Chương 16: Muốn sống thì làm chó
Vương mặt sẹo lườm Trần Vĩnh Khang một cái rồi đạp một phát vào bụng ông ta.
"Mẹ kiếp, ông là cái thá gì?"
"Bay đâu, ra tay đi!"
Hàng trăm tên thuộc hạ cầm gậy gộc, mã tấu, bắt đầu chia nhau ra đập phá các thiết bị máy móc.
Sau đó còn có mấy chiếc xe ủi đất đi vào công trường.
Trần Vĩnh Khang ôm lấy bụng, sợ hãi hét toáng lên.
"Đừng, đừng mà!"
"Tí tách!"
Một chiếc Lincoln màu đen đang lao như bay về phía đám đông.
Ai không tránh kịp thì lập tức bị đâm cho bay thẳng ra ngoài.
Mọi người đều vô cùng sửng sốt.
Đến lúc phản ứng kịp thì bắt đầu cầm gậy gộc xông lên đập thẳng vào chiếc xe đó.
Cửa xe đang mở.
Một bóng đen với thân hình nhỏ nhắn, cúi người xuống cầm hai cây mã tấu sắc bén, vụt đi nhanh như chớp.
"Xoẹt... xoẹt... xoẹt!"
Chỉ trong nháy mắt, ai cầm gậy gộc cũng kêu la thảm thiết vì bị chém đứt chân, nhìn thấy rõ cả xương.
Máu tươi chẳng mấy chốc đã thấm đẫm, nhuộm đỏ xương, phun cả ra ngoài
Vương mặt sẹo thấy vậy, mặt mày biến sắc.
Người này mạnh quá.
Đám tay sai không ai dám xông lên, chỉ run rẩy lùi ra sau.
Nhìn đám người ôm đùi kêu gào thảm thiết dưới đất, ai ai cũng run sợ.
Mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra, thấm đẫm trán.
Cửa sau của chiếc xe Lincoln đó mở ra.
Trần Thiên Hạo với vóc dáng to cao từ trong xe bước ra.
Dáng vóc cao lớn của anh hệt như chiến thần giáng thế, anh đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt lạnh lùng đến khiếp sợ.
"Thiên Hạo, cuối cùng cháu cũng đã đến rồi", Trần Vĩnh Khang đon đả nói.
Nếu Trần Thiên Hạo trở về lấy mất chức gia chủ này, ông ta chắc chắn sẽ không phục.
Nhưng sau khi nghe chuyện của Trần Thiên Hạo ở nhà họ Lưu, ông ta đã hoàn toàn chịu khuất phục.
Nhà họ Trần có Trần Thiên Hạo chống lưng thì chắc chắn sẽ có tiếng tăm lẫy lừng.
Trần Quang Phi ban nãy còn nằm co ro dưới đất không dám nhúc nhích, vừa nhìn thấy thuộc hạ của Trần Thiên Hạo dùng vài chiêu đã khiến đám côn đồ kia kinh hãi thì nhịn đau, gắng gượng đứng dậy.
Hắn ôm vẻ mặt u ám đi đến phía sau Trần Thiên Hạo.
"Anh Thiên Hạo, tên mặt sẹo này nói nhà họ Trần chúng ta không có tư cách gì tranh giành với nhà họ Tiền, em ức lắm, chúng ta nào có tranh giành gì với họ, rõ ràng là ức hiếp người ta mà".
"Em chỉ hậm hực nói vài câu mà đã bị bọn họ đánh cho một trận".
Trần Thiên Hạo không nói gì, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hút một hơi thật sâu.
Anh nhìn Vương mặt sẹo rồi hỏi.
"Người nhà họ Tiền à?"
Vương mặt sẹo cũng có máu mặt nhiều năm nay, ban nãy bị Chu Tước làm cho khiếp vía, giờ mới kịp phản ứng lại.
Ngọn lửa căm phẫn trong lòng hắn cũng sục sôi.
"Này nhóc, mày là Trần Thiên Hạo sao?"
Trần Thiên Hạo gạt tàn thuốc, giọng điệu không chút kiên nhẫn.
"Trả lời câu hỏi của tôi đi!"
"Ha ha, mày là cái thá gì mà dám chất vấn tao".
"Bọn mày đâu, đừng bị nó dọa nạt, mình nhiều người như này, thừa sức địch lại nó".
Vương mặt sẹo vẫy tay, gần trăm thuộc hạ lấy canđảm xông lên bao vây một lần nữa.
Trần Thiên Hạo vẫn đứng yên, chỉ có Chu Tước nhúc nhích.
Hai thanh mã tấu trong tay sáng loáng.
Cả người hệt như một cơn vũ bão lao đến.
Tim Vương mặt sẹo đập thình thịch.
Hắn giật lấy một con dao bầu trong tay thuộc hạ, mặt mày hung hăng, cầm dao xông lên.
Những người khác cũng hậm hực, thi nhau mã tấu và gậy gộc, lao thẳng về phía Chu Tước.
Ba đánh một, không chột cũng què, đã vậy, đây còn là một đám người vây đánh một người nữa chứ.
