Đông Hoang Thần Vương

Chương 1-5




Chương 1: Thay em về nhà

Đông Hoang!

Đỉnh núi Sơn Đông!

Trần Quân Văn hiên ngang đứng đó, gió rét buốt lạnh như đao cứa lên mặt anh.

Anh đứng đấy bất động!

Không hề di chuyển!

Dưới người anh, một bia mộ khắc kim cương đang sừng sững ở đó.

Nhất tướng công thành vạn cốt khô!

Trần Quân Văn đã trở thành tướng, mà người trên bia mộ lại vĩnh viễn hóa thành thây khô!

Trần Thiên Hạo!

Trần Quân Văn dùng đôi tay phủ đầy vết chai sạn của mình nhẹ nhàng lau bức ảnh trắng đen giống mình y như đúc trên bia mộ.

"Người anh em, kẻ địch đã bị tiêu diệt, non sông đã quy về một mối. Hôm nay anh đến để tạm biệt chú!"

Anh vẫn nhớ trong vạn quân, hai người đã chiến đấu quả cảm, lấy mạng vô vàn kẻ địch!

Anh còn nhớ, khi hai người cùng hợp lực đối mặt với cả triệu quân địch, họ cùng nhau cười lớn hát vang!

Anh còn nhớ, hai người họ cùng nhau uống rượu, chém mấy vạn địch!

"Đại ca, về sau em không thể ở bên anh được rồi".

Một thanh trường đao lao đến!

Trận chiến đó, họ đã giết được cả triệu kẻ địch!

Cả trăm ngàn quân đều bị giết sạch!

Trần Quân Văn người được phong là Đông Hoang Thần Vương, cùng xưng huynh gọi đệ với người nắm quyền của Đế Đô.

Người anh em của anh vĩnh viễn ở lại nơi này.

"Người anh em, chú từng nói, người mà chú không yên tâm nhất trong gia đình chính là mẹ mình. Từ nay về sau, anh sẽ thay chú báo hiếu!"

"Có anh có em, gia đình mới trọn vẹn!"

"Có nhà mới có nước!"

"Người anh em của tôi, tổ quốc của tôi!"

Sau khi uống hết một bình rượu đục, Trần Quân Văn từ đó không tồn tại, trên thế giới chỉ còn Trần Thiên Hạo.

"Vương của tôi, tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa, chúng ta xuất phát được chưa ạ?", người đứng đằng sau là một trong tứ đại Thiên Vương, Tây Lăng Vương Chu Tước khom người nói.

"Lên đường!"

Trần Thiên Hạo quay người, bước từng bước lớn rời đi.

Ba ngày sau, Trần Thiên Hạo mặc quân phục xuất hiện ở trạm xe Nam Thành.

Chu Tước đi sát theo sau.

"Vương của tôi, tôi đã điều tra hết tất cả gia đình trong Nam Thành rồi".

"Nhà họ Trần là gia tộc hạng ba ở Nam Thành, lập nghiệp nhờ ngành bất động sản".

"Nhà họ Trần có ba anh em, bố của ngài là con trưởng trong nhà. Hai mươi năm trước khi việc làm ăn buôn bán vừa khởi sắc, đột nhiên gặp tai nạn xe nên qua đời, chỉ để lại bà Trần một mình gánh vác".

"Bây giờ ông hai là người nắm giữ toàn bộ gia tộc, định đuổi bà Trần ra khỏi nhà".

"Còn có chuyện này sao?", Trần Thiên Hạo lập tức nổi giận, trông vô cùng tàn độc.

Khiến mọi người xung quanh bất giác phải lùi về sau.

Một gia tộc hạng ba nhỏ bé mà lại xảy ra chuyện như vậy.

Anh cả gặp chuyện qua đời, người làm em không những không giúp chị dâu mà còn định đuổi bà lão đã mất đi đôi mắt ra khỏi nhà.

Trần Thiên Hạo là người rất trọng tình nghĩa anh em, trong lòng vô cùng tức giận.

Loại người này mà rơi vào tay anh, anh sẽ dùng một chưởng đập chết!

Anh nắm chặt nắm đấm, sau đó hỏi tiếp.

"Còn những chuyện khác thì sao?"

"Những chuyện khác..."

"Là liên quan đến người vợ chưa cưới của ngài, Lưu Tiểu Nguyệt".

Trần Thiên Hạo nhíu mày.

Báo hiếu với mẹ thì được, còn vợ....

Anh bắt đầu cảm thấy khó xử.

Chu Tước cung kính nhìn Trần Thiên Hạo, nói tiếp.

"Lưu Tiểu Nguyệt là con riêng của gia chủ nhà họ Lưu, hôn ước này do mẹ Tiểu Nguyệt đặt ra khi bà ấy còn sống, không được nhà họ Lưu chấp nhận, quan hệ giữa hai nhà trở nên rất căng thẳng".

"Vậy thì từ hôn thôi".

"E rằng không từ hôn được...", Chu Tước khó xử đáp.

"Tại sao?", Trần Thiên Hạo trầm mặt nói.

Cứ tưởng từ hôn thì chẳng cần suy nghĩ gì chứ.

"Mẹ của ngài không đồng ý".

"Đương nhiên... còn có nguyên nhân khác".

Chu Tước lấy ra một chiếc hộp đưa cho Trần Thiên Hạo.

Sau khi mở hộp ra, bên trong là những bức thư được đặt chỉnh tề.

Có những bức bì thư đã vàng do dấu ấn của thời gian, cũng có những bức thư mới chưa bóc.

Trần Thiên Hạo vội vàng nhìn qua, đang đi đột nhiên ngừng lại, con ngươi đen nhánh chuyển động, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Năm năm, em nguyện bị ngàn người chỉ trỏ chỉ để chờ đợi anh trở lại.

Câu này như một con dao sắc bén khắc sâu vào tim Trần Thiên Hạo.

Đúng là không bỏ được hôn ước này.

Trần Thiên Hạo hít hít sống mũi cay cay, thở dài, trong lòng cảm thấy hổ thẹn hơn bao giờ hết.

Nếu như người chết trên chiến trường là mình thì chắc sẽ tốt hơn.

Người anh em, đáng nhẽ chú có thể quay về gặp người vẫn luôn chờ chú, có thể gặp lại người mẹ vẫn luôn chờ mong chú.

Tất cả đều không thể.

Trần Thiên Hạo cảm thấy cổ họng mình nghèn nghẹn, anh nhíu mày.

Việc gấp nhất bây giờ không phải là giành lại gia tộc.

Mà là Lưu Tiểu Nguyệt vẫn luôn chờ đợi anh năm năm.

Người anh em và mình tướng mạo tương đồng, tính tình hợp nhau.

Ngoại trừ chiều cao chênh lệch, chắc không ai có thể nhận ra.

Nhưng cái mà anh phải đối mặt là vị hôn thê nhiều năm tình cảm.

Thời cơ duy nhất chính là năm năm chia cắt này.

Năm năm binh mã chiến trận nhất định có thể làm thay đổi tính nết của một con người.

Đây chính là cơ hội duy nhất.

Trần Thiên Hạo bước nhanh, cơ thể cao lớn đi qua đám người, nơi đó bất giác tạo thành một con đường.

