Chương 101: Lưu Tiểu Nguyệt tuyệt vọng
“Anh ra ngoài đi, em không muốn nhìn thấy anh”.
Sắc mặt của Trần Thiên Hạo trở nên rất khó coi. Anh mím môi giải thích.
“Tiểu Nguyệt à, anh đi vì có chuyện quan trọng mà”.
“Ra ngoài!”
Cơ thể run lên bần bật, Lưu Tiểu Nguyệt kích động gào lên.
Sau đó cô đã ho rất dữ dội. Trần Thiên Hạo vội đỡ lấy cô, nhưng lại bị Lưu Tiểu Nguyệt đẩy ra.
“Ra ngoài đi!”
Ánh mắt cô ngập tràn phẫn hận, gương mặt tái nhợt giần giật trông có đôi phút đáng sợ.
Trần Thiên Hạo mím chặt môi, vẻ âu lo lộ rõ trên khuôn mặt.
Anh bất lực, đành xoay người rời đi.
Lưu Cảnh Minh đang canh chừng ngoài cửa. Trần Thiên Hạo bèn dặn đối phương vào trông nom Lưu Tiểu Nguyệt giúp mình.
Lưu Tiểu Nguyệt nằm trên giường, chẳng còn thiết sống nữa.
Cơn ho dữ dội ấy khiến cô gần như thở không ra hơi.
Lưu Tiểu Nguyệt vốn nghĩ rằng có thể buông bỏ, nhưng cô đã đánh giá cao bản thân mình quá rồi.
Cúi đầu nhẫn nhục suốt nhiều năm ròng rã khiến cô trở thành người luôn phải cắn răng chịu đựng. Nhưng mọi chuyện mà cô vẫn luôn kiên trì đã tiêu tan cả rồi.
Chỉ trong chớp mắt, cô cảm thấy mình đã mất đi tất cả.
Trần Thiên Hạo chính là tất cả của cô.
Đôi mắt không cảm xúc, thẫn thờ ngắm nhìn chiếc lá đang rơi rụng ngoài ô cửa sổ.
Màu lá ngả vàng, cuốn theo cơn gió.
Thoải mái và tự do!
Bay đến nơi mà nó không mường tượng được.
Khô héo ư?
Tàn lụi ư?
Không, bây giờ là tháng Sáu, là mùa của sức sống dâng trào.
Nhưng vận mệnh lúc nào cũng như vậy đấy, sẽ lấy đi những thứ vốn nên tồn tại, và giữ lại những thứ không nên giữ lại.
Mình chính là người nên tồn tại ấy, nhưng lại bị lấy đi.
Cô gái kia vốn là người không nên giữ lại, lại vừa nên giữ lại.
Lưu Tiểu Nguyệt lẩm bẩm, đôi mắt chầm chậm mờ nhoè trong làn nước.
Lau đi nước mắt, cô đứng dậy đi về phía cửa sổ.
Cô nhìn thấy chiếc lá kia như đang vẫy tay về phía cô, nói với cô rằng tự do tuyệt vời biết nhường nào.
Rồi Lưu Tiểu Nguyệt lại thấy một chiếc lá khác đang cười nhạo sự ngu xuẩn của cô.
Chế giễu cô không nên dễ dàng bỏ ra tình cảm nhiều năm như thế.
Mỉa mai cô đã quá tin người.
Cô muốn phản bác, nhưng lại không thể nói nên lời.
Cũng chỉ có chiếc lá đang tỉ tê về sự tự do ấy là vui vẻ chìa tay về phía cô, nói rằng, “Nào! Đi theo tôi, sau này sẽ không phải chịu đựng sự giày vò này nữa”.
Hồn bay phách lạc, Lưu Tiểu Nguyệt giẫm lên bệ cửa sổ.
“Tiểu Nguyệt!”
Lưu Cảnh Minh vừa bước vào phòng đã hoảng sợ thét lên, lao ngay về phía Lưu Tiểu Nguyệt.
Nhưng tốc độ của Lưu Cảnh Minh vẫn quá chậm. Lưu Tiểu Nguyệt đã sải chân ra rồi.
Nhưng đột nhiên, một bóng người cao to vụt qua Lưu Cảnh Minh, vươn tay túm lấy Lưu Tiểu Nguyệt đã gần rơi xuống.
Lưu Tiểu Nguyệt hoảng hốt bừng tỉnh.
Cô ngoái đầu nhìn Trần Thiên Hạo, ánh mắt đầy oán hận.
