Đồng Đồng Và Kỳ Kỳ

Chương 4




Bị bắt ở lại lớp sau giờ học là một chuyện vô cùng đáng xấu hổ. Từ bé đến giờ, tôi luôn là con ngoan trò giỏi, chưa bao giờ phải nếm trải mùi vị xấu hổ này.

Suốt hai tiết toán cao cấp, tôi ngồi thừ ra như khúc gỗ, mắt dán chặt lên bảng, hoàn toàn đờ đẫn. Hà Vĩnh Kỳ vẫn ngồi bên cạnh. Tôi rất muốn đạp văng tên yêu tinh hại người này, nhưng sau khi đạp được hắn thì chắc chắn tôi sẽ bị cả lớp đạp chết luôn. Tôi đờ đẫn, không phải mất trí.

Sáng hôm nay chỉ có hai tiết toán cao cấp. Tan học, cả lớp tinh thần phơi phới nhanh chóng chuồn hết. Thầy giáo chỉnh lại gọng kính trên sống mũi, từ bục giảng bước xuống chỗ tôi.

“Cút!” Từ này đương nhiên không phải nói với thầy giáo, mà là dành cho tên khốn Hà Vĩnh Kỳ vẫn ngồi ỳ bên cạnh tôi không chịu biến đi.

Hắn lắc đầu: “Anh ở lại với em”.

“Cút!”

“Không cút.”

Cuộc khẩu chiến giữa “cút” và “không cút” đang diễn ra khốc liệt thì thầy giáo đã đứng trước mặt.

“Lương Thiếu Đồng, có nghe thấy thầy bảo em ở lại không?”

Tôi gật đầu, cố gắng làm ra vẻ hối lỗi – mặc dù tôi chẳng có lỗi gì cả.

“Cười ầm ĩ trong lớp là không tốt, nhưng thầy cảm thấy lỗi lớn nhất của em là có thái độ phiến diện với hành vi của bạn học. Hơn nữa Hà Vĩnh Kỳ là anh kết nghĩa của em, em nói xem em cười nhạo Vĩnh Kỳ như thế là đúng hay sai?”

Chỗ sai lớn nhất của em là đã không ra tay mạnh hơn, đập cho hắn một trận sống dở chết dở.

Tôi lại gật đầu, tiếp tục cố gắng làm ra vẻ hối lỗi – đương nhiên là tôi vẫn chẳng có lỗi gì cả.

Hà Vĩnh Kỳ ngồi cạnh, thành khẩn nói: “Cảm ơn thầy đã quan tâm, thực ra hai anh em chúng em từ bé đã quen đùa nhau như thế”.

“Hà Vĩnh Kỳ, em quá nuông chiều em ấy rồi, yêu thương em mình không có là gì sai, nhưng…”

“Thưa thầy, Đồng Đồng tính tình thẳng thắn, chẳng có gì không tốt cả.” Hà Vĩnh Kỳ trưng ra nụ cười rực rỡ làm mềm lòng đối phương: “Với lại em thích nhìn Đồng Đồng cười”.

Bách phát bách trúng, trăm trận trăm thắng.

Thầy giáo lập tức mềm lòng: “Vậy thì… Lương Thiếu Đồng, sau này phải chú ý sửa đổi nhé. Thôi, chẳng có chuyện gì nữa”.

Nhìn bóng thầy rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Đồng Đồng…” Hà Vĩnh Kỳ kéo tay áo tôi.

Tôi quay phắt đầu lại, dùng ánh mắt hung hãn nhìn hắn: “Chuyện gì?”.

“Tối qua em đi đâu thế?”

“Đừng có lắm chuyện! Tôi thích đi đâu thì đi đấy.” Tôi tức giận hừ một tiếng, đứng dậy dọn sách, bỏ mặc hắn ngồi đấy mà tiến thẳng ra cửa lớp.