Cô ấy có mạnh đến mấy, chỉ cần bị đánh trúng một đòn thôi cũng đủ khiến cô ấy trọng thương rồi.
Nhưng Chu Tước là một trong tứ đại chiến thần ở Đông Hoang.
Đánh bại hàng triệu quân địch, thậm chí hạ gục tướng quân của địch cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Huống hồ, đây chỉ là một đám người non nớt, suy nghĩ nông cạn.
Chỉ với một cú phản công, Chu Tước dang rộng chân xuất chiêu, hệt như cánh quạt điện, khiến cho toàn bộ đao và gậy đang lao tới, quay đầu bay ngược về phía đám người kia.
Chân của đám người đó đau đến tê dại.
Chỉ cần đạp nhẹ một cái là ngã rạp về phía trước.
Thanh mã tấu trong tay Chu Tướng vẽ ngang qua cổ họng tất cả bọn chúng.
Xoẹt... xoẹt!
Chu Tước vung mã tấu có chừng mực, không giết chết ai ngay lập tức.
Cổ ai nấy đều bị kiếm xoẹt cho một nhát, máu bắt đầu từ vết chém chảy ra.
Ai ai cũng kinh sợ, vội vàng ôm chặt lấy cổ, chạy đến bệnh viện ở gần đó.
Những người còn lại thấy vậy cũng vội vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Chu Tước phản công kịch liệt, nhìn thấy Vương mặt sẹo liều mạng chạy trốn thì ngay lập tức phi thanh mã tấu trong tay ra.
"Xoẹt!"
Thanh mã tấu đâm thẳng vào bắp chân Vương mặt sẹo, đau dữ dội rồi ngã gục xuống đất.
Máu mũi và trên trán không ngừng chảy ra.
Trần Vĩnh Khang, Trần Quang Phi.
Còn có cả mấy chục công nhân ở công trường nữa.
Tất cả đều đứng im như trời trồng.
Đúng là mạnh quá!
Lúc này Trần Quang Phi mới sực tỉnh, tiến về phía trước Vương mặt sẹo, đạp cho hắn mấy cái.
Nghênh ngang phách lối.
Trần Thiên Hạo vẫn đứng im.
Chu Tước tiến lên trước, giẫm mạnh vào bắp chân Vương mặt sẹo một cái rồi rút mã tấu ra.
Vương mặt sẹo kêu lên thảm thiết, máu không ngừng chảy.
Hắn sợ hãi bò lên trước, định thoát khỏi sự kiểm soát của ác ma này.
Máu trên thanh mã tấu rơi tí tách, Chu Tước bước lên trước vài bước, giẫm lên đầu Vương mặt sẹo.
Thanh mã tấu kề sát bên miệng hắn.
Nỗi sợ hãi buộc tên mặt sẹo phải chịu khuất phục theo bản năng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thanh mã tấu đang kề sát miệng, đũng quần hắn cũng đã ướt sũng.
Hoành hành khắp chốn bao năm nay, đã không biết bao nhiêu mạng người chết dưới tay hắn.
Nhưng thủ đoạn cay nghiệt như này là lần đầu tiên hắn được thấy.
Và cũng là lần đầu tiên được nếm trải.
"Xoẹt!"
Thanh mã tấu xuyên qua quai hàm, Chu Tước lôi tên mặt sẹo đến trước mặt Trần Thiên Hạo.
"Quỳ xuống!"
Cô ấy vung mã tấu một cái, Vương mặt sẹo ngay lập tức quỳ xuống đất.
Khóe miệng bị thanh kiếm xé rách.
Vết thương đẫm máu, tên mặt sẹo hồn bay phách lạc, hai tay ôm chặt lấy quai hàm bị rách.
"Xin tha mạng, xin tha mạng".
"Còn nhớ câu tôi hỏi không?", Trần Thiên Hạo lạnh lùng hỏi.
Anh cầm điếu thuốc trong tay, dí thẳng vào giữa trán hắn.
Tên mặt sẹo bị bỏng đau điếng người, chỉ biết cắn răng chịu đựng, không dám kháng cự lại.
"Nhà họ Tiền, là nhà họ Tiền sai tôi đến đây".
"Nhưng tôi không phải người nhà bọn họ".
"Có muốn sống nữa không?", Trần Thiên Hạo lạnh lùng hỏi.
"Muốn", tên mặt sẹo vội gật đầu.
Nhưng sau đó lại tự thấy chưa đủ thành khẩn, vội vàng dập đầu xuống đất vài cái.
"Thế thì làm chó cho tôi, tôi sẽ cho anh con đường sống".
"Vâng, tôi nguyện làm chó cho cậu chủ", Vương mặt sẹo gật đầu lia lịa.
“Muốn làm chó cho tôi thì trước hết cũng phải xem anh có giá trị gì không đã”, Trần Thiên Hạo lấy mũi chân hếch cằm của Vương mặt sẹo lên.
Tên mặt sẹo lo sợ, khẽ ngẩng đầu lên nhưng mắt hướng xuống dưới, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
"Cậu chủ, tôi còn có giá trị, tôi biết rất nhiều thông tin của nhà họ Tiền".
