Đông Hoang Thần Vương

Chương 112: Ý đồ của hiệu trưởng Ngô Đông




Những năm gần đây, quốc gia đang đẩy mạnh phát triển nông thôn mới, xây dựng cơ sở hạ tầng.

Nông thôn ngày nay đã khác xưa rất nhiều. Hai bên đường sạch tinh tươm là những dãy nhà hai tầng san sát nhau.

Tầng một là các cửa hàng bán đủ loại đồ gia dụng thường ngày.

Giúp người dân trong thôn không cần phải đi vào tận thành phố xa xôi để mua sắm nữa.

Thôn Thắng Lợi!

“Nông thôn bây giờ phát triển nhanh thật đấy”.

Trần Thiên Hạo nhìn dãy cửa hàng đông đúc hai bên đường, cảm thán một câu.

Chiếc xe ô tô trị giá hơn chục triệu xuất hiện ở nông thôn là cực kỳ hiếm thấy.

Cho nên khi chiếc xe Lincoln Limousine này chạy trên đường đã thu hút rất nhiều ánh mắt của người dân trong thôn.

Bởi vì cửa kính xe đều được làm từ kính chống nhìn trộm cao cấp cho nên người bên ngoài có dí sát vào cũng không nhìn rõ bên trong xe.

Có người nhiều chuyện vừa bàn tán vừa đi theo sau xem chiếc xe này sẽ dừng lại ở nhà ai.

“Anh Trần đừng trách họ. Bọn họ chỉ tò mò thôi, không có ác ý gì đâu”.

Hoa Nhụy nhìn thấy người dân trong thôn đi theo đằng sau, cuống quýt giải thích.

Trần Thiên Hạo chỉ gật nhẹ đầu không nói gì thêm.

Theo chỉ dẫn của Hoa Nhụy, chiếc xe đi tới một ngôi trường tiểu học có diện tích hơn mười nghìn mét vuông ở phía Đông.

Trường tiểu học Thắng Lợi.

Ngôi trường này được cải tạo từ một trường học cũ vào năm mươi năm trước cho nên đường đi khá nhỏ hẹp.

Chiếc xe dừng lại trong bãi đỗ xe cách trường học năm trăm mét.

“Đường đi đến trường học chỗ chúng tôi hơi hẹp nên phải đi bộ một đoạn”.

Sau khi xuống xe, Hoa Nhụy giải thích với anh.

Mấy người dân đi theo nhìn thấy Hoa Nhụy bước ra từ trong xe đều không khỏi giật mình kinh hãi.

“Nhìn kìa, là con gái nhà Hoa Lại Mao”.

“Ôi chao ơi, tôi biết ngay mà, cô bé này không phải người bình thường đâu. Người ta quen được người giàu chưa kìa”.

“Mau đi báo cho ông Hắc đi. Con dâu của ông ta sắp bị người ta cướp mất rồi kìa”.

Đám người nhà quê nhao nhao bàn tán.

Trần Thiên Hạo hơi nhíu mày, quay lại nhìn bọn họ.

Toàn là đám đàn bà nhiều chuyện và mấy người đàn ông vô công rồi nghề.

Cả ngày không có gì làm, chỉ biết chõ mõm vào chuyện của người khác.

Anh ghét nhất là loại người này.

Bạch Hổ nhìn thấy ánh mắt mất kiên nhẫn của anh, lập tức xông lên trừng mắt nạt nộ đám người kia. Bộ dạng hung dữ ấy dọa bọn họ sợ hãi lùi lại thật xa.

“Anh Trần đừng nghe họ nói lung tung. Bọn họ toàn…”

“Được rồi, cô đừng nói nữa. Mau đi vào trường học xem nào”.

Anh lên tiếng ngăn cản. Hoa Nhụy chỉ biết xin lỗi, khiến anh thấy khá bức bối.

Nghe thấy vậy, cô ta lập tức im bặt, trong lòng dâng lên cảm giác thấp thỏm không tên.

Vội vàng dẫn anh đi vào trong trường học.

Hiệu trưởng Ngô Đông đang ở trong văn phòng vò đầu bứt tai.

Sắp đến đợt nghỉ hè rồi. Cấp trên ra lệnh phải tranh thủ thời gian bọn trẻ được nghỉ xây xong thư viện của trường.

Xây thư viện, nói thì dễ.

Nhưng làm thì lại khó.

Tiền vốn cấp trên phát xuống có hạn, ngôi trường này vốn đang nợ không ít tiền xây dựng.

Giờ lại còn phải xây thư viện, cho dù bán cả ông ta đi cũng không có tiền mà xây.

Mặc dù ông ta cũng cố gắng xin tài trợ từ mấy ông chủ nhà giàu trong thôn nhưng con của bọn họ lại đi học ở trong thành phố.

Cũng không có tinh thần tích cực ủng hộ sự nghiệp giáo dục trong thôn.

Ngô Đông ủ rũ thở dài.

Ngày mai cấp trên bắt các thôn phải báo cáo dự trù chi phí xây dựng.

Ông ta chỉ dự trù chưa tới năm mươi nghìn, đến lúc báo cáo nhất định sẽ trở thành trò cười của các trường khác.

Ông ta nhớ lại giọng điệu chế giễu của hiệu trưởng thôn bên cạnh trong cuộc gọi vừa rồi.

Không khỏi nổi giận đùng đùng.

Đều là nông thôn, nhưng thôn của người ta tập trung phát triển doanh nghiệp, chỉ mất nửa ngày đã có thể kiếm đủ tiền vốn xây dựng thư viện.

