. Ông ấy hoàn toàn không thể nhặt thẻ ngân hàng lên.
Trần Thiên Hạo đi tới.
Anh đỡ ông ấy dậy.
"Ông à, để cháu giúp ông".
Trần Thiên Hạo nhặt thẻ lên.
Người lính già gật đầu, nét mặt đầy cảm kích.
"Cảm ơn nhé cậu nhóc".
Nói xong, ông ấy lấy đôi tay cụt kẹp thẻ ngân hàng nhét vào túi xách đang mang trên cổ.
Cụ thở dài, thoáng nhìn quầy giao dịch rồi quay đầu muốn rời đi.
Trần Thiên Hạo giữ ông ấy lại.
Và anh hỏi bằng gương mặt đầy kính trọng.
"Tiền bối, ông muốn rút tiền phải không ạ?"
"Phải, nhưng tôi không ký tên được", người lính già nhìn hai tay của mình, mắt đỏ hoe.
"Bốn mươi năm trước, tôi đấu tay không với giặc ngoại xâm nên bị chém mất hai tay. Nhưng đánh đổi đôi tay này là xứng đáng, hai tay tôi đổi lại được năm mạng người đấy".
Nói đến đây, ông cụ không kiềm được ưỡn ngực đầy tự hào.
Nước mắt Trần Thiên Hạo rơi đầm đìa trên má.
Anh tiến lên đỡ cánh tay ông ấy.
"Đi rút tiền thôi!"
"Thôi, tôi không rút được đâu".
Người lính già lùi lại, có chút kháng cự.
"Ai nói không rút được!"
Trần Thiên Hạo đỡ ông cụ đi qua hai hàng người đang đứng ngay ngắn.
Những chú bộ đội đứng tuổi tàn tật đang nhìn họ.
Bắt gặp những ánh nhìn ấy, tâm trạng Trần Thiên Hạo càng khó chịu hơn.
Đây là những gì anh hùng phải đối mặt ư?
Anh lại nhìn về phía phòng chờ được bày biện sang trọng, thoải mái ở đằng kia.
Còn nơi này thì sao?
Một chiếc ghế ngồi cũng không có, chưa kể toàn bộ phòng khách còn sặc mùi mồ hôi của những người già.
Khiến người ta cảm thấy khó thở.
"Bà không đủ thông tin, không thể thực hiện giao dịch, người tiếp theo!"
Nhân viên ném thẻ ra khỏi quầy giao dịch khiến cho bà lão nọ hốt hoảng nhặt thẻ lên.
"Ông già nhà tôi chết vì đánh giặc, tôi chỉ biết sống nhờ vào chút trợ cấp này thôi, giờ không rút tiền được thì tôi biết sống sao đây!"
Nói xong, bà lão òa khóc.
Trần Thiên Hạo đi sang đỡ bà lão dậy.
"Bác đừng khóc. Có chuyện gì chúng ta từ từ giải quyết".
"Giải quyết được gì nữa đâu! Cô kia nói thẻ của ông già nhà tôi hết hạn sử dụng nên phải làm mới thẻ, còn phải xuất trình giấy chứng tử do thủ trưởng đơn vị cấp, tôi biết đi nơi nào tìm chứ".
Trần Thiên Hạo giận tím mặt.
Anh đi tới ném hai chiếc thẻ vào ô cửa.
"Làm thẻ!"
"Rút tiền!"
Trần Thiên Hạo lạnh lùng yêu cầu.
Nhân viên hờ hững liếc hai chiếc thẻ rồi cầm lên ném ra ngoài lại.
"Anh bị khùng à, hai chiếc thẻ này hết hạn sử dụng rồi!"
Trần Thiên Hạo nổi giận.
Khi nhìn thấy cánh cửa kế bên quầy giao dịch.
Anh lại gần và tung cước đá cửa.
"Ầm!"
Tiếng vang thật lớn truyền đến làm hai nhân viên đang ở trong đó giật mình.
Thấy có kẻ xông vào, họ bèn nhấn chuông cảnh báo.
