Đông Hoang Thần Vương

Chương 126: Thần Ẩn ba mươi năm về trước




Lúc này Hoa Nhụy đã sợ đến mức không biết phải làm gì, cô ta mất hết hồn vía nhìn Trần Thiên Hạo đã sắp xếp xong mọi việc.

"Anh Trần, cảm ơn anh, cảm ơn anh".

"Đừng nói mấy lời vô dụng nữa, chúng ta lập tức đến bệnh viện trung tâm thành phố".

Trên đường cao tốc tỉnh 315, chiếc xe cấp cứu gặp được Tiết Thiên Linh. Sau khi lên xe, Tiết Thiên Linh nhìn Hoa Tiểu Bình xuất huyết nghiêm trọng, tròng mắt bắt đầu giãn ra.

Ông không dám chần chừ, lập tức châm cứu chữa bệnh bằng phương pháp phong bế.

Chặn sự sống đang xói mòn trong cơ thể, như vậy mới có thể trụ được đến khi đến bệnh viện trung tâm.

Vương Uyên Bác đã chuẩn bị sẵn bàn mổ...

Sau khi xử lý xong mọi việc, đã là đêm khuya, sau khi trải qua sáu giờ phẫu thuật, cộng thêm sự giúp sức của Tiết Thiên Linh, Hoa Tiểu Bình cuối cùng cũng giữ được tính mạng.

Hoa Nhụy vô cùng cảm động, cô ta quỳ xuống trước mặt Trần Thiên Hạo và Tiết Thiên Linh.

"Cảm ơn, cảm ơn..."

Nói xong câu này, áp lực cực lớn trong lòng cùng với sự hành hạ về mặt tinh thần khiến cho cô ta không chịu nổi, cơ thể mềm nhũn, cô ta ngất đi.

Trần Thiên Hạo ôm cô ta dậy, đưa vào trong một phòng bệnh gần đó.

"Vương".

Tiết Thiên Linh đi ra hành lang bệnh viện, giọng nói có vẻ nghiêm trọng.

"Có chuyện gì?", Trần Thiên Hạo hỏi.

"Người bệnh này..."

Ông có hơi ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Hạo.

"Chắc là người ngài muốn tìm".

"Người tôi muốn tìm?"

Trần Thiên Hạo giật nảy mình.

"Ý ông là sao?"

"Đầu sói!"

Tiết Thiên Linh đột nhiên nói ra một câu khiến Trần Thiên Hạo kinh ngạc.

Hai mắt anh mở lớn, cổ họng run rẩy.

"Nói!"

"Ban nãy khi làm phẫu thuật, tôi nhìn thấy bên ngực trái của ông ta có một hình xăm đầu sói, giống hệt với hình vẽ ngài đang tìm".

Giọng Tiết Thiên Linh vô cùng nghiêm trọng.

"Hít!"

Trần Thiên Hạo hít sâu một hơi.

Không thể nào. Chẳng nhẽ người mình khổ sở tìm kiếm lại là ông ta sao?

Nhưng người đó đã mất tích ngoài biển khơi, cuối cùng Thanh Long chỉ tìm được tin tức liên quan ở Đế Đô, sao ông ta lại có thể xuất hiện ở nơi này?

Không đúng, cực kỳ sai.

Có điều nếu có tin tức này thì nó chắc chắn có liên quan rất lớn.

"Bệnh tình người bệnh thế nào rồi?", Trần Thiên Hạo không nhịn được hỏi.

"Không quá lạc quan, có điều tôi có thể giữ được tính mạng của ông ta".

Tiết Thiên Linh gật đầu nói.

"Ừ. Người này vô cùng quan trọng, ông nhất định phải giữ tính mạng ông ta".

Giọng Trần Thiên Hạo rất nghiêm trọng, nếu như lúc đầu anh chỉ đơn giản muốn giúp Hoa Nhụy, bây giờ nó lại liên quan đến những gì anh tìm kiếm.

Không ngờ trên thế giới lại có chuyện trùng hợp đến vậy.

Anh không khỏi nhớ đến những bức hình ở nhà Hoa Tiểu Bình.

Chẳng nhẽ bọn họ có liên quan đến đầu sói.

Ký hiệu bộ đội đặc chủng của quân bộ, lúc Thanh Long chưa đến Trần Thiên Hạo đã bảo anh ta điều tra rồi, quân bộ ở bốn biên cương không có bất kỳ dữ liệu gì liên quan đến ký hiệu này.

Loạn quá!

Mọi chuyện phát triển đến bây giờ khiến Trần Thiên Hạo không có chút manh mối nào, nó rối như tơ vò, không thể tìm được chỗ để cởi nút thắt.

Bây giờ chỉ có thể chờ Hoa Tiểu Bình tỉnh lại.

Tiết Thiên Linh biết Trần Thiên Hạo đang cuống cuồng tìm kiếm manh mối.

Cho nên ông sử dụng phương pháp kích thích bằng châm cứu để Hoa Tiểu Bình mới phẫu thuật xong nhanh chóng khôi phục ý thức.

Đương nhiên phương pháp này gây tổn thương rất lớn cho người bệnh. Tiết Thiên Linh chắc chắn sẽ không nói chuyện này ra.