Các ông chủ đều hào phóng ủng hộ mấy chục nghìn.

Khiến ông ta vô cùng ghen tỵ.

“Hiệu trưởng Ngô, có người đến tìm ông”.

Ông cụ làm bảo vệ gõ cửa phòng hiệu trưởng báo một tiếng.

Ngô Đông vốn đang bực tức trong người, dứt khoát trả lời.

“Trừ người đến ủng hộ thì tôi không gặp ai đâu”.

“Là Hoa Nhụy, con gái nhà Hoa Lại Mao ở Nam Thành. Cô ta còn dẫn theo một người trông có vẻ rất giàu có”.

“Vậy sao?”

Ngô Đông vội vàng đứng bật dậy.

Ông ta có quen biết Hoa Nhụy. Con trai ông ta cũng thích cô gái này, còn giục người đi cầu hôn mấy lần.

Thế nhưng ông bố già của Hoa Nhụy rất tham lam, vừa mở mồm đã đòi tiền dạm ngõ một triệu.

Cuối cùng hai bố con ông ta chỉ có thể từ bỏ.

Nhưng nghe nói ông Hắc đã gửi lễ hỏi tới nhà Hoa Nhụy. Ông Hắc là ác bá nổi tiếng trong vùng, con trai ông ta lại từng phạm tội phải ngồi tù, năm ngoái vừa mới được thả ra.

Nghĩ tới đây.

Ngô Đông liền lao ra khỏi văn phòng, chạy tới cổng trường.

Ông ta đã gặp không ít kẻ có tiền, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thấy người như Trần Thiên Hạo.

Đối phương có dáng người cao to cường tráng, mày rậm mắt hổ, mặc bộ vest màu đen đắt giá, đem lại cho người ta cảm giác rất cao cấp.

Thế nhưng.

Ông ta nhìn trộm cổ tay và trên cổ của anh.

Không thấy vòng trang sức đắt tiền, cũng không có đồng hồ đeo tay hàng hiệu.

Người này là thật sự có tiền hay chỉ đang làm ra vẻ?

Mấy năm nay có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi làm công một năm ở bên ngoài rồi mặc toàn hàng hiệu trở về nên ông ta không thể hiện thái độ tích cực cho lắm.

Ông ta nhìn sang Hoa Nhụy.

Cô ta mặc bộ đồ công sở bó chặt, vòng ngực đầy đặn hơn cả trước kia. Dưới lớp váy ngắn là cặp đùi trắng nõn dài thẳng tắp.

“Hoa Nhụy, cháu đến tìm chú à?”

Ngô Đông nuốt nước bọt.

Mọi người ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp. Mặc dù tuổi tác giữa hai người họ chênh lệch hơi nhiều nhưng cũng không ảnh hưởng tới suy nghĩ lệch lạc trong đầu ông ta.

Hoa Nhụy mỉm cười nhìn ông ta đáp.

“Hiệu trưởng Ngô, đây là anh Trần, cháu muốn nhờ chú làm thủ tục nhập học cho con trai của anh ấy”.

“Xin đi học ở trường chú hả?”

Ngô Đông ngạc nhiên hỏi lại.

Bây giờ người giàu đều cho con đi học ở trong thành phố, làm gì có ai cho về nông thôn học?

“Đúng vậy”.

Hoa Nhụy gật đầu cười đáp.

“Không phải… là không thể”.

“Chỉ là thủ tục chuyển trường hơi rắc rối, phải cần nhờ vả quan hệ một chút”.

Giọng điệu của Ngô Đồng hơi khó xử.

“Hiệu trưởng Ngô gặp khó khăn gì cứ nói với tôi. Chỉ cần con tôi được đi học thì mọi chuyện đều không thành vấn đề”, Trần Thiên Hạo hào phóng đề nghị.

“Đúng là tôi đang gặp chút khó khăn”.

Ngô Đồng lẩm bẩm một tiếng, nhớ tới khoản tiền xây dựng còn thiếu.

Cho dù có cơ hội hay không thì cũng phải thử một lần mới biết được.

Nghĩ vậy, ông ta bèn nói.

“Cậu Trần, tôi cũng không giấu gì cậu. Trường học ở nông thôn chúng tôi không có điều kiện giảng dạy tốt như ở trong thành phố nên mới có nhiều học sinh chuyển đi như vậy. Thật ra hiệu quả giảng dạy ở chúng tôi không hề kém chút nào”.

“Giáo viên đều là các giáo sư lâu năm có uy tín. Chúng tôi chỉ thiếu chút cơ sở vật chất”.

“Bây giờ, trường chúng tôi đang cần xây một thư viện để cung cấp thêm nhiều sách cho bọn trẻ đọc ngoài giờ học. Chỉ có điều trước mắt còn đang thiếu kinh phí ủng hộ”.

“Nếu như cậu có thể…”

“Xây dựng thư viện cho trường học là chuyện tốt”.

Trần Thiên Hạo gật đầu ngay tắp lự rồi nói tiếp.

“Chuyện này dễ làm. Tôi có thể đầu tư chi phí cho trường xây thư viện”.

“Cậu Trần đồng ý thật sao?”

Ngô Đồng kinh ngạc há hốc mồm.

Để gom tiền xây dựng, ông ta đã phải mặt dày đến tìm mấy nhà giàu trong thôn.

Nói hết lời để thuyết phục, nào là cường quốc giáo dục, quốc gia hưng thịnh, vừa nói vừa cầu khẩn mới xin được mấy nghìn.

Bây giờ ông ta mới thăm dò một câu, đối phương đã hào phóng đồng ý luôn sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.