Đông Hoang Thần Vương

Chương 125: Người nhà họ Lưu phách lối




“Còn dám tìm người tới giúp sao? Để tao xem mày có thể tìm được ông lớn nào tới ra mặt cho mày. Đừng tưởng tao không biết mày chính là đứa làm môi giới nhà cửa ở Long Phượng Gia Viên. Tao từng đến đấy xem nhà rồi”.

“Tao cũng không sợ nói cho mày biết, hôm nay cho dù có là sếp Châu của mày tới cũng phải nể mặt tao”.

Người kia có thái độ cực kỳ kiêu căng ngang ngược, bản thân cũng có vốn liếng để khinh thường người khác. Bởi vì anh ta chính là con trai của trưởng lão nhà họ Lưu ở Nam Thành, Lưu Đông.

Bây giờ nhà họ Lưu dựa vào quan hệ của Lưu Tiểu Nguyệt và Trần Thiên Hạo, có thể hô mưa gọi gió. Cả đất Nam Thành đều biết nhà họ Lưu và nhà họ Trần có quan hệ mật thiết với nhau.

Không một ai dám to gan chọc vào bọn họ. Vì thế, một vài con em nhà họ Lưu ra ngoài đối nhân xử thế đều phách lối hơn rất nhiều.

Cho dù là cảnh sát bảo vệ an ninh trật tự tới cũng không làm gì được.

Hoa Tiểu Bình say rượu, lại còn đi ra giữa lòng đường, phải gánh hết toàn bộ trách nhiệm, cảnh sát cũng chỉ có thể bảo hai bên tự thương lượng giải quyết với nhau.

Đám đông tụ tập hóng hớt ngày một đông. Hoa Nhụy muốn đi lại bị Lưu Đông gọi người tới chặn đường.

Cô ta đau khổ cầu xin.

“Xin anh thương xót cho tôi, chuyện bồi thường để sau hẵng nói được không? Bố tôi đang cấp cứu ở bệnh viện, tôi phải đi xem thế nào. Ông ấy là người thân duy nhất của tôi, hu hu…”

“Mày chỉ có một người thân thì sao? Tao cũng chỉ có mỗi chiếc xe này thôi. Mày nhất định phải bồi thường cho tao, không thì đừng hòng rời đi nửa bước”.

Lưu Đông lạnh lùng nói.

Anh ta trông thấy bộ dạng tuyệt vọng tột độ của Hoa Nhụy, hai mắt bỗng sáng rực lên.

Bước tới gần cô ta.

“Tao cũng không phải người máu lạnh như vậy. Hay là thế này đi, cô em theo tao vài đêm, tao sẽ cho hoãn lại việc bồi thường. Cô em cũng có thể đến bệnh viện chăm bố, thấy thế nào?”

Nói xong, anh ta nhìn lướt qua người cô ta một lượt, vẻ mặt xấu xa.

“Không, anh đừng có mơ”.

Nhụy Hoa gạt nước mắt, cả giận hét ầm lên.

“Lát nữa bạn tôi sẽ tới đây. Anh ấy sẽ giải quyết”.

“Bạn của mày? Mày nghèo rớt mùng tơi lấy đâu ra bạn?”

“Hừ!”

“Tao sẽ chống mắt đợi bạn mày đến, xem nó có thể bồi thường nổi không”.

Đám người xung quanh cũng bắt đầu chỉ trỏ, trách móc Lưu Đông. Thế nhưng anh ta có xe hơi mấy triệu, bọn họ cũng không dám can thiệp nhiều.

Đúng lúc này.

Một chiếc Lincoln Limousine trị giá trên chục triệu phóng tới rồi đỗ lại trước mặt bọn họ.

Ai cũng giật mình khiếp sợ.

“Hỏng rồi, xem ra lại là người phe anh chàng nhà giàu kia”.

“Haiz, người nghèo biết đi đâu đòi công bằng đây. Lần này sợ là cả cái mạng của ông già say rượu kia cũng không đền nổi xe cho người ta”.

Nhưng sắc mặt của Lưu Đông lại trở nên căng thẳng.

“Đây là xe của ai?”