“Thả ra”.
“Để em chết đi!”.
“Tiểu Nguyệt!”
Giọng đã khàn đi, Trần Thiên Hạo thét lên rất to, đôi mắt ngân ngấn nước.
Anh kéo cô lại rồi ôm chặt vào lòng.
“Tiểu Nguyệt, em đừng làm chuyện khờ dại mà”.
Gương mặt của Lưu Tiểu Nguyệt đã trắng bệch, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt lã chã rơi xuống.
Cô đã cố vùng vẫy nhưng vẫn không thể giãy ra khỏi cánh tay của Trần Thiên Hạo, bèn há miệng cắn mạnh vào ngực anh.
Một thứ chất lỏng chảy trong miệng, ngập tràn vị máu.
Trần Thiên Hạo vẫn không mảy may nhúc nhích.
Phát cắn ấy kéo dài rất lâu, Lưu Tiểu Nguyệt cảm thấy răng mình đã gần như cắn đứt miếng thịt ấy vậy.
Nỗi tủi thân trong lòng cô bỗng trào dâng như đê vỡ.
Cô nhả môi ra, sau đó khóc oà lên.
“Anh là đồ khốn!”
“Khốn kiếp!”
Cô nắm chặt tay lại rồi điên cuồng đấm lên người Trần Thiên Hạo.
Dần dà, cô thấy cánh tay mình đã mỏi nhừ đến mức không nhấc lên được nữa, đã khóc đến mức chẳng còn nước mắt trào ra.
Lưu Tiểu Nguyệt ngả đầu lên lồng ngực của Trần Thiên Hạo.
Cô nhận ra bản thân mình quá dễ mềm lòng.
Cho dù trước đó Lưu Tiểu Nguyệt đã nghĩ mình sẽ không tha thứ, cho dù cô đã có ý định chết đi.
Việc Trần Thiên Hạo ôm chặt lấy cô và mặc cho cô đánh đấm, lại khiến cô không thể nào kháng cự, không thể nào tiếp tục hận anh nữa.
Nhưng Trần Thiên Hạo đã làm trái tim cô tổn thương rất nặng nề.
Lưu Tiểu Nguyệt khịt mũi, lãnh đạm nói.
“Buông em ra!”
Trần Thiên Hạo lắc đầu.
“Anh sẽ không buông em ra, dù em có cầm dao giết anh đi chăng nữa”.
Lưu Tiểu Nguyệt hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng đầu nhìn anh.
Tình cảm chân thành đều được thể hiện trên đường nét cương nghị ấy.
Trong giây phút đó, suýt chút nữa Lưu Tiểu Nguyệt đã định tha thứ cho anh.
“Em sẽ không làm chuyện ngu ngốc”.
“Buông em ra đi”.
Trần Thiên Hạo nhìn cô. Lúc này, Lưu Tiểu Nguyệt đang nhìn anh bằng vẻ mặt rất điềm tĩnh.
Đôi mắt đã từng nồng ấm và dịu dàng ấy đã trở nên lạnh nhạt vô cùng.
Bỗng chốc anh thấy tim mình đau nhói.
Tựa như vừa mất đi thứ quý giá nhất trên đời.
Lưu Cảnh Minh thấy vậy bèn đi đến trước cửa sổ để canh chừng, đoạn gật đầu với Trần Thiên Hạo.
Lúc này, Trần Thiên Hạo mới từ từ buông cô ra.
Trong giây phút vòng tay mạnh mẽ ấy buông ra, cơ thể của Lưu Tiểu Nguyệt bỗng dưng mềm nhũn, yếu ớt chực ngã xuống sàn.
Trần Thiên Hạo vội vã chạy đến đỡ lấy Lưu Tiểu Nguyệt, sau đó bế cô dậy rồi đặt lên giường bệnh.
“Trần Thiên Hạo, chúng ta vẫn nên nghiêm túc suy nghĩ lại đi”.
“Có lẽ, hai chúng ta thật sự không hợp ở bên nhau”.
Lưu Tiểu Nguyệt nhìn anh, bình tĩnh nói.
Trần Thiên Hạo nhíu mày, ánh mắt thoáng dao động.
“Tiểu Nguyệt à, chuyện tình cảm, anh không biết phải giải thích thế nào. Nhưng tình cảm anh dành cho em trước nay chưa từng thay đổi”.
“Em có thể nhìn ra mà”.