“Tối qua bác gọi điện, nghe nói em không ở trong phòng, giọng bác hình như không hài lòng, còn hỏi có phải em thường xuyên không về phòng ngủ không.”

Binh! Tôi đập thẳng đầu vào cửa lớp.

Xoa xoa đầu, tôi cảm thấy mình như đang đứng chênh vênh trên miệng vực, chậm chạp quay người lại, nhẹ nhàng thốt ra từng chữ: “Anh trả lời thế nào?”.

Hắn nhếch mép cười nham nhở, lại càng khiến tôi bồn chồn.

“Anh nói… gần đây em đang tự học VB[1] nên đến phòng của đàn anh hỏi bài.”

[1] VB: môn ngôn ngữ lập trình Visual Basic.

Phù… tôi thả lỏng người. Cứ thế này chắc tim tôi phải về hưu non mất.

“Đồng Đồng…”

“Lại chuyện gì nữa?”, tôi cảnh giác nhìn hắn.

“Hôm nay là thứ ba…”

“Thì sao?”, tôi nhướng mày, nếu hắn còn dám nói thêm một câu trêu ngươi nữa, tôi sẽ ra tay không thương tiếc.

“Nhớ mua sườn xào chua ngọt.”

Tôi thở phào: “Sườn chứ gì, chuyện nhỏ”. Bây giờ chỉ cần hắn không kiếm chuyện, phải làm bảo mẫu tôi cũng chịu.

Buổi trưa, hắn ăn rất ngon lành món sườn xào mà tôi phải chen lấn với cả biển người trong căng tin mới mua được, vừa ăn vừa liếc tôi cười cười vẻ đắc ý.

Đương nhiên hắn phải cười rồi, tôi bị hắn hành hạ khốn khổ, không cách nào phản kháng đến thế cơ mà.

Tôi bắt đầu chấp nhận số phận hẩm hiu của mình.

Số phận hẩm hiu kéo dài ba tháng, cũng là lúc kỳ thi cuối kỳ đến gần.

Những thứ không thuận mắt nhìn nhiều rồi cũng thành quen, hiện tại tôi đã vừa mắt với Hà Vĩnh Kỳ hơn trước nhiều. Trừ việc phải giúp hắn làm vô số chuyện ra thì hắn cũng chả có tật xấu gì đáng kể.

Chỉ cần chịu đựng hết học kỳ này, đến đầu học kỳ sau tôi sẽ làm đơn xin chuyển phòng ngay. Cho dù có phải dùng toàn bộ sinh hoạt phí để hối lộ cũng không tiếc.

Mẹ liên tục gọi điện căn dặn tôi phải thế này thế kia. Mười lần thì đến tám lần là vì Hà Vĩnh Kỳ, làm tôi phải cảm thán lần thứ n, tại sao mình không phải là con trai của dì cơ chứ.

Cuộc gọi lần này là để dặn dò tôi tổ chức sinh nhật cho Hà Vĩnh Kỳ.

“Trước đây năm nào dì cũng làm tiệc sinh nhật cho Vĩnh Kỳ. Bây giờ hai đứa ở xa nhà, Đồng Đồng, con phải mời bạn bè đến dự tiệc sinh nhật anh, đặt một chiếc bánh ga tô, nhất định phải tổ chức một bữa tiệc thật vui vẻ náo nhiệt, nghe rõ chưa?”

“Vâng.” Tôi ngoan ngoãn nghe lời: “Tổ chức tiệc sinh nhật, đặt bánh, náo nhiệt”, ghi vào sổ.

Hà Vĩnh Kỳ rất xem trùng sinh nhật.

“Em định tổ chức tiệc sinh nhật cho anh?” Hiếm hoi lắm mới thấy hắn rũ bỏ bộ dạng lười biếng hằng ngày, hứng khởi nắm vai tôi nói: “Đồng Đồng, em muốn làm tiệc sinh nhật cho anh à?”.

“Ừ.” Tôi chán nản gật đầu, hất bàn tay hắn ra.