Trần Thiên Hạo bước tới.
Anh đấm nát nút chuông cảnh báo, sau đó xách cổ áo nhân việc đang ngồi thảnh thơi trên ghế lên.
"Cô mở to con mắt chó của cô ra mà nhìn những người đang đứng ngoài kia đi!"
"Họ là anh hùng bảo vệ biên giới, là những anh hùng đã hy sinh tất cả mọi thứ của mình để cô được sống trong hòa bình hôm nay".
"Dám đối xử xấc xược với các anh hùng như vậy, mấy người mù hết cả rồi!"
Trần Thiên Hạo hất cô ta ra đất.
Nhân viên nọ là nữ, mới ngã xuống thôi đã choáng váng, hoa mắt chóng mặt rồi.
Nhân viên còn lại ngồi bên ô tạm dừng làm việc thì sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
Trần Thiên Hạo nhìn thoáng qua điện thoại của cô ta, đang chơi game mới ghê chứ.
Anh không khỏi giận dữ.
Trần Thiên Hạo giật điện thoại của cô ta rồi ném xuống đất.
Thậm chí anh còn đạp cô ta ra cửa.
"Dám hỗn hào với anh hùng!"
"Tội đáng muôn chết!"
Trần Thiên Hạo đanh thép mắng, mắt anh vẫn đỏ hoe như thế.
Khoảng một trăm quân nhân già đứng ngoài kia như thấy mình của thời lăn lộn ngoài chiến trường năm ấy.
Lòng bỗng tràn trề nhiệt huyết.
Nếu có chiến tranh, linh hồn người chiến sĩ sẽ lập tức hướng về nơi biên giới tiền tuyến!
Tiếng chuông báo động vang lên, bảo vệ nhanh chóng chạy tới.
Mấy người thấy Trần Thiên Hạo ở trong phòng làm việc của ngân hàng bèn đồng loạt rút gậy cảnh sát ra và xông vào trong.
"Cậu kia, ai cho phép cậu gây chuyện trong ngân hàng đấy!"
Bọn họ đều là lính giải ngũ, họ vây quanh thành một vòng tròn xung quanh Trần Thiên Hạo và chậm rãi thu nhỏ vòng vây.
Cụ bộ đội cụt tay ở bên ngoài trông rất tức giận.
Ông ấy cắn răng lao vào văn phòng.
Đồng thời, những người lính khác cũng nối đuôi nhau vào theo với sự căm phẫn sục sôi trong lòng.
"Đừng làm khó cậu ấy, muốn bắt thì bắt tôi đi!"
Người lính già cụt tay đanh thép nói.
"Bắt tôi đi, bắt tôi đi!"
Khoảng một trăm người lính cùng nhau kêu to.
Các bảo vệ rất đỗi xúc động trước cảnh tượng đó.
Ai nấy đều dừng bước.
Đều xuất thân là lính bộ đội, họ đều kính trọng các cựu quân nhân này.
Bọn họ hiểu nỗi khổ mà những người lính già ấy phải chịu là gì khi ở trong đây. Nhưng họ không còn cách nào.
Đây chính là hiện thực.
Thế nhưng, hiện thực này đã bị người trước mắt đánh tan.
"Các tiền bối, đừng làm khó chúng tôi mà".
Đội trưởng bảo vệ nói với các cựu quân nhân với giọng bất lực.
"Người anh em, là đồng đội với nhau, mặc dù chúng tôi lớn tuổi hơn các cậu một chút nhưng một khi cầm vũ khí chiến đấu, chúng ta sống chết có nhau".
"Người anh em này ra mặt cho đám lính già chúng tôi. Bao nhiêu năm qua tôi làm thẻ ở đây, chịu hết bao sự khinh rẻ đã đủ lắm rồi".
Vóc người Trần Thiên Hạo cường tráng, từ dáng đi đến phong thái đều toát lên tinh thần bất khuất của một người đã kinh qua nhiều khó khăn trở ngại.
Khí chất ấy.
Chỉ những ai từng bước ra chiến trường khốc liệt mới có.
