Đông Hoang Thần Vương

Chương 31-34




Chương 31: Dạy dỗ Lý Kiệt

Ngày hôm sau, hội tuyên truyền buổi đấu giá khu công nghiệp chính thức được khởi động.

Ba gia tộc đến từ Nam Thành là nhà họ Triệu, nhà họ Tôn và nhà họ Lý đương nhiên sẽ tới tham dự.

Ngoài ra còn có các gia tộc đến từ ba thành phố có quan hệ khăng khít với Nam Thành là Bắc Thành, Đông Thành và Tây Thành. Tổng cộng có tất cả hai mươi gia tộc hàng đầu của cả bốn thành phố đua nhau tham gia.

Ngoài ra còn có hàng chục công ty vận chuyển quy mô lớn đến từ nước ngoài cũng sốt sắng chen chân vào.

Hội tuyên truyền buổi đấu giá được tổ chức tại một khách sạn bảy sao có tiếng của Nam Thành.

Khách sạn Oron.

Sáng sớm.

Một chiếc Lincoln Limousine thân dài đỗ lại trước cổng nhà họ Lưu.

Cửa kính xe chầm chầm hạ xuống. Bên trong là Trần Thiên Hạo mặc một bộ vest đen, khóe môi khẽ nhếch lên nở nụ cười nhìn về phía Lưu Tiểu Nguyệt đang đứng ở ngoài cổng.

Hôm nay cô mặc một bộ váy dạ hội bó sát màu trắng, cổ chữ V thấp lộ ra bờ ngực căng tròn, dáng người uyển chuyển.

Hai đùi thon dài trắng nõn như hạt trân châu trắng sáng theo từng bước chân của cô.

Hôm nay, trông cô cực kỳ xinh đẹp.

Chỉ là trên gương mặt hơi ửng đỏ của cô và cả ánh mắt đều hiện lên vẻ căng thẳng.

“Tiểu Nguyệt, lên xe đi”.

Cô ngơ ngác nhìn anh.

Khẽ nhoẻn miệng cười.

“Anh đến đón em sao?”

“Tất nhiên rồi. Anh nghe nói hôm nay em phải tham gia hội tuyên truyền buổi đấu giá khu công nghiệp nên muốn cùng em đi tới đó”.

“Hì hì, tin tức của anh nhanh nhạy thật đó. Bố em nói cho anh biết hả?”

“Ai nói cũng không quan trọng, mau lên xe đi”.

Trong lòng Lưu Tiểu Nguyệt trở nên yên tâm hơn hẳn.

Khi nhìn thấy Trần Thiên Hạo, cô có cảm giác như đang có một chỗ dựa vững chãi. Có anh ở bên, toàn bộ căng thẳng và bất an trong cô đều nhanh chóng biến mất.

Cô vội bước lên xe, nở nụ cười tràn ngập hạn phúc.

Chiếc xe chạy bon bon trên đường.

Chẳng mấy chốc đã đến khách sạn Oron nằm trên trục đường Quang Minh trong nút giao đường vành đai số ba.

Trước cổng khách sạn có vô số cánh nhà báo chờ sẵn.

Đồng thời, từng đoàn siêu xe xa hoa không ngừng đỗ lại ngoài cổng khách sạn. Đủ mọi nhân vật có thân phận cao quý trong giới kinh doanh ngạo nghễ bước vào trong.

Sau khi xuống xe.

Lưu Tiểu Nguyệt hơi căng thẳng ôm chặt cánh tay của Trần Thiên Hạo.

Cô nhìn thoáng qua vệ sĩ gác cổng cao chừng một mét chín kia, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

“Thiên Hạo, em thấy mấy người đi đằng trước đều có thư mời hết thì phải. Anh nghĩ liệu bọn họ có cho chúng ta vào không?”

“Có thư mời sao? Anh cũng không rõ, nhưng mà chúng ta tới tham dự hội tuyên truyền cơ mà, chắc bọn họ sẽ không cấm chúng ta vào đâu”.

Cùng lúc đó, Châu Minh cũng đã bước tới cổng khách sạn.

Chuyện lớn như thế này, cho dù không có cơ hội tham gia cũng phải đến hóng hớt để mở rộng tầm mắt.

Biết đâu có thể tạo dựng quan hệ với mấy ông chủ lớn từ các thành phố khác thì sẽ có lợi với việc làm ăn hơn nhiều.

Hôm nay Châu Minh mặc một bộ vest màu đỏ, đầu tóc vuốt keo bóng lộn.

Trông y hệt một gã nhà giàu mới nổi.

Ông ta sải bước về phía cổng khách sạn, không ngừng vẫy tay chào với cánh phóng viên xếp hàng ở hai bên.

Dưới ánh đền chói lóa, ông ta thấy lòng mình lâng lâng.

Đây chính là ánh đèn dành cho các doanh nhân lừng lẫy. Nói không chừng ngày mai ông ta sẽ có mặt trên trang bìa các tạp chí doanh nghiệp nổi danh khắp cả nước.

“Mời ông xuất trình giấy mời”.

Hai gã vệ sĩ canh gác ngoài cổng xông tới cản ông ta lại.

Châu Minh hơi xấu hổ, giả bộ ho khan vài tiếng.

“Tôi là chủ nhà họ Châu của Nam Thành, tên Châu Minh. Hôm nay đi vội quá quên không mang giấy mời theo”.

“Xin ông thứ lỗi, không có thiệp mời thì không được phép đi vào”.

“Tại sao? Tôi là chủ nhà họ Châu cơ mà”.

Sắc mặt vệ sĩ sa sầm.

“Thưa ông, những người đến khách sạn hôm nay đều đến từ các gia tộc và thế lực hàng đầu tại khắp các thành phố, ông có chắc là ông có giấy mời không?”

Nghe thấy đối phương nói vậy, mặt mũi Châu Minh thoáng đỏ bừng.

Cánh phóng viên săn ảnh điên cuồng chụp lại cảnh tượng đáng xấu hổ này của ông ta.

Giống như đang muốn lưu giữ lại trò cười này cho bàn dân thiên hạ.

Châu Minh cuống cuồng giơ tay lên ngăn chặn.

“Chụp cái gì mà chụp, đừng có chụp nữa”.

Thấy thế, Lưu Tiểu Nguyệt lại càng thấp thỏm không yên.

Cô khẽ giật tay áo của anh.