“Tốt quá, thật tốt quá.” Hắn kích động chạy khắp phòng, rồi lại lao đến nắm vai tôi: “Có bánh ga tô không?”.

Bánh ga tô? Tôi nhìn vào sổ, gật đầu: “Có”. Mẹ đã dặn, phải mua bánh ga tô.

“Hai đứa mình cùng đón sinh nhật anh?”

Nhìn vào sổ, tôi lắc đầu: “Không được, phải mời các bạn, phải náo nhiệt”.

Hắn ỉu xìu: “Tại sao? Hai đứa mình là đủ rồi”.

“Không được! Nếu không thì khỏi tổ chức!”, tôi hét lên.

“Được được, nghe em tất.” Mặt hắn xị ra một lúc, sau đó lại trở nên hớn hở: “Bánh ga tô phải có hình trái tim ở giữa”. Hắn lôi máy tính xách tay ra, vẽ lung tung một hồi rồi chìa cho tôi xem.

Đó là hình hai trái tim bị mũi tên của thần Cupid đâm xuyên qua.

Tôi cầm luôn cái máy tính đấy phang vào gáy hắn: “Có phải bánh đính hôn đâu? Đồ đần! Viết sinh nhật vui vẻ với ngày tháng năm sinh là được rồi”.

Hắn bất mãn nhìn tôi hồi lâu, sau mới nhún vai: “Thế thì viết sinh nhật vui vẻ vậy”.

Mùng một tháng mười hai đến rất nhanh. Cả lớp vừa nghe tôi thông báo liền nhốn nháo cả lên.

“Hôm nay là sinh nhật của Hà Vĩnh Kỳ? Sao cậu không chịu nói sớm?” Lũ con gái bụm miệng, sung sướng đến run rẩy toàn thân: “Mình nên tặng cậu ấy cái gì đây? Thảm rồi, sao muộn thế này cậu mới nói. Hà Vĩnh Kỳ, chúc mừng sinh nhật nhé”, quay ra gửi cho Hà Vĩnh Kỳ nụ cười dễ thương nhất.

Đám con trai thì khoác vai tôi: “Đồng Đồng, bánh ga tô có to không? Đừng có để mình tặng quà rồi mà không được ăn no nhé, không thì, hờ hờ…”.

Hà Vĩnh Kỳ ngồi bên cạnh vươn tay hất cánh tay kia ra, điềm nhiên khoác lên vai tôi, cười nhạt: “Bánh to, đủ để các cậu no chết”.

Tôi lừ hắn một cái, tên phiền phức này rất kén chọn, để tìm được một cái bánh vừa ý hắn, tôi đã phải khổ sở đưa hắn đến cả chục tiệm bánh chứ chẳng ít.

Thầy giám thị biết hôm nay là sinh nhật Hà Vĩnh Kỳ liền hào phóng cho chúng tôi mượn chìa khóa phòng giải trí của khoa, mặc sức sử dụng hệ thống âm thanh và ánh sáng trong đó.

Tên này đích thị là cục cưng của cả thiên hạ, hừ.

Buổi tối, đúng giờ hẹn, thầy giáo và các bạn đều đến đông đủ. Tôi khổ nhất, bê bánh ra, cắm nến, lại còn phải chuẩn bị dĩa và đĩa cho từng người.

Hà Vĩnh Kỳ ôm quà đầy tay, một lúc lại gật đầu cảm ơn, chốc chốc lại lượn qua lượn lại sau lưng tôi: “Đồng Đồng, anh vui lắm, không ngờ có thể cùng đón sinh nhật với em. Ngày này năm sau chỉ riêng hai đứa mình đón sinh nhật thôi nhé?”.

/>

Tôi huých khuỷu tay một cú, ý bảo hắn ngậm miệng.

Chuẩn bị xong, mọi người cùng tiến lại gần chiếc bánh. Hà Đông Bình đã nhanh chóng tắt hết đèn, ánh nến làm mọi khuôn mặt đều trở nên đỏ ửng.