Mọi người bất giác im lặng.
Tất cả đều nhìn anh.
Trong mắt đầy vẻ tôn sùng.
"Đây là nhiệm vụ của các anh nên tôi không làm khó các anh".
"Nhưng mọi người hãy nhìn xem, nhìn những người này đi".
"Họ là ai?"
"Họ là anh hùng đã có nhiều cống hiến vĩ đại cho Tổ quốc".
"Thà làm chó thời bình còn hơn làm người thời loạn lạc. Trong thời kỳ chiến tranh người không bằng chó, chính họ là người giúp chúng ta có được địa vị như ngày hôm nay".
"Anh hùng có thể già đi, nhưng linh hồn bất khuất vĩnh viễn tồn tại".
"Tuyệt đối không được phụ lòng bất kỳ một người anh hùng nào!"
Tất cả bảo vệ đều trầm mặc.
Chương 38: Thân tàn chí kiên!
Họ có thể đoán được đây chính là tương lai mà bản thân không thể tránh thoát.
Những cựu quân nhân khóc thương cho số phận của mình.
Họ hoàn toàn không hối hận vì đã chiến đấu vì Tổ quốc.
Họ đâu muốn liên lụy Tổ quốc chứ, nhưng về già thì sức cũng yếu dần, họ đâu còn cách nào.
Nếu có thể, tôi nguyện dành những năm tháng tốt đẹp nhất.
Cho Tổ quốc, cho nhân dân.
Đây là lời tuyên thệ của họ trong ngày đầu nhập ngũ.
Đến nay, họ chưa từng hối hận một lần nào.
Ở đại sảnh.
Khách hàng thấy vụ lùm xùm khá lớn bèn nhanh chân rời khỏi ngân hàng.
Lưu Tiểu Nguyệt đứng ở cửa.
Đôi mắt cô long lanh nước nhìn Trần Thiên Hạo.
Người đàn ông ấy vĩ đại quá!
Đồng thời, ở bên kia kính thủy tinh nơi đại sảnh.
Tiền Cẩm Lâm nhìn mọi việc vừa diễn ra trước mắt, nước mắt rơi như mưa.
Sống để chiến đấu!
Chết trong chiến đấu!
Phải đối mặt với nguy cơ sống chết!
Quyết định thế nào!
Có thể thấy tinh thần nhiệt huyết và tâm thế sẵn sàng chiến đấu của quân Đông Hoang ở người đàn ông này rất rõ.
Anh dám ra mặt cho những người lính già ở đây.
Không làm các anh hùng thất vọng!
Ngân hàng Đế Phong.
Để đảm bảo an toàn, nơi này thường xuyên có lính quân Đông Hoang canh giữ.
Giám đốc hay tin bèn dẫn hai mươi quân nhân đến.
Khi nhìn thấy hai cô nhân viên run rẩy nằm bẹp ra đất trong văn phòng.
Các bảo vệ thì bị các cựu quân nhân bao vây, không ai dám nhúc nhích.
Mặt mày ông ta tái mét.
Tay giám đốc nhìn kẻ gây chuyện.
Trần Thiên Hạo!
"Phiền các cựu quân nhân đi ra ngoài hết giùm cho".
Giám đốc yêu cầu những người lính già.
Các ông ấy nhìn nhau, không nhấc chân đi.
Họ đồng loạt xoay người đứng đằng trước Trần Thiên Hạo.
"Mấy người không được đưa cậu nhóc này đi".
"Đúng đấy, cậu ấy là người tốt, mấy người mới là người xấu".
Nét mặt giám đốc trở nên âm trầm.
"Áp giải bọn họ hết cho tôi".
Hai mươi quân nhân được vũ trang đầy đủ đứng sau giơ khiên chống cháy nổ và xông lên đẩy những người lính già ra ngoài.
Trần Thiên Hạo nổi cơn thịnh nộ.
"Mấy người dám!"
Anh chạy một quãng đường dài để lấy đà, sau đó tung liên hoàn cước đá bay đám bộ đội cầm khiên ra ngoài.