"Nói đi!", Trần Thiên Hạo quay lưng về phía Vương mặt sẹo, châm một điếu thuốc khác.
"Ở khu Sùng Văn này, làm tay sai cho nhà họ Tiền, ngoài tôi ra còn có hai thế lực khác nữa".
Trần Thiên Hạo vứt thẳng điếu thuốc trong tay xuống đất, nét mặt vô cùng lạnh lùng.
"Ngay lập tức triệu tập tất cả người của anh, bắt hết những người đó lại cho tôi".
Tên mặt sẹo gật đầu, không còn bận tâm đến nỗi đau ở quai hàm nữa, vội cầm điện thoại lên gọi cho thuộc hạ.
Chương 17: Ra tay
Nét mặt Trần Thiên Hạo lộ rõ vẻ nghiêm nghị.
Trong bốn đại gia tộc, sẽ bắt tay từ nhà họ Tiền trước.
Cùng ngày hôm đó.
Ba thế lực ngầm lớn mạnh nhất ở khu Sùng Văn đã có cuộc ác chiến chưa từng có.
Vương mặt sẹo không được tính là thế lực lớn mạnh nhất.
Nhưng ba thế lực đó đều thuộc quyền cai quản của nhà họ Tiền, vốn vẫn làm ăn hòa thuận, không mấy khi xảy ra tranh chấp.
Bất ngờ , Vương mặt sẹo đã loại bỏ được hai thế lực mạnh hơn hắn.
Bao năm nay, Nam Thành hiếm khi xảy ra các cuộc tranh đấu kịch liệt của ba băng đảng lớn này.
Ngày hôm đó, chuyện này cũng kích động đến cả đội phòng chống bạo động.
Người cầm đầu là Trần Thiên Hạo đang nằm lười ở gác đại viện, Chu Tước đứng ở bên cạnh.
Trước mặt là Vương mặt sẹo đang nơm nớp lo sợ.
“Mọi chuyện thế nào rồi?", Trần Thiên Hạo nheo mắt hỏi.
"Thưa cậu chủ, đã giải quyết xong xuôi, hiện giờ, băng đảng khu Sùng Văn này đều sẽ nghe theo lời cậu chủ".
Vương mặt sẹo đáp.
"Tôi thì khỏi nói đi, sau này, khu Sùng Văn này vẫn là của anh".
"Anh chỉ cần nhớ là, anh phải phục tùng tôi".
"Tôi biết".
"Đương nhiên, chỉ mỗi khu Sùng Văn này thôi thì chưa đủ".
Đôi mắt Trần Thiên Hạo chợt lóe lên một ánh sáng hung hãn.
"Anh đi điều tra kỹ cho tôi toàn bộ tài sản ở Sùng Văn có liên quan đến nhà họ Tiền đi".
"Ngày mai, tất cả những địa điểm tổ chức hoạt động đêm của nhà họ Tiền sẽ đều do anh quản lý".
Vương mặt sẹo khẽ run người, trong lòng bỗng nhiên có chút tiếc nuối vì gặp Trần Thiên Hạo quá muộn.
Ngay cả khi chỉ là một con chó tay sai của anh.
Dẫu vậy, Vương mặt sẹo không chút nghi ngờ, ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân, đừng nói là khu Sùng Văn, có khi ngày trở xưng bá Nam Thành cũng chỉ trong tầm tay thôi.
Lúc này, trong đại viện nhà họ Tiền.
Gia chủ Tiền Quán Thần tức giận đập bàn, đứng phắt dậy.
Ông ta chỉ thẳng vào người trước mặt rồi quát lớn.
"Chuyện này là như thế nào, chú nói cho tôi nghe xem, chuyện này rốt cuộc là sao?"
"Anh à, em cũng không biết nữa, không biết tại sao đám Vương mặt sẹo lại đối đầu với nhau nữa".
"Rõ ràng là em sai Vương mặt sẹo đến gây rối ở công trường nhà họ Trần".
Trán Tiền Quán Bằng quấn khăn xô màu, uất ức đáp.
"Gây chuyện ở nhà họ Trần sao? Lại chuyện gì nữa vậy?", Tiền Quán Thần ngồi xuống, tức giận nhìn chằm chằm người em trai Tiền Quán Bằng trước giờ làm chuyện gì cũng không suy tính.
"Chẳng phải là vì chuyện hôn sự của Tiền Cẩm sao? Vốn em đã bàn bạc kỹ với nhà họ Lưu, họ đồng ý gả con gái riêng là Lưu Tiểu Nguyệt cho Tiền Cẩm nhà ta".
"Ai mà ngờ được là chồng chưa cưới của Lưu Tiểu Nguyệt lại giải ngũ trở về, cũng không phải dạng vừa, còn ra oai với cả Lưu Bá Thiên ở nhà họ Lưu nữa".
"Đã vậy còn đánh em chảy cả máu trán, em tức quá đành sai người đi cho bọn họ một trận".
