Chương 131: Ông chủ Áo Long sợ hãi
“Thiên Hạo, cậu đừng có chấp nhặt với loại người này làm gì. Chúng ta không ăn nữa, mau đi thôi”.
“Không được đâu, ván cược đã bắt đầu rồi, bây giờ mà đi là đồng nghĩa với việc nhận thua, phải quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với tôi”, Mễ Đại Bảo đứng bật dậy chặn đường.
Anh không thèm đứng lên, chỉ lạnh lùng nhìn gã. Gặp phải loại người này phải ra tay dạy dỗ còn sợ làm bẩn tay anh.
“Mị Mị, cậu cứ ngồi xuống chờ đã. Chẳng lẽ cậu không tin tôi sao?
Trần Thiên Hạo lên tiếng trấn an Tiêu Mị Mị.
Cô ta nhớ tới cuộc chiến đấu của anh trên du thuyền, thầm nghĩ anh quả thực rất lợi hại. Nhưng mà bây giờ không phải chuyện đánh nhau, mà là so mối quan hệ. Anh vừa mới tới Đế Đô, đến cả đường còn không biết đi thì làm sao người ta coi anh ra gì được.
Hơn nữa, đòi xin lỗi sao? Là vì mang thức ăn lên chậm? Hay là vì nghi ngờ anh không có tiền đi ăn chực?
Cho dù là vậy cũng không đến lượt đối phương bắt anh phải xin lỗi…
“Anh Trần, anh Trần…”
“Xin hỏi ai là anh Trần?”
Ngô Khánh ăn mặc chỉnh tề chạy hớt hải tới, sắc mặt bất an, cắm đầu cắm cổ lao về phía trước.
Đúng lúc đụng trúng một nhân viên phục vụ phản ứng chậm chạp, bị anh ta đạp ngã xuống đất.
“Mẹ nó, không biết mở to mắt ra mà nhìn à?”
Anh ta giẫm lên người nhân viên phục vụ nhảy vọt tới cạnh bàn Trần Thiên Hạo đang ngồi.
Sau khi nhìn thoáng qua dãy số ký hiệu trên bàn ăn, anh ta lập tức xác nhận được thân phận của anh.
Động tác cung kính giơ hai tay lên cao, anh ta trả lại thẻ ngân hàng cho anh.
“Anh Trần, vô cùng xin lỗi vì đã khiến anh phải chờ lâu như vậy. Đây là thẻ của anh”.
Anh không thèm liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái, chỉ dửng dưng nhận lại thẻ.
Chứng kiến cảnh tượng này, Tiêu Mị Mị sợ ngây người.
Thật, thật sự đến xin lỗi sao? Ôi trời, khiến quản lý khách sạn Áo Long phải đích thân đứng ra nhận lỗi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cô ta cảm thấy mình không hề hiểu gì về con người của anh.
Mễ Đại Bảo ngồi bên cạnh khiếp sợ tới mức ngã lăn khỏi ghế.
“Mẹ kiếp! Sao lại như vậy được? Tao không nhìn lầm đấy chứ?”
Ngô Khánh trưng ra vẻ mặt nịnh nọt, cúi đầu khom lưng dò hỏi.
“Anh Trần, mong anh hãy cho chúng tôi cơ hội bù đắp. Hôm nay chúng tôi sẽ miễn phí toàn bộ đồ ăn anh đã gọi, đồng thời cũng tặng anh một chai rượu vang Lafite năm 82”.
“Anh thấy chúng tôi giải quyết như vậy có được hay không?”
“Vãi chưởng”.
Lần này Tiêu Mị Mị không kìm được buột miệng nói tục, kinh hãi nhìn chằm chằm Trần Thiên Hạo.
Tin này thực sự như sét đánh ngang tai. Bọn họ được ăn miễn phí thật này, lại còn được tặng rượu vang thượng hạng. Vừa nãy cô ta đã nhìn thấy giá của chai rượu này, phải lên tới một trăm tám mươi nghìn.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Cô ta suy nghĩ đủ thứ trong đầu.
Sắc mặt Mễ Đại Bảo đã đen sì, thầm nghĩ không biết thằng nhóc trước mặt có thân phận gì mà lại lợi hại như vậy. Xem ra hôm nay gã đụng trúng kẻ không nên chọc vào rồi.
Gã nhớ lại ván cược vừa rồi, dạ dày lập tức quặn thắt lại.
Xong đời rồi, không lẽ gã phải ăn phân thật sao?
Trần Thiên Hạo ngó lơ câu hỏi của Ngô Khánh, quay sang khẽ hỏi Tiêu Mị Mị.
“Cậu thấy phương án giải quyết như vậy có ổn không?”
Cô ta ngơ ngác gật đầu.
“Được, được”.
“Vậy thì cứ làm theo lời anh nói đi. Ngoài ra…”
Anh bỗng dừng lại một chút, chỉ về phía Mễ Đại Bảo.
“Làm cho tôi một đống phân để anh ta ăn hết”.
“Phân?”
Ngô Khánh sửng sốt nhìn thấy gương mặt đau khổ như chết cha chết mẹ của Mễ Đại Bảo, có chút dở khóc dở cười.
“Vâng, xin anh chờ một lát, đồ ăn lập tức được dọn lên ngay. Chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị phân cho khách hàng đó”.
Anh ta lén lau mồ hôi lạnh trên trán rồi cầm bộ đàm lớn tiếng thúc giục.
“Dặn dò nhà bếp lập tức chuẩn bị các món của bàn hai mươi tám”.
“Quản lý, vừa có thêm mấy đơn hàng nữa, sợ là sẽ phải đợi vài phút nữa”.
“Tôi nói là lập tức, ông không nghe hiểu tiếng người à?”, quản lý Ngô Khánh cả giận quát tháo.
“Hiểu rồi”.
Nhà bếp vội vàng đáp lại.