Mặc dù anh ta thấy quen mắt nhưng lại không tài nào nhớ ra nổi. Chẳng lẽ đối phương chính là bạn của con nhóc này sao?

Cô ta chỉ là một đứa môi giới nhà đất thôi mà. Tuy Lưu Đông không quen biết gì nhưng có thể nhìn từ cách ăn mặc của cô ta, rõ ràng không phải người có tiền.

Anh ta thầm đoán có lẽ là một ông chủ bụng phệ nào đó, giữa hai người bọn có một mối quan hệ mờ ám nào đó…

Cho dù có là ai đi chăng nữa thì ở Nam Thành này cũng đâu có ai dám chọc vào nhà họ Lưu của anh ta?

Anh ta ưỡn ngực ngẩng cao đầu, vẻ mặt vênh váo đắc ý, chờ đối phương xuống xe sẽ phải chạy tới lấy lòng mình.

Cửa xe vừa mở ra, một người đàn ông thân hình cao lớn, cả người mặc đồ đen bước xuống.

“Anh Trần!”

Hoa Nhụy như nhìn thấy cứu tinh, sắc mặt vui mừng khôn xiết.

Người vừa có tiền vừa có thực lực mà cô ta quen cũng chỉ có mình anh mà thôi.

Trần Thiên Hạo đi tới, khẽ gật đầu với cô ta.

“Xảy ra chuyện gì? Đâm vào người ta không chịu bồi thường còn đòi tiền ngược lại hả? Lái xe đâu?”

Anh quay sang nhìn đám đông.

Lưu Đông đang đứng ở ven đường, giây phút trông thấy anh xuất hiện không khỏi sửng sốt há hốc mồm, phát hiện đối phương cực kỳ quen mắt…

Má ơi, đây chính là Trần Thiên Hạo.

Là…

Bỗng nhiên anh ta lao vọt ra khỏi đám người, sợ sệt run lẩy bẩy.

Vội vàng quỳ rạp xuống trước mặt anh.

“Trần gia chủ, sao, sao anh lại tới đây?”

“Hả?”

Thấy cảnh tượng này, ai cũng sợ ngây người.

Không ngờ một cậu chủ nhà giàu lái chiếc xe Mercedes năm sáu triệu mà lại sợ tới mức quỳ xuống như vậy.

“Ôi trời, cái anh chàng trẻ tuổi kia”.

“Chắc chắn nắm giữ thế lực rất mạnh”.

Vừa rồi Lưu Đông còn ngông cuồng nói cho dù là chủ nhà họ Châu đến cũng không coi ra gì. Vậy thì người đàn ông trẻ tuổi này phải có địa vị như thế nào?

Hoa Nhụy cũng vô cùng chấn động.

Từ lần sếp Châu dập đầu với Trần Thiên Hạo, đến cái thẻ ngân hàng không biết chứa bao nhiêu tài sản, bây giờ ngay cả người đàn ông ngang ngược này cũng phải khúm núm cúi đầu.

Một loạt suy nghĩ to gan lớn mật không ngừng xuất hiện trong đầu cô ta.

Dạo gần đây nhà họ Trần ở Nam Thành quật khởi rất nhanh. Sự tích tiêu diệt cả bốn gia tộc lớn nổi tiếng không chỉ ở trong Nam Thành, đến cả các vùng lân cận cũng bàn tán xôn xao.

Tất cả mọi người đều nhắc tới chủ nhà họ Trần thần bí với giọng điệu sùng bái.

Anh họ Trần, chẳng lẽ người đó chính là anh?

Hoa Nhụy nuốt nước bọt ừng ực, hơi căng thẳng ngẩng đầu nhìn anh.

Anh lạnh lùng nhìn người đang quỳ dưới đất.

Tính ra thì gần như các gia tộc lớn ở Nam Thành đều biết mặt anh rồi, không biết đối phương sẽ là người nhà nào?

“Anh là người lái xe gây tai nạn hả?”

Lưu Đông gật đầu như bổ củi, cúi rạp người xuống mặt đất không dám ngẩng đầu nhìn anh.

“Anh là người của gia tộc nào? Sao tôi lại thấy quen mắt như vậy?”