Những người khác thấy vậy bèn xúm lại thành một vòng tròn xung quanh Trần Thiên Hạo rồi áp sát anh.
Trần Thiên Hạo đứng hiên ngang.
Nhìn bức tường khiên chắn đang ngày một nhỏ dần.
Anh mạnh mẽ tung cước.
"Oành!"
Gần hai mươi người với lực lượng phòng vệ nặng chừng mười lăm tạ đã bị sụp đổ với một cú đá của Trần Thiên Hạo.
Tên giám đốc vô cùng bàng hoàng trước hình ảnh ấy.
Ông ta xoay người chạy biến.
Trần Thiên Hạo nhanh nhẹn tóm lấy cổ áo ông ta.
"Muốn chạy à?"
Giám đốc sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, mồ hôi lạnh tuôn như suối.
"Làm ơn, làm ơn tha cho tôi!"
Trần Thiên Hạo xách tên giám đốc lên rồi đẩy ông ta về phía quầy giao dịch.
"Hôm nay ông có chạy đằng trời cũng không thoát, đứng đây làm việc cho tôi".
Rồi anh quay sang lớn tiếng với hai nhân viên đang nằm dưới đất.
"Hai người thu xếp cho tất cả các cựu quân nhân chờ ở phòng nghỉ ngơi và chịu trách nhiệm thu toàn bộ thẻ của họ, sau đó tập trung làm cho tôi".
"Có vấn đề gì thì hai người tự qua hỏi".
Hai cô nhân viên gật đầu lia lịa trong sợ hãi.
"Các tiền bối đi theo hai người này ra nghỉ ngơi một lát đi ạ, ở đó có điều hòa và sofa đấy ạ".
Các cụ quân nhân vô cùng hào hứng.
"Chào!"
Trên những khuôn mặt già cỗi đầy nếp nhăn ấy.
Là vẻ xúc động khi nhìn Trần Thiên Hạo.
Họ đồng loạt thực hiện nghi thức trang trọng nhất.
Lòng Trần Thiên Hạo nôn nao đến lạ.
Nước mắt chảy đầm đìa trên má anh.
Anh như được nhìn thấy các chiến hữu trở về trong huy hoàng.
Quả là thân tàn chí kiên mà!
Nếu có chiến tranh, linh hồn người chiến sĩ lập tức hướng về nơi biên giới tiền tuyến!
Giám đốc ngồi vào quầy đích thân thực hiện giao dịch cho các cựu quân nhân.
Trần Thiên Hạo đóng điều hòa không cho ông ta mát.
Tay giám đốc nóng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.
Nhưng ông ta không dám phàn nàn lấy một câu.
Vì giám đốc biết mình chỉ cần tạm thời chịu khổ một thồi gian thôi.
Lát nữa bộ đội sẽ tới ngay.
"Cảm ơn cậu, tôi rút tiền được rồi", người lính già cụt tay trịnh trọng cảm ơn Trần Thiên Hạo.
Anh nhìn ông ấy.
Gật đầu.
Sau dó anh lấy ví tiền ra.
"Tiền bối, cháu có một nghìn, ông đừng chê ít nhé".
"Người anh em, cậu làm cái gì vậy! Không nể mặt ông già này đúng không?"
Cụ bộ đội cụt tay hỏi với vẻ nghiêm trọng.
Trần Thiên Hạo tát thẳng vào mặt mình một cái thật đau.
"Cháu xin lỗi ạ!"
"Không sao. Tuy chúng tôi thiếu tiền thật nhưng can trường thì không thiếu”.
"Tiền của mình thì tiêu cũng thoải mái hơn!"
Ông cụ cụt tay cười sảng khoái rồi rời đi.
Tiếp đến, bà lão thành công làm thẻ mới.
Bà ấy vái lạy cảm ơn Trần Thiên Hạo.
Cảnh tượng này khiến đôi mắt Trần Thiên Hạo ngấn lệ, lòng đau như cắt.
"Thiên Hạo, chúng ta phải đi rồi".