“Gọi nhân viên vệ sinh vào nhà vệ sinh chuẩn bị thêm một đống phân nữa, nhanh lên”.
Sau khi tắt bộ đàm đi, giọng điệu của Ngô Khánh lại trở nên cực kỳ cung kính.
“Xin anh chờ một lát, để tôi đi lấy rượu cho anh”.
Anh ta cúi đầu lấy lòng rồi tức tốc chạy đi. Nhân viên phục vụ bị anh ta đạp ngã vừa mới bò dậy lại bị anh ta giẫm lên.
Thế là nhân viên phục vụ lại nằm bẹp dí dưới sàn nhà.
“Mẹ nó, bị mù à? Dám cản đường ông đây”.
Ngô Khánh đạp lên người anh ta một cái.
Mễ Đại Bảo thực sự bị dọa sợ hết hồn, không ngờ hôm nay lại tự đào mồ chôn mình.
Gã đi tới trước mặt Trần Thiên Hạo, giọng điệu cầu khẩn van nài.
“Anh Trần, tôi, tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn. Xin anh hãy bỏ qua cho tôi lần này. Hôm nay tôi sẽ thanh toán hết bữa ăn này cho anh”.
“Tha cho anh?”
“Vừa nãy lúc anh đánh cược với tôi, anh có nghĩ tới sẽ tha cho tôi không?”
Anh chỉ lạnh lùng đáp trả một tiếng.
“Anh Trần, tôi thực sự biết sai rồi. Chỉ cần anh tha cho tôi lần này, anh bảo tôi làm trâu làm ngựa cho anh cũng được. Không thì để tôi bồi thường cho anh, muốn bao nhiêu tiền cứ nói”.
“Tôi không cần gì cả, chỉ cần anh ăn phân”.
Anh trừng mắt nhìn chằm chằm gã.
“Ăn phân…”
Mễ Đại Bảo chìm vào nỗi tuyệt vọng tột độ. Nói thật lòng, gã cũng không phải loại người cứng rắn gì. Bây giờ chỉ cần không phải ăn phân, bảo gã quỳ xuống dập đầu lạy đối phương cũng được.
Bịch bịch. Nghĩ sao làm vậy, gã lập tức quỳ rạp xuống.
“Anh Trần, tôi dập đầu tạ tội với anh. Xin anh hãy tha cho tôi một lần này thôi”.
“Ông nội, tôi gọi anh là ông nội được không?”
“Ông nội, tha cho cháu đi mà. Cháu thực sự không ăn nổi phân đâu”.
“Đồ vô dụng, cút!”
Trần Thiên Hạo đá gã bay ngược ra ngoài. Gã tranh thủ cơ hội chạy trối chết.
Cô nàng được gã dẫn đi theo cũng không dám ở lại, vội vàng cong mông đuổi theo.
Không chỉ Mễ Đại Bảo, đến cả Tiêu Mị Mị cũng cảm thấy hơi sợ hãi. Cô ta không tài nào nhìn thấu được anh.
“Thiên Hạo, có chuyện này tôi không biết có nên hỏi hay không. Nhưng mà tôi không chịu được tò mò”.
“Cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Cô ta lấy hết can đảm nói ra lời.
Anh đột nhiên thấp giọng thì thầm.
“Tôi biết cậu rất tò mò. Thực ra cũng không có gì, chỉ là mấy năm trước khi tôi đi lính từng ăn cơm ở đây với sếp. Lúc đó tôi là người phụ trách sắp xếp lịch trình cho sếp nên quản lý ở đây nhận ra tôi”.
“À, thì ra là vậy”.
Tiêu Mị Mị như vỡ lẽ ra được.
“Không ngờ lúc cậu đi lính còn có những trải nghiệm thế này. Tôi thấy cậu đánh đấm rất giỏi, cứ tưởng cậu là lính đặc công cơ đấy”.
“Ha ha, tôi là lính toàn năng”.
Trần Thiên Hạo cười đáp.
Chẳng mấy chốc, Ngô Khánh đã mang rượu ra, rót đầy ly cho anh và Tiêu Mị Mị.
Sau đó anh ta cũng không đi ngay, mà đứng chờ ở bên cạnh để phục vụ, vẻ mặt cung kính tột độ.
“Anh Trần nếm thử đi. Đây là của quý của chủ tịch chúng tôi, bình thường còn không nỡ lấy ra uống đâu”.
“Cũng tạm được, nhưng tôi không hứng thú với rượu cho lắm. Chỗ các anh có thuốc lá không?”
“Có, có”.
Ngô Khánh tức tốc hét vào trong bộ đàm.
“Tiểu Trần, mau lấy xì gà của chủ tịch ra đây, nhanh lên”.
Trần Thiên Hạo và Tiêu Mị Mị ăn xong bữa cơm trong sự phục vụ tận tình của nhân viên khách sạn. Sau đó hai người còn được Ngô Khánh tự mình tiễn ra khỏi cổng khách sạn Áo Long.
Trước khi tạm biệt, anh ta còn kín đáo nhét một chiếc thẻ vàng của khách sạn vào tay anh.
“Anh Trần, hy vọng anh lần sau lại tới khách sạn Áo Long của chúng tôi”.
Anh ta đưa mắt dõi theo Trần Thiên Hạo lên xe rời đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Cuối cùng cũng tiễn được tôn thần này đi.
Cùng lúc đó, một chiếc Mercedes phiên bản giới hạn vô cùng sang trọng đỗ lại trước cổng khách sạn. Ông chủ Áo Long là Cận Vĩ cuống quýt bước xuống xe.
“Đâu rồi? Người đâu?”
Ông ta sốt ruột hỏi Ngô Khánh.
“Vừa đi rồi”.
“Haiz, vẫn chậm một bước”, ông ta buồn bực thở dài.
Ngô Khánh không nén nổi tò mò thắc mắc.