Đây chính là uy nghiêm của bậc quân vương!

Tháng tư, tiết trời vẫn hơi lạnh lẽo.

Trong phòng chờ, Lưu Tiểu Nguyệt tóc ngắn đang lo lắng chờ đợi.

Cơ thể gầy gò được áo khoác ngoài rộng rãi bao phủ.

Mắt liễu hơi hoảng sợ, con ngươi lấp lánh, tràn ngập vẻ chờ mong.

Năm năm.

Người mà cô chờ năm năm cuối cùng cũng trở về.

Anh sẽ trở nên như nào đây.

Liệu cô có thể nhận ra không.

Liệu anh còn thích cô như trước không.

Liệu anh có thích cách ăn mặc hôm nay của cô không.

Trong lòng cô tràn ngập những dòng suy nghĩ phức tạp, ánh mắt của cô bắt đầu rưng rưng.

Là con riêng trong nhà họ Lưu, cô luôn phải chịu những lời chỉ trích.

Vì chăm sóc cho mẹ Trần Thiên Hạo, cô không để ý đến sự phản đối của tất cả mọi người, quyết địnhvào nhà Trần Thiên Hạo ở.

Chỉ trích.

Mắng chửi.

Ép buộc.

Mỗi khi cảm thấy tuyệt vọng bất lực, cô lại gửi gắm tất cả tình cảm vào từng phong thư kia.

Để cô có thể kiên trì tiếp.

Năm năm.

Trần Thiên Hạo cuối cùng cũng quay về.

"Tiểu Nguyệt".

Một khuôn mặt quen thuộc nhưng lại có gì đó xa lạ xuất hiện trong tầm mắt.

Khuôn mặt ấy đã mất đi vẻ non nớt, thay vào đó là sự tang thương của năm tháng.

Lưu Tiểu Nguyệt cảm thấy nước mắt lưng tròng, không kìm được mà trào ra.

Người đó bước từng bước đi tới.

Càng ngày càng gần, nhưng trước mắt cô ngày càng mơ hồ.

Khí tức khó thở đè lên ngực cô, khiến hơi thở của cô trở nên dồn dập.

Anh quay đầu, lén lau nước mắt.

"Tiểu Nguyệt, những năm nay, em đã phải chịu nhiều khổ cực rồi".

Lưu Tiểu Nguyệt sụt sịt mũi, cố gắng nén nước mắt, lồng ngực cô phập phồng lên xuống, cô lấy hết dũng khí, nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh cao hơn xưa.

Sự tôi luyện của Đông Hoang đã khiến ngũ quan anh trở nên ngông cuồng, ngang ngược.

Đôi mày kiếm mắt hổ đang nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự tự tin.

Anh thay đổi rồi, trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.

Ngay giây phút kia, tất cả tủi hờn đều tan vỡ, Lưu Tiểu Nguyệt không kìm được, nhào vào lồng ngực của anh.

Cô òa khóc!

"Anh à, cuối cùng anh cũng về rồi".

"Anh có biết năm năm qua em sống thế nào không?"

Trần Thiên Hạo đau lòng, nước mắt tuôn rơi.

Những câu nói trong thư lại hiện lên trong đầu anh.

Anh đi bảo vệ quốc gia!

Em ở nhà bảo vệ gia đình nhỏ!

Mẹ anh cũng là mẹ em!

Em sẽ chăm sóc thật tốt cho mẹ!

...

Một câu hẹn ước nhưng phải đánh cược hết thảy.

Nói bao giờ cũng dễ.

Vô danh vô phận vào nhà họ Trần.

Cô phải chịu tất cả những lời chỉ trích.

Cô phải chịu tất cả những lời chửi rủa, giễu cợt.

E rằng, chẳng mấy ai chịu được như cô.

Mà cô chưa từng dao động, chưa từng rời khỏi, chưa từng bỏ cuộc!

Chỉ là!

Trần Thiên Hạo mặc dù là Trần Thiên Hạo nhưng không chỉ là Trần Thiên Hạo!

Món ân tình này quá nặng nề, nặng đến mức đè nặng anh, khiến anh không thở nổi.

Trần Thiên Hạo hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng bối rối.

Anh không muốn Lưu Tiểu Nguyệt bị tổn thương, chỉ sợ nói sai gì đó khiến cô nghi ngờ.

Một lúc sau, cơ thể hơi cứng ngắc của anh mới di chuyển, anh khẽ giơ bàn tay đầy vết chai sạn lên, nhẹ nhàng vỗ vai cô.

"Tiểu Nguyệt, mấy năm nay em phải chịu nhiều khổ cực rồi".

"Sau này anh sẽ không rời đi nữa, sẽ ở lại chăm sóc mẹ".

"Và cả em nữa!"

Trần Thiên Hạo vô cùng hoang mang, cuối cùng chỉ nói được câu này.

Lưu Tiểu Nguyệt lau nước mắt, chỉnh lại quân trang cho Trần Thiên Hạo, cô ngẩng đầu, vẻ mặt dịu dàng.

"Chúng mình về nhà trước đã, mẹ đang đợi chúng mình đó".

Mắt Trần Thiên Hạo lóe sáng, anh mỉm cười gượng gạo gật đầu.

Lưu Tiểu Nguyệt nhíu mày.

Không biết vì sao, cô cảm giác Trần Thiên Hạo có vẻ khác xưa, ít nhất khi đối mặt với cô, anh có hơi hoảng loạn.

"Thiên Hạo, anh có nhận được những bức thư em viết cho anh không?", Lưu Tiểu Nguyệt không kìm được hỏi.

"Có".

Trần Thiên Hạo gật đầu, đột nhiên cảm thấy mình thể hiện kém quá, bị Lưu Tiểu Nguyệt nghi ngờ thân phận.

Cô đang muốn thăm dò mình sao?

Anh nhìn Lưu Tiểu Nguyệt, nghiêm túc nói.

"Có một số việc trước đây anh chưa kịp nói với em".

"Mấy năm nay, may có em chăm sóc mẹ anh, anh nợ em quá nhiều, sau này anh sẽ bù đắp cho em".

Trần Thiên Hạo nói thật lòng.

Anh sẵn sàng bù đắp mọi thứ cho cô.

Chỉ cần cô muốn.

Lưu Tiểu Nguyệt cảm động gật đầu, kéo lấy cánh tay anh, ôm chặt lấy nó.

"Trong bức thư cuối cùng của em, em kể cho anh rất nhiều, rất nhiều thứ, nhiều đến mức em cũng quên rồi".

"Thiên Hạo, liệu anh có thể mãi nhớ những lời em từng nói không?"

Lưu Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, dịu dàng hỏi.

"Anh sẽ không bao giờ quên, những người sỉ nhục em, anh sẽ bắt chúng phải quỳ xuống nhận lỗi với em".

"Đặc biệt là đám người nhà họ Lưu!"

Trần Thiên Hạo nghiêm túc nhìn cô, gằn từng chữ một.

"Em tin anh".

Đôi mắt đen láy của Lưu Tiểu Nguyệt rưng rưng.

Cô càng kéo tay Trần Thiên Hạo chặt hơn.