“Hát nào, bài ‘Happy birthday’.”

Có người bắt nhịp: “Happy birthday to you, happy…”.

Hà Vĩnh Kỳ đứng trước chiếc bánh, nở nụ cười vừa thẹn thùng vừa hạnh phúc.

Hát xong, lũ con gái la hét: “Uớc đi, ước đi”.

Hà Vĩnh Kỳ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc.

Lũ con gái lại ầm ĩ: “Thổi nến, thổi một hơi tắt hết nến thì điều ước mới thành hiện thực được”.

Hắn mở mắt, một hơi thổi tắt hết nến.

Mọi người vui vẻ vỗ tay, Hà Đông Bình vội bật đèn lên, gian phòng lại sáng rực rỡ.

Mọi người cùng giúp rút nến ra, lớp trưởng Từ Dương đột nhiên nắm tay Hà Vĩnh Kỳ hỏi: “Ước gì thế?”.

“Đúng đấy, cậu ước gì thế? Nói cho bọn mình biết đi”, một lũ con gái vào hùa với Từ Dương.

Vài thầy cô cũng thích thú nhìn hắn chờ đợi.

“Ước nguyện của mình là…”, hắn chậm rãi nói: “Cả đời cùng Đồng Đồng sống cuộc sống đại học như bây giờ”.

Phụt!

Chỗ cô ca trong miệng tôi bất thình lình mạnh mẽ xông ra ngoài, bay qua mặt bàn, đáp thẳng xuống khuôn mặt rạng rỡ của Hà Vĩnh Kỳ.

Không gian im phăng phắc.

Tất cả mọi người đều ném cho tôi cái nhìn trách cứ.

Lũ con gái thì tức cho khuôn mặt điển trai của Hà Vĩnh Kỳ, đám con trai thì tiếc cái bánh bị dính nước ngọt, các thầy cô… có lẽ giận tôi lãng phí đồ ăn thức uống.

Sau năm giây tĩnh lặng, tôi chớp mắt, quyết định là người phát ngôn trước.

“Anh đừng mơ sẽ thành hiện thực!”, tôi hét vào mặt Hà Vĩnh Kỳ, thẳng lưng ưỡn ngực hùng dũng lao ra ngoài.

“Đồng Đồng, anh thích em.”

Rầm! Tôi đập mạnh vào cửa.

Tôi quay đầu lại, nhìn hắn.

Mọi người đều sững người.

Hắn mặt mày nghiêm túc nói với tôi: “Anh thực sự rất thích em, cho dù em phun cô ca lên mặt anh, anh vẫn cảm thấy em là người đối xử với anh tốt nhất”.

Tôi cố kiềm chế cơn buồn nôn, hằn học đáp: “Anh thích trêu đùa tôi thì có”.

Hắn cúi đầu nghĩ ngợi, sau đó ngước lên nhìn thẳng vào mắt tôi, gật đầu: “Cũng có thể nói vậy”, còn nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh.

“A!” Tôi đạp tung cửa, hét lên một tiếng lao đi.

Trời ơi, xin hãy để tất cả kết thúc đi! Cái cuộc sống đại học thê thảm này của tôi.

Làm lao công không lương cho người khác đã khốn khổ lắm rồi, tôi lại còn phải làm lao công cho một kẻ thích trêu đùa mình nữa chứ. Mỗi lần nhìn hộp cơm vất vả lắm mới mua được cho hắn, lòng tôi lại nảy lên ham muốn được bỏ thuốc xổ vào đó. Đáng tiếc, bản thân tôi sinh ra đã lương thiện quá mức, đến con chuột còn chẳng dám làm hại – huống hồ hắn còn có hậu phương vững chắc là mẹ tôi.

Dù sao cũng không có cơ hội báo thù, tôi chỉ còn biết mong cho học kỳ này mau chóng kết thúc.