Tiền Cẩm là con trai duy nhất của Tiền Quán Thần, cũng có chút khiếm khuyết trí tuệ, vậy nên ba mươi tuổi rồi vẫn chưa tìm được vợ.
Lưu Tiểu Nguyệt là con gái riêng của nhà họ Lưu, Tiền Quán Thần cũng từng nghe Tiền Quán Bằng nhắc tới, hồi đó ông ta cũng đồng ý chuyện hôn sự này.
Nào ngờ, đến cuối cùng chồng tương lai của cô lại xuất hiện.
Không lẽ Vương mặt sẹo tranh đấu với hai thế lực khác là vì tên nhóc nhà họ Trần này sao?
"Buổi tối, chú điều thêm người ở chỗ khác đến, để ý kỹ các địa điểm hoạt động đêm của chúng ta, đừng để người khác có cơ hội xâm nhập".
Đêm hôm đó.
Vương mặt sẹo dẫn đầu, Chu Tước cũng đi theo.
Đoàn người tập hợp các anh em khắp khu Sùng Văn đi thẳng đến các địa điểm hoạt động đêm của nhà họ Tiền.
Quán rượu.
Karaoke.
Phòng bài.
Hộp đêm.
Trung tâm tắm.
Tất cả những nơi ở khu Sùng Văn có thể tiêu tốn tiền bạc đều bị thâu tóm.
Ở mọi nơi, cứ hễ có kẻ đứng đầu phản kháng thì đều bị Chu Tước cắt cổ ngay tại chỗ.
Hành động của cô ấy rất nhanh gọn.
Vương mặt sẹo thấy vậy cũng sợ hú vía.
Không ngờ rằng giết người lại có thể tùy tiện đến thế, hệt như cắt rau vậy.
Bản thân hắn cũng từng bôn ba nhiều năm, cũng từng lấy mạng nhiều người.
Nhưng so với cảnh tượng trước mắt thì cũng chỉ là hạt cát mà thôi.
Tiếp sau đó, địa điểm cuối cùng bị tiêu diệt.
Chu Tước thu mã tấu lại.
Cô ấy lạnh lùng nói.
"Từ hôm nay, các địa điểm hoạt động đêm ở khu Sùng Văn này sẽ do anh phụ trách".
"Sau này, anh phải trung thành với chủ nhân".
"Nếu không thì chỉ còn nước chết mà thôi!"
“Vâng, thưa Chu Tước đại nhân ", Vương mặt sẹo vội vàng gật đầu đáp.
Trong lòng hắn cũng vô cùng hứng khởi.
Có thể đi theo một người giết người như ngóe thế này, từ giờ về sau, hắn cũng coi như có chỗ chống lưng vững chắc.
Sau khi Chu Tước rời đi, Vương mặt sẹo ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, nhìn các ông chủ trước mặt.
Trước đây, bọn họ đều ngang cơ với Vương mặt sẹo, giờ thì khác, bọn họ phải vâng vâng dạ dạ với hắn.
"Những lời Chu Tước đại nhân nói ban nãy, các người đều nghe rõ rồi chứ?"
"Ai không nghe lời thì chỉ có chết!"
Mọi người ai cũng sợ hãi, vội vã gật đầu.
"Các người nhớ lấy, sau này phải nghe lệnh tôi".
"Từ giờ trở đi, chúng ta không còn là thế lực cho nhà họ Tiền nữa, chúng ta chỉ trung thành với nhà họ Trần mà thôi".
"Mục đích của nhà họ Trần chính là lật đổ nhà họ Tiền, vậy nên, kẻ thù của chúng ta chính là nhà họ Tiền".
"Sau này, hễ là người nhà họ Tiền đến địa bàn của chúng ta thì phải dạy cho chúng một bài học nhớ đời, muốn ăn không phải trả tiền hay muốn ra oai thì cứ đánh cho trận rồi quẳng ra ngoài".
“Rõ", bọn họ đồng thanh đáp.
Chương 18: Công ty bất động sản Trần Thị gặp chuyện
Trần Thiên Hạo nghe điện thoại.
"Thiên Hạo, không hay rồi, có một đám người của đội phòng chống bạo động đến công ty chúng ta kiểm tra, nói bên mình có hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng, phải niêm phong công ty".
"Mẹ đang đối phó với bọn họ".
Giọng của Lưu Tiểu Nguyệt rất sốt ruột, cũng có thể nghe thấy rõ tiếng ầm ĩ ở đầu dây bên đó.
"Sai người của công ty bảo vệ cho mẹ anh nhé".
"Nếu xảy ra bất cứ vấn đề gì, anh sẽ hỏi tội bọn họ".
Cúp máy xong, Trần Thiên Hạo cảm thấy đầu óc ong ong, tê dại.
Chuyện khác anh có thể giữ bình tĩnh được, riêng chuyện liên quan đến mẹ khiến anh yếu lòng.
"Đi thôi!"
Chiếc Lincoln màu đen chạy nhanh như bay vào thành phố với tốc độ 280 km/giờ.
Chỉ chưa đầy năm phút sau, chiếc xe đã đi đến nút giao đường vành đai 3 phố Phục Hưng của Nam Thành.