“Đến cả Châu Minh cũng không được vào, e là chúng ta cũng bị đuổi ra thôi. Hay là chúng ta về đi”.

“Đã mất công đến tận đây rồi, không thử làm sao biết được?”

Trần Thiên Hạo cười nhạt một tiếng.

Châu Minh chật vật trở ra lại đúng lúc chạm mặt hai người họ.

“Người anh em, cậu cũng đến tham dự hội tuyên truyền sao?”

“Hai người có giấy mời không? Bọn họ chỉ nhận giấy mời không nhận người, đúng là quá đáng”.

“Lắm lời!”

Anh chỉ hừ lạnh một tiếng đã dọa ông ta giật bắn người chạy ra thật xa.

Một chiếc xe hơi Maserati màu đỏ đỗ lại trước cổng khách sạn.

Cửa xe còn chưa được mở ra đã thấy một chàng trai trẻ mặt vest màu hồng nhảy ra ngoài.

Kiêu căng ném chiếc chìa khóa trong tay cho nhân viên.

Ánh mắt lơ đễnh chợt liếc qua Lưu Tiểu Nguyệt.

Anh ta kéo kính râm xuống, hai mắt sáng bừng nhìn chằm chằm vào cô, hé miệng hô lên.

“Tiểu Nguyệt, lâu rồi không gặp”.

Cô vừa nhìn thấy đối phương đã vô thức nắm chặt tay Trần Thiên Hạo.

“Mới mấy năm không gặp, cậu còn xinh đẹp hơn cả lúc trước”.

Anh ta vừa liến thoắng vừa chạy tới trước mặt hai người họ.

“Tôi nghe nói bây giờ cậu là chủ nhà họ Lưu hả?”

“Đúng là không đơn giản chút nào. Cô bé mít ướt ngày trước bây giờ đã trở thành chủ nhân của cả một gia tộc rồi, lợi hại quá đấy. Tôi nghe nói là chồng chưa cưới từng vào quân ngũ của cậu ra mặt giúp cậu phải không?”

“Nhưng mà không biết cậu có biết về các khoản nợ hiện tại của nhà họ Lưu không nhỉ? Nhà cậu đang nợ nhà họ Lý chúng tôi mười tỷ đấy, ba tháng nữa là đến hạn trả nợ rồi”.

Anh ta ung dung đút tay vào túi quần, mồm miệng nhanh nhảu nói không ngừng.

Ánh mắt của anh ta liếc tới cánh tay đang bị Lưu Tiểu Nguyệt nắm lấy của Trần Thiên Hạo.

Sắc mặt tức thì trở nên u ám.

“Không lẽ đây chính là chồng chưa cưới của cậu sao hả? Bề ngoài cũng được đấy, chỉ là không biết bên trong thế nào. Tiểu Nguyệt, cậu không hiểu đàn ông đâu, có đôi khi dáng người bên ngoài khác xa một trời một vực với khả năng sinh lý đấy”.

Nói xong, anh ta nở nụ cười xấu xa.

“Lý Kiệt, nhà họ Lưu chúng tôi nợ nhà cậu bao nhiêu tiền thì đến kỳ chúng tôi sẽ trả. Không còn chuyện gì khác thì thôi, tôi không muốn nói chuyện với cậu”, Lưu Tiểu Nguyệt bực dọc lên tiếng.

Cái gã Lý Kiệt này từ thời cấp ba đã quấn lấy cô liên tục làm phiền.

Về sau anh ta đi du học, cô đã quên mất sự tồn tại của anh ta từ lâu.

Không ngờ ngày hôm nay lại chạm mặt nhau ở đây.

“Tiểu Nguyệt, cậu vừa lên làm chủ gia tộc đã phải đối mặt với một khoản nợ khổng lồ như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó khăn. Báo cho cậu một tin tốt, bây giờ tôi là tổng giám đốc quản lý tài chính của nhà họ Lý. Chỉ cần cậu hứa tối nay ở cùng tôi, tôi sẽ cân nhắc gia hạn cho cậu thêm một tháng”.

Anh ta không thèm để ý đến Trần Thiên Hạo, ngang nhiên chạm vào cằm của Lưu Tiểu Nguyệt.

Châu Minh đứng bên cạnh quan sát nãy giờ không nhịn được cười che mắt lại.

“Bốp!”

Tiếng bạt tai thanh thúy đột nhiên vang lên.

Cánh nhà báo đều sững sờ, nhao nhao nhìn sang.

Bọn họ vốn đang tập trung tinh thần đưa tin về mảng kinh doanh.

Nhưng khi thấy cảnh tương này, tất cả đều đồng loạt đổi hướng sang thu thập scandal bên lề trong giới kinh doanh.

“Mày, sao mày dám đánh tao?”, Lý Kiệt bụm mặt, hung hãn quát tháo.

“Cút!”

Chỉ một câu nói đã toát ra khí thế mạnh mẽ của anh.

Tim Lý Kiệt đập thình thịch.

Nhưng mà anh ta là cậu chủ nhà họ Lý, một trong bốn gia tộc hàng đầu của Nam Thành. Chưa bao giờ anh ta phải chịu sự sỉ nhục lớn như vậy.

Anh ta quay ngoắt sang, định ra tay đánh người.

Trần Thiên Hạo tỏ vẻ ghét bỏ.

Thờ ơ đá một cú vào giữa ngực anh ta, khiến anh ta bị bắn ra xa mười mấy mét, phun ra máu tươi.

Cả người Lý Kiệt lăn lộn trên mặt đất, hồi lâu cũng không thể đứng dậy nổi.

Thấy thế, tất cả mọi người đang chứng kiến đều sợ ngây người.

Chương 32: Đám đông chỉ trích

Cậu chủ nhà họ Lý thuộc bốn gia tộc hàng đầu bị người ta đánh cho một trận no đòn.

Tùy ý dạy dỗ.

Người này quá ngông cuồng.

Camera đồng loạt chĩa về phía Trần Thiên Hạo.

Ánh đèn flash chớp nháy liên tục khiến anh phải híp mắt lại.

Anh ung dung phủi bụi dưới gấu quần.

Quay sang nhìn Lưu Tiểu Nguyệt nở nụ cười.

“Đi thôi!”

Trước cổng khách sạn.

Hai gã vệ sĩ canh gác cản đường.

“Mời anh xuất trình giấy mời”.