Chương 2: Con trai mẹ tài giỏi rồi

Trần Thiên Hạo cảm thấy xúc động, đi kèm là cảm giác thấp thỏm.

Anh không dám nói gì thêm, sợ bị Lưu Tiểu Nguyệt phát hiện ra sơ hở.

Lưu Tiểu Nguyệt vẫn còn đắm chìm trong hạnh phúc khi Trần Thiên Hạo trở lại, cô cứ ngẩng đầu nhìn anh mãi.

Hai người đều im lặng, mỗi người đều mang trong mình suy nghĩ riêng, họ vừa nghĩ vừa đi về phía chiếc xe bên cạnh.

Sau khi ngồi ở ghế sau, Trần Thiên Hạo không dám nhìn vào gương chiếu hậu phía trước, sợ va phải ánh mắt Lưu Tiểu Nguyệt.

Cửa kính xe nửa mở, gió tháng tư mang theo chút hơi lạnh, giống như một con dao cùn, cứa qua mặt anh.

Trong tầm nhìn, nhà càng ngày càng gần.

Trần Thiên Hạo nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn, giống như ánh sao sáng nhất trên bầu trời đêm, thu hút ánh mắt của mọi người.

"Đó là mẹ của anh?"

Chiếc áo của người con lãng tử này vẫn còn lưu lại từng đường kim mũi chỉ tỉ mẩn của mẹ!!

Người mẹ này ngày đêm nhớ nhung con trai ngoài kia!

Không có người mẹ này, không có con trai áo gấm về làng.

Bà Trần đầu tóc bạc phơ đang đứng ở đầu đường, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước.

Bà chống gậy, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn là vẻ hồi hộp.

"Mẹ!"

Một tiếng mẹ như gần ngay bên cạnh.

Lồng ngực Trần Thiên Hạo như có nham thạch sôi trào.

Nóng bỏng, sôi trào.

Anh chỉ muốn dâng hiến tất cả cho bà.

Trong anh là sự áy náy với người anh em của mình, ngoài ra còn là lòng hiếu thảo với mẹ.

Trần Thiên Hạo từ nhỏ lưu lạc đầu đường, có những lúc anh chỉ trông chờ cảnh này thôi.

Mẹ đứng đầu đường chờ con trở về!

"Thiên Hạo, mẹ đây!"

Bà Trần mừng đến mức chảy nước mắt.

Một tiếng mẹ như nước lũ cuồn cuộn vượt qua núi cao sông sâu.

Đánh vào trong tâm can của bà Trần.

Năm năm, năm năm!

Bà chỉ chờ một tiếng “mẹ” này thôi!

Trần Thiên Hạo sải bước đi tới, nắm chặt tay bà, nhìn gương mặt phủ đầy nếp nhăn của bà, nước mắt lặng lẽ rơi.

Đây chính là mẹ anh!

"Tốt lắm! Con trai mẹ đi bảo vệ đất nước, là một người anh hùng!"

Bà Trần nước mắt tuôn rơi, kích động nói.

"Về, về nhà thôi!"

Hai mẹ con nắm tay nhau thật chặt đi về nhà.

"Thiên Hạo, Tiểu Nguyệt đến trạm xe đón con, con bé đâu rồi?", bà Trần đi đến cổng đại viện, đột nhiên dừng bước.

"Tiểu Nguyệt?"

Trần Thiên Hạo nhìn đằng sau, chỉ thấy Lưu Tiểu Nguyệt mắt đỏ bừng, mỉm cười nhìn họ.

"Tiểu Nguyệt, mẹ gọi em này, mau qua đây".

Trần Thiên Hạo vẫy tay gọi cô.

Lưu Tiểu Nguyệt lau nước mắt, đi đến bên bà Trần.

"Tiểu Nguyệt à, Thiên Hạo về rồi, con sắp xếp thời gian nói với bố con một tiếng, chúng ta định ngày kết hôn thôi".

Bà Trần nói với Lưu Tiểu Nguyệt.

Lưu Tiểu Nguyệt im lặng, hoảng loạn nhìn Trần Thiên Hạo.

Bởi vì ở nhà họ Trần chăm sóc bà Trần nên cô đã cãi nhau một trận với nhà họ Lưu.

Bây giờ Trần Thiên Hạo vừa trở lại, không có bất kỳ địa vị gì trong gia tộc.

Hơn nữa giải ngũ trở về cũng không có thân phận gì.

Hôm nay mà đi bàn chuyện hôn sự, chắc sẽ bị sỉ nhục mất.

Cô do dự nhưng không đành lòng từ chối bà Trần.

Điều này khiến cô vừa đau lòng vừa bối rối.

Trần Thiên Hạo có thể cảm nhận được sự bất an qua ánh mắt của cô.

Anh nói: "Mẹ, con vừa về, chờ con ổn định hẵng bàn chuyện hôn sự".

Lưu Tiểu Nguyệt cảm kích nhìn anh.

"Ừ, Tiểu Nguyệt là cô gái tốt, sau này con nhớ đối xử tốt với con bé nhé".

Bà Trần gật đầu.

Sau khi vào đại viện, được con trai và con dâu đi cùng ở hai bên, lưng bà ưỡn thẳng, sắc mặt hồng hào, vô cùng đắc ý.

Con trai về rồi, cuối cùng mình cũng có chỗ dựa rồi.

Nhà họ Trần lập nghiệp nhờ bất động sản, cũng được coi là gia tộc nổi tiếng ở Nam Thành.

Bà Trần sống trong một đại viện với ba cổng ra ba cổng vào.

Sau khi đi qua hai cổng vòm liền nghe thấy trong nhà của bà vang lên tiếng đập phá.

Còn có cả tiếng mắng chửi.

Bà Trần giận run người, suýt nữa ngất đi.

"Lại là thằng con khốn nạn của chú hai, tức chết mất".

"Chắc chắn là hắn đã nhân lúc mẹ ra đầu đường đợi bọn con rồi lẻn vào đây".

"Chuyện gì vậy?", Trần Thiên Hạo hỏi Lưu Tiểu Nguyệt.

Mặt Lưu Tiểu Nguyệt trắng bệch, ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng loạn.

"Là Trần Quang Phi, hắn đến mấy lần rồi, bảo nhất định phải đuổi mẹ ra khỏi nhà".

"Hắn dám?"

Trần Thiên Hạo trầm mặt, nộ khí điên cuồng lan ra.

Cơ thể cao lớn, trên người là bộ quân phục khí thế, trông anh vô cùng mạnh mẽ, không ai dám dây vào.

Anh sải bước xông vào trong nhà.

Bên trong nhà, Trần Quang Phi đang ngồi trên ghế sofa, trước mặt là mười mấy đàn em đang giúp vứt hết đồ đạc của bà Trần ra ngoài đường.

Hắn cho bà một tháng để rời khỏi đại viện, dù bà không phục, con trai Thiên Hạo trở về cũng làm được gì chứ.

Trần Thiên Hạo có về thì sao chứ, chẳng qua chỉ là một thằng lính quèn, có bản lĩnh gì chứ?

Nếu không dựa vào gia nghiệp của nhà họ Trần, mẹ con họ có ngày hôm nay chắc?