Lúc này, cả con phố Phục Hưng đều bị giới nghiêm, xung quanh ngã tư túm tụm những người hóng chuyện đang xì xào bàn tán.
Cổng công ty bất động sản Trần Thị ở trung tâm phố Phục Hưng đã bị hơn mười nhân viên mặc đồng phục xanh của đội phòng chống bạo động bao vây.
Trước cửa công ty.
Vóc dáng nhỏ nhắn của bà cụ Trần hệt như một ngọn núi đứng yên bất động.
Đôi mắt bà trống rỗng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người sắp đi vào.
"Bà Trần, bà nên biết là, nếu cố tình cản trở chúng tôi thi hành công vụ sẽ bị coi là phạm pháp đấy".
Người dẫn đầu đội phòng chống bạo động là một tên mập mặt tròn, để ria mép.
"Hừ! Việc kinh doanh nhà họ Trần chúng tôi vốn vẫn rất cẩn trọng, mấy chục năm nay chưa từng để xảy ra bất kỳ sai sót nào, vậy mà cậu lại khăng khăng là nhà họ Trần chúng tôi trốn thuế, cậu có chứng cứ gì không?"
"Nếu không có chứng cứ thì đừng hòng niêm phong tài sản của nhà họ Trần chúng tôi".
"Tôi dẫn người đến niêm phong công ty bà, đương nhiên là đã nắm chắc bằng chứng trong tay".
"Nhưng bà cũng chỉ là một bà lão mù lòa, có đưa ra thì bà cũng chẳng nhìn thấy được, tôi khuyên thật lòng, bà đừng chống đối chúng tôi nữa, không có ích lợi gì đâu".
"Biết điều thì mau cút khỏi đây đi".
Tên mập đưa tay miết ria mép, lạnh lùng nói.
Bà cụ Trần đập mạnh chiếc gậy xuống đất, lời nói của bà cụ rõ ràng từng chữ một như hồi chuông cảnh tỉnh.
"Hôm nay, còn bà lão mù tôi ở đây, tôi xem các người ai dám làm loạn".
"Đúng là bà lão mù không biết thân biết phận, bay đâu, ra tay!"
Mấy người của công ty ban nãy đã bị đội phòng chống bạo động đánh bị thương, ngồi co ro ôm đầu ở góc kêu thảm thiết.
Lưu Tiểu Nguyệt dang hai tay ra, chặn trước mặt bà cụ Trần.
Gương mặt xinh xắn của cô ửng đỏ, tức giận nhìn chằm chằm đám người kia.
Nếu đối phương lại gần một bước, cô ấy sẽ đối đầu với bọn họ.
"Triệu Lão Cửu, đợi con trai tôi đến, tôi sẽ cho các người biết tay".
"Con trai bà sao?"
"Ha ha ha, con trai bà là cái thá gì chứ, kể cả ông trời có xuống đây thì cũng không thể nào ngăn nổi việc công ty bà bị niêm phong đâu".
"Vì các người chống người thi hành công vụ, nên cũng sẽ bị bắt đi".
Triệu Lão Cửu cười khẩy một tiếng.
Mấy người ở gần đó cũng không khỏi than vãn.
Bà cụ Trần đúng là cứng nhắc quá.
Đến nước này rồi, cứ tạm thời nghe lời bọn họ thì mọi chuyện có phải tốt hơn không, sau này có vấn đề gì thì có thể vay mượn, nhờ vả các mối quan hệ.
Bây giờ thì hay rồi, cứ nhất quyết đối kháng với đội phòng chống bạo động, đến cuối cùng lại tay trắng thôi.
Đúng lúc này, một vóc dáng nhỏ bé len vào giữa đám đông.
Hệt như một cơn gió, lao thẳng về phía Triệu Lão Cửu.
Tốc độ của người này cực kỳ nhanh.
Trong lúc mọi người xung quanh vẫn đang hoa mắt với tốc độ nhanh đến choáng ngợp này, người đó đã xuất hiện ngay trước mặt Triệu Lão Cửu.
Người đó giơ tay tát thẳng vào mặt Triệu Lão Cửu, hắn ta kêu lên, nôn ra máu tươi rồi ngã rạp xuống đất.
Cùng lúc đó, người đó cũng lao đến chỗ mấy tên mạnh nhất của đội phòng chống bạo động, liên tiếp đánh gục bọn họ.
Bọn họ cũng thi nhau la hét thảm thiết, ôm chân nằm sõng soài dưới đất.
Tiếp đến, người đó dừng lại trước mặt bà cụ Trần, trông hệt như một sát thần, lạnh lùng nhìn đám người bị đánh gục trước mặt.
Mọi người xung quanh cũng há hốc miệng vì kinh ngạc.
Ai mà lại có sức mạnh ghê gớm vậy chứ?
Đã vậy còn không sợ cường quyền, đánh gục cả đội trưởng.
Người đó nhìn về phía người phụ nữ ở cửa với ánh mắt kính trọng, đồng thời cũng bày tỏ nỗi niềm cảm thông với công ty bất động sản Trần Thị.