Lưu Tiểu Nguyệt nhìn Trần Thiên Hạo chăm chăm.
“Từ lúc anh quay về, em đã có thể nhìn ra rồi. Tình cảm anh dành cho em là tình thân thì đúng hơn. Anh ở riêng cùng em sẽ cảm thấy lo lắng, bàn chuyện tương lai với em thì luôn tìm cách lảng tránh”.
Nói đoạn, nước mắt cô lại ứa ra.
Lưu Tiểu Nguyệt không lau đi, cứ để nó rơi xuống ga giường trắng muốt.
“Anh oai phong đến thế, tài giỏi đến thế, ngay cả tứ đại gia tộc còn bị anh trấn áp. Em đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi, em có tư cách gì đâu, em chỉ là con riêng của một người ở rể, từ bé đã chẳng ai nuôi dưỡng, lang bạt khắp bốn phương”.
“Sao em có thể mơ mộng hão huyền trở thành bạn đời của anh kia chứ!”
“Trần Thiên Hạo, chúng ta kết thúc đi”.
Nghe xong, Lưu Cảnh Minh cũng bất giác rơi nước mắt.
Lưu Cảnh Minh vẫn luôn cảm thấy vô cùng áy náy với Lưu Tiểu Nguyệt. Nhưng nhìn thấy con gái mình bị tên đàn ông này tổn thương đậm sâu đến vậy, lửa giận kìm nén đã lâu trong lồng ngực khiến Lưu Cảnh Minh mất sạch lý trí.
Thế là Lưu Cảnh Minh bèn sấn tới, tát vào mặt Trần Thiên Hạo.
“Trần Thiên Hạo, tôi liều với cậu”.
Lại một cú tát nữa.
Trần Thiên Hạo không hề nhúc nhích.
Lưu Tiểu Nguyệt cũng chẳng ngăn cản. Cô cắn môi, gương mặt tái nhợt không hề có chút huyết sắc nào, quay mặt đi để không nhìn thấy anh nữa.
Những điều muốn nói, cô đã nói hết rồi.
Đây chính là thái độ của Lưu Tiểu Nguyệt.
Cô, không xứng với Trần Thiên Hạo.
Lúc này, cô có thể buông tay rồi.
Để anh thoả sức bay lượn khắp trời cao biển rộng.
Đánh được mấy cú, Lưu Cảnh Minh ôm đầu ngồi thụp xuống sàn, khóc rống lên.
Lưu Cảnh Minh khóc vì mình không đủ bản lĩnh để bảo vệ con gái.
Trước đây, Trần Thiên Hạo quả đúng như lời Lưu Tiểu Nguyệt đã nói.
Bởi vì, anh đang hoàn thành di nguyện giúp anh em tốt của mình.
Nhưng nhìn thấy người con gái gầy gò hay khóc ấy, nhìn thấy sự kiên trì, thiện lương, và cố chấp trong mọi chuyện ấy, và mỗi một ánh mắt đầy dịu dàng và ngưỡng mộ mà cô dành cho mình, cõi lòng Trần Thiên Hạo đã dao động.
Không chỉ thế, tâm thế cự tuyệt và kháng cự ban đầu của anh cũng đã dần thay đổi.
Qua mỗi lần va chạm, ý nghĩ tiếp nhận sự tồn tại của cô đã càng ngày càng kiên định hơn trong lòng anh.
Chương 102: Gả cho anh
Nếu bức thư của chiến thần Đông Hoang đại diện cho ý tưởng bắt đầu của Trần Thiên Hạo, vậy thì giây phút này, bức thư ấy có thể xé bỏ rồi.
Một người tiếp xúc trên cơ sở tình yêu, làm sao có thể không yêu kia chứ?
Trần Thiên Hạo không làm được.
Anh muốn dùng cách riêng của mình để bắt đầu lại.
“Tiểu Nguyệt, trước đây anh quả thật đã làm rất nhiều chuyện khiến em đau lòng”.
“Vậy nên, chúng ta có thể chấm dứt mối tình này tại đây”.
Trần Thiên Hạo nói thật chậm rãi.
Tuy đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, nhưng khi nghe Trần Thiên Hạo chính miệng nói ra, Lưu Tiểu Nguyệt vẫn cảm thấy lòng mình nhói đau, có phần không chấp nhận được.
Vành mắt đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Nếu anh cũng chọn cách kết thúc, vậy anh có thể đi được rồi, em không muốn có bất cứ dây dưa gì với anh nữa”.