Anh rút ra một tấm thẻ màu đen.

Tấm thẻ này chỉ lớn bằng thẻ ngân hàng bình thường, trên mặt thẻ không có chữ số gì, chỉ có một hình ngọn lửa đang bùng cháy.

Hai gã vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau, rồi lại nhìn sang chàng trai cao to trước mặt, cảm nhận được một luồng áp lực kinh người vô hình đang tràn tới.

Bọn họ không dám làm bừa, một người cuống quýt chạy vào bên trong báo cáo.

“Thiên Hạo, anh đưa cho cái gì vậy?”

“Đây là thẻ ra vào doanh trại quân đội của anh lúc còn ở Đông Hoang. Anh nghĩ nếu buổi đấu giá lần này là do đội quân Đông Hoang chủ trì tổ chức thì chắc hẳn bọn họ sẽ nhận ra nó”.

“Nhưng mà ở đây cũng đâu phải Đông Hoang?”, Lưu Tiểu Nguyệt dở khóc dở cười hỏi.

“Tình cảm giữa binh lính Đông Hoang sâu nặng hơn em nghĩ nhiều. Cứ chờ xem”.

Lý Kiệt ôm lấy gương mặt sưng đỏ, chật vật lê bước tới cửa.

Anh ta hung hăng trợn mắt lườm anh.

“Ở đây là nơi hội tụ của các gia tộc hàng đầu. Các người chỉ là gia tộc hạng hai tép riu mà cũng đòi tham dự, đúng là nằm mơ giữa ban ngày”.

“Này tên gác cửa, nhớ trông chừng hai người họ cho kỹ, đừng để bọn họ có cơ hội lẻn vào”.

Anh ta gào lên một tiếng rồi e sợ liếc nhìn Trần Thiên Hạo một cái mới dám chạy ào vào trong khách sạn.

“Lũ ăn hại, có giỏi thì vào đây đánh tao đi”.

Lý Kiệt quay ra đắc ý khiêu khích Trần Thiên Hạo ở bên ngoài cổng.

“Tránh ra!”

Tên vệ sĩ gác cổng cao lớn vung tay một cái hất ngã anh ta.

Tên vệ sĩ chẳng thèm đoái hoài gì tới anh ta xông thẳng ra cổng.

Sau lưng gã ta là giám đốc của khách sạn.

Giám đốc mang theo vẻ mặt sợ sệt, cung kính trả lại tấm thẻ đen cho Trần Thiên Hạo bằng cả hai tay.

“Thưa ngài, thẻ của ngài đây”.

Anh bình thản nhận lại thẻ, cất giọng hỏi.

“Chúng tôi có được vào không?”

“Được chứ”.

Giám đốc lùi lại nhường đường để Trần Thiên Hạo dẫn theo Lưu Tiểu Nguyệt vẻ mặt ngơ ngác đi vào trong.

Lý Kiệt bị đẩy ngã lăn ra đất chứng kiến cảnh tượng vừa xảy ra, kinh ngạc suýt rớt cằm.

Rốt cuộc bọn họ có thân phận gì mà có thể khiến cho quản lý nghênh đón cung kính như vậy? Đến cả bố của anh ta cũng không được hưởng đãi ngộ đó đâu.

Nghĩ tới đây, anh ta chợt bàng hoàng phát hiện Trần Thiên Hạo đã bước tới trước người mình.

Trần Thiên Hạo lạnh lùng nhìn xuống anh ta từ trên cao.

“Chuyện vừa nãy… là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi”, Lý Kiệt cố gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng.

Trần Thiên Hạo tàn nhẫn giẫm một cái lên bụng anh ta, khiến anh ta suýt thì nôn sạch bữa tối hôm qua.

Hội tuyên truyền buổi đấu giá được tổ chức tại phòng họp xa hoa trên tầng cao nhất của tòa khách sạn này.

Trần Thiên Hạo và Lưu Tiểu Nguyệt sóng vai đi vào trong thang máy.

Bọn họ được nhân viên tận tình hướng dẫn đi lên tầng ba mươi hai.

Cửa thang máy tự động mở ra.

Trước mặt bọn họ là một phòng họp khổng lồ.

Toàn bộ căn phòng được bài trí theo phong cách tối giản, màu gỗ thống nhất theo đỏ đậm.

Trên màn hình chiếu cỡ lớn ở trên tường đang chiếu video giới thiệu khu công nghiệp.

Tất cả mọi người xếp hàng ngay ngắn ngồi trước bàn làm việc hình tròn, lẳng lặng nhìn đoạn video khiến cho người ta thèm rỏ dãi kia.

Bởi vì hội tuyên truyền này đã phát giấy mời cho từng người cụ thể từ trước nên mỗi ghế ngồi đều dán tên tương ứng.

Sự xuất hiện của Trần Thiên Hạo chỉ khiến người trong phòng nhìn thoáng qua một cái rồi ngó lơ.

Trong phòng có đủ nhân viên phục vụ cả trai lẫn gái đi lại liên tục.

Bọn họ bê khay đi dọc căn phòng, chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp các ông lớn có máu mặt trong giới kinh doanh này.

Khi đi tới bàn họp.

Trần Thiên Hạo nhìn lướt qua một lượt, không thấy có chỗ ngồi của mình.

Nhưng anh lại nhìn thấy tên của Lý Kiệt.

Anh tiện tay ném bảng tên của anh ta sang một bên, bảo Lưu Tiểu Nguyệt ngồi xuống.

“Thiên Hạo, làm vậy không tốt lắm đâu”.

Cô bất an nhỏ giọng thì thầm.

“Em chưa đi xe bus công cộng bao giờ à? Ai đến trước thì có chỗ”, anh thản nhiên cười đáp.

Người ngồi bên cạnh hơi ngạc nhiên nhìn về phía cô.

Bèn cất giọng nói.

“Này cô, đây là vị trí của đại diện nhà họ Lý”.

“Nhà họ Lý có quan hệ gì với anh?”, Trần Thiên Hạo lạnh giọng hỏi ngược lại.

“À, tôi là người nhà họ Tôn. Hai nhà chúng tôi có quan hệ thân thiết với nhau”, người kia ngạo nghễ ngẩng cao đầu đáp.

Anh mạnh mẽ túm lấy cổ áo sau gáy gã ta, nhấc bổng lên rồi ném người ra đằng sau.