“Ông chủ, đến cả người ông cũng chưa gặp bao giờ mà sao lại căng thẳng như vậy? Có khi nào ông lo thái quá rồi không?”
“Cậu thì biết cái quái gì?”
Cận Vĩ trừng mắt lườm anh ta, chỉ muốn xông lên đá cho một phát.
“Cậu nghe cho kỹ đây, về sau bất kỳ ai có thẻ ngân hàng giống như vậy đến khách sạn, cậu đều phải theo sát người ta, người ta đi vệ sinh cậu cũng phải tự mình chùi mông”.
“Khoa trương vậy sao?”, Ngô Khánh cả kinh trợn tròn mắt.
“Khoa trương? Tôi nói cho cậu biết, nếu những người có loại thẻ này không vui, cả khách sạn chúng ta sẽ phải đóng cửa. Đến lúc đó tôi với cậu sẽ phải đi Mông Cổ đào than đá”.
“Hiểu chưa hả?”
Bấy giờ Ngô Khánh gật đầu lia lịa.
Con mẹ nó quá khủng khiếp. Các chủ tịch địa phương xuất hiện ở Đế Đô thường xuyên như cơm bữa, anh ta đã quen với chuyện này từ lâu.
Thế nhưng đây mới là lần thứ hai anh ta thấy Cận Vĩ lo lắng sợ sệt như vậy.
Cả hai lần đều liên quan tới thẻ đen.
Chương 132: Mẹ của Tiêu Mị Mị gặp chuyện
Chỉ với một bữa cơm, Tiêu Mị Mị đã chứng kiến những chuyện ly kỳ mà cả đời này chưa chắc đã có cơ hội được thấy.
Trên đường đi, cô ta vẫn mải mê suy đoán thân phận thật sự của Trần Thiên Hạo. Mặc dù cô ta cảm thấy lời anh nói rất hợp lý, không có gì để bắt bẻ, nhưng mà một nhân viên phụ trách sắp xếp lịch trình cho lãnh đạo cũng không đến mức khiến quản lý khách sạn phải đối đãi cung kính tới vậy.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của riêng cô ta. Thoắt cái, cô ta đã phải quay về với hiện thực tàn khốc, khiến cô ta trở tay không kịp.
Bởi vì cô ta vừa về đến nhà đã hay tin bệnh nặng của bố mình lại tái phát.
May mà có anh về cùng cô ta nên mới vượt qua được lần này.
Sau khi đưa bố đến bệnh viện, khó khăn đầu tiên cô ta phải đối mặt chính là khoản tiền viện phí khổng lồ. Cô ta không biết làm thế nào, chỉ có thể dùng thẻ tín dụng để chống đỡ.
“Mị Mị, bố cậu bị sao vậy?”
Dường như cô ta đã bị tình huống như vậy tra tấn nhiều lần tập mãi thành quen. Cô ta thở dài đáp.
“Bố tôi bị xuất huyết não từ lâu rồi. Sau khi bị đuổi ra khỏi gia tộc, ông ấy liền mắc bệnh này. Bao nhiêu năm nay, mẹ tôi vẫn phải bươn chải suốt ngày đêm làm đủ mọi việc để nuôi gia đình”.
“Còn tôi vốn đang có một công việc ổn định, nhưng bây giờ…”
Trần Thiên Hao biết không phải cô ta cố tình nhắc tới chuyện này nhưng anh vẫn cảm thấy áy náy.
“Mị Mị, tại tôi nên cậu mới bị đuổi việc”.
“Chuyện này không liên quan gì đến cậu, tôi vốn đã không có ý định làm ở đó lâu dài rồi”, cô ta cố gắng gượng cười nhìn anh.
“Bây giờ cậu livestream có kiếm được tiền không?”
Anh không kìm được cất giọng hỏi. Thật ra anh rất muốn bỏ vốn cho cô ta mở công ty, ổn định cuộc sống ở Đế Đô.
“Đương nhiên là được rồi. Tôi thấy cậu đi lính lâu quá nên thành lạc hậu đấy. Bây giờ đang là thời đại của livestream kiếm tiền đó. Những người livestream nổi tiếng có thể kiếm được mấy chục nghìn một ngày lận”.
“Mấy chục nghìn?”
Nghe thấy vậy, anh khá bất ngờ. Không phải anh thèm muốn số tiền này, mà là nếu ở Nam Thành, mấy chục nghìn bằng thu nhập cả năm của một người làm lụng vất vả.
“Nhiều như vậy sao?”
“Tất nhiên, cho nên tôi mới nghĩ thời buổi bây giờ khó xin việc, chi bằng tự gây dựng sự nghiệp. Mình theo hình tượng loli đáng yêu, biết đâu lại có thể thành công”.
“Ha ha”, nghe thấy giấc mơ tươi đẹp của cô ta, anh không nhịn được bật cười thành tiếng. Trông cô ta chẳng khác nào một cô gái mới lớn chưa trải sự đời tràn ngập chờ mong với tương lai.
Một lát sau bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu. Dường như ông bác sĩ cũng quen với hoàn cảnh này, giải thích cho Tiêu Mị Mị.
“Ông ấy vẫn mắc bệnh cũ thôi, chuẩn bị thay máu đi”.
Bệnh cũ…
Thứ bệnh cũ này nếu muốn điều trị thì phải mất hơn hai mươi nghìn. Đối với Tiêu Mị Mị, đây là chuyện rất quen thuộc.
Giải quyết mọi chuyện xong xuôi, trời cũng đã gần tối. Cô ta vừa mới ngồi lên ghế nghỉ ngơi thì chuông điện thoại đã réo lên inh ỏi.
Người gọi đến là một dãy số xa lạ. Sau khi cô ta nghe máy, đối phương lập tức hung dữ chửi bới.
“Con mẹ nó mày là Tiêu Mị Mị phải không?”