Lưu Tiểu Nguyệt lạnh lùng nói, giọng đã có phần khàn đi.
Trần Thiên Hạo bèn trực tiếp quỳ một chân xuống, lấy ra chiếc nhẫn vốn nên xuất hiện trong lễ cưới.
“Tiểu Nguyệt, từ nay về sau, Trần Thiên Hạo này sẽ bắt đầu một mối tình mới cùng em”.
“Chỉ có anh và em thôi”.
“Em đồng ý gả cho anh nhé?”
Hành động này làm Lưu Cảnh Minh giật mình đến mức ngồi phịch xuống sàn, đoạn nhìn Lưu Tiểu Nguyệt chăm chú, hy vọng con gái mình sẽ đồng ý.
Trái tim đau đớn của Lưu Tiểu Nguyệt bỗng chốc giật thót.
Cô nhíu mày, rồi lại nhìn Trần Thiên Hạo, cảm thấy anh của giờ phút này như thể biến thành một người khác vậy.
Người của năm năm trước ấy, đã đặt đoạn kết cho mối tình của họ.
Rồi lại bắt đầu một mối tình mới ư?
Anh chắc chắn đây không phải là trò vô sỉ gì đấy chứ?
Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ chan chứa tình cảm ấy của Trần Thiên Hạo khiến cô nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
“Tiểu Nguyệt à, em đồng ý gả cho anh nhé?”
Trần Thiên Hạo dịu dàng nhìn cô, lặp lại câu nói ấy.
Lưu Tiểu Nguyệt hít một hơi thật sâu, thành trì kiên cố trong lòng cô gần như sụp đổ trước ánh mắt dịu dàng chăm chú của anh.
Sau một lúc lâu, cô mới mím chặt đôi môi đã khô rang.
“Thiên Hạo à, chúng ta vẫn nên bình tĩnh một chút, rồi hẵng nói sau nhé”.
“Vậy em có đồng ý hay không?”
Trần Thiên Hạo chưa đứng dậy, vẫn say đắm nhìn cô và hỏi lại.
“Em…”
“Em muốn yên tĩnh một lát rồi nói sau”, chẳng hiểu sao lại thấy lòng hơi hoảng loạn, Lưu Tiểu Nguyệt vội quay mặt đi.
Gò má đã phớt hồng.
“Vậy anh xem như em đồng ý rồi nhé”.
Trần Thiên Hạo đứng dậy, túm lấy bàn tay của Lưu Tiểu Nguyệt rồi đeo nhẫn vào ngón trỏ trước vẻ mặt có phần kháng cự của cô.
“Anh vẫn chưa cho em một lễ cưới hoàn hảo”.
“Nhưng anh sẽ cho em một mái ấm thật trọn vẹn”.
“Tiểu Nguyệt à, từ nay về sau, Trần Thiên Hạo này tuyệt đối không để em phải chịu bất kỳ tủi nhục nào nữa”.
Trần Thiên Hạo giơ ngón tay lên cao rồi thề thốt.
“Nếu anh làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với em thì sẽ bị thiên lôi đánh chết, sẽ bị giáng xuống mười tám tầng…”
Lưu Tiểu Nguyệt bèn trở mình ngồi bật dậy, nhoáng cái đã nhào vào lòng Trần Thiên Hạo”
“Đừng nói nữa”.
Ba chữ ấy vừa dứt, mọi cảm xúc kìm nén trong lòng cô rốt cuộc cũng nổ tung.
Nước mắt tuôn rơi như thác đổ.
Lòng dạ phụ nữ quả là như kim dưới đáy biển.
Cảm giác đi từ tuyệt vọng không còn thiết sống đến hạnh phúc ngọt ngào, chỉ thay đổi trong một cái chớp mắt.
Một lần nữa, Lưu Tiểu Nguyệt cảm thấy hạnh phúc đang vẫy tay với mình.
“Thiên Hạo à, anh xem đoạn clip này đi”.
Chầm chậm rời khỏi vòng tay của Trần Thiên Hạo, Lưu Tiểu Nguyệt bèn lấy điện thoại ra.
Sau khi bình tĩnh lại, Lưu Tiểu Nguyệt cũng đoán ra được phần nào rồi.
Người quay đoạn clip hẳn là muốn chọc giận cô, cố tình tìm cách để đối phó Trần Thiên Hạo.
Vậy nên, cô mới kể lại chuyện này cho Trần Thiên Hạo.