Chắc phải ra đường xin cơm từ lâu rồi.

Vậy nên Trần Quang Phi luôn nghĩ mẹ con Trần Thiên Hạo chỉ là một con đỉa hút máu nhà họ Trần, phải nhanh chóng tiêu diệt.

"Rầm!"

Cửa phòng bị đá văng từ bên ngoài.

Trần Quang Phi sững sờ, nhìn người vừa đi vào, thấy anh có vẻ hơi quen.

Có điều cũng có thấy khá xa lạ.

"Mày là ai?", Trần Quang Phi nhìn Trần Thiên Hạo mặc quân phục hỏi.

"Quang Phi, năm năm không gặp, mày không nhận ra tao sao?", Trần Thiên Hạo bước từng bước lớn, lạnh lùng nhìn Trần Quang Phi.

"Trần Thiên Hạo?", Trần Quang Phi ngạc nhiên trợn trừng mắt, hắn đứng dậy, nhìn Trần Thiên Hạo từ trên xuống dưới.

"Không ngờ thằng nhãi nhà mày từ một con gà biến thành một con gấu chó rồi nhỉ".

"Mày về đúng lúc lắm, tao lấy lại đại viện nhà họ Trần, mày mau đưa mẹ mày đi tìm cái nhà khác. Thuận tiện xem xem có kiếm được ông bố nào cho mày không?"

"Ha ha ha ha..."

Trần Quang Phi nói hết câu, không nhịn được vỗ đùi cười lớn. Đám đàn em cũng cười ồ lên theo.

"Mày muốn chết hả?"

Trần Thiên Hạo nổi giận đùng đùng, tiến lên túm lấy Trần Quang Phi đang ngồi trên ghế sofa.

Anh nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt sâu thẳm, lạnh lẽo như sông băng ở Bắc Cực.

Mấy tên đàn em thấy vậy liền lao đến.

Trần Thiên Hạo chẳng thèm nhìn, một phát đạp bay một tên, mấy tên khác sợ không dám tiến lên nữa.

"Trần Thiên Hạo, mày muốn làm gì? Tao là gia chủ tương lai của nhà họ Trần, mày dám động đến tao hả?", Trần Quang Phi lo lắng nói.

"Mày mà cũng xứng làm gia chủ?"

Trần Thiên Hạo cười khẩy, lộ vẻ khinh thường, sau đó quăng hắn xuống đất.

"Đi thông báo cho bố mày, bảo ông ta rằng Trần Thiên Hạo đã trở về, bắt ông ta thu dọn cẩn thận tất cả cho tao".

"Dám chọc vào tao, tao nhất định sẽ khiến chúng mày cút khỏi nhà họ Trần".

Trần Thiên Hạo lạnh lùng quát.

Trần Quang Phi lồm cồm bò dậy, xoa thắt lưng đau đớn do bị ngã, lẩm bẩm nói.

"Trần Thiên Hạo, mày là cái thá gì mà dám uy hiếp bố tao?"

"Nhiều lời thế!"

Trần Thiên Hạo tát hắn một phát, đầu Trần Quang Phi như bị nhét thuốc nổ, đầu như nổ tung, cả người bay ra xa ngã xuống đất.

Những người khác thấy vậy, vội vàng đỡ Trần Quang Phi lên, ảo não rời đi.

Bà Trần được Lưu Tiểu Nguyệt đỡ đi vào trong nhà.

Sắc mặt bà vô cùng căng thẳng, bà lao thẳng vào.

"Thiên Hạo, Thiên Hạo con ở đâu?"

"Mẹ, con ở đây này", Trần Thiên Hạo vội vàng tiến lên cầm lấy tay bà.

Bà Trần thở dài, lấy tay liên tục xoa ngực.

"Làm mẹ hú vía, mẹ còn tưởng thằng Quang Phi kia đánh con cơ".

"Mẹ, sao hắn đánh nổi con chứ, ban nãy là con đánh hắn một trận", Trần Thiên Hạo cười nói.

"Thật không? Con trai mẹ giỏi đến vậy sao?"

Bà Trần xoa người Trần Thiên Hạo, cuối cùng không kìm được mà mỉm cười.

"Đánh hay lắm, đánh hay lắm. Thằng nhãi Trần Quang Phi từ nhỏ đã hay bắt nạt con".

"Về sau, con cứ đánh nó cho mẹ, đánh đến mức nó phải quỳ xuống cầu xin".

Trần Thiên Hạo mỉm cười. Bà mẹ này có vẻ dũng cảm phết.

Lửa giận không có chỗ để trút.

Nhìn thấy Trần Thiên Hạo vẫn bình an vô sự, Lưu Tiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Có điều Trần Thiên Hạo lợi hại như vậy khiến cô hơi bất ngờ.

Cô nhìn ánh mắt của anh, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Thiên Hạo đã trở nên lợi hại đến vậy sao?

Vậy sau này chắc không có ai dám sỉ nhục họ nữa.

Nghĩ đến đây Lưu Tiểu Nguyệt không kìm được mỉm cười.

Chương 3: Tranh giành gia tộc

"Ái ôi, suýt nữa thì mẹ quên mất chuyện này", bà Trần giậm chân một cái.

"Hôm nay, chú hai chú ba muốn cướp gia sản của chúng ta, nhất định không được để họ được toại nguyện!"

"Tiểu Nguyệt, con ở nhà dọn dẹp, mẹ với Thiên Hạo đi một chuyến".

Bà Trần chống gậy, kéo Trần Thiên Hạo ra ngoài.

Trong phòng họp đại viện của gia tộc.

Lúc này, gia chủ của nhà họ Trần Trần Vinh Khang đang mặt mày âm trầm ngồi trên ghế thái sư.

Chỗ ngồi được sắp xếp theo thứ tự, những ai đang ngồi đều là những trưởng bối có máu mặt trong nhà họ Trần.

Trước mặt mọi người, Trần Quang Phi ôm khuôn mặt sưng lớn, đang lau nước mũi khóc lóc.

"Bố, bố thấy cái thằng khốn nạn đó đánh con như thế nào rồi đó, bố nhất định phải trả thù cho con".

"Vớ vẩn".

Trần Vĩnh Khang nổi giận quát lớn, sự uy nghiêm bùng nổ.

Trần Quang Phi ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám nói nữa.

Người ngồi trên ghế là một người đàn ông trung niên tóc bạc phơ lông mày rậm, khuôn mặt tràn ngập sự căm hận.

Ông ta là ông ba nhà họ Trần, Trần Vĩnh Hằng.

"Anh hai, không ngờ mấy năm nay chúng ta lại nuôi phải một con sói mắt trắng".

Trần Vĩnh Khang mặt đầy phiền muộn, ông ta nhíu mày, sắc mặt đen sì, vô cùng tức giận.

"Anh vốn nể mặt anh cả, không làm khó mẹ con họ. Nhưng hôm nay, Trần Thiên Hạo vừa quay lại đã ra tay ác với con trai anh như này".

"Không thể nhịn được nữa", Trần Vĩnh Khang đập bàn lạnh lùng nói.

"Chị dâu đến chưa?"