Cô ta thoáng sửng sốt, sau đó nổi giận đùng đùng.
“Ông là ai, tôi không quen biết ông. Đừng có chửi bới lung tung”.
“Mày không biết tao nhưng tao biết mày. Mau tới tiệm cơm Thiên Phúc ngay cho tao. Con mẹ vô dụng của mày làm khách hàng bị thương, mau cút tới đây bồi thường”.
Nghe thấy thế, cô ta thấy đau cả đầu.
“Mẹ tôi…”
Sắc mặt cô ta trở nên tái nhợt. Cô ta luống cuống nhìn anh.
“Thiên Hạo, mẹ tôi xảy ra chuyện rồi. Tôi phải lập tức đi tới đó”.
“Vậy thì đi thôi, còn chờ gì nữa”.
May mà tối nay có Trần Thiên Hạo bên cạnh, cô ta mới không bị chân tay luống cuống. Bao nhiêu năm lủi thủi một mình chiến đấu với trò đời nghiệt ngã, giây phút ấy khiến cô ta bỗng cảm thấy có một chỗ dựa thật tốt.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh tới tiệm cơm ở ven đường.
Ngày thường mẹ của Tiêu Mị Mị rửa bát thuê ở đây. Cô ta không tài nào hiểu nổi tại sao mẹ mình lại có thể làm người khác bị thương. Đến khi vào trong, cô ta mới biết được chuyện gì đang xảy ra.
Thì ra là trong lúc thu dọn bạn đĩa, mẹ cô ta trượt chân ngã khiến mảnh vỡ bắn vào khách hàng ngồi ở bàn bên cạnh.
Thật ra cũng không phải vấn đề gì to tát. Bắp chân người đó bị quệt cho một vết, chỉ có điều máu chảy hơi nhiều mà thôi.
“Con mụ vô dụng này, không làm được cái trò trống gì hết. Tôi thuê bà về còn có ích gì?”
Ông chủ quán to béo đang chỉ vào một người phụ nữ tóc hoa râm gầy yếu mà xỉ vả. Bà ấy chính là Lưu Thúy Liên, mẹ của Tiêu Mị Mị. Giờ phút này bà ấy đang bị dọa sợ nước mắt giàn giụa.
Ông chủ vừa mắng chửi vừa không ngừng cười làm lành xin lỗi khách hàng.
“Xin lỗi mọi người rất nhiều. Hôm nay tôi sẽ miễn phí các món mọi người đã gọi. Người nhà con mụ này sắp tới rồi. Cần bồi thường bao nhiêu tiền mọi người cứ đòi thoải mái”.
“Tôi tuyệt đối sẽ không thiên vị nhân viên của tiệm”.
“Đương nhiên phải bồi thường rồi. Bà già này đúng là không có mắt”.
Khách hàng tức giận nói. Có người say rượu dứt khoát đập đĩa lên đầu Lưu Thúy Liên, máu chảy ròng ròng. Bà ấy hoảng sợ hét lớn, vụng về che kín đầu mình.
“Cầu xin mọi người hãy thương xót cho tôi, đừng gọi con gái tôi tới đây. Con bé đang ở viện chăm bố nó bị xuất huyết não phải đi cấp cứu. Xin mọi người đừng làm con bé lo lắng”.
“Cần bồi thường bao nhiêu tiền, ông chủ cứ việc trừ vào tiền công của tôi”.
Bà ấy mặc cho máu chảy sau đầu, chân thành chắp tay trước ngực quỳ xuống van nài.
“Trừ vào tiền công của bà hả? Tháng này bà nghĩ bà vẫn còn tiền công chắc? Bây giờ bà còn đang nợ tôi mấy nghìn nữa đấy”, ông chủ không hề có lòng thương hại.
“Tôi, tôi chưa được lĩnh lương tháng này, sao lại bảo tôi nợ tiền ông?”, Lưu Thúy Liên trợn trừng mắt, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ và bất an.
“Bà nghe cho kỹ đây, bà làm vỡ bát đĩa ba lần mất năm trăm, tuần trước làm khách hàng bị thương tôi còn phải bồi thường hộ ba nghìn. Con mẹ nó một tháng tiền công của bà mới có một nghìn rưỡi thôi”.
“Bây giờ bà vẫn còn nợ tôi hai nghìn đấy”.
“Không, không phải”.
“Ông chủ, ông có tính sai gì không? Bát đĩa cũng lắm cũng chỉ mấy chục thôi mà. Ngày đó khách hàng bị thương ông cũng chỉ bồi thường người ta ba trăm, lấy đâu ra ba nghìn?”
“Ông chê tôi vô dụng nên định lừa tiền tôi sao?’
Nói tới đây, Lưu Thúy Liên liền òa khóc.
“Con mẹ nó đúng rồi đấy, tôi khinh thường bà vô dụng đấy. Vậy thì thế nào? Tôi không chỉ bắt nạt bà, tí nữa con gái bà tới tôi cũng chửi nó luôn. Nói cho bà hay, ở Đế Đô này không có bản lĩnh thì phải chịu bắt nạt”.
Ông chủ ưỡn cái bụng to phệ phách lối nói.
“Ai bảo không có bản lĩnh thì phải chịu bắt nạt?”
Một giọng nói vang dội ở ngoài cửa. Trần Thiên Hạo và Tiêu Mị Mị sải bước đi vào.
Cô ta thấy mẹ mình đầu đầy máu mà vẫn phải quỳ dưới đất khóc lóc cầu xin người ta, trái tim nhói đau. Gương mặt trắng bóc nhanh chóng bị lửa giận thiêu đốt trở nên đỏ bừng.
Cô ta chạy tới dìu mẹ mình đứng dậy, lấy khăn tay trong túi băng bó vết thương cho bà.
Hai mắt hừng hực lửa giận, lớn tiếng quát.