“Nếu có quan hệ thân thiết thì hai người cùng ra sofa cạnh tường ngồi với nhau luôn đi”.

Người kia mặt mày dữ tợn.

Hùng hổ xông lên túm cổ áo Trần Thiên Hạo.

“Mày là cái thá gì mà dám đối đầu với nhà họ Tôn bọn tao?”

Anh khẽ động tay vặn cổ tay đối phương trật cả khớp.

“Cút!”

Một câu quát mang theo khí thế dọa người khiến đối phương khiếp đảm không dám tới gần.

Cam chịu ôm cổ tay ra đằng sau ngồi lên sofa cạnh tường.

Cùng lúc đó, Lý Kiệt cũng nghiến răng nghiến lợi đi tới phòng họp.

Trông thấy phòng họp đã chật kín người, anh ta lớn tiếng kêu gào.

“Chỗ của tôi đâu?”

Người đang ngồi sát tường lên tiếng chào hỏi anh ta.

“Lý Kiệt, ở đây”.

Anh ta trông thấy người vừa gọi mình, tức thì cau mày.

“Tôn Hữu Tài, sao anh lại ngồi ở đây? Chỗ của anh đâu?”

Gã ta xoa lấy cổ tay đau nhức, chỉ về phía Trần Thiên Hạo.

“Bị anh ta chiếm rồi. Còn chỗ của anh thì bị con ả bên cạnh anh ta ngồi mất”.

Lý Kiệt nhìn sang, lập tức hoảng sợ không dám hé răng nửa lời, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống sofa.

Hai mắt lóe lên vẻ thâm độc.

Chờ khi nào ra khỏi khách sạn phải dạy dỗ cho thằng ranh con kia một bài học mới được.

“Anh Tôn, muốn dạy dỗ nó không?”

Lý Kiệt hung trợn hỏi.

Tôn Hữu Tài sáng rực hai mắt, vẻ mặt căm hận khẽ gật đầu.

Hai người họ nhanh chóng bắt tay với nhau.

Trần Thiên Hạo nhanh chóng nhìn thấy một người ngồi trước bảng tên ghi Triệu Lộ Bình.

Người kia có gương mặt góc cạnh, nước da đen, cả người mặc đồ ngụy trang khiến người ta có cảm giác giống như lính đặc chủng.

Triệu Lộ Bình.

Chắc hẳn là người nhà họ Triệu.

Triệu Lộ Bình cảm thấy như có ánh mắt đang dõi theo mình, lập tức mở to mắt.

Một đôi mắt sắc bén như mắt ưng nhìn về phía anh.

Giữa hai người họ như sinh ra một ngọn lửa dữ dội.

Đôi mắt như mãnh hổ của Trần Thiên Hạo trợn trừng, tỏa ra tia sáng lạnh lẽo dọa người. Triệu Lộ Bình nhanh chóng nhắm mắt lại.

Lòng thầm kinh hãi.

Rốt cuộc thằng nhóc kia là ai mà lại có khí thế khủng bố như vậy.

Cửa thang máy lại mở ra.

Tưởng Đại Vi mặc bộ quân phục màu xanh lục đại diện cho đội quân Đông Hoang đi vào.

“Xin mọi người thông cảm vì phải đợi lâu”.

Anh ta là phó thống lĩnh của đơn vị đóng quân gần nhất, cũng là thuộc hạ của một trong bốn vị thần tướng của đội quân Đông Hoang.

Anh ta có sức ảnh hưởng rất lớn tới toàn bộ nước Hoa.

Sự xuất hiện của anh ta lập tức nhận được vô số ánh mắt kính nể.

Chỉ riêng Trần Thiên Hạo vẫn ung dung híp mắt, không thèm liếc nhìn lấy một cái.

“Này chàng trai, cậu tới để tham gia hội tuyên truyền hay tới để gây chuyện vậy hả?”

“Từ lúc cậu bước vào đã chiếm ghế của đại diện hai nhà họ Tôn và họ Lý. Tướng quân Tưởng Đại Vi đi vào mà vẫn nghênh ngang không coi ra gì”.

“Cậu ngông cuồng quá rồi đấy”.

Một ông già khá lớn tuổi ngồi gần đó không nhịn được lên tiếng trách móc Trần Thiên Hạo ngay trước mặt Tưởng Đại Vi.

Nghe thấy những lời này, mọi người xung quanh lập tức lên tiếng chỉ trích.

Hai người đang ngồi dựa tường là Lý Kiệt và Tôn Hữuu Tài liếc mắt nhìn nhau rồi đồng loạt đứng dậy.

“Xin Tưởng thống lĩnh làm chủ cho hai chúng tôi. Thằng oắt con kia cướp chỗ của chúng tôi, còn đánh đập chúng tôi. Hôm nay là hội tuyên truyền do đội quân Đông Hoang chủ trì tổ chức, nó làm vậy chẳng khác nào không tôn trọng đội quân Đông Hoang”.

Đám người nhao nhao phụ họa, tiếng xì xào bàn tán nổi lên khắp phía.

Chương 33: Phó thống lĩnh quân Đông Hoang đã quỳ

Sắc mặt của Lưu Tiểu Nguyệt trở nên khó coi. Cô đứng dậy toan giải thích với Tưởng Đại Vi.

Nhưng lại bị Trần Thiên Hạo kéo lại ngăn cản.

“Không cần giải thích, người hiểu chuyện sẽ tự hiểu được”.

“Thiên Hạo, em…”

Cô sốt ruột tới mức mặt mũi đỏ bừng.

Mỗi lần cô nghe thấy câu nói này của anh, cô đều biết chắc chắn anh đã có cách.

Nhưng chuyện ngày hôm nay không còn đơn giản như vậy nữa.

Mấy người đang có mặt tại đây đều là người đại diện cho các gia tộc đứng đầu của mấy thành phố lớn.

Cùng với cả phó thống lĩnh của đội quân Đông Hoang.

Điều này khiến trong lòng cô cực kỳ bất an.

Ánh mắt Tưởng Đại Vi tối sầm lại. Anh ta liếc nhìn Trần Thiên Hạo.

Trông thấy đối phương chỉ bình thản ngồi đó, hai mắt khép hờ, không nói lời nào.

Cảnh tượng này khiến anh ta nổi giận đùng đùng.

“Anh là đại diện của gia tộc nào? Tên là gì?”

“Phó thống lĩnh, chúng tôi đến từ nhà họ Lưu”.