"Còn chưa đến", Trần Vĩnh Hằng đáp.

"Chưa đến thì không đợi nữa, xử lý xong tất cả giấy tờ lập tức đuổi họ ra khỏi nhà họ Trần".

"Tôi xem ai dám!"

Bà Trần được Trần Thiên Hạo đỡ lấy, đi vào trong phòng họp.

Một cao một thấp, đối mặt với những người trong phòng họp, ngực ưỡn cao, tỏa ra khí thế mạnh mẽ không chịu khuất phục.

Đặc biệt là Trần Thiên Hạo, dáng người cao lớn, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đôi mắt hổ như phát sáng, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Tất cả mọi người thấy Trần Thiên Hạo đi tới, ai cũng sững sờ.

Đây là Trần Thiên Hạo gầy yếu năm xưa sao?

Năm năm khiến anh thay đổi đến vậy sao.

Thảo nào anh có thể đánh bay Trần Quang Phi bằng một cái tát như vậy.

Kẻ thù gặp nhau, ai cũng khó chịu.

Trần Quang Phi nhìn Trần Thiên Hạo, sắc mặt trở nên vô cùng cay độc.

"Trần Thiên Hạo, xem tí nữa bố tao xử lý mày thế nào".

Trần Thiên Hạo trợn mắt, dọa Trần Quang Phi đang ôm mặt lập tức núp ra xa, không dám nói gì nữa.

Trần Vĩnh Khang nhìn thấy tất cả, trong mắt ánh lên sự phiền muộn.

Trần Vĩnh Hằng đảo mắt, cúi đầu bấm ngón tay, nói một cách đầy ẩn ý.

"Chị dâu, anh cả cũng đi hơn hai mươi năm rồi, chị nói xem một người phụ nữ của gia đình cũng nên đi tìm người khác chứ, cần gì phải ở lại nhà họ Trần chúng tôi".

"Chú ba, chú đừng có nói năng kiểu đấy".

"Khi tôi gả cho anh cả của chú, nhà họ Trần mấy người chẳng có gì cả. Gia nghiệp của nhà họ Trần đều do tôi và anh cả của chú từng bước gây dựng nên".

"Hai người bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, muốn giọng khách át giọng chủ, đuổi tôi ra khỏi nhà đúng không?"

Bà Trần gõ gậy, lạnh lùng nói.

"Chị dâu, anh cả là người nhà họ Trần, sản nghiệp là của nhà họ Trần chúng tôi. Bây giờ nhà họ Trần thu hồi là việc hợp tình hợp lý".

"Trước kia để chị ở lại đây cũng là niệm tình xưa nghĩa cũ với anh cả. Nếu không, chị chỉ là một bà lão mù, sao có thể ăn sung mặc sướng ở nhà họ Trần đến giờ?"

Trần Vĩnh Khang mặt mày âm trầm, lạnh lùng nói.

"Trần Vĩnh Khang, ông là cái thá gì mà dám nói như vậy với mẹ tôi".

Trần Thiên Hạo lập tức nổi giận, cơ thể cao lớn, sải bước vào sảnh.

Đôi mắt hổ hằm hằm nhìn Trần Vĩnh Khang đang ngồi trên ghế, trong ánh mắt tràn ngập sự lạnh lẽo, giống như vực sâu, khiến cho ông ta sợ hãi.

"Cháu! Trần Thiên Hạo, cháu là cái thá gì mà dám nói chuyện với chú hai mình như vậy".

Trần Vĩnh Hằng đập bàn đáp, tức giận hét lớn.

Trần Quang Phi thấy hai bên đang căng thẳng, hắn cầm lấy một cây côn gỗ, lấy hết dũng khí lao đến.

Hắn ôm nửa mặt sưng vù, oán hận thét lên.

"Trần Thiên Hạo, mày đánh tao cũng được, còn dám đánh bố tao à? Thằng khốn nạn, ông đây liều với mày!"

"Bốp!"

Trần Thiên Hạo cho hắn một cái tát, Trần Quang Phi bay qua như một cơn lốc.

Một giây sau, hắn mới hoa mắt choáng váng ngã xuống đất.

Trần Vĩnh Khang nhìn một cái, lập tức nổi giận.

Ông ta đập bàn, đứng dậy.

"Trần Thiên Hạo, cậu thật to gan, dám đánh con trai tôi ở chỗ này".

"Tôi không chỉ muốn đánh con trai ông, tôi còn muốn đánh ông cơ".

Trần Thiên Hạo kéo lấy cổ áo Trần Vĩnh Khang, lôi ông ta từ trên ghế xuống.

"Bố tôi dùng mạng mình đổi lấy sản nghiệp của gia đình, mẹ tôi dùng thanh xuân để bảo vệ nó, ông lại muốn nuốt một mình sao?"

"Ông xứng sao?"

Trần Thiên Hạo nhìn chằm chằm Trần Vĩnh Khang, lạnh lùng nói.

"Thiên Hạo, không được làm bậy!"

Bà Trần chậm rãi bước tới.

"Ông ta dù sao cũng là chú hai của con, đừng vô lễ như vậy".

Trần Thiên Hạo trợn trừng mắt nhìn Trần Vĩnh Khang, buông lỏng tay, đẩy ông ta xuống ghế.

Sắc mặt Trần Vĩnh Khang vô cùng khó coi, ông ta thở hổn hển, trong lòng vẫn rất sợ hãi nhìn Trần Thiên Hạo, ông ta quay đầu đi chỗ khác không nói chuyện nữa.

"Chú hai, mặc dù tôi không còn chồng, nhưng tôi có một cậu con trai ngoan".

"Sau này mấy người muốn làm gì, nhớ suy nghĩ kỹ một chút".

"Xem con trai tôi có đồng ý không".

Bà Trần đập cây gậy xuống đất, tạo ra tiếng bịch bịch vang dội.

Mọi người lập tức im lặng, Trần Thiên Hạo quả thực quá ngang tàng, bọn họ không dám phản bác.

Một lúc sau, Trần Vĩnh Khang không nhịn được nói.

"Chị dâu, nhà họ Trần là người làm ăn, không phải băng đảng xã hội đen. Muốn ở lại thì nhất định phải có bản lĩnh thật sự".

"Không phải tôi không cho chị cơ hội. Hợp đồng với nhà họ Châu sắp đáo hạn rồi. Chúng ta đã đầu tư vào vụ làm ăn này số tiền gấp năm lần lợi nhuận".

"Theo quy định hợp đồng, hết hạn hợp đồng, toàn bộ số tiền đầu tư sẽ bị hủy bỏ. Hơn nữa nhà họ Châu còn có thể kiện việc chúng ta làm trái hợp đồng, đòi gấp đôi số tiền bồi thường".

"Là người đứng đầu gia tộc, tôi nhất định phải có trách nhiệm với mọi người".

"Chị nói xem chuyện này nên xử lý thế nào?"

Trần Vĩnh Khang dùng lời lẽ sắc bén như cứa vào tim bà Trần, khiến bà đau nhói.

Suy cho cùng, chuyện này do chính bà gây nên.

Mười năm trước, bà dựa vào các mối quan hệ của chồng, tiến hành làm ăn với nhà họ Châu, đó là một dự án tái định cư một thôn.