Mở điện thoại ra xem, rốt cuộc Trần Thiên Hạo cũng hiểu tại sao thái độ của Lưu Tiểu Nguyệt lại cực đoan như vậy.
Đoạn clip ấy cố tình chỉ cắt đoạn anh xuống xe và bế Tiền Cẩm Lâm lên.
Trần Thiên Hạo tức giận đến mức đấm lên tủ đầu giường.
Khốn kiếp thật!
Anh không biết kẻ quay phim là ai.
Nhưng Trần Thiên Hạo có thể lờ mờ đoán được, chính là người mà Tiền Cẩm Lâm nói.
Tính đến hiện giờ, người ở Nam Thành có liên quan đến chuyện này đều đã bị xử tội hoặc đã chết.
Còn ai nắm được sự thật về chuyện này?
Trước đây, anh có cảm giác là người nhà họ Triệu.
Nhưng trước mắt, người thực sự lấy được sổ sách, cũng là người xuống xe đã bị ông Trần giật được cúc áo, vẫn ở Nam Thành.
Ít nhất là hiện tại vẫn đang ở Nam Thành.
Mà người này, rất có khả năng là người tặng trang phục đầu sói cho đà chủ Ám Dạ.
Có lẽ, đây chính là người đứng đằng sau Ám Dạ!
Địch trong tối, anh ở ngoài sáng!
Ngoại trừ manh mối nhà họ Bạch ở Đế Đô, thì Trần Thiên Hạo không còn đấu mối nào khác nữa.
“Thiên Hạo à, người trong clip có phải có liên quan đến sự thật mà anh đang tìm kiếm không?”
Lưu Tiểu Nguyệt tò mò hỏi.
Trần Thiên Hạo hít một hơi sâu, trả điện thoại cho Lưu Tiểu Nguyệt rồi khẽ mỉm cười.
“Tiểu Nguyệt, mấy chuyện này cứ giao cho anh lo là được. Tạm thời em cứ nằm viện tĩnh dưỡng vài ngày đi đã”.
Lưu Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, lời muốn nói đã đến bên miệng cũng nuốt ngược vào trong.
Cô tự hỏi lòng, mình muốn quay về, là về nhà họ Lưu hay nhà họ Trần…
Có Lưu Cảnh Minh ở đây chăm sóc cho Lưu Tiểu Nguyệt, Trần Thiên Hạo cũng thấy yên tâm hơn.
Anh dặn dò mấy câu rồi rời khỏi bệnh viện trung ương.
Trước tiên, anh gọi điện cho mẹ đang ở nhà để báo bình an.
Trong điện thoại, bà Trần rầy la anh một lúc lâu, anh cũng ngoan ngoãn lắng nghe.
Sau đó, Trần Thiên Hạo gọi điện cho Chu Tước và Thanh Long, bảo họ lấy băng trích xuất từ tất cả camera giám sát ở gần nơi xuất hiện trong đoạn clip và tất cả camera từ nhà họ Trần đến ngã tư, để tìm kiếm kẻ khả nghi.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện, Trần Thiên Hạo lại đến bệnh viện mà Tiền Cẩm Lâm đang nằm.
Kẻ bí ẩn kia ra tay không nhẹ, các bộ phận trong cơ thể Tiền Cẩm Lâm đều xuất huyết ở các mức độ khác nhau, phải nằm viện quan sát.
Sự xuất hiện của Trần Thiên Hạo khiến cô ta khá bất ngờ.
Trong lòng Tiền Cẩm Lâm chợt có một suy nghĩ rất ác độc, ấy là hy vọng lễ cưới của Trần Thiên Hạo vẫn chưa hoàn thành.
Trong phòng bệnh, nhìn thấy Tiền Cẩm Lâm mặc đồ bệnh nhân, nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, Trần Thiên Hạo đã rất xót xa.
Không giống như Lưu Tiểu Nguyệt vẫn còn có nhà họ Lưu, tuy Lưu Cảnh Minh là kẻ vô dụng, nhưng dẫu sao đó cũng là bố của cô.
Lưu Tiểu Nguyệt vẫn còn người nhà làm chỗ dựa.
Dáng vẻ cô độc lẻ loi của Tiền Cẩm Lâm khiến anh bất giác thấy đau lòng.
Anh dém chăn lại cho Tiền Cẩm Lâm, đoạn cất tiếng hỏi.
“Cô thấy sao rồi?”