Điều đáng mừng là, bất kể ông trời có thiên vị Hà Vĩnh Kỳ thế nào thì thời gian cũng trôi qua từng ngày một. Trường áp dụng hình thức học tín chỉ, mỗi học kỳ phải đăng ký một môn tự chọn. Lúc chọn môn, vì không muốn cứ phải kè kè với Hà Vĩnh Kỳ, tôi đã cố ý chọn một môn kỳ quái: Động vật lưỡng cư đại cương.

Môn dở hơi như thế, có đánh chết tôi cũng không tin Hà Vĩnh Kỳ lại chọn giống tôi y đúc.

Đầu tháng mười hai, kỳ thi hết môn tự chọn được tổ chức sớm hơn các môn khác.

Môn tự chọn nên mọi người đều không ôn tập kĩ càng cho lắm, thầy trông thi cũng dễ tính, có thể tự do chọn chỗ ngồi, thật đúng là thiên đường quay cóp. Tôi chẳng có yêu cầu gì với chỗ ngồi, đằng nào thì cũng không thoát khỏi cái kẹo cao su kia. Tôi chỉ hi vọng hắn đừng có làm phiền tôi trong giờ thi là tốt lắm rồi.

Kết quả, mộng tưởng và hiện thực luôn trái ngược.

Cầm đề thi chưa đầy mười phút, cái kẹo cao su bên cạnh đã rục rịch không yên.

“Đồng Đồng, Đồng Đồng…”, hắn thì thầm.

Tôi liếc xéo một cái: “Câm miệng”.

“Câu thứ ba của bài thứ nhất điền cái gì?”

Câu hỏi dễ ợt thế cũng không biết làm? Tôi cười nhạt: “Trừ ăn uống ỉa đái ra thì anh còn biết làm gì hả?”.

Hắn rốt cuộc cũng biết xấu hổ, ngượng ngùng cúi đầu.

Tôi yên tâm làm bài.

Mười phút sau, hắn lại bắt đầu giở trò.

“Đồng Đồng, Đồng Đồng…”

“Im mồm.”

Hắn nhìn thầy đang ngồi đọc báo trên bục giảng, mỉm cười lấy lòng với tôi, chìa ra một tờ giấy: “Đáp án chính xác đó, có lấy không?”.

Tôi thừ người: “Ở đâu ra?”.

“Các bạn cho. Có mấy tờ lận, đủ hết các câu.” Hắn cười rạng rỡ.

Tôi xoay đầu nhìn quanh lớp, quả nhiên có không ít đôi mắt long lanh đang nhìn hắn chờ đợi.

“Tôi không thèm, buồn nôn”, tôi bực bội lườm hắn một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu làm bài.

Môn này thực ra không khó, thi một tiếng rưỡi nhưng chưa đầy một tiếng mọi người đã thi nhau nộp bài. Tôi nộp xong đi thẳng ra cửa, Hà Vĩnh Kỳ lon ton chạy theo sau.

“Đồng Đồng, hôm nay ăn gì?”

/>

“Trừ ăn ra anh còn biết cái gì nữa?”

“Đồng Đồng…”, hắn nắm lấy cánh tay tôi: “Đừng đi nhanh thế, giúp anh một việc”, tay còn lại rút một bức thư từ trong cặp ra.

Tôi hiểu ngay vấn đề, sầm mặt xuống: “Lại định nhờ tôi giúp anh từ chối lũ con gái? Anh coi tôi là cái gì, thư ký riêng chắc?”.

Hắn trưng ra bộ dáng đáng thương đã trở thành thương hiệu, gãi đầu nói: “Tất cả cho em toàn quyền xử lý là chứng minh anh hoàn toàn tin tưởng em, để em đỡ phải ghen tuông”.

Nhìn bản mặt “thành thật khẩn khoản” của hắn, tôi tức muốn ói máu. Nhìn thêm một lúc nữa chắc tôi sẽ không kiềm chế nổi mà cho hắn một đập mất. Tôi hừ mạnh một tiếng, quay người bỏ đi.