Lưu Tiểu Nguyệt đứng ở cửa đại sảnh gọi anh, thúc giục.
Nơi này là ngân hàng chịu sự quản lý của quân đội.
Hành động của Trần Thiên Hạo là tội lớn, không khác gì cướp ngân hàng cả.
Thấy còn hơn năm mươi mấy người chưa được làm thủ tục thì Trần Thiên Hạo lắc đầu.
"Anh chờ họ làm xong đã rồi đi".
Anh đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng ầm lớn vọng lại từ bên ngoài.
Một cô gái từ cổng bay thẳng vào đại sảnh ngân hàng.
Cô ta rơi xuống đất, vùng vẫy dữ dội, miệng thì hộc máu, ngất xỉu với khuôn mặt nhợt nhạt.
Trần Thiên Hạo sửng sốt.
Anh nhận ra đó là Tiền Cẩm Lâm.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Cùng lúc đó, hơn một trăm lính quân đội Đông Hoang chạy ồ ạt vào trong.
Họ bao vây toàn bộ đại sảnh.
Giám đốc thấy vậy bèn ném đống thẻ trong tay xuống đất.
Ông ta nhăn nhó giận dữ gầm lên.
"Ông chịu đủ lắm rồi!"
Giám đốc đứng dậy đi ra ngoài.
Bộ đội đã tới tồi.
Ông ta không tin Trần Thiên Hạo còn dám làm mình làm mẩy.
Nhưng kế đến lại xảy ra một chuyện nằm ngoài dự đoán của tay giám đốc. Ông ta mới vừa đi tới cửa thì đã bị Trần Thiên Hạo tóm cổ áo.
Anh vung tay ném.
Giám đốc rơi xuống sàn cái oạch.
"Tôi cho ông đi chưa?"
"Làm việc tiếp cho tôi!"
Trần Thiên Hạo hét lên đầy hung dữ.
"Thằng khốn, lúc này rồi mà mày còn kiêu ngạo thế à".
"Chịu chết đi!"
Giám đốc lau vết máu nơi khóe miệng, cười gằn.
"Nói nhiều quá!"
Trần Thiên Hạo tiến lên cho ông ta một cái tát.
Thế rồi anh siết chặt cổ giám đốc.
"Làm!"
"Thì sống!"
"Không làm!"
"Thì chết!"
Anh rống lên đầy phẫn nộ.
Tiếng gầm của anh làm giám đốc sợ đến mức mặt mày trắng bệch, người run lẩy bẩy tiếp tục công việc.
Giờ phút này, trong lòng ông ta chỉ có một suy nghĩ.
Ông ta chống mắt lên xem Trần Thiên Hạo sẽ chết như thế nào!
"Đúng là to gan, dám phá ngân hàng Đế Phong của tôi à!"
Các binh sĩ được trang bị vũ khí nhường đường, một người đàn ông có vóc người vạm vỡ mặc đồng phục tác chiến màu xanh lá sải bước đi tới.
Người này là Hải Đại Phú – tiểu đội trưởng đơn vị quân đội Đông Hoang trú đóng tại hải đảo.
"Tiểu đội trưởng Hải, cứu tôi với!"
Giám đốc kêu to.
Hải Đại Phú đi tới văn phòng giao dịch giành cho các binh sĩ đã giải ngũ.
Hắn ta nhìn đống lộn xộn trong phòng làm việc.
Lại nhìn người đàn ông cao lớn đứng cạnh giám đốc đang nhìn mình chằm chằm.
Hải Đại Phú giận tím mặt.
“Tên này láo thật, thấy tiểu đội trưởng tôi đây rồi mà vẫn dám kiêu ngạo như thế!"
Trần Thiên Hạo không thèm nhìn hắn ta lấy một cái nào.
Anh đưa tay tát cái bốp vào mặt giám đốc.
"Tiếp tục!"
"Không được dừng!"
Tên giám đốc kêu gào thảm thiết.
Ông ta hoàn toàn không ngờ tên khốn này láo toét đến mức dám đánh mình ngay trước Hải Đại Phú.