Nhà họ Trần phụ trách di dời, san phẳng lô đất này, còn nhà họ Châu phụ trách xây dựng.

Tổng lợi nhuận hai bên chia đôi.

Nhưng ai ngờ được, bọn họ nhận được mảnh đất này xong, nơi đây toàn là kẻ cứng đầu, kế hoạch di dời mất mười năm, đầu tư một số tiền lớn cũng chỉ di dời được một phần ba.

Khoản tiền đầu tư lớn này khiến việc làm ăn của nhà họ Trần rơi vào thế khó.

Nhà họ Châu căn bản không có bất kỳ lời hồi đáp nào.

Chỉ có một câu, làm theo hợp đồng.

Bà Trần cũng vì chuyện đó mà thức trắng nhiều đêm, sau một trận ốm nặng liền mất đi đôi mắt.

Chương 4: Cút đến dập đầu trước mặt mẹ tôi.

Nhắc đến chuyện cũ, đôi mắt trống rỗng của bà Trần lại rưng rưng nước mắt.

"Chú hai, chú đừng nói nữa. Tôi hiểu, tôi hiểu mà!"

Bà Trần bất lực quay người, đi được vài bước, liền nói.

"Thiên Hạo, về nhà thu dọn đồ rời khỏi nhà họ Trần!"

Lồng ngực Trần Thiên Hạo phập phồng lửa giận.

Nhà họ Châu chẳng là cái thá gì, nhà họ Lưu cũng không mạnh.

Anh tiến lên vài bước, cõng mẹ mình lên.

"Mẹ, mẹ ôm chặt lấy con".

"Thiên Hạo, chúng ta về nhà thôi".

"Chúng ta không về nhà", Trần Thiên Hạo lớn giọng nói.

"Không về nhà thì đi đâu?"

"Chú hai nói không sai, đều tại mẹ, đều do sai lầm của mẹ nên nhà họ Châu mới lôi ta xuống vực thế này".

Bà Trần lau nước mắt nói.

Trần Thiên Hạo cõng bà, sải bước đi vào trong sảnh.

Anh chỉ vào Trần Vĩnh Khang đang ngồi trên ghế, rồi nói lớn.

"Giải quyết xong chuyện nhà họ Châu, mẹ tôi sẽ được ở lại đúng không?"

"Đương nhiên rồi, chỉ cần trong một tháng cậu giải quyết xong chuyện nhà họ Châu, đừng nói đến chuyện ở lại, tôi sẽ đưa cho cậu cái chức gia chủ này luôn", Trần Vĩnh Khang cười khẩy nói.

"Một tháng?"

"Sao vậy, sợ ngắn quá à? Tôi có thể cho cậu hai tháng", Trần Vĩnh Khang châm chọc nói.

"Không tôi chỉ cần một giờ".

Trần Thiên Hạo giơ một ngón tay, quả quyết nói.

"Một, một giờ?"

"Cậu bị ngu à?"

Mọi người hít sâu một hơi.

Đồng thời cười thầm trong lòng.

Trần Thiên Hạo hỏi nhỏ.

"Mẹ, mẹ có muốn làm gia chủ nhà họ Trần không?"

"Mẹ già rồi mẹ không làm được".

"Mẹ không hề già, chỉ cần mẹ muốn chúng ta sẽ làm luôn".

Sau đó Trần Thiên Hạo đặt bà Trần ngồi trên ghế.

Anh lạnh lùng nhìn mọi người, trên người anh tràn ngập sự kiêu căng, khiến bọn họ rối rít cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

"Tôi chỉ cần một giờ, sau một giờ nếu như không giải quyết được vấn đề với nhà họ Châu, tôi và mẹ sẽ tay trắng dọn đi".

"Nếu như giải quyết được, toàn bộ các người phải quỳ xuống lạy mẹ tôi làm gia chủ".

"Được, theo ý cậu", Trần Vĩnh Khang quả quyết nói.

"Mẹ, mẹ chờ con ở đây, tí nữa con sẽ quay lại”.

Trần Thiên Hạo sải bước rời đi.

"Thằng nhãi này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nghĩ mình nhập ngũ năm năm là vô địch thiên hạ chắc".

"Anh hai, nếu nó thực sự xử lý được chuyện đó, vậy..."

"Em ba, em thực sự coi trọng nó quá rồi. Em nghĩ tiếng nói của nó mạnh hơn tiếng nói của chúng ta sao?"

"Đương nhiên là không rồi".

"Chúng ta cứ cho nó một giờ, sau một giờ, bắt hai mẹ con nó cút đi".

Cút khỏi đại viện của dòng họ.

Chu Tước đang chờ bên ngoài.

Trần Thiên Hạo lạnh lùng nói.

"Lập tức thông báo cho gia chủ nhà họ Châu cho tôi, bắt hắn trong vòng một giờ đến đại viện nhà họ Trần, quỳ xuống tạ tội trước mặt mẹ tôi".

"Vâng!"

Tại nhà họ Châu ở Nam Thành.

Gia chủ nhà họ Châu là Châu Minh đang lười biếng nằm trên chiếc ghế mát xa sang trọng, tận hưởng mát xa chân bằng cá của đối tác tặng.

Đây là loại hình mát xa chân mới nổi dạo gần đây, được vận dụng loại cá nuôi chuyên dùng để loại bỏ da chết ở bàn chân, có thể kích thích và mát xa các huyệt vị.

Nó có tác dụng rất tốt với cơ thể.

Châu Minh híp mắt, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

Thư ký đột nhiên vội vàng chạy tới.

"Sếp Châu, sếp có điện thoại".

Nốt ruồi đen bên khóe miệng Châu Minh rung rung, ông ta tức giận nói.

"Chẳng phải ông đây nói với cô rồi sao, hôm nay ông đây không tiếp bất kỳ ai cả, còn có chuyện gì nữa".

"Nhưng...", thư ký khó xử đáp.

"Là phó chủ tịch thành phố Trần gọi đến".

"Cái gì? Phó chủ tịch Trần?", sắc mặt Châu Minh lập tức thay đổi.

Phó chủ tịch Trần là người quản lý việc phê duyệt bất động sản. Bình thường ông ta còn chẳng có cơ hội nịnh nọt người ta, bây giờ không hiểu sao người ta lại gọi đến.

Ông ta cũng không dám chậm chễ, vội vàng bắt máy.

"Alo, là phó chủ tịch Trần sao? Tôi là Tiểu Châu, xin hỏi ông có gì cần dặn dò ạ?"

Ở đầu dây bên kia, Trần Khải Minh tức giận hét lớn.

"Châu Minh, thằng khốn kia. Ông nghĩ kỹ cho tôi mảnh đất Đại Loan Vượng Giác kia có phải do ông nắm thầu không?"

"Đại Loan Vượng Giác?"

Châu Minh sững sờ, lập tức nhớ ra, đó là mảnh đất ông ta nhận thầu với nhà họ Trần. Đương nhiên chỉ là một cái bẫy thôi.