Không ngờ xoay người nhanh quá nên mất thăng bằng, rầm một tiếng, tôi ngã lăn ra đất.

Hà Vĩnh Kỳ hét lên thất thanh: “Đồng Đồng, em có sao không?”.

Thật mất mặt…

Hắn đỡ tôi dậy, đặt tôi ngồi xuống chiếc ghế đá bên đường, khom người lấy tay áo lau vết đất dính trên quần tôi. Vị trí và tư thế này rất thích hợp để tôi cho hắn một đập vào sau gáy.

Bốp!

Dĩ nhiên tôi không chút do dự, lập tức ra tay.

“Ối…” Đang chăm chú lau vết bẩn trên quần cho tôi thì đột nhiên bị ăn đập, hắn ngước đôi mắt giống như con cún tội nghiệp tự dưng bị người ta đá một cước, ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi vênh mặt mắng hắn: “Ai bảo anh dám dùng tay áo để lau? Bẩn kinh lên được, áo của anh là do tôi giặt, làm bẩn áo thì phải đánh”.

Lúc này hắn mới phát hiện ra mình đã phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng, vội lấy khăn tay trong cặp ra lau cho tôi.

“Em thật là khó chiều”, hắn lầm bầm.

“Cái gì?”, giọng tôi có phần không tốt.

“Không có gì…”

Hôm nay là sinh nhật tôi, cách sinh nhật của Hà Vĩnh Kỳ vừa đúng mười lăm ngày.

Sáng sớm tỉnh giấc, nghĩ ra hôm nay là sinh nhật mình, không khỏi vui mừng hớn hở. Có điều mẹ sẽ không cho tôi được hưởng sự đối đãi như với Hà Vĩnh Kỳ đâu, càng không đời nào bảo Hà Vĩnh Kỳ tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi.

Hôm nay, tôi sẽ tự thưởng cho chính mình.

Thượng đế, chí ít xin hãy để Hà Vĩnh Kỳ biến mất khỏi cuộc đời con trong ngày hôm nay.

Tôi quyết định ngày hôm nay sẽ chẳng làm gì giúp Hà Vĩnh Kỳ hết, thế nên tôi không chạy bộ hộ hắn. Cô gái phụ trách đăng kí thẻ ngạc nhiên hỏi tôi: ”Ý? Thẻ của Hà Vĩnh Kỳ đâu? Cậu quên không đem theo à?”.

Tôi cười toe toét, hỏi lại: “Hà Vĩnh Kỳ là ai cơ?”, sau đó cắp đít chuồn thẳng.

Tâm trạng vô cùng thoải mái.

Vào quán McDonald gần trường, tôi gọi một phần điểm tâm ngồi ăn ngon lành. Cứ nghĩ đến cảnh Hà Vĩnh Kỳ đang ngồi đần thối chờ đợi bữa sáng đúng giờ như mọi khi mà tôi không nhịn nổi cười.

Lẽ ra phải làm thế này từ lâu rồi.

Hôm nay phải tận lực hành hạ hắn một phen, đến mai lại dùng phương pháp đe dọa cộng thêm dụ dỗ, ép hắn thề không bao giờ hé miệng với bất cứ ai, đặc biệt là mẹ tôi, thế là ổn.

Ăn sáng xong thì đến giảng đường.

Giảng đường rất ồn ào, hôm nay thầy trả bài thi môn Động vật lưỡng cư đại cương.

Hà Đông Bình đưa bài cho tôi: “Đồng Đồng, của cậu này, điểm cao phết, tám hai điểm”.

Tôi cười hớn hở nhận lấy.

“Đồng Đồng hôm nay tâm trạng tốt thế, cười một cái đẹp trai lên bao nhiêu.”

Uông Ly Ly ngồi cạnh xen vào: “Đúng thế, quả nhiên là anh em của Hà Vĩnh Kỳ, cả hai đều đẹp trai”.