Cú tát này chẳng khác nào giáng thẳng vào mặt Hải Đại Phú.
Mặt Hải Đại Phú nóng phừng phừng, hắn ta nhục nhã quá đi mất.
Chương 39: Nhà của chiến thần
Hải Đại Phú xông vào văn phòng hòng dạy dỗ Trần Thiên Hạo một phen.
Bỗng nhiên điện thoại của hắn ta đổ chuông.
Hải Đại Phú thoáng nhìn, không ngờ là cuộc gọi từ phó thống lĩnh Tưởng Đại Vi.
Hắn ta bắt máy, chưa kịp nói gì.
Thì Tưởng Đại Vi ở đầu dây bên kia đã dùng hết sức bình sinh.
Giận dữ gầm lên như thét ra lửa.
"Mẹ kiếp Hải Đại Phú, ông biết cậu đến ngân hàng Đế Phong rồi, cút ra ngoài ngay cho ông!"
"Nhưng có người gây chuyện ở ngân hàng mà phó thống lĩnh, giám đốc bị bắt đi rồi!"
"Mẹ kiếp, không hiểu ông nói gì à? Cút nhanh!"
"Nhớ, không được chọc giận bất kì ai. Phải nhớ đấy!"
Hải Đại Phú bàng hoàng cúp điện thoại.
Hắn ta biết trong ngân hàng có gắn camera kết nối với phòng giám sát ở trụ sở chính.
Chắc chắn Tưởng Đại Vi biết chuyện vừa xảy ra.
Vậy mà sếp lại sốt sắng lệnh cho mình rời khỏi đây.
Rốt cuộc người này có lai lịch gì? Thế lực đứng sau hắn mạnh đến nhường nào?
"Rút lui!"
Giám đốc chỉ biết trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra.
Hải Đại Phú hối hả cho tất cả cấp dưới của mình rút quân.
"Cái gì, chuyện gì đang diễn ra thế?"
"Sao không bắt cậu ta chứ!"
Giám đốc mặt như đưa đám.
Ông ta đành tiếp tục công việc của mình trong bất mãn.
Một giờ sau.
Tất cả giao dịch đã được hoàn thành, các cựu quân nhân hết lời cảm ơn Trần Thiên Hạo.
Một bộ phận còn quyết định ở lại đồng cam cộng khổ với anh.
Trần Thiên Hạo chỉ ôn hòa cười.
"Cháu còn có chuyện phải xử lý nên không có thời gian ở lại tiếp các bác".
"Để khi khác nhé, rảnh rỗi rồi cháu mời các bác một bữa".
Anh cười tạm biệt với các cụ.
Chờ họ đi hết, Trần Thiên Hạo ném giám đốc ra khỏi văn phòng rồi ngồi trên ghế.
Lưu Tiểu Nguyệt nhìn anh, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Nhưng cô không đến gần.
Vì cô biết Trần Thiên Hạo cũng là một quân nhân.
Thế nên anh không thể chấp nhận cảnh ngộ của những người đã giải ngũ.
"Thiên Hạo, anh đừng buồn", Lưu Tiểu Nguyệt an ủi anh qua cánh cửa.
Một người đàn ông hốt hoảng vào trong.
Lưu Tiểu Nguyệt chú ý đến người đó.
Sự hiện diện của ông ấy làm cô giật cả mình.
"Phó thống lĩnh Tưởng! Sao ông ấy lại tới đây?"
"Chẳng lẽ là…"
Cô không muốn nói hết, vì cô biết Thiên Hạo sắp bị họ giải đi rồi.
"Cô Lưu, chúng tôi có công chuyện phải làm, phiền cô rời khỏi đây một lát".
Tưởng Đại Vi phất tay cho hai binh lính sau lưng đi lên kéo Lưu Tiểu Nguyệt ra ngoài mặc cho cô vô cùng tuyệt vọng.
Rồi vội vã đi vào văn phòng.
Vừa vào, anh ta đã thấy Trần Thiên Hạo đang ngồi trên ghế, nét mặt đầy buồn bã.