Trong phòng bệnh.

Hoa Nhụy vui vẻ nhìn Hoa Tiểu Bình đã tỉnh lại.

"Bố, bố cảm thấy thế nào?"

Hoa Tiểu Bình bất lực lắc đầu, gương mặt lộ ra vẻ áy náy.

"Nhụy Nhụy, thà con để bố chết đi cho xong".

"Bố, bố nói gì vậy", Hoa Nhụy tức giận nói.

Gương mặt Hoa Tiểu Bình tái mét, ông ta nhìn phòng bệnh liền biết Trần Thiên Hạo giúp đỡ.

Ông ta không kìm được cảm kích nhìn Trần Thiên Hạo.

"Cậu Trần, cảm ơn cậu".

Trần Thiên Hạo gật đầu, định mở miệng hỏi nhưng Hoa Nhụy còn đang ở đây, anh không biết có nên hỏi không.

Anh đắn đo nhìn Hoa Nhụy, Hoa Tiểu Bình liền hiểu ra nói với Hoa Nhụy.

"Nhụy Nhụy, con đi ra ngoài một lúc, bố muốn nói mấy câu với cậu Trần".

Tim Hoa Nhụy đột nhiên run lên.

Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, chẳng nhẽ bố cảm thấy cơ thể mình không ổn nên định giao phó cô ta cho Trần Thiên Hạo?

Mặc dù đây cũng là chuyện cô ta mong đợi nhưng cô ta không thể chấp nhận nổi tình hình như này.

Hoa Nhụy gật đầu, lén nhìn Trần Thiên Hạo sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh.

Hoa Tiểu Bình mở lời trước.

"Cậu Trần, cậu muốn hỏi chuyện về Trần Vĩnh Cường phải không?"

Trần Thiên Hạo kinh ngạc, anh nghiêm túc nhìn Hoa Tiểu Bình. Mặc dù người này nát rượu nhưng biết rất rõ mọi chuyện.

"Cũng không hẳn".

Trần Thiên Hạo nghĩ một lúc rồi nói tiếp.

"Tôi muốn hỏi một chút về chuyện đầu sói".

Tròng mắt Hoa Tiểu Bình co rút lại, ông ta nhìn Trần Thiên Hạo một lúc, yếu ớt hỏi.

"Bố cậu..."

"Ông biết chuyện của bố tôi sao?", Trần Thiên Hạo kinh ngạc. Chẳng nhẽ ông ta biết tất cả ngọn nguồn mọi chuyện sao?

Hoa Tiểu Bình thở dài, sau đó cười đau khổ.

"Chân tướng mọi chuyện chỉ có mình nhà họ Bạch ở Đế Đô mới biết, tôi chỉ là một bợm rượu say xỉn thôi".

Trần Thiên Hạo cảm thấy ông ta vẫn đang giấu chuyện gì đó, anh không cam lòng tiếp tục hỏi.

"Tiền bối, bố tôi chết không rõ nguyên nhân, tôi hy vọng ông sẽ nói mọi chuyện cho tôi".

Hoa Tiểu Bình im lặng một lúc, không biết vì cơ thể đau đớn hay là đang nghĩ gì đó.

Một lúc sau, ông ta ho ra máu, đột nhiên nói với Trần Thiên Hạo.

"Cả đời tôi hổ thẹn với Nhụy Nhụy, không thể cho con bé một cuộc sống tốt đẹp, sau này Nhụy Nhụy đi theo cậu, cậu đừng ghét bỏ nó".

"Chuyện này..."

Trần Thiên Hạo cạn lời, nghĩ một lúc rồi mới nói.

"Giám đốc Hoa là một cô gái tốt, không ai bạc đãi cô ấy đâu".

"Cậu Trần, cậu biết ý tôi mà".

"Chúng ta cứ nói thẳng ra, tôi có thể nói cho cậu mọi chuyện nhưng cậu nhất định phải đồng ý với tôi".

"Tôi, tôi đồng ý với ông sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ấy".

Trần Thiên Hạo gật đầu nói.

Có Lưu Tiểu Nguyệt với trái tim pha lê và cả Tiền Cầm Lâm đã đủ khiến anh rầu rĩ rồi, bây giờ còn phải lo cho Hoa Nhụy. Cái anh gọi là chăm sóc chỉ là sắp xếp cho cuộc sống công việc trong tương lai của cô ta thôi.

"Tôi có thể thấy được cậu là người nói được làm được".

Im lặng một lúc, hai mắt Hoa Tiểu Bình trở nên trống rỗng, một lúc sau ông ta mới lầm bầm nói.

"Tôi nhớ ba mươi năm trước, quân lính Nam Cương phụng mệnh tập kích cứ điểm của kẻ địch chiếm đóng ở nước ta. Hôm đó, chúng tôi do Bạch Chí Hiền dẫn đội, tôi, Trần Vĩnh Cường, Lưu Bá Thiên, và cả Trần Thiên Đạo..."

...

Trong tiếng kêu khóc tuyệt vọng của Hoa Nhụy, Hoa Tiểu Bình nhắm mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.