“Sao ông dám đánh mẹ tôi, còn bắt mẹ tôi quỳ xuống hả?”
“Ơ hay, mẹ cô không cẩn thận bị ngã vỡ đầu thì liên quan gì đến tôi? Với cả quỳ xuống cũng là bà ta tự muốn quỳ, tôi có bắt đâu?”
Ông chủ lạnh giọng đáp. Giây phút nhìn thấy chủ nhân của giọng nói vang dội vừa rồi là Trần Thiên Hạo xuất hiện, trông thấy bóng dáng cao lớn của anh toát ra khí thế hùng hổ.
Ông ta lập tức e sợ không dám ngẩng đầu đối mặt với anh.
Chương 133: Mua lại tiệm cơm
Mấy người khách trong tiệm cơm đều là thanh niên. Ánh mắt của bọn họ dán chặt lên người Tiêu Mị Mị, tỏa ra vẻ đê tiện.
“Mày là con gái của con mụ này đúng không? Mày xem mẹ mày làm gì tao đây này, mau bồi thường đi. Nếu không tao sẽ đến bệnh viện kiểm tra thương tích”.
“Không bồi thường tiền cũng được, với điều kiện mày phải theo tao chơi mấy ngày để trừ nợ”.
“Ha ha, mày xấu xa thật đấy”.
Đám người buông lời chọc ghẹo rồi cười ngặt nghẽo.
Trần Thiên Hạo lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, tóm lấy cổ áo của người bị thương.
“Để tôi xem cậu bị thương nặng đến đâu”.
Hành động này của anh khiến mọi người xung quanh đều phải giật mình kinh hãi. Một tên trong số đó nổi giận, giơ ghế định đập lên người anh.
“Bịch!”
Anh đá thẳng vào ván gỗ trên mặt ghế, sức mạnh khủng bố truyền thẳng vào ngực đối phương, khiến hắn bay ngược ra sau.
Ông chủ tiệm cơm thấy anh có vẻ khó chơi, bấy giờ không khỏi sợ hãi.
“Mày, mày biết tao là ai không? Anh họ của tao là Đại Lão Vương, mày dám chọc vào không?”
“Đại Lão Vương? Cái thứ chó má gì vậy? Mày gọi ông ta tới đây ngay đi, tôi muốn xem ông ta có bao nhiêu bản lĩnh”.
Trần Thiên Hạo hừ lạnh một tiếng, kéo ghế ngồi yên vị ở ngay cửa ra vào.
“Đại Lão Vương?”
Tiêu Mị Mị sợ ngây người.
Đó chính là đại ca của đám xã hội đen từng gặp ở trên du thuyền lần trước. Nếu lần này bị ông ta bắt gặp, chắc chắn sẽ không tha cho Trần Thiên Hạo.
“Thiên Hạo, chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi”.
“Mị Mị, cậu không cần để ý tới tôi. Mau đưa mẹ cậu đến bệnh viện băng bó vết thương đi. Bây giờ thời tiết đang nóng nực, đừng để bị nhiễm trùng”.
Anh đáp.
Tiêu Mị Mị hiểu rõ tính cách của anh, biết anh đã quyết định cái gì thì sẽ khó mà thay đổi. Thế nhưng cô ta cũng không thể trơ mắt đứng nhìn anh gặp nguy hiểm.
Cô ta vẫn đồng ý đưa mẹ đi bệnh viện. Trên đường đi, cô ta gọi điện cho một người.
“Vương Bân, tôi muốn nhờ anh một việc, có thể giúp tôi…”, giọng điệu của cô ta tràn ngập vẻ khẩn cầu. Cô ta đang gọi cho một cậu chủ con nhà quan to làm việc ở văn phòng Đế Đô đã từng theo đuổi cô ta.
“Mị Mị hả? Em đừng sợ, có chuyện gì cứ nói với anh”.
“…”
Chỉ trong nháy mắt, mấy chiếc Mercedes màu đen đã đỗ lại trước cổng tiệm cơm.
Một người đàn ông trung niên xăm hoa văn mãnh hổ xuống núi trên đỉnh đầu bước xuống khỏi xe, đeo kính râm nghênh ngang đi vào.
“May quá anh họ đến rồi”.
Ông chủ tiệm cơm đứng chờ sẵn ở cổng mừng rỡ hô lên.
Nào ngờ vừa bước tới cửa, người đàn ông kia đã bị một thanh niên mặc bộ vest màu đen ngồi chặn đường.
Đại Lão Vương sửng sốt, sắc mặt bất chợt trở nên âm trầm.
Ông ta đưa mắt ra hiệu cho hai thằng đàn em bên cạnh, chúng lập tức lao lên toan đá bay anh đi.
Trần Thiên Hạo không hề nhúc nhích, đồng thời tung hai nắm đấm đánh thẳng vào lòng bàn chân của chúng, hất văng chúng ra ngoài.
Sau khi rơi xuống đất, hai tên đó đều ôm chân đau đớn kêu gào thảm thiết.
“Ơ, biết đánh nhau à?”
“Anh Vương, sao em cảm thấy nó quen thế nhỉ?”
“Mẹ nó, em nhớ ra rồi. Đây chính là thằng nhóc trên du thuyền kia”, người vừa lên tiếng chính là người đàn ông trọc đầu xăm trổ đầy mình trên du thuyền kia.
Ngay sau đó, hắn ta vội vàng kể lại mọi chuyện lần đó cho Đại Lão Vương.
Nghe xong, ông ta không khỏi hoang mang lo sợ.
“Mẹ nó, thằng này có thể khiến quân đội ra quân cứu trợ, chắc chắn phải có thân phận đặc biệt”.
Đại Lão Vương lăn lộn trong xã hội nhiều năm, đương nhiên biết phân biệt nặng nhẹ. Đến cả Tào Mãnh mà cũng phải quỳ xuống dập đầu làm chó, ông ta chỉ là một đại ca xã hội đen, nào có gan chọc vào?