Tim Tưởng Đại Vi giật thót.
Anh ta đi lên mấy bước rồi quỳ xuống đất.
"Vương, để ngài chịu khổ rồi".
Trần Thiên Hạo thẫn thờ nhìn về phía trước như người mất hồn.
Anh lạnh lùng cất lời.
"Thấy những cựu quân nhân kia, tôi vô cùng xót xa".
"Nền móng của nước nhà tuy đã già nhưng tinh thần bất khuất hãy còn đó!"
"Vương!"
"Là lỗi của tôi, tôi sẽ nghiêm khắc kiểm điểm ạ".
Trần Thiên Hạo đứng dậy.
"Không phải đơn giản là chỉ kiểm điểm thôi đâu".
"Lập tức ra thông báo yêu cầu tất cả tổ chức tham gia đấu thầu bỏ vốn xây nhà cho các cựu quân nhân".
"Đó là nhà của chiến thần!"
"Rõ!"
Tưởng Đại Vi gật đầu thật mạnh.
Trong lòng ông ấy cực kỳ hào hứng.
Vương không bao giờ quên công lao của quân nhân những người luôn hi sinh vì Tổ quốc.
Đây là chuyện của người khác, nhưng Tưởng Đại Vi như thấy được tương lai của mình.
Ngày hôm sau.
Tại ngân hàng Đế Phong ở Nam Thành.
Một thông báo trang trọng được phát sóng thông qua video truyền thông.
Trên màn hình là Tưởng Đại Vi – phó thống lĩnh quân Đông Hoang.
Tưởng Đại Vi vừa khóc một cách xót thương vừa chân thành kiểm điểm nhận lỗi với những quân nhân rời ngũ trên toàn thành phố.
"Ban đầu Đế Phong được thành lập vì mục đích phục vụ cho các quân nhân xuất ngũ. Ngoài biên giới chiến tranh liên miên, chúng ta được sống trong yên bình thì quên đi những gian truân và nỗi khuất nhục trong quá khứ".
"Chiến sĩ sẽ già đi nhưng tinh thần đấu tranh bất khuất vĩnh viễn tồn tại!"
Tất cả người dân trong thành phố đều ngỡ ngàng trước đoạn video ấy.
Vết sẹo sâu hoắm đau thương vào năm mươi năm trước dường như đã bị vén lên một lần nữa.
Nhất thời, hàng loạt hành động bảo vệ cựu binh nổi lên trong thành phố.
Ngân hàng Đế Phong là tấm gương đi đầu cho những nơi khác noi theo.
Họ mở hết toàn bộ hai mươi quầy giao dịch trong đại sảnh dành cho khách VIP của ngân hàng để phục vụ cho binh sĩ.
Nếu không gấp thì doanh nhân và minh tinh sẽ không được ưu tiên phục vụ.
Họ đều phải xếp hàng và tuân theo quy trình thông thường.
Đồng thời, quân đội Đông Hoang còn ra lời kêu gọi.
Lên kế hoạch xây dựng nhà chiến thần tại Nam Thành.
Nhằm thu nhận những người lính đứng tuổi có cuộc sống nghèo khổ, khó khăn.
Tổ chức nơi này thành địa điểm nghỉ hưu cho họ.
Các cơ quan, gia đình giàu có phải cấp đất để kế hoạch xây nhà chiến thần được tiến hành.
Dĩ nhiên là trên tinh thần thiện nguyện.
Vì cho đi nhưng không nhận lại được gì.
Sau khi nhận thông báo, phần lớn các gia đình đều im lặng.
Đây là minh chứng cho câu nói “tư bản chỉ nhắm đến lợi ích”.
Tại bệnh viện trung ương thành phố.
Tiền Cẩm Lâm nằm trên giường, gương mặt xanh xao.
Y tá đặt kim để truyền dịch nhưng cô ta hơi kháng cự, rút tay về.
"Tôi sợ kim, cho tôi ăn được không?”
Y tá lắc đầu.