“Khụ, khụ…”
Tiền Cẩm Lâm ho sù sụ mấy tiếng, cũng chẳng biết là cố ý hay là do thấy khó chịu thật.
Tiếng ho còn hơi cao lên, thu hút sự chú ý từ các bệnh nhân cùng phòng.
Người nhà của một bệnh nhân lớn tuổi, một bà cụ nhiệt tình hỏi han.
“Cháu gái à, đây là chồng của cháu đấy à, vừa cao ráo, lại còn đẹp trai. Chẳng trách ban nãy cháu lại khen chồng cháu như vậy.”
Ông cụ nọ tựa vào đầu giường, nghiêm túc nói với Trần Thiên Hạo.
“Cậu trai à, cậu làm chồng như thế là không được rồi. Khi nãy vợ cậu phải làm kiểm tra nhiều như thế mà chẳng có ai bên cạnh cả. Ngộ nhỡ có chuyện gì thì cậu hối hận không kịp đấy”.
“Phỉ phui cái mồm, lão già này lại nói xúi quẩy, ngộ nhỡ gì chứ. Một cô gái tốt như vậy, sao mà xảy ra chuyện được”.
Bà cụ nọ vỗ nhẹ lên miệng của ông cụ, đoạn cười với Tiền Cẩm Lâm.
“Ông ấy toàn nói vớ vẩn thôi, hai cháu đừng để bụng nhé”.
Chương 103: Tin dữ
Tiền Cẩm Lâm mỉm cười với bà cụ, bỗng cảm nhận được một ánh mắt đằng đằng sát khí.
Cô ta đỏ mặt, bèn cuộn người lại rồi trùm chăn kín đầu.
“Tiền Cẩm Lâm, ai cho cô nói nhăng nói cuội vậy hả?”
Trần Thiên Hạo hạ giọng, giận dữ hỏi.
Trốn trong chăn, Tiền Cẩm Lâm toét miệng cười.
Đoạn cô ta hắng giọng, yếu ớt đáp.
“Tôi đâu có nói anh là chồng tôi, do họ nói lung tung mà”.
“Cô…”
Trần Thiên Hạo tức đến mức chỉ biết thở dài.
Sau khi quay lại với Lưu Tiểu Nguyệt, để tránh xảy ra sự cố về sau, anh buộc phải giữ khoảng cách với Tiền Cẩm Lâm.
Anh không đành lòng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Bác sĩ đến kiểm tra.
Họ đo thân nhiệt và huyết áp cho Tiền Cẩm Lâm, sau đó sắp xếp cho cô ta chụp CT toàn thân.
Trước khi rời đi, bác sĩ còn lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần Thiên Hạo.
“Anh làm chồng mà thiếu trách nhiệm quá, để vợ bị thương một mình đi khám bệnh, anh không cắn rứt lương tâm à?”
Trần Thiên Hạo hơi khó xử.
Anh định giải thích rằng mình không phải là chồng của Tiền Cẩm Lâm, thì cô ta đã nói chen vào.
“Bác sĩ à, chồng tôi vì gia đình mà làm việc bất kể ngày đêm, anh ấy cực khổ lắm. Bác sĩ đừng trách anh ấy nhé. Tôi cũng mới thông báo tình hình, anh ấy vừa hay tin là lập tức đến đây ngay”.
“Ừm, vậy do tôi trách nhầm anh rồi.”
Giọng nói cũng dịu đi phần nào, bác sĩ dặn dò họ cần chú ý những gì trong quá trình chụp CT toàn thân rồi rời khỏi phòng.
Trần Thiên Hạo đành ngậm đắng nuốt cay, chỉ biết hung dữ trừng mắt nhìn Tiền Cẩm Lâm một cái.
Cô ta lập tức sợ sệt trùm chăn kín đầu, rồi lại lén cười khì trong chăn.
Trần Thiên Hạo thật sự hết cách với Tiền Cẩm Lâm.
Nghe thấy tiếng cô ta nén cười trong chăn, anh bèn húng hắng bảo.
“Đừng quậy phá nữa, được không?”
Những ngón tay thon dài túm lấy tấm chăn rồi kéo xuống, để lộ đôi mắt to tròn đầy linh hoạt.
Tiền Cẩm Lâm liếc nhìn Trần Thiên Hạo, hệt như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.
Vẻ mặt dần nghiêm lại, Trần Thiên Hạo nói.
“Cô có thông tin gì về người đó không?”