Ông ta bèn đá thật mạnh hai thằng đàn em vừa bị đánh kia, vẻ mặt nịnh nọt đi tới trước mặt Trần Thiên Hạo.
“Người anh em, người nhà cả mà”.
“Ai là người nhà với ông?”
Anh lạnh lùng nhìn sang, giọng điệu lạnh như băng.
“Tôi là bạn của Tào Mãnh”, Đại Lão Vương vội giải thích.
“À, thì ra là bạn của Tào Mãnh”.
Anh “ồ” lên một tiếng, sau đó sa sầm mặt, đá ông ta lăn lông lốc xuống bậc thang.
“Ông không biết thân phận của Tào Mãnh sao?”
Đại Lão Vương bò lồm cồm dậy, tức tốc quỳ rạp xuống, luôn miệng đáp: “Biết chứ, tôi biết mà. Chúng tôi đều là chó của cậu”.
Ông chủ tiệm cơm đứng ở cửa cứ tưởng bở có người đến cứu, thấy vậy sợ phát khóc.
Đầu gối ông ta nhũn ra, cũng học theo quỳ xuống. Đến cả đám thanh niên vừa lắm lời cũng hoảng sợ quỳ theo.
“Xin cậu, xin cậu tha mạng. Là tôi có mặt không biết núi Thái Sơn. Mong cậu đừng để bụng”.
Ông chủ tiệm cơm dập đầu liên tục.
“Đừng nói nhảm với tôi. Ra giá đi, tiệm này bao nhiêu tiền?”
“Tôi mua”.
“Tiệm cơm một triệu, đây là giá tôi mua về. Còn tiền trang trí hơn hai trăm coi như là tôi tặng không cho cậu”.
Ông ta lấy lòng đáp.
“Được, tự chuyển khoản đi”.
Trần Thiên Hạo đưa điện thoại của mình cho ông ta. Ông chủ tiệm cơm vừa mở phần mềm chuyển khoản đã bị số dư trong đó dọa sợ ngồi bệt xuống đất.
“99999…”
Rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy, ông ta đếm mãi không hết.
Ông ta run rẩy chuyển khoản một triệu sang tài khoản của mình rồi trả lại điện thoại cho anh.
“Ông chủ, tôi chuyển xong rồi”.
“Vậy thì cút đi”.
Anh tránh sang một bên, ông ta vội vàng bỏ chạy ra ngoài.
Trong lúc đó, Đại Lão Vương vẫn quỳ dưới đất không dám động đậy, cũng không dám nói gì.
“Ông còn chờ gì nữa? Cút đi”.
Nghe thấy anh nói vậy, Đại Lão Vương như được ân xá, vui sướng dập đầu với anh mấy cái thật vang rồi bỏ chạy trối chết.
Bên trong tiệm cơm chỉ còn lại mấy thanh niên vẫn đang run lẩy bẩy quỳ ở đó. Anh nhìn thoáng qua người bị thương.
“Mày, lại đây”.
Hắn ta cúi người bò tới.
“Anh có gì căn dặn sao ạ?”
“Mày bị thương đúng không? Đi với tao đến bệnh viện kiểm tra”.
“Không, không cần đâu, chỉ bị thương ngoài da thôi mà”.
“Như vậy sao được? Không phải mày nhất quyết đòi bồi thường à? Cứ đi kiểm tra trước đã”.
Trần Thiên Hạo lôi hắn ta đi theo, không cho hắn ta cơ hội phản kháng đã ném người vào trong một chiếc taxi, đưa hắn ta đến bệnh viện.
“Bác sĩ, kiểm tra toàn thân cho cậu ta, làm thủ tục cho cậu ta nhập viện luôn đi”.
Bác sĩ sửng sốt nhìn anh.
“Cậu ta thấy không khỏe ở đâu à?”
“Chân cậu ta bị mảnh vỡ cứa vào”.
“Chỉ cần thoa thuốc tiêu viêm là được rồi, nhập viện làm gì? Nhiều tiền quá không có chỗ tiêu đấy à?”
Bác sĩ không nhịn được lên tiếng lẩm bẩm.
“Có tiền, cứ cho nhập viện đi. Cứ kiểm tra toàn thân cậu ta cẩn thận vào cho tôi, cái gì phải phẫu thuật thì phẫu thuật, thuốc gì cần uống thì cứ cho uống”.
Anh ném lại một câu, thanh toán một triệu rồi dứt khoát rời đi.
Trần Thiên Hạo không ngờ trước giờ Tiêu Mị Mị lại phải sống khổ sở như vậy.
Anh quyết định mua lại tiệm cơm chính là để cho mẹ của cô ta. Với anh mà nói, số tiền này chẳng đáng là bao, nhưng lại có thể cứu vớt cả gia đình nhà họ.
Anh mới chỉ đặt chân vào Đế Đô được một ngày mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện phiền phức như vậy.
Anh thầm tự nhủ, không thể để mình bị mấy việc vặt này câu giờ, phải mau chóng xây dựng nền móng phát triển ở Đế Đô mới được.
Đứng ở ngã tư đường phồn hoa, anh liếc nhìn tòa cao ốc trước mặt. Hiện giờ công ty dược phẩm Tiêu Thị đang cần mở rộng quy mô, hiện đang chào mời các nhà đầu tư hùn vốn. Ai có hứng thú có thể đến trụ sở công ty thương lượng.
“Tiêu Thị? Cùng họ với Tiêu Mị Mị”.
“Không biết có phải là gia tộc mà cô ta kể hay không?”
Lúc này anh bỗng quyết tâm bắt đầu từ lĩnh vực dược phẩm để phát triển sự nghiệp kinh doanh ở Đế Đô. Làm vậy cũng thuận tiện đi hỏi thăm tung tích của nhân sâm nghìn năm.