“Thưa Trần gia chủ, tôi là người nhà họ Lưu, em họ của Tiểu Nguyệt”.

Anh ta vội vàng giải thích.

“À, em trai của Tiểu Nguyệt”, anh nhìn thoáng qua chiếc Mercedes bị đâm hỏng kia.

“Cô gái này là bạn của tôi. Cậu nói xem bao nhiêu thì được?”

“Chỉ là một cái xe thôi mà, tôi có mua bảo hiểm rồi, không cần bồi thường nữa đâu”.

Lưu Đông khách sáo từ chối.

“Khiếp, xe đắt vậy mà không cần bồi thường nữa sao?”

“Chắc chắn người này có thân phận cực kỳ cao quý”.

Đám đông nhao nhao bàn luận. Xe trị giá mấy triệu bị đâm hỏng, vậy mà chỉ cần anh ra mặt là không cần bồi thường nữa.

“Người anh em này thật là lợi hại. Nếu cậu ấy có thể đến nhà mẹ vợ ra mặt giúp tôi, có lẽ cô vợ bỏ chạy ba mươi năm của tôi sẽ quay về”.

“Anh khoác lác quá đấy”.

“Không cần bồi thường?”

Giọng điệu của Trần Thiên Hạo trở nên lạnh lẽo.

“Tôi bảo cậu bồi thường tiền chữa bệnh, cậu nghĩ tôi bảo bồi thường xe cho cậu à?”

Một luồng áp lực khổng lồ đè tới khiến Lưu Đông sợ toát mồ hôi hột, cả người run lẩy bẩy. Anh ta hiểu rõ thủ đoạn của Trần Thiên Hạo. Trong mắt anh không hề phân biệt cao thấp sang hèn, thực lực mạnh yếu.

Chọc vào anh chỉ có một con đường chết.

“Tôi đền, tôi sẽ đền”.

Anh nhìn sang Hoa Nhụy đang nơm nớp lo sợ.

“Giám đốc Hoa, cô thấy tiền chữa trị của bố cô khoảng bao nhiêu?”

Cô ta lập tức òa khóc nức nở.

“Anh Trần, bố tôi, ông ấy được đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi. Xin anh hãy đưa tôi đến bệnh viện với”.

Sắc mặt anh sa sầm lại, gật đầu đáp.

“Được!”

Sau đó, anh chỉ vào Lưu Đông.

“Cậu cũng đi với chúng tôi”.

Ô tô lao nhanh như bay trên đường, chẳng mấy chốc đã tới bệnh viện huyện. Bởi vì nguyên nhân hộ khẩu nên bọn họ lựa chọn cứu người ở bệnh viện huyện.

Khi bọn họ đến nơi, phòng cấp cứu đã được mở ra, bác sĩ lắc đầu tỏ vẻ bất lực.

“Bệnh nhân chảy máu quá nhiều, phần trăm sống sót rất nhỏ”.

Nghe thấy thế, Hoa Nhụy không kìm được gào khóc ầm ĩ. Mặc dù cô ta rất ghét bố mình nghiện rượu nhưng dù sao cũng là bậc sinh thành, là người thân duy nhất còn lại trên đời này của cô ta.

“Bác sĩ, tôi xin ông. Xin ông cứu bố tôi với”.

“Điều kiện chữa trị ở bệnh viện chúng tôi có hạn, hay là cô chuyển đến bệnh viện trung tâm thử xem”.

Trần Thiên Hạo nhanh chóng gọi điện thoại cho Vương Uyên Bác.

“Bác sĩ Vương, mau chuẩn bị phòng phẫu thuật cho tôi. Bạn tôi gặp tai nạn cần cứu chữa gấp”.

Tiếp đó, anh lại gọi cho Tiết Thiên Linh.

“Bây giờ ông mau đi theo đường quốc lộ 315 tới bệnh viện huyện, có bệnh nhân đang cần ông cứu chữa”.

Phong cách làm việc của anh rất nhanh nhẹn dứt khoát, khiến Lưu Đông phải trố mắt nhìn.

“Nếu ông ấy xảy ra mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho cậu đâu”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.