Nếu làm ra những chuyện ban nãy chỉ là người bình thường thì e là công ty bất động sản Trần Thị lúc này sẽ lâm nguy.
Chống đối người thi hành công vụ là vi phạm pháp luật.
Có khi phải lấy cả mạng sống để đền tội.
"Kẻ... kẻ nào? Dám ra tay với đội phòng chống bạo động, chán sống rồi à?"
Triệu Lão Cửu ôm lấy gương mặt béo múp đang sưng húp lên, đứng dậy hung hẳng chửi bới.
Thấy vậy, Chu Tước tiến lên trước vài bước, tiếp tục cho hắn ta một cái tát điếng người.
Triệu Lão Cửu kêu lên thảm thiết, bên mặt còn lại cũng bắt đầu sưng tấy lên, hằn rõ vết bàn tay.
Hắn ta đưa tay ôm cả mặt, sợ hãi lùi về sau, nhìn chằm chằm người phụ nữ vừa xuất hiện.
Người phụ nữ này đúng là rất lợi hại!
Không xem hắn ta ra gì.
Mọi người xung quanh hệt như vừa bị đổ gáo nước lạnh vào mặt, phút chốc đứng hình.
Lại... lại một cái tát nữa sao?
Cô ấy ngông cuồng quá!
Đám đông bắt đầu tách ra hai bên, Trần Thiên Hạo sải bước đi vào.
Đôi mắt anh đầy vẻ phiền muộn.
Anh nhìn chằm chằm Triệu Lão Cửu, ánh mắt lạnh lùng hệt như đang nhìn một người đã chết vậy.
"Ông định niêm phong công ty nhà họ Trần chúng tôi sao?"
Triệu Lão Cửu đang chao đảo, xém chút nữa thì ngã gục, hắn ta ngước lên nhìn Trần Thiên Hạo một cái, ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Hắn nuốt nước bọt, cứng đầu đáp lại.
"Công ty bất động sản Trần Thị của cậu bị nghi ngờ trốn thuế, tôi... tôi chỉ đang làm theo pháp luật thôi".
"Theo luật nào thế?", Trần Thiên Hạo từ trên cao đi xuống, thản nhiên nhìn chằm chằm Triệu Lão Cửu rồi hỏi.
"Đương nhiên là luật pháp quốc gia".
"Theo luật pháp quốc gia, tội của cậu đáng bị tru cửu tộc!"
Trần Thiên Hạo giơ chân ra đá vào ngực của Triệu Lão Cửu một cái, khiến hắn ta ra xa cách đó khoảng mười mét.
"Cút ngay!"
Hơn mười người nằm ngã dưới đất cũng sợ hãi bò dậy, vội vàng bỏ chạy.
"Mẹ, mẹ phải chịu uất ức rồi", Trần Thiên Hạo nhẹ giọng nói.
"Mẹ không sao nhưng các anh em ở đây đều bị đánh bị thương, cả Tiểu Nguyệt nữa, cũng bị dọa cho sợ".
Bà cụ Trần bực bội nói.
Trần Thiên Hạo nhìn các nhân viên đang ngồi dưới đất, khẽ gật đầu.
Anh quay sang nhìn Tiểu Nguyệt, gò má trắng nõn của cô ấy cũng đỏ ửng lên, nỗi sợ hãi ban nãy cũng dần tan biến từ khi anh đến.
"Mọi chuyện ổn cả rồi".
Trần Thiên Hạo mỉm cười nói với Lưu Tiểu Nguyệt.
Triệu Lão Cửu chấp pháp hơn hai mươi năm nay, chưa từng bị người ta đánh ra nông nỗi này.
Hắn ta ôm nỗi căm hận, ôm ngực đang đau điếng rồi đứng dậy.
Đánh đội phòng chống bạo động là một tội lớn.
Triệu Lão Cửu không dám lại gần, lấy điện thoại vô tuyến ra.
"Gọi trụ sở, gọi trụ sở..."
"Trên đường vành đai 3 Phục Hưng, tại công ty bất động sản Trần Thị, có người cầm vũ khí đánh đập, chống đối người của đội phòng chống bạo động, mong trụ sở nhanh chóng điều người đến chi viện, rất gấp".
"Trụ sở đã nhận thông tin!"
Là người lão làng, có hơn hai mươi năm làm việc tại đội chấp pháp, nay gặp phải chuyện này, Triệu Lão Cửu càng phải chú ý hơn.
Hắn ta lấy điện thoại ra gọi cho cấp trên, đó là Sở Vân Long - lãnh đạo khu Sùng Văn.
Chương 19: Sở Vân Long vô cùng hứng khởi
Tại phòng làm việc khu Sùng Văn.
Sở Vân Long đang ngồi trong văn phòng cùng gia chủ nhà họ Châu - Châu Minh bàn về dự án tái định cư ở khu vực phía Nam Sùng Văn.
Sở Vân Long vừa trải bản đồ ra thì điện thoại đổ chuông.
"Triệu Lão Cửu, sáng nay mới họp xong, ông gọi điện đến có chuyện gì à?", giọng điệu của Sở Vân Long có vẻ không vui.