"Tình trạng lúc này của cô phải truyền dịch thôi, không thì rất khó hồi phục".
"Không được, tôi sợ lắm".
Khuôn mặt Tiền Cẩm Lâm trắng bệch, ánh mắt đầy bất an.
Y tá gọi với ra cửa ở đối diện.
"Người thân bệnh nhân ơi, bệnh nhân không phối hợp chữa trị, anh vào khuyên cô ấy nhé".
Cô ấy vừa dứt lời thì Trần Thiên Hạo đi vào.
Tiền Cẩm Lâm thấy anh, mắt đỏ hoe như muốn phun lửa.
"Bảo anh ta ra ngoài đi!"
Y tá không nhịn được cười tủm tỉm.
"Hai người cãi nhau thì về nhà giải quyết, nơi này là bệnh viện, anh chị đừng làm ảnh hưởng người khác nhé".
"Cô y tá này nói chuyện kiểu gì thế hả, ai anh chị với anh ta?"
Tiền Cẩm Lâm bị nói vậy thì đỏ mặt, quay đầu đi.
Hành động ngầu vô đối của Trần Thiên Hạo ở ngân hàng bỗng nhiên hiện về trong đầu cô ta.
Tinh thần bất khuất vĩnh viễn tồn tại!
Câu nói ấy tựa dấu ấn của ngọn lửa nhiệt huyết khắc sâu trong lòng cô ta.
Trần Thiên Hạo khẽ nhíu mày.
Anh lại gần giường nhìn Tiền Cẩm Lâm.
"Cô ấy không chịu phối hợp sao?"
“Vâng, nãy cô ấy giãy lắm", y tá đáp.
Trần Thiên Hạo nhoài thân hình cao lớn đến trước mặt Tiền Cẩm Lâm, tay trái đè ngực cô ta xuống, tay phải thì nắm chặt hai cổ tay cô ta.
Tiền Cẩm Lâm vùng vẫy, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, mái tóc đen xõa dài hơi rối giống như khổng tước xòe cánh làm nền cho gương mặt tuyệt đẹp như bước ra từ tranh vẽ kia.
Trần Thiên Hạo cúi đầu nhìn cô ta.
Tim bỗng hẫng một nhịp.
Tiền Cẩm Lâm dữ dằn trừng mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh nước.
"Thả tôi ra!"
Y tá thấy vậy bèn tiến lên nắm chặt cổ tay cô ta rồi luồn kim truyền vào.
"Anh đè ở nơi không nên đè rồi".
Tiền Cẩm Lâm nằm trên giường cựa quậy.
Thấy đã đâm kim truyền dịch xong, Trần Thiên Hạo đứng dậy thả cô ta ra.
Từ khi biết một người muốn ám sát mình như Tiền Cẩm Lâm lại đỡ một bà cụ qua đường.
Anh đã có cái nhìn mới về cô gái này.
Trả thù cho bố mình.
Chuyện này không thể phán xét được.
Bất kì ai đều sẽ làm vậy.
Nhưng không làm tổn thương những người xung quanh kẻ thù lại là một chuyện khác.
Hầu như không một người nào có thể phân biệt rạch ròi như thế.
Kể cả bản thân Trần Thiên Hạo.
Đây cũng là lý do vì sao Trần Thiên Hạo nhiều lần bỏ qua cho cô ta.
Dĩ nhiên, lần này Tiền Cẩm Lâm bị thương vì việc anh ra mặt đòi lại công bằng cho các binh sĩ già.
Cô ta đứng về phe tốt.
Một mình Tiền Cẩm Lâm chống lại đội quân Đông Hoang.
Về tình về lý, Trần Thiên Hạo nghĩ mình nên quan tâm đến cô ta hơn.
"Trần Thiên Hạo, đừng cho rằng anh chăm sóc tôi thì tôi sẽ biết ơn anh. Huyết thù gia tộc vẫn còn đó, tôi thề sẽ báo thù đến chết mới thôi!"
Trần Thiên Hạo mặc xác cô ta.
Y tá bật cười, xoay người ra ngoài.