“Có!”
Tiền Cẩm Lâm lấy một chiếc cúc áo từ dưới gối nằm ra.
Cúc áo đầu sói!
“Đây là…”
Trần Thiên Hạo kinh ngạc.
Cúc áo đầu sói giống y hệt.
Anh sốt sắng nhìn Tiền Cẩm Lâm.
“Tôi đã giật được nó từ trên người của kẻ đó”, Tiền Cẩm Lâm nhíu mày, thành thật nói.
“Còn gì khác nữa không?”
Trần Thiên Hạo hỏi tiếp, lòng chợt mơ hồ cảm thấy mong chờ.
“Còn…”
Tiền Cẩm Lâm nhớ đến câu nói mà người đó đã để lại trước khi đi.
Muốn tìm được người đó thì đến nhà họ Bạch ở Đế Đô.
Nhưng Tiền Cẩm Lâm lại chần chừ không muốn nói ra tin này.
Nhà họ Bạch ở Đế Đô vốn không cùng một đẳng cấp với Nam Thành.
Thế lực của Trần Thiên Hạo ở Nam Thành, hoàn toàn chẳng đáng là gì so với Đế Đô cả.
Nếu Tiền Cẩm Lâm tiết lộ thông tin này, rất có thể sẽ đẩy anh vào chỗ nguy hiểm.
“Không còn gì khác nữa, hôm ấy tôi đã nói cho anh biết mọi chuyện rồi”.
Tiền Cẩm Lâm nghiêm túc đáp.
Là chiến thần Đông Hoang, Trần Thiên Hạo đã từng chứng kiến quá nhiều lời gian trá giấu giếm.
Vẻ ngập ngừng và giọng điệu hơi chùng xuống của Tiền Cẩm Lâm, khiến anh cảm giác được rằng mọi chuyện không chỉ như những gì cô ta đã nói.
Sắc mặt của Trần Thiên Hạo tối sầm lại.
“Cẩm Lâm, chuyện này cực kỳ quan trọng với tôi”.
Tôi hy vọng cô có thể nói sự thật cho tôi biết.
Đôi mắt anh nhìn thẳng vào đối phương.
Cuối cùng Tiền Cẩm Lâm cũng không trốn được ánh mắt của Trần Thiên Hạo. Cô ta cắn môi dưới, bất lực nói.
“Thật ra cũng chẳng có gì. Người đó chỉ để lại một câu khi rời đi thôi”.
“Bảo là chuyện này có liên quan đến nhà họ Bạch ở Đế Đô”.
“Chỉ có thế?”, Trần Thiên Hạo chau mày.
“Lần này tôi nói thật đấy, vậy mà anh vẫn không tin tôi”.
Tiền Cẩm Lâm thở dài.
“Anh nghĩ tôi là kẻ lừa gạt. Thế anh có biết tại sao tôi phải gạt anh không?”
Vành mắt Tiền Cẩm Lâm đã hơi đỏ lên.
“Tôi không nói vì không muốn anh mạo hiểm. Anh không hiểu lòng tôi sao?”
Ánh mắt của Trần Thiên Hạo rất phức tạp. Anh không trả lời.
Nào phải anh không biết, mà là anh không muốn nghĩ đến điều đó.
Chuyện này có liên quan đến nhà họ Bạch ở Đế Đô, là manh mối mà anh vẫn luôn nắm được.
Đây cũng là mục tiêu duy nhất mà anh có thể điều tra tiếp.
Nhưng trong lòng Trần Thiên Hạo lại có một cảm giác rất khó tả.
Việc tất cả manh mối ngoài sáng đều chỉ về phía nhà họ Bạch ở Đế Đô, lại khiến anh cảm thấy không chân thật.
Tựa như có một bàn tay ai đó đang âm thầm điều khiển mọi thứ vậy.
Sau đó, y tá của bệnh viện đã đến phòng để sắp xếp chụp CT toàn thân.
Trần Thiên Hạo vốn muốn đi về, nhưng lại không đành lòng khi nhìn thấy dáng vẻ cô độc đáng thương ấy của Tiền Cẩm Lâm.
Anh quyết định sẽ ở lại cùng cô ta đến khi hoàn tất buổi kiểm tra.
Có đôi lúc, sự “không đành lòng” ấy sẽ khiến sự việc phát triển theo hướng càng lúc càng mất kiểm soát.
Trần Thiên Hạo có thể kiểm soát rất tốt những chuyện khác.