"Sếp Sở, có chuyện không hay rồi, công ty bất động sản Trần Thị ở phố Phục Hưng chống đối thi hành công vụ, mấy chục anh em của chúng ta đều bị đánh cho bị thương cả rồi".
"Tôi đã thông báo cho đại đội phòng chống bạo động, chuyện này hoàn toàn vượt quá tầm kiểm soát của tôi, mong sếp Sở đích thân đến chỉ huy xử lý".
"Được, ông phải chú ý an toàn, đợi tôi đến đó".
Cúp máy xong, gương mặt Sở Vân Long lộ ra một nụ cười hứng khởi.
Tên Triệu Lão Cửu này mặc dù không có tài cán gì, nhưng trước một số chuyện lớn, hắn cũng khá đáng tin cậy.
Sở Vân Long cầm điện thoại bàn lên, thông báo cho thư ký sắp xếp giới truyền thông đến hiện trường.
Cúp máy xong, ông ta có vẻ như đoán trước được tin tức đăng báo ngày mai.
Sếp khu Sùng Văn Sở Vân Long không ngại nguy hiểm, xông vào nơi bắt sống kẻ chống đối chấp pháp.
Sau đó là nhận được vô vàn khen ngợi, thăng chức cũng nhanh như diều gặp gió.
"Anh Sở, có tin tốt lành gì sao?", Châu Minh cười hỏi.
"Ha ha ha, chuyện đất cát hôm nay không bàn tiếp được rồi, phố Phục Hưng đang có người chống chấp pháp, đánh bị thương mười mấy người của ta, tôi phải đến đó xem sao".
"Ai mà to gan thế, dám đánh cả đội phòng chống bạo động".
"Triệu Lão Cửu gọi điện đến nói đó là người của công ty bất động sản Trần Thị, cũng chỉ là một gia tộc nhỏ thôi".
Sở Vân Long nói rồi lấy ra một bộ vest màu đen mới tinh từ trong phòng nghỉ, bắt đầu mặc thử lên người.
"Công ty bất động sản Trần Thị sao?"
Trong lòng Châu Minh chợt bồn chồn.
Chắc không phải là Trần Thiên Hạo chứ.
Từ sau khi Trần Thiên Hạo quay trở về, Châu Minh cũng phần nào nhận thức được sự lợi hại của anh.
Quay sang nhìn dáng vẻ hồ hởi của Sở Vân Long, Châu Minh cũng thầm đau lòng thay cho ông ta.
Sở Vân Long vẫn ôm mộng lần này ra tay sẽ được phen nở mày nở mặt, tạo dựng thành tích.
Nhưng ông ta nào có biết Trần Thiên Hạo vốn không phải người mà ông ta có thể dễ dàng động vào.
Đương nhiên, Nam Thành rất rộng lớn nên Châu Minh cũng chưa dám chắc chắn đó chính là Trần Thiên Hạo.
Trong lòng Châu Minh có rất nhiều dòng suy nghĩ, thấy Sở Vân Long vội vã rời đi, ông ta cũng vội vàng đi theo.
Ở phố Phục Hưng.
Trần Thiên Hạo đỡ bà cụ Trần vào trong ngồi, dặn Lưu Tiểu Nguyệt chăm sóc bà, còn anh lại đi ra ngoài cửa công ty.
Anh kéo theo một chiếc ghế rồi ngồi phịch xuống.
Đối diện là Triệu Lão Cửu vẫn đang run sợ, nhìn anh với ánh mắt đầy oán hận, gào lên.
"Trần Thiên Hạo, đại đội phòng chống bạo động sắp tới rồi, lát nữa, tao xem mày còn điềm tĩnh như này không".
Vừa dứt lời, ngã tư trước mặt vang đến tiếng còi một loạt xe hơi kêu inh ỏi.
Hơn mười chiếc xe bán tải màu xanh đi tới, trên thùng xe đều là người của đội phòng chống bạo động, được trang bị đầy đủ.
Mười chiếc xe chở được tròn hai trăm người.
Xe vừa dừng, hai trăm người lần lượt nhảy xuống xe.
Họ xếp thành hai hàng trên dãy phố Phục Hưng, giải tán toàn bộ những người đứng xem ở gần đó.
Những người rời đi không khỏi tiếc nuối cho tài sản nhà họ Trần.
Ban đầu chỉ là niêm phong tạm thời để điều tra, đến cuối cùng lại khiến mọi chuyện ra nông nỗi này.
Đến cả đại đội phòng chống bạo động cũng phải đến trấn áp.
Nhà họ Trần coi như xong đời rồi.
Ngoài cửa công ty bất động sản Trần Thị, hàng trăm nhân viên của đại đội phòng chống bạo động với quân trang đầy đủ, tập hợp thành một lá chắn, xông thẳng về phía cửa công ty.
"Này nhóc, giờ hối hận vẫn còn kịp, mau quỳ xuống dập đầu xin tha, thì lát nữa tao sẽ nương tay... ha ha..."