. Chỗ đó toàn nhà máy với các công trình của thành phố cũ, chúng thực ra đều đã bị ông ta mua lại. Để nhà họ Trần đổ thêm tiền di dời, chẳng qua chỉ để kiếm thêm một khoản tiền tái định cư thôi.

Nhiều năm như vậy, giá nhà ngày càng lên cao, giá mảnh đất kia cũng tăng không ngừng.

Đến bây giờ nhà họ Trần chẳng hề di dời được hết.

Trên hợp đồng của họ có quy định, nếu như trong vòng mười năm không di dời được hết, nhà họ Châu sẽ thu hồi tất cả quyền hạn của hợp đồng. Đồng thời toàn bộ số tiền nhà họ Trần đã đầu tư đều bị hủy bỏ.

Theo như hợp đồng quy định, ông ta còn có thể khởi kiện đối phương, bắt đền bù gấp đôi.

Mấy ngày trước ông đã điều tra tài khoàn, nửa năm nữa số nợ dai dẳng kia sẽ kết thúc.

Ông ta có thể tìm một gia tộc khác để tiếp tục làm hạng mục di dời.

"Đúng đúng đúng, đó là dự án của tôi", Châu Minh không dám giấu giếm, vội vàng nói.

"Tên khốn này, ông gây họa lớn rồi. Tôi cảnh cáo ông, trong vòng nửa giờ mau chóng đưa toàn bộ tài liệu có liên quan đến đại viện nhà họ Trần cho tôi".

"Đến nhà họ Trần làm gì ạ?", Châu Minh sững sờ hỏi lại.

Trần Khải Minh khiến ông ta nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc, nhưng ông ta nghĩ không ra, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

"Chuyện ông làm còn đi hỏi ngược lại tôi à?"

"Ông chỉ có nửa tiếng. Nhớ kỹ mau đến nhà họ Trần, đến trước mặt bà Trần quỳ xuống nhận tội".

"Đồng thời nôn hết tất cả lợi nhuận của dự án Đại Loan Vượng Giác ra cho tôi".

"Phó chủ tịch Trần, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra rồi vậy ạ? Nghiêm trọng như vậy sao?", Châu Minh sợ đến mức tim đập thình thịch.

“Tút… tút… tút!”

Đầu dây bên kia cúp máy.

Châu Minh tái mét mặt.

Ban nãy hắn vẫn còn đang hưởng thụ mát xa chân bằng cá, bây giờ như bị người ta vứt vào chảo dầu sôi.

Trong lòng vô cùng lo lắng sợ hãi.

"Bốp!"

Hắn đạp cái chậu mát xa bằng cá sống đi, mặc áo ngủ đi dép lê, chạy thẳng ra ngoài.

"Thư ký Trần, thư ký Trần".

Hắn vừa chạy vừa thét lớn.

"Sếp Châu, sếp sao vậy ạ, có chuyện gì gấp sao?", thư ký Trần chạy đến hỏi.

"Mau chuẩn bị cho tôi tất cả tài liệu về Đại Loan Vượng Giác, đưa đến đại viện nhà họ Trần".

"Vâng thưa sếp".

"Ngoài ra gọi tài xế đến ngay cho tôi".

"Vâng ạ".

Châu Minh không dám dừng lại.

Ông ta không hiểu, rốt cuộc mình đã đắc tội ai mà khiến một ông trùm bất động sản như ông ta phải chạy đến nhà người đó quỳ xuống xin thứ tội.

Chương 5: Quỳ xuống nhận sai

Trong văn phòng của phó chủ tịch thành phố.

Trần Khải Minh cúp máy, ngả người ngồi dựa vào chiếc ghế ở đằng sau.

Ông ta đã giữ chức phó chủ tịch thành phố này mười năm rồi, chưa từng gặp bất kỳ vấn đề gì.

Ban nãy nhận được cuộc gọi từ văn phòng cấp tỉnh.

Ông ta bị chửi một trận, khiến đầu óc mơ hồ.

Cuối cùng mới nói rõ cấp trên bị ai đó điểm mặt gọi tên, bắt Châu Minh đến đại viện nhà họ Trần dập đầu xin lỗi trước mặt bà Trần.

Bằng trực giác nhạy bén, Trần Khải Minh ý thức được chuyện này vô cùng nghiêm trọng.

Cộng thêm việc ông ta phụ trách cải cách Nam Thành, nên liền nghĩ ngay đến lô đất nhà họ Châu và nhà họ Trần kết hợp làm ăn.

Thực ra ông ta cũng biết chỗ đó có một phần tài sản riêng của mình.

Nhưng hôm nay thần phật nổi giận, một tiểu thần tiên như ông ta sao đỡ nổi.

Hy vọng Châu Minh đừng làm hỏng chuyện. Nếu không chắc ông ta không giữ nổi chức phó chủ tịch thành phố này.

Trong phòng họp của gia tộc.

Trong đại sảnh, bầu không khí trở nên khá căng thẳng.

Trưởng bối nhà họ Trần im lặng không dám lên tiếng, Trần Vĩnh Khang và Trần Vĩnh Hằng thỉnh thoảng lại nhìn nhau, sắc mặt phiền muộn.

Vẻ mặt thỉnh thoảng lộ ra vẻ giễu cợt.

Trần Quang Phi ôm cái mặt sưng to như cái đầu heo, nổi giận trợn mắt nhìn Trần Thiên Hạo.

Ban nãy hắn đã gọi điện bảo các anh em gọi mấy chục người đến chầu trực ở cửa.

Chỉ cần đến thời gian giao hẹn, Trần Thiên Hạo chơi xấu không đi, hắn sẽ thu hồi cả vốn lẫn lãi.

Bà Trần dù không nhìn thấy nhưng cũng có thể cảm nhận được từng phút từng giây đang trôi qua.

Dựa theo tính toán của bà, chắc sắp đến giờ rồi.

Thật ra bà cũng thầm biết rõ. Tất cả tài sản bà tích lũy đều bay màu theo dự án với nhà họ Châu rồi.

Bà thực sự không thể ở lại nhà họ Trần.

Sản nghiệp nhà họ Trần mặc dù do chồng bà thành lập, do bà quản lý kinh doanh.

Nhưng sự phát triển lớn mạnh vẫn dựa vào ông hai.

Lần này con trai trở về, bà vốn chỉ muốn xả giận, chứng minh mình không phải không có chỗ dựa. Con trai bà cũng là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.

Giờ dành lại được khí thế rồi, bà cũng vui vì sự thay đổi của con mình.

Chuyện đến nước này, bà có hơi không tưởng tượng nổi.

Bà biết rõ năng lực của con trai mình, cãi nhau thì được nhưng nhà họ Châu là ai chứ, họ là trùm bất động sản nổi danh ở Nam Thành, có quan hệ với phó chủ tịch thành phố Trần.

Bọn họ ngày thường còn chẳng lộ mặt thì sao có thể đến tận đây nhận lỗi chứ.

"Con trai, đã đến giờ chưa?"

Bà Trần không nhịn được hỏi.

Khi đến thời gian đã giao hẹn, bà cũng định rời đi.

Có con trai ở đây, bà không cần phải ở lại nhà họ Trần nữa, thiên hạ ắt có chỗ cho bà sống.