Chỉ riêng chuyện tình cảm…
Trước khi ra về, anh được bác sĩ gọi đến phòng làm việc.
Bác sĩ đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi sẽ nói cho anh biết một tin tốt, và một tin xấu”.
Trần Thiên Hạo ngẩn người. Tiền Cẩm Lâm bị đánh nên cơ thể bị thương một chút thôi mà? Sao lại có tin tốt với cả tin xấu?
Bác sĩ nhìn vẻ mặt có phần bất ngờ của anh, đoạn lấy ra một bản báo cáo.
“Đây là kết quả chụp CT của bệnh nhân”.
Đó là một bản báo cáo chẩn đoán được viết trên giấy, nên Trần Thiên Hạo có thể đọc hiểu. Anh bèn đưa mắt nhìn.
Nào ngờ, kết quả lại là ung thư nội mạc tử cung giai đoạn 1A.
Anh sững sờ.
“Có nghĩa là sao?”
“Ung thư ư?”
Bác sĩ gật đầu.
“Tin xấu là, qua buổi kiểm tra toàn diện này, chúng tôi bất ngờ phát hiện bệnh nhân bị ung thư nội mạc tử cung”.
“Vậy còn tin tốt?”
“Tin tốt là chúng tôi bất ngờ phát hiện được qua lần kiểm tra này, ung thư vẫn đang ở giai đoạn đầu, có thể tiến hành phẫu thuật trị liệu”.
“Phẫu thuật có rủi ro gì không bác sĩ? Hoặc có di chứng gì về sau hay không?”
Trần Thiên Hạo lo lắng hỏi.
““Bất kỳ cuộc phẫu thuật nào cũng có rủi ro, mà ung thư tử cung có tiên lượng tốt hơn nhiều so với các bệnh ung thư khác”.
“Có điều…”
Bác sĩ ngập ngừng, đoạn nhìn Trần Thiên Hạo rồi hỏi.
“Hai người đã có con chưa?”
“Không, không có”.
Trần Thiên Hạo ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp.
Lúc này, anh không còn ý định giải thích nữa.
Bác sĩ thở dài, đoạn nói tiếp.
“Tôi sẽ nói thật cho anh biết nhé, nếu muốn giữ cho cô ấy sống thọ nhất có thể, vậy cô ấy phải cắt bỏ tử cung của mình”.
“Đồng nghĩa với việc sau này cô ấy sẽ không còn chức năng sinh sản”.
So với sinh mệnh, những điều này chỉ là thứ yếu.
Trần Thiên Hạo lại hỏi tiếp.
“Vậy nếu cắt bỏ tử cung thì có thể chữa khỏi không ạ?”
Bác sĩ lắc đầu.
“Nói một cách nghiêm túc, ung thư là sự đột biến của các tế bào của cơ thể, là một bộ phận của cơ thể. Nếu có tế bào ung thư trong cơ thể thì chúng ta không thể loại bỏ chúng hoàn toàn”.
“Với trình độ y học hiện nay, điều chúng ta có thể làm là cắt bỏ vùng bị bệnh để đạt mục đích chữa bệnh tận gốc. Tuy nhiên, không thể loại trừ khả năng sau này bệnh sẽ tái phát”.
“Điều này cần phải tính đến môi trường sống cũng như tâm lý của bệnh nhân”.
“"Đặc biệt là tâm lý, đây là yếu tố ảnh hưởng lớn nhất đến tiên lượng. Đừng để bệnh nhân mất tự tin, càng không được để bệnh nhân buồn khổ lo lắng suốt ngày”.
Giải thích xong, bác sĩ bèn lấy ra một bản thoả thuận và đưa cho Trần Thiên Hạo xem qua.
“Đây là thông tin về rủi ro của cuộc phẫu thuật. Nếu anh không có ý kiến gì khác thì hãy ký tên vào nhé. Chúng tôi sẽ cố gắng xếp lịch phẫu thuật càng nhanh càng tốt”.
Mọi chuyện xảy ra khiến Trần Thiên Hạo cảm giác không chân thực, hệt như đang nằm mơ vậy.
Tiền Cẩm Lâm mới nãy còn trốn trong chăn cười trộm, nhưng chẳng ngờ một giây sau đó đã trở thành bệnh nhân ung thư.
Còn mất đi khả năng sinh sản ở độ tuổi trẻ thế này.
Làm thế nào để anh nói sự thật với đối phương bây giờ?