Triệu Lão Cửu cười đắc ý, khiến cho mặt đang sưng cũng vì thế mà đau nhói đến nỗi toát cả mồ hôi hột.
Chu Tước cầm thanh mã tấu ở bên hông, tay trái đặt ngang trước ngực, bắt đầu bước về phía đại đội phòng chống bạo động.
"Chu Tước!"
Trần Thiên Hạo lớn tiếng gọi, giữ chặt vai cô ấy rồi khẽ lắc đầu.
Chu Tước cất mã tấu đi, lùi về phía sau lưng Trần Thiên Hạo.
Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.
Trần Thiên Hạo cũng có quy tắc riêng của mình.
Kẻ ác, gian thương, ăn cắp ăn trộm đều đáng bị giết chết.
Nhưng những người chấp pháp thì không thể giết được.
Muốn dẹp loạn bên ngoài thì trước hết phải đảm bảo an ninh nội bộ.
Không có họ bảo đảm an ninh quốc gia thì nói gì đến ra trận chống địch chứ.
Trong số những người này, đa phần đều là từng chiến đấu vào sinh ra tử trên chiến trường trở về.
Có cả anh em, chiến hữu của anh.
"Phịch!"
Đối diện với lá chắn của đại đội phòng chống bạo động, Trần Thiên Hạo đưa chân ra đạp một cái, mấy chục người tập hợp thành lá chắn đó lập tức bị văng ra chỗ cách đó khoảng hơn ba mét.
Tất cả bọn họ đều ngã rạp xuống đất.
Bọn họ vô cùng hoảng sợ, thi nhau nhặt khiên lên, xếp đội hình xông lên một lần nữa.
Đồng thời cũng lần lượt rút ra khói cay, đạn khói, đạn sáng.
Triệu Lão Cửu không kịp né, một nhân viên khác bị đá văng ra đè lên người.
Hắn ta cảm thấy sắp bị đè cho bẹp ruột, lăn mấy vòng trên đất rồi đau đớn đứng dậy.
"Trần Thiên Hạo, lát nữa ông đây phải cho mày bài học nhớ đời thì mới có thể rửa được nỗi hận này".
Cùng lúc đó, hơn mười nhà báo địa phương và của tỉnh cũng kéo đến.
Họ lắp máy quay rồi bắt đầu ghi hình.
Sở Vân Long vuốt mái tóc sáng bóng của mình, ra vẻ lo lắng nhìn vào ống kính, đi vào hiện trường vụ việc.
Triệu Lão Cửu vừa thấy truyền thông đến, lại thấy có cả sếp Sở nể mặt mình đến nữa, không nhịn được mà bật cười.
Sở dĩ hắn thông báo cho sếp Sở là vì muốn nhường cơ hội lập công này cho ông ta.
Ông ta lập được công thì bản thân hắn chắc chắn cũng được hưởng ít phúc phần.
Biết đâu bản tin ngày mai lại đưa tin: Dưới sự chỉ huy của lãnh đạo khu Sùng Văn Sở Vân Long, đội trưởng đội phòng chống bạo động Triệu Lão Cửu dũng cảm chiến đấu với những kẻ không chấp pháp.
Vết thương trên mặt hắn vừa hay có thể coi là dấu ấn công trận.
Có cả Châu Minh cũng theo đến nữa.
Vì lý do thân phận, nhân viên giới nghiêm không cho ông ta vào.
Nhưng ở phía xa, Châu Minh nhìn thoáng một cái liền nhận ra Trần Thiên Hạo.
Ngay lập tức, người ông ta ra mồ hôi lạnh toát.
Sở Vân Long ơi là Sở Vân Long, lần này coi như ông không may rồi.
Châu Minh thở dài thương xót thay cho Sở Vân Long.
Dựa vào quan hệ hợp tác của hai người nhiều năm nay, lẽ ra ông ta nên nhắc nhở Sở Vân Long, nhưng trong quan hệ làm ăn, đương nhiên ai cũng muốn được nhiều lợi lộc hơn.
Châu Minh trực tiếp gọi điện cho phó chủ tịch thành phố Trần Khởi Minh.
"Phó chủ tịch Trần, tôi là Châu Minh".
"Châu Minh? Tìm tôi có chuyện gì sao? Phải rồi, chuyện nhà họ Trần ông làm đến đâu rồi?"
"Đã làm theo đúng như lời ông dặn dò".
"Lần này tôi gọi điện đến là vì có chuyện quan trọng muốn báo cho ông biết, lãnh đạo và đội trưởng phòng chống bạo động khu Sùng Văn này đang định tấn công công ty bất động sản Trần Thị".
"Sở Vân Long à? Ông ta làm việc gì cũng có chừng mực, chuyện này không cần báo lại cho tôi đâu".
"Phó chủ tịch Trần, tôi muốn nhắn nhủ với ông rằng Trần Thiên Hạo và bà cụ Trần đang đứng chặn ở cửa công ty, hai bên sắp xảy ra xích mích lớn".
"Cái gì, là Trần Thiên Hạo của nhà họ Trần sao?"
"Tút ... tút!"
Điện thoại cúp máy.