Dù sao cơ hội ở đây cũng lớn hơn ở Nam Thành rất nhiều.
Chương 134: Dược phẩm Tiêu Thị
Thực lực tổng hợp của dược phẩm Tiêu Thị chỉ được xếp vào tầng lớp thứ ba ở Đế Đô, lĩnh vực kinh doanh chủ yếu là y dược bảo vệ sức khỏe và các thiết bị máy móc phục vụ y tế.
Đương nhiên, khi công ty phát triển đến một cấp độ nhất định đều sẽ muốn mở rộng nghiệp vụ sang các lĩnh vực khác, ví dụ như bất động sản, cùng với một vài lĩnh vực nhỏ lẻ khác.
Lần này bọn họ muốn mở rộng quy mô cũng là để xây dựng một tòa nhà cao tầng y dược cùng với nhà họ Giang.
Trần Thiên Hạo vừa mới đi vào dược phẩm Tiêu Thị đã có nhân viên đến chào hỏi.
“Chào anh, xin hỏi anh muốn bàn chuyện công việc hay là tìm người?”
“Tôi bàn chuyện công việc”.
Anh thản nhiên đáp.
“Vậy xin hỏi anh có hẹn trước không?”
“Hẹn trước hả? Không có”, anh lắc đầu nói.
“Vậy thì vô cùng xin lỗi anh. Sếp Tiêu của chúng tôi bận lắm, nếu không hẹn trước thì e là không gặp được ông ấy đâu”, nhân viên lễ tân lễ phép xin lỗi.
“Không gặp được?”
Sắc mặt của anh lập tức trở nên khó coi. Chỉ một gia tộc hạng ba nhỏ bé còn đòi phải hẹn trước, khiến anh hơi bực bội.
Giọng điệu của anh trở nên cứng rắn hơn.
“Cô cứ nói với sếp Tiêu của cô là tôi đến để đầu tư, bảo ông ta lập tức đến gặp tôi”.
Lễ tân bị thái độ của anh dọa sợ, vội vàng gọi điện tới văn phòng tổng giám đốc, báo cáo mọi chuyện.
Tại văn phòng của tổng giám đốc, Tiêu Thiên Bảo đang bàn chuyện hợp tác với khách hàng. Trùng hợp thay, khách hàng này chính là gã đầu trọc Tào Lam Thiên.
“Cậu Tào, nếu được bên cậu đầu tư thì tòa nhà dược phẩm của chúng tôi nhất định sẽ phát triển vượt bậc, trở thành trung tâm thương mại liên kết với y dược lớn nhất trong toàn quốc. Không biết Tào Thị định đầu tư bao nhiêu tiền…”
Tào Lam Thiên ngạo nghễ ngồi trên ghế sofa bằng da, hai chân bắt chéo ung dung nhấp một ngụm trà, vừa uống vừa suy tư.
“Tào Thị chúng tôi dự định đầu tư một tỷ, với điều kiện chúng tôi phải có 30% cổ phần của tòa nhà dược phẩm kia. Chắc sếp Tiêu không có ý kiến gì đâu nhỉ?”
“Chuyện này…”
Tiêu Thiên Bảo hơi do dự.
Tổng cộng số tiền đầu tư vào tòa nhà dược phẩm là khoảng mười tỷ. Nhà họ Tào bỏ ra một tỷ mà đòi tận 30% cổ phần, rõ ràng là lợi dụng ông ta đang cần tiền gấp để cướp bóc.
“Cậu Tào, tôi thấy số cổ phần này hơi nhiều”.
“Ông Tiêu à, không nhiều đâu. Tôi còn phải nể tình quan hệ cá nhân giữa chúng ta nên mới nâng lên được một tỷ đấy. Chứ hội đồng quản trị Tào Thị chỉ định đầu tư tối đa năm trăm triệu thôi”.
Tào Lam Thiên híp mắt nói.
“Hay là thế này, cậu cho chúng tôi thời gian thương lượng lại với gia tộc một chút. Muộn nhất ngày kia tôi sẽ cho cậu một câu trả lời chắc chắn”, Tiêu Thiên Bảo cân nhắc kỹ càng.
“Được, tôi chờ ông hai ngày. Nhưng mà ông Tiêu à, chúng ta không phải người ngoài, có mấy lời tôi cũng nói thẳng với ông luôn. Nhà họ Tiêu của ông có được địa vị như ngày hôm nay, chắc hẳn ông phải biết là công lao của ai”, khóe miệng Tào Lam Thiên cong lên nở nụ cười xấu xa.
Tiêu Thiên Bảo bỗng cảm thấy bối rối.
“Ý của cậu Tào là tôi phải cố gắng thúc đẩy chuyện bán cổ phần cho cậu được thông qua sao?”
“Hy vọng ông hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời”, Tào Lam Thiên nói một câu rồi dứt khoát đứng dậy rời đi.
Tiêu Thiên Bảo cung kính tiễn hắn ra tận cửa thang máy. Chờ đến khi thang máy đi xuống, ông ta mới không kìm được chửi thầm một tiếng.
“Thằng chó Tào Lam Thiên dám uy hiếp mình”.
Ông ta bỗng nảy ra một ý nghĩ to gan lớn mật. Ngày nào còn chưa diệt trừ gia đình của anh cả thì vẫn là một mầm họa.
Anh cả của ông ta chính là bố của Tiêu Mị Mị, Tiêu Thiên Kỳ.
Đây là chuyện cũ của nhà họ Tiêu không muốn người đời biết đến. Năm xưa ông chủ nhà họ Tiêu là Tiêu Tây Phong nhờ vào trình độ trung y tài giỏi mới đứng vững được gót chân ở Đế Đô. Sau đó bắt đầu sắp xếp cả nhà Tiêu Thiên Kỳ chuyển đến đây.