Tôi lơ đi cái tên đáng ghét đó, quay ra hỏi Hà Đông Bình: “Ai điểm cao nhất lớp?”.

“Là Hà Vĩnh Kỳ. Anh cậu thật xuất sắc.”

Tôi hừ nhạt, được đến bảy, tám đứa nhắc bài cho, điểm không cao mới lạ đấy. Tôi khinh!

Hà Đông Bình chạy sang chỗ khác tìm cái gì đó, không biết đọc được gì mà cười nghiêng ngả, ném tờ giấy cho tôi nói: “Bài thi của Hà Vĩnh Kỳ đó, cậu xem câu duy nhất Vĩnh Kỳ trả lời sai đi. Trời ạ, cười chết mất”.

“Có gì đáng cười? Sai một câu có gì lạ?”, tôi đón lấy, mở ra xem, mặt mũi liền tối sầm lại.

Cả bài chỉ sai một câu điền từ vào chỗ trống.

Câu thứ ba của bài thứ nhất, bốn tập tính sinh hoạt của ếch là gì?

Hà Vĩnh Kỳ điền vào bốn chữ: ăn, uống, ỉa, đái. Chẳng trách Hà Đông Bình cười như muốn đứt ruột.

Tên ngu ngốc! Thật xấu hổ, cái tên ngu dốt này lại là anh kết nghĩa, bạn chung phòng kiêm luôn cái đuôi dai nhách của tôi.

Đúng lúc này Hà Vĩnh Kỳ bước vào: “Ồn ào thế, có kết quả thi rồi à?”.

“Mau xem bài thi của cậu đi, chết cười.”

“Vĩnh Kỳ, cậu thật giỏi, điểm cao nhất lớp đó.”

Hà Vĩnh Kỳ bước lại bên tôi: “Đồng Đồng, sáng sớm em đi đâu thế? Anh cứ ngồi trong phòng đợi em mãi”.

Có mà đợi bữa sáng thì có. Tôi lườm hắn: “Hừ, tôi ra McDonald ăn sáng”.

“Sao không rủ anh cùng đi?”

“Sao tôi lại phải rủ anh chứ?”, tôi đốp lại, ném bài thi cho hắn: “Xem đi, trên đời có loại người ngu dốt như anh không? Đừng có nói với người khác là anh quen tôi đấy nhé”.

Hắn lướt qua bài thi, gãi đầu: “Ồ, câu này là em bảo anh mà”.

“Cái gì?” Tôi trợn mắt nhìn hắn.

“Đúng mà, anh hỏi em, em bảo là ăn uống ỉa đái…”

“Câm mồm!”

Lần này đến lượt cả lớp trợn mắt nhìn tôi.

Uông Ly Ly khẽ nói: “Đồng Đồng, cho dù cậu không thích Vĩnh Kỳ cũng đâu cần nhắc sai như thế”.

“Đúng đó”, Hà Đông Bình gật đầu phụ họa.

Thật là khóc không thành tiếng, tôi chớp chớp mắt, cảm thấy mình sắp ngất luôn tại chỗ.

Hà Vĩnh Kỳ xích lại gần, quàng tay lên vai tôi: “Sao các cậu lại nhìn Đồng Đồng như thế? Bọn mình đùa chút thôi mà, các cậu làm em ấy sợ rồi này. Hôm nay là sinh nhật của Đồng Đồng đó”.

Cả lớp bỗng trở nên nhốn nháo.

“Đồng Đồng, hôm nay là sinh nhật cậu sao?”

“Thì ra cậu chỉ nhỏ hơn Hà Vĩnh Kỳ có mấy ngày tuổi…”

“Chúc mừng sinh nhật.”