"Mẹ, vẫn còn một phút nữa".

Trần Thiên Hạo nhìn đồng hồ trên tay, dịu dàng nói.

"Ừm, còn một phút, có cũng được không có cũng không sao. Thiên Hạo, ta đi thôi".

Bà Trần đứng dậy, chống gậy rời khỏi.

Trần Thiên Hạo liền vội vàng tiến lên, giữ lấy bả vai bà.

"Mẹ, mẹ ngồi xuống đi".

"Thiên Hạo à, chúng ta nói lời phải giữ lấy lời. Nếu đã đồng ý, chúng ta phải chấp nhận chịu thua".

"Đi thôi".

Bà Trần không định ngồi xuống, vẫn thẳng lưng đi về phía trước.

"Mẹ!"

"Còn chưa hết giờ".

"Một phút với mẹ không phải thời gian, nhưng với một số người đó là vận mệnh".

Trần Thiên Hạo lạnh lùng nói.

Anh đứng đó, hai mắt lạnh lùng nhìn cửa đại viện gia tộc.

Mười.

Chín.

Tám.

Bảy.

Sáu.

Năm.

...

Một người đàn ông trung niên đi dép, cơ thể ục ịch, mặt mày hoảng sợ chạy vọt vào.

Cảnh này khiến người nhà họ Trần khiếp sợ.

"Châu, Châu Minh!"

Nhìn thấy Châu Minh, Trần Vĩnh Khang vô cùng khiếp sợ, ông ta không ngờ Châu Minh lại đến.

Nhưng đồng thời, ông ta vội vàng đứng dậy nghênh đón.

"Sếp Châu, ông đến đây có việc gì ạ?"

"Cút sang một bên".

Châu Minh không thèm nhìn Trần Vĩnh Khang, vội vàng đá văng ông ta.

Châu Minh đi thẳng đến trước mặt bà Trần, quỳ xuống.

Khiếp sợ!

Mọi người lập tức khiếp sợ!

Tất cả mọi người như bị ai đó đè xuống, há hốc mồm, sững sờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Châu Minh là ai, ông ta là ông trùm bất động sản nằm top mười của thành phố Nam Thành.

Tài sản lớn gấp mấy chục lần tài sản nhà họ Trần.

Hôm nay ông ta lại chạy đến dập đầu nhận tội với bà Trần sao?

Ánh mắt khi nhìn Trần Thiên Hạo của họ lập tức trở nên sợ hãi.

Có thể khiến Châu Minh quỳ xuống dập đầu như vậy, e rằng không phải là thứ một kẻ hữu dũng vô mưu làm được.

Trần Thiên Hạo e rằng có địa vị không hề bình thường ở Đông Hoang.

"Bà Trần, Châu Minh tôi xin lỗi bà, xin bà tha thứ cho tôi".

Vừa nói Châu Minh không ngừng tát mình.

"Bốp bốp bốp!"

Từng phát tát trên mặt Châu Minh như đánh cả vào trong lòng người nhà họ Trần.

Bà Trần khiếp sợ, đồng thời cảm thấy đắc ý.

Bà ngửa đầu cười lớn.

"Hay lắm, con trai Thiên Hạo của tôi đúng là có tiền đồ".

Bà mỉm cười, nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Mấy chục năm tủi nhục như bộc phát ra.

Cơ thể nhỏ bé dường như mang trong mình sức mạnh vô cùng vô tận, bà đạp một phát, Châu Minh ngã lộn nhào.

"Tên khốn khiếp, mày hại bà mù hai con mắt, mày cho rằng dập đầu tha thứ là bà sẽ tha cho mày sao?"

"Hả?"

Trần Thiên Hạo không biết chuyện này.

Châu Minh là người hại bà mù.

Toàn thân Trần Thiên Hạo tỏa ra sát khí ngập trời, anh tiến lên nhấc Châu Minh lên, tức giận nói.

"Dám hại mẹ tôi, chết đi!"

Anh lấy tay bóp cổ Châu Minh, trong nháy mắt sắc mặt Châu Minh đỏ bừng, hai mắt trợn lên.

"Thiên Hạo, đừng làm người ta bị thương”.

Bà Trần bình tĩnh nói, sau đó ngồi xuống ghế.

Trần Thiên Hạo chỉ muốn băm vằm Châu Minh, có điều bà đã lên tiếng, anh không thể không nghe, anh ném Châu Minh xuống đất.

Ông ta ho khan mấy tiếng, miệng thở hổn hển.

Một lát sau, thư ký chạy đến mang theo tất cả tài liệu.

Bà Trần không nhìn thấy được nên nói với Trần Vĩnh Khang đứng ở bên.

"Chú hai, chú xem đống tài liệu này có đúng không?"

Trần Vĩnh Khang đã sớm phục sát đất, ông ta ngoan ngoãn nhận lấy tài liệu, nghiêm túc xem, cuối cùng gật đầu nói.

"Chị dâu, chính là những thứ này".

"Bắt hắn ký".

Trần Vĩnh Khang đưa tài liệu cho Châu Minh nằm dưới đất.

“Bà Trần, xin bà hãy tha thứ cho Châu Minh tôi. Để tỏ thành ý, tôi không chỉ trả toàn bộ vốn đầu tư của nhà họ Trần mà còn đưa toàn bộ tài sản khu đất Đại Loan Vượng Giác cho nhà họ Trần".

"Sau này dự án Đại Loan Vượng Giác sẽ do nhà họ Châu tôi phụ trách di dời xây dựng, tài sản sau khi xây xong sẽ coi như đền bù tặng cho nhà ho Trần".

Châu Minh nằm dưới đất thành khẩn nói.

Nói thật, Đại Loan Vượng Giác vô cùng quan trọng với ông ta, nhưng so với tính mạng cùng tất cả tài sản, thứ đó không quan trọng đến vậy.

Có lúc, ông ta vẫn biết lý lẽ nên buông bỏ đúng lúc.

Vừa dứt lời, người nhà họ Trần lại kinh ngạc.

Họ rối rít cung kính nhìn Trần Thiên Hạo.

Mạnh, quá mạnh!

Nhập ngũ năm năm, mới về chỉ một ngày đã xử lý xong công trình bỏ dở mười năm.

Hơn nữa còn bắt đối phương đền bù mấy chục lần.

"Ông hãy nhớ, tôi tha cho ông không phải vì khoản bồi thường, mà vì mẹ tôi bỏ qua cho ông".

Trần Thiên Hạo cúi đầu nhìn Châu Minh, lạnh lùng nói.

"Vâng vâng vâng", Châu Minh điên cuồng dập đầu.

"Cút!"

Trần Thiên Hạo vừa nói, Châu Minh liền đứng dậy giống như con chó, ảo não chạy biệt tăm biệt tích.

Đại viện nhà họ Trần như chết lặng.

Mọi người trố mắt nhìn nhau, dưới sự dẫn đầu của Trần Vĩnh Khang, họ cùng đến trước mặt bà Trần, cung kính nói.

"Chị dâu, mong chị hãy tha thứ cho sự dốt nát của tụi em".

"Bọn em biết mình có lỗi rồi".

Nói xong họ liền quỳ xuống dập đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.