Tiêu Thiên Bảo và Tiêu Thiên Kỳ là anh em cùng cha khác mẹ. Sau khi đến Đế Đô, Tiêu Thiên Kỳ bị mọi người xa lánh cô lập, cuối cùng trong một lần công ty mở rộng nghiệp vụ đã bị người ta lừa mất mấy tỷ tiền hợp tác.
Bị Tiêu Tây Phong nổi giận đuổi ra khỏi gia tộc.
Có lẽ người khác không biết chân tướng thật sự đằng sau chuyện này, nhưng Tiêu Thiên Bảo thì biết rõ. Bởi vì năm đó, chính vì nhờ có sự trợ giúp của Tào Thị, ông ta mới leo lên được vị trí như ngày hôm nay.
“Sếp Tiêu, có người nói muốn gặp ông bàn chuyện đầu tư, nhưng anh ấy không có hẹn trước”.
Thư ký thấy ông ta đã bàn xong chuyện với khách, bấy giờ mới đến báo lại cho ông ta một tiếng.
“Đầu tư?”
Bây giờ ông ta đang đau đầu vì chuyện xin vốn, nghe thấy có người muốn đầu tư liền phấn chấn tinh thần.
“Mau mời người ta đến đây”.
“Nhưng mà người đó nói, muốn đầu tư thì ông phải tự đi gặp người đó”, thư ký tỏ vẻ khó xử.
“Hả?”
“Mẹ nó, ai có tiền đều là thượng đế. Để tôi đi mời”.
Cửa thang máy mở, Tào Lam Thiên ung dung bước ra.
Thoắt cái, hắn liền nhìn thấy một bóng người cao lớn, vóc dáng cường tráng.
Trái tim của hắn không khỏi đập liên hồi.
“Mẹ nó chứ, là Trần Thiên Hạo!”
Cùng lúc đó, anh cũng đã nhìn thấy hắn.
“Tào Lam Thiên?”
Chuyện trên du thuyền là ác mộng khắc sâu trong ký ức của hắn. Vậy nên giây phút nghe thấy anh gọi tên mình, sắc mặt của hắn lập tức sa sầm xuống.
“Trần, Trần Thiên Hạo, anh, anh tới đây làm gì?”
Hắn dè dặt dò hỏi, bóng ma tâm lý càng thêm nghiêm trọng.
“Tôi làm gì cũng phải báo cáo với anh sao?”
Anh lạnh lùng lườm hắn một cái.
Hắn hốt hoảng lắc đầu nguầy nguậy.
“Không, không cần”.
“Không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây”.
Dứt lời, Tào Lam Thiên vội vàng muốn bỏ chạy. Hôm nay hắn chỉ tới đây một mình, tốt nhất đừng để anh đánh cho một trận nữa.
“Lại đây!”
Trần Thiên Hạo bất chợt quát lớn một tiếng. Anh thầm nghĩ hắn sợ mình như vậy, liệu có phải lại làm chuyện xấu gì rồi không?
Tào Lam Thiên vừa mới chạy đến cổng đã bị dọa sợ chết khiếp, cả người cứng đờ.
Hắn nở nụ cười gượng gạo, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
Cùng lúc đó, nhân viên lễ tân ở sảnh lớn vừa mới đón tiếp Trần Thiên Hạo trông thấy cảnh tượng này, không khỏi cảm thấy sợ hãi theo.
Xem ra thân phận của anh không hề đơn giản, khó trách lại muốn sếp Tiêu tự đi ra gặp mình.
Đúng lúc đó, Tiêu Thiên Bảo cũng bước ra khỏi thang máy, nhanh chóng trông thấy thân hình cao lớn của Trần Thiên Hạo và Tào Lam Thiên đang đi về phía anh với vẻ mặt bất an.
“Sao lại…”
Trông thấy người có thể khiến Tào Lam Thiên sợ sệt như vậy, ông ta không khỏi do dự, đánh giá kỹ càng Trần Thiên Hạo, sau đó lại phát hiện mình chẳng có ấn tượng gì với người này.
“Trần, Trần Thiên Hạo, anh gọi tôi có, có chuyện gì không?”, Tào Lam Thiên lắp bắp hỏi.
“Tôi thấy anh vừa nhìn thấy tôi đã muốn bỏ chạy, có phải là đang làm chuyện xấu gì không? Nói mau, anh đến đây làm gì?”, anh cất giọng nghiêm nghị chất vấn.
“Tôi, tôi tới đây, đây, đương nhiên là vì công việc rồi”.
“Chẳng lẽ anh cũng bàn chuyện đầu tư à?”
Trần Thiên Hạo cảm thấy khá bất ngờ.
Tào Lam Thiên gật đầu đáp lại.
“Nếu không còn chuyện gì khác, tôi có thể đi được chưa?’
“Trông bộ dạng anh kìa, thôi mau cút đi”.
Trần Thiên Hạo ghét bỏ đá vào mông hắn một cái. Hắn cố nén nước mắt lao ra ngoài.
“Đúng là đồ vô dụng”.
Anh thầm mắng một tiếng.
Trông thấy Tào Lam Thiên đi rồi, Tiêu Thiên Bảo mới tươi cười đi tới.
“Xin chào, cậu là người muốn đầu tư cho Tiêu Thị chúng tôi phải không?”
“Ông chính là tổng giám đốc Tiêu Thiên Bảo sao?”, anh nhìn đối phương một cái, bỗng nhíu mày. Bởi anh phát hiện gương mặt người này có nhiều điểm giống với bố của Tiêu Mị Mị.
Đừng nói bọn họ chính là người nhà đấy nhé.
“Tôi đang đi trên đường thì thấy tờ rơi kêu gọi đầu tư vốn của các ông cho nên muốn tìm hiểu một chút”.
Anh lạnh nhạt nói.
“Được, vậy thì mời cậu đi cùng tôi đến văn phòng nói chuyện”.