Lưu Tiểu Nguyệt hoảng loạn, vội vàng lên tiếng trả lời.

“Nhà họ Lưu?”

Tưởng Đại Vi híp mắt, lòng thầm suy tư.

Chẳng lẽ là nhà họ Lưu mà tướng quân Thanh Long nhắc tới kia sao?

“Cô tên là Lưu Tiểu Nguyệt phải không?”

Giọng điệu của anh ta trở nên mềm mỏng hơn hẳn.

“Đúng vậy”, cô gật đầu đáp, trong đầu thầm thấy tò mò không biết tại sao đối phương lại biết tên mình.

“À, thì ra là vậy”.

Tưởng Đại Vi bỗng nở nụ cười với cô.

Sau đó, anh ta giơ tay ra hiệu với đám người xung quanh.

“Mọi người, chỉ là hiểu lầm thôi”.

“Mặc dù nhà họ Lưu không phải gia tộc lớn nhưng trong gia tộc lại có mấy người sở hữu công huân nên được ưu tiên tham gia”.

“Còn về chuyện bọn họ cướp chỗ ngồi của người khác”.

Anh ta vẫy tay gọi vệ sĩ canh gác ở ngoài cửa.

Hai gã vệ sĩ lập tức chạy vào, theo lệnh của Tưởng Đại Vi kê hai chiếc ghế sofa ra trước bàn họp.

Lý Kiệt và Tôn Hữu Tài thấy thế.

Quay sang nhìn nhau khó nén nổi hưng phấn.

Xem ra đây là đang muốn bồi thường cho bọn họ, để bọn họ được ngồi ở đó rồi.

Bao nhiêu gia tộc lớn và các thế lực có máu mặt ở nước ngoài đang ngồi đây mà bọn họ lại có thể ngồi ở vị trí đó, đủ để bọn họ mang đi khoe khoang cả đời.

Hơn nữa, chỗ ngồi được phó thống lĩnh quân đội sắp xếp chứng tỏ địa vị rất cao, nhất định những người kia sẽ phải tới nịnh nọt tạo dựng quan hệ với họ.

Thế nhưng câu nói tiếp theo của Tưởng Đại Vi lại khiến hai người họ kinh ngạc suýt rớt tròng mắt ra ngoài.

“Chuyện này là do chúng tôi sắp xếp không ổn thỏa. Mời cô Lưu và bạn cô ngồi chỗ này”.

Nghe thấy thế, đám đông lập tức xôn xao hẳn lên.

Cho người của gia tộc hạng hai đặc cách ngồi lên sofa sao?

Không phải đầu Tưởng Đại Vi bị úng nước rồi đấy chứ?

Mặc dù trong lòng rất kinh ngạc nhưng không ai dám hé răng nửa lời.

Lưu Tiểu Nguyệt sợ hãi, chần chừ không dám đáp lại.

Trần Thiên Hạo cười nhạt một tiếng, không dắt cô đi thẳng tới sofa mà vòng quanh bàn họp đi tới trước mặt Tưởng Đại Vi.

“Cảm ơn phó thống lĩnh Tưởng”, cô đỏ mặt thấp giọng nói.

Anh ta mỉm cười đáp.

“Cô Lưu khách sáo quá”.

Sau đó, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Trần Thiên Hạo.

Chạm phải ánh mắt sắc bén nóng rực của đối phương.

Cho dù đã chinh chiến bao năm trên chiến trường nhưng anh ta cũng chưa từng gặp phải ánh mắt nào có tính uy hiếp khủng khiếp tới vậy.

“Anh bạn này có vẻ xuất sắc hơn người. Nếu có thể gia nhập đội quân Đông Hoang của chúng tôi thì chắc chắn tiền đồ sẽ rất rộng mở”.

Nghe thấy thế, đám người kinh ngạc cảm thán.

Không ngờ một kẻ ngạo mạn như vậy lại được Tưởng Đại Vi coi trọng.

Thế giới này thật điên rồ!

Thấy Tưởng Đại Vi thẳng thắn khen ngợi Trần Thiên Hạo như vậy, những người khác bắt đầu suy tính đến hậu quả sau này.

Đôi mắt ưng của Triệu Lộ Bình cũng quét ngang qua Trần Thiên Hạo, lóe lên ánh mắt phức tạp.

“Ha ha ha ha!”

Trần Thiên Hạo ngửa đầu bật cười khanh khách.

Sau khi cười đủ, sắc mặt của anh trở nên nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Tưởng Đại Vi.

Anh vỗ lên đỉnh đầu của đối phương một cái.

Lực tay rất nhẹ.

Thế nhưng lại khiến Tưởng Đại Vi cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.

Hai chân run run quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Mọi người xung quanh khiếp sợ đứng bật dậy.

Đồng loạt nhìn về phía Tưởng Đại Vi.

Ai cũng không thể tại sao anh ta lại đột ngột quỳ xuống trước mặt chàng trai này.

Tưởng Đại Vi đau đớn rên rỉ một tiếng, khó nhọc lau mồ hôi trên trán rồi bò dậy.

Anh ta phất tay ra với mọi người tỏ vẻ không sao.

“Khiến mọi người chê cười rồi. Tôi bị thương ở chân lúc chiến đấu, không thể đứng lâu. Vừa nãy thời gian đứng lâu quá nên không chịu nổi”.

Sau đó, anh ta lại nhìn sang Trần Thiên Hạo.

Trong mắt lóe lên tia kích động tột độ.

Giọng nói có chút run run.

“Người anh em, vừa nãy không dọa anh sợ chứ?”

Anh chỉ cười lạnh một tiếng, bình thản đáp.

“Phó thống lĩnh Tưởng, nếu tôi nói không bị dọa thì là nói dối rồi”.

Trái tim của Lưu Tiểu Nguyệt đập mạnh đến nỗi như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng.

“Phó thống lĩnh Tưởng mau ngồi xuống đi, đừng để bệnh tái phát nữa, chúng tôi không chịu nổi đâu”.

Nói xong, cô lại cảm thấy lời này của mình có vấn đề, lúng túng mặt đỏ rần rần.

“Ha ha ha ha, cô Lưu hài hước thật đấy”.

Trần Thiên Hạo không nán lại chỗ đó quá lâu, dứt khoát dẫn theo cô đi tới sofa ngồi xuống.