Trong lúc tôi vẫn chưa hết đờ đẫn, Hà Vĩnh Kỳ đã thay mặt tôi nhận lời chúc, vòng tay ôm lấy tôi, gật đầu cảm ơn mọi người, nói: “Tiệc sinh nhật thì thôi, hai đứa mình sẽ tự tổ chức, nhưng quà sinh nhật thì nhất định phải có, ngày mai mang đến lớp, mình sẽ tự tay ký nhận”.

“Ai muốn cùng đón sinh nhật với anh chứ?”, cuối cùng tôi cũng tỉnh lại, đẩy tay hắn ra: “Tôi muốn cùng đón sinh nhật với mọi người”.

“Nhưng mà, Đồng Đồng, anh rất muốn hai đứa mình cùng đón sinh nhật với nhau thôi.”

Cứ đùa, thứ hắn muốn nhiều vô kể, tôi sao có thể đáp ứng hết được.

Tôi mặc kệ hắn, quay ra cười với các bạn: “Hôm nay là sinh nhật mình, tối nay mời mọi người cùng ăn bánh ga tô nhé”.

Lạ là không có tiếng hoan hô như dự tính, mọi người đưa mắt nhìn nhau, chần chừ do dự.

“Đồng Đồng, có lẽ bọn tớ không nên đến làm phiền cậu thì hơn.”

Hà Đông Bình miễn cưỡng trả lời: ”Đúng thế… hơn nữa sắp đến kỳ thi rồi, ai cũng bận ôn tập cả”.

“Cậu và Vĩnh Kỳ cùng đón sinh nhật cũng tốt mà.”

Chuyện gì thế này? Tôi không được hoan nghênh đến thế sao? Mời người ta đến ăn bánh sinh nhật cũng chẳng ai buồn nhận lời?

Một ý nghĩ lóe lên, tôi nhẹ nhàng cầm lấy chiếc hộp bút bằng sắt trên bàn, dùng nó để nhìn xem có phải Hà Vĩnh Kỳ đang giở trò gì ở sau lưng không.

Hắn đang không ngừng chắp tay khom lưng cầu xin, trừng mắt dọa người.

Cái tên khốn khiếp!

Mặc dù tính khí của tôi rất rốt nhưng vẫn không kiềm chế nổi, cầm luôn hộp bút nện vào đầu hắn.

Binh!

Sau tiếng binh rùng rợn, cả lớp im phăng phắc.

Một dòng máu tươi chảy xuống từ trán Hà Vĩnh Kỳ. Thôi chết, tôi quên mất hộp bút làm bằng sắt.

Máu, máu, máu… không ngừng chảy xuống từ trán hắn. Ai cũng đần mặt ra nhìn hai đứa. Đến cả Hà Vĩnh Kỳ cũng ngây ra, ánh mắt kinh ngạc của hắn làm tôi thấy mình như một tên ác ma tội lỗi ngập đầu.

Hà Đông Bình là người đầu tiên bừng tỉnh: “Vĩnh Kỳ, cậu có sao không?”.

Cả lớp lập tức tỉnh theo, lao ùa đến.

“Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ…”

“Mau cầm máu lại.”

“Gọi thầy giáo.”

“Đưa đến phòng y tế.”

“Gọi cảnh sát.”

Mọi người vây lấy Hà Vĩnh Kỳ, đẩy tôi lúc này vẫn đang cầm hộp bút ngơ ngác ra một bên.

Tại sao chuyện lại thành ra thế này?

Hôm nay không phải là sinh nhật của tôi sao?

Ngày sinh nhật không phải nên vui vẻ sao?

Tại sao lại như thế này?

Mẹ nhất định sẽ cắt cổ mình, dì sẽ khóc hết nước mắt, khuôn mặt của Hà Vĩnh Kỳ bị hủy hoại rồi, nói không chừng còn trở thành thằng khùng…

“A…”, tôi hét lên một tiếng, quay người định lao ra cửa.

Có điều đôi chân đã mềm nhũn từ lúc nào, rầm một cái, ngã nhào.

Bốp! Đầu đập mạnh xuống đất… phía trước tối đen.

Tôi ngất đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.