Tưởng Đại Vi quay đầu lại, lén quệt mồ hôi lạnh trên mặt, tắt video đang chiếu trên màn hình.

Rồi quay người ngồi xuống.

Anh ta nhìn thoáng qua Trần Thiên Hạo ngồi ở phía xa, sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt rồi mới lớn tiếng tuyên bố.

“Chắc hẳn mọi người đều biết rõ mục đích tổ chức hội tuyên truyền buổi đấu giá ngày hôm nay. Tôi sẽ chỉ nói thêm về tư cách tham gia đấu giá”.

“Đầu tiên, mọi người được ngồi ở đây chứng tỏ tất cả đều là đại diện từ các gia tộc hàng đầu của các thành phố và cả các công ty vận chuyển hàng hóa lớn ở nước ngoài”.

“Đương nhiên mọi người cũng đều biết tình hình hiện giờ của nước Hoa, cho dù là công ty nước ngoài cũng có cổ phần của người Hoa chúng ta”.

“Tiếp theo, tôi xin công bố điều kiện tham dự đấu giá thứ hai”.

Đám người đồng loạt tập trung tinh thần nghe ngóng.

“Sau khi thảo luận kỹ càng, nội bộ quân Đông Hoang chúng tôi quyết định điều kiện tham dự thứ hai phải là gia tộc và thế lực có người sở hữu huân chương quân công, hoặc là từng có những cống hiến đặc biệt to lớn đối với quốc gia, được vinh danh công huân hạng hai trở lên”.

“Không phải chúng tôi muốn loại bỏ ai, mà là bởi đội quân Đông Hoang sinh ra để chiến đấu bảo vệ tổ quốc. Lần này chúng tôi thu giữ được tài sản của các phần tử bạo lực nên cũng muốn ưu tiên cho các gia tộc đã từng cống hiến cho quê hương nước nhà, để tiếp tục làm giàu đẹp, phát triển đất nước”.

Anh ta vừa dứt lời, một vài người thi nhau than thở.

Còn một số khác lại hứng chí bừng bừng.

Rõ ràng điều kiện lần này đã loại bỏ ít nhất phân nửa đối thủ cạnh tranh.

“Hi vọng những người có tư cách không quá đắc ý, còn người bị loại cũng đừng nản chí. Tuy tôi chỉ là tướng lĩnh đánh trận nhưng cũng hiểu luật làm ăn, co được dãn được”.

Tưởng Đại Vi lên tiếng an ủi những người đang thất vọng kia.

Tiếp đó, anh ta còn nói thêm một câu.

“Ngoài ra, tôi còn một việc phải thông báo cho các bên đủ tư cách tham gia đấu giá”.

“Mọi người sẽ phải đến ngân hàng Đế Phong làm một cái thẻ. Đương nhiên chúng tôi không có ý thu tiền đặt cọc, mà còn chi trước mười tỷ tiền cổ phần đầu tư đất đai cho bên trúng thầu”.

“Số tiền này không phải là cho không, đây là để phục vụ cho sau này thôi. Nếu lỡ như có chiến tranh, chúng tôi sẽ được quyền trưng dụng khu công nghiệp vô điều kiện”.

“Mặc dù chúng tôi đại diện cho tổ quốc nhưng chúng tôi không ăn chặn của dân. Cái gì nên chi trả, chúng tôi sẽ chi trả đầy đủ”.

Bấy giờ, đám người có mặt trong phòng họp đều sợ ngây người.

Đất nước hào phóng tới vậy sao?

Lưu Tiểu Nguyệt lại càng kích động không nói nên lời.

Người sở hữu công huân.

Ông nội của cô là người phù hợp nhất.

Đã vậy còn không đòi tiền cọc.

Nếu đấu giá thành công còn có cơ hội thu về cổ phần trị giá mười tỷ.

Chuyện này chẳng khác nào được đo ni đóng giày cho nhà họ Lưu.

“Chỉ cần đạt đủ điều kiện sẽ nhận được thư mời. Chúng tôi sẽ tổng hợp toàn bộ các điều kiện để chọn ra gia tộc chiến thắng cuối cùng”.

“Trên đây là toàn bộ những gì tôi muốn nói. Cảm ơn mọi người đã bỏ ra chút thời gian quý báu đến khách sạn Oron ngày hôm nay”.

“Chúng tôi đã chuẩn bị tiệc rượu thịnh soạn tiếp đãi mọi người tại tầng ba mươi”.

“Tưởng Đại Vi tôi xin trân trọng cảm ơn mọi người”.

Anh ta cúi đầu trịnh trọng chào một cái rồi đứng dậy rời đi.

Trong số những người còn lại, có người vui mừng, cũng có người chán nản.

Thế nhưng dù sao bọn họ cũng là người làm kinh doanh.

Cho dù có cơ hội tham gia đấu giá khu công nghiệp kia hay không, bọn họ đã có cơ hội gặp mặt các ông lớn ở đây, đương nhiên phải đi bàn chuyện hợp tác sau này rồi.

Đám người lũ lượt kéo nhau đến tầng ba mươi.

“Chúng ta về nhà đi”, Lưu Tiểu Nguyệt nhìn theo đoàn người, không kìm được cơn kích động kéo Trần Thiên Hạo đi ra ngoài.

Khi tới trước cửa thang máy.

Anh khẽ nhíu mày.

“Tiểu Nguyệt, em đợi anh một lát, anh đi WC”.

“Trời ạ, anh lắm chuyện quá đấy, mau đi đi”, lúc này cô đang rất vui vẻ, chỉ mắng yêu một câu rồi phì cười nhìn anh.

Trần Thiên Hạo đi qua một ngã rẽ, trông thấy một căn phòng họp nho nhỏ xuất hiện ở trước mắt.

Tưởng Đại Vi đang đi đi lại lại ở bên trong, tâm trạng vô cùng sốt ruột.

Khi nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, anh ta vội vàng quay lại nhìn thử.

Lập tức thay đổi sắc mặt.

Nghiêm trang quỳ xuống.

“Vương!”

Trần Thiên Hạo gật đầu đi vào trong phòng, ung dung ngồi xuống.

Tưởng Đại Vi không dám đứng dậy.

Mồ hôi lạnh trên trán túa ra như suối.

Thời gian anh ta ở trong đội quân Đông Hoang còn dài hơn cả Trần Thiên Hạo. Chỉ có điều năm năm trước, khi Trần Thiên Hạo đến Đông Hoang chiến đấu thì anh ta lại bị điều động tới hải đảo Nam Thành.

Cho nên anh ta không biết mặt Trần Thiên Hạo.

Mà lần này Thanh Long tới cũng chỉ dặn dò anh ta phải giúp đỡ Lưu Tiểu Nguyệt.

Không hề nói Vương của bọn họ cũng đi cùng cô.

Thế nhưng người trong Đông Hoang đều biết rõ.

Một cái vỗ đầu kia có ý nghĩa gì.

Tưởng Đại Vi đang vô cùng hối hận vì ban đầu nói chuyện lỗ mãng với Trần Thiên Hạo.

“Chuyện hôm nay anh giải quyết không tệ”, anh thản nhiên cất giọng nói.

“Thuộc hạ không biết ngài sẽ đích thân tới đây”.

Cơ thể anh ta khẽ run rẩy.

“Không sao, không ai biết thân phận của tôi cả”.

“Cho nên sau này anh không để lộ ra là được”.

Dứt lời, anh liền đứng dậy bỏ ra ngoài.

Tưởng Đại Vi vẫn quỳ dưới đất, dõi mắt nhìn theo bóng lưng của anh.

Giây phút anh ta đứng lên, hai chân như mất hết sức lực mềm oặt xuống, cả người mất khống chế ngã lăn ra đất.

Chương 34: Sự tính toán của Lưu Bá Thiên

Tại đại viện nhà họ Lưu.

Bên trong nhà chính rộng lớn.

Đối diện cửa là một chiếc bàn tám cạnh cổ xưa.

Hai bên được bày biện ghế dựa sáng loáng.

Trước kia chủ nhân của ghế dựa này là Lưu Bá Thiên.

Nhưng bây giờ, lão ta đã không còn là chủ nhà họ Lưu nữa.

Lão ta đang ngồi trên ghế dựa làm bằng gỗ táo ở một góc.

Nhàn nhã híp mắt lại. Trên chiếc bàn vuông ở trước người ông ta có một ấm trà nóng hổi, hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp chốn.

“Ông nội, nhà họ Lưu chúng ta thật sự có cơ hội tham gia đấu giá mảnh đất công nghiệp ở thành Tây”.

Lưu Tiểu Nguyệt đứng trước bàn kích động báo tin.

Lưu Bá Thiên hờ hững mở mắt ra, nhìn cô một cái.

Chẹp miệng tỏ vẻ không vui.

“Tiểu Nguyệt, ông đã nói như thế nào rồi? Bây giờ cháu là chủ nhà họ Lưu, muốn làm gì cháu cứ tự quyết định là được”.

“Nhưng mà ông mới là người sở hữu công huân. Nếu ông không chịu ra mặt, chúng ta không thể thành công được”, cô rối rít giải thích.

Cô đã thuyết phục Lưu Bá Thiên suốt cả một buổi sáng, thế nhưng lão ta vẫn cứ bày ra thái độ lạnh nhạt giống như chuyện này chẳng liên quan tới mình.

Thái độ đó khiến cô cực kỳ giận dữ.

Thế nhưng cô vẫn phải cố nhẫn nhịn, dịu giọng khuyên nhủ.

“Tiểu Nguyệt, không phải ông không chịu ra mặt cho cháu. Chẳng lẽ cháu nghĩ trong mấy gia tộc hàng đầu kia không có ai sở hữu công huân sao?”

“Chưa nói tới các thành phố khác, chỉ riêng ông cụ nhà họ Triệu kia năm xưa là cấp trên trực tiếp của ông đấy”.

Giọng điệu của Lưu Bá Thiên có chút trào phúng. Lão ta ngồi dậy chậm rãi rót trà đầy chén.

Hương trà nhài nhàn nhạt lan tỏa khắp căn phòng.

Lưu Tiểu Nguyệt còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cô không biết phải mở miệng như thế nào.

Thực ra lời lão ta vừa nói cũng không sai.

Nếu nhà họ Triệu có người sở hữu công huân thì với tương quan thế lực hiện giờ, nhà họ Lưu bọn họ làm gì có cửa đi tranh suất đấu giá với người ta.

Hơn nữa còn có gia tộc đến từ các thành phố khác cũng đang lăm le vị trí đó.

Bọn họ cũng là gia tộc số một số hai của thành phố họ.

Không thể nào không có lấy một người có công huân.

Nhưng cô vẫn không cam lòng.

Cô mím môi thật chặt.

“Cho dù không thể thành công, cháu vẫn muốn thử sức một phen”.

Lưu Bá Thiên lạnh lùng nhấp một ngụm trà, súc miệng ùng ục rồi nhắm mắt lại, không thèm ngó ngàng gì đến cô nữa.

Cô buồn bực giậm chân rồi quay người bỏ đi.

Nghe thấy tiếng bước chân ngày một xa dần, Lưu Bá Thiên mới phun nước trà trong miệng ra.

Ánh mắt lão ta lóe lên một tia mỉa mai.

Lão ta cầm điện thoại lên.

“Lưu Phong, cháu mau đến cơ quan nhà nước đăng ký thành lập một công ty xây dựng cho ông”.

“Đến ngân hàng Đế Phong mở tài khoản mới nữa”.

“Cháu biết rồi thưa ông”.

Mặc dù Lưu Phong không biết mục đích của lão ta là gì nhưng cũng biết ý không nhiều lời, nhanh nhẹn chạy đi làm thủ tục đăng ký thành lập công ty.

Vẻ mặt của Lưu Bá Thiên tràn đầy đắc ý.

Lão ta rót đầy một chén trà rồi uống cạn.

“Ai có thể ngờ được mình có tìm được phúc trong họa. Vừa đẩy được cục diện rối rắm trong gia tộc cho người khác, bây giờ lại còn có cơ hội đấu giá mảnh đất công nghiệp thành Tây”.

Chuyện lão ta nói ông cụ nhà họ Triệu từng là cấp trên trực tiếp của mình là sự thật.

Tuy nhiên, ông già kia đã đi ở ẩn từ lâu, nghe nói là tu hành ở Ngũ Đài Sơn.

Đối với Lưu Bá Thiên mà nói, đây là một cơ hội lớn.

Đương nhiên, cho dù ông cụ Triệu có về nhà vì lần đấu giá này nhưng với quan hệ gần gũi của hai người họ thì kể cả lão ta không đấu giá thành công vẫn có cơ hội kiếm được chút lợi ích.

Lưu Tiểu Nguyệt bực bội rời khỏi nhà họ Lưu.

Trên đường đi, cô không kìm được rưng rưng nước mắt.

Đây là lần đầu tiên cô bật khóc kể từ khi trở về gia tộc.

Cô vẫn biết mình nên mạnh mẽ hơn, không nên làm phiền Trần Thiên Hạo thêm nữa.

Thế nhưng cô đã đánh giá bản thân quá cao.

Bề ngoài gia tộc e ngại cô có anh làm chỗ dựa, thế nhưng sau lưng lại chống đối cô.

Nhất là Lưu Bá Thiên, vẫn luôn dẫn đầu chèn ép cô đủ đường.

Điều này khiến cô vừa tức giận, vừa muốn chạy trốn khỏi tình cảnh éo le này.

Cô không muốn ở lại nhà họ Lưu nữa.

“Tiểu Nguyệt, con đi đâu vậy?”

Lưu Cảnh Minh đuổi theo.

Vừa rồi lúc cô và Lưu Bá Thiên tranh cãi ở trong phòng, ông ta vẫn luôn ở ngoài nghe lén, không dám xen vào.

Bây giờ lại thấy cô mếu máo chạy ra ngoài.

Ông ta không yên lòng, bèn đuổi theo sau.

Lưu Tiểu Nguyệt vội vàng lau sạch nước mắt.

Trưng ra bộ dạng kiên cường mạnh mẽ.

“Không sao, con ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa”.

Khóe mắt cô sưng đỏ như vậy, sao có thể giấu được Lưu Cảnh Minh.

Ông ta thấy lòng mình đau nhói.

“Tiểu Nguyệt, bố biết lão già Lưu Bá Thiên kia làm khó con. Có chuyện gì con hãy nói cho bố biết đi”.

“Con thì có chuyện gì được chứ, bố đừng lo nghĩ quá”.

Cô cười nhạt một tiếng đáp.

Lưu Cảnh Minh vẫn muốn khuyên nhủ cô, nhưng lại không biết nên nói như thế nào cho phải.

Lúc này ông ta chỉ muốn lập tức xông vào đánh cho lão già kia một trận tơi bời.

Nhưng ông ta lại chỉ có thể siết chặt nắm đấm, nén giận trong lòng.

“Vậy con cẩn thận nhé, đoạn đường này nhiều xe cộ lắm”.

Dứt lời, ông ta cô đơn quay đầu rời đi. Sau khi đi được một đoạn, ông ta gọi điện cho Trần Thiên Hạo.

Giọng điệu mang ý cầu khẩn.

“Thiên Hạo, Tiểu Nguyệt gặp khó khăn, người làm bố như bác lại vô dụng không giúp được gì. Cháu có thể giúp con bé được không?”

Bấy giờ anh đang ở trong nhà đọc tài liệu Thanh Long đưa tới.

Nội dung bao gồm tình hình nước Hoa hiện nay, ký hiệu vị trí của từng đơn vị đóng quân.

Sau khi nghe xong điện thoại, sắc mặt của anh trở nên cau có.

Ném hết đống tài liệu kia xuống đất.

“Sau này mấy người tự quyết định những chuyện này là được, tôi chỉ cần kết quả”.

Anh lạnh lùng ném lại một câu rồi sải bước rời đi.

Chiếc Lincoln màu đen lao vun vút trên đường lớn, chẳng mấy chốc đã tới đoạn đường gần đại viện nhà họ Lưu. Anh bỗng nhìn thấy Lưu Tiểu Nguyệt đang ngây người ngồi xổm bên vệ đường.

Anh cau mày.

Thầm thở dài một hơi.

Anh cứ tưởng lần này quay về, mẹ mới là vấn đề khó giải quyết nhất.

Nào ngờ Lưu Tiểu Nguyệt mới là người làm đảo lộn cuộc sống của anh.

“Tiểu Nguyệt”.

Anh lái chậm lại, mở cửa sổ lên tiếng gọi cô.

Lúc này, cô đang ngồi ôm mặt khóc ở dưới đất, vừa thấy Trần Thiên Hạo xuất hiện liền cuống quýt quay đi lau nước mắt.

Cô hít sâu một hơi, chỉnh lại nét mặt, giấu đi vẻ buồn bã rồi nở nụ cười hỏi anh.

“Sao anh lại tới đây?”

“Em quên rồi à? Hôm nay là ngày đi mở tài khoản ngân hàng mà”, anh mở cửa xe, vẫy tay gọi cô.

Quả nhiên, Lưu Tiểu Nguyệt bị Lưu Bá Thiên chọc tức rồi quên luôn cả chuyện nay.

Hôm nay, toàn bộ các thế lực tham gia đấu giá đều phải đến ngân hàng Đế Phong.

Để sau khi đấu giá thành công, đội quân Đông Hoang sẽ gửi vào đó mười tỷ tiền cổ phần.

Sau khi lên xe, cô mỉm cười nhìn anh.

“Em đúng là não cá vàng. Nếu anh không nhắc là em quên mất luôn”.

Chiếc xe lăn bánh đi thẳng tới ngân hàng Đế Phong nằm ở trung tâm Nam Thành.

Trong xe.

Trần Thiên Hạo nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của cô, không khỏi nhíu mày.

Anh dịu dàng nắm chặt tay cô.

Nhẹ giọng hỏi.

“Em lại gặp chuyện phiền lòng gì sao?”

Anh còn chưa nói hết câu, đã thấy cô òa khóc.

Nước mắt tuôn ra như mưa.

Cả người yếu ớt không kìm được nằm lên đùi anh khóc nức nở.

“Thiên Hạo, em không muốn làm chủ gia tộc gì hết”.

“Khó quá, em không làm được”.

“Tiểu Nguyệt, làm chuyện gì cũng sẽ khó lúc đầu. Nếu em đã đạt được vị trí này thì nên kiên trì giữ lấy”, Trần Thiên Minh ôn tồn khuyên nhủ.

Không phải anh khăng khăng ép cô phải nắm quyền quản lý nhà họ Lưu. Mà là từ khi biểu tượng đầu sói kia xuất hiện, càng điều tra càng đứt manh mối, anh đã bắt đầu cảm giác được tính nghiêm trọng